Chương 9: Gặp nhau tại khách sạn
“Tôi đến nơi này làm việc là được rồi. Tại sao lại phải ký hợp đồng?”
“Em quá ngây thơ rồi. Nếu như không ký hợp đồng, một ngày nào đó em bỏ trốn thì làm sao đây? Chúng tôi giới thiệu việc làm cho em, lại không thể thu được tiền như vậy không phải tiện nghi cho em hay sao?”
“Tôi. . . Không muốn làm công việc này. . .”
“Được thôi. Sau khi làm được một tháng, đem tiền một lần trả hết nợ cho chúng tôi, còn lại cứ xem như là tiền lời cho em đi.”
Tuy hiện tại cái người gọi là Triệu ca kia đang cười nói nhưng lại làm cho Lâm Văn Tịch cảm thấy sợ hãi.
“Kỳ thực em ký vào đây cũng đâu có vấn đề gì, chỉ cần em làm ở đây rồi trả hết nợ cho tôi, phần ký kết này sẽ tự động giải trừ. Em tự suy nghĩ một chút đi.”
“Ừm. . . Nếu như tôi ký, chiếc vòng cổ mà trước đây các người đã lấy, có thể trả lại cho tôi sao?”
“Vòng cổ? Vòng cổ nào?” Triệu ca khẽ nhăn mặt, hiển nhiên là không biết tới chuyện kia.
Nam nhân đứng phía sau Lâm Văn Tịch nhanh chóng mở miệng, “Triệu ca, chính là lần trước chúng em có lấy một thứ đồ trên người cậu ta, cũng không phải là vật gì giá trị cho lắm, nên mới không nói với ngài.”
“À.”
“Vậy anh có thể trả lại cho tôi không?”
Lý Cường có chút không nhịn được mà liếc nhìn Lâm Văn Tịch, sợ Triệu ca sẽ tiếp tục truy cứu, liền nói cho có lệ: “Chỉ cần cậu chịu ký, tôi sẽ trả nó lại cho cậu.”
“Thực sự?”
“Ừ.”
“Vậy. . . Tôi sẽ ký. . .”
Nam nhân mặc tây trang màu đen cười cười, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Văn Tịch, hắn liền quyết định sẽ làm cho người này trở thành của mình, thiếu niên xinh đẹp quyến rũ hắn đã chơi chán rồi, thỉnh thoảng nếm thử loại thiếu niên thanh thuần ngây thơ như vậy cũng không tồi. Vừa mới ban đầu còn tưởng rằng sẽ rất khó đối phó, ai ngờ cuối cùng lại có thể dễ dàng thu vào tay a. Chỉ bất quá, nếu đã nói là muốn giới thiệu công việc cho cậu, đương nhiên trước tiên cứ để cậu làm việc cái đã, chờ đến khi cậu thả lỏng cảnh giác rồi, dù sao thì hợp đồng bán thân đều đã nằm trong tay mình, sau này cho dù có muốn chạy cũng chạy không thoát. Khóe miệng của nam nhân nở ra một nụ cười hèn mọn hoàn toàn bất đồng với bề ngoài của hắn.
Lúc Hạ Quân Dương đến cũng không thèm nói với Lê Diễm một câu liền lật tung tất cả các phòng trong nhà Lê Diễm lên một lần, cuối cùng mới vọt tới trước mặt anh hỏi, “Bé dễ thương đâu rồi?”
“Bé dễ thương nào?” Lê Diễm nhíu mày. Nhà anh chưa từng nuôi chó a.
“Là bé con mà mấy ngày trước cậu đã nhặt về đó.”
“À.”
“Cậu đừng chỉ nói có một chữ ‘à’ vậy thôi chứ? Người đâu rồi?”
“Đi rồi.”
Hạ Quân Dương vỗ đầu một cái, “Tớ mới chỉ bị ba bắt tới Nhật Bản vài ngày mà thôi, cậu đã thả cho em ấy đi rồi. Làm sao mà tìm thấy em ấy đây.”
“Cậu tìm cậu ta để làm gì? Hơn nữa là tự cậu ta rời đi mà.”
“Cậu như thế nào mà lại không có tính người như vậy chứ a. Sao không chịu giữ em ấy ở lại thêm vài ngày nữa? Vết thương trên người em ấy đã khỏi hẳn chưa hả? Đi ra ngoài không khác nào lại để cho người đến đánh em ấy.”
“Sao cậu biết được cậu ta sẽ bị đánh.”
“Trực giác.”
“Hừ.” Lê Diễm không thèm để ý tới Hạ Quân Dương nữa, tiếp tục nhìn vào bản báo cáo trong tay.
“Cậu nói xem trên người em ấy có nhiều vết thương như vậy, sẽ không phải là bạo lực gia đình đi?”
“Không phải. Ngày ấy khi Vương Minh nhặt được cậu ấy, là lúc cậu ta bị một đám người bao vây ở trước của công ty.”
“Thật ác độc. Những người đó là ai a.”
“Không biết.” Hạ Quân Dương thấy cho dù có hỏi cũng không biết được thêm gì nữa, liền dời đi trọng tâm câu chuyện. “Nghe ba cậu nói đêm nay cậu sẽ đi đến Thái Sưởng?”
“Ừm. Bên ông ấy cứ thúc giục mãi, hơn nữa đêm nay Uông Kiếm Quốc nói muốn mời tớ ăn một bữa cơm, không thể nào từ chối được.”
“Uông Chỉ Tâm cũng sẽ đi cùng sao? Coi chừng cậu sẽ bị ăn đến không còn một mẫu xương luôn á.” Đột nhiên Hạ Quân Dương cười đến có chút không có hảo ý.
Lê Diễm liếc nhìn người nọ một cái, “Cho dù có trốn cũng không thoát, đã hơn mười năm rồi còn gì. Lão đầu vẫn luôn ngóng trông tớ sớm kết hôn với cô ấy.”
Hạ Quân Dương có chút đồng tình nhìn bạn mình. Sau đó còn nói, “Kỳ thực cô gái kia cũng không tệ lắm, dáng người xinh đẹp, tính tình lại tốt, dù sao thì bây giờ cậu cũng không thích ai, cứ dứt khoát kết hôn với cô ấy đi.”
“Nếu cậu thấy không tệ thì sao cậu lại không cưới cô ấy?”
“Tớ thích nam nhân, cũng không phải cậu không biết.” Hạ Quân Dương cười nói. Lê Diễm dứt khoát không thèm nhìn đến nữa.
“Tớ nói này A Diễm, nếu không cậu cũng thử cùng nam nhân xem sao? Tư vị tuyệt đối không hề kém so với nữ nhân đâu.”
“Tự cậu đắm chìm là được rồi đừng kéo tớ theo làm gì. Còn có, đừng gọi tớ là A Diễm.” Lê Diễm lãnh đạm nói.
“Được rồi. Cậu thực sự là không thú vị mà. Nữ nhân không muốn nam nhân cũng không cần, rốt cuộc cậu muốn người nào hả?” Nghe được Hạ Quân Dương nói, nhất thời Lê Diễm giật mình, không biết tại sao anh lại nhớ tới Lâm Văn Tịch.
Không biết hiện tại đứa nhỏ kia ra sao rồi.
Buổi tối. Tại một gian phòng sang trọng trong khách sạn Thái Sưởng.
“Uông bá bá.”
“Đến đến Tiểu Diễm, đã hơn hai năm không gặp rồi, vẫn đẹp trai như vậy há.” Người nọ cười đến vẻ mặt hiền lành, giờ khắc này thật đúng là không nhìn ra ông chính là một nhân vật làm mưa làm gió trong giới hắc đạo.
Lê Diễm cười nói: “Nào có a.”
“Dạo này ba con có khỏe không?”
“Dạ. Ba con khỏe lắm. Ông ấy còn dặn con thay ông ấy hỏi thăm sức khỏe của người nữa.”
“Bác và ông ấy cũng đã nhiều năm rồi không được gặp nhau, lần sau cùng ăn một bữa đi.”
“Vâng. Sao bác gái lại không tới ạ?”
“Bà ấy ở Pháp còn chưa có về. Được rồi, Chỉ Tâm mau tới đây, cũng đã lâu lắm rồi hai đứa chưa gặp nhau, nhanh đến tâm sự đi.” Uông Kiếm Quốc cười kéo con gái đang đứng ở phía sau qua, để hai người bọn họ tự mình ôn chuyện.
Kỳ thực Uông Chỉ Tâm cùng tuổi với Lê Diễm, bất quá cũng giống như Lê Diễm vậy, nhìn qua còn rất trẻ, trang phục cũng rất mốt, không khác gì một tiểu cô nương 20 tuổi.
“Lê Diễm. Đã lâu không gặp.”
“Ừm. Ở Pháp vui chứ?”
“Vui lắm. Còn anh thì sao?”
Hai người nghiêm nghiêm túc túc trò chuyện, mãi cho đến khi thức ăn dần dần được mang lên đầy đủ, bọn họ mới bắt đầu ăn. Trong lúc đó, Uông Kiếm Quốc mời rượu Lê Diễm không ít lần, nhìn bình rượu đã bị rót cạn đến không còn một giọt, Uông Kiếm Quốc cười đến có chút gian trá. Trong bình rượu này, đã được ông đặc biệt xử lý rồi.
“Tiểu Diễm nè. Đợi khi nào mệt mỏi rồi, hãy cùng Chỉ Tâm lên tầng năm nghỉ ngơi đi, bác đã đặt sẵn phòng rồi.”
Nghe thấy nam nhân nói, Lê Diễm cùng Uông Chỉ Tâm đều có chút xấu hổ, ý tứ của Uông Kiếm Quốc, sao bọn họ lại không rõ ràng cho được. Đã kéo dài lâu như thế mà không chịu kết hôn, bây giờ ông muốn để cho bọn họ trực tiếp gạo nấu thành cơm trước, sau này có muốn chạy cũng chạy không thoát. Nhất thời thất thần, Uông Chỉ Tâm không cẩn thận mà làm đổ một cái chén.
“Chỉ Tâm, sao con lại không cẩn thận như vậy chứ.” Ba Uông trách cứ con gái.
“Xin lỗi, Lê Diễm, đã làm dơ quần áo của anh rồi, để em lập tức gọi người phục vụ đem khăn tới giúp anh lau qua một chút.”
“Không sao. Để anh tự đi đến toilet tẩy một chút là được rồi.” Lê Diễm nói xong liền đứng lên.
Lê Diễm ở WC thấm chút nước, chùi sạch vết bẩn trên quần áo của mình, khi anh đi ra ngoài chuẩn bị quay về gian phòng của mình, liền thấy được một người. Lê Diễm không quá chắc chắn mà nhìn kỹ lại lần nữa.
Bộ dáng gầy yếu như vậy, trên người đang mặc bộ đồng phục của khách sạn, có vẻ càng thêm nhỏ gầy, ngoài người kia ra còn có thể là ai đây. Lê Diễm nhìn cậu bưng thức ăn vào một gian phòng, nhưng cậu lại không nhìn thấy mình. Sao cậu ấy lại ở chỗ này? Là làm việc ở đây sao? Lê Diễm biết rõ nhà hàng này sẽ không tùy tiện nhận nhân viên. Nhớ tới tình cảnh ngày đó cậu ấy bị người khác ngược đãi, trong lòng không khỏi có vài phần suy đoán.
Loại địa phương này, thật đúng là một chút cũng không thích hợp với đứa nhỏ kia a.
“Em quá ngây thơ rồi. Nếu như không ký hợp đồng, một ngày nào đó em bỏ trốn thì làm sao đây? Chúng tôi giới thiệu việc làm cho em, lại không thể thu được tiền như vậy không phải tiện nghi cho em hay sao?”
“Tôi. . . Không muốn làm công việc này. . .”
“Được thôi. Sau khi làm được một tháng, đem tiền một lần trả hết nợ cho chúng tôi, còn lại cứ xem như là tiền lời cho em đi.”
Tuy hiện tại cái người gọi là Triệu ca kia đang cười nói nhưng lại làm cho Lâm Văn Tịch cảm thấy sợ hãi.
“Kỳ thực em ký vào đây cũng đâu có vấn đề gì, chỉ cần em làm ở đây rồi trả hết nợ cho tôi, phần ký kết này sẽ tự động giải trừ. Em tự suy nghĩ một chút đi.”
“Ừm. . . Nếu như tôi ký, chiếc vòng cổ mà trước đây các người đã lấy, có thể trả lại cho tôi sao?”
“Vòng cổ? Vòng cổ nào?” Triệu ca khẽ nhăn mặt, hiển nhiên là không biết tới chuyện kia.
Nam nhân đứng phía sau Lâm Văn Tịch nhanh chóng mở miệng, “Triệu ca, chính là lần trước chúng em có lấy một thứ đồ trên người cậu ta, cũng không phải là vật gì giá trị cho lắm, nên mới không nói với ngài.”
“À.”
“Vậy anh có thể trả lại cho tôi không?”
Lý Cường có chút không nhịn được mà liếc nhìn Lâm Văn Tịch, sợ Triệu ca sẽ tiếp tục truy cứu, liền nói cho có lệ: “Chỉ cần cậu chịu ký, tôi sẽ trả nó lại cho cậu.”
“Thực sự?”
“Ừ.”
“Vậy. . . Tôi sẽ ký. . .”
Nam nhân mặc tây trang màu đen cười cười, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Văn Tịch, hắn liền quyết định sẽ làm cho người này trở thành của mình, thiếu niên xinh đẹp quyến rũ hắn đã chơi chán rồi, thỉnh thoảng nếm thử loại thiếu niên thanh thuần ngây thơ như vậy cũng không tồi. Vừa mới ban đầu còn tưởng rằng sẽ rất khó đối phó, ai ngờ cuối cùng lại có thể dễ dàng thu vào tay a. Chỉ bất quá, nếu đã nói là muốn giới thiệu công việc cho cậu, đương nhiên trước tiên cứ để cậu làm việc cái đã, chờ đến khi cậu thả lỏng cảnh giác rồi, dù sao thì hợp đồng bán thân đều đã nằm trong tay mình, sau này cho dù có muốn chạy cũng chạy không thoát. Khóe miệng của nam nhân nở ra một nụ cười hèn mọn hoàn toàn bất đồng với bề ngoài của hắn.
Lúc Hạ Quân Dương đến cũng không thèm nói với Lê Diễm một câu liền lật tung tất cả các phòng trong nhà Lê Diễm lên một lần, cuối cùng mới vọt tới trước mặt anh hỏi, “Bé dễ thương đâu rồi?”
“Bé dễ thương nào?” Lê Diễm nhíu mày. Nhà anh chưa từng nuôi chó a.
“Là bé con mà mấy ngày trước cậu đã nhặt về đó.”
“À.”
“Cậu đừng chỉ nói có một chữ ‘à’ vậy thôi chứ? Người đâu rồi?”
“Đi rồi.”
Hạ Quân Dương vỗ đầu một cái, “Tớ mới chỉ bị ba bắt tới Nhật Bản vài ngày mà thôi, cậu đã thả cho em ấy đi rồi. Làm sao mà tìm thấy em ấy đây.”
“Cậu tìm cậu ta để làm gì? Hơn nữa là tự cậu ta rời đi mà.”
“Cậu như thế nào mà lại không có tính người như vậy chứ a. Sao không chịu giữ em ấy ở lại thêm vài ngày nữa? Vết thương trên người em ấy đã khỏi hẳn chưa hả? Đi ra ngoài không khác nào lại để cho người đến đánh em ấy.”
“Sao cậu biết được cậu ta sẽ bị đánh.”
“Trực giác.”
“Hừ.” Lê Diễm không thèm để ý tới Hạ Quân Dương nữa, tiếp tục nhìn vào bản báo cáo trong tay.
“Cậu nói xem trên người em ấy có nhiều vết thương như vậy, sẽ không phải là bạo lực gia đình đi?”
“Không phải. Ngày ấy khi Vương Minh nhặt được cậu ấy, là lúc cậu ta bị một đám người bao vây ở trước của công ty.”
“Thật ác độc. Những người đó là ai a.”
“Không biết.” Hạ Quân Dương thấy cho dù có hỏi cũng không biết được thêm gì nữa, liền dời đi trọng tâm câu chuyện. “Nghe ba cậu nói đêm nay cậu sẽ đi đến Thái Sưởng?”
“Ừm. Bên ông ấy cứ thúc giục mãi, hơn nữa đêm nay Uông Kiếm Quốc nói muốn mời tớ ăn một bữa cơm, không thể nào từ chối được.”
“Uông Chỉ Tâm cũng sẽ đi cùng sao? Coi chừng cậu sẽ bị ăn đến không còn một mẫu xương luôn á.” Đột nhiên Hạ Quân Dương cười đến có chút không có hảo ý.
Lê Diễm liếc nhìn người nọ một cái, “Cho dù có trốn cũng không thoát, đã hơn mười năm rồi còn gì. Lão đầu vẫn luôn ngóng trông tớ sớm kết hôn với cô ấy.”
Hạ Quân Dương có chút đồng tình nhìn bạn mình. Sau đó còn nói, “Kỳ thực cô gái kia cũng không tệ lắm, dáng người xinh đẹp, tính tình lại tốt, dù sao thì bây giờ cậu cũng không thích ai, cứ dứt khoát kết hôn với cô ấy đi.”
“Nếu cậu thấy không tệ thì sao cậu lại không cưới cô ấy?”
“Tớ thích nam nhân, cũng không phải cậu không biết.” Hạ Quân Dương cười nói. Lê Diễm dứt khoát không thèm nhìn đến nữa.
“Tớ nói này A Diễm, nếu không cậu cũng thử cùng nam nhân xem sao? Tư vị tuyệt đối không hề kém so với nữ nhân đâu.”
“Tự cậu đắm chìm là được rồi đừng kéo tớ theo làm gì. Còn có, đừng gọi tớ là A Diễm.” Lê Diễm lãnh đạm nói.
“Được rồi. Cậu thực sự là không thú vị mà. Nữ nhân không muốn nam nhân cũng không cần, rốt cuộc cậu muốn người nào hả?” Nghe được Hạ Quân Dương nói, nhất thời Lê Diễm giật mình, không biết tại sao anh lại nhớ tới Lâm Văn Tịch.
Không biết hiện tại đứa nhỏ kia ra sao rồi.
Buổi tối. Tại một gian phòng sang trọng trong khách sạn Thái Sưởng.
“Uông bá bá.”
“Đến đến Tiểu Diễm, đã hơn hai năm không gặp rồi, vẫn đẹp trai như vậy há.” Người nọ cười đến vẻ mặt hiền lành, giờ khắc này thật đúng là không nhìn ra ông chính là một nhân vật làm mưa làm gió trong giới hắc đạo.
Lê Diễm cười nói: “Nào có a.”
“Dạo này ba con có khỏe không?”
“Dạ. Ba con khỏe lắm. Ông ấy còn dặn con thay ông ấy hỏi thăm sức khỏe của người nữa.”
“Bác và ông ấy cũng đã nhiều năm rồi không được gặp nhau, lần sau cùng ăn một bữa đi.”
“Vâng. Sao bác gái lại không tới ạ?”
“Bà ấy ở Pháp còn chưa có về. Được rồi, Chỉ Tâm mau tới đây, cũng đã lâu lắm rồi hai đứa chưa gặp nhau, nhanh đến tâm sự đi.” Uông Kiếm Quốc cười kéo con gái đang đứng ở phía sau qua, để hai người bọn họ tự mình ôn chuyện.
Kỳ thực Uông Chỉ Tâm cùng tuổi với Lê Diễm, bất quá cũng giống như Lê Diễm vậy, nhìn qua còn rất trẻ, trang phục cũng rất mốt, không khác gì một tiểu cô nương 20 tuổi.
“Lê Diễm. Đã lâu không gặp.”
“Ừm. Ở Pháp vui chứ?”
“Vui lắm. Còn anh thì sao?”
Hai người nghiêm nghiêm túc túc trò chuyện, mãi cho đến khi thức ăn dần dần được mang lên đầy đủ, bọn họ mới bắt đầu ăn. Trong lúc đó, Uông Kiếm Quốc mời rượu Lê Diễm không ít lần, nhìn bình rượu đã bị rót cạn đến không còn một giọt, Uông Kiếm Quốc cười đến có chút gian trá. Trong bình rượu này, đã được ông đặc biệt xử lý rồi.
“Tiểu Diễm nè. Đợi khi nào mệt mỏi rồi, hãy cùng Chỉ Tâm lên tầng năm nghỉ ngơi đi, bác đã đặt sẵn phòng rồi.”
Nghe thấy nam nhân nói, Lê Diễm cùng Uông Chỉ Tâm đều có chút xấu hổ, ý tứ của Uông Kiếm Quốc, sao bọn họ lại không rõ ràng cho được. Đã kéo dài lâu như thế mà không chịu kết hôn, bây giờ ông muốn để cho bọn họ trực tiếp gạo nấu thành cơm trước, sau này có muốn chạy cũng chạy không thoát. Nhất thời thất thần, Uông Chỉ Tâm không cẩn thận mà làm đổ một cái chén.
“Chỉ Tâm, sao con lại không cẩn thận như vậy chứ.” Ba Uông trách cứ con gái.
“Xin lỗi, Lê Diễm, đã làm dơ quần áo của anh rồi, để em lập tức gọi người phục vụ đem khăn tới giúp anh lau qua một chút.”
“Không sao. Để anh tự đi đến toilet tẩy một chút là được rồi.” Lê Diễm nói xong liền đứng lên.
Lê Diễm ở WC thấm chút nước, chùi sạch vết bẩn trên quần áo của mình, khi anh đi ra ngoài chuẩn bị quay về gian phòng của mình, liền thấy được một người. Lê Diễm không quá chắc chắn mà nhìn kỹ lại lần nữa.
Bộ dáng gầy yếu như vậy, trên người đang mặc bộ đồng phục của khách sạn, có vẻ càng thêm nhỏ gầy, ngoài người kia ra còn có thể là ai đây. Lê Diễm nhìn cậu bưng thức ăn vào một gian phòng, nhưng cậu lại không nhìn thấy mình. Sao cậu ấy lại ở chỗ này? Là làm việc ở đây sao? Lê Diễm biết rõ nhà hàng này sẽ không tùy tiện nhận nhân viên. Nhớ tới tình cảnh ngày đó cậu ấy bị người khác ngược đãi, trong lòng không khỏi có vài phần suy đoán.
Loại địa phương này, thật đúng là một chút cũng không thích hợp với đứa nhỏ kia a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất