Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 91: Hai con là lσạи ɭυâи!

Trước Sau
Ký ức đã bị bụi bặm phủ kín nhiều năm lại bị ép buộc mở ra như thế, cảm giác bất công thay ca ca tràn ngập trong đầu óc của Lê Diễm, con người là động vật sống theo cảm tính thế nào cơ chứ. Thế nhưng hiện tại anh phải tỉnh táo, dù sao chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, anh không biết tự dưng bây giờ Lê Tông Sinh nói chuyện này với mình là có ý gì, đến tột cùng là đang muốn làm cái gì, lại có liên quan gì đến anh và Lâm Văn Tịch đây.

“Yên tâm, không phải do cô ta đấu giá, ba đã tra được. Nữ nhân kia, kỳ thực đã chết cách đây một năm trước rồi.”

“Đã chết?” Lê Diễm chỉ nhíu nhíu mày, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, dù sao thì anh cũng không muốn quan tâm đến nữ nhân kia. Chỉ là khi biết được không phải nữ nhân kia đấu giá đồ vật của ca ca, sắc mặt mới hòa hoãn được một chút.

Lê Tông Sinh gật đầu. Từ khi vật này rơi vào trong tay ông, ông liền bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện, đã nhiều năm như thế cũng không tìm được tung tích của nữ nhân kia hiện tại lại có đầu mối. Cũng may là vật này lưu lạc ra ngoài, khiến ông có bước đột phá, rất nhanh liền biết thì ra nữ nhân kia cũng còn ở cái thành phố này, đồng thời đúng lúc, ông cũng biết được Lê Diễm đang âm thầm phát động người đi tìm một thứ, hơn nữa hết lần này tới lần khác lại chính là thứ đang nằm trong tay mình đây, thế là sau khi tìm hiểu nguồn gốc, ông liền tra ra tất cả.

“Tuy nói là của một người bạn đưa. Bất quá rất không khéo, vừa vặn nghe nói con đang giúp Lâm Văn Tịch tìm một vật?”

Lê Diễm nhíu mày, mình tìm đồ thì có liên quan gì đến ông già này?

“Đứa nhỏ kia nhờ con giúp nó tìm di vật của mẹ nó đúng chứ? Nếu như ba nói cho con biết, di vật của mẹ cậu ta, chính là cái này thì sao.”

Sau khi Lê Tông Sinh nói xong, Uông Chỉ Tâm đang ở một bên nghe được chuyện như đang rơi vào trong sương mù cũng đều sửng sốt một chút, đừng nói chi đến biểu tình của Lê Diễm có bao nhiêu khó coi.

“Năm đó nữ nhân kia ngay cả hộ khẩu chứng minh đều thay đổi toàn bộ, đương nhiên là cũng sẽ sửa tên lại, không tra được tất cả là chuyện rất bình thường, đứa nhỏ kia cũng vậy, gần như là không có ai biết đến sự tồn tại của nó. Con không cảm thấy tài liệu của cậu ta có quá nhiều lỗ hỏng hay sao? Kỳ thực vào lúc mười mấy năm trước, đã bị anh con động tay động chân vào rồi.”



Lời Lê Tông Sinh nói ra khiến Lê Diễm cảm thấy không biết nói gì, nhưng cũng bắt đầu phát lạnh từ đầu đến chân, nếu như lời ông già nói là thật… Khó trách trước đây anh vẫn cứ không tìm được thứ kia, thì ra đã sớm không còn ở bên ngoài nữa rồi, mà nó đã bị người khác thu về trong tay Lê Tông Sinh. Hơn nữa, nếu như mẹ của Lâm Văn Tịch thực sự là nữ nhân kia?! Vậy không phải em ấy chính là con trai của ca ca, mình…

Nhất thời cái ý nghĩ này khiến cho nam nhân luôn có suy nghĩ tĩnh táo làm việc luôn trầm tĩnh tạm thời rơi vào hỗn loạn, anh không có nghĩ tới ca ca không chỉ giấu nữ nhân kia đi, hơn nữa giữa bọn họ còn có con?! Anh thật sự hoàn toàn không biết. Bởi vì cho tới bây giờ ca ca cũng không có nhắc tới. Hiện tại nữ nhân kia đã chết, đột nhiên anh cảm thấy sự thù hận nhiều năm của mình không biết nên làm như thế nào cho phải, Lâm Văn Tịch thế mà lại là con của nữ nhân kia! Càng nghĩ biểu tình của Lê Diễm càng thêm vặn vẹo.

Lê Tông Sinh cũng biết con trai thông minh của mình đã hiểu ra tất cả, mà ông cũng không quên châm dầu vào lửa, “Con còn dám ở cùng một chỗ với nó sao? Nó là cháu của con. Các con là lσạи ɭυâи!”

Uông Chỉ Tâm ở bên cạnh cũng há to miệng, không biết nên nói cái gì nữa, Tiểu Tịch thế mà lại là con trai của ca ca Lê Diễm? Trời ạ! Sao lại biến thành như vậy?! Đột nhiên cô cảm thấy thế giới này thực sự là đủ trêu ngươi, trước đây cô cho rằng số phận đã đủ bất công với mình, hiện tại mới phát hiện ra kỳ thực Lê Diễm so với cô càng cần dũng khí hơn. Còn bé con kia thì sao, nếu như em ấy biết người mình thích là chú của mình, sẽ có phản ứng gì đây? Trước đó thật vất vả lắm bọn họ mới có thể đột phá để cùng một chỗ, hiện tại cứ tưởng chỉ cần trải qua khảo nghiệm của thời gian nữa là xong, đột nhiên biết được một chuyện như thế, muốn bé con kia phải chấp nhận thế nào đây? Thấy bộ dáng hiện tại của Lê Diễm, dường như chuyện này không xong rồi. Trong lòng Uông Chỉ Tâm nổi lên lòng trắc ẩn với bé con.

Thấy Lê Diễm không nói lời nào, Lê Tông Sinh cho rằng chuyện lσạи ɭυâи đã đả kích đến mức nó chưa kịp phục hồi tinh thần lại, nhưng không biết căn bản là Lê Diễm không để điểm này vào mắt, điều anh để tâm, chỉ có chuyện Lâm Văn Tịch thế mà lại là con trai của ca ca mình yêu nhất cùng nữ nhân khiến anh hận suốt nhiều năm như thế, anh đã từng tưởng tượng ra tình cảnh nếu như cho anh có cơ hội được nhìn thấy nữ nhân kia hàng ngàn vạn lần, không nghĩ tới còn chưa thấy nữ nhân kia, trước tiên đã gặp được con của cô ta, thật sự là đủ giễu cợt, bởi vì anh thế mà lại yêu con trai của nữ nhân đó.

Kỳ thực Lê Tông Sinh cũng hiểu được, nếu như Lâm Văn Tịch là con trai của nữ nhân kia, như vậy chính là cháu của mình, thế nhưng từ trước tới nay ông chưa bao giờ cho phép nữ nhân kia trở thành con dâu Lê gia, ông là một người luôn luôn chú trọng danh phận nên cũng sẽ không có bao nhiêu coi trọng đứa nhỏ này, lại càng không muốn cho nó nhận tổ quy tông để có danh nghĩa tiến vào Lê gia. Dù sao chuyện gièm pha năm đó đã đủ gây xôn xao rồi, sau 18 năm lại thêm một chuyện nữa, hiện tại ông cũng đã già rồi nên vô tâm đùa vui với những người trẻ tuổi này.

Chỉ là không nghĩ tới con trai út của mình sẽ cùng người kia nhấc lên một mối quan hệ khiến người khác phỉ nhổ như thế, vừa mới bắt đầu ông còn cho rằng Lê Diễm chỉ là đùa giỡn một chút, muốn tìm kiếm chút kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, dù sao cũng không phải là không có người chơi chán nữ nhân rồi đi tìm nam nhân, nhưng không ngờ phản ứng của Lê Diễm đều nằm ngoài tưởng tượng của ông, khiến ông ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Thế là chỉ có thể nói thẳng mọi chuyện ra, giải quyết dứt điểm.

“Nếu như không tin, con có thể tự đi hỏi nó.”

Mà đúng lúc này, Lâm Văn Tịch cũng vừa vặn đi từ trên lầu xuống, cậu ở trong phòng nhưng không đợi được Lê Diễm lên, trong ngực còn có sự khẩn trương và bất an không rõ, liền muốn đi xuống xem thử, nhưng lúc xuống mới phát hiện không khí trong phòng khách có chút quỷ dị, sắc mặt của Lê Diễm cũng không được tốt cho lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau