Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 204: Vô huyên tuyên chiến

Trước Sau
Kinh ngạc nhìn thấy thành lâu Đế Đô quen thuộc, sau một lúc lâu Ly Hận Thiên cũng chưa có thể làm ra phản ứng.

Vô Huyên nắm cả eo của Ly Hận Thiên, bán nằm ở trên chiến xa. Lúc nam nhân mới ngẩn người, hắn liền chán đến chết mà bắt đuôi tóc của nam nhân chơi đùa, thẳng đến khi nam nhân phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn……

Hắn biết, Ly Hận Thiên muốn hỏi cái gì.

Y, vì sao lại xuất hiện nơi này…

Đầu óc của nam nhân, có chút phản ứng chậm tiêu.

Ngày hôm qua, Vô Huyên lại một lần nữa xác minh hắn là kẻ tâm tình bất định. Ban đầu là hắn định chuẩn bị rời đi, nhưng mà bởi vì Ly Hận Thiên nói ra mấy câu, hắn lại ở lại…

Không tính là bắt buộc, tóm lại hai người họ đã xảy ra quan hệ.

Không phải là do y tình nguyện, mà là vô lực phản kháng.

Một ngày trước mới vừa trải qua xong cái loại chuyện này, trạng thái thân thể của Ly Hận Thiên không phải là quá tốt. Cho nên dù có phản kháng đi nữa, ở trong mắt của Vô Huyên cũng chỉ là chút động tác bé nhỏ không đáng kể. Kết quả thì không cần nói cũng biết, đến cuối cùng, y cũng bị ngất đi như cũ.

Giữa chừng có tỉnh lại vài lần, Vô Huyên cũng không có bởi vì y ngất đi mà đình chỉ. Mỗi lần khôi phục lại ý thức, liền có thể cảm giác được, thân thể vẫn lay động bị đẩy như cũ, còn có cự vật đang ở trong thân thể tàn sát bừa bãi, liền cứ như vậy, tốc độ mỗi một lần tỉnh lại đều chậm hơn so với lần trước, thời gian thanh tỉnh, cũng lại một lần ngắn hơn so với lần trước…

Đến sau đó, chính là hôn mê thật sâu.

Vậy thì, mặc kệ là y có bất tỉnh nhiều đến lợi hại thế nào, thì y vẫn cũng có thể có cảm nhận được, ít nhất là khi bị kẻ khác đưa ra chiến trường này, trong lúc di chuyển, thì y không có thể nào một chút cảm giác cũng đều hoàn toàn không có được.

Ly Hận Thiên hoài nghi Vô Huyên cho y dùng dược. Nhưng mà ở trên người của y vốn có phệ linh cổ. Nếu hắn dùng dược, thì y khẳng định sẽ phát hiện ra…

Nam nhân khó hiểu …

Bất quá, hiện tại điều mà y cần phải lo lắng, không phải là vấn đề vì sao y lại hôn mê bất tỉnh, mà là…

Vì sao, Vô Huyên muốn đưa y đến chiến trường.

Điều này khiến cho y ngửi được mùi âm mưu.

Ánh mắt lướt qua thủ vệ ở trên thành lâu, lại quay về lướt qua vài cái trên người của Vô Huyên, nam nhân cân nhắc. Nếu bây giờ không cần phải hỏi ra, thì kết quả của việc này, hẳn là rất nhanh y liền sẽ biết được. Nếu y hỏi, thì có lẽ Vô Huyên đang vui vẻ có lòng mà nói ra thì sao. Nói không chừng, hắn còn cho y kịp chuẩn bị tinh thần, để chờ cái gì đó sắp xảy ra….

– Cha, trong lúc ngươi ngủ, chúng ta đã tấn công vào thành Đế Đô. Nói chính xác hơn là, đánh bất ngờ.

Vô Huyên tựa hồ như không có chuẩn bị thừa nước đục thả câu. Hắn trực tiếp đã thông báo tình hình chiến đấu cho nam nhân biết. Hắn chơi đùa đuôi tóc của nam nhân. Chất tóc của Ly Hận Thiên rất tốt. Hắn nhẹ nhàng nhất thời đè lên, bề mặt ở trên lọn tóc sẽ lưu lại một dấu vết nhợt nhạt. Vô Huyên liền cứ luôn luôn dùng ngón tay của hắn ấn xuống đó tạo nên dấu vết, ở một bên tiếp tục nói,

– Ngươi nên kiêu ngạo đi, vì nhi tử của ngươi, Mộc Nhai đã phản ứng rất nhanh. Ngay khi bọn ta vừa mới phát động thế công, cửa thành mỗi một hướng, đều đã hoàn toàn đóng kín lại. Bọn ta chỉ kịp tới, giết chết vài tên thủ vệ mà thôi…

Nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, để khái quát tình trạng thảm thiết của cuộc chiến vừa rồi. Tuy Ly Hận Thiên chưa từng tham gia chiến đấu thật sự, dù là trước khi đi vào thế giới này, cũng là sinh sống ở trong niên đại hòa bình. Nhưng mà y biết rõ, chiến tranh là đại biểu cho cái gì…

Thành Đế Đô không khác gì ngày thường, ở ngay trong khoảng thời gian, bị yêu quỷ tập kích, do Mộc Nhai luôn chuẩn bị cho tình huống chiến tranh đột ngột, cho nên người của hắn chỉ vừa tổn thất bảy người, cũng không nhiều, lại càng không bị đối phương, công phá thành trì. Nhưng, đúng là những người này, đã dùng tánh mạng của mình, mà chống đỡ công kích, để cửa thành kịp đóng kín lại, giúp quân đội kịp thành lập phòng ngự…

Đây là Đế Đô, ngay dưới chân thiên tử. Dù đang xảy ra chiến tranh, thì nơi này cũng sẽ không bị lan đến. Đây là chiến trường cuối cùng. Chiến tranh xảy ra trên đất Đế Đô, liền nói lên, giang sơn thiên hạ này đã thật sự không còn được hòa bình yên ổn được nữa.

Ở trong thành Đế Đô, đều có trọng binh canh gác, nên cuộc sống quá mức an ổn hòa bình, đây cũng đã trở thành một ‘định luật’, thường thường sẽ khiến người ta lơ là phòng bị.

Không có ai có thể vượt qua các thành trì khác, mà trực tiếp đánh tới nơi này, quân đội mạnh mẽ nhất, cũng chưa hề cái nổi cái bản lĩnh kia. Bất quá, quân đội của Vô Huyên, thì lại có thể.

Nay, nhìn vào phản ứng đáp trả của Đế Đô thành, khiến cho mọi người đều nhìn thấy được bản lĩnh cùng với năng lực thật sự của Mộc Nhai, còn có dự đoán từ trước của hắn…

Mặc dù là Đế Đô luôn an ổn hòa bình, cũng có thể làm tốt tùy thời khai chiến chuẩn bị.



Mộc Nhai dùng kết quả này, để chứng minh hết tất cả.

Không chỉ là Vô Huyên, đến Minh U và Thiên Tà, cũng âm thầm kinh ngạc. Nam Triều của năm đó, tuyệt đối sẽ không có hệ thống phòng ngự mạnh mẽ như bây giờ được, đồng dạng,  Cửu Minh tộc cũng đã bị phương thức đánh bất ngờ này, mà bị đánh bại thực thê thảm…

Là ngay lúc Thiên Tà bị phong ấn, Minh U lại bị trọng thươn. Tuy rằng trận chiến tranh ngày ấy vô cùng thảm thiết, nhưng trên thực chất, cũng chỉ là đang đơn phương tàn sát…

Cửu Minh hoàng tộc, quân lính tan rã.

Nay, vị trí vẫn giống nhau, chỉ là nhân mã ở hai bên, đổi chỗ lại mà thôi.

Kỳ phùng địch thủ, lực lượng ngang nhau.

Khác với ngày trước, đây là một trận chiến giữa hai thế lực ngang nhau chiến đấu.

Hoặc nên nói là, ít nhất phải khiến Vô Huyên ở bên này, xuất ra ý chí chiến đấu thật sự.

Không phải nhằm vào binh lính, mà là Mộc Nhai…

Những cái khác, bọn hắn căn bản không để vào trong mắt…

Vô Huyên muốn đoạt lại giang sơn của hắn. Thiên Tà và Minh U,   cần nhất là phải đòi lại nỗi sĩ nhục mà Nam Triều đã nợ ngày trước.

Cuộc chiến tranh này, bọn hắn đã tiến vào tình thế bắt buộc.

Tinh kị binh có cường đến mấy, cũng sẽ không phải là đối thủ của bọn hắn.

– Đế đô tổng cộng có bốn cửa thành. Nhưng mà bọn ta vừa nhìn một chút, không có một chỗ nào là có phòng ngự lơ là mỏng manh yếu ớt cả. Mộc Nhai, không có chút đột phá gì. Cho nên, chúng ta chỉ có thể mạnh mẽ tấn công. Chính là muốn mưu lợi, cơ hồ như không có khả năng. Bất quá cứ như vậy cũng tốt, ta càng có hứng thú duy trì đến từ khi bắt đầu đến cuối cùng, thì cũng sẽ không thể nói, chúng ta đang khi dễ người khác a. Thắng, là cần phải dựa vào thực lực.

Vô Huyên miễn cưỡng vươn ngón tay điểm lên đùi của Ly Hận Thiên, vẽ ra một bản đồ địa hình sơ sài, tiếp theo vạch ra vị trí cho nam nhân xem. Hắn còn chỉ ra, vị trí của song phương, cùng với bốn cửa thành này, sức mạnh phòng ngự đều là cùng cấp bậc, không có chút sơ hở nào mà cô thể chen vào, cho nên bọn hắn liền tấn công trực tiếp rõ ràng từ cửa chính đi vào.

Chỉ có thể cứng rắn mà tiến vào.

Chiến tranh thật sự, khác xa với trong sách sử cùng với phim được chiếu trên tivi. Điều này đối với y mà nói, hoàn toàn là một mảng ngu muội mù tịt. Y hướng về bốn phía nhìn một chút. Các cửa thành của Đế Đô hoàn toàn đóng chặt. Cung tiễn thủ đứng trong trận địa luôn ở tư thế sẵn sàng đón địch. Về phần Vô Huyên ở bên này, lại không hề có vào tư thế chuẩn bị tấn công.

Vây xung quanh chiến xa của bọn họ, cũng không phải yêu vật  kì lạ bách quái gì cả, mà là quân đội gồm có các binh lính không khác gì bình thường, mặc khải giáp chính quy, nhưng mà có duy nhất một việc không giống, đó là màu sắc của khuôn mặt và tóc của bọn họ, vừa thấy, sẽ biết ngay không phải là con người bình thường.

Tuy rằng, có kẻ mang theohình người, nhưng ở trên mặt lại mang theo ấn kí kỳ quái, như là hoa văn màu mè bình thường vậy, ngũ quan cũng có điều khác với phàm nhân, hình thể lại càng là lớn nhỏ không đồng nhất. Thanh Nhiên đã từng nói qua, chỉ có yêu vật thượng thừa, mới biết cách biến ảo thành hình dạng của kẻ thành niên.  Không cần đoán, Ly Hận Thiên cũng đã biết, đám binh lính này vốn là đại quân yêu vật của Thiên Tà yêu vật.

Ly Hận Thiên không thấy được Thiên Tà, trái lại là thấy được Minh U, đang lười biếng ngồi ở giữa không trung, ở dưới thân của gã, là quỷ đầu y, vô số đầu lâu xếp chồng chất lên nhau tạo thành ghế dựa, phía trên còn có tán dù làm bằng da người, che đi ánh nắng thay cho gã. Ánh mắt của Minh U chăm chú vào một chỗ, chiết phiến đang ở trong tay gã, ngẫu nhiên sẽ vỗ vài cái, quỷ đầu y kia ở trong lòng liền nhút nhát e sợ lập tức thẳng người, nhưng nhìn thấy cảnh tượng kia, đã có vài phần mỹ cảm quỷ dị…

Xem xong liền nổi lên một thân da gà, Ly Hận Thiên vội vàng thu hồi tầm mắt lại, thông qua  việc quan sát vừa rồi còn có lời lẽ của Vô Huyên vừa nói xong. Trận chiến này hẳn là tạm thời vẫn sẽ tiếp tục thêm một đoạn thời gian, song phương đang ở tròn giai đoạn giằng co….

Kế tiếp, sẽ phát sinh cái gì đây….

– Chính thức, đánh vào Nam Triều, hoặc nên nói là, hướng đến Mộc Nhai mà trực tiếp tuyên chiến.

Vô Huyên chậm rãi ngồi dậy, giống như là vừa mới tỉnh ngủ, lười biếng duỗi eo, còn ngáp một cái. Hắn ở một bên lung lay đầu, lại ở một bên rì rầm ra một câu than thở,

– Thời gian, không sai biệt lắm.

Ly Hận Thiên không hiểu được ý tứ của hắn, mà chiếc xa ở dưới chân đã bắt đầu di chuyển về phía trước. Ban đầu, bọn họ vốn ở chính giữa trong đại quân yêu vật, chiến xa tiến tới trước, khiến cho đội quân này, tự giác lui ra nhường lối tạo thành một con đường, không qua bao nhiêu lâu, bọn họ đã đến phía trước hàng đầu tiên của quân lính…

Dự cảm không tốt, theo từng vòng bánh xe lăn đến trước, càng ngày càng nặng nề.

Vô Huyên đưa y đến nơi này, khẳng định không phải chỉ là để muốn cho y xem cuộc chiến lần này bọn hắn mà thôi. Thời khắc này chỉ là trận chiến công thành đầu tiên thôi, căn bản không có gì để đáng xem. Mục đích của Vô Huyên vẫn thực minh xác, hắn muốn Ly Hận Thiên xem cái gì đó, hẳn là, một loại cảnh tượng như là, ở trước mặt y, hắn xuống tay giết chết Mộc Nhai mới đúng…



Nhục nhã y, khiến y nan kham, khổ sở, đánh bại phòng tuyến tâm lí của y, đây mới là điều hắn muốn…

Cho nên, hôm nay, Vô Huyên không phải muốn y tới để tận mắt chứng kiến cái gì…

Hắn còn có mục đích khác.

Vị trí của bọn họ hiện tại, cách cửa cửa thành lâu là có một khoảng nhất định, rất xa, nam nhân chỉ có thể nhìn thấy một dãy các cung tiễn thủ đang vận sức chờ phát động, theo khoảng cách ngắn lại, trên mũi nhọn của tên bằng kim loại đang bị chiết xạ ánh sáng đang léo lên, đều  tiếp tục ngày càng rõ ràng.

Bất quá bọn họ cũng không đi vào phạm vi mà cung tiễn thủ có thể công kích được.

Tuy là chiến xa, nhưng Vô Huyên lại bố trí nơi này, càng như là một khoang xe ngựa không mui vậy, ngoại trừ chỗ ở trên đỉnh đầu chính là bầu trời bằng phẳng phủ lên, xung quanh, còn có sa mạn trong suốt, là vì chắn gió, lại cũng khiến cho hình ảnh của người ở trong chiến xa, trở nên mơ hồ, thấy không rõ lắm…

Vô Huyên tiến vào phía trước ngồi xuống, bên cạnh lập tức có kẻ vén sa mạn lên, Vô Huyên mang theo mặt nạ gỗ, xuất hiện ra ở trước mắt binh lính của Đế Đô, không có ai bởi vì sự xuất hiện của hắn mà bày ra vẻ kinh ngạc hoặc là phản ứng khác thường. Binh lính bất vi sở động, vẫn trầm ổn phòng ngự như cũ….

– Võ Uy sử Mộc Nhai, chúng ta, chính thức chào hỏi một chút đi.

Không cần đoán, Mộc Nhai khẳng định đang ở bên trong thành lâu đối diện. Vô Huyên cũng không tìm kiếm loanh quanh, mà chính là nhìn cửa thành, biển chữ được đề lên ba chữ cái to lớn, cứng cáp hữu lực Đế Đô thành, thẳng thắn nói,

– Mặc kệ là, ngươi có biết rõ thân phận thật sự của ta hay không. Nhưng để làm đối thủ chân chính của ngày sau, ta cũng không ngại, chủ động giới thiệu một chút về bản thân mình. Ta, gọi là Vô Huyên, là hậu duệ Cửu Minh tộc. Lí do, mà ta xuất hiện ở trong này, chính là vì để đoạt lại toàn bộ tất cả những gì mà cửu minh tộc đã bị cướp đi. Hy vọng, ngày sau, chúng ta giao chiến, sẽ thực khoái trá. Ta cũng rất là vô cùng chờ mong, biểu hiện xuất sắc của Võ Uy sử đây.

Không hề nói ra mối quan hệ giữa hắn và Mộc Nhai, hiện tại ở  trong mắt Vô Huyên, bản thân hắn chỉ là hậu duệ của Cửu Minh tộc, mà Mộc Nhai, lại chính là đối thủ của hắn mà thôi.

Sự nhận thức này, khiến Ly Hận Thiên không hiểu sao, có chút đau lòng…

Xem ra, quan hệ huyết thống này, ở trong mắt Vô Huyên, cũng không xem ra là cái gì cả, căn bản không thể ngăn cản được dã tâm của hắn được…

Đến cuối cùng, thật là huynh đệ như tay chân lại tương tàn kẻ sống người chết sao…

Vô Huyên nói xong qua thật lâu, trong thành lâu trên cửa thành chưa cho hắn có được bất cứ đáp lại nào. Ở trong mắt của Mộc Nhai, chỉ có đối thủ, không có thân phận, chỉ có chiến thắng, không có thất bại…

Mặc kệ là ai, Mộc Nhai chỉ cần chiến thắng, những cái khác, hắn hoàn toàn không cần quan tâm đến.

Mộc Nhai ngạo mạn, cũng tự tin, không có kẻ nào, có thể đánh bại hắn.

Cũng không có kẻ nào, có thể làm đối thủ của hắn.

Cho dù có là Cửu Minh tộc đã từng độc bá thiên hạ, cộng cả Quỷ Vương  và Yêu Hoàng, khiến người ta nghe danh liền đã sợ mất mật kia đi nữa….

Cho nên, hắn khinh thường để ý tới Vô Huyên.

Ở trên không trung, Quỷ Vương miễn cưỡng ‘hừ’ cười hai tiếng, như là đang trào phúng Vô Huyên. Bất quá người sau cũng không tức giận, hắn ra vẻ ‘không sao cả’ nhún nhún hai vai, tiếp theo, kéo Ly Hận Thiên vào trong lòng…

Nam nhân ở trong lớp vải sa mạn của chiến xa, lập tức, bị bạo lộ ở trước mặt mọi người…

Chỉ là, y đã quay người lại, đưa lưng, về phía cửa thành lâu …

Ý nghĩ của Vô Huyên, ở trong nháy mắt, nam nhân liền đã sáng tỏ, còn chưa kịp làm ra phản ứng, quần áo của y, đã bị Vô Huyên, từ giữa mà mở ra, toàn bộ bị xé rách …

Cảm nhận được ánh nắng ấm áp, còn có làn gió nhè nhẹ thổi qua….

Hiện tại,  đang là hạ tuần tháng mười, để lỏa thân mình, chắc chắn sẽ lãnh.

Nhưng dù có lạnh đến đâu, cũng không bằng cái lãnh lẽo ở trong tâm….

– Đây là lễ vật để khai chiến, Vô Huyên không ngại, vì Võ Uy sử, tự mình trình diễn một hồi xuân cung sống động, để biểu đạt thành ý. Cũng để cho các tướng sĩ, thả lỏng một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau