Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 197: Bị hiếp bức

Trước Sau
Đối diện với Khâm Mặc, có một khối giống như bàn đá, bề mặt được bọc bởi một lớp sắt mỏng trơn nhẵn, được khảm ở trên mặt đất xây nên một hình hộp tứ giác cứng rắn.

Lúc này Ly Hận Thiên mới phát hiện ra. Nơi này, là một tù thất, bốn phía ở trên tường, được treo các loại hình cụ. Tuy rằng không có chậu than, nhưng là cái bàn ủi  khiến y vừa thấy liền kinh tâm trừng mắt…

Người này, không cần thiết phải chơi cái trò tra tấn bức cung lưu cung gì đi…

Bất quá y rất nhanh liền biết được, so với chuyện kế tiếp sắp phải xảy ra, thì y tình nguyện bị gia hình…

Tên kia nắm lấy hai tay đang bị bắt chéo ở sau lưng của Ly Hận Thiên, đẩy y đến trước bàn đá đó đứng đối diện với Khâm Mặc. Ba người bọn họ, đứng trên cùng một đường thẳng, ở giữa có một khoảng cách, nhưng y và Khâm Mặc, là mặt đối mặt…

Tầm mắt giao nhau, nảy lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cộng thêm ngàn vạn cả khái. Nhưng mà, ở trong đầu nam nhân lại thần kỳ yên tĩnh, hình ảnh gì đó, cũng hoàn toàn không có…

– Thích ta gọi là nương tử nhiều hơn một chút nữa, hay là càng thích ta gọi ngươi là cha hơn đây?

Người nọ tựa vào bàn đá, do bàn tứ giác này được khảm ở trên mặt đất. Cho nên mặc kệ y có cử động ra sao, thì bàn này cũng sẽ không lệch bị ra khỏi vị trí. Trong lúc đó, hai chân thon dài của Ly Hận Thiên, bị người nọ tự nhiên tách ra, tùy ý đặt xuống….

Xưng hô cái gì không phải cũng đều giống nhau hay sao, đều không hề có tôn trọng gì đáng để nói cả, nam nhân vẫn không có trả lời.

Y càng để ý, không biết, người này đến tột cùng là muốn làm cái gì…

Nghi vấn của y, rất nhanh liền có đáp án.

Quần áo của cổ nhân vốn luôn rườm rà, phục sức mang theo cũng rất nhiều, nặng trịch. Mặc vào người, luôn thực không thoải mái. Cho nên Ly Hận Thiên càng thích quần áo rộng thùng thình hơn một chút, ngoại trừ lúc bỏ chạy ra ngoài, quần áo vốn có của y, đều thực tùy ý…

Chưa từng có quá nhiều rườm rà hoa mĩ.

Tựa như bây giờ, Khâm Mặc vì y nên mới chuẩn bị bộ quần áo đang mặc ở trên người này.

Người này tùy ý nhất thời lôi kéo, liền đẩy ra cổ áo của y, bên trong của nam nhân, chỉ còn một lớp nội sam mỏng manh. Bàn tay lạnh lẽo như băng của người này, xuyên qua vạt áo của nội sam, trực tiếp chạm vào thân thể của y. Nhiệt độ của hắn khiến y theo bản năng đánh một cái rùng mình, cũng ở cùng thời gian này, nam nhân đã biết, hắn sắp sửa sẽ phải làm cái gì…

Bởi vì một bàn tay khác của người này, đang mở đai lưng của y ra…

Cơ bắp của Ly Hận Thiên, lập tức buộc chặt gồng nổi lên, cả người cũng cứng ngắc lại…

Y đã từng cùng Mộc Nhai huấn luyện, không phải chỉ là vui đùa, y thật sự có sựtiến bộ, y đã khác với trước đây…

Năng lực chủ yếu của y, chính là hóa giải công kích ở trong chiến đấu, nhưng đồng thời, y cũng vẫn sẽ một ít kĩ năng phòng ngự cơ bản.

Là do y và Mộc Nhai, cùng nhau nghiên cứu ra.

Lấy lí luận từ trong bí tịch, mà đem ra vận dụng linh hoạt, hơn nữa dựa trên kinh nghiệm cùng ý kiến của Mộc Nhai mà đút kết thành….

Người này chuyên chú đùa nghịch quần áo của y, cũng không có chú ý đến, phản ứng của Ly Hận Thiên.  Ngày trước cũng luôn là như vậy, nhưng mà lúc đó, nam nhân căn bản là vô lực phản kháng…

Cho nên, bây giờ y sẽ không để cho loại việc này xảy ra, bởi vì, y đã có bí tịch của Phong Vô.

Quan sát chuẩn bị có cơ hội liền ra tay, khuỷu tay của nam nhân lui về phía sau, phóng ra một kích chính là nhắm vào người nọ đè xuống. Người sau theo bản năng liền chắn lại, Ly Hận Thiên lại thừa dịp này, vươn tay ra phía sau chụp lấy tay đang hoành ở bên hông y mở ra, trực tiếp rời khỏi ôm ấp của hắn…

Một loạt động tác này, làm rất lưu loát, lại sạch sẽ. Chờ đến khi người này lấy lại tinh thần, Ly Hận Thiên đã kinh ngạc mà đứng ở đối diện hắn…

Hắn nhìn chính mu bàn tay của hắn bị đỏ lên, tên Ly Hận Thiên này, đã khác với ngày trước rồi, đã không hề là kẻ mềm yếu vô lực nữa rồi. Lần này, khí lực không nhỏ…

Bất quá người này cũng không có bởi vì vậy mà sinh khí, lại miễn cưỡng mà bật cười. Hắn đã sớm dự đoán được, nam nhân sẽ phản kháng. Là hắn cố ý cho y có cơ hội này, hắn vốn không phải là coi thường y….

Người mà được tên Phong Vô tên kia dạy dỗ ra, hắn làm sao dám khinh thường.

Bất quá, hắn không thích chơi trò ép buộc kẻ khác. Hắn ưa thích sự tự nguyện hơn, cho nên, hắn mới không trói lấy y.

Dù sao, tùy lúc thì hắn đều sẽ có cách, khiến nam nhân, chủ động dâng người lên đây.

Tầm mắt từ mu bàn tay bị phiếm hồng nâng lên, ánh mắt của mặt nạ cúi xuống, đối diện với khuôn mặt cứng ngắc của Ly Hận Thiên. Hắn cũng không sốt ruột, chậm rãi nói xong,

– Cha, ngươi không muốn bảo vệ ca ca sao? Nhanh như vậy, ngươi liền buông tay rồi…

Nam nhân bị khống chế, hắn dùng Khâm Mặc để uy hiếp y…

Bàn tay, đã nắm lại thành quyền.

– Cha, kế tiếp, ta sẽ hảo hảo khi dễ ngươi. Nhưng làm sao đây a, ta là nhi tử muốn báo hiếu chăm sóc, nên ta không mong muốn ngươi bị thụ thương. Như vậy, sẽ chơi không vui. Cho nên, ngươi không nghe lời như vậy, nên để cho ca ca thay ngươi chịu phạt vậy. Việc ngươi phải làm, chính là ngoan ngoãn, để được ta ‘yêu thương’, thẳng đến khi ngươi không muốn chơi tiếp nữa, giao quốc tỉ ra, thì trong lúc này, ca ca  sẽ phải chịu ít hay là nhiều khổ cực, thì hoàn toàn đều phải nhìn vào biểu hiện của ngươi rồi…

– Ngươi!

Thực ti bỉ.

Miệng luôn phun ra đầy lời lẽ nhân nghĩa đạo đức. Miệng lại luôn ói ra đầy từ ngữ hiếu thảo chiếu cố khiêm tốn…



Đều là thúi lắm.

Y đã làm chuẩn bị tốt, để chờ đợi tra tấn của hắn, nhưng cái bộ dạng này, hắn còn ngại chưa đủ sao…

Thực khinh người quá đáng.

Bị kẻ khác đánh, còn muốn y phải bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón…

Hắn dùng Khâm Mặc, để ép y đi vào khuôn khổ…

Nên thà chết chứ không chịu khuất phục sao…

Ly Hận Thiên nhìn đến cửa sắt kia, tầm mắt của y vừa vặn va chạm với tầm nhìn của nam nhân vẫn luôn đứng dựa ở trước cửa, muốn thoát khỏi nơi này, thì không nên tỏ ra cao ngạo….

Bằng chính năng lực của y, căn bản vốn làm không được.

– Cha, đây là lần đầu tiên, ngươi trước nên thích ứng một chút đi đã, cho ngươi ở trong lòng nhớ kĩ, từ đây về sau, mỗi lần khi ngươi không ngoan, ta đều sẽ tự mình mang ngươi đến xem, ca ca sẽ bị phạt ra sao.

Người này vừa nói xong, xoay người đi đến bên tường, lấy roi da dài được treo ở trên đó. Ly Hận Thiên không hiểu về roi. Y chỉ biết là, nhìn thấy giống như một con rắn dài vậy, một chút thân roi đang chiếm lấy một khoảng đất ở dưới chân y, khiến da đầu của y, thoắt cái liền tê rần….

– Ba!

Hắn quất xuống roi, là để thử một chút xúc cảm.

Không thể phủ nhận, động tác của người này quất roi xuống,  liền nhìn đến vô cùng đẹp đẹp mắt, cũng rất soái khí. Nhưng mà nam nhân nào còn có tâm tư để mà đi thưởng thức…

Bởi vì sau khi hắn vừa thử qua, roi tiếp theo, liền quất xuống ở trên người Khâm Mặc…

Thân roi phá vỡ không khí, âm thanh nện lên trên thân thể, khiến cho nam nhân ở trong nháy mắt, liền nổi lên một thân da gà tầng tầng. Y nghe thấy Khâm Mặc thét lên một tiếng lớn, trong nháy mắt tiếp theo, lại thêm một roi quất xuống…

Ly Hận Thiên đã ngây người ra, chờ đến khi y phản ứng tới được, Khâm Mặc đã phải trúng mười một roi.

– Dừng tay!

Thân thể nhanh hơn đầu óc, y chạy về phía Khâm Mặc. Y muốn, là ngăn cản một roi đang quất tới này. Nhưng mà ở trước mắt y, đột ngột lóe ra hiện lên một quái vật…

Chính là vào lần xảy ra chuyện gả vợ cho quỷ trước khi ở Đế Đô, vào lúc kiểm tra thân thể gì đó…

Bây giờ nhìn lại, hình dạng con quái vật này vẫn ghê tởm giống như trước.

Nam nhân không chút nghĩ ngợi, lập tức dùng linh lực công kích. Nhưng công kích của y đánh vào thân thể của quái vật kia, không đến nơi đến chốn, đối phương căn bản không có cảm giác gì cả…

Thấy thế, nam nhân đành buông tha không công kích nữa, muốn vòng qua nó, chạy về hướng Khâm Mặc. Nhưng mà con quái vật kia, chính là vẫn chắn ở trước mặt y. Mặc kệ, y có chạy về hướng nào đi nữa, nó đều chuẩn xác mà chặn lấy đường đi của y….

Nó không để cho y đến gần.

Tốc độ của quái vật  rất nhanh, Ly Hận Thiên muốn đánh nó, căn bản lại đánh không lại…

Vô luận có cố gắng ra sao đi nữa, hoàn toàn không thể tiến về phía trước một chút nào…

Nam nhân một đầu đầy mồ hôi.

Tiếng roi cứng rắn va đập khi bị đánh xuống trên da thịt, tiến vào màng tai của nam nhân. Ngoại trừ tiếng kêu ban đầu ra, thì Khâm Mặc cũng không hề phát ra tiếng kêu nào nữa chỉ nhận lấy tiếng vang roi quất lên da thịt. Nhưng mà, vô luận hắn có nhẫn nại ra sao đi nữa, thì Ly Hận Thiên vẫn có thể hoàn toàn cảm nhận được nỗi thống khổ của hắn….

Roi đánh vào trên người, làm sao mà không đau…

– Dừng tay!

Nam nhân gào thét, nhưng tiếng roi quất xuống vẫn không có đình chỉ.

Răng nanh nghiến xuống cạch cạch rung động, mặc kệ là có tiếp tục, nhìn hắn tiếp tục lấy roi đánh Khâm Mặc, hay là làm theo ý nguyện của hắn….

Thì y vẫn biết rõ, liền tính là y kiên trì đến cuối, người này cũng sẽ không đánh chết Khâm Mặc.

Lần này y phải thật sự không đồng ý đi vào khuôn khổ, thật sự là có thể tránh thoát được sao…

Sẽ không, người này sẽ đổi phương pháp, tiếp tục tra tấn y, vì đạt được mục đích của hắn….

Mặc kệ là y có phản kháng ra sao đi nữa, thì hoàn toàn cũng chỉ là con thú bị vây khốn mà cố gắng vùng vẫy mà thôi.

Liền tính hôm nay y cự tuyệt được, vậy ngày mai thì sao, hôm sau nữa thì sao đây…

Nhìn thấy Khâm Mặc như vậy, đối với y mà nói, chính là một loại dày vò…

Y không phải thánh nhân, lại không có cách nào, chiến thắng được nội tâm đang chịu cảm giác tội lỗi…..

Y bại rồi.



Lần đầu tiên giao phong, Ly Hận Thiên nhận thua.

Bởi vì y không có thể nào ti bỉ đê tiện như hắn được.

Ly Hận Thiên thay đổi phương hướng, không phải là đi tới chỗ Khâm Mặc, mà là đi về phía người này…

Lúc này đây, con quái vật đó đã không có ngăn cản y nữa.

– Dừng tay.

Cầm bàn tay đang muốn vung roi lên của người này, ở bên trong con ngươi đen láy chứa đựng sự phẫn nộ, nhưng mà lời nam nhân nói ra, lại vô cùng bình tĩnh.

Cùng với sự kích động vừa rồi, hoàn toàn giống như hai người khác nhau vậy.

Người này cười, kéo nam nhân vào trong lòng, ôm lấy y …

Tiếp theo đi đến trước bàn, ném Ly Hận Thiên, lên trên mặt bàn…

‘Bịch’ một tiếng, mái tóc dài của Ly Hận Thiên, liền rối loạn phân tán xuống bên cạnh bàn..

Y nhất thời ngửa đầu, liền nhìn thấy được Khâm Mặc.

Bộ dáng của Khâm Mặc cũng không có gì khác với vừa rồi, chỉ là hơi thở dồn dập yếu ớt đến lợi hại, trên mặt của hắn không có bị thương tổn, nhưng mà quần áo, đã bị rách nát đến không thể nhìn nổi nữa. Ly Hận Thiên nhìn không thấy miệng vết thương trên người của hắn. Nhưng y biết, bị thương không nhẹ. Bởi vì Khâm Mặc đứng không vững nữa, mặc dù đã bị trói chặt ở trên cọc gỗ chữ thập, thân thể hắn, bây giờ lại hơi hơi gập người xuống…

Ly Hận Thiên không có phản ứng gì. Y biết, liền tính y không làm như vậy, thì y cũng không trốn ra được…

Sớm hay muộn hay gì cũng đều sẽ phát sinh.

Không chỉ là vì Khâm Mặc.

Khâm Mặc, từ thủy chí chung cũng chưa nói một câu nào, vẫn luôn nghĩ rằng nam nhân này, sẽ không bị khuất phục.

Tên kia, thoạt nhìn thực vô dụng, vẫn luôn hoàn toàn là một phế vật. Nhưng mà y cũng rất quật cường. Y không thích bị kẻ khác uy hiếp. Ở trong xương cốt của y, vô cùng kiêu ngạo…

Khâm Mặc đã sớm biết.

Nhưng mà nam nhân này, cư nhiên nguyện ý vì hắn, mà làm ra cái loại chuyện này…

Ngay cả tôn nghiêm mà y vô cùng coi trọng, cũng không cần phải giữ tiếp nữa.

Tuy rằng, nam nhân này vẫn không nói gì. Nhưng mà, y rất coi trọng tôn nghiêm của mình. Bằng không, lúc trước, y liền sẽ không quyết định mà gả đi cho Thiết Lặc, y liền sẽ không, muốn nhất quyết thoát ra khỏi Ly phủ…

Hắn thực hiểu rõ Ly Hận Thiên, hiểu đến mức Khâm Mặc đến bản thân mình, hắn cũng chưa hiểu rõ đến vậy.

Một trận roi đánh lên da thịt tuy đau đớn, nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được, nhưng mà nam nhân này, lại thỏa hiệp.

Giờ khắc này, nếu không phải do bị đau đớn đến không có cách nào nói chuyện được. Khâm Mặc rất muốn kêu nam nhân này cút đi ngay, hắn không cần, y phải hy sinh cho hắn.

Ý nghĩ của Ly Hận Thiên, hắn cũng hiểu đến vô cùng rõ ràng. Y cũng không nói ra thân phận thật sự của mình, y là vì muốn bảo vệ hắn. Một khi người này đã biết được chân tướng, có lẽ là hắn sẽ lập tức giết người diệt khẩu, cho nên nam nhân này, yên lặng gánh vác lấy tất cả….

Khâm Mặc chưa hề nghĩ tới, nam nhân này sẽ vì hắn, mà làm đến loại tình trạng này.

Hắn đối xử với y, một chút cũng không tốt.

Ngày trước, vì muốn đoạt được quốc tỉ, hắn đã dùng thủ đoạn này nọ để đối phó y.

Hắn lấy lòng y. Ở ngay sau khi biết được chân tướng, lại đối xử cay nghiệt khinh bạc với y như vậy.

Hắn lần lượt  mà thương tổn y, lừa gạt y. Khâm Mặc tin rằng, nam nhân này sẽ chịu đựng chấp nhận hi sinh vì một người nào đó, chứ càng không thể nào sẽ là vì hắn…

Ngay cả bản thân hắn, cũng hoàn toàn đều cảm thấy, không đáng.

Thật sự không nghĩ ra.

Tâm của Khâm Mặc vẫn gợn sóng không phải là sợ hãi, mà là rối loạn.

Đón lấy tầm mắt của nam nhân nhìn đến, cũng có nôn nóng.

Nam nhân không hề phản kháng, nằm ở nơi đó, sau giây phút lặng lẽ cùng đối diện với Khâm Mặc, liền thu hồi tầm mắt…

– Khâm Mặc, không nên nhìn.

– Tà, nơi này đã không còn chuyện của ngươi.

Ngữ khí bình thản của Ly Hận Thiên, cùng hòa vào, giọng nói thể hiện rõ rệt sự không vui của người này, vang lên…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau