Chương 216: Âm mưu đùa giỡn
Mấy ngày hỗn chiến, rốt cục chờ đón được một lần giao phong chính diện. Chiến trường đang chém giết trong một cái chớp mắt liền tạm dừng, mặc kệ là tinh kị binh ở trên cửa thành, hay là đại quân yêu quỷ vẫn đang hung mãnh công thành, đều ngừng lại động tác trong tay, kích động không thôi nhìn tướng quân nhà mình.
Tướng quân xuất hiện, đối với bọn họ mà nói, là cổ vũ, cũng là nguồn sức mạnh chấn động mạnh mẽ đến sĩ khí. Nhưng đồng thời, cũng lại là trận chiến mấu chốt quyết định sự thắng bại của cuộc chiến tranh lần này.
Trận chiến lần này sẽ không phải đánh lâu dài nữa, càng sẽ không có thời gian đều chậm rãi tiêu hao. Một lần giao phong duy nhất này, thực có thể, chính là quyết định cục diện cuối cùng, chiến thắng sẽ về tay ai.
Đối với Mộc Nhai mà nói, bảo vệ cửa thành chặt chẽ, chịu đựng hao tổn đến khi viện binh tới, mới chỉ là kế tạm thời để thích ứng mà thôi.
Nhưng mà, chiến trường sẽ luôn thay đổi ở trong nháy mắt, tùy thời đều sẽ có sự cố ngoài ý muốn phát sinh ra. Có lẽ, viện binh không trong thời gian mong muốn mà đuổi tới kịp. Có lẽ đã bị đại quân của Vô Huyên đã ở giữa đường chặn lại. Tóm lại, tất cả dị biến đều lơ là mà đột ngột phát sinh ra, cũng sẽ không cho bọn họ có cơ hội để chuẩn bị.
Đây là chiến tranh, sẽ tồn tại vô số loại khả năng, nếu không hiểu được biến số dự báo trước, mà chỉ tuân thủ nghiêm ngặt vào những quy tắc cứng ngắc có sẵn, thì có lẽ chỉ có một con đường chết.
Tựa như hiện tại, nếu Mộc Nhai chỉ thủ cửa thành, ngoại trừ chờ đợi viện binh ra, cái gì cũng không làm, thì chẳng phải là đang ngồi chờ chết hay sao.
Tình cảnh tương lai vốn không rõ. Hiện tại, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng. Bọn họ vẫn luôn ở trạng thái bị động, đang bị cô lập, một chút cũng không thể liên hệ với thế giới bên ngoài, hoàn cảnh ở bên ngoài, bọn họ hoàn toàn không hề rõ ràng.
Hiện tượng này không phải là điều tốt.
Hắn cần phải vãn hồi cục diện trước mắt. Nếu không dùng binh lính khi đang vẫn còn trong trạng thái tốt nhất mà tiến hành đánh trả, thì kéo dài tới cuối cùng, đối với hắn càng không có lợi thế gì cả.
Lòng người hay là sức chiến đấu, sớm hay muộn gì, cũng đều sẽ bị hao tổn đến hầu như không còn nữa.
Hắn không phải bí quá hoá liều, là vì hiểu được hoàn cảnh trong chiến tranh.
Cũng sẽ phân tích ra, cách chiến đấu chuẩn xác nhất.
Muốn ổn định quân tâm nắm chắc thắng lợi, thì sẽ không thể nào đem hết tiền mà đặt cược hết trên người của viện binh được. Mộc Nhai nghiêm túc phân tích tình hình chiến đấu, mới làm ra quyết định này.
Trong lúc giáp công kẻ địch, cũng đã lặng lẽ phái mấy đội nhân mã đi báo tin cho viện binh. Nhưng Mộc Nhai cũng không biết rõ, bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không. Nếu có thể, thì hắn cùng viện quân sẽ vừa vặn đúng lúc mà có thể phối hợp hoàn mĩ.
Ngay trong cục diện này, viện binh vừa đuổi tới thì, sẽ cùng với hắn đồng thời, trong ngoài giáp công.
Cho nên mặc kệ có ra sao đi nữa, Mộc Nhai đều phải chủ động đánh trước, đả kích quân địch.
Thiên Tà cầm lên kính nhiễm kiếm hiện tại đã toàn thân đen đúa, một màu đen tinh thuần, đến ánh sáng cũng hoàn toàn không thể phản xạ được, từ xa nhìn đến, tựa như trong tay của Thiên Tà đang cầm, là một cái vực thẳm sâu đến vô tận…
Tối đen, không thấy được đáy.
Kính nhiễm kiếm có hai loại hình thái. Một loại là khi được hấp thu chính khí, mà toàn thân gần như trong suốt. Một loại còn lại, chính là tình trạng ở trước mắt này đây…
Cả thân kiểm đều hoàn toàn hấp thu vào tà khí, biến thành một màu đen thuần chủng….
Màu sắc này so với màu mà bọn hắn ngày đó ở trong sơn động tại Đông Vạn, đều phải thâm đen hơn rất nhiều. Đây là kính nhiễm kiếm đã hấp thu vào tà khí của Yêu Hoàng, cũng là sau khi Yêu Hoàng trọng sinh, thanh kiếm khiến gã phải hao tâm tổn trí mà liền dùng máu tươi của người sống để tế kiếm….
Gã cần phải để bọn họ chết trong sợ hãi, đau thương, còn có phẫn nộ, cùng với oán hận. Điều này sẽ làm cho kính nhiễm kiếm, đạt tới cảnh giới tà linh cao nhất…
Tay cầm nặng nề của kính nhiễm kiếm, ở trong tay của Thiên Tà tựa hồ như không có sức nặng, Thiên Tà một tay cầm lấy nó, đi về hướng của thành lâu…
Lúc này, cửa thành lại một lần nữa khép lại, trước hai cánh cửa gỗ đỏ bừng được đóng chặt, Văn Diệu mặc một khải giáp nhẹ nhàng, khoanh tay mà đứng……
Nghịch thần kích ở trong tay hắn, đặt chéo ở sau người, đuôi thương cao hơn đỉnh đầu, đầu mũi thương tản ra màu tím thản nhiên, điểm trên mặt đất…
Có lẽ là cảm ứng được sức mạnh của kính nhiễm kiếm, ánh sang tím trên nghịch thần kích hiện ra, hào quang càng thêm loá mắt. Mà kính nhiễm kiếm ở trong tay Thiên Tà. Thế nhưng lại giống như là trái tim đang nhộn nhạo mà đập lên càng mạnh mẽ, hung hăng mà ‘oành oành’ nhảy dựng lên…
Thiên Tà cúi đầu, liếc mắt một cái nhìn binh khí ở trong tay, kính nhiễm kiếm này, lần đầu tiên hưng phấn đến vậy…
Từ khi bắt đầu gã có được kính nhiễm kiếm đến nay, thì đây là lần đầu tiên Thiên Tà cảm giác được, tâm tình bức thiết muốn nghênh chiến của nó…..
Vì vậy, gã đây, sẽ thanh toàn cho nó.
Cái chuôi kiếm này cũng đã đi theo gã vô số năm rồi.
Thu lại sự ôn nhu, Văn Diệu đằng đằng sát khí, khí tức nghiêm nghị, khiến người vừa nhìn thấy liền sợ.
Cầm thân cây thương được linh khí tạo thành, Văn Diệu hơi dùng một chút lực, nghịch thần kích liền vòng quanh eo lưng xoay tròn, ở trong nháy mắt, thương kích rời khỏi thân thể, Văn Diệu vững vàng cầm, đầu thương lay động, chỉ thẳng lên thiên không, cánh tay linh hoạt vừa chuyển, ở trên không trung nhanh chóng vẽ ra ký hiệu, lại theo lực của đầu thương, nghịch thần kích bắn thẳng đến Thiên Tà, linh lực màu đỏ ở ngay nơi thương kích rơi xuống, trong nháy mắt bùng nổ…
Mặt đất bị nghịch thần kích bổ ra một đường nứt rõ rệt, chẳng những một màn bụi đất không có tung bay ở chung quanh, cư nhiên cũng đã bị linh lực hoàn toàn bổ ra, như là một lớp lá sắt, bị cuốn lên vậy…
Linh lực kia vẫn đang thẳng tắp bay về phía của Thiên Tà, mơ hồ có thể nhìn thấy được, linh lực màu đỏ biến thành một đầu linh thú hung mãnh, trực tiếp muốn cắn đến yết hầu của Thiên Tà. Kính nhiễm kiếm kịch liệt rung động, tà khí màu đen như tấm lưới kín, bao lấy linh thú kia. Linh thú liền vươn ra móng vuốt sắc bén xé rách chiếc lưới màu đen, nhưng lưới kia rất nhanh liền lại quấn chặt lấy linh thú…
Song phương giằng co. Bất quá ở trong nháy mắt, buông nhau ra, lại nhanh chóng va chạm, sau đó hai luồng sức mạnh ‘oành’ một tiếng nổ tung. Mặt đất hơi hơi chấn động. Ánh sáng chói loá quấn quanh ở cùng một chỗ giống như tia chớp loé sáng lên vậy, chiếu sáng cả tầng mây, giây lát liền tắt lịm.
Thiên Tà rút kiếm công kích, Văn Diệu nhanh chóng đón nhận. Song phương mở ra giao chiến. Mà phía sau, trên thành lâu, Ly Lạc cũng đang giằng co cùng Minh U ở trên đó…
Trên thế gian này, kẻ có thể tu thành tiên tôn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mặc dù có thành công đi nữa, cũng đã là lão già tuổi đã cao. Người giống như Ly Lạc ở tuổi tác này, lại đã có được tu vi này, thiếu lại càng thiếu. Tiên tôn chỉ so với thiên sư cao hơn một cấp bậc mà thôi. Năng lực này, cũng đã phải nhiều hơn gấp trăm ngàn lần. Một tiên tôn, có thể đối địch cả một đội thiên sư…
Ly Lạc nay đã không còn ai có thể xem thường được nữa. Nếu nói, lúc trước, đối phó với Minh U có bảy phần sức mạnh, thì phải cần mấy người bọn hắn liên thủ lại. Thì Ly Lạc bây giờ, là một mình đã có thể nghênh đón khiêu khích của Minh U được rồi…
Hai người cũng không cần phải cận chiến, liền có thể công kích. Bất quá, vì không muốn đánh lầm làm binh lính bị thương. Ly Lạc vẫn là rời khỏi thành lâu cách đến một nơi xa. Hắn không có thiên tường hồng long như Mộc Nhai, lại không có toạ kị để bay đến bay đi. Hắn chỉ có thể dùng linh lực đơn giản từ nâng thân thể lên, không thể giống như bọn hắn mà bay lên không chiến đấu.
Mượn sức mạnh linh lực, Ly Lạc vững vàng rơi xuống một chỗ cách tường thành một khoảng nhất định. Nhưng nơi này cách cửa rất xa, lại vốn không có thi thể chồng chất….
Coi như là sạch sẽ.
Nhưng mà vừa đến mặt đất, mùi vị tanh hôi gay mũi bay đầy trời, vẫn khiến cho Ly Lạc híp lại ánh mắt rũ xuống…
Minh U biết, đối thủ của mình đối thủ là ai, sẽ không tham gia chiến đấu cùng Thiên Tà, dù sao tên kia không cần gã giúp đỡ cũng nhất định sẽ thắng, gã quạt lên chiết phiến, cười ha hả đối mặt với Ly Lạc.
Khác với Minh U vừa rồi còn hay nói mấy lời vô nghĩa, lần này lại im lặng ngoài ý muốn. Chiết phiến đánh một cái lên trên đầu của vô phách lân. Trên bề mặt giấy trắng tinh liền xuất hiện một chữ ‘phá’, chỉ nghe thấy vô phách lân ngửa đầu rít gào, bốn đạo linh quang màu lam nhạt từ trong mắt bắn ra, thẳng tắp bay về phía nơi Ly Lạc đang đứng…
Trọng lâu băng lôi dẫn đi thế công của vô phách lân. Ngay sau đó, sắc trời ở trên đỉnh đầu của Minh U, đột nhiên biến đổi, tầng mây ban đầu liền dần áp xuống càng ngày càng thấp đến khi sắp hợp lại cùng mặt đất, ở chính giữa trực tiếp xuất hiện một vòng mây đang xoay tròn, mấy đạo thương lôi phá mây mà ra. Minh U đã không có tị lôi châu, nên tự nhiên cũng là sợ lôi này, cho nên vội vàng điều khiển vô phách lân né tránh thương lôi…
Lôi này như là có mắt để nhìn vậy, thẳng tắp đuổi theo gã mà đánh xuống. Tuy Minh U đang trốn tránh, nhưng cũng không có cố hết sức, gã vẫn bình tĩnh như cũ hướng về Ly Lạc đánh trả…
Hai bên sườn của thành lâu chiến đấu kịch liệt, khiến cho không khí hôm nay càng trở nên càng thêm quỷ dị. Mặt đất rung động, vài lần khiến người ta liên tưởng đến động đất, hoặc là sơn băng địa liệt, linh lực cùng một lúc có nhiều màu đang ở trước mắt nổ tung, giống như pháo hoa vậy. Ở trên mặt của bọn họ đều lưu lại các loại sắc thái sáng chói phản xạ lại, chưa bao giờ từng gặp qua loại triền đấu hung mãnh đến vậy, không chỉ là binh lính thủ thành, ngay cả đám yêu quỷ công thành yêu quỷ, thế công cũng đều hoàn toàn tạm hoãn lại, ngửa đầu lên xem…
Hai bên vẫn đều đang đánh liên tục, duy nhất chỉ còn có một kẻ rảnh rỗi nhàn hạ, chỉ còn mỗi bản thân mình. Vô Huyên ban đầu vốn không muốn gia nhập chiến đấu quá nhanh. Nhưng mà xem ra, hai gã đó trong nhất thời cũng không thể thoát thân ra được. Hắn chỉ có thể nắm ảnh nha phiên trượng, nhìn về phía Mộc Nhai từ trước đến nay thủy chung đều chỉ căm tức hắn….
Trên thân của ảnh nha phiên trượng thượng đeo lên vô số đầu lâu linh to như quả hạch đào, Vô Huyên vừa động cây trượng về phía trước, đầu lâu ở trên thân trượng liền rung động phát lên tiếng ‘linh đang, đinh đương’, vươn ra hai ngón tay, chắn trước ngực, môi mấp máy chỉ thấy khép mở ở bên ngoài với tốc độ nhanh nhất, mặc niệm chú thuật. Ngay khi Mộc Nhai đang đạp lên hồng long bay tới, trước mặt Vô Huyên cách đó không xa, mặt đất đột ngột sáng lên, như là có người dùng vũ khí mang theo linh khí vũ khí nhanh nhẹn khắc lên trên mặt đất vậy…
Trong chớp mắt, một trận pháp màu vàng liền đã được hoàn thành, ngay sau khi chấm xuống nét cuối cùng, cuồng phong hỗn loạn, linh lực từ tròn trận pháp bùng nổ toát ra. Mộc Nhai nghe thấy một tiếng thú rống, lại nhìn trận pháp kia, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen to lớn mơ hồ, sau khi cuồng phong cùng linh lực đã hoàn toàn tán đi, một linh báo hai đầu đã bị yêu hóa, đôi mắt trợn trừng đỏ bừng, trực tiếp xuất hiện…
Cửu Minh tộc có năng lực thông linh, nên cách chiến đấu chuyên dụng của bọn họ là, chính là triệu hồi yêu quỷ.
Mà công kích cùng phòng ngự của Vô Huyên, cũng đều có chút liên hệ đến việc vật được triệu hồi ra …
Hắc báo này là cùng Vô Huyên có cùng cảm ứng lẫn nhau. Đôi mắt dưới lớp mặt nạ, lúc này, dĩ nhiên bắt đầu khép lại. Hiện tại, những nơi mà hắc báo hai đầu nhìn thấy, cũng chính là phạm vi tầm nhìn của Vô Huyên…
Linh thể giữa hắc báo cùng với bản thân Vô Huyên đã tương thông. Hắc báo bị giết, Vô Huyên cũng sẽ bị thương nặng…
Mộc Nhai biết rất rõ ràng, cho nên mới nở nụ cười lạnh, bắt đầu giơ kiếm tiến đến hắc báo hai đầu…
Hình thể cực đại của hắc báo, nhưng vô cùng linh mẫn, chúng nó linh hoạt luân phiên công kích, bao vây xoay quanh Mộc Nhai, ở trong mắt của mọi người, Mộc Nhai là có chút không có ưu thế. Nhưng mà người đang mặc khôi giáp màu vàng kim, đối với việc này không muốn để ý đến, vẫn chiến đấu trầm ổn như cũ…
Trận chiến đấu này, rốt cục đã tiến hành đến trạng thái gay cấn.
Cuộc tranh đấu giữa huynh đệ, bọn hắn, vẫn là không thể tránh khỏi…
Nhưng mà, đây là chiến trường, là nơi lấy mạng ra cược…
Cái gọi là binh bất yếm trá, Mộc Nhai là chiến sĩ, cũng là một tướng quân chỉ huy vĩ đại, hắn vốn biết rõ đạo lý này……
Nhưng mà, tướng quân đứng ra giao phong, hợp lại, đến cuối cũng chỉ còn là thực lực.
Ai tự lấy thực lực của mình giành chiến thắng, thì đây chính là công bằng duy nhất có ở đây.
Như là một trận đấu trên lôi đài hình vuông, gồm hai đội ngũ năm người, nhưng mà khi chiến đấu lại chỉ cử ra hai người.
Không có quy củ không thể luật lệ phải tuân theo, ở trên chiến trường, cũng chỉ có mỗi bản thân mình mới chính là quy tắc. Mộc Nhai dĩ nhiên là tuân thủ thói quen, nhưng mà đối phương, lại không hẳn như thế…
Sau khi Mộc Nhai và Vô Huyên khai hỏa chiến đấu. Ngày đó Thiên Tà cùng với Minh U ở trên không trung trao đổi ánh mắt. Vô Huyên gợi lên khóe miệng. Mộc Nhai đang giằng co với hắc báo căn bản không phát hiện dị trạng…
Lúc này, Thiên Tà cùng Minh U nhanh chóng thay đổi vị trí. Tuy rằng thế công đột ngột xảy ra biến hóa. Nhưng Ly Lạc cùng Văn Diệu vẫn chưa hề bị ảnh hưởng. Hai người bọn hắn lập tức thay đổi phương thức chiến đấu. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt này, đã xảy ra một việc khiến bọn hắn không thể tưởng tượng được….
Thiên Tà cùng Minh U liền phát động ra một kích trí mệnh. Đám người Ly Lạc chuẩn bị hóa giải. Cùng một lúc này, hai kẻ phát ra công kích, lại cùng bay về phía Mộc Nhai đang bị hắc báo che khuất tầm mắt…
Thiên Tà giương kính nhiễm kiếm trực tiếp đâm tới ngực của Mộc Nhai, cảm giác được sát khí ở phía sau, Mộc Nhai xoay tay chắn được đường kiếm của Thiên Tà, cùng lúc đó, Minh U quỷ mị lại quấn tới, Mộc Nhai còn chưa kịp định thần, thì móng vuốt của hắc báo lập tức chụp lên trên người hắn….
Dưới chân thật không xong, Mộc Nhai một trận lảo đảo, hắn cố đứng vững quay đầu lại phòng ngự. Nhưng mà, hắn không còn cơ hội để đứng vững nổi nữa…
Kính nhiễm kiếm, cắt qua khải giáp, cả thân kiếm đen đúa, đâm đến xuyên vào thân thể Mộc Nhai…
Lúc này, Ly Lạc cùng Văn Diệu vừa vặn hóa giải được công kích của kẻ địch, khi ngẩng đầu lên lại, thì vừa nhìn thấy thân thể của Mộc Nhai đang rơi xuống…
Đám người này đánh lén Mộc Nhai.
Ngay từ đầu, đã không có gì gọi là chiến đấu công bằng, cũng không định đánh nghiêm túc với bọn hắn. Đám người này chỉ là muốn giết chết Mộc Nhai mà thôi.
Đây mới là mục đích thật sự của đám người này.
Mộc Nhai rất chướng mắt.
Đã làm chậm trễ quá nhiều thời gian của bọn hắn, nên đám người Vô Huyên, không chuẩn bị lại chơi đùa tiếp nữa…
Cho nên tên Mộc Nhai này, phải bị loại bỏ.
Tướng quân xuất hiện, đối với bọn họ mà nói, là cổ vũ, cũng là nguồn sức mạnh chấn động mạnh mẽ đến sĩ khí. Nhưng đồng thời, cũng lại là trận chiến mấu chốt quyết định sự thắng bại của cuộc chiến tranh lần này.
Trận chiến lần này sẽ không phải đánh lâu dài nữa, càng sẽ không có thời gian đều chậm rãi tiêu hao. Một lần giao phong duy nhất này, thực có thể, chính là quyết định cục diện cuối cùng, chiến thắng sẽ về tay ai.
Đối với Mộc Nhai mà nói, bảo vệ cửa thành chặt chẽ, chịu đựng hao tổn đến khi viện binh tới, mới chỉ là kế tạm thời để thích ứng mà thôi.
Nhưng mà, chiến trường sẽ luôn thay đổi ở trong nháy mắt, tùy thời đều sẽ có sự cố ngoài ý muốn phát sinh ra. Có lẽ, viện binh không trong thời gian mong muốn mà đuổi tới kịp. Có lẽ đã bị đại quân của Vô Huyên đã ở giữa đường chặn lại. Tóm lại, tất cả dị biến đều lơ là mà đột ngột phát sinh ra, cũng sẽ không cho bọn họ có cơ hội để chuẩn bị.
Đây là chiến tranh, sẽ tồn tại vô số loại khả năng, nếu không hiểu được biến số dự báo trước, mà chỉ tuân thủ nghiêm ngặt vào những quy tắc cứng ngắc có sẵn, thì có lẽ chỉ có một con đường chết.
Tựa như hiện tại, nếu Mộc Nhai chỉ thủ cửa thành, ngoại trừ chờ đợi viện binh ra, cái gì cũng không làm, thì chẳng phải là đang ngồi chờ chết hay sao.
Tình cảnh tương lai vốn không rõ. Hiện tại, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng. Bọn họ vẫn luôn ở trạng thái bị động, đang bị cô lập, một chút cũng không thể liên hệ với thế giới bên ngoài, hoàn cảnh ở bên ngoài, bọn họ hoàn toàn không hề rõ ràng.
Hiện tượng này không phải là điều tốt.
Hắn cần phải vãn hồi cục diện trước mắt. Nếu không dùng binh lính khi đang vẫn còn trong trạng thái tốt nhất mà tiến hành đánh trả, thì kéo dài tới cuối cùng, đối với hắn càng không có lợi thế gì cả.
Lòng người hay là sức chiến đấu, sớm hay muộn gì, cũng đều sẽ bị hao tổn đến hầu như không còn nữa.
Hắn không phải bí quá hoá liều, là vì hiểu được hoàn cảnh trong chiến tranh.
Cũng sẽ phân tích ra, cách chiến đấu chuẩn xác nhất.
Muốn ổn định quân tâm nắm chắc thắng lợi, thì sẽ không thể nào đem hết tiền mà đặt cược hết trên người của viện binh được. Mộc Nhai nghiêm túc phân tích tình hình chiến đấu, mới làm ra quyết định này.
Trong lúc giáp công kẻ địch, cũng đã lặng lẽ phái mấy đội nhân mã đi báo tin cho viện binh. Nhưng Mộc Nhai cũng không biết rõ, bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không. Nếu có thể, thì hắn cùng viện quân sẽ vừa vặn đúng lúc mà có thể phối hợp hoàn mĩ.
Ngay trong cục diện này, viện binh vừa đuổi tới thì, sẽ cùng với hắn đồng thời, trong ngoài giáp công.
Cho nên mặc kệ có ra sao đi nữa, Mộc Nhai đều phải chủ động đánh trước, đả kích quân địch.
Thiên Tà cầm lên kính nhiễm kiếm hiện tại đã toàn thân đen đúa, một màu đen tinh thuần, đến ánh sáng cũng hoàn toàn không thể phản xạ được, từ xa nhìn đến, tựa như trong tay của Thiên Tà đang cầm, là một cái vực thẳm sâu đến vô tận…
Tối đen, không thấy được đáy.
Kính nhiễm kiếm có hai loại hình thái. Một loại là khi được hấp thu chính khí, mà toàn thân gần như trong suốt. Một loại còn lại, chính là tình trạng ở trước mắt này đây…
Cả thân kiểm đều hoàn toàn hấp thu vào tà khí, biến thành một màu đen thuần chủng….
Màu sắc này so với màu mà bọn hắn ngày đó ở trong sơn động tại Đông Vạn, đều phải thâm đen hơn rất nhiều. Đây là kính nhiễm kiếm đã hấp thu vào tà khí của Yêu Hoàng, cũng là sau khi Yêu Hoàng trọng sinh, thanh kiếm khiến gã phải hao tâm tổn trí mà liền dùng máu tươi của người sống để tế kiếm….
Gã cần phải để bọn họ chết trong sợ hãi, đau thương, còn có phẫn nộ, cùng với oán hận. Điều này sẽ làm cho kính nhiễm kiếm, đạt tới cảnh giới tà linh cao nhất…
Tay cầm nặng nề của kính nhiễm kiếm, ở trong tay của Thiên Tà tựa hồ như không có sức nặng, Thiên Tà một tay cầm lấy nó, đi về hướng của thành lâu…
Lúc này, cửa thành lại một lần nữa khép lại, trước hai cánh cửa gỗ đỏ bừng được đóng chặt, Văn Diệu mặc một khải giáp nhẹ nhàng, khoanh tay mà đứng……
Nghịch thần kích ở trong tay hắn, đặt chéo ở sau người, đuôi thương cao hơn đỉnh đầu, đầu mũi thương tản ra màu tím thản nhiên, điểm trên mặt đất…
Có lẽ là cảm ứng được sức mạnh của kính nhiễm kiếm, ánh sang tím trên nghịch thần kích hiện ra, hào quang càng thêm loá mắt. Mà kính nhiễm kiếm ở trong tay Thiên Tà. Thế nhưng lại giống như là trái tim đang nhộn nhạo mà đập lên càng mạnh mẽ, hung hăng mà ‘oành oành’ nhảy dựng lên…
Thiên Tà cúi đầu, liếc mắt một cái nhìn binh khí ở trong tay, kính nhiễm kiếm này, lần đầu tiên hưng phấn đến vậy…
Từ khi bắt đầu gã có được kính nhiễm kiếm đến nay, thì đây là lần đầu tiên Thiên Tà cảm giác được, tâm tình bức thiết muốn nghênh chiến của nó…..
Vì vậy, gã đây, sẽ thanh toàn cho nó.
Cái chuôi kiếm này cũng đã đi theo gã vô số năm rồi.
Thu lại sự ôn nhu, Văn Diệu đằng đằng sát khí, khí tức nghiêm nghị, khiến người vừa nhìn thấy liền sợ.
Cầm thân cây thương được linh khí tạo thành, Văn Diệu hơi dùng một chút lực, nghịch thần kích liền vòng quanh eo lưng xoay tròn, ở trong nháy mắt, thương kích rời khỏi thân thể, Văn Diệu vững vàng cầm, đầu thương lay động, chỉ thẳng lên thiên không, cánh tay linh hoạt vừa chuyển, ở trên không trung nhanh chóng vẽ ra ký hiệu, lại theo lực của đầu thương, nghịch thần kích bắn thẳng đến Thiên Tà, linh lực màu đỏ ở ngay nơi thương kích rơi xuống, trong nháy mắt bùng nổ…
Mặt đất bị nghịch thần kích bổ ra một đường nứt rõ rệt, chẳng những một màn bụi đất không có tung bay ở chung quanh, cư nhiên cũng đã bị linh lực hoàn toàn bổ ra, như là một lớp lá sắt, bị cuốn lên vậy…
Linh lực kia vẫn đang thẳng tắp bay về phía của Thiên Tà, mơ hồ có thể nhìn thấy được, linh lực màu đỏ biến thành một đầu linh thú hung mãnh, trực tiếp muốn cắn đến yết hầu của Thiên Tà. Kính nhiễm kiếm kịch liệt rung động, tà khí màu đen như tấm lưới kín, bao lấy linh thú kia. Linh thú liền vươn ra móng vuốt sắc bén xé rách chiếc lưới màu đen, nhưng lưới kia rất nhanh liền lại quấn chặt lấy linh thú…
Song phương giằng co. Bất quá ở trong nháy mắt, buông nhau ra, lại nhanh chóng va chạm, sau đó hai luồng sức mạnh ‘oành’ một tiếng nổ tung. Mặt đất hơi hơi chấn động. Ánh sáng chói loá quấn quanh ở cùng một chỗ giống như tia chớp loé sáng lên vậy, chiếu sáng cả tầng mây, giây lát liền tắt lịm.
Thiên Tà rút kiếm công kích, Văn Diệu nhanh chóng đón nhận. Song phương mở ra giao chiến. Mà phía sau, trên thành lâu, Ly Lạc cũng đang giằng co cùng Minh U ở trên đó…
Trên thế gian này, kẻ có thể tu thành tiên tôn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mặc dù có thành công đi nữa, cũng đã là lão già tuổi đã cao. Người giống như Ly Lạc ở tuổi tác này, lại đã có được tu vi này, thiếu lại càng thiếu. Tiên tôn chỉ so với thiên sư cao hơn một cấp bậc mà thôi. Năng lực này, cũng đã phải nhiều hơn gấp trăm ngàn lần. Một tiên tôn, có thể đối địch cả một đội thiên sư…
Ly Lạc nay đã không còn ai có thể xem thường được nữa. Nếu nói, lúc trước, đối phó với Minh U có bảy phần sức mạnh, thì phải cần mấy người bọn hắn liên thủ lại. Thì Ly Lạc bây giờ, là một mình đã có thể nghênh đón khiêu khích của Minh U được rồi…
Hai người cũng không cần phải cận chiến, liền có thể công kích. Bất quá, vì không muốn đánh lầm làm binh lính bị thương. Ly Lạc vẫn là rời khỏi thành lâu cách đến một nơi xa. Hắn không có thiên tường hồng long như Mộc Nhai, lại không có toạ kị để bay đến bay đi. Hắn chỉ có thể dùng linh lực đơn giản từ nâng thân thể lên, không thể giống như bọn hắn mà bay lên không chiến đấu.
Mượn sức mạnh linh lực, Ly Lạc vững vàng rơi xuống một chỗ cách tường thành một khoảng nhất định. Nhưng nơi này cách cửa rất xa, lại vốn không có thi thể chồng chất….
Coi như là sạch sẽ.
Nhưng mà vừa đến mặt đất, mùi vị tanh hôi gay mũi bay đầy trời, vẫn khiến cho Ly Lạc híp lại ánh mắt rũ xuống…
Minh U biết, đối thủ của mình đối thủ là ai, sẽ không tham gia chiến đấu cùng Thiên Tà, dù sao tên kia không cần gã giúp đỡ cũng nhất định sẽ thắng, gã quạt lên chiết phiến, cười ha hả đối mặt với Ly Lạc.
Khác với Minh U vừa rồi còn hay nói mấy lời vô nghĩa, lần này lại im lặng ngoài ý muốn. Chiết phiến đánh một cái lên trên đầu của vô phách lân. Trên bề mặt giấy trắng tinh liền xuất hiện một chữ ‘phá’, chỉ nghe thấy vô phách lân ngửa đầu rít gào, bốn đạo linh quang màu lam nhạt từ trong mắt bắn ra, thẳng tắp bay về phía nơi Ly Lạc đang đứng…
Trọng lâu băng lôi dẫn đi thế công của vô phách lân. Ngay sau đó, sắc trời ở trên đỉnh đầu của Minh U, đột nhiên biến đổi, tầng mây ban đầu liền dần áp xuống càng ngày càng thấp đến khi sắp hợp lại cùng mặt đất, ở chính giữa trực tiếp xuất hiện một vòng mây đang xoay tròn, mấy đạo thương lôi phá mây mà ra. Minh U đã không có tị lôi châu, nên tự nhiên cũng là sợ lôi này, cho nên vội vàng điều khiển vô phách lân né tránh thương lôi…
Lôi này như là có mắt để nhìn vậy, thẳng tắp đuổi theo gã mà đánh xuống. Tuy Minh U đang trốn tránh, nhưng cũng không có cố hết sức, gã vẫn bình tĩnh như cũ hướng về Ly Lạc đánh trả…
Hai bên sườn của thành lâu chiến đấu kịch liệt, khiến cho không khí hôm nay càng trở nên càng thêm quỷ dị. Mặt đất rung động, vài lần khiến người ta liên tưởng đến động đất, hoặc là sơn băng địa liệt, linh lực cùng một lúc có nhiều màu đang ở trước mắt nổ tung, giống như pháo hoa vậy. Ở trên mặt của bọn họ đều lưu lại các loại sắc thái sáng chói phản xạ lại, chưa bao giờ từng gặp qua loại triền đấu hung mãnh đến vậy, không chỉ là binh lính thủ thành, ngay cả đám yêu quỷ công thành yêu quỷ, thế công cũng đều hoàn toàn tạm hoãn lại, ngửa đầu lên xem…
Hai bên vẫn đều đang đánh liên tục, duy nhất chỉ còn có một kẻ rảnh rỗi nhàn hạ, chỉ còn mỗi bản thân mình. Vô Huyên ban đầu vốn không muốn gia nhập chiến đấu quá nhanh. Nhưng mà xem ra, hai gã đó trong nhất thời cũng không thể thoát thân ra được. Hắn chỉ có thể nắm ảnh nha phiên trượng, nhìn về phía Mộc Nhai từ trước đến nay thủy chung đều chỉ căm tức hắn….
Trên thân của ảnh nha phiên trượng thượng đeo lên vô số đầu lâu linh to như quả hạch đào, Vô Huyên vừa động cây trượng về phía trước, đầu lâu ở trên thân trượng liền rung động phát lên tiếng ‘linh đang, đinh đương’, vươn ra hai ngón tay, chắn trước ngực, môi mấp máy chỉ thấy khép mở ở bên ngoài với tốc độ nhanh nhất, mặc niệm chú thuật. Ngay khi Mộc Nhai đang đạp lên hồng long bay tới, trước mặt Vô Huyên cách đó không xa, mặt đất đột ngột sáng lên, như là có người dùng vũ khí mang theo linh khí vũ khí nhanh nhẹn khắc lên trên mặt đất vậy…
Trong chớp mắt, một trận pháp màu vàng liền đã được hoàn thành, ngay sau khi chấm xuống nét cuối cùng, cuồng phong hỗn loạn, linh lực từ tròn trận pháp bùng nổ toát ra. Mộc Nhai nghe thấy một tiếng thú rống, lại nhìn trận pháp kia, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen to lớn mơ hồ, sau khi cuồng phong cùng linh lực đã hoàn toàn tán đi, một linh báo hai đầu đã bị yêu hóa, đôi mắt trợn trừng đỏ bừng, trực tiếp xuất hiện…
Cửu Minh tộc có năng lực thông linh, nên cách chiến đấu chuyên dụng của bọn họ là, chính là triệu hồi yêu quỷ.
Mà công kích cùng phòng ngự của Vô Huyên, cũng đều có chút liên hệ đến việc vật được triệu hồi ra …
Hắc báo này là cùng Vô Huyên có cùng cảm ứng lẫn nhau. Đôi mắt dưới lớp mặt nạ, lúc này, dĩ nhiên bắt đầu khép lại. Hiện tại, những nơi mà hắc báo hai đầu nhìn thấy, cũng chính là phạm vi tầm nhìn của Vô Huyên…
Linh thể giữa hắc báo cùng với bản thân Vô Huyên đã tương thông. Hắc báo bị giết, Vô Huyên cũng sẽ bị thương nặng…
Mộc Nhai biết rất rõ ràng, cho nên mới nở nụ cười lạnh, bắt đầu giơ kiếm tiến đến hắc báo hai đầu…
Hình thể cực đại của hắc báo, nhưng vô cùng linh mẫn, chúng nó linh hoạt luân phiên công kích, bao vây xoay quanh Mộc Nhai, ở trong mắt của mọi người, Mộc Nhai là có chút không có ưu thế. Nhưng mà người đang mặc khôi giáp màu vàng kim, đối với việc này không muốn để ý đến, vẫn chiến đấu trầm ổn như cũ…
Trận chiến đấu này, rốt cục đã tiến hành đến trạng thái gay cấn.
Cuộc tranh đấu giữa huynh đệ, bọn hắn, vẫn là không thể tránh khỏi…
Nhưng mà, đây là chiến trường, là nơi lấy mạng ra cược…
Cái gọi là binh bất yếm trá, Mộc Nhai là chiến sĩ, cũng là một tướng quân chỉ huy vĩ đại, hắn vốn biết rõ đạo lý này……
Nhưng mà, tướng quân đứng ra giao phong, hợp lại, đến cuối cũng chỉ còn là thực lực.
Ai tự lấy thực lực của mình giành chiến thắng, thì đây chính là công bằng duy nhất có ở đây.
Như là một trận đấu trên lôi đài hình vuông, gồm hai đội ngũ năm người, nhưng mà khi chiến đấu lại chỉ cử ra hai người.
Không có quy củ không thể luật lệ phải tuân theo, ở trên chiến trường, cũng chỉ có mỗi bản thân mình mới chính là quy tắc. Mộc Nhai dĩ nhiên là tuân thủ thói quen, nhưng mà đối phương, lại không hẳn như thế…
Sau khi Mộc Nhai và Vô Huyên khai hỏa chiến đấu. Ngày đó Thiên Tà cùng với Minh U ở trên không trung trao đổi ánh mắt. Vô Huyên gợi lên khóe miệng. Mộc Nhai đang giằng co với hắc báo căn bản không phát hiện dị trạng…
Lúc này, Thiên Tà cùng Minh U nhanh chóng thay đổi vị trí. Tuy rằng thế công đột ngột xảy ra biến hóa. Nhưng Ly Lạc cùng Văn Diệu vẫn chưa hề bị ảnh hưởng. Hai người bọn hắn lập tức thay đổi phương thức chiến đấu. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt này, đã xảy ra một việc khiến bọn hắn không thể tưởng tượng được….
Thiên Tà cùng Minh U liền phát động ra một kích trí mệnh. Đám người Ly Lạc chuẩn bị hóa giải. Cùng một lúc này, hai kẻ phát ra công kích, lại cùng bay về phía Mộc Nhai đang bị hắc báo che khuất tầm mắt…
Thiên Tà giương kính nhiễm kiếm trực tiếp đâm tới ngực của Mộc Nhai, cảm giác được sát khí ở phía sau, Mộc Nhai xoay tay chắn được đường kiếm của Thiên Tà, cùng lúc đó, Minh U quỷ mị lại quấn tới, Mộc Nhai còn chưa kịp định thần, thì móng vuốt của hắc báo lập tức chụp lên trên người hắn….
Dưới chân thật không xong, Mộc Nhai một trận lảo đảo, hắn cố đứng vững quay đầu lại phòng ngự. Nhưng mà, hắn không còn cơ hội để đứng vững nổi nữa…
Kính nhiễm kiếm, cắt qua khải giáp, cả thân kiếm đen đúa, đâm đến xuyên vào thân thể Mộc Nhai…
Lúc này, Ly Lạc cùng Văn Diệu vừa vặn hóa giải được công kích của kẻ địch, khi ngẩng đầu lên lại, thì vừa nhìn thấy thân thể của Mộc Nhai đang rơi xuống…
Đám người này đánh lén Mộc Nhai.
Ngay từ đầu, đã không có gì gọi là chiến đấu công bằng, cũng không định đánh nghiêm túc với bọn hắn. Đám người này chỉ là muốn giết chết Mộc Nhai mà thôi.
Đây mới là mục đích thật sự của đám người này.
Mộc Nhai rất chướng mắt.
Đã làm chậm trễ quá nhiều thời gian của bọn hắn, nên đám người Vô Huyên, không chuẩn bị lại chơi đùa tiếp nữa…
Cho nên tên Mộc Nhai này, phải bị loại bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất