Kế Hoạch Yêu Nhau Khẩn Cấp

Chương 41

Trước Sau
Nói về điều này, Lục Tiêu Viễn cũng đã từng bày tỏ trong một chương trình rằng hắn không thích những thứ cũ kỹ.

Đoạn phỏng vấn tiết lộ, những gì đã qua đều là chuyện quá khứ, hắn đã sớm buông bỏ, mà Dung Hạc đã chịu đựng sự mất mát của mình, xem đi xem lại rất nhiều lần với lời chúc phúc.

Nhưng dựa vào trí nhớ của cậu, cái ghế sô pha hình tròn kia hình như vẫn còn mới nguyên, tối hôm qua cậu vừa mới ngồi xong. 

Chẳng qua, cậu đã lâu không đến đây, cũng không biết chiếc ghế sô pha của Lục Tiêu Viễn mua bao lâu rồi. Hoặc có lẽ là do Lục Tiêu Viễn bảo quản tốt, lại chưa sử dụng nhiều ở nhà nên nó mới trông như mới.

Nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của cậu, Lục Tiêu Viễn hỏi cậu có ý kiến gì khác không, nhưng cậu lại phủ nhận. 

Cậu đã sớm không còn là cậu chủ nhỏ sống an nhàn sung sướng lúc trước nữa, đối với kích thước của đồ đạc đều không có yêu cầu, có thể dùng được là được. 

Chỉ là cái ghế sô pha nhỏ này, một mình ngồi thì còn được, chứ hai người cùng ngồi  thì cũng có hơi bất tiện. 

Ví dụ như buổi tối hôm đó, cậu và Lục Tiêu Viễn đã tay kề sát tay, ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp này, sử dụng TV 90 inch trong phòng khách để xem bộ phim truyền hình trực tuyến “Rubik Tâm Linh”  do cậu thủ vai. 

Đối lập với sự tương phản của chiếc TV khổng lồ, chiếc ghế sofa ngày càng trở nên nhỏ hơn, âm thanh trôi nổi bốn phía, không gian dường như bị nén nhỏ lại. 

Dưới ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp, dường như trên đời chỉ còn lại hai người bọn họ, chiếc ghế sô pha và nhiệt độ nóng rực trên người Lục Tiêu Viễn. 

Bởi vì lo lắng chen chúc đến Lục Tiêu Viễn, lại không nỡ sang ghế bên cạnh ngồi, Dung Hạc ngay từ đầu chỉ ngồi chút xíu, eo và lưng hơi buông thõng trên không,lộ ra dáng vẻ thẳng tắp. Cậu vụng trộm quan sát vẻ mặt Lục Tiêu Viễn để có thể thay đổi vị trí ngồi bất cứ lúc nào.

Nhưng Lục Tiêu Viễn vẫn luôn trong trạng thái vô cùng thoải mái từ đầu đến cuối, hai chân dài duỗi ra chồng lên nhau tùy ý, nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, giống như hoàn toàn không cảm thấy chật chội chút nào. 

Khi Lục Tiêu Viễn nở một nụ cười nhạt vì tình tiết hài hước trong phim, Dung Hạc rốt cuộc cũng thả lỏng cái lưng vốn đã cứng ngắc từ lâu, bắt chước dáng vẻ của Lục Tiêu Viễn chậm rãi dựa vào ghế sô pha, khí tức của đối phương tràn vào khoang mũi trong nháy mắt trở nên nồng đậm hơn.

Sau khi tập đầu tiên kết thúc, thì đến bài hát chủ đề phim do chính Dung Hạc thể hiện. 

Dung Hạc hắng giọng, tranh thủ lúc này hỏi Lục Tiêu Viễn: “Thầy Lục, anh thấy sao vì kĩ năng diễn của em?”

Theo cậu, đây là lần đầu tiên Lục Tiêu Viễn xem tác phẩm của cậu, đối với đánh giá của Lục Tiêu Viễn, cậu vô cùng chờ mong, nhưng cũng không yên lòng.  

Lục Tiêu Viễn đang chăm chú nghe bài hát, suy nghĩ một chút, nói: “Rất tốt, trước mắt không thấy có khuyết điểm gì, tiến bộ hơn trước, về tổng thể, đợi xem xong mới biết đươc.”

Bởi vì khoảng cách quá gần, giọng nói trầm ấm của Lục Tiêu Viễn vang lên bên tai, giống như có một luồng điện sắc bén xẹt qua màng nhĩ, khiến thắt lưng cậu hơi run lên.

Mãi một lúc lâu sau, cậu mới cảm thấy, bốn chữ “Tiến bộ hơn trước”, hình như có chỗ nào đó không thích hợp. 

Tập đầu tiên của “Rubik Tâm Linh” chủ yếu chải chuốt về mối quan hệ của các nhân vật và bối cảnh câu chuyện, bắt đầu từ tập thứ hai, mạch phim mới trở nên rõ ràng hơn, cốt truyện dần dần căng thẳng kích thích, công lực diễn xuất của đoàn nhân vật chính mới bắt đầu thực sự tỏa sáng, nhưng Dung Hạc lại không quan tâm đến việc đánh giá cao kỹ năng diễn xuất của mình.

Bởi vì cậu nhận ra, Lục Tiêu Viễn càng ngày càng sát lại gần mình, thân hình cao lớn có một nửa đều dựa vào người cậu. 

Thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được rõ ràng đường dây điện và từng khối cơ bắp trên cánh tay của Lục Tiêu Viễn. 

Lúc đầu, cậu còn tưởng là do ảo giác của mình, đợi đến khi tập thứ hai kết thúc, cuối cùng cậu cũng ý thức được Lục Tiêu Viễn có thể hơi lạnh. 

Tuy nói thành phố Lăng Bắc hiện tại sắp vào hạ, nhưng đến buổi tối nhiệt độ vẫn hạ xuống, mà Lục Tiêu Viễn chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu xám nhạt.

“Thầy Lục…”

Dung Hạc nghiêng đầu, vừa định nhắc nhở Lục Tiêu Viễn mặc thêm quần áo, lại phát hiện đối phương đã nhắm hai mắt lại, lông mi thon dài yên lặng đặt lên mí mắt dưới, dường như đã ngủ thiếp đi. 

Lục Tiêu Viễn hai tay ôm ngực, đầu bởi vì trọng lực, hơi nghiêng về phía cậu, mơ hồ có xu hướng rơi xuống. 

Bộ phim của mình chán đến thế à? 

Dung Hạc không khỏi lúng túng lẩm bẩm trong lòng.

Nhưng ngay sau đó, cậu nhìn thấy dưới hốc mắt Lục Tiêu Viễn có một vệt màu xanh nhàn nhạt, dưới cái bóng do ánh sáng chiếu vào, rất khó phát hiện ra. 

Cậu sững sờ hồi lâu, trong lòng chợt dâng lên một tia đau lòng, kìm lòng không đậu vươn tay, đầu ngón tay còn chưa kịp chạm tới. 

“Rầm” một tiếng. 

Bả vai cậu bỗng nhiên trùng xuống.



Đầu Lục Tiêu Viễn nặng nề dựa vào cậu, cái mũi cao thẳng thuận thế vùi vào cổ, mang theo nhiệt độ cọ xát qua làn da nhạy cảm ở cổ cậu. 

Tiếng nhạc căng thẳng và sôi động trên TV dường như biến mất trong tích tắc, trong thế giới vốn đã chật chội chỉ còn lại một nhịp tim như bị hẫng một nhịp.

Hô hấp Dung Hạc ngưng trệ, bàn tay nâng lên lơ lửng giữa không trung một lát, không biết phải làm sao buông xuống. 

Thật ra, khoảnh khắc Lục Tiêu Viễn dựa vào vai Dung Hạc đã mở mắt. 

Dung Hạc cũng biết hắn không ngủ, nhưng vẫn duy trì động tác thân mật như vậy, mặc cho TV chiếu xong bốn tập. 

*

Doanh thu bốn tập đầu của “Rubik Tâm Linh” không nhiều, nhưng sau khi cốt truyện năng lượng cao của tập thứ năm xuất hiện, đã có một cuộc thảo luận sôi nổi trên Weibo. Nhà sản xuất lập tức nhân lúc nóng rèn sắt, mượn thế tuyên truyền, các nền tảng cũng vui vẻ kiếm tiền nên ra sức đề cử, rất nhiều người  mới nhảy vào xem, bình luận tốt như thủy triều đến…

Dưới tình hình này, lượt xem lập tức tăng vọt.

Thậm chí có người còn dự đoán, bộ phim “Rubik Tâm Linh” sẽ trở thành con ngựa đen của năm nay. 

Mà nhân vật chính của bộ phim này, Dung Hạc với vai diễn giáo sư tâm lý học hệ cấm dục đương nhiên trở thành tiêu điểm, vô số khán giả quỳ gối dưới chiếc quần âu tỉ mỉ của cậu, gọi thẳng cậu là diễn viên bảo tàng, sẵn sàng “vứt bỏ liêm sỉ”.. 

Dung Hạc là một người không thích kiêu ngạo, sau khi đạt được thành công ngắn ngủi liên tiếp, ngược lại còn hăng hái hơn. 

Gần đây, ngoài việc quay quảng cáo cho phát ngôn mới, cậu đã đi thử một vai diễn mới. 

Tuy rằng càng ngày càng có nhiều kịch bản hay tìm đến cậu, nhưng phần lớn đều là mấy kiểu hình tượng cậu từng diễn, trong ba cái thì có hai loại giống như Dụ Không Tỳ, còn một cái là nhân vật vừa khốn nạn vừa nhã nhặn. Cậu muốn nhân lúc khi còn trẻ, thử thách các kiểu nhân vật khác nhau, tìm kiếm nhiều khả năng hơn, cho nên vẫn đi trên con đường tự tiến cử. 

Nhưng trước khi đưa ra lựa chọn, cậu thường thường sẽ đi trưng cầu ý kiến của Lục Tiêu Viễn một chút. 

Không giống như trước đây, cậu bây giờ không còn khái niệm “sợ làm phiền”. 

Bởi vì cậu nhận ra, khi cậu nhờ Lục Tiêu Viễn giúp đỡ, Lục Tiêu Viễn không chỉ không ngại phiền, ngược lại sẽ tỏ ra rất vui vẻ, như thể rất hạnh phúc với vai trò “thầy Lục”. Cho dù Lục Tiêu bận rộn đến mức không kịp trả lời tin tức của cậu, nhưng sau khi kết thúc công việc đều trả lời lại tin nhắn của cậu một cách cẩn thận. 

Ngược lại là cậu, ấp a ấp úng, giấu diếm chuyện của mình với Lục Tiêu Viễn, khiến cho thỉnh thoảng Lục Tiêu Viễn đen mặt. 

Hôm nay, Dung Hạc nhận được lời mời tham gia buổi thử vai thứ hai của bộ phim truyền hình chính trị “Tiến về phía trước”. 

Đối với bộ phim này, vì là cơ hội hiếm có nên Dung Hạc nhất định phải giành được, bởi vì nam chính là một luật sư, xem như đã đạp trúng chuyên ngành đại học của cậu. 

Tuy nhiên, khi cậu đến địa điểm thử vai lần hai, bất ngờ gặp lại Mã Thanh Vũ. 

Sau khi buổi thử vai đầu tiên kết thúc, đạo diễn đã chọn ba diễn viên, bao gồm cả Dung Hạc, tiến vào buổi thử vai lần hai. 

Mà Mã Thanh Vũ không tham gia buổi thử vai trước đó, thuộc về kiểu đi cửa sau. 

Kể từ khi video “đánh người” lần trước được đăng tải, cậu ta và Dung Hạc không còn giao tiếp gì ngoài đời. 

Mặc dù đội ngũ PR của cậu ta đã rất nỗ lực sau vụ việc lần đó, nhưng cậu ta vẫn bị fan của Đường Y Na mắng đến tận bây giờ, rất rõ ràng, chuyện này chắc chắn năm nào cũng sẽ bị lôi lên tế lại một lần. 

Nhìn thấy Dung Hạc lúc này, khuôn mặt kiêu ngạo của Mã Thanh Vũ đột nhiên tối sầm lại, nhưng ngay sau đó, cậu ta nở một nụ cười chế nhạo, ném chai nước khoáng trong tay xuống, đi đến bên cạnh Dung Hạc nhỏ giọng nói một câu “Đừng lãng phí sức lực”, sau đó nghênh ngang rời đi, để lại Dung Hạc và một nam diễn viên khác vẫn đang đợi ở đó.

Lúc này, nam diễn viên cuối cùng cũng tới, khi đi ngang qua Mã Thanh Vũ, biểu tình không tốt lắm. 

Anh ta xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại, nói nhỏ với hai người trong phòng: “Lúc tôi đến thì tìm nhầm phòng, vừa lúc nghe được đạo diễn Vương và nhà sản xuất đang đang tranh cãi về ứng cử viên nam chính.”

Anh ta nhìn thoáng qua Dung Hạc đang lẳng lặng xem kịch bản, cố ý kéo cao âm lượng nói: “Bọn họ có nhắc đến thầy Dung.” 

“Hả?” Dung Hạc ngẩng đầu lên, chỉ mình một cái nói, “Cậu gọi tôi à?”

Nam diễn viên gật đầu nói: “Thầy Dung biết không, thực ra họ đã quyết định anh sẽ đóng va này rồi, ai ngờ Mã Thanh Vũ  lại đi cửa sau. Lý do của buổi thử vai thứ hai này là để cậu ta trở thành diễn viên chính. ”

“Ha ha, cậu ta là ai chứ.” Một nam diễn viên khác nghe thấy, cắn răng phẫn nộ nói, “Thầy Dung, nếu tôi là cậu, tôi nhất định nuốt không trôi cục tức này.”

Hai người cứ như vậy một xướng một ca nói. 

Dung Hạc đương nhiên biết ý đồ của bọn họ. 



Có thể họ thấy bất bình cho cậu, nhưng hơn hết, có lẽ muốn cậu làm con chim đầu đàn, đi trút giận thay họ.  

Loại chuyện nhân vật bị đổi này, Dung Hạc đã gặp không ít, nhưng cậu là một diễn viên nhỏ không tiền, không bối cảnh, cho dù có nuốt không trôi, cũng không có khả năng. Cho nên đã nhiều năm trôi qua, cậu đã sớm được nhìn thấu, loại địa phương như  giới giải trí, vốn là bát tiên quá hải, các hiển thần thông(1). 

(1): Theo truyền thuyết, Bát Tiên không cần thuyền khi vượt biển, mỗi người đều có một bộ bùa chú, bởi dân gian có câu rằng “Bát Tiên quá hải, các hiển thần thông”. Sau này, nó được sử dụng như một phép ẩn dụ để mỗi người trong số họ đưa ra các kỹ năng hoặc phương pháp của họ và cạnh tranh với nhau.

Nhưng việc cậu tiếp nhận sự tồn tại của loại hành vi này, không đồng nghĩa là cậu sẽ không vì chuyện như vậy mà phiền lòng ý loạn. 

Lúc này, điện thoại di động của Dung Hạc rung lên, màn hình hiển thị là “Thầy Lục”. 

“Xin lỗi, tôi ra ngoài nhận điện thoại.” 

Dung Hạc rời khỏi phòng, bước nhanh đến cửa sổ hành lang, nhận điện thoại. 

Đối diện truyền đến thanh âm của Lục Tiêu Viễn, làm cho tâm tình phiền não của cậu được giải tỏa không ít. 

Lục Tiêu Viễn dừng một chút, hỏi: “Sao thế, buổi thử vai không thuận lợi à?”

Dung Hạc giật mình, vội vàng nói: “Không có, không có, sự kiện của anh ở thành phố Sam kết thúc rồi ạ?”

Lục Tiêu Viễn nói, “Bị hoãn rồi.”

Ba chữ đơn giản, làm cho trái tim mưa dầm thấm lâu của Dung Hạc phảng phất như được ánh mặt trời buổi chiều ngoài cửa sổ chạm vào, một niềm vui ấm áp trào dâng.

Điều đó có nghĩa là Lục Tiêu Viễn cuối cùng có thể về nhà vào tối nay?

Hai người còn chưa kịp nói vài câu, Dung Hạc đã bị gọi đi thử vai. 

Quả nhiên như nam diễn viên kia đã nói, sau khi vào phòng, đạo diễn không yêu cầu cậu thực hiện phân đoạn đã chuẩn bị sẵn, mà là cười ha hả kéo cậu sang một bên ngồi xuống, còn đưa cho cậu một chén trà, hỏi cậu có muốn thử các vai khác trong bộ phim hay không. 

*

Đối diện với tòa nhà thương mại nơi Dung Hạc thử vai, trong nhà hàng trên tầng cao nhất cách đó chưa đến 100m, Lục Tiêu Viễn bưng cà phê trên bàn và nhấp  một ngụm trong ánh mặt trời ấm áp. Điện thoại di động đặt ở một bên vẫn dừng lại ở giao diện nói chuyện với Dung Hạc vừa xong. 

Đây là một nhà hàng ăn uống cao cấp chỉ dành cho hội viên, bên trong gặp phải người nổi tiếng từ các tầng lớp xã hội cũng không có gì đáng ngạc nhiên. 

Đúng lúc này, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi tới, nhìn thấy Lục Tiêu Viễn trong căn phòng, từ xa đã nở nụ cười. 

“Tiêu Viễn à, hiếm khi thấy người bận rộn như cậu lại nhàn rỗi như vậy, cậu thực sự không có hứng thú về kịch bản tôi đã nói trước đó sao?”

Lục Tiêu Viễn ngẩng đầu nhìn, người tới là nhà sản xuất nổi tiếng, Trần Thấm, đã đầu tư mấy bộ phim điện ảnh thần tượng, sản nghiệp dưới tay cũng không ít. 

Lục Tiêu Viễn nói, “Trần tổng đến uống trà chiều sao?”

Trần Thấm nói: “Hẹn đạo diễn Vương Kiệt đến ăn cơm thôi.”

Vương Kiệt là tổng đạo diễn của bộ phim mà Dung Hạc đang thử vai, còn Trần Thấm là kim chủ hiện tại của Mã Thanh Vũ, lúc trước chính Trần Thấm là người đã nhét Mã Thanh Vũ vào đoàn làm phim “Côn Sơn Tuyết”. 

Nghĩ đến tâm trạng sa sút vừa rồi của Dung Hạc, khóe môi Lục Tiêu Viễn đột nhiên lộ ra một nụ cười khó hiểu, mời Trần Thấm ngồi xuống, hỏi: “Đạo diễn của bộ phim “Tiến về phía trước” sao?”

Trong mắt Trần Thấm hiện lên một tia kinh ngạc: “Tiêu Viễn gần đây có hứng thú với phim truyền hình à?”

“Không phải tôi, có một người quen, vừa lúc đang thử vai bộ phim này.” Lục Tiêu Viễn nói xong chỉ vào tòa nhà thương mại bên ngoài cửa sổ, “Nam chính “Tiến về phía trước”. ”

Lục Tiêu Viễn nói một cách thản nhiên, nhưng Trần Thấm nghe xong thì sửng sốt. 

Trần Thấm không biết ai là đối thủ cạnh tranh cho vai diễn này, lúc đó Mã Thanh Vũ ở trong chăn dỗ dành ông ta vui vẻ, ông ta bèn thuận miệng hứa với cậu ta. Nếu sớm biết Lục Tiêu Viễn có “người quen” ở đó, ông ta chắc chắn sẽ không giúp Mã Thanh Vũ giành vai diễn này. 

Biểu tình của ông ta rất nhanh khôi phục như thường, nói: “Nếu đã trùng hợp vậy, thì mọi người ăn cùng nhau bữa cơm nhé.”

Lục Tiêu Viễn thản nhiên nói: “Không cần đâu, cạnh tranh công bằng là được, tôi tin tưởng vào thực lực của em ấy.”

Nói xong câu này, Trần Thấm sao lại không hiểu ý Lục Tiêu Viễn muốn nói gì, ông ta liên tục nói: “Đúng, đúng, đúng.”

Lục Tiêu Viễn đeo kính râm và đội mũ lên, đứng dậy muốn đi, quay đầu lại, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn một chút, nói: “Trần tổng gửi kịch bản mà ông này đến hòm thư của tôi nhé, rảnh rỗi tôi sẽ đọc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau