Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 34

Trước Sau
Lâm Trạch là người bên ngoài thì nho nhã, bên trong lại là cầm thú.

Một khi làm trái ý hắn quả thực có thể nói là lục thân* không nhận......

Lục thân* là 6 thành tố có mối liên hệ gắn kết mật thiết với chủ mệnh, bao gồm ông bà tổ tiên, cha mẹ, anh em, vợ chồng, con cái, cháu chắt

Ách, cái này cũng không tới mức không nhận người thân, nhưng cũng không khác biệt gì lắm, dù sao ai dám đụng tới giới hạn của hắn, với tính tình của hắn đúng là mặc kệ đó là ai.

Theo bản chất mà nói, hắn đối với Chương Liễu Mi chính là người xa lạ, thái độ hắn đối Chương Liễu Mi quyết định hoàn toàn bởi Chương Tụ.

Vốn dĩ hắn nhìn thấy mẹ vợ chủ động tới nhà còn rất cao hứng, nhưng ai ngờ mẹ vợ này là tới xúi giục phu lang hắn chạy trốn!

Ngươi nói, nam nhân gặp chuyện này thì ai có thể nhịn?

Dù sao Lâm Trạch cũng không nhịn, phu lang muốn chạy trốn tới nơi nhịn cái gì mà nhịn, tâm tình lập tức trầm xuống, nhìn Chương Liễu Mi có điểm không tốt.

Vốn dĩ Chương Liễu Mi đang sợ hãi, giờ bị nhìn còn sợ tới mức run lên, bà cho rằng Lâm Trạch muốn đánh nàng, bà biết 'Lâm Trạch' dù là tú tài nhu nhược nhưng vẫn đánh người.

"Ta ta ta ta......"

Chương Liễu Mi run đến nói không nói được, chỉ biết nói lắp bắp, hai chân run lên.

Không có biện pháp mà, Lâm Trạch mà trừng mắt lên thật sự rất dọa người, không phải là do tướng mạo, mà là đôi mắt uy nghiêm của hắn.

Cũng may Chương Tụ kịp thời phản ứng lại, chạy nhanh đến trước mặt Lâm Trạch để dỗ người, chủ động lau mồ hôi cho Lâm Trạch, giải thích

"Tướng công, nương của ta vừa mê sảng nên mới nói bừa thôi, bà hiện tại không biết huynh đối tốt với ta, lo lắng chúng ta vừa phân gia sống không tốt, nên mới đến gặp ta......"

Chương Tụ một bên cười khổ giải thích, một bên nháy mắt với Lâm Trạch, cố gắng đỡ lời cho nương.

Tuy rằng cậu nhận thức Lâm Trạch không lâu lắm, nhưng cậu tự hỏi bản thân rằng cậu đã biết rất rõ về Lâm trạch rồi, người nam nhân này không phải là người có tính nho nhã như bên ngoài, làm trái ý hắn ai cũng không áp chế được.

Hơn nữa, việc coi trọng cậu của Lâm Trạch còn vượt xa hơn cậu tưởng tượng, Lâm Trạch có thể chịu đựng bất cứ chuyện gì về cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không chịu đựng cậu có ý định rời đi.

Thời điểm hắn ngả bài thân phận với cậu, Lâm Trạch bá đạo nói với cậu phải cho hắn cơ hội kết giao, là có thể biểu hiện được tính tình của đối phương, có thể thấy Lâm Trạch quyết tâm có được cậu như thế nào.

Tướng công của cậu có thể ôn nhu đến dìm chết người, tuyệt đối cũng có thể bạo ngược như mãnh thú.

May mắn là, Lâm Trạch có bạo ngược tới đâu, đều có thể áp chế khi nghe được thanh âm của Chương Tụ, tìm về lý trí của mình.

Nhìn thấy Chương Liễu Mi bị dọa thành chim cút, Lâm Trạch cũng biết mình có chút kích động, nhưng không có biện pháp, nghe tin Chương Tụ muốn chạy trốn thật sự hắn không có cách để bình tĩnh, không kích động cũng không được.

Người mẹ vợ này cũng thật là, khoảng thời gian này thôn dân đều nhìn thấy hắn đối xử với Chương Tụ có bao nhiêu tốt, mẹ vợ này sao có thể tới nhà hắn bắt cóc phu lang của hắn đi, hắn không phải là 'Lâm Trạch' trước kia.

Rốt cuộc đối phương cũng là mẹ vợ mình, bà cũng là quan tâm phu lang hắn mới làm ra việc hồ đồ này, muốn trách thì trách 'Lâm Trạch' trước kia để lại cho hắn cục diện rối rắm này.

Nể tình của Chương Tụ, trong lòng Lâm Trạch tự an ủi bản thân, tìm lí do thay cho Chương Liễu Mi làm sai chuyện này.

Hắn không còn sầm mặt nữa, cố gắng tươi cười, nói chuyện dễ nghe

"Nương, ta vừa rồi nói đùa, ta đánh gãy ai chân cũng không thể đánh gãy chân ngài, ngài chính là nương của A Tụ, hiện tại A Tụ là bảo bối mà ta yêu thương nhất."

Kết quả là, cười Chương Liễu Mi thấy hắn cười còn run rẩy lợi hại hơn, mặt trắng như sắp mất máu.

"Ta, ta, ta......"



Chương Liễu Mi che ngực lại thở dốc, bộ dáng sợ đến mức lập tức bị hù chết tới nơi.

Lâm Trạch "......"

Chương Tụ cũng đặc biệt xấu hổ, vốn dĩ lá gan của nương cậu rất nhỏ, trước kia bị 'Lâm Trạch' hù dọa vài lần, mỗi lần nhìn thấy 'Lâm Trạch' đều giống như chim cút.

"Tướng công, hay là huynh nấu cơm trước đi, ta nói chuyện một lát với nương."

"Được rồi, ta đi nấu cơm."

Lâm Trạch sờ sờ mũi, nhìn Chương Liễu Mi đang run rẩy, hắn đành phải lánh mặt một lát, bà có khả năng bị hắn hù chết.

Đây không phải là nói giỡn.

Chương Liễu Mi thân thể không được tốt lắm, nhiều năm làm việc quá sức lâu ngày thành bệnh, lá gan cũng không lớn, nếu bị dọa sợ thì có 99% sẽ tắt thở mà chết.

Quả nhiên, chờ Lâm Trạch mang con cá vào phòng bếp, Chương Liễu Mi liền không run nữa, sắc mặt dần dần bình thường lại.

Nhưng xét thấy bà còn sợ hãi 'Lâm Trạch', lúc này bà cũng không dám nói chuyện với Chương Tụ nữa, sợ bản thân lại nói sai cái gì thì liên lụy nhi tử của bà buổi tối bị đánh, 'Lâm Trạch' trước kia đều là như vậy làm.

Bà hiện tại muốn chạy lấy người, Lâm Trạch không lên tiếng, Chương Liễu Mi cũng có không lá gan kia, cũng không yên tâm nhi tử.

Trộm nghe âm thânh xắt rau chặt cá trong phòng bếp, bà liền nơm nớp lo sợ, mặc kệ Chương Tụ nói cái gì trong lòng bà vẫn không khống chế được sợ hãi.

Chương Tụ nhìn thấy tràn đầy chua xót, nương của cậu biến thành như vậy đều do 'Lâm Trạch' trước kia dọa sợ.

Bộ dáng hiện tại của bà, sợ là đợi Lâm Trạch từ phòng bếp ra còn phải run rẩy lần nữa, đến lúc đó đừng nói cùng bọn họ ăn cơm, không run đến ngất xỉu là tốt rồi.

Đã lâu chưa gặp được Chương Liễu Mi, Chương Tụ luyến tiếc nương cậu rời đi.

Nghĩ nghĩ, Chương Tụ cầm bọc mứt trái cây nhỏ đi cách vách, dùng đồ ăn ngon nhờ hài tử hàng xóm tới hỗ trợ, đi Trịnh gia Hà gia gọi Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong tới nhà cậu, có người quen thuộc nương sẽ không sợ như vậy.

Vừa lúc Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong cũng muốn nhờ họ hỗ trợ chuyện thành thân, lại nghe được nhà Lâm Trạch mời ăn cơm, hai phu phu Trịnh Hà rất tích cực chạy tới cọ cơm.

Ngượng ngùng thì ngượng ngùng, nhưng tay nghề của Lâm Trạch mời ăn cơm mà không cọ quả thực nên bị sét đánh.

Không chút khách khí mà nói, bọn họ thấy Lâm Trạch làm đồ ăn hương vị còn ngon hơn so với tửu lầu ở trấn trên, thậm chí còn mới lạ và độc đáo hơn, mở một quán ăn hoàn toàn không thành vấn đề.

Đáng tiếc Lâm Trạch ngại mở quán ăn nhiều phiền toái, hơn nữa ngoài việc làm cho Chương Tụ ăn, hắn cũng không sẵn lòng làm cho người khác ăn, bán đồ ngọt là do bắt buộc sinh hoạt, hắn chính là muốn đi thi khoa cử, sao có thể trở thành đầu bếp được.

Cho nên khó có được cơ hội cọ cơm nhà Lâm Trạch, Trịnh Tiểu Lạc cùng Hà Hướng Phong đều sẽ không khách khí.

Tất nhiên, mỗi lần đều ăn không uống không cũng không được, cho nên lúc hai người Trịnh Hà tới, đều tìm quả dại, hạch đào linh tinh trong núi, mấy quả này Lâm Trạch làm bánh mì đều dùng đến, tạ lễ này cũng hợp tâm ý.

Cơm chiều Lâm Trạch làm là món cá hầm cải chua.

Cải chua là trước đó Lâm Tam Quý dọn tới đây đem theo một vò, thứ này nấu ăn hay ăn với cơm đều ngon, người nhà nông nào cũng không thiếu. Cá là trên đường mua được của thôn dân, do là trong thôn nên lấy giá hữu nghị, một con lớn mà chỉ có 10 văn tiền, rất là rẻ.

Một nồi cá hầm cải chua và một xửng màn thầu làm món chính, đây thực sự là một bữa ăn ngon không kém gì Tết Nguyên đán. Tuy là sớm biết nhà Lâm Trạch ăn rất xa hoa, trong lòng hai người Trịnh Hà vẫn không khỏi run rẩy.

Toàn bộ thôn không ai dám ăn như nhà Lâm Trạch vậy, gia hỏa này thuần túy không có ý định tiết kiệm.

Nếu không phải hiện tại sính ý bánh mì của Lâm Trạch kiếm được tiền, Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong nhất định cắn răng chịu đạn khuyên hắn vài câu, nếu không kiếm được tiền mà hưởng thụ như vậy, tương lai của Tụ ca nhi nào có thể trông chờ vào hắn?

Chương Liễu Mi càng giật mình hơn, nhà Lâm Trạch ăn cái gì bà cũng không để ý, bà giật mình là Lâm Trạch tự mình làm cơm chiều, còn cho Tụ ca nhi nhà bà cùng ăn cơm trên bàn. Quan trọng nhất chính là còn chủ động gắp màn thầu và thịt cá đưa cho Tụ ca nhi ăn.

Nếu như là trước kia tuyệt đối không có khả năng, lúc 'Lâm Trạch' ăn cơm không cho Tụ ca nhi bước vào nhà chính cùng ăn.



Chương Liễu Mi lòng đầy kinh hãi, cũng may hiện tại có Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong là hai người quen thuộc ở đây, bà cũng không còn sợ hãi khẩn trương như trước, bà chỉ dám gắp cải chua, thịt cá và màn thầu không dám dính tới.

Nếu không phải còn Chương Tụ ở đây, không chừng chiều hôm nay bà chỉ có thể ăn một bụng dưa chua.

Tuy là nghĩ như thế, Chương Liễu Mi cũng không dám ăn quá nhiều, Chương Tụ mỗi lần gắp thức ăn cho bà, bà liền nhìn Lâm Trạch một cái.

Lâm Trạch bị mẹ vợ này nhìn đến nói không ra lời, hắn cố ý an ủi bà, nhưng chỉ cần ánh mắt của hắn ngó qua thì Chương Liễu Mi như là có trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Hắn cũng muốn chủ động gắp thức ăn mẹ vợ để biểu đạt thiện ý của hắn...... nghĩ lại vẫn không nên, Chương Liễu Mi không chừng sẽ đem thức ăn hắn gắp coi như là cọng rác.

Lâm Trạch chỉ đành từ bỏ giao tiếp với Chương Liễu Mi, quay sang nói chuyện với hai phu phu Trịnh Hà.

Quả nhiên, thái độ hắn không chú ý tới ngược lại làm Chương Liễu Mi nhẹ nhàng thở ra, ăn cơm cũng tự tại hơn nhiều.

Nhìn Chương Tụ ăn màn thầu và thịt cá, Lâm Trạch cũng không nói gì, ngược lại còn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Chương Tụ, bà rốt cuộc cũng tin vài phần lời Chương Tụ nói vừa rồi.

Xem ra Tụ ca nhi nhà bà thật sự đã hết khổ, Lâm Trạch bắt đầu hồi tâm chuyển ý rồi. Ô ô, nếu biết sớm Lâm Trạch viên phòng sẽ hồi tâm chuyển ý, bà đã kêu Tụ ca nhi sớm một chút đẩy Lâm Trạch lên giường, ài......

Chương Liễu Mi lau nước mắt, trong đầu kỳ quái mà nghĩ.

May mắn nãy giờ đều độc thoại nội tâm của bà, bằng không người trên bàn đều phun cơm ra hết tới.

Khi Trịnh Tiểu Lạc nhìn thấy Chương Liễu Mi hôm nay, cậu nhớ ra mình đã quên nói với bà ấy chuyện này, nhưng khi thấy bà ấy tự mình tới nhà Lâm gia 'làm khách', Trịnh Tiểu Lạc cho rằng Chương Tụ đã nói với Chương Liễu Mi về việc hủy bỏ kế hoạch chạy trốn.

Vì vậy, cậu không biết rằng mình vô tình đâm vào sọt, Trịnh Tiểu Lạc ăn cơm rất ngon lành, nhân tiện nói với Chương Tụ rằng cậu ấy muốn nhờ bọn họ giúp làm đồ ngọt cho ngày thành thân.

"...... A Tụ, ngươi cũng biết phụ thân ta là người sĩ diện, lão vốn dĩ không quá đồng ý hôn sự của ta và Phong ca, nếu không phải Phong ca đưa sính lễ nhiều, lại đối với ta rất tốt, lão tuyệt đối sẽ không đáp ứng."

"Lần này thành thân, phụ thân ta đã mời rất nhiều bạn của lão làm việc ở trấn trên, những người đó đều gặp bữa tiệc cao sang hơn nhiều, hỉ tiệc trong thôn sợ là không vừa mắt bọn họ, đến lúc đó phụ thân ta bị mất mặt mũi rồi sẽ sinh khí. Cho nên ta và Phong ca muốn đem đồ ngọt giao cho các ngươi làm, nếu trên bàn có bánh mì nhà các ngươi chiêu đãi, nhất định sẽ tốt hơn nhiều."

Nhà Trịnh Tiểu Lạc tương đối khá giả, Trịnh cha là thợ mộc làm việc trong cửa hàng gỗ ở trấn trên, quen biết nhiều người ở trấn trên. Cho nên khó tránh khỏi có ý định đem tiểu ca nhi gả đến lên trấn trên.

Nhưng Trịnh Tiểu Lạc lại thích Hà Hướng Phong, và cả hai đã phải rất vất vả mới thuyết phục được Trịnh cha đồng ý.

Gia cảnh Hà gia có hạn, không thể phô trương tốt nhưng nếu có bánh mì Lâm Trạch thì tốt hơn rất nhiều. Việc bánh mì có hạn trong mắt người trấn trên có hình tượng 'vật hiếm thì quý'.

Những việc này Chương Tụ đều rõ ràng, ngày xưa đều là Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong trợ giúp chiếu cố cậu, lúc này bọn họ cần hỗ trợ sao cậu có thể cự tuyệt.

Chương Tụ lập tức gật đầu, "Không thành vấn đề, các ngươi chuẩn bị nguyên liệu như bột mì, mật ong là được, đến lúc đó ta cùng tướng công sẽ giúp các ngươi."

Không cần phải bàn bạc chuyện nhỏ nhặt này với Lâm Trạch, vì bồi dưỡng phu lang nhà mình tự có chủ ý, việc trong nhà Lâm Trạch đều giao cho Chương Tụ làm chủ, chỉ việc đại sự hắn mới nhúng tay quyết sách.

Hai người Trịnh Hòa tiếp xúc gần đây nên đã trở nên quen thuộc.

Tuy nhiên Chương Liễu Mi lại hoảng sợ, Chương Tụ sau khi nói xong lập tức lo lắng nhìn Lâm Trạch mà hoảng sợ, sợ Lâm Trạch tức giận vì Tụ ca nhi nhà bà tự mình làm chủ. Việc 'đại sự ' như vậy nếu đặt ở nha người khác, tức phụ cũng không thể tùy tiện làm chủ.

Nhưng rõ ràng việc 'đại sự' theo quan điểm của bà ấy thực sự chỉ là chuyện nhỏ đối với Lâm Trạch. Làm sao Lâm Trạch có thể đánh phu lang vì chuyện này? Chương Tụ rớt một sợi tóc hắn có thể đau lòng tới nửa ngày được chứ?

"Như vậy đi, trừ bánh mì ra, bữa tiệc đó ta sẽ nấu vài món cho các ngươi, sau đó đưa cho các ngươi vài thẻ VIP 'Nhất Kiến Chung Tình', lúc đó tặng cho những người bạn trấn trên của Trịnh cha, hẳn sẽ không mất mặt."

Để lấy lòng Chương Tụ, Lâm Trạch tự nhiên nắm bắt cơ hội để thể hiện, hắn không phải giúp đỡ phu phu Trịnh Hà, mà là cho phu lang được thể diện.

Cũng vừa lúc mượn hỉ tiệc của Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong quảng cáo đồ vật của bọn họ.

Nếu bạn muốn kiếm tiền nhanh chóng nhưng không muốn làm quá mệt mỏi thì sao? Tất nhiên là làm ra sản phẩm tốt, lợi nhuận nhỏ nhưng doanh thu nhanh thì phù hợp với những nhà kinh doanh chuyên nghiệp, nhưng đối với Lâm Trạch hiện tại mà nói, chủ yếu là lấy ổn định thu vào, tiết kiệm sức lực là chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau