Chương 31: Cậu đối với em ấy là nghiêm túc?
Lâm Văn Tịch đỏ mặt, vội vã giải thích.
"Không đúng, anh ấy từng nói không nhất định phải thích mới có thể lên giường." Lâm Văn Tịch nghiêm túc nói, cậu không hề quên những lời Lê Diễm đã nói với mình vào lần trước khi ở khách sạn, tuy rằng đến bây giờ cậu cũng không hiểu cho lắm... Bất quá cậu không nghĩ tới một người "ăn nói tùy tiện" như Hạ Quân Dương cũng có suy nghĩ "đơn thuần" như cậu trước đây vậy.
"Phụt..." Hạ Quân Dương thiếu chút nữa liền phun ra ngoài, "Cậu ấy đã nói với em như vậy?"
"Dạ."
Hạ Quân Dương cho rằng Lê Diễm dùng lời này để giải thích cho những chuyện cậu ấy đã làm với Lâm Văn Tịch, nhất thời trong lòng có chút tức giận, nếu như trước kia cậu ấy nói như vậy với những bạn giường khác thì cũng là chuyện bình thường, thế nhưng cậu ấy lại nói vậy với bé dễ thương, như thế có chút... Cho dù có lí do gì đi nữa thì cậu ta cũng không được phép nói vậy, hắn cảm thấy làm như vậy là quá tàn nhẫn.
"Vậy em cũng nghĩ thế sao?"
Nghe được lời Hạ Quân Dương nói, Lâm Văn Tịch ngốc lăng đứng ở nơi đó, cậu không dám nói cho anh ta biết mình suy nghĩ là chuyện đó chỉ có thể làm với người mình thích, cậu sợ anh ta phát hiện mình thích Lê Diễm, cho rằng mình không được bình thường.
"Nói đi, bé dễ thương, nếu như em cũng nghĩ rằng có thể lên giường với người mình không thích, như vậy lên giường với ca ca đi, đảm bảo sẽ thoải mái hơn nhiều so với khi ở cùng một chỗ với cái tên Lê Diễm kia, hơn nữa anh cũng sẽ không giống cậu ta đi ngược đãi trẻ em biếи ŧɦái như vậy nha." Hạ Quân Dương chớp mắt mấy cái, đột nhiên có chút hèn mọn nhìn Lâm Văn Tịch, đặc biệt khi nói đến cái từ "ca ca" này càng cực kỳ giống mấy tên biếи ŧɦái thích *** loạn trẻ em, quả thực là bôi nhọ gương mặt tuấn mỹ kia.
"Không... Không cần... Tôi mới không cần cùng anh..." Nhìn Hạ Quân Dương ngày càng dựa gần lại, bé dễ thương liều mạng lùi về phía sau. Không nghĩ tới nam nhân chẳng những không có nói mình biếи ŧɦái, hơn nữa lại còn làm ra loại hành động này, cậu nên sớm biết Hạ Quân Dương vốn dĩ là một người không bình thường đi.
Nam nhân dừng động tác lại, biểu tình cũng khôi phục bình thường, có chút buồn cười nhìn bé thỏ con đang bị kinh hãi kia, "Được rồi, dọa em chút thôi. Em xem, em không muốn làm với anh, lại có thể làm với cậu ấy. Em thích cậu ấy đúng chứ?"
Bị Hạ Quân Dương đoán trúng, Lâm Văn Tịch không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể cúi đầu nhìn sàn nhà sợ hãi hỏi, "Thế nhưng tôi thấy như vậy... Rất không bình thường..."
"Phụt..." Nếu như bé dễ thương không bình thường như vậy không phải Hạ Quân Dương anh sẽ trở thành siêu cấp đại biếи ŧɦái sao? "Không có gì không bình thường cả. Lê Diễm rất ưu tú, em thích cậu ta cũng không phải là chuyện gì khó hiểu, nữ nhân muốn theo đuổi cậu ta đến một chiếc xe tải còn chở không hết nữa là. Bất quá đáng tiếc a, nếu như biết em thích nam nhân, anh đã sớm theo đuổi em trước rồi!"
Nghe được lời Hạ Quân Dương nói, Lâm Văn Tịch mở to mắt.
"Nhìn anh như vậy để làm chi a, em được phép thích nam nhân, lại không cho anh thích nam nhân sao?" Hạ Quân Dương nhìn cậu bé cười nói.
"Không... Không có..."
Nhìn bộ dáng hỗn loạn của đứa nhỏ kia, Hạ Quân Dương cảm thấy tâm tình thật tốt. "Được rồi, để tôi xem chân giúp em, lên giường."
"Dạ." Lâm Văn Tịch ngoan ngoãn ngồi lên giường, đột nhiên nhớ tới cái gì, cậu nói với Hạ Quân Dương, "Ừm, anh cũng không thể... Không thể nói chuyện tôi thích anh ấy cho anh ấy biết..." Cậu vẫn không muốn để cho Lê Diễm biết, quấy rầy anh ấy, cậu sợ mình sẽ bị đánh đuổi, cậu chỉ thầm nghĩ muốn an tĩnh ở bên cạnh anh ấy thôi, được như vậy cậu đã cảm thấy đủ lắm rồi.
"Thế nào, sợ cậu ấy không thích em sao?"
Lâm Văn Tịch lắc đầu, không nói gì, nhưng rõ ràng tâm tình trùng xuống một chút. Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của đứa nhỏ kia, Hạ Quân Dương cũng không trêu chọc cậu nữa, nghĩ chờ Lê Diễm trở về nhất định phải hỏi cho rõ rốt cuộc thái độ của cậu ấy đối với chuyện này là như thế nào.
Không lâu sau Lê Diễm đã về, thấy Hạ Quân Dương đang ở nhà mình, có chút bất mãn mà nhíu mày, không phải đã nói với cậu ấy là tối nay mới qua hay sao?
"Cậu nhìn tớ với bộ dáng như vậy để làm chi a."
"Chân của em ấy thế nào?"
"Để tớ chuẩn bị dụng cụ đến khám cho em ấy mới được, là do trước đây ngủ trên sàn nhà ẩm ướt quá lâu tạo thành."
"Tớ đã biết."
"Ừm."
Lê Diễm chuyển hướng sang nhìn Lâm Văn Tịch, bởi vì chuyện của mình đã bị Hạ Quân Dương biết, Lâm Văn Tịch luôn cảm thấy có chút mất tự nhiên khi đối diện với Lê Diễm.
"Ừm... Tôi đi làm cơm." Lúc này Lâm Văn Tịch mới nhớ tới hôm nay mình đã quên chuẩn bị bữa trưa, vội vàng đi vào phòng bếp bắt đầu bận rộn.
"Không thoải mái nên đừng làm." Lê Diễm đi tới cửa phòng bếp, thanh âm nói ra cũng không quá lớn. Nhưng Hạ Quân Dương đang ở bên ngoài cũng nghe được, nhất thời cười đến có chút gian trá.
"Không có..." Kỳ thực chân của Lâm Văn Tịch vẫn còn có chút bủn rủn, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy hẳn là mình nên làm tốt nhiệm vụ của mình, một chút đau nhức kia cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm.
Lê Diễm còn muốn đang muốn nói gì đó, lại bị Hạ Quân Dương ở sau lưng kéo ra ngoài, trực tiếp lôi vào thư phòng.
"Làm cái gì."
"Hỏi tớ làm cái gì, tớ còn có việc chưa thẩm vấn cậu đâu." Hạ Quân Dương nhíu mày. "Tối hôm qua làm rất kịch liệt nha."
Trên mặt Lê Diễm không có bất kỳ biểu lộ gì, giống như là tuyệt không kinh ngạc khi thấy Hạ Quân Dương đã biết chuyện này. Dù sao những vết tích trên người bé dễ thương có bao nhiêu rõ ràng không phải anh không biết, hơn nữa xét theo kinh nghiệm của Hạ Quân Dương, khả năng bị nhìn ra cũng không có gì ngoài ý muốn.
"Cậu đối với bé dễ thương là nghiêm túc?"
Lê Diễm không trả lời, chỉ là sự im lặng trong lúc nhất thời cũng đủ để cho Hạ Quân Dương nóng nảy.
"Nếu như cậu đối với em ấy không phải là nghiêm túc, cậu không thích em ấy thì cũng đừng đùa bỡn người ta như vậy a, đứa nhỏ này rất đơn thuần, không giống như những bạn giường trước đây của cậu, đừng nói với em ấy cái gì mà không thích cũng có thể cùng người đó lên giường, quan điểm của Lê thiếu cậu không nhất định là quan điểm của bé dễ thương! Hơn nữa em ấy lại đối với cậu..."
"Không đúng, anh ấy từng nói không nhất định phải thích mới có thể lên giường." Lâm Văn Tịch nghiêm túc nói, cậu không hề quên những lời Lê Diễm đã nói với mình vào lần trước khi ở khách sạn, tuy rằng đến bây giờ cậu cũng không hiểu cho lắm... Bất quá cậu không nghĩ tới một người "ăn nói tùy tiện" như Hạ Quân Dương cũng có suy nghĩ "đơn thuần" như cậu trước đây vậy.
"Phụt..." Hạ Quân Dương thiếu chút nữa liền phun ra ngoài, "Cậu ấy đã nói với em như vậy?"
"Dạ."
Hạ Quân Dương cho rằng Lê Diễm dùng lời này để giải thích cho những chuyện cậu ấy đã làm với Lâm Văn Tịch, nhất thời trong lòng có chút tức giận, nếu như trước kia cậu ấy nói như vậy với những bạn giường khác thì cũng là chuyện bình thường, thế nhưng cậu ấy lại nói vậy với bé dễ thương, như thế có chút... Cho dù có lí do gì đi nữa thì cậu ta cũng không được phép nói vậy, hắn cảm thấy làm như vậy là quá tàn nhẫn.
"Vậy em cũng nghĩ thế sao?"
Nghe được lời Hạ Quân Dương nói, Lâm Văn Tịch ngốc lăng đứng ở nơi đó, cậu không dám nói cho anh ta biết mình suy nghĩ là chuyện đó chỉ có thể làm với người mình thích, cậu sợ anh ta phát hiện mình thích Lê Diễm, cho rằng mình không được bình thường.
"Nói đi, bé dễ thương, nếu như em cũng nghĩ rằng có thể lên giường với người mình không thích, như vậy lên giường với ca ca đi, đảm bảo sẽ thoải mái hơn nhiều so với khi ở cùng một chỗ với cái tên Lê Diễm kia, hơn nữa anh cũng sẽ không giống cậu ta đi ngược đãi trẻ em biếи ŧɦái như vậy nha." Hạ Quân Dương chớp mắt mấy cái, đột nhiên có chút hèn mọn nhìn Lâm Văn Tịch, đặc biệt khi nói đến cái từ "ca ca" này càng cực kỳ giống mấy tên biếи ŧɦái thích *** loạn trẻ em, quả thực là bôi nhọ gương mặt tuấn mỹ kia.
"Không... Không cần... Tôi mới không cần cùng anh..." Nhìn Hạ Quân Dương ngày càng dựa gần lại, bé dễ thương liều mạng lùi về phía sau. Không nghĩ tới nam nhân chẳng những không có nói mình biếи ŧɦái, hơn nữa lại còn làm ra loại hành động này, cậu nên sớm biết Hạ Quân Dương vốn dĩ là một người không bình thường đi.
Nam nhân dừng động tác lại, biểu tình cũng khôi phục bình thường, có chút buồn cười nhìn bé thỏ con đang bị kinh hãi kia, "Được rồi, dọa em chút thôi. Em xem, em không muốn làm với anh, lại có thể làm với cậu ấy. Em thích cậu ấy đúng chứ?"
Bị Hạ Quân Dương đoán trúng, Lâm Văn Tịch không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể cúi đầu nhìn sàn nhà sợ hãi hỏi, "Thế nhưng tôi thấy như vậy... Rất không bình thường..."
"Phụt..." Nếu như bé dễ thương không bình thường như vậy không phải Hạ Quân Dương anh sẽ trở thành siêu cấp đại biếи ŧɦái sao? "Không có gì không bình thường cả. Lê Diễm rất ưu tú, em thích cậu ta cũng không phải là chuyện gì khó hiểu, nữ nhân muốn theo đuổi cậu ta đến một chiếc xe tải còn chở không hết nữa là. Bất quá đáng tiếc a, nếu như biết em thích nam nhân, anh đã sớm theo đuổi em trước rồi!"
Nghe được lời Hạ Quân Dương nói, Lâm Văn Tịch mở to mắt.
"Nhìn anh như vậy để làm chi a, em được phép thích nam nhân, lại không cho anh thích nam nhân sao?" Hạ Quân Dương nhìn cậu bé cười nói.
"Không... Không có..."
Nhìn bộ dáng hỗn loạn của đứa nhỏ kia, Hạ Quân Dương cảm thấy tâm tình thật tốt. "Được rồi, để tôi xem chân giúp em, lên giường."
"Dạ." Lâm Văn Tịch ngoan ngoãn ngồi lên giường, đột nhiên nhớ tới cái gì, cậu nói với Hạ Quân Dương, "Ừm, anh cũng không thể... Không thể nói chuyện tôi thích anh ấy cho anh ấy biết..." Cậu vẫn không muốn để cho Lê Diễm biết, quấy rầy anh ấy, cậu sợ mình sẽ bị đánh đuổi, cậu chỉ thầm nghĩ muốn an tĩnh ở bên cạnh anh ấy thôi, được như vậy cậu đã cảm thấy đủ lắm rồi.
"Thế nào, sợ cậu ấy không thích em sao?"
Lâm Văn Tịch lắc đầu, không nói gì, nhưng rõ ràng tâm tình trùng xuống một chút. Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của đứa nhỏ kia, Hạ Quân Dương cũng không trêu chọc cậu nữa, nghĩ chờ Lê Diễm trở về nhất định phải hỏi cho rõ rốt cuộc thái độ của cậu ấy đối với chuyện này là như thế nào.
Không lâu sau Lê Diễm đã về, thấy Hạ Quân Dương đang ở nhà mình, có chút bất mãn mà nhíu mày, không phải đã nói với cậu ấy là tối nay mới qua hay sao?
"Cậu nhìn tớ với bộ dáng như vậy để làm chi a."
"Chân của em ấy thế nào?"
"Để tớ chuẩn bị dụng cụ đến khám cho em ấy mới được, là do trước đây ngủ trên sàn nhà ẩm ướt quá lâu tạo thành."
"Tớ đã biết."
"Ừm."
Lê Diễm chuyển hướng sang nhìn Lâm Văn Tịch, bởi vì chuyện của mình đã bị Hạ Quân Dương biết, Lâm Văn Tịch luôn cảm thấy có chút mất tự nhiên khi đối diện với Lê Diễm.
"Ừm... Tôi đi làm cơm." Lúc này Lâm Văn Tịch mới nhớ tới hôm nay mình đã quên chuẩn bị bữa trưa, vội vàng đi vào phòng bếp bắt đầu bận rộn.
"Không thoải mái nên đừng làm." Lê Diễm đi tới cửa phòng bếp, thanh âm nói ra cũng không quá lớn. Nhưng Hạ Quân Dương đang ở bên ngoài cũng nghe được, nhất thời cười đến có chút gian trá.
"Không có..." Kỳ thực chân của Lâm Văn Tịch vẫn còn có chút bủn rủn, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy hẳn là mình nên làm tốt nhiệm vụ của mình, một chút đau nhức kia cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm.
Lê Diễm còn muốn đang muốn nói gì đó, lại bị Hạ Quân Dương ở sau lưng kéo ra ngoài, trực tiếp lôi vào thư phòng.
"Làm cái gì."
"Hỏi tớ làm cái gì, tớ còn có việc chưa thẩm vấn cậu đâu." Hạ Quân Dương nhíu mày. "Tối hôm qua làm rất kịch liệt nha."
Trên mặt Lê Diễm không có bất kỳ biểu lộ gì, giống như là tuyệt không kinh ngạc khi thấy Hạ Quân Dương đã biết chuyện này. Dù sao những vết tích trên người bé dễ thương có bao nhiêu rõ ràng không phải anh không biết, hơn nữa xét theo kinh nghiệm của Hạ Quân Dương, khả năng bị nhìn ra cũng không có gì ngoài ý muốn.
"Cậu đối với bé dễ thương là nghiêm túc?"
Lê Diễm không trả lời, chỉ là sự im lặng trong lúc nhất thời cũng đủ để cho Hạ Quân Dương nóng nảy.
"Nếu như cậu đối với em ấy không phải là nghiêm túc, cậu không thích em ấy thì cũng đừng đùa bỡn người ta như vậy a, đứa nhỏ này rất đơn thuần, không giống như những bạn giường trước đây của cậu, đừng nói với em ấy cái gì mà không thích cũng có thể cùng người đó lên giường, quan điểm của Lê thiếu cậu không nhất định là quan điểm của bé dễ thương! Hơn nữa em ấy lại đối với cậu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất