Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 75: Đại kết cục (Hoàn)
Cậu đang định đáp xuống từ trên hành lang ấy nhưng rồi cậu lại ngồi lại, đưa tay giơ trước mặt mình ngắm một hồi, rồi lại ngước nhìn bầu trời kia. Cậu khẽ mỉm cười rồi quay người vào lại sân thượng. Vừa đáp chân vững xuốnh đất giữ thăng bằng thì cậu thấy cha cậu đang đứng ngay trước mặt mình đợi sẵn. Cậu vô thức lùi về phía sau một bước nhìn cha mình:
- Cha,... con.. con... thực sự...
Ông xoa đầu cậu rồi khoác vai cậu, kéo cậu đi về phía thang máy vui vẻ:
- A Liên của cha nhanh vậy đã sắp cao hơn ta rồi!
Kim Liên biết cha mình cố tình đổi chủ đề nhưng cậu vẫn ngước nhìn cha mà hỏi:
- Tại sao khi nãy cha lại không nói gì?
Ông ngước nhìn bầu trời phía trên kia rồi nói:
- Ta muốn con tự quyết định tương lai của mình, bây giờ con thử tự hỏi mình xem lí do gì để con không nhảy xuống.
Kim Liên nhìn người cha quay năm đi công tác của mình, nhìn vào đôi mắt ấy cậu biết cha cậu yêu thương cậu tới nhường nào. Nghĩ tới câu hỏi của cha, Kim Liên dường như tìm được mục đích sống thực sự của mình, cậu mỉm cười tựa vai vào lòng cha mình:
- Cảm ơn cha!
Cha cậu vỗ mạnh vào lưng cậu:
- Nghĩ thông là tốt rồi, đứa con trai ngốc.
Đi ra cửa tòa án, hai cha con lại mỗi người một ngả. Ông gõ đầu cậu mà nói:
- Ta từng dạy con mỗi sinh mạng đều đáng quý, việc con tự sát chính là hại chết một sinh mạng, mà nếu con chết thì hai người chúng ta sống làm sao? Hãy sống trọn vẹn, xứng đáng sinh mệnh mà chúng ta đã trao cho con! Ta phải về nhanh không mẹ con lại mắng ta cho mà xem!
Kim Liên cười vui vẻ đáp lại cha:
- Con nhớ rồi!
Cậu biết cha cậu nghiêm khắc, quản nghiêm cậu là vì muốn tốt cho cậu, nhờ vậy cậu mới có ngày hôm nay.
Về lại căn phòng trọ của mình cậu bất chợt thấy những dòng bình luận:
[Hôm qua tui mới đọc lại bộ truyện kia, hình như bị ma ám rồi!]
{Ủa, có vụ gì!?}
[Nội dung truyện tự thay đổi]
{Trời ạ, bớt đọc kinh dị đi, tác giả sửa lại truyện có gì lạ đâu chứ}
[Ờ ha, tui đọc kinh dị hơi nhiều rồi]
Nhưng Kim Liên nào có chỉnh sửa bất kì thứ gì. Cậu ta lục lại những chương trước mình đã viết, quả nhiên nó thực sự tự bị thay đổi, cậu ta nhận ra thế giới kia và tiểu thuyết của cậu có liên kết với nhau. Kim Liên gỡ công khai truyện, bắt đầu viết thử một bức thư rồi cho người gửi cho Tử Thanh ( Tử Hiên) và hiện tại, bức thư đã thành công đưa tới cho Tử Thanh.
_____________
Tử Thanh đi ra khỏi xe ngựa, nhận lấy bức thư kia đọc mà khóe mắt cậu hơi ửng đỏ lên. Cậu giữ lấy bức thư cất lại vào trong bao đựng, đồng thời nhân lúc mà người mặc đồ ăn bịt kín kia không để ý mà kéo khăn che mặt của người kia. Vừa nhìn mặt cậu thầm nói:
- Liễu Kỳ Anh...?
Y thấy vậy vội vàng luống cuống che cổ mình lại, bịt lại mặt rồi nhanh chóng bỏ đi. Tử Thanh chưa kịp nói gì mà y đã bỏ chạy rồi, nhưng cậu kịp thấy vết đỏ trên cổ của Kỳ Anh. Nghĩ lại mà cậu khẽ cười, gương mặt của cậu khiến người trong xe ngựa kia không kìm được mà tiến từ phía sau ôm lấy cậu. Y hôn nhẹ lên má cậu mà làm nũng:
- Tử Thanh à~~ Sao huynh có thể nhớ tên của nam nhân mình từng gặp chỉ một lần mà tên ta lại không thèm gọi a...
Tử Thanh xoay người lại hôn lên gương mặt đang làm nũng kia khẽ cười:
- Khuynh Doanh à, đệ không còn là trẻ con nữa đâu!
Khuynh Doanh ngay lập tức nhấc bổng cậu lên bế vào xe ngựa:
- Ca, ta muốn được gọi một từ mà chỉ ta nói được với huynh.
Tử Thanh đỏ bừng mặt:
- Khuynh Doanh, còn Liên Hạ ở phía sau... ưm...
Khuynh Doanh hôn cậu mà đáp:
- Kệ nhóc ta đi.
Và sau đó ba người đi tới một làng nhỏ sâu trong rừng, người đánh xe vô tội suýt bị Khuynh Doanh giết diệt khẩu.
Hai người sống cùng nhau hạnh phúc mãi mãi về sau... Cá giỡn đấy, mơ đi... Hạnh phúc còn xa vời lắm.
Một cục đá từ đâu bay vào đầu Cá, Tử Thanh lên tiếng:
- Con Cá xấu xa!
- Ta vốn xấu xa, cảm ơn!
Hết truyện rồi đó!
*H còn nhiều ở phiên ngoại, muốn đọc thì đọc ở Vietnovel Origin ủng hộ tui nha ;333
___Hoàn Chính Văn___
- Cha,... con.. con... thực sự...
Ông xoa đầu cậu rồi khoác vai cậu, kéo cậu đi về phía thang máy vui vẻ:
- A Liên của cha nhanh vậy đã sắp cao hơn ta rồi!
Kim Liên biết cha mình cố tình đổi chủ đề nhưng cậu vẫn ngước nhìn cha mà hỏi:
- Tại sao khi nãy cha lại không nói gì?
Ông ngước nhìn bầu trời phía trên kia rồi nói:
- Ta muốn con tự quyết định tương lai của mình, bây giờ con thử tự hỏi mình xem lí do gì để con không nhảy xuống.
Kim Liên nhìn người cha quay năm đi công tác của mình, nhìn vào đôi mắt ấy cậu biết cha cậu yêu thương cậu tới nhường nào. Nghĩ tới câu hỏi của cha, Kim Liên dường như tìm được mục đích sống thực sự của mình, cậu mỉm cười tựa vai vào lòng cha mình:
- Cảm ơn cha!
Cha cậu vỗ mạnh vào lưng cậu:
- Nghĩ thông là tốt rồi, đứa con trai ngốc.
Đi ra cửa tòa án, hai cha con lại mỗi người một ngả. Ông gõ đầu cậu mà nói:
- Ta từng dạy con mỗi sinh mạng đều đáng quý, việc con tự sát chính là hại chết một sinh mạng, mà nếu con chết thì hai người chúng ta sống làm sao? Hãy sống trọn vẹn, xứng đáng sinh mệnh mà chúng ta đã trao cho con! Ta phải về nhanh không mẹ con lại mắng ta cho mà xem!
Kim Liên cười vui vẻ đáp lại cha:
- Con nhớ rồi!
Cậu biết cha cậu nghiêm khắc, quản nghiêm cậu là vì muốn tốt cho cậu, nhờ vậy cậu mới có ngày hôm nay.
Về lại căn phòng trọ của mình cậu bất chợt thấy những dòng bình luận:
[Hôm qua tui mới đọc lại bộ truyện kia, hình như bị ma ám rồi!]
{Ủa, có vụ gì!?}
[Nội dung truyện tự thay đổi]
{Trời ạ, bớt đọc kinh dị đi, tác giả sửa lại truyện có gì lạ đâu chứ}
[Ờ ha, tui đọc kinh dị hơi nhiều rồi]
Nhưng Kim Liên nào có chỉnh sửa bất kì thứ gì. Cậu ta lục lại những chương trước mình đã viết, quả nhiên nó thực sự tự bị thay đổi, cậu ta nhận ra thế giới kia và tiểu thuyết của cậu có liên kết với nhau. Kim Liên gỡ công khai truyện, bắt đầu viết thử một bức thư rồi cho người gửi cho Tử Thanh ( Tử Hiên) và hiện tại, bức thư đã thành công đưa tới cho Tử Thanh.
_____________
Tử Thanh đi ra khỏi xe ngựa, nhận lấy bức thư kia đọc mà khóe mắt cậu hơi ửng đỏ lên. Cậu giữ lấy bức thư cất lại vào trong bao đựng, đồng thời nhân lúc mà người mặc đồ ăn bịt kín kia không để ý mà kéo khăn che mặt của người kia. Vừa nhìn mặt cậu thầm nói:
- Liễu Kỳ Anh...?
Y thấy vậy vội vàng luống cuống che cổ mình lại, bịt lại mặt rồi nhanh chóng bỏ đi. Tử Thanh chưa kịp nói gì mà y đã bỏ chạy rồi, nhưng cậu kịp thấy vết đỏ trên cổ của Kỳ Anh. Nghĩ lại mà cậu khẽ cười, gương mặt của cậu khiến người trong xe ngựa kia không kìm được mà tiến từ phía sau ôm lấy cậu. Y hôn nhẹ lên má cậu mà làm nũng:
- Tử Thanh à~~ Sao huynh có thể nhớ tên của nam nhân mình từng gặp chỉ một lần mà tên ta lại không thèm gọi a...
Tử Thanh xoay người lại hôn lên gương mặt đang làm nũng kia khẽ cười:
- Khuynh Doanh à, đệ không còn là trẻ con nữa đâu!
Khuynh Doanh ngay lập tức nhấc bổng cậu lên bế vào xe ngựa:
- Ca, ta muốn được gọi một từ mà chỉ ta nói được với huynh.
Tử Thanh đỏ bừng mặt:
- Khuynh Doanh, còn Liên Hạ ở phía sau... ưm...
Khuynh Doanh hôn cậu mà đáp:
- Kệ nhóc ta đi.
Và sau đó ba người đi tới một làng nhỏ sâu trong rừng, người đánh xe vô tội suýt bị Khuynh Doanh giết diệt khẩu.
Hai người sống cùng nhau hạnh phúc mãi mãi về sau... Cá giỡn đấy, mơ đi... Hạnh phúc còn xa vời lắm.
Một cục đá từ đâu bay vào đầu Cá, Tử Thanh lên tiếng:
- Con Cá xấu xa!
- Ta vốn xấu xa, cảm ơn!
Hết truyện rồi đó!
*H còn nhiều ở phiên ngoại, muốn đọc thì đọc ở Vietnovel Origin ủng hộ tui nha ;333
___Hoàn Chính Văn___
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất