Nam Chính Ooc Rồi!

Chương 64: Lưỡng bại câu thương.

Trước
Luồng ma khí nồng đậm kết hợp với linh lực hoạt động cùng lúc được Trác Tịnh Miên tạo thành những lưỡi đao gió phóng ra liên tục.

Mọi người còn chưa hết ngỡ ngàng đã phải hứng chịu những đợt tấn công, tránh không được thương vong càng là vô số.

Đám người Khung Chỉ liên tục tránh né nhưng tốc độ của những lưỡi đao gió không thể khinh thường, sự tấn công càng lúc càng điên cuồng khiến họ không thể không lùi lại.

Hai bên cửa còn lại cũng không khá khẩm hơn, mặc dù đã có trợ giúp nhưng tả hữu hộ pháp nào có phải cái mác.

Chỉ trong vòng vài chiêu, dưới tay của Tả hộ pháp, một lượt liền sử dụng chính tu sĩ chính phái làm con rối tấn công ngược lại.

Sinh mạng chết như ngả rạ.

Bên kia Hữu hộ pháp phóng ra hàng ngàn cổ trùng, chỉ trong nháy mắt, những ma vật như phát điên, toàn lực tấn công bất kể bị thương đến mức nào áp đảo chính phái.

Tư Khải Địch bớt đi một phiền toái, hắn quay qua Thẩm Vân Tiêu, ánh mắt đầy mong đợi dùng tốc độ cực nhanh lao đến.

Thẩm Vân Tiêu cũng không yên, cánh tay nắm Vận Tuyết phóng đến.

Những đóa hàn băng lạnh buốt mọc đầy trên cánh tay tạo thành giáp tay rắn chắc đâm thẳng vào thân thể Tư Khải Địch.

Hắn không hề né tránh, ánh mắt toát lên nét điên cuồng cúi sướng như người bị thương không phải hắn vậy.

Đoản Kiếm Vuốt Giao liêu đến, một nhát liền gim thẳng vào ngực Thẩm Vân Tiêu, máu nóng liền túa ra bắn lên khuôn mặt.

- đi.

Hắn lạnh lùng ra lệnh, máu tươi bắn lên khuôn mặt, hắn đưa lưỡi khẽ liếm bên khóe miệng, nụ cười lại càng tươi, tuyệt mĩ đến kinh dị.

Thẩm Vân Tiêu lảo đảo đi đến trong vòng tròn, máu theo vết thương chảy xuống men theo những vết khắc trên mặt đất dần hình thành hoa văn.

Tư Khải Địch cười cợt mặc kệ vết thương đã đóng băng bên hông lôi ra bốn bảo vật lần lượt là Ô Hắc Thư, Thiền Thử, Phong Huyễn, Lục Căn.

- Chết rồi!



Tạ Quân Lẫm trừng to đôi mắt, phóng tới sau lưng Khung Chỉ chém chết Quỷ ảnh tính ám sát hắn.

Hai người dựa lưng vào nhau hộ trợ lẫn nhau.

- Ta ngăn cản bọn chúng, ngươi mau chóng tiến lên ngăn cản.

Khung Chỉ ném cho hắn cấp linh đan liền một chưởng ném hắn vào thẳng trung tâm đáp xuống ngay cạnh vòng tròn.

- Thẩm Vân Tiêu, nghe thấy không, mau tỉnh lại đi!!!!

Hắn gào thét, tay lại liên tục tấn công vào lũ Quỷ ảnh ngăn cản hắn.

- ồ? Đệ đệ thân yêu quan tâm đến hắn sao?

Ngón tay của Tư Khải Địch nhẹ vuốt ve gò má vì mất máu mà trở nên nhợt nhạt trắng bệch, khóe miệng tà tà gợi lên một nụ cười quỷ dị.

Bàn tay hắn vuốt xuống cần cổ, nhẹ chạm đến lồng ngực lập tức ấn một cái làm Vuốt Giao theo lực mà gim vào càng sâu, máu chảy ra càng lúc càng nhiều.

- Tên khốn!!!!

Tạ Quân Lẫm hai mắt đỏ ngầu bộc phát, hắn không còn muốn giữ át chủ bài nữa, bây giờ không dùng hắn sẽ phải hối hận.

Lí trí mách bảo hắn, lớp phong ấn Lăng Thủy tạo ra trên cơ thể hắn rạn nứt, tầng sáng màu bạc nhu hòa vỡ tan vào không trung.

Tạ Quân Lẫm một chiêu đánh thẳng vào đám quỷ ảnh, sấm sét từ trời tụ xuống vào trưởng phong của hắn đưa lũ Quỷ ảnh tan vào hư vô.

Tu vi của hắn trong nháy mắt tăng vọt lên đại thừa kì, thân thể vì phong ấn nhiều năm chưa thích ứng kịp với sức mạnh khổng lồ đột ngột tăng vọt mà kinh mạch đau đớn như muốn lập tức nứt ra.

Tư Khải Địch không ngờ tới vậy mà" đệ đệ" này vậy mà có thể ẩn nhẫn tạo cho hắn một bất ngờ lớn tới vậy.

Tạ Quân Lẫm vọt tới, động tác nhanh đến nỗi nơi hắn vừa biến mất tạo nên một tầng bụi thấp.

Hắn đưa tay muốn bắt lấy Thẩm Vân Tiêu nhưng bị một thứ sắc nhọn quét tới khiến hắn lập tức phải thu tay về.



Vuốt giao được rút ra, cơ thể Thẩm Vân Tiêu ngã khụy trên nền đất.

Không đợi Tạ Quân Lẫm bình ổn, Tư Khải Địch lao đến, nhắm thẳng vào điểm yếu hại trên người hắn.

Hai người đều có tu vi cao nhất đại lục liên tục va chạm tạo nên áp lực kinh người, mặt đất bị chấn động đến mức rung lên từng đợt.

Lũ ma vật bị áp lực nghiền áp hoang mang mà bỏ chạy loạn phía chỉ mong giữ mạng.

Chúng tu sĩ cũng không ổn, toàn người bị áp lực đè đến đau đớn, người tu vi cao chống được nghiền ép đến thổ huyết mà ngất xỉu.

Ngừng người khác vì chấn động mà vội vội vàng vàng dùng pháp khí bảo hộ mới miễn cưỡng chống lại được.

Những người từng chứng kiến trận đấu này chưa bao giờ dám quên.

Hai người trên không trung, động tác vô cùng nhanh tiến đánh từng đợt như vũ bão, di chuyển trên bầu trời, di chuyển đến đâu liền bầu trời thủng lỗ, mây cũng bị thổi bay.

Đất đá vỡ nát mù mịt tạo nên những cái hố sâu hoắm.

Tạ Quân Lẫm và Tư Khải Địch đồng thời đáp xuống đất, tình trạng không tốt lắm.

Tạ Quân Lẫm lau vết máu bên khóe miệng, bạch y trắng xóa nhiễm bụi bị đánh rách, vết tay in trên ngực khiến y trông vô cùng chật vật.

Tư Khải Địch cũng không hơn, hắn bị đánh đến mức mái tóc đỏ rực bay múa bị cắt không ít, y phục cháy xém khét lẹt dính sát vào vết thương không lột ra được, vết máu trên y phục cháy đen.

Hắn thực sự bị chọc tức rồi.

Đồng tử tức giận của hắn liền hóa tím, ánh mắt nguyên bản cà lơ cà phất mất giờ đây đầy khinh bỉ.

- Đã là con chó tạo ra từ ta thì nên biết an phận, nghĩ cũng đừng nghĩ ngươi có thể tồn tại được mà không có ta.

--------------------- dải phân cách------------------------

Chương sau sẽ cho mọi người biết về quá khứ của Tạ Quân Lẫm ^_________^.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước