Chương 9: Gió thoảng mây trôi
Đến nước ngoài, tất cả đều phải dựa vào chính mình, đặc biệt là dưới hoàn cảnh bất đồng ngôn ngữ, muốn thích ứng thật sự rất tốn thời gian. Ngoại ngữ của tôi ở trường học không tính kém, nhưng khi đặt chân vào hoàn cảnh ngoại ngữ chân chính để học tập vẫn là theo không kịp. Lúc bắt đầu, mỗi ngày phải vội vàng làm thủ tục, tăng cường ngoại ngữ, làm quen phương pháp học tập, đến buổi tối, mệt đến chỉ muốn ngủ nhưng ngược lại tôi thật sự không còn tâm tư đi nghĩ quá nhiều, thật sự quên mất anh. Sau đó khi đã quen, mỗi ngày vừa rãnh rỗi liền chạy khắp nơi, ngắm cảnh khắp nơi, thời gian trôi qua rất nhanh.
…
Một năm sau, tôi về nhà, dường như tất cả đều đã về với quỹ đạo, nhìn thấy trong phòng có một cái rương lại không nhớ rõ là cái gì. Hỏi mẹ, bà nói là lúc trước Hàn Đạc dọn nhà thì đưa tới, cụ thể bà cũng không biết là cái gì. Hàn Đạc nửa năm trước rốt cục kết hôn rồi, chuyển tới nhà mới, tôi không biết cụ thể ở nơi nào, chỉ biết là rất xa, bởi vì khi đó tôi ở nước ngoài vừa vặn tham gia một hạng mục nghiên cứu khoa học.
Cùng cha mẹ đã lâu không gặp mà ăn một bữa cơm, liền xem một chút chương trình TV cùng họ, bọn họ đều rất vui. Buổi tối, trở về phòng, tôi mới mở ra cái rương kia, những món đồ bên trong đều có chút cũ, hơn nữa lại hỗn độn. Tôi kiểm tra từng món một, mỗi một món đều gợi lên hồi ức.
Bên trong có một cái máy ghi âm kiểu cũ, khi đó chúng tôi còn chưa là hàng xóm, mùa hè năm đó tôi ở nhà anh một tháng, cái máy ghi âm kia là để cho anh luyện tiếng Anh mới mua, kết quả là lại trở thành đồ chơi của tôi. Băng cassette tiếng Anh của anh bị tôi mạnh mẽ đổi thành album của tôi. Khi đó tôi ca hát kỳ thật căn bản không có kỹ xảo gì, chỉ là bắt chước mấy câu hát từng nghe rồi rống theo, rất nhiều lúc ca từ cũng nhớ không xong tôi liền tùy tiện biên. Nhìn một chút, tay tôi liền không tự chủ nhấn nút phát, vang lên là âm thanh của tôi lúc đó so với hiện tại sắc bén một chút.
“… Không thể giải thích được ý nghĩa của tình yêu
Em chỉ cảm thấy anh thật ngốc nghếch
Trong lòng bàn tay anh em viết lên dòng chữ em yêu anh
Dưới ánh sao em tựa vào vai anh
Em có thể tựa vai anh như thế này mãi mãi
Nghe thấy âm thanh của bi thương
Em không dám nhìn vào mắt anh
Cảm nhận hơi thở dịu dàng của anh
Như thế này anh sẽ không yêu em
Lý do anh không tìm được nguyên nhân tim cứ đập mạnh
…”
Đây là một bài nhạc trong phim truyền hình mà lúc nhỏ tôi thích nhất, tên bài hát là gì tôi nhớ không được, lại không tự chủ hừ theo nhạc. Có một ít thiệp chúc mừng sinh nhật trước đây, máy chơi game cũ, bức tranh tôi vẽ cho anh, mũ tôi tặng anh, một quyển album, từng cái từng cái, hồi ức nhiều như vậy, mũi có chút cay, nhưng tôi vẫn cười nhạt một tiếng, tôi rõ ràng anh đang nói tạm biệt, nói tiếng tạm biệt với quá khứ. Kỳ thực chúng ta yêu nhau, chỉ là không thể viên mãn.
Ban đêm đang ngủ, lại bắt đầu mơ thấy trước đây, từ lúc còn là đứa trẻ mơ tới lúc đại học, thậm chí trong giấc mộng tôi thấy chúng tôi chưa bao giờ từng tách ra, tôi cùng anh trải qua lúc già. Sau đó khi anh già đi không nổi, tôi ở một bên chăm sóc anh. Tôi giúp anh lau người, giúp anh đi vệ sinh, đút anh ăn cơm, có lúc tôi đang giúp anh lau tay, anh tỉnh táo hiếm thấy, mang theo một tia tươi cười nhìn tôi, tôi nguýt anh một cái, anh cười cười, tất cả đều bình thường như vậy, mãi đến tận khi anh chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó tôi cũng nằm ở một bên, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm tỉnh lại, nhớ tới một đoạn văn nghiên cứu giấc mơ tôi từng đọc lúc trước. Người trẻ tuổi nằm mơ sẽ không thiết thực, đều là về những điều quá mức tốt đẹp. Truyện cổ tích này đó, anh hùng truyền kỳ đều là mộng của thời thanh niên, đặc biệt là lúc còn nhỏ mới có thể thường thường mơ thấy. Mà người già thường mơ thấy hồi ức cũ, mơ thấy đều là quá khứ. Tôi bây giờ vẫn chưa tới 30 tuổi, ở bên ngoài một năm lại nhớ đến quá khứ, mơ thấy những ngày tôi cùng anh, trước đây xảy ra rất nhiều chuyện rõ ràng không đầu không đuôi, ở trong mơ lại vô cùng rõ ràng. Lần này vậy mà mơ tới cái kết thúc này, mơ thấy chuyện không bao giờ xảy ra.
Tôi đột nhiên nở nụ cười, tất cả mọi thứ đến giờ phút này mới coi như thật sự kết thúc, dấu chấm tròn đã được đặt xuống, tôi rốt cục buông tay.
Cả đời quá dài, mấy năm, trong mấy chục năm chúng ta sẽ đụng phải nhiều ít chàng hoặc nàng, nếu như mọi thứ đã kết thúc lại vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, chỉ nhìn quá khứ, đây không phải là si tình, càng không phải là sự trung trinh trong tình yêu, đó là một cử chỉ điên rồ, sẽ khiến chúng ta bỏ qua càng nhiều thứ. Mặc dù quá khứ có lẽ đều quá mức tốt đẹp, chúng ta thường thường đều phải cần một khoảng thời gian để quên, để chữa thương, nhưng không cần quá lâu, bởi vì chúng ta phải học cách buông tay.
Ba ngày sau, tôi không thể tránh khỏi theo cha mẹ đi thăm dì Hàn cùng chú Hàn, đương nhiên Hàn Đạc cũng ở đó. Bữa tối xem như là bữa tiệc mừng tôi về, trong bữa tiệc, Hàn Đạc cùng Mạnh Cầm nở nụ cười với nhau, hoặc là thì thầm vào ti đối phương cười vui vẻ, khung cảnh hài hòa như thế. Tầm mắt Hàn Đạc ngẫu nhiên cũng sẽ đối diện với tôi, khi đó chúng tôi đều lựa chọn nhìn nhau nở nụ cười. Sau khi tiệc kết thúc, cha tôi vậy mà uống rượu say, không thể lái xe, tôi bởi vì xuất ngoại vẫn luôn không thể thi lấy bằng lái, mới phát hiện có chút phiền phức. Cuối cùng, bởi vì nhà mới cũng khá gần, dì Hàn chú Hàn quyết định để Hàn Đạc lái xe đưa chúng tôi đi. Hàn Đạc trước đi lái xe đến, Mạnh Cầm cùng chúng tôi đứng trước cửa đợi xe. Xe đến, Hàn Đạc vẫn giống như cũ, xuống xe mở cửa phó lái, tôi nhìn, lại phảng phất thấy được hình ảnh những năm trước, chỉ là lần này người anh mời lên ghế phó lái là Mạnh Cầm, tôi ngẩn người, sau đó nghe thấy mẹ cười nói với chúng tôi, Mạnh Cầm mang thai, ngồi phía trước cũng rộng rãi chút. Tôi phục hồi tinh thần lại, phát hiện dường như tất cả mọi thứ cũng không quá tệ.HẾT
…
Một năm sau, tôi về nhà, dường như tất cả đều đã về với quỹ đạo, nhìn thấy trong phòng có một cái rương lại không nhớ rõ là cái gì. Hỏi mẹ, bà nói là lúc trước Hàn Đạc dọn nhà thì đưa tới, cụ thể bà cũng không biết là cái gì. Hàn Đạc nửa năm trước rốt cục kết hôn rồi, chuyển tới nhà mới, tôi không biết cụ thể ở nơi nào, chỉ biết là rất xa, bởi vì khi đó tôi ở nước ngoài vừa vặn tham gia một hạng mục nghiên cứu khoa học.
Cùng cha mẹ đã lâu không gặp mà ăn một bữa cơm, liền xem một chút chương trình TV cùng họ, bọn họ đều rất vui. Buổi tối, trở về phòng, tôi mới mở ra cái rương kia, những món đồ bên trong đều có chút cũ, hơn nữa lại hỗn độn. Tôi kiểm tra từng món một, mỗi một món đều gợi lên hồi ức.
Bên trong có một cái máy ghi âm kiểu cũ, khi đó chúng tôi còn chưa là hàng xóm, mùa hè năm đó tôi ở nhà anh một tháng, cái máy ghi âm kia là để cho anh luyện tiếng Anh mới mua, kết quả là lại trở thành đồ chơi của tôi. Băng cassette tiếng Anh của anh bị tôi mạnh mẽ đổi thành album của tôi. Khi đó tôi ca hát kỳ thật căn bản không có kỹ xảo gì, chỉ là bắt chước mấy câu hát từng nghe rồi rống theo, rất nhiều lúc ca từ cũng nhớ không xong tôi liền tùy tiện biên. Nhìn một chút, tay tôi liền không tự chủ nhấn nút phát, vang lên là âm thanh của tôi lúc đó so với hiện tại sắc bén một chút.
“… Không thể giải thích được ý nghĩa của tình yêu
Em chỉ cảm thấy anh thật ngốc nghếch
Trong lòng bàn tay anh em viết lên dòng chữ em yêu anh
Dưới ánh sao em tựa vào vai anh
Em có thể tựa vai anh như thế này mãi mãi
Nghe thấy âm thanh của bi thương
Em không dám nhìn vào mắt anh
Cảm nhận hơi thở dịu dàng của anh
Như thế này anh sẽ không yêu em
Lý do anh không tìm được nguyên nhân tim cứ đập mạnh
…”
Đây là một bài nhạc trong phim truyền hình mà lúc nhỏ tôi thích nhất, tên bài hát là gì tôi nhớ không được, lại không tự chủ hừ theo nhạc. Có một ít thiệp chúc mừng sinh nhật trước đây, máy chơi game cũ, bức tranh tôi vẽ cho anh, mũ tôi tặng anh, một quyển album, từng cái từng cái, hồi ức nhiều như vậy, mũi có chút cay, nhưng tôi vẫn cười nhạt một tiếng, tôi rõ ràng anh đang nói tạm biệt, nói tiếng tạm biệt với quá khứ. Kỳ thực chúng ta yêu nhau, chỉ là không thể viên mãn.
Ban đêm đang ngủ, lại bắt đầu mơ thấy trước đây, từ lúc còn là đứa trẻ mơ tới lúc đại học, thậm chí trong giấc mộng tôi thấy chúng tôi chưa bao giờ từng tách ra, tôi cùng anh trải qua lúc già. Sau đó khi anh già đi không nổi, tôi ở một bên chăm sóc anh. Tôi giúp anh lau người, giúp anh đi vệ sinh, đút anh ăn cơm, có lúc tôi đang giúp anh lau tay, anh tỉnh táo hiếm thấy, mang theo một tia tươi cười nhìn tôi, tôi nguýt anh một cái, anh cười cười, tất cả đều bình thường như vậy, mãi đến tận khi anh chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó tôi cũng nằm ở một bên, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm tỉnh lại, nhớ tới một đoạn văn nghiên cứu giấc mơ tôi từng đọc lúc trước. Người trẻ tuổi nằm mơ sẽ không thiết thực, đều là về những điều quá mức tốt đẹp. Truyện cổ tích này đó, anh hùng truyền kỳ đều là mộng của thời thanh niên, đặc biệt là lúc còn nhỏ mới có thể thường thường mơ thấy. Mà người già thường mơ thấy hồi ức cũ, mơ thấy đều là quá khứ. Tôi bây giờ vẫn chưa tới 30 tuổi, ở bên ngoài một năm lại nhớ đến quá khứ, mơ thấy những ngày tôi cùng anh, trước đây xảy ra rất nhiều chuyện rõ ràng không đầu không đuôi, ở trong mơ lại vô cùng rõ ràng. Lần này vậy mà mơ tới cái kết thúc này, mơ thấy chuyện không bao giờ xảy ra.
Tôi đột nhiên nở nụ cười, tất cả mọi thứ đến giờ phút này mới coi như thật sự kết thúc, dấu chấm tròn đã được đặt xuống, tôi rốt cục buông tay.
Cả đời quá dài, mấy năm, trong mấy chục năm chúng ta sẽ đụng phải nhiều ít chàng hoặc nàng, nếu như mọi thứ đã kết thúc lại vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, chỉ nhìn quá khứ, đây không phải là si tình, càng không phải là sự trung trinh trong tình yêu, đó là một cử chỉ điên rồ, sẽ khiến chúng ta bỏ qua càng nhiều thứ. Mặc dù quá khứ có lẽ đều quá mức tốt đẹp, chúng ta thường thường đều phải cần một khoảng thời gian để quên, để chữa thương, nhưng không cần quá lâu, bởi vì chúng ta phải học cách buông tay.
Ba ngày sau, tôi không thể tránh khỏi theo cha mẹ đi thăm dì Hàn cùng chú Hàn, đương nhiên Hàn Đạc cũng ở đó. Bữa tối xem như là bữa tiệc mừng tôi về, trong bữa tiệc, Hàn Đạc cùng Mạnh Cầm nở nụ cười với nhau, hoặc là thì thầm vào ti đối phương cười vui vẻ, khung cảnh hài hòa như thế. Tầm mắt Hàn Đạc ngẫu nhiên cũng sẽ đối diện với tôi, khi đó chúng tôi đều lựa chọn nhìn nhau nở nụ cười. Sau khi tiệc kết thúc, cha tôi vậy mà uống rượu say, không thể lái xe, tôi bởi vì xuất ngoại vẫn luôn không thể thi lấy bằng lái, mới phát hiện có chút phiền phức. Cuối cùng, bởi vì nhà mới cũng khá gần, dì Hàn chú Hàn quyết định để Hàn Đạc lái xe đưa chúng tôi đi. Hàn Đạc trước đi lái xe đến, Mạnh Cầm cùng chúng tôi đứng trước cửa đợi xe. Xe đến, Hàn Đạc vẫn giống như cũ, xuống xe mở cửa phó lái, tôi nhìn, lại phảng phất thấy được hình ảnh những năm trước, chỉ là lần này người anh mời lên ghế phó lái là Mạnh Cầm, tôi ngẩn người, sau đó nghe thấy mẹ cười nói với chúng tôi, Mạnh Cầm mang thai, ngồi phía trước cũng rộng rãi chút. Tôi phục hồi tinh thần lại, phát hiện dường như tất cả mọi thứ cũng không quá tệ.HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất