Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 69

Trước Sau
"Ngươi làm cái gì vậy?" Phương Linh Nguyệt có chút không vui, cho dù trạng thái hiện tại của Vân Mặc không được tốt lắm, Bạch Nghiên trong lòng ngực hắn lại càng không xong, nhưng loại phương thức dùng kiếm để hỏi thăm này, Phương Linh Nguyệt tỏ vẻ rất không hài lòng.

"Cứu hắn." Vân Mặc Tuyên tận lực khống chế cảm xúc.

Phương Linh Nguyệt liếc mắt nhìn, nói: "Không cứu."

"Ngươi....." Vân Mặc Tuyên nắm chặt Hàn Ảnh kiếm trên tay, hắn biết mình đã quá xúc động, thu hồi thanh kiếm, nói: "Như thế nào ngươi mới bằng lòng cứu hắn."

"Dựa vào cái gì ta phải cứu hắn, ta và các ngươi cũng không có nhiều quen biết. Khi đó đáp ứng ngươi cứu tiểu nha đầu kia cũng bởi vì ngươi đã lấy được Linh Nguyệt thảo mà thôi." Phương Linh Nguyệt nói, "Ngươi hỏi ta như thế nào mới bằng lòng cứu hắn sao? Phụ cận Linh Y Cốc có rất nhiều nơi nguy hiểm, có một chỗ gọi là Tuyệt mệnh nhai, trên vách đá chênh vênh có các loại thảo dược, mỗi loại ngươi mang một gốc về cho ta, ta liền đồng ý cứu hắn."

Vân Mặc Tuyên đồng ý: "Được, bất quá sư tôn sắp không kiên trì được nữa, ngươi đến cứu hắn trước."

"Ngươi đồng ý cũng thực nhanh gọn a." Phương Linh Nguyệt xoa lọn tóc đen trước ngực, nói: "Yên tâm, trước khi ngươi trở về, ta sẽ giữ tính mạng cho hắn. Ngươi trở về càng sớm, hắn sẽ được cứu sớm."

Tuyệt mệnh nhai là địa phương nguy hiểm nhất ngoại trừ Vô tận chi cảnh. Cho dù là trước đây, Vân Mặc Tuyên cũng chưa từng đi qua nơi đó, nhưng vì cứu Bạch Nghiên, hắn vẫn lựa chọn đồng ý với Phương Linh Nguyệt, một mình rời khỏi Linh Y Cốc.

Dược phòng, Phương Linh Nguyệt cúi đầu nhìn Bạch Nghiên đang hôn mê, nàng lắc đầu, loại vết thương này.....Nàng không biết như thế nào liền có chút lo lắng cho Phương Lẫm Nam.

Phương Linh Nguyệt đem linh lực ôn hòa rót vào điểm giữa chân mày Bạch Nghiên, giúp hắn điều ổn khí. Mới vừa rồi là nàng cố tình làm khó dễ Vân Mặc Tuyên một phen, thảo dược trên vách Tuyệt mệnh nhai hoàn toàn không có liên quan gì tới việc cứu Bạch Nghiên, nhưng nguy hiểm thì chỉ có hơn chứ không kém. Cho dù có là Vân Mặc Tuyên đi nữa, thì ít nhất cũng mười ngày nửa tháng mới có thể trở về, lúc ấy còn cứu được gì nữa, trực tiếp về nhặt xác thì có.

"Không biết Sí Vụ có tiết lộ tin tức gì cho Phương Lẫm Nam hay không, hắn không trở về tìm ta hẳn là còn chưa biết đi? Ngay cả khi có Vân Mặc Tuyên kề bên mà Bạch Nghiên vẫn bị ma khí đả thương nghiêm trọng, xem ra Phù Ly đã bắt đầu hành động rồi." Nghĩ tới đây, Phương Linh Nguyệt lại càng lo lắng, nàng chỉ có thể tự an ủi chính mình, "Lẫm Nam không giống Bạch Nghiên, hắn sẽ không có việc gì, ta không thể tự mình dọa mình được."

Giờ phút này, Phương Lẫm Nam thoạt nhìn đúng thật là không bị thương, hai mắt hắn nhắm lại, giống như không có vấn đề gì, chỉ là cả người hắn đang bị dòng khí màu đen quấn quanh.

Phù Ly đi tới, đánh giá hắn rồi nói: "Ta thực chờ mong ngươi có thể chấp nhận mượn sức mạnh của Phệ Tâm chi lực. Sau đó ngươi mới có thể chân chính tái sinh, ta cũng sẽ giúp ngươi nhớ lại ký ức đau khổ mà ngươi vẫn luôn truy tìm. Tuy khả năng nhớ lại, ngươi sẽ tương đối đau khổ."

Tế An đi tới đứng phía sau Phù Ly không nói gì. Thì ra người đã từng làm rung chuyển toàn bộ đại lục An Lạc chính là có bộ dáng này, quả nhiên là người của ma đạo. Cũng giống như ảo ảnh mà Bạch Nghiên đã nhìn thấy trước đó, bụi gai đen tựa hồ hợp thành một thể với hắn, yêu dị và rất đáng sợ.

"Tới." Ánh mắt Phù Ly không động, chỉ nhẹ nhàng hạ một câu.

Tế An cúi đầu nói: "Bích Oánh đã được mang đến."

Bích Oánh bên này trong lòng có chút hoảng loạn không yên, nó cúi đầu đi theo, không dám ngước mắt nhìn Phù Ly.



Rồi sau đó, Tế an liếc mắt nhìn Phương Lẫm Nam một cách khó hiểu, nói "Tôn chủ, Phương Lẫm Nam đây là......" Từ ngày đó đem bọn họ bắt về, tôn chủ có lý do mạnh mẽ ép Phương Lẫm Nam tiếp nhận Phệ Tâm chi lực, nhưng mãi cho tới bây giờ, Phương Lẫm Nam hình như vẫn chưa có động tĩnh gì.

"Hừ, đừng nóng vội, cứ từ từ kiên nhẫn."

Phương Lẫm Nam đang tìm kiếm phương hướng trong bóng tối, cái gì hắn cũng không thấy, thân thể lơ lửng giống như không có trọng lực. Bên tai có âm thanh yếu ớt, giống như tiếng người nào đó đang kêu cứu, nhưng cũng có tiếng thét chói tai cùng âm thanh khóc thút thít, đâu đó trong tiếng ồn ào còn có âm thanh của các loài thú gào rống.

Những âm thanh đó làm hắn tâm phiền ý loạn, dẫn tới nhiều hình ảnh đã chôn sâu bên trong tâm trí mà hắn không muốn thấy nhất lần lượt hiện ra.

Máu, máu nhiễm đỏ cả một dòng sông, thẩm thấu vào bùn đất, nhỏ giọt trên từng phiến lá. Trong một linh trại bị tàn phá, từng bóng hình quen thuộc nay đã trở thành những thi thể lạnh lẽo, mà không lâu trước đó họ vẫn là một người sống sờ sờ. Hắn đi giữa rừng thi thể, tìm kiếm hơi thở còn sót lại. Có, nhưng đó cũng chỉ là dấu vết, mùi vị huyết tinh của các loại dã thú hung tàn đã để lại.

"Lão Hạc, ta cảm thấy những hung thú mà chúng ta thường nhắc cũng không hẳn tất cả đều là loại hung tàn độc ác." Hắn nghe thấy âm thanh của mình nói, "Ngươi tuy là tộc săn thú, nhưng ngươi cũng có nuôi linh hạc, ngươi nhất định là hiểu ý ta nói chứ."

"Ai, Mạch Tri a, ta đương nhiên hiểu ý ngươi nói. Nhưng không phải tất cả linh thú đều tốt, ngươi cảm thấy linh hạc sẽ giống như những hung thú ăn thịt khác sao? Sở dĩ chúng ta phân chia ra hung thú chính là vì như vậy. Săn giết những hung thú đó, bảo vệ sự bình yên cho đại lục An Lạc, đó mới chính là ý nghĩa tồn tại của Tộc săn thú."

Lời lão Hạc nói còn văng vẳng bên tai, nhưng giờ phút này thi thể của lão lại vô cùng chân thật xuất hiện trước mặt hắn, bên cạnh còn có mấy con linh hạc đã chết cùng lão.

Tộc săn thú bị diệt chỉ trong một đêm, trong trận chiến tàn khốc này, hung thú dành được thắng lợi. Không một ai còn nhớ Tộc săn thú đã từng tồn tại, linh trại bị lửa thiêu hầu như không còn sót lại thứ gì, các tộc nhân vĩnh viễn nằm lại tại đây không một bóng bia mộ, cũng như ý nguyện của tổ tiên Tộc săn thú, bọn họ không lập bia mộ, để ngàn năm sau sẽ không có người nhớ rõ tên của họ.

Không, không đúng, ta còn nhớ. Phương Lẫm Nam cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, những hình ảnh đó, những âm thanh đó, rốt cuộc thì hắn là ai?

"Mạch Tri, đều tại ngươi, hết thảy đều là do ngươi!"

"Vì cái gì lại rời khỏi linh trại, vì sao ngươi không trở về sớm một chút!"

"Ngươi thân là tộc trưởng Tộc săn thú, lại không tẫn trách, Tộc săn thú bị diệt đều do lỗi của ngươi!"

"Hung thú rốt cuộc cũng chỉ là hung thú, vì sao ngươi lại nực cười mà cho rằng bọn nó có nhân tính!"

Bên tai tràn ngập âm thanh xé mở vết sẹo hắn đã che dấu nhiều năm, đem lòng tự trách cùng áy náy không ngừng phóng đại. Phương Lẫm Nam nhớ lại rồi, hắn chính là Mạch Tri, tộc trưởng Tộc săn thú và cũng là tội nhân của tộc. Hắn đã không bảo vệ tốt cho tộc, là hắn đã mang tai họa đến cho Tộc săn thú.

Nhưng cuối cùng hắn lại lựa chọn dấu đi đoạn ký ức này để trốn tránh, hắn cho rằng chỉ cần quên đi liền có thể giải quyết hết thảy. Kỳ thực, bản thân hắn đã sớm tội nghiệt đầy người không thể tha thứ. Bất luận hắn có nhớ hay không, thì vong hồn của Tộc săn thú đều sẽ vĩnh viễn đi theo hắn, một lần nữa nói cho hắn biết.

Hắn chính là tội nhân.



Tâm ma lúc này đây đang điên cuồng hoành hành, chiếm cứ thân thể Phương Lẫm Nam. Hắn muốn báo thù cho Tộc săn thú, hắn đã lấy lại sức mạnh trong quá khứ. Sau đó, hắn nên giết sạch những hung thú còn sót lại trên thế giới này.

Chỉ có máu của những hung thú đó mới có thể rửa sạch oán niệm đã lắng đọng nhiều năm của Tộc săn thú, chỉ có những tiếng rên thảm thiết của những hung thú đó mới có thể bình ổn tiếng khóc than của những tộc nhân ngày đó. Hắn phải dùng vô số thi cốt của hung thú tới làm bia, đem tên của mọi người trong Tộc khắc lên!!!!

Ký ức và sức mạnh bị dồn nén một lần nữa bộc phát.

Phương Lẫm Nam đột nhiên mở mắt, đáy mắt đỏ rực, đứng lên thu lại khí tức Phệ Tâm Ma. Trong khoảnh khắc vừa mở mắt, linh lực tràn ra thế kia khiến Tế An không khỏi khiếp sợ, đây là sức mạnh của Phương Lẫm Nam sao? Bích Oánh vẫn luôn im lặng hình như cũng cảm nhận được gì đó, không dám tin mà nhìn về phía Phương Lẫm Nam.

"Ngươi, là ngươi, nguyên lai là ngươi." Loại khí tức này tuyệt đối không sai, trong nháy mắt, Bích Oánh liền lộ ra trạng thái phòng bị, cắn răng nặn ra một cái tên đầy hận ý, "Mạch - Tri!"

"Không tồi." Phù Ly như sớm đã đoán được sự việc, "Hắn từng là tộc trưởng thiên tài trẻ tuổi nhất Tộc săn thú, Mạch Tri."

Khi mở mắt ra, Phương Lẫm Nam này đã không còn là Phương Lẫm Nam trước đó, Tế An nhìn chăm chú vào cái người đầy sát khí nhưng lại không lộ ra ngoài, bị tâm ma ảnh hưởng, hắn đúng thật đã không còn là Phương Lẫm Nam nữa rồi.

Bích Oánh không kịp do dự, hiện tại nó hoặc là chạy trốn, hoặc là tiến tới giết chết Phương Lẫm Nam. Nó sẽ không nhìn lầm, cảm giác cũng sẽ không sai, hiện tại Phương Lẫm Nam nhìn về phía bằng ánh mắt đầy sát ý và hận ý.

"Năm đó Tộc săn thú bị diệt, nhưng hung thú các ngươi lại vẫn có thể sống đến bây giờ." Phương Lẫm Nam từng bước từng bước đi tới, linh khí dần ngưng tụ cùng Họa Kích trên tay hắn.

"Ha ha ha, nực cười, Tộc săn thú các ngươi cùng hung thú bọn ta vốn là thế bất lưỡng lập [*]. các ngươi có thể giết hung thú bọn ta, vậy bọn ta không thể giết các ngươi được sao." Bích Oánh trong lòng biết bây giờ đã không thể trốn nữa, tầm mắt đảo qua Phù Ly và Tế An vẫn đang đứng bất động xem kịch, nó đã sớm biết bọn họ sẽ không nhúng tay, đừng nói là đi giúp nó.

Có lẽ ngay từ lúc Tế An muốn nó đi theo tới đây, Phù Ly đã sớm có tính toán. Nó sinh ra đã là hung thú, bất quá cũng chỉ là quân cờ để Phương Lẫm Nam làm trợ lực cho hắn.

Độc xà tản ra bốn phía, móng vuốt sắc nhọn của Bích Oánh chợt hiện, mang theo nọc độc đồng loạt công kích Phương Lẫm Nam. Bởi vì có Phệ Tâm chi lực, nên sức mạnh của nó cũng tăng lên, nó nghĩ mình có lẽ vẫn có thể đánh một trận với Phương Lẫm Nam. Mặc dù hiện tại nhìn Phương Lẫm Nam cũng mới vừa biết thân phận Mạch Tri của hắn, trải qua sinh tử sao hắn có thể mạnh hơn trước được.

Phương Lẫm Nam đối với công kích của Bích Oánh không tránh cũng không né, ngược lại Họa Kích trong tay vung lên đón. Họa Kích trong tay, chém hết toàn bộ mấy con rắn độc do Bích Oánh thả ra, đâm một nhát, chém một đao, buộc Bích Oánh từ công kích chuyển sang phòng thủ. Từng lưỡi đao bằng linh khí sắc nhọn như lưỡi đao thật, bức cho Bích Oánh phải lui về phía sau.

Như thế nào lại như vậy, loại chênh lệch này.....Bích Oánh liên tục bại, nó nhớ tới Săn thú giả - Mạch Tri, người từng khiến vạn thú đều phải sợ hãi, ngay cả Sí Vụ cũng đã từng.....Chẳng lẽ hiện tại Phương Lẫm Nam đã thật sự trở thành Mạch Tri đó sao.

"Ngươi sống cũng đã đủ rồi, bây giờ nên vì Tộc săn thú mà đền mạng đi." Phương Lẫm Nam không nhiều lời nữa, Bích Oánh né tránh khiến hắn không có kiên nhẫn nữa, Họa Kích từ trên chém xuống thẳng Bích Oánh.

Không kịp nói thêm một câu, máu tươi lập tức bắn ra, đồng tử mở to nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Phương Lẫm Nam, Bích Oánh không còn duy trì hình dạng con người, chỉ còn một cái xác của một con rắn màu đen.

Chậm rãi lau đi vết máu bắn trên mặt, Phương Lẫm Nam chậm rãi xoay người nhìn về phía Phù Ly.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau