Chương 149: Dự tiệc
Giống như lần trước, Ly Tiêu Sơn ăn xong, trước hết liền rời khỏi. Về phần Thương Nhất Hoành, bởi vì vội vàng vì Ly Hận Thiên nghiên cứu việc phệ linh cổ kia. Cho nên cũng rất nhanh liền rời đi. Hai người nọ vừa ly khai, bầu không khí trên bàn tiệc liền thay đổi.
Đều là người trẻ tuổi, còn đều là hảo hữu nhiều năm. Không có trưởng bối ở đây, bọn hắn cũng không có câu nệ, lại càng không mềm mỏng kiêng dè, bọn hắn vẫn như trước mà nói chuyện tiếp, đang nói cái gì lập tức liền náo nhiệt hơn rất nhiều.
Bọn hắn là thực tùy ý, chỉ là ở trên yến hội này, có hai người đang ngồi không được tự nhiên…
Thì chắc phải là Ly Hận Thiên và Lang Đại Bảo.
Nhớ lại sự kiện trung thu ngắm trăng lần trước, Ly Hận Thiên liền cảm thấy thời điểm mà có mấy tên bạch nhãn lang này đều có mặt mà tụ hội là chuẩn bị không có chuyện gì tốt cả rồi. Miệng của mấy tên gia hỏa không kiêng dè gì cả, ngày thường thì còn chưa tính. Hôm nay còn có người ngoài, vạn nhất nói sai cái gì đó, thì hậu quả kia y không dám tưởng tượng nổi.
Cho nên y đang muốn chạy, nhưng mà…
Ly Lạc nhẹ nhàng lướt qua mà ném một câu “cha, ngươi không quan tâm ta.” Mấy tên gia hỏa kia lập tức cấu kết với nhau làm chuyện xấu bắt đầu mở lời mà phụ họa theo. Mông hoàn toàn đang rời khỏi ghế dựa, vậy mà Ly Hận Thiên chỉ có thể nhẫn nhịn lại, cộng thêm nghiến răng nghiến lợi mà ngồi trở về, lấy thái độ thần kì mà ‘ đầy tình cảm mà quan tâm đến tâm tình’ của Ly Lạc…
Về phần Lang Đại Bảo, đến muốn hắn tham dự, hắn cũng không muốn phải tới đây. Nhưng mà Thương Khung nói lần yến hội này có ý nghĩa bất đồng, bọn họ không thể không cho Ly gia một ít mặt mũi. Vì sao lần yến hội trước lại không cần đi. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Ly Hận Thiên cũng không đi…
Có một số việc, Thương Nhất Hoành không biết. Nhưng không có nghĩa là, Thương Khung không rõ ràng.
Cho nên một bàn yến hội này, cho đến bây giờ, rốt cuộc trở thành gia yến, của mấy người tiểu bối bọn hắn.
Danh như ý nghĩa, chính là mang theo người nhà mà tham dự yến hội.
Kẻ phải khiến bọn hắn kiêng kị nên đi cũng đã đều đi, không tính là bại lộ nguyên hình. Ít nhất hoàn toàn đều bóc ra lớp vỏ ngụy trang, lộ ra bản tính. Chân của Thương Nhất Hoành vừa bước ra khỏi bàn tiệc ở phía trước. Phía sau, Thiên Dật liền nâng cốc rượu mà uống ừng ực dốc vào trong miệng tiếp theo hung hăng mà đặt mạnh lên trên mặt bàn, lập tức bắt đầu phun ra lời nói oán thán, kể ra một đường này, hắn là bị Thương Khung tra tấn ra sao…
Mỗi lần nghe thấy khi Thương Khung bộ dáng đáng thương như têb hề mà miệng tiện gọi ra cái tên Lang Đại Bảo, có trời mới biết, hắn cỡ nào muốn đâm lủng màng nhĩ khiến cho lỗ tai của mình điếc đi cho rồi, hay là trực tiếp cắt bỏ đầu lưỡi của Thương Khung đi a.
Hắn thật không hiểu nổi. Tên Thương Khung hỗn đản kia là trúng phải cái tà gì rồi. Ban đầu rõ ràng là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc ấy ở trong Nguyệt Hoa chi cảnh khi nam nhân kia bước đến, Thương Khung hận không thể trực tiếp chém Lang Đại Bảo ra thành tám khối lớn băm ra thành mười hai khối nhỏ, nhưng hiện tại vì sao lại liền biến thành kẻ yêu chết đi sống lại. Mỗi ngày đều dính chặt quấn quýt cùng nhau mà trải qua. Từ lúc được sinh ra cho tới tận bây giờ, hắn cũng chưa từng thấy qua Thương Khung mang theo bộ dạng này, mà cùng với nữ nhân nào đó ở một chỗ vượt qua hai ngày đi?
Đừng nói là mỗi ngày đều nắm tay, ngoại trừ lên trên giường, mọi chỗ khác ở trên người Thương Khung hắn, đến chạm vào hắn cũng chưa từng để kẻ nào chạm vào…
Tên Thiên Dật này một đường đều không có ít oán giận, Lang Đại Bảo đều đã quen. Trái lại hắn thật là hy vọng Thương Khung có thể nghe lời Thiên Dật. Thương Khung chỉ là nhất thời bị mê muội lạc đường mà thôi, vẫn nên biết quay lại đúng với con đường hắn phải đi. Nhưng đáp án mà Thương Khung cho Thiên Dậ, không phải là “hừ” lạnh, thì cũng chính là “hừ” lạnh, và ngoài trừ “hừ” lạnh ra thì vẫn là”hừ” lạnh…
– Ban đầu, ta còn không có chút hiếu kì nào. Nhưng nghe những lời Thiên Dật ngươi vừa nói xong, ta còn thật sự liền…
Nam nhân kia căn bản không có cái cảm giác tồn tại gì cả. Ly Hận Thiên vẫn còn ở chỗ này. Vì vậy ở trong mắt của Văn Diệu vĩnh viễn đều không thể nhìn thấy kẻ khác. Nay nghe tên Thiên Dật này vừa nói ra vài lời này, hắn nhịn không được liền nhìn Lang Đại Bảo nhiều hơn vài lần.
Bất quá, nam nhân ở trước mắt, Văn Diệu thật sự nhìn không ra, người này vốn có cái gì đặc biệt, đặc biệt đến mức Thương Khung mê luyến đến loại trình độ này.
Ly Hận Thiên vừa định nói Văn Diệu không cần nhiều chuyện, nam nhân kia thành thật như vậy, đừng dọa người ta sợ. Nhưng lời Văn Diệu nói cũng đã đều nói xong rồi. Những người khác, cũng theo đó mà nhìn qua….
Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều đang có đều đang tập trung ở trên người Lang Đại Bảo. Đến Ly Hận Thiên đều có thể cảm giác được, biết Lang Đại Bảo đang thật khẩn trương a. Đầu của hắn cúi thấp đến mức nhanh chóng mà vùi vào trong ngực. Dù là như vậy, hắn cũng không thể ngăn cản được tầm mắt của người khác…
Ly Hận Thiên cảm thấy, hành động này của một đám người bọn hắn, là đang khi dễ người thành thật.
– Thương Khung, nam nhân của ngươi thật chất phát không tệ.
Mặc kệ là đang ở lúc nào thì, Khâm Mặc vĩnh viễn cũng đều có thể nhất châm kiến huyết mà vạch ra điểm mấu chốt nhất. Ly Hận Thiên cảm thấy, Khâm Mặc có cái miệng có chút rất độc ác. Có đôi khi, lời nói ra căn bản không cho người ta một con đường sống nào cả….
Thương Khung lập tức liền hiểu được ý tứ của Khâm Mặc. Đối diện với chúng bằng hữu bày ra bộ dáng muốn chờ xem diễn, Thương Khung lạnh lùng chỉ “hừ” một tiếng, cũng không nhăn nhó, trực tiếp kéo Lang Đại Bảo vào trong lòng hắn. Dù sao bọn họ cũng là danh chính ngôn thuận, hắn sợ cái gì.
Thương Khung ở trước mặt bọn họ, hào phóng mà ôm lấy người của hắn, cũng vỗ bả vai của Lang Đại Bảo, cổ vũ nói,
– Đại Bảo, ngẩng đầu lên nào, khiến cho bọn hắn hâm mộ một chút nào.
Hắn một tiếng gọi ‘Đại Bảo’, Thiên Dật ngồi ở bên kia toàn thân lập tức liền nổi lên một trận rét lạnh ác hàn. Bất quá đương sự lại không cho Thương Khung chút mặt mũi nào mà ngẩng đầu lên, trái lại càng cúi càng thấp…
– Thương Khung, nam nhân của ngươi thân sự là không cho ngươi chút mặt mũi nào a.
Mộc Nhai e sợ thiên hạ chưa loạn còn ngồi đó mà châm ngòi thổi gió, nhìn bộ dáng hai người họ bị ép buộc lửa đốt đến mông. Ly Hận Thiên thật muốn nói tiếng xin lỗi với Lang Đại Bảo. Tuy rằng bọn hắn không phải do y dạy bảo, nhưng tính cách của bọn hắn ác liệt như vậy, người ngoài khẳng định sẽ đem trách nhiệm không biết dạy con mà đổ lên trên người y…
– Đây là nương tử của ta, ta mới là nam nhân của hắn. Các ngươi đừng nghĩ sai đi.
Thương Khung ngạo mạn sửa cho đúng lại.
Thương Khung không phải tiểu hài tử, sẽ không bởi vì ồn ào của bọn hắn liền làm ra việc xúc động. Hắn tiến đến bên tai của Lang Đại Bảo nhỏ giọng nói câu gì đó. Ly Hận Thiên không nghe rõ, nhìn bộ dáng của những người khác cũng không có nghe thấy. Bất quá sau khi thì thầm lời này xong, Lang Đại Bảo lập tức liền ngẩng đầu lên, hắn không thể tin được mà trừng mắt nhìn Thương Khung. Ly Hận Thiên cảm thấy, bộ dáng này này của Lang Đại Bảo, giống như có chút hoảng sợ…
Thương Khung nói gì đó, khiến hắn bị dọa thành như vậy…
Bên này Thương Khung cũng buồn bực. Bất quá hắn chỉ nói một câu “nếu ngươi không ngẩng đầu, vi phu xem như ở trước mặt bọn hắn mà nhiệt tình thân mật với ngươi một chút vậy”, chỉ là một câu vui đùa mà thôi, nhưng chỉ vì một lời nói đùa này, lại vì sao khiến cho Lang Đại Bảo làm ra phản ứng lớn đến như vậy…
Lúc trước Lang Đại Bảo vốn sẽ cũng không phản ứng như vậy a.
Văn Diệu và Ly Lạc, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lang Đại Bảo Ly Lạc không tính toán tham gia vào, hắn vốn không thích loại trêu ghẹo này. Bất quá hắn vốn ngồi đối diện với Lang Đại Bảo, cố ý hay vô tình đều có thể nhìn thấy vài lần. Việc này hắn vốn không bận tâm. Ly Lạc lơ đãng vừa quay đầu lại, liền thấy được sườn mặt đầy kích động của Lang Đại Bảo…
Nhìn đến liền thấy được, hắn không tất yếu phải cố ý tránh đi, vừa vặn Lang Đại Bảo đẩy Thương Khung ra, cũng vừa quay đầu lại, tầm mắt của hắn, cùng với tầm nhìn của chính Ly Lạc, trực tiếp va vào nhau……
Có lẽ là Lang Đại Bảo không nghĩ tới, chống lại ánh mắt xưa nay luôn đạm mạc kia, hắn thật sửng sốt một chút, trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt của nam nhân liền trắng bệch, sau đó đầu lại càng nhanh chóng cúi thấ xuống….
Biểu hiện như là nhìn thấy quỷ mị vậy.
Sắc mặt của Lang Đại Bảo thay đổi, nhưng mà tốc độ của hắn quá nhanh, ngay cả Thương Khung ở bên người hắn cũng chưa phát hiện ra. Bất quá một màn này, lại bị Ly Lạc nhìn thấy rành mạch…
Ly Lạc vuốt ve chén rượu, trái lại nhìn về những dĩa thức ăn phong phú ở trên bàn. Nam nhân này hắn vốn không quen biết, nếu đã gặp qua một lần, hắn khẳng định sẽ nhận ra…
Nhưng mà…
Nâng chén kề lên trên miệng, Ly Lạc lại liếc mắt nhìn người nọ một cái, nhưng đối diện với tầm nhìn của hắn, chỉ có đỉnh đầu của nam nhân…
Lang Đại Bảo chết cũng không chịu ngẩng đầu.
Tiệc rượu tiếp tục, mỗi một vị đang ngồi ở đây tuy rằng tuổi trẻ, nhưng thân phận lại không bình thường. Vui đùa thì vui đùa, rất nhanh, bọn họ liền nói về việc tinh tượng dị biến. Thương Nhất Hoành đã nói qua một lần, về việc vào đêm trừ tịch đã có chín tòa thành trì đã bị sát hại đến hầu như không còn một người nào. Lần này tru sát này, không phải chỉ vì để Quỷ Vương khôi phục sức mạnh, càng nhiều là giúp cho Yêu Hoàng lấy máu tế kính nhiễm kiếm…
Kính nhiễm kiếm, danh như ý nghĩa, không phải là một thanh kiếm bình thường.
Cái gọi là, gần đèn thì sáng mà gần mực thì đen. Nếu phẩm hạnh của kính nhiễm kiếm vốn là người đoan chính, thì bản thân nó sẽ trở thành thanh kiếm chính nghĩa, thân kiếm sẽ tỏa ra ánh sáng trắng. Còn ngược lại, chính là thanh tà kiếm…
Tà khí càng dày đặc, màu sắc của thân kiếm càng đậm màu.
Lần trước khi bọn họ nhìn thấy, là một màu đen đặc, nhưng vẫn còn một mảng chưa bị màu tối đen kia bao phủ. Tà khí bao phủ lên kính nhiễm kiếm còn chưa có đạt tới cảnh giới cao nhất.
Cùng với lúc trước khi Yêu Hoàng cầm trong tay, vẫn còn còn khác xa, dù sao thanh kiếm kia vốn là có linh tính.
Kính nhiễm kiếm vẫn được Yêu Hoàng sử dụng chủ yếu. Mấy năm nay, tuy rằng Yêu Hoàng bị phong ấn, nhưng kính nhiễm kiếm này vẫn luôn được thờ phụng bởi dòng máu mang theo oán khí cùng phẫn hận. Máu này so với sức mạnh của Yêu Hoàng, quả thực là khác nhau một trời một vực. Bất quá cũng có thể duy trì được tà khí của kiếm này.
Nay, Yêu Hoàng đã được trọng sinh. Gã dùng máu của dân chúng ở trong chín tòa thành trì kia để tế kiếm. Còn có sức mạnh đang ở trong thân thể gã. kính nhiễm kiếm bây giờ, đã không còn là màu sắc mà khi bọn họ nhìn thấy vào lần trước nữa, mà là màu sắc đã có thể hắc hoá hoàn toàn mà hoà vào hợp thành một thể…
Ánh sáng phát ra càng thêm đậm màu.
Nếu không phải lúc ấy tình huống không ổn, thì thanh kiếm kia đã sớm hoàn toàn bị bọn hắn hủy đi rồi.
Chỉ là nơi đó bất đắc dĩ thật sự là không thể vận dụng được bất cứ sức mạnh nào.
Hơn nữa, lúc ấy Quỷ Vương nhất định liền canh giữ ở xung quanh, gã đã vây khốn bọn họ mấy ngày này, chắc là đang chuẩn bị làm cái gì đó.
Nói đến chuyện này, Ly Hận Thiên khó tránh khỏi nhìn Khâm Mặc nhiều hơn vài lần. Ngay khi Khâm gia vẫn còn đang kích động, Khâm Mặc vẫn nghĩ rằng hắn có được năng lực thông linh của Cửu Minh tộc, chỉ cần lấy lại được quốc tỉ, hắn có thể xưng bá thiên hạ. Nhưng hắn và mấy tên gia hỏa này lại không biết, bọn hắn còn có một người huynh đệ khác…
Chuyện này, chân tướng to lớn lại trắng ra được nghe vào ngày ấy, Ly Hận Thiên thật không dám tưởng tượng nổi bọn hắn sẽ lộ ra cái biểu tình gì.
– Nhìn ta làm cái gì?
Thấy Ly Hận Thiên vẫn cau mày nhìn hắn, Khâm Mặc cười nhạt chuyển hướng nhìn nam nhân. Y vốn là bị bọn hắn mạnh mmẽ giữ lại. Loại đề tài này, sợ là y cảm thấy nhàm chán. Khâm Mặc cười nhạt, liền chuẩn bị bồi nam nhân giải buồn,
– Làm sao vậy, hôm nay không nói chuyện với ta được mấy câu, nhớ ta sao?
Khâm Mặc ngồi đối diện xéo y. Cái bàn yến này rất là lớn, cho nên giữa hai người họ ở trong lúc đó vẫn là có chút khoảng cách. Lời kia của Khâm Mặc vừa thốt ra. Ly Hận Thiên nghe thấy thì đồng thời, mọi người cũng đều nghe được rành mạch…
Biểu tình của nam nhân trong nháy mắt bị đông cứng lại rồi. Tầm mắt y vội vàng rời khỏi Khâm Mặc. Nực cười, y nhìn hắn cũng không phải bởi vì chuyện này…
Khâm Mặc không cần tự mình quá đa tình.
Bất quá y mới vặn vẹo đầu, đã bị Mộc Nhai ở bên cạnh tiếp được, Mộc Nhai thích chạm y, mặc kệ là đang ở trường hợp nào, hắn muốn chạm liền chạm…
Hắn mới mặc kệ người khác muốn nghĩ ra sao thì nghĩ.
– Dù thế nào, thì ngươi thấy nhàm chán đi? Ta không phải là đang ở chỗ này sao.
Mộc Nhai phóng túng xoa eo nam nhân. Hắn chặn đi tầm mắt của Khâm Mặc, hắn làm ra một loạt hành động, như là đang không tiếng động mà nói cho Khâm Mặc biết, y không phải muốn Khâm Mặc, mà là muốn chính Mộc Nhai hắn đây….
– Cha, hay là ta cùng ngươi đi ra ngoài dạo một chút?
Thấy Mộc Nhai ôm nam nhân, Văn Diệu làm bộ sắp đứng lên. Bất quá y còn chưa kịp động, liền đổi lấy cái trừng mắt đầy hung hăng của Mộc Nhai….
Không khí lại thay đổi.
Đây đều là làm sao vậy?
Mấy tên gia hỏa vì sao lại đột nhiên tích cực đến như vậy?
Ly Hận Thiên lại ngốc lăng ra.
Bất quá y chỉ là nhìn Khâm Mặc vài lần, hơn nữa y thật sự không có một chút ý tứ khác thường nào cả. Suy nghĩ của y là về chuyện Cửu Minh tộc, làm sao lại phát triển trở thành như vậy?
Tiếp theo tầm mắt của nam nhân theo bản năng lướt qua đánh một đường vòng bây đến Ly Lạc, hiện tại chỉ còn thiếu Ly Lạc chưa nói chuyện…
Cái này tuyệt đối là hành động vô ý thức, nhưng mà…
– Ngươi nghĩ đến chỗ của ta, cũng có thể.
Ly Lạc tỏ vẻ thản nhiên.
Đầu óc của Ly Hận Thiên ầm ầm rung động. Ly Lạc quả nhiên hiểu lầm, những tên khác cũng hiểu lầm …
Y còn chưa kịp giải thích, đã bị hành động của bọn hắn làm ra cục diện đã không thể vãn hồi được nữa.
Việc ban đầu rất đơn giản, đột ngột lập tức trở nên phức tạp.
Tầm mắt của nam nhân chuyển hướng về ba người khác đang ngồi ở đây. Bọn hắn làm sao lại không hiểu chuyện mà phân hoàn cảnh thế này a. Nơi này còn có người ngoài ở đây. Làm sao lại liền ngươi một câu, ta một câu, đến cơ hội nói xen vào cũng không cho y…..
Y vài lần mở miệng, đều bị đánh gãy. Y liền trơ mắt nhìn bọn hắn nói ra lời không nên nói, khiến người nghe hiểu lầm, đều nói ra cả rồi…
Ít ra muốn nói ra miệng, cũng phải đóng cửa lại chứ.
Có phải bọn hắn ước gì tất cả mọi người đều biết, phụ tử Ly gia, quan hệ thực không bình thường hay không đây a…
Về sau, bọn hắn làm sao mà còn mặt mũi nào để gặp mặt bằng hữu? Lại khiến y, làm sao để làm người đây a…
Bất quá, chuyện này lại không giống Ly Hận Thiên tưởng tượng ra phức tạp đến vậy. Mấy tên gia hỏa này, nếu dám không chút nào che dấu, như vậy chứng minh, chuyện này đã không còn có gì cần phải che dấu nữa…
Việc này sẽ không tạo nên bất cứ ảnh hưởng nào đối với bọn hắn. Nếu không, thì bọn hắn cũng sẽ không quang minh chính đại mà làm ra như vậy.
Bọn hắn vốn là vô pháp vô thiên. Nhưng mà, cũng biết đúng mực.
Ngoài phụ tử Ly gia ra, thì Thiên Dật vẫn tiếp tục ăn đồ ăn của hắn. Thương Khung cũng dường như coi như không có việc gì mà rót rượu cho Lang Đại Bảo, chỉ là nam nhân giản dị kia, sau khi đang nghe thấy đối thoại của phụ tử mấy người bọn họ, sắc mặt càng khó coi hơn hồi nãy rất nhiều.
Đã không còn huyết sắc.
Lần này, sắc mặt của Lang Đại Bảo. Ly Hận Thiên cũng thấy được.
Đều là người trẻ tuổi, còn đều là hảo hữu nhiều năm. Không có trưởng bối ở đây, bọn hắn cũng không có câu nệ, lại càng không mềm mỏng kiêng dè, bọn hắn vẫn như trước mà nói chuyện tiếp, đang nói cái gì lập tức liền náo nhiệt hơn rất nhiều.
Bọn hắn là thực tùy ý, chỉ là ở trên yến hội này, có hai người đang ngồi không được tự nhiên…
Thì chắc phải là Ly Hận Thiên và Lang Đại Bảo.
Nhớ lại sự kiện trung thu ngắm trăng lần trước, Ly Hận Thiên liền cảm thấy thời điểm mà có mấy tên bạch nhãn lang này đều có mặt mà tụ hội là chuẩn bị không có chuyện gì tốt cả rồi. Miệng của mấy tên gia hỏa không kiêng dè gì cả, ngày thường thì còn chưa tính. Hôm nay còn có người ngoài, vạn nhất nói sai cái gì đó, thì hậu quả kia y không dám tưởng tượng nổi.
Cho nên y đang muốn chạy, nhưng mà…
Ly Lạc nhẹ nhàng lướt qua mà ném một câu “cha, ngươi không quan tâm ta.” Mấy tên gia hỏa kia lập tức cấu kết với nhau làm chuyện xấu bắt đầu mở lời mà phụ họa theo. Mông hoàn toàn đang rời khỏi ghế dựa, vậy mà Ly Hận Thiên chỉ có thể nhẫn nhịn lại, cộng thêm nghiến răng nghiến lợi mà ngồi trở về, lấy thái độ thần kì mà ‘ đầy tình cảm mà quan tâm đến tâm tình’ của Ly Lạc…
Về phần Lang Đại Bảo, đến muốn hắn tham dự, hắn cũng không muốn phải tới đây. Nhưng mà Thương Khung nói lần yến hội này có ý nghĩa bất đồng, bọn họ không thể không cho Ly gia một ít mặt mũi. Vì sao lần yến hội trước lại không cần đi. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Ly Hận Thiên cũng không đi…
Có một số việc, Thương Nhất Hoành không biết. Nhưng không có nghĩa là, Thương Khung không rõ ràng.
Cho nên một bàn yến hội này, cho đến bây giờ, rốt cuộc trở thành gia yến, của mấy người tiểu bối bọn hắn.
Danh như ý nghĩa, chính là mang theo người nhà mà tham dự yến hội.
Kẻ phải khiến bọn hắn kiêng kị nên đi cũng đã đều đi, không tính là bại lộ nguyên hình. Ít nhất hoàn toàn đều bóc ra lớp vỏ ngụy trang, lộ ra bản tính. Chân của Thương Nhất Hoành vừa bước ra khỏi bàn tiệc ở phía trước. Phía sau, Thiên Dật liền nâng cốc rượu mà uống ừng ực dốc vào trong miệng tiếp theo hung hăng mà đặt mạnh lên trên mặt bàn, lập tức bắt đầu phun ra lời nói oán thán, kể ra một đường này, hắn là bị Thương Khung tra tấn ra sao…
Mỗi lần nghe thấy khi Thương Khung bộ dáng đáng thương như têb hề mà miệng tiện gọi ra cái tên Lang Đại Bảo, có trời mới biết, hắn cỡ nào muốn đâm lủng màng nhĩ khiến cho lỗ tai của mình điếc đi cho rồi, hay là trực tiếp cắt bỏ đầu lưỡi của Thương Khung đi a.
Hắn thật không hiểu nổi. Tên Thương Khung hỗn đản kia là trúng phải cái tà gì rồi. Ban đầu rõ ràng là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc ấy ở trong Nguyệt Hoa chi cảnh khi nam nhân kia bước đến, Thương Khung hận không thể trực tiếp chém Lang Đại Bảo ra thành tám khối lớn băm ra thành mười hai khối nhỏ, nhưng hiện tại vì sao lại liền biến thành kẻ yêu chết đi sống lại. Mỗi ngày đều dính chặt quấn quýt cùng nhau mà trải qua. Từ lúc được sinh ra cho tới tận bây giờ, hắn cũng chưa từng thấy qua Thương Khung mang theo bộ dạng này, mà cùng với nữ nhân nào đó ở một chỗ vượt qua hai ngày đi?
Đừng nói là mỗi ngày đều nắm tay, ngoại trừ lên trên giường, mọi chỗ khác ở trên người Thương Khung hắn, đến chạm vào hắn cũng chưa từng để kẻ nào chạm vào…
Tên Thiên Dật này một đường đều không có ít oán giận, Lang Đại Bảo đều đã quen. Trái lại hắn thật là hy vọng Thương Khung có thể nghe lời Thiên Dật. Thương Khung chỉ là nhất thời bị mê muội lạc đường mà thôi, vẫn nên biết quay lại đúng với con đường hắn phải đi. Nhưng đáp án mà Thương Khung cho Thiên Dậ, không phải là “hừ” lạnh, thì cũng chính là “hừ” lạnh, và ngoài trừ “hừ” lạnh ra thì vẫn là”hừ” lạnh…
– Ban đầu, ta còn không có chút hiếu kì nào. Nhưng nghe những lời Thiên Dật ngươi vừa nói xong, ta còn thật sự liền…
Nam nhân kia căn bản không có cái cảm giác tồn tại gì cả. Ly Hận Thiên vẫn còn ở chỗ này. Vì vậy ở trong mắt của Văn Diệu vĩnh viễn đều không thể nhìn thấy kẻ khác. Nay nghe tên Thiên Dật này vừa nói ra vài lời này, hắn nhịn không được liền nhìn Lang Đại Bảo nhiều hơn vài lần.
Bất quá, nam nhân ở trước mắt, Văn Diệu thật sự nhìn không ra, người này vốn có cái gì đặc biệt, đặc biệt đến mức Thương Khung mê luyến đến loại trình độ này.
Ly Hận Thiên vừa định nói Văn Diệu không cần nhiều chuyện, nam nhân kia thành thật như vậy, đừng dọa người ta sợ. Nhưng lời Văn Diệu nói cũng đã đều nói xong rồi. Những người khác, cũng theo đó mà nhìn qua….
Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều đang có đều đang tập trung ở trên người Lang Đại Bảo. Đến Ly Hận Thiên đều có thể cảm giác được, biết Lang Đại Bảo đang thật khẩn trương a. Đầu của hắn cúi thấp đến mức nhanh chóng mà vùi vào trong ngực. Dù là như vậy, hắn cũng không thể ngăn cản được tầm mắt của người khác…
Ly Hận Thiên cảm thấy, hành động này của một đám người bọn hắn, là đang khi dễ người thành thật.
– Thương Khung, nam nhân của ngươi thật chất phát không tệ.
Mặc kệ là đang ở lúc nào thì, Khâm Mặc vĩnh viễn cũng đều có thể nhất châm kiến huyết mà vạch ra điểm mấu chốt nhất. Ly Hận Thiên cảm thấy, Khâm Mặc có cái miệng có chút rất độc ác. Có đôi khi, lời nói ra căn bản không cho người ta một con đường sống nào cả….
Thương Khung lập tức liền hiểu được ý tứ của Khâm Mặc. Đối diện với chúng bằng hữu bày ra bộ dáng muốn chờ xem diễn, Thương Khung lạnh lùng chỉ “hừ” một tiếng, cũng không nhăn nhó, trực tiếp kéo Lang Đại Bảo vào trong lòng hắn. Dù sao bọn họ cũng là danh chính ngôn thuận, hắn sợ cái gì.
Thương Khung ở trước mặt bọn họ, hào phóng mà ôm lấy người của hắn, cũng vỗ bả vai của Lang Đại Bảo, cổ vũ nói,
– Đại Bảo, ngẩng đầu lên nào, khiến cho bọn hắn hâm mộ một chút nào.
Hắn một tiếng gọi ‘Đại Bảo’, Thiên Dật ngồi ở bên kia toàn thân lập tức liền nổi lên một trận rét lạnh ác hàn. Bất quá đương sự lại không cho Thương Khung chút mặt mũi nào mà ngẩng đầu lên, trái lại càng cúi càng thấp…
– Thương Khung, nam nhân của ngươi thân sự là không cho ngươi chút mặt mũi nào a.
Mộc Nhai e sợ thiên hạ chưa loạn còn ngồi đó mà châm ngòi thổi gió, nhìn bộ dáng hai người họ bị ép buộc lửa đốt đến mông. Ly Hận Thiên thật muốn nói tiếng xin lỗi với Lang Đại Bảo. Tuy rằng bọn hắn không phải do y dạy bảo, nhưng tính cách của bọn hắn ác liệt như vậy, người ngoài khẳng định sẽ đem trách nhiệm không biết dạy con mà đổ lên trên người y…
– Đây là nương tử của ta, ta mới là nam nhân của hắn. Các ngươi đừng nghĩ sai đi.
Thương Khung ngạo mạn sửa cho đúng lại.
Thương Khung không phải tiểu hài tử, sẽ không bởi vì ồn ào của bọn hắn liền làm ra việc xúc động. Hắn tiến đến bên tai của Lang Đại Bảo nhỏ giọng nói câu gì đó. Ly Hận Thiên không nghe rõ, nhìn bộ dáng của những người khác cũng không có nghe thấy. Bất quá sau khi thì thầm lời này xong, Lang Đại Bảo lập tức liền ngẩng đầu lên, hắn không thể tin được mà trừng mắt nhìn Thương Khung. Ly Hận Thiên cảm thấy, bộ dáng này này của Lang Đại Bảo, giống như có chút hoảng sợ…
Thương Khung nói gì đó, khiến hắn bị dọa thành như vậy…
Bên này Thương Khung cũng buồn bực. Bất quá hắn chỉ nói một câu “nếu ngươi không ngẩng đầu, vi phu xem như ở trước mặt bọn hắn mà nhiệt tình thân mật với ngươi một chút vậy”, chỉ là một câu vui đùa mà thôi, nhưng chỉ vì một lời nói đùa này, lại vì sao khiến cho Lang Đại Bảo làm ra phản ứng lớn đến như vậy…
Lúc trước Lang Đại Bảo vốn sẽ cũng không phản ứng như vậy a.
Văn Diệu và Ly Lạc, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lang Đại Bảo Ly Lạc không tính toán tham gia vào, hắn vốn không thích loại trêu ghẹo này. Bất quá hắn vốn ngồi đối diện với Lang Đại Bảo, cố ý hay vô tình đều có thể nhìn thấy vài lần. Việc này hắn vốn không bận tâm. Ly Lạc lơ đãng vừa quay đầu lại, liền thấy được sườn mặt đầy kích động của Lang Đại Bảo…
Nhìn đến liền thấy được, hắn không tất yếu phải cố ý tránh đi, vừa vặn Lang Đại Bảo đẩy Thương Khung ra, cũng vừa quay đầu lại, tầm mắt của hắn, cùng với tầm nhìn của chính Ly Lạc, trực tiếp va vào nhau……
Có lẽ là Lang Đại Bảo không nghĩ tới, chống lại ánh mắt xưa nay luôn đạm mạc kia, hắn thật sửng sốt một chút, trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt của nam nhân liền trắng bệch, sau đó đầu lại càng nhanh chóng cúi thấ xuống….
Biểu hiện như là nhìn thấy quỷ mị vậy.
Sắc mặt của Lang Đại Bảo thay đổi, nhưng mà tốc độ của hắn quá nhanh, ngay cả Thương Khung ở bên người hắn cũng chưa phát hiện ra. Bất quá một màn này, lại bị Ly Lạc nhìn thấy rành mạch…
Ly Lạc vuốt ve chén rượu, trái lại nhìn về những dĩa thức ăn phong phú ở trên bàn. Nam nhân này hắn vốn không quen biết, nếu đã gặp qua một lần, hắn khẳng định sẽ nhận ra…
Nhưng mà…
Nâng chén kề lên trên miệng, Ly Lạc lại liếc mắt nhìn người nọ một cái, nhưng đối diện với tầm nhìn của hắn, chỉ có đỉnh đầu của nam nhân…
Lang Đại Bảo chết cũng không chịu ngẩng đầu.
Tiệc rượu tiếp tục, mỗi một vị đang ngồi ở đây tuy rằng tuổi trẻ, nhưng thân phận lại không bình thường. Vui đùa thì vui đùa, rất nhanh, bọn họ liền nói về việc tinh tượng dị biến. Thương Nhất Hoành đã nói qua một lần, về việc vào đêm trừ tịch đã có chín tòa thành trì đã bị sát hại đến hầu như không còn một người nào. Lần này tru sát này, không phải chỉ vì để Quỷ Vương khôi phục sức mạnh, càng nhiều là giúp cho Yêu Hoàng lấy máu tế kính nhiễm kiếm…
Kính nhiễm kiếm, danh như ý nghĩa, không phải là một thanh kiếm bình thường.
Cái gọi là, gần đèn thì sáng mà gần mực thì đen. Nếu phẩm hạnh của kính nhiễm kiếm vốn là người đoan chính, thì bản thân nó sẽ trở thành thanh kiếm chính nghĩa, thân kiếm sẽ tỏa ra ánh sáng trắng. Còn ngược lại, chính là thanh tà kiếm…
Tà khí càng dày đặc, màu sắc của thân kiếm càng đậm màu.
Lần trước khi bọn họ nhìn thấy, là một màu đen đặc, nhưng vẫn còn một mảng chưa bị màu tối đen kia bao phủ. Tà khí bao phủ lên kính nhiễm kiếm còn chưa có đạt tới cảnh giới cao nhất.
Cùng với lúc trước khi Yêu Hoàng cầm trong tay, vẫn còn còn khác xa, dù sao thanh kiếm kia vốn là có linh tính.
Kính nhiễm kiếm vẫn được Yêu Hoàng sử dụng chủ yếu. Mấy năm nay, tuy rằng Yêu Hoàng bị phong ấn, nhưng kính nhiễm kiếm này vẫn luôn được thờ phụng bởi dòng máu mang theo oán khí cùng phẫn hận. Máu này so với sức mạnh của Yêu Hoàng, quả thực là khác nhau một trời một vực. Bất quá cũng có thể duy trì được tà khí của kiếm này.
Nay, Yêu Hoàng đã được trọng sinh. Gã dùng máu của dân chúng ở trong chín tòa thành trì kia để tế kiếm. Còn có sức mạnh đang ở trong thân thể gã. kính nhiễm kiếm bây giờ, đã không còn là màu sắc mà khi bọn họ nhìn thấy vào lần trước nữa, mà là màu sắc đã có thể hắc hoá hoàn toàn mà hoà vào hợp thành một thể…
Ánh sáng phát ra càng thêm đậm màu.
Nếu không phải lúc ấy tình huống không ổn, thì thanh kiếm kia đã sớm hoàn toàn bị bọn hắn hủy đi rồi.
Chỉ là nơi đó bất đắc dĩ thật sự là không thể vận dụng được bất cứ sức mạnh nào.
Hơn nữa, lúc ấy Quỷ Vương nhất định liền canh giữ ở xung quanh, gã đã vây khốn bọn họ mấy ngày này, chắc là đang chuẩn bị làm cái gì đó.
Nói đến chuyện này, Ly Hận Thiên khó tránh khỏi nhìn Khâm Mặc nhiều hơn vài lần. Ngay khi Khâm gia vẫn còn đang kích động, Khâm Mặc vẫn nghĩ rằng hắn có được năng lực thông linh của Cửu Minh tộc, chỉ cần lấy lại được quốc tỉ, hắn có thể xưng bá thiên hạ. Nhưng hắn và mấy tên gia hỏa này lại không biết, bọn hắn còn có một người huynh đệ khác…
Chuyện này, chân tướng to lớn lại trắng ra được nghe vào ngày ấy, Ly Hận Thiên thật không dám tưởng tượng nổi bọn hắn sẽ lộ ra cái biểu tình gì.
– Nhìn ta làm cái gì?
Thấy Ly Hận Thiên vẫn cau mày nhìn hắn, Khâm Mặc cười nhạt chuyển hướng nhìn nam nhân. Y vốn là bị bọn hắn mạnh mmẽ giữ lại. Loại đề tài này, sợ là y cảm thấy nhàm chán. Khâm Mặc cười nhạt, liền chuẩn bị bồi nam nhân giải buồn,
– Làm sao vậy, hôm nay không nói chuyện với ta được mấy câu, nhớ ta sao?
Khâm Mặc ngồi đối diện xéo y. Cái bàn yến này rất là lớn, cho nên giữa hai người họ ở trong lúc đó vẫn là có chút khoảng cách. Lời kia của Khâm Mặc vừa thốt ra. Ly Hận Thiên nghe thấy thì đồng thời, mọi người cũng đều nghe được rành mạch…
Biểu tình của nam nhân trong nháy mắt bị đông cứng lại rồi. Tầm mắt y vội vàng rời khỏi Khâm Mặc. Nực cười, y nhìn hắn cũng không phải bởi vì chuyện này…
Khâm Mặc không cần tự mình quá đa tình.
Bất quá y mới vặn vẹo đầu, đã bị Mộc Nhai ở bên cạnh tiếp được, Mộc Nhai thích chạm y, mặc kệ là đang ở trường hợp nào, hắn muốn chạm liền chạm…
Hắn mới mặc kệ người khác muốn nghĩ ra sao thì nghĩ.
– Dù thế nào, thì ngươi thấy nhàm chán đi? Ta không phải là đang ở chỗ này sao.
Mộc Nhai phóng túng xoa eo nam nhân. Hắn chặn đi tầm mắt của Khâm Mặc, hắn làm ra một loạt hành động, như là đang không tiếng động mà nói cho Khâm Mặc biết, y không phải muốn Khâm Mặc, mà là muốn chính Mộc Nhai hắn đây….
– Cha, hay là ta cùng ngươi đi ra ngoài dạo một chút?
Thấy Mộc Nhai ôm nam nhân, Văn Diệu làm bộ sắp đứng lên. Bất quá y còn chưa kịp động, liền đổi lấy cái trừng mắt đầy hung hăng của Mộc Nhai….
Không khí lại thay đổi.
Đây đều là làm sao vậy?
Mấy tên gia hỏa vì sao lại đột nhiên tích cực đến như vậy?
Ly Hận Thiên lại ngốc lăng ra.
Bất quá y chỉ là nhìn Khâm Mặc vài lần, hơn nữa y thật sự không có một chút ý tứ khác thường nào cả. Suy nghĩ của y là về chuyện Cửu Minh tộc, làm sao lại phát triển trở thành như vậy?
Tiếp theo tầm mắt của nam nhân theo bản năng lướt qua đánh một đường vòng bây đến Ly Lạc, hiện tại chỉ còn thiếu Ly Lạc chưa nói chuyện…
Cái này tuyệt đối là hành động vô ý thức, nhưng mà…
– Ngươi nghĩ đến chỗ của ta, cũng có thể.
Ly Lạc tỏ vẻ thản nhiên.
Đầu óc của Ly Hận Thiên ầm ầm rung động. Ly Lạc quả nhiên hiểu lầm, những tên khác cũng hiểu lầm …
Y còn chưa kịp giải thích, đã bị hành động của bọn hắn làm ra cục diện đã không thể vãn hồi được nữa.
Việc ban đầu rất đơn giản, đột ngột lập tức trở nên phức tạp.
Tầm mắt của nam nhân chuyển hướng về ba người khác đang ngồi ở đây. Bọn hắn làm sao lại không hiểu chuyện mà phân hoàn cảnh thế này a. Nơi này còn có người ngoài ở đây. Làm sao lại liền ngươi một câu, ta một câu, đến cơ hội nói xen vào cũng không cho y…..
Y vài lần mở miệng, đều bị đánh gãy. Y liền trơ mắt nhìn bọn hắn nói ra lời không nên nói, khiến người nghe hiểu lầm, đều nói ra cả rồi…
Ít ra muốn nói ra miệng, cũng phải đóng cửa lại chứ.
Có phải bọn hắn ước gì tất cả mọi người đều biết, phụ tử Ly gia, quan hệ thực không bình thường hay không đây a…
Về sau, bọn hắn làm sao mà còn mặt mũi nào để gặp mặt bằng hữu? Lại khiến y, làm sao để làm người đây a…
Bất quá, chuyện này lại không giống Ly Hận Thiên tưởng tượng ra phức tạp đến vậy. Mấy tên gia hỏa này, nếu dám không chút nào che dấu, như vậy chứng minh, chuyện này đã không còn có gì cần phải che dấu nữa…
Việc này sẽ không tạo nên bất cứ ảnh hưởng nào đối với bọn hắn. Nếu không, thì bọn hắn cũng sẽ không quang minh chính đại mà làm ra như vậy.
Bọn hắn vốn là vô pháp vô thiên. Nhưng mà, cũng biết đúng mực.
Ngoài phụ tử Ly gia ra, thì Thiên Dật vẫn tiếp tục ăn đồ ăn của hắn. Thương Khung cũng dường như coi như không có việc gì mà rót rượu cho Lang Đại Bảo, chỉ là nam nhân giản dị kia, sau khi đang nghe thấy đối thoại của phụ tử mấy người bọn họ, sắc mặt càng khó coi hơn hồi nãy rất nhiều.
Đã không còn huyết sắc.
Lần này, sắc mặt của Lang Đại Bảo. Ly Hận Thiên cũng thấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất