Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!
Chương 8: Vả Mặt Tu Chân Giới (8)
Lăng Tiêu cũng lười nói với tên hệ thống thiểu năng, hắn học theo nguyên chủ phe phẩy cái quạt trong tay, thản nhiên mỉm cười mà đối diện với đôi mắt phượng của Bắc Thanh Vân.
Nói cũng đúng, nếu không công lược được hắn thì chọn thời cơ giết là được.
Lăng Tiêu hơi híp con mắt, bên trong con ngươi tĩnh lặng hiện lên vài tia sát khí nhưng rất nhanh liền biến mất.
"Vân Phong, ngươi còn dám vô lễ với sư tôn!" Lưu Dương đứng bên cạnh phẫn nộ nói.
Sư tôn của hắn là ai? Thanh Vân trưởng lão, Bắc tiên quân, ở giới tu chân này có ai nghe danh còn không kinh sợ? Tên này thế mà còn dám nhìn chằm chằm vào sư tôn của hắn, trong đáy mắt lạnh lẽo còn hiện ra vài tia sát khí? Tuy chỉ là trong chớp mắt nhưng Lưu Dương quan sát hắn từ đầu tới cuối không có khả năng không nhận ra.
Từ nhỏ tới lớn đi bên cạnh sư tôn, Lưu Dương đều thấy mọi người cung kính nghe lời y nên lúc này thấy một kẻ không rõ tên tuổi còn dám đứng đây ngạo mạn như vậy liền không khỏi tức giận.
"Hửm? Ta làm gì?"
"Ngươi còn không phải là.."
"Là.."
"Ngu xuẩn" Lăng Tiêu cười nhạo một tiếng, ngón tay hơi động một cái liền biến mất ngay tại chỗ.
"Sư tôn, hắn.."
"Người này không đơn giản, ngươi tốt nhất đừng trêu chọc vào"
Lưu Dương nghe vậy thì hơi bĩu môi, được một lúc hắn bỗng ngẩng đầu lên nhìn Bắc Thanh Vân, hỏi: "sư tôn, liệu hắn có phải người của ma giới không?"
"Trên người hắn không có ma khí dao động, cũng không có linh khí dao động, chắc chắn là đang ẩn tàng thực lực"
Nói rồi Bắc Thanh Vân hơi nhíu mày lại, tu vi của hắn hiện tại cũng đã lên tới cảnh giới Đại Thừa, ở tu chân giới những người có thể tu luyện tới Hoá Thần đã ít, muốn tu luyện tới cảnh giới tiếp theo thì càng khó hơn.
Đừng nói tới Đại Thừa trung kỳ, cả tu chân giới này cũng chỉ có một Bắc Thanh Vân.
Vậy nên không nhìn được tu vi của đối phương cũng khiến Bắc Thanh Vân trở nên cảnh giác, mặc kệ là người hay là ma, nếu hai người đánh lên thì cũng chỉ có thể một sống một chết.
Tất nhiên là y không biết, tu vi của Lăng Tiêu đã bị hắn dùng đạo cụ che đậy.
Nhưng mà cũng do phía trước Lăng Tiêu đã trải qua hàng nghìn thế giới nên thực lực của hắn cũng không phải là kém, cho dù không cần đến thực lực của nguyên chủ, Lăng Tiêu cũng có thể dễ dàng giải quyết hắn.
Về điểm này Lăng Tiêu thật ra rất tự tin.
Chờ đến sau khi giải quyết xong tất cả mọi việc cho người trong thôn, Bắc Thanh Vân mới cùng đệ tử ngự kiếm quay về.
Thật ra mấy việc như đi diệt mấy con yêu quái nhỏ này cũng không đáng để Bắc Thanh Vân động tay, ngay cả trưởng môn cũng sẽ không giao cho y làm mấy việc này, nhưng mà một phần nguyên nhân là do Bắc Thanh Vân muốn tận tay đưa đệ tử đi rèn luyện nên mới cùng bọn hắn xuống núi.
Ai ngờ lần này còn chưa kịp làm gì đã có người tới trước, bọn hắn cũng chỉ là tới sau giúp người ta dọn dẹp hậu quả.
Lưu Dương càng nghĩ càng thấy khó chịu, y không quản lễ nghi mà bổ nhào vào người Bắc Thanh Vân, nũng nịu nói: "sư tôn.."
"Có việc?"
"Lần này xuống núi tốn công vô ích rồi, đệ tử vẫn chưa rèn luyện được gì"
Bàn tay vốn định đấy hắn ra bỗng nhiên dừng lại, Bắc Thanh Vân nhẹ nhàng xoa đầu hắn, khẽ nói: "cũng không phải là vô ích, ngươi không phải cũng giúp đỡ được người dân trong thôn hay sao? Ngoan, trở về liền chăm chỉ tu luyện, lần sau sư tôn dắt ngươi đi vào bí cảnh"
"Thật sao?" Lưu Dương ngẩng đầu nên, ánh mắt sáng lấp lánh như chứa cả biển sao trời, giọng nói không chút che dấu vui sướng ở bên trong.
Bắc Thanh Vân ngừng lại một lúc, nói: "thật"
"Sư tôn, người thật tốt" nói xong hắn lại vui sướng ôm chầm lấy y.
Mà Lăng Tiêu xem hình ảnh hệ thống truyền lại liền tức tới nghiến răng nghiến lợi, hắn không nhịn được rút cây kiếm đen dài ra, bên trên lưỡi dao sắc bén còn khắc vô số hoa văn tinh xảo, chuôi kiếm được khảm bằng thạch ngọc đỏ rực.
[Lăng thiếu, bình tĩnh] hệ thống một bên run run nói.
"Bình tĩnh? Ngươi nhìn bọn hắn thầy trò tình thâm tới kia kìa, còn công lược cái mẹ gì nữa! Để lão tử tới đâm hắn một phát luôn đi cho xong chuyện"
Đợi một lát sau Lăng Tiêu mới bình tĩnh lại được, hắn im lặng không một chút tiếng động rời đi, lần này hắn không về ma giới mà là tới phái Thục Sơn.
Hệ thống ở một bên thấy hành động của hắn liền hoảng hốt khuyên nhủ [Lăng thiếu, ngài đừng xúc động]
"Ta đang rất bình tĩnh"
[nhưng, ngài..]
"Không phải là muốn công lược Bắc Thanh Vân sao? Ngươi nói xem ta không đi tiếp cận hắn thì công lược như thế nào?"
Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, sao đó mặc kệ hệ thống mà thi triển pháp thuật vào hẳn chính điện trong phái Thục Sơn.
Cũng vừa đúng lúc, Lăng Tiêu vừa mới vào tới nơi thì thấy có trưởng môn và vài vị trưởng lão đang tụ họp đông đủ.
Nói cũng đúng, nếu không công lược được hắn thì chọn thời cơ giết là được.
Lăng Tiêu hơi híp con mắt, bên trong con ngươi tĩnh lặng hiện lên vài tia sát khí nhưng rất nhanh liền biến mất.
"Vân Phong, ngươi còn dám vô lễ với sư tôn!" Lưu Dương đứng bên cạnh phẫn nộ nói.
Sư tôn của hắn là ai? Thanh Vân trưởng lão, Bắc tiên quân, ở giới tu chân này có ai nghe danh còn không kinh sợ? Tên này thế mà còn dám nhìn chằm chằm vào sư tôn của hắn, trong đáy mắt lạnh lẽo còn hiện ra vài tia sát khí? Tuy chỉ là trong chớp mắt nhưng Lưu Dương quan sát hắn từ đầu tới cuối không có khả năng không nhận ra.
Từ nhỏ tới lớn đi bên cạnh sư tôn, Lưu Dương đều thấy mọi người cung kính nghe lời y nên lúc này thấy một kẻ không rõ tên tuổi còn dám đứng đây ngạo mạn như vậy liền không khỏi tức giận.
"Hửm? Ta làm gì?"
"Ngươi còn không phải là.."
"Là.."
"Ngu xuẩn" Lăng Tiêu cười nhạo một tiếng, ngón tay hơi động một cái liền biến mất ngay tại chỗ.
"Sư tôn, hắn.."
"Người này không đơn giản, ngươi tốt nhất đừng trêu chọc vào"
Lưu Dương nghe vậy thì hơi bĩu môi, được một lúc hắn bỗng ngẩng đầu lên nhìn Bắc Thanh Vân, hỏi: "sư tôn, liệu hắn có phải người của ma giới không?"
"Trên người hắn không có ma khí dao động, cũng không có linh khí dao động, chắc chắn là đang ẩn tàng thực lực"
Nói rồi Bắc Thanh Vân hơi nhíu mày lại, tu vi của hắn hiện tại cũng đã lên tới cảnh giới Đại Thừa, ở tu chân giới những người có thể tu luyện tới Hoá Thần đã ít, muốn tu luyện tới cảnh giới tiếp theo thì càng khó hơn.
Đừng nói tới Đại Thừa trung kỳ, cả tu chân giới này cũng chỉ có một Bắc Thanh Vân.
Vậy nên không nhìn được tu vi của đối phương cũng khiến Bắc Thanh Vân trở nên cảnh giác, mặc kệ là người hay là ma, nếu hai người đánh lên thì cũng chỉ có thể một sống một chết.
Tất nhiên là y không biết, tu vi của Lăng Tiêu đã bị hắn dùng đạo cụ che đậy.
Nhưng mà cũng do phía trước Lăng Tiêu đã trải qua hàng nghìn thế giới nên thực lực của hắn cũng không phải là kém, cho dù không cần đến thực lực của nguyên chủ, Lăng Tiêu cũng có thể dễ dàng giải quyết hắn.
Về điểm này Lăng Tiêu thật ra rất tự tin.
Chờ đến sau khi giải quyết xong tất cả mọi việc cho người trong thôn, Bắc Thanh Vân mới cùng đệ tử ngự kiếm quay về.
Thật ra mấy việc như đi diệt mấy con yêu quái nhỏ này cũng không đáng để Bắc Thanh Vân động tay, ngay cả trưởng môn cũng sẽ không giao cho y làm mấy việc này, nhưng mà một phần nguyên nhân là do Bắc Thanh Vân muốn tận tay đưa đệ tử đi rèn luyện nên mới cùng bọn hắn xuống núi.
Ai ngờ lần này còn chưa kịp làm gì đã có người tới trước, bọn hắn cũng chỉ là tới sau giúp người ta dọn dẹp hậu quả.
Lưu Dương càng nghĩ càng thấy khó chịu, y không quản lễ nghi mà bổ nhào vào người Bắc Thanh Vân, nũng nịu nói: "sư tôn.."
"Có việc?"
"Lần này xuống núi tốn công vô ích rồi, đệ tử vẫn chưa rèn luyện được gì"
Bàn tay vốn định đấy hắn ra bỗng nhiên dừng lại, Bắc Thanh Vân nhẹ nhàng xoa đầu hắn, khẽ nói: "cũng không phải là vô ích, ngươi không phải cũng giúp đỡ được người dân trong thôn hay sao? Ngoan, trở về liền chăm chỉ tu luyện, lần sau sư tôn dắt ngươi đi vào bí cảnh"
"Thật sao?" Lưu Dương ngẩng đầu nên, ánh mắt sáng lấp lánh như chứa cả biển sao trời, giọng nói không chút che dấu vui sướng ở bên trong.
Bắc Thanh Vân ngừng lại một lúc, nói: "thật"
"Sư tôn, người thật tốt" nói xong hắn lại vui sướng ôm chầm lấy y.
Mà Lăng Tiêu xem hình ảnh hệ thống truyền lại liền tức tới nghiến răng nghiến lợi, hắn không nhịn được rút cây kiếm đen dài ra, bên trên lưỡi dao sắc bén còn khắc vô số hoa văn tinh xảo, chuôi kiếm được khảm bằng thạch ngọc đỏ rực.
[Lăng thiếu, bình tĩnh] hệ thống một bên run run nói.
"Bình tĩnh? Ngươi nhìn bọn hắn thầy trò tình thâm tới kia kìa, còn công lược cái mẹ gì nữa! Để lão tử tới đâm hắn một phát luôn đi cho xong chuyện"
Đợi một lát sau Lăng Tiêu mới bình tĩnh lại được, hắn im lặng không một chút tiếng động rời đi, lần này hắn không về ma giới mà là tới phái Thục Sơn.
Hệ thống ở một bên thấy hành động của hắn liền hoảng hốt khuyên nhủ [Lăng thiếu, ngài đừng xúc động]
"Ta đang rất bình tĩnh"
[nhưng, ngài..]
"Không phải là muốn công lược Bắc Thanh Vân sao? Ngươi nói xem ta không đi tiếp cận hắn thì công lược như thế nào?"
Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, sao đó mặc kệ hệ thống mà thi triển pháp thuật vào hẳn chính điện trong phái Thục Sơn.
Cũng vừa đúng lúc, Lăng Tiêu vừa mới vào tới nơi thì thấy có trưởng môn và vài vị trưởng lão đang tụ họp đông đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất