Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế

Chương 2: Phát Ra Một Tiếng Kêu Nghiêm Khắc

Trước Sau
Cố Dịch là bị liếm tỉnh.

Hắn chỉ cảm thấy mình đã mơ một giấc mộng dài. Trong mộng, nhiều mảnh vụn hình ảnh trôi nổi biến ảo. Hắn muốn nhìn thật kĩ mà không tài nào nhìn được. Cứ thế nguyên một đêm, các giấc mơ vụn vặt cũng mang đến cho hắn giấc ngủ ngon. Ý thức của hắn chỉ dần tỉnh lại vào thời khắc hắn mơ hồ ngửi thấy mùi hương quanh quẩn chóp mũi, dạ dày có chút đau.

Hắn xoay người cố lờ đi và ngủ tiếp, bệnh kinh niên cố nhịn chút rồi sẽ qua. Bao lâu rồi hắn chưa ngủ một giấc ngon như vậy, vì lý do gì lại quấy rầy giấc ngủ của hắn.

Cơn buồn ngủ lần thứ hai kéo tới. Tiếng động sột soạt vang lên không ngừng. Cố Dịch cau mày không nhịn nữa, muốn tìm thứ gì đó ném qua. Cánh tay vừa giơ lên lại cứng đờ, cảm giác vừa ướt, vừa nóng lại mềm…

Không thể ngủ tiếp, Cố Dịch ngồi dậy, giơ bàn tay ướt nhẹp ra xa. Đập ngay vào mắt hắn là một chú chó Golden Retriever đang thè lưỡi ngồi chồm hổm trước mặt, giờ hắn không thở nổi nữa.

Thẩm Lật đang bận bịu trước bàn ăn, nghe động tĩnh liền quay đầu lại liếc mắt nhìn. Anh nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Cố Dịch trắng bệch, cánh tay phát run chỉ vào Tart đang ngồi trước mặt mà nói không nên lời. Thẩm Lật lúc này mới nhớ tới Cố Dịch vốn ưa sạch sẽ, sợ là không chịu nổi Tart.

Thẩm Lật thả đồ trong tay xuống, huýt sáo gọi Tart lại gần, ném cho nó một món đồ chơi để nó ngồi nghịch bên cạnh.

Cố Dịch cũng nhìn sang, Thẩm Lật cười với hắn: “Tỉnh rồi.”.

Sắc mặt Cố Dịch khó coi, giơ nắm tay còn đang run rẩy, không để ý nổi việc gì khác, chỉ từ trong miệng phát ra mấy chữ: “Phòng rửa tay”.

Thẩm Lật giơ tay chỉ hướng cho hắn, Cố Dịch bước đi như chạy trốn, một hồi lâu sau mới quay ra, hai tay đều đỏ ửng.

Thẩm Lật len lén liếc sắc mặt của hắn, ừm, không quá tốt, Cố Dịch mặt xám xịt, một chữ cũng không chịu nói. Thẩm Lật biết tâm trạng hắn không tốt cũng không nói nhiều, chỉ chỉ bàn ăn nói: “Ăn cơm trước đi.”

Thẩm Lật kéo ghế dựa bên bàn ăn ra, chính mình thì đi tới bên khác ngồi xuống.

Cố Dịch ngồi đối diện Thẩm Lật, hai người yên tĩnh ăn cơm, ngồi đối diện nhau nhưng không nói một lời.

Trên bàn có hai bát cháo thịt nạc nấu nhừ, hai quả trứng chiên và một đĩa bánh bao.

Cháo nóng vừa xuống bụng, dạ dày trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, lông mày Cố Dịch giãn ra. Hai người đem đồ trên bàn ăn sạch sành sanh.

Sau khi ăn xong, Thẩm Lật thu dọn bát đũa. Cố Dịch ngồi ngay ngắn trên ghế sofa đánh giá xung quanh.

Ngôi nhà hai tầng giống một ngôi nhà gỗ nhỏ ở Thượng Hải thế kỷ trước, tuy nhiên có chút khác là các vật bằng gỗ nâu trang trí theo phong cách cổ điển của Anh, tiện nghi và trang nhã, có thể nhìn ra đã vài năm tuổi nhưng vẫn được bảo dưỡng tốt.

Trước bàn ăn, một bóng người bận rộn, vài năm không gặp đều thay đổi rất nhiều. Người cao hơn, tóc cũng dài ra, buộc ở sau gáy vừa đen vừa dày, phong thái tao nhã hơn, cũng nhiều thêm vài phần xa cách.

Thẩm Lật xong việc, quay người rót một chén trà hoa quả, bỏ thêm một đóa hoa mân côi, uống chua chua ngọt ngọt, hương thơm dễ chịu.

Thẩm Lật rót cho Cố Dịch một chén, tự mình lấy một chén ngồi đối diện Cố Dịch. Anh uống một hớp trà chờ Cố Dịch mở lời, nếu bắt đầu trước, anh cũng chỉ biết nói “Đã lâu không gặp”, nhưng anh lại không muốn mở đầu như vậy.

Đang nghĩ ngợi, Cố Dịch lại đứng lên, Thẩm Lật ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt hắn có chút thiếu kiên nhẫn, giống như không chịu nổi chính mình, “Tôi muốn tắm rửa… Quần áo.”.

Giọng điệu kiêu ngạo của hắn ngàn năm cũng không thay đổi.

Thẩm Lật nghe vậy nhưng vẫn nở nụ cười: “Lên lầu rẽ trái, phòng thứ hai, tôi đi tìm quần áo cho cậu.”.

Sau khi Thẩm Lật lên đại học, môi trường sinh hoạt thay đổi tự dưng cao thêm hai centimet, bây giờ đã cao một mét tám mươi*. Khung xương của anh nhỏ, người lại gầy nên quần áo cho người một mét bảy lăm vẫn mặc vừa. Cố Dịch cao hơn anh nửa cái đầu, vừa vặn tiêu chuẩn của giá treo quần áo, mặc đồ của anh chắc chắn sẽ bị chật.

*Vốn dĩ bản QT ghi 1m81 nhưng tôi đoán tác giả nhầm hoặc QT nhầm nên sửa lại thành 1m80 như chương trước.



Thẩm Lật lấy đồ rộng nhất cho hắn.

Chiếc áo len màu đen rộng mặc trên người Cố Dịch lại thành áo bó, chiếc quần dài Cố Dịch mặc vào lại thành quần cộc. Mặc một bộ quần áo không ra ngô ra khoai như vậy khiến Cố Dịch có cảm giác không nói nên lời.

Tóc Cố Dịch chưa sấy khô, nước theo sợi tóc nhỏ xuống trên mặt, chỉ một động tác quay đầu cũng tạo nên vẻ gợi cảm và tao nhã đủ để quay phim bom tấn.

“Thẩm Lật”.

Thẩm Lật để đồ trong tay xuống, quay đầu nhìn sang “Hả?”

Cố Dịch một mặt lạnh lùng nói: “Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”

Thẩm Lật dừng một chút, chần chừ nói: “…Đã lâu…không gặp?”

Dứt lời, anh chỉ thấy mặt Cố Dịch u ám như ngày mưa gió.

Hóa ra hắn cũng không muốn nghe lời này. Nhưng mà…anh biết nói cái gì đây?

Thẩm Lật cụp mi mắt, hai người đã nhiều năm không gặp, trải qua thời gian mài giũa cũng đã không còn dáng vẻ như lúc trước. Môi trường sống của hai người rất khác nhau, không biết có còn chung sở thích hay không, hơn nữa anh chỉ là một vlogger nhỏ, hắn thì đã là đỉnh cấp lưu lượng trong làng giải trí, cho dù đầy bụng nghi hoặc nhưng anh sợ mở miệng liên quan đến chuyện riêng tư sẽ khiến đối phương thấy phiền.

Mặt khác chính mình là chủ nhà lại không làm tốt đạo lý đãi khách, anh vừa chọc tức hắn, nên phải quay lại điểm xuất phát nghĩ xem chọn chủ đề nào vừa phải và hợp lý. Ai ngờ lời vừa ra khỏi miệng lại thành: “Khi nào cậu rời đi?”.

Lần này là chọc trúng ổ kiến lửa, mặt Cố Dịch lúc nãy còn là mưa gió giờ đã thành sấm vang chớp giật, lúc xanh lúc tím. Trong mắt hắn bắn ra tia nhìn lạnh lẽo ép thẳng đến Thẩm Lật, khóe miệng run run mở lời như băng lạnh đâm đến khuôn mặt nhỏ nhắn của anh: “Ha, được lắm.”

Thẩm Lật biết chuyện không hay, thầm tự trách cái miệng vụng về chọc giận người này. Thấy hắn sải bước về hướng cửa, anh vội vàng đứng dậy ngăn cản.

Tuyết bay đầy trời như lông ngỗng, gió thổi vào mặt như dao cắt không một vết máu. Hôm qua tuyết rơi cả đêm, phủ dày trên mặt đất đến gần mắt cá chân. Dưới thời tiết âm độ, Cố Dịch mặc quần áo mỏng, tóc vẫn còn ướt nước, ra cửa nhất định sẽ đông thành đá. Mắt anh thấy cửa vừa mở, gió tuyết thổi vào đầu Cố Dịch lập tức kết thành một tầng băng.

Thẩm Lật hít vào một hơi thầm mắng kẻ điên này, bước chân nhanh hơn đem người kéo trở về, đóng cửa lại.

Cố Dịch không chịu bỏ qua, tránh thoát khỏi tay Thẩm Lật, một lần nữa muốn mở cửa. Thẩm Lật biết tính hắn bướng bỉnh, nếu để tùy ý hắn, cho dù có chết cóng hắn cũng sẽ không quay lại. Thẩm Lật vừa tức vừa vội, biết mình nói sai đuối lý nên nhẹ giọng nói: “Cậu nghe tôi nói hết đã, tôi không phải muốn đuổi cậu đi. Ý của tôi là chừng nào cậu đi, nếu không gấp thì trước tiên ở lại chỗ tôi mấy ngày? Nơi này đường không dễ đi, tuyết rơi không thể lái xe, tuyết này sẽ còn rơi hai ngày nữa…”.

Cố Dịch cúi đầu liếc anh một cái không nói lời nào.

Thẩm Lật kéo cánh tay hắn đi vào nhà: “Cậu còn ở đây làm loạn cái gì, chịu khổ không phải chính là cậu?”

Cố Dịch nghiêng đầu liếc anh một cái nhắc nhở, hừ lạnh một tiếng: “Người khác đuổi tôi còn có thể không đi?”

Thẩm Lật lầm bầm: “Đã nói không đuổi cậu…”

Thẩm Lật đem người này đi sấy tóc, tự mình vào nhà bếp nấu canh gừng.

Cứ vậy làm loạn một hồi hai người mới tìm thấy cảm giác khi ở chung lúc trước.

Cố Dịch hồi nhỏ rất kiêu hãnh, thành tích học tập tốt, ở trường hay ở nhà cũng luôn được khen ngợi, khó tránh khỏi ánh nhìn luôn ở trên đầu, không để ai vào mắt.

Cố Dịch như vậy lại chơi chung với Thẩm Lật dịu dàng yên tĩnh. Mỗi khi Cố Dịch bắt đầu nóng nảy, Thẩm Lật sẽ nhỏ nhẹ dỗ dành, hai người ở bên đặc nhau đặc biệt hài hòa.

Thẩm Lật múc canh gừng bưng ra, đặt ngay ngắn trước mặt Cố Dịch.

Cố Dịch lúc tỉnh táo thì tuyệt đối không chịu uống canh gừng. Bộ mặt bày ra vẻ chán ghét bịt mũi, nhìn cũng không thèm nhìn nói: “Mang đi.”



Thẩm Lật cười híp mắt đẩy canh gừng về phía trước: “Tự mình uống đi.”.

Cố Dịch sắc mặt thêm phần khó coi, cắn răng nói từng chữ: “Mang, đi!”.

Thẩm Lật huýt sáo, Tart chạy như bay tới ngồi xổm bên chân Cố Dịch.

Cố Dịch trừng mắt tức giận, Thẩm Lật chỉ thẳng chén canh gừng, cười híp mắt nhìn Cố Dịch. Một người một chó bốn mắt nhìn chằm chằm vào hắn, thái độ uy hiếp lộ rõ trên mặt.

“…”

Cố Dịch thua trận, hung tợn đoạt lấy chén canh, bóp mũi uống sạch, vừa để chén xuống liền quay người chạy vào nhà vệ sinh súc miệng.

Tâm tình của Thẩm Lật không tệ, vỗ đầu Tart, thưởng cho nó một miếng thịt khô rồi quay người dọn dẹp chén, xong xuôi xử lý việc đang làm dở.

Cố Dịch đi ra thấy Thẩm Lật ngồi trên thảm trải sàn giữa phòng khách, thân thể nằm nhoài trên bàn trà nghịch thứ gì đó. Bên tay trái anh để một thùng giấy lớn và súng bắn keo, trên đất bày đầy dây thừng, cành cây và một bóng đèn tròn.

Tới gần, hắn mới phát hiện trong thùng giấy có đủ loại hoa khô, Thẩm Lật dùng súng bắn keo, dây thừng để cố định những thân cây màu xanh trên giá đỡ. Lá cây màu xanh được gắn lại thật chắc chắn, Thẩm Lật đang làm đến công đoạn cuối cùng.

Cố Dịch vừa bị uy hiếp nên không muốn nói chuyện ngay với Thẩm Lật. Hắn ngồi một bên trên ghế sofa, đợi Thẩm Lật đến nhận sai.

Thẩm Lật phát hiện hắn đi ra cũng không để ý tới hắn, bản thân vùi đầu làm đồ trên tay, ý tứ dỗ người nửa phần cũng không có.

Cố Dịch đợi hơn mười phút, không đợi được đến lúc Thẩm Lật buông lời nhỏ nhẹ, tự hắn đã không kìm được cầm lên một đóa hoa khô. Lá cây và cánh hoa bị hắn nghịch xé rơi đầy đất.

Thẩm Lật bị hắn chọc tức trừng mắt nhìn lại, chỗ này có hai đóa hoa, vô duyên vô cớ bị hắn giày xéo mất một đóa. Thẩm Lật hận không thể đem Cố Dịch xé thành từng mảnh.

Anh nén giận, ngẩng đầu hướng về phía Cố Dịch mỉm cười dịu dàng: “Thú vị không?”

Cố Dịch tưởng là lương tâm của Thẩm Lật đã trở lại, chuẩn bị đến dỗ hắn. Trong lòng hắn đắc ý nhưng Thẩm Lật đã mặc kệ hắn hơn mười phút, hành vi này vẫn khiến hắn bất mãn. Hắn thầm nghĩ không thể để việc này thành thói quen nên không thèm nhìn Thẩm Lật, mặt hắn đầy vẻ chán ghét nói: “Cũng tạm”.

Thẩm Lật tức giận cười, trên mặt tỏ vẻ xấu hổ, thành khẩn nói: “Là tôi không tốt, vốn dĩ là chủ nhà, lại không giỏi bắt chuyện với khách?”

Cố Dịch cảm thấy lời này không đúng, hắn cảnh giác ngồi thẳng người, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lật.

Tay Thẩm Lật đã lét lút nắm lấy một con vịt vàng vẫn luôn nằm trên mặt bàn.

Cố Dịch cảnh giác nhìn khuôn mặt mang theo ý cười của Thẩm Lật.

Thẩm Lật cười với hắn rồi đột nhiên huýt sáo, Cố Dịch theo bản năng muốn chạy trốn. Thẩm Lật nhanh tay ném vịt vàng vào trong lồng ngực Cố Dịch.

Tart nghe tiếng chủ nhân huýt gọi, vui vẻ lao về phía vịt vàng nhỏ trong lồng ngực Cố Dịch.

Mắt Cố Dịch sắp rớt xuống đất, cả người bị Tart vui vẻ đẩy ngã nhào. Hắn cảm nhận rõ ràng Tart đang uốn mình, cọ cọ trong lòng hắn, bản thân không kìm nổi phát ra một tiếng kêu thảm.

“Thẩm Lật!”Cháo thịt nạc

Hoa mân côi

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau