Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 30: Nhìn thấu gian tình

Trước Sau
Vào phòng Lâm Văn Tịch mới nhớ tới chăn còn chưa được gấp gọn lại, nhất thời bộ dáng xốc xếch rơi vào trong mắt Hạ Quân Dương. Dù sao từ trước đến nay phòng của Lê Diễm vẫn luôn rất gọn gàng, cho dù chỉ chưa gấp một cái chăn cũng khiến anh hiểu được đây là chuyện không thể nào tin tưởng nổi.

“Em ngủ ở phòng của cậu ấy?”

Nam nhân vừa hỏi, trong nháy mắt mặt của Lâm Văn Tịch liền đỏ lên. Muốn cậu giải thích với anh ta như thế nào đây, ngay cả cậu cũng có chút kinh ngạc tối qua Lê Diễm thế mà lại để mình ngủ lại phòng của anh ấy, sáng nay cũng không kêu cậu ra ngoài, bởi vì thân thể còn rất khó chịu, cho nên sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy mình cũng không có gấp chăn, vốn định sau khi giặt xong drap giường sẽ sắp xếp lại chăn đệm, thế nhưng không ngờ rằng Hạ Quân Dương lại tới.

Nhìn bộ dáng không biết làm sao của Lâm Văn Tịch, Hạ Quân Dương cũng không đành lòng làm khó cậu, anh biết nếu không phải Lê Diễm nguyện ý thì sao bé dễ thương có khả năng tự mình lên giường của cậu ta được. Tuy rằng trong lòng cảm thấy dị thường hiếu kỳ, nhưng vẫn quyết định trước tiên không nên làm khó dễ em ấy, dù sao anh cũng có thể bắt Lê Diễm đến bức cung mà.

“Để anh xem thử chân của em một chút.”

“Dạ. Được, cảm ơn.” Lâm Văn Tịch thấp giọng đáp, nam nhân không có hỏi tiếp khiến cậu thở dài một hơi.

“Cởϊ qυầи ra.”

“Dạ.” Lâm Văn Tịch nhu thuận kéo quần ngủ xuống, lại không nghĩ rằng cậu vừa mới kéo xuống trong nháy mắt liền khiến Hạ Quân Dương trở nên choáng váng.

Chỉ thấy trên đùi mảnh khảnh trắng nõn của Lâm Văn Tịch hiện đầy đốm đỏ, mặt trong của đùi còn có một ít vết bầm xanh tím như ẩn như hiện, thậm chí Hạ Quân Dương có thể tưởng tượng ra nửa người trên của em ấy cũng giống hệt như vậy, rõ ràng là phải có bao nhiêu kịch liệt mới có thể lưu lại trên người em ấy những vết tích này. Lần này anh đã không thể tự thuyết phục bản thân rằng tất cả chỉ là do chính mình suy nghĩ quá nhiều, vết tích trên người Lâm Văn Tịch, đơn giản đã quá rõ ràng rồi!

“A.” Lâm Văn Tịch cũng chú ý tới chân của mình, vội vàng kéo quần lên, gương mặt càng trở nên đỏ hơn, căn bản cậu cũng không biết trên người mình sẽ có nhiều vết tích như vậy! Tối hôm qua do bản thân hôn mê, sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì thấy trên người đã được khoác áo ngủ, căn bản là cậu không có chú ý đến thân thể của chính mình.

“Những dấu vết ở trên người em này là xảy ra chuyện gì?” Lúc này Hạ Quân Dương cũng không dự định buông tha cho em ấy nữa, nhất định anh phải hỏi chuyện này cho ra lẽ.



“Tôi…” Lâm Văn Tịch nhìn anh ta có chút bối rối, trên mặt chưa lui đi vệt đỏ ửng. cơ bản Hạ Quân Dương đã đoán được chuyện gì xảy ra, thế nhưng trong lòng lại có chút không thể tin.

“Là do Lê Diễm lưu lại?”

“Không phải.” Phản ứng đầu tiên của bé con là phủ nhận, cậu cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng cậu không hy vọng Hạ Quân Dương sẽ nhìn Lê Diễm như một tên biếи ŧɦái.

“Vậy là ai làm?” Hiển nhiên là Hạ Quân Dương không tin tưởng lời nói của Lâm Văn Tịch, bình thường bé dễ thương ngoan ngoãn như vậy, khi đi ra ngoài mua thức ăn cũng không dám chạy lung tung, càng đừng nói tới em ấy sẽ đi ra ngoài tìm nam nhân khác làm chuyện xằng bậy. “Nói cho anh biết cũng không sao đâu, nếu quả như thật là tên Lê Diễm kia khi dễ em, ca ca sẽ giúp em báo thù.”

Nghe được lời nói của Hạ Quân Dương, đột nhiên Lâm Văn Tịch có chút muốn cười. “Không… Không phải… Anh ấy không có khi dễ tôi.”

“Vậy chính là em tự nguyện?”

“Không… Cũng không phải…” Lâm Văn Tịch cảm thấy đầu lưỡi sắp thắt lại luôn rồi, cậu không biết mình như vậy có tính là không tự nguyện hay không, hình như căn bản cũng không có phản kháng đi?

“Vậy rốt cuộc là thế nào?”

“Anh ấy không có…”

“Hóa ra là em muốn che chở cho cậu ấy a.” Hạ Quân Dương có chút hiểu rõ nói, nhìn thấy cậu bé đỏ mặt thành như vậy thực là phi thường dễ thương.

“Hai người bắt đầu từ khi nào? Chẳng lẽ là trước khi cậu ấy muốn để em trở thành người giúp việc cho nhà mình thì giữa hai người đã có loại quan hệ này rồi?”

Không nghĩ tới sẽ bị Hạ Quân Dương đoán đúng, Lâm Văn Tịch đỏ mặt có chút lúng túng nhưng không biết nên phản bác thế nào.



“Đừng nói nữa, anh đã nhìn ra, nhất định là như vậy. Anh đã biết sao cậu ấy lại mạc danh kỳ diệu để em làm người giúp việc cho mình rồi.”

Nghe được lời Hạ Quân Dương nói, Lâm Văn Tịch có chút khó chịu cúi đầu, quả nhiên là bởi vì chuyện ngày đó nên nam nhân mới giúp cậu, bây giờ đã bị Hạ Quân Dương biết rồi, không biết anh ta có cảm thấy mình rất biếи ŧɦái rất ghê tởm hay không.

“Rốt cuộc là có phải cậu ấy ép buộc em không?” Hạ Quân Dương chưa quên một màn “thoáng thấy những đốm đỏ kinh người” kia, trên bắp đùi của Lâm Văn Tịch đầy ái ngân quả thực so với trước đây khi anh chơi đùa mấy bé trai còn muốn khoa trương hơn, “Làm em thành như vậy, anh có thể đi kiện cậu ấy ngược đãi trẻ em.”

“Anh đừng đi a.”

Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Lâm Văn Tịch, đột nhiên Hạ Quân Dương nở nụ cười, kề mặt lại gần Lâm Văn Tịch, “Bé dễ thương, em đang khẩn trương vì cậu ấy nha.”

“Tôi… Tôi không có…”

“Còn nói không có, ngay cả lỗ tai đều đỏ.” Hạ Quân Dương nói xong, còn dùng tay nắm lấy lỗ tai nho nhỏ đáng yêu của Lâm Văn Tịch. “Thật không nhìn ra, hóa ra mối quan hệ của hai người đã tiến triển thành cái loại này rồi a.” Một câu cuối cùng Hạ Quân Dương nói đến có chút hàm ý tiếc hận. Khiến cho Lâm Văn Tịch không biết nên trả lời như thế nào, xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống sàn trốn.

“Chúng tôi… Không có… Quan hệ… Gì cả… Tôi chỉ là người hầu của anh ấy mà thôi…”

“Có người hầu nào phụ trách bồi nam nhân lên giường sao?” Hạ Quân Dương cười nói.

“Mới… Mới không phải… Lê Diễm anh ấy… Không thích tôi…”

“Không thích em lại còn cùng em lên giường?” Hạ Quân Dương dùng thanh âm ôn nhu nói, cái tên Lê Diễm kia, trước nay cậu ấy rất kén chọn bạn giường, hơn nữa lại càng không lên giường với nam nhân, thật không nghĩ tới cậu ấy lại thua ở trên người bé dễ thương a, sớm biết rằng bé dễ thương cũng thích nam nhân, chính mình đã sớm ra tay đoạt trước rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau