Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 64: Phiền toái lại đến nữa rồi!

Trước Sau
Gió mát thổi qua mặt,trong gió thoang thoảng mùi hoa quế,mạc tiện tam xuân đào dữ lí,hoa quế thành thật hướng thu vinh,câu này trích trong bài thơ của Lưu Vũ Tích thời Đường "Đáp nhạc thiên sở kí vịnh hoài thả thích kì khô thụ chi thán" (1).

Mùa của hoa quế thường là tầm tháng 8,tháng 9,nhưng do khí hậu của thôn Đạo Hương đặc thù nên tháng7 là lúc hoa quế nở rộ nhất,lúc này Viên Nhi đang ưỡn cái bụng phình to sai Tráng Tử và Dực Minh hái hoa quế trên cây trồng ở viện tử mới,hắn phải nhưỡng những hũ rượu hoa quế ngon nhất chôn xuống đất chờ khi hài tử trong bụng thành thân thì lấy làm của hồi môn.

Viên Nhi một là được Tráng Tử càng ngày càng sủng,hai là thường xuyên ở cùng với Tiểu Trúc,hơn nữa bản tính cũng rất hoạt bát,dũng khí cũng không tồi,cũng không yếu ớt như một vài văn nhân khác,mặc dù trên đời này văn nhân yếu ớt cũng chẳng có bao nhiêu nhưng sau khi thành thân lại dám sai trượng phu làm này làm nọ thì chẳng mấy ai dám.

Bây giờ Viên Nhi cũng không có quan niệm dĩ phu vi thiên nữa rồi (coi chồng như trời),hơn nữa trởi đất bao la dựng phu là lớn nhất,Viên Nhi cũng chẳng quan tâm cái thai này có phải là văn nhân hay không mà cứ thế chuẩn bị của hồi môn cho hài tử của mình,Tráng Tử cũng chẳng biết nói gì,lại thương Viên Nhi nên sáng sớm sương còn chưa khô đã đi đến viện lạc hái hoa quế,Dực Minh cũng bị Tiểu Trúc kêu đi hỗ trợ,dù sao bây giờ ruộng dược đã có nhóm học đồ rồi,dược liệu cũng rất tươi tốt,mặc dù dược tính vẫn không bằng loại mọc hoang dại nhưng việc này cũng không thể vội vàng được,Tiểu Trúc cũng chỉ có thể chậm rãi làm chút thí nghiệm,thu thập số liệu mà thôi.

Những đoá hoa quế tốt được hái có màu vàng óng,cánh hoa và nhuỵ hoa còn đọng lại chút sương sớm.Vì hoa quế để nhưỡng rượu không thể rửa nước,chỉ có thể hong khô nên khi Tráng Tử và Dực Minh hái hoa quế xong liền đặt ở chỗ thông gió thoáng mát để hong khô,việc này cần thời gian ít nhất một ngày một đêm,hai người làm xong đều tự làm việc của mình,dạo gần đây Tráng Tử có học chút võ công của Dực Minh,bị Điếu Điếu cười gọi hắn là sư đệ,Tráng Tử cũng không tức giận,nhưng Dực Minh liếc Điếu Điếu một cái,những bài huấn luyện tiếp theo đều bị tăng cường độ lên,không cần nói Điếu Điếu cũng biết Dực Minh tức giận rồi,nhanh chóng hết giải thích lại bồi quà cho Tráng Tử,lúc này Dực Minh mới nguôi giận,lại khôi phục cường độ huấn luyện như thường.

Hiện giờ Bảo Bảo và Bối Bối cũng hơn một tuổi rồi,Bảo Bảo vẫn không thích nói chuyện như trước,nhưng một khi ở cùng với Tiểu Trúc thì cái gì cũng hỏi,hơn nữa thi thoảng còn nói chút suy nghĩ của mình ra,Tiểu Trúc từng thử nhắc tới một vài bộ sách trên địa cầu nhưng Bảo Bảo lại không có phản ứng gì,Tiểu Trúc thất vọng rất nhiều nên dời sự chú ý đi chỗ khác thế nên không thấy được trong mắt Bảo Bảo loé lên một tia giảo hoạt,xem ra đứa nhỏ Tiểu Trúc này càng sống ở cổ đại lâu lại càng non nớt hơn rồi,ngay cả đứa trẻ một tuổi cũng lừa được,chỉ là không biết linh hồn bên trong đứa nhỏ này là bao nhiêu tuổi mà thôi.

Tiểu Nam cũng sắp một tuổi rồi,người ở đây hình như không có thói quen tổ chức lễ đầy năm,nhưng Tiểu Trúc vẫn muốn mở một bữa tiệc đầy năm cho hài tử,chuẩn bị một vài món đồ để làm nghi thức chọn đồ đoán tương lai,trước ngày tổ chức đầy năm cậu cùng Dực Minh nói một tiếng với các trưởng bối,kết quả là mọi người đều hưng trí dạt dào,cái gì lấy được đều lấy,sau khi ăn tiệc xong liền dọn sạch một cái bàn,trên bàn để đầy các loại đồ: có vũ khí,có y thư,có nhạc cụ,có giấy và bút mực,bàn tính,....tóm lại là nhưng cái gì liên quan đến chức nghiệp bọn họ đều có thể mau đặt ở trên bàn để Bảo Bảo và Bối Bối lựa chọn.

Ngoại trừ những thân bằng hảo hữu,hàng xóm xung quanh sau khi ăn xong cũng không vội về nhà mà ở lại chờ xem hai hài tử thông minh lanh lợi nhà Tiểu Trúc sẽ lựa chọn cái gì. . truyện kiếm hiệp hay

Bảo Bảo thế nhưng lại rất dứt khoát,chạy thẳng tới lấy cái kiếm gỗ Dực Minh làm,Bối Bối thì nhìn cái này cũng thích cái kia cũng muốn,cuối cùng liền định ôm hết luôn nhưng cánh tay bé nhỏ kia lại chẳng ôm được cái nào cả,nhưng nó cũng rất thông minh,trước lấy những cái vừa tay mình đặt sang một bên,sau đó kéo Điếu Điếu và Bảo Bảo tới hỗ trợ,miệng nói chuyện còn chưa sõi,từng chữ từng chữ chỉ huy ca ca của mình và Điếu Điếu ca ca lấy những cái nó thích để sang một bên,sau đó thở hồng hộc ngồi xuống,nhìn chằm chằm Tiểu Trúc với Dực Minh,chỉ vào đống đồ ở bên cạnh bi bô nói:"Muốn muốn,của Bối Bối nha."

Vừa nói xong thì mọi người vây quanh đều bật cười,Bối Bối dường như cũng biết mọi người đang cười mình,kéo Bảo Bảo và Điếu Điếu che trước mặt mình,ánh mắt hai tiểu môn thần ở hai bên sắc bén nhìn những người lớn đang cười đệ đệ (phu nhân tương lai) nhà mình,bộ dạng nho nhỏ nhưng đầy uy nghiêm khiến những người khác không khỏi ngừng cười,châu đầu ghé tai khen hai đứa nhỏ này lớn lên nhất định không phải vật trong ao (không tầm thường).

Sau tiệc đầy năm của Bảo Bảo và Bối Bối không lâu,mười đại đoàn dong binh đứng đầu liền chạy tới trấn Lục Dã,trưởng trấn của trấn Lục Dã rốt cuộc cũng đi xin được thăng lên tiểu thành,một khi trở thành tiểu thành thì diện tích của trấn sẽ được mở rộng,cũng có thể lấy được một vài cánh rừng hoang ở xung quanh,bất kể là ruộng đất hay là diện tích thành thị đều được mở rộng,lợi ích cũng sẽ nhiều hơn.

Không đợi trưởng trấn trở về,dong binh đã bắt đầu tổ chức đi lên núi Đạo Hương,cũng không biết là kết quả của cuộc thương lượng như thế nào nhưng tin tức cuối cùng đến tai Tiểu Trúc là Triển Dực sẽ dẫn đầu,mà đoàn dong binh Đại Địa Chi Hùng đã mượn ống trúc của Tiểu Trúc cũng thành thật đi theo,việc này Tiểu Trúc cũng chẳng muốn xen vào,chỉ cần bọn họ giữ vững lời hứa là được rồi,còn do ai dẫn đầu cũng chẳng liên quan tới cậu.

Vốn Tiểu Trúc nghĩ chắc là chẳng liên quan tới mình đâu nhưng thần Sáng Thế lại cố tình kéo hắn vào giữa đống phiền toái này.

Tiểu Trúc vừa mới thương lượng với Viên Nhi đợi sau khi Tiểu Nam tròn một tuổi cũng sẽ làm nghi thức chọn đồ đoán tương lai kia,liền nghe thấy Trữ đại ca nói có người tới thăm,Dực Minh đã ra tiếp nhưng không biết vì sao lại gọi thêm mình đến.

Tiểu Trúc nghi hoặc hỏi Trữ đại ca về bộ dạng diện mạo của người nọ một chút,đúng là người mình chưa từng gặp qua nhưng nghe miêu tả của Trữ đại ca thì hình như là một dong binh, còn là Triển Dực đứng đầu trong giới,không khỏi cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn trấn an Viên Nhi vài câu xong liền vội vàng chạy tới phòng tiếp khách.

Vừa bước vào phòng,hai người đang nói chuyện liền quay đầu lại nhìn hắn,Tiểu Trúc thấy tuy Dực Minh đang nhíu mày nhưng mắt nhìn người kia lại không chứa hàn ý,không khỏi cảm thấy kỳ lạ trong lòng,liền cẩn thận đáng giá thật kỹ người đang đứng.

Chỉ thấy người nọ mặc giáp bạc,dáng người cao to,ngũ quan anh khí,nhất cử nhất động đều có vẻ tiêu sái.



Tiểu Trúc bước nhanh tới trước mặt hai người,gật gật đầu với Dực Minh xong liền cười nói với Triển Dực:"Không biết đội trưởng dong binh đoàn Triển Dực tìm Tiểu Trúc có chuyện gì?"Triển Dực có chút khó xử nhìn Dực Minh,thấy Dực Minh gật gật đầu mới chuyển hướng sang Tiểu Trúc,"Triển Dực bái kiến chủ tử."

Tiểu Trúc vừa nghe thấy xưng hô của Triển Dực liền hiểu ra,khó trách Dực Minh lại có thái độ nhu hoà với người này như vậy,dù sao mình đã thương lượng với Dực Minh rồi,nếu không có gì ngoài ý muốn thì chờ khi Bảo Bảo và Bối Bối lớn hơn một chút,hai người liền thành thân,cho nên đối với xưng hô của Triển Dực cậu cũng không phủ nhận,cười nói:"Nếu là huynh đệ của Dực Minh thì cũng chính là huynh đệ của ta,không biết Triển Dực tìm ta có chuyện gì,chỉ cần giúp được ta nhất định sẽ giúp."

"Vẫn luôn nghe nói chủ tử không chỉ biết nấu ăn ngon mà làm người cũng rất thông tuệ,hôm nay gặp mặt liền biết quả thật là vậy,thậm chí còn hơn những lời đồn nhiều lần." Triển Dực nịnh nọt nói,"Quả thực là có chuyện muốn nhờ chủ tử chạy đi một chuyến."

Triển Dực liền kể lại tỉ mỉ tình huống cho Tiểu Trúc,hoá ra là lần này đoàn dogn binh đi lên hang động,dọc đường đi một vài ma thú cấp cao cũng biết khôn mà né tránh,đường đi lên hang động vô cùng thuận lợi,sau khi dùng ống trúc của Tiểu Trúc mở cơ quan,mọi người liền tiến vào một không gian khác,trong không gian tràn ngập ma pháp nguyên tố,cánh sắc cũng là hoa thơm chim hót,nếu không phải khi quay người vẫn nhìn thấy cửa ra thì bọn họ còn tưởng là đã bị ai đó dùng ma pháp không gian truyền tống tới một nơi khác rồi.

Mới bước vào đập vào mắt là toàn cỏ cây hoa lá,các loại dược liệu chưa từng thấy mọc ở khắp nơi,Triển Dực cũng nhận biết được rất nhiều loại,thấy Tiểu Trúc nghe kể đến tình cảnh lúc đó có vẻ hứng thú hơn nên hắn liền miêu tả tỉ mỉ lại bộ dạng và dược hiệu của dược liệu,tất nhiên là hắn sẽ không kể tới những loại mà mình không biết rồi.

Sau khi bước vào cũng có không ít người nhìn thấy dược liệu mà chảy nước miếng,nhưng lại không dám làm xằng bậy,ai biết những dược liệu đầy đất này có chứa sát khí hay không,người của mười đại dong binh được xếp hạng đầu thì tất nhiên sẽ không dám không phục tùng mệnh lệnh,nhưng người của những tiểu đoàn dong binh khác thì không thể cam đoan được.

Thế nên,cuối cùng cũng có người đụng vào dược liệu,lúc mới đầu thì bình an vô sự,lúc sau một vài người trong tiểu đoàn dong binh đang khẩn trương cũng dần dần thả lỏng tâm tình,lại có không ít người cũng đi thu hái dược liệu,cuối cùng không lâu sau đó,những người thu hái dược liệu đều đồng loạt ngã xuống đất,miệng sủi bọt mép,mặt môi tím tái,thậm chí thất khiếu còn chảy máu (7 lỗ trên mặt),theo lý thì những dược liệu đó không phải là độc dược,nhưng người chết đều là những người thu hái dược liệu,vì thế nên đám người còn lại cũng bắt đầu đứng cẩn thận lại hơn.

Có không ít người hét lên nói phải rời đi xong liền nhảy ra khỏi cửa chạy mất,nhưng người ở lại vẫn còn rất nhiều,sau đó mọi người không dám hái bất kì một cây dược liệu nào nữa,cuối cùng cũng đi tới một bàn đá,trên bàn đá có khắc một ma pháp trận,xung quanh trận đều có ma tinh nhưng ở giữa trận pháp lại có một cái lỗ trống.

Nói đến đây,Triển Dực nhìn thoáng qua Tiểu Trúc một cái,tim Tiểu Trúc đập thình thịch,cậu biết cái lỗ này chắc lại liên quan tới mình rồi.

Quả nhiên,Triển Dực bắt đầu nói tiếp,mọi người lúc ấy nhìn cái lỗ này không biết phải làm sao,tưởng là phải bỏ ma tinh vào,nhưng đúng lúc này bỗng xuất hiện một văn tự trên cái lỗ,nội dung của văn tự đại khái là cần một cây ngũ hành thảo được người nuôi trồng và máu của người nuôi trồng để mở ma pháp trận.

Tiểu Trúc nghe Triển Dực nói xong hai mày cũng bắt đầu nhăn lại,sao cứ cảm thấy đây là một âm mưu nhắm vào mình thế nhỉ,nhưng cậu có cái gì khiến người ta thèm nhỏ dãi đến như vậy chứ."Trước không nói tới chuyện ngũ hành thảo còn chưa có lớn,cầm lên đấy chẳng biết có dùng được hay không,tạm nói tới chuyện khởi động ma pháp trận phải cần máu của người nuô giồng ngũ hành thảo,nhắc tới việc gieo trồng thảo dược thì ta,Dực Minh,Tráng Tử đều góp một tay,vậy thì cái ma pháp trận này rốt cuộc cần máu của ai,hay là cả ba người đều được."Ánh mắt của Tiểu Trúc nhìn chằm chằm vào Triển Dực,tuy Triển Dực là thủ hạ của Dực Minh,có thể tín nhiệm được nhưng vì sao Dực Minh lại chỉ gọi mình tới mà gọi Tráng Tử,nếu chỉ cần máu của người nuôi trồng thì không có khả năng không gọi Tráng Tử,nói cách khác là văn tự kia chỉ đích danh mình,nếu nói chuyện này không có âm mưu đằng sau thì còn lâu Tiểu Trúc mới tin.

Triển Dực vừa thấy không lừa được Tiểu Trúc,không khỏi liếc mắt với Dực Minh một cái,sau đó gục đầu xuống nói:"Văn tự kia quả thực là nhắc tên chủ tử,nhưng ta cam đoan sẽ không để chủ gặp bất kỳ nguy hiểm nào,lần này chỉ muốn lấy chút máu của chủ tử mà thôi."

Tiểu Trúc nghe Triển Dực nói xong không những không giãn mày ra mà còn nhíu càng chặt hơn,"Không,nếu chỉ muốn máu của ta thì không phải là quá đơn giản sao,văn tự trên ma pháp trận kia nhất định là muốn ta tự mình tới."

Lời của Tiểu Trúc khiến hai người kia trầm mặc,Dực Minh ôm lấy Tiểu Trúc từ phía sau,"Đừng đi,ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."

"Lai giả bất thiện,thiện giả bất lai (2),cho dù lần này ta không đi thì lần sau nhất định sẽ có thứ gì đó đến tìm ta,vậy thì đi luôn lần này cho rồi,biết được tên yêu ma quý quái kia là dạng gì cũng tốt,hơn nữa có nhiều dong binh như vậy ngươi còn lo lắng cái gì nữa,nếu thật sự không yên tâm thì ngươi cũng có thể đi cùng ta mà."

Dực Minh không hề nghĩ ngợi liền gật gật đầu,"Được." Sau đó ngẩng đầu nhìn Triển Dực,"Ngươi đi chuẩn bị trước đi,giờ này ngày mai lại tới đây."



"Rõ." Triển Dực hành lễ cáo biệt hai người xong liền rời đi chuẩn bị đồ vật này nọ.

"Nếu đã quyết định như vậy thì chiều nay chúng ta an bài hết mọi chuyện trong nhà đi,còn phải nói một tiếng cáo biệt với Thiểu Trang ba ba,Thiểu Minh ba ba,sư phụ và hai vị bá bá nữa,với cả nhờ bọn Ngô Phong,Lưu Tuyên tới chiếu cố nhà cho chúng ta." Tiểu Trúc biết cho dù mình không nói thì bọn họ cũng sẽ biết bằng cách của mình,vậy cứ giáp mặt cáo biệt luôn cho rồi,hơn nữa phải nhờ bọn họ hỗ trợ nữa,về phần Viên Nhi thì vẫn nên nói dối thì hơn,đến lúc đó tìm đại cái cớ là được,hiện tại hắn đang mang thai,loại chuyện như này vẫn không nên nói để tránh hắn lo lắng là tốt nhất.

"Ừm." Dực Minh gật gật đầu,lại ôm chặt lấy Tiểu Trúc,chuyến đi này khiến hắn có dự cảm chẳng lành,phải biết là động vật thường có linh cảm rất mãnh liệt trước mối nguy hiểm,Dực Minh cũng có huyết thống của ma thú nên có cảm giác mặc dù không nguy hại tới tính mạng của Tiểu Trúc nhưng dường như có chuyện gì đó khiến hắn không thể khống chế được bản thân,trong lòng luôn cảm thấy bất an,nhưng hắn cũng biết một khi Tiểu Trúc đã quyết định chuyện gì thì sẽ rất khó để thay đổi,cho nên chỉ có thể chuẩn bị đầy đủ chút,tóm lại là hết thảy đều lấy an toàn của Tiểu Trúc làm đầu.

Hết chương 64.

(1) Nguyên văn:

《 答乐天所寄咏怀且释其枯树之叹 》(Tạm dịch: Đáp lại nhạc thiên sở kí vịnh và nói thay lời than thở của cây khô)

衙前有乐馔常精,宅内连池酒任倾。

自是官高无狎客,不论年长少欢情。

骊龙颔被探珠去,老蚌胚还应月生。

莫羡三春桃与李,桂花成实向秋荣。

Hán việt:

Nha tiền hữu nhạc soạn thường tinh, trạch nội liên trì tửu nhâm khuynh.

Tự thị quan cao vô hiệp khách, bất luận niên trường thiểu hoan tình.

Li long hạm bị tham châu khứ, lão bạng phôi hoàn ứng nguyệt sinh.

Mạc tiện tam xuân đào dữ lí, quế hoa thành thật hướng thu vinh.

Tôi ngu tiếng trung nên không hiểu nó nói gì đâu,chỉ tạm dịch theo ý hiểu của mình thôi,cao nhân nào giúp được thì mong sẽ ra tay giúp tôi với nhá.Cảm ơn nhiều.(^_^)

(2) 来者不善, 善者不来/ Lai giả bất thiện,thiện giả bất lai: người tốt không đến mà người xấu thì cứ đến liên tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau