Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 101: Sáng sớm tịch mịch cùng trống rỗng

Trước Sau
Bên dưới dính ướt thành một mảnh. Phía trước bắn ra dịch thể cùng hai tiểu huyệt phía sau chảy ra *** thủy làm dơ chăn đệm vừa mới được giặt sạch, không biết tối qua cậu đã bắn bao nhiêu lần, trong tiểu huyệt cũng là như vậy, không ngừng co giật và cao trào.

Trong mộng cậu được an ủi rất thỏa mãn, hiện tại lại trống rỗng đến thế này đây, hai địa phương đều kêu gào muốn được nam nhân lắp đầy. Lâm Văn Tịch sờ xuống bên dưới, rõ ràng trong lòng đã tự bài xích và phỉ nhổ bản thân của mình như vậy, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà duỗi ngón tay đưa vào trong, tư tưởng đã hoàn toàn không bị khống chế, thực sự rất muốn…

“A…ha… Nhanh đến thao em đi… A…” Hai ngón tay ra vào hoa huyệt, Lâm Văn Tịch vươn cái tay còn lại ra, cũng đưa hai ngón tay cắm vào tiểu huyệt phía sau của mình. Nghiêng mặt sang một bên, bên cạnh chính là ảnh chụp của nam nhân.

“A… Chủ nhân… Đều tiến vào hai cái đi… Ưm a…”

“Nha a… Còn muốn… Chưa đủ… Ưm… Chưa đủ… Muốn chủ nhân…” Thanh âm của Lâm Văn Tịch có hơi khàn, hai tay không ngừng cắm vào phía dưới của mình, nhưng làm sao cũng thấy không đủ. Thân thể đã bị nam nhân hung hăng điều giáo qua sao có thể thỏa mãn khi chỉ dựa vào hai ngón tay của mình cho được chứ.

Khi tăng đến ba ngón tay, cậu cố gắng đẩy vào càng sâu, thế nhưng vĩnh viễn cũng không với tới được chiều sâu của phân thân của nam nhân, không đâm được đến nơi khiến cho mình thấy thoải mái nhất, khiến bé con nhịn không được mà khóc lên.

“Hức hức… Chủ nhân… Em nghĩ muốn… A…ha… Thật là khó chịu…”

“Thật sự rất muốn… Cho em có được hay không… Em muốn thịt heo bổng của chủ nhân…”

Không có phân thân của nam nhân, dùng cách nào cũng không thể thỏa mãn được, Lâm Văn Tịch rơi nước mắt rút ngón tay ra, nắm lấy phân thân đang cương của mình, nhanh chóng bộ lộng. Muốn bắn, nhưng dù có làm cách nào vẫn cứ thấy còn thiếu chút nữa. Bởi vì trước đây đều là bị nam nhân thao cúc huyệt một chút liền bắn ra, hiện tại dù làm sao cũng không bắn được. Cố gắng nhớ đến giấc mộng tối qua, tưởng tượng ra cảnh nam nhân thao nơi đó của mình, dùng sức bộ lộng, ngón tay cũng cắm vào đến tận cùng, nhưng vẫn cứ không tìm được điểm đó.

“Hức hức … Chủ nhân… Hoa tâm của em rất ngứa… Nhanh thao em có được hay không… Ưm a… A…”

“Chủ nhân… Em muốn thịt heo bổng của chủ nhân thao đến khi em bắn ra…” Lâm Văn Tịch nằm ở trên giường, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không ngừng lắc lư đầu, nước mắt rơi xuống ướt gối nằm, bên cạnh là quyển tạp chí có hình nam nhân kia. Lâm Văn Tịch nhìn người ở bên trên, thì thầm gì đó đến cả chính cậu cũng không biết mình đang nói cái gì, cố gắng tự an ủi bản thân. Cuối cùng dưới sự kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ không ngừng, Lâm Văn Tịch nhìn vào mặt nam nhân sau đó liền bắn ra. Nhưng lại không có được sự thoải mái bằng 1/10 khi nam nhân thao mình. Đồng thời hoa huyệt cũng không đạt đến cao trào.



Qua một lát sau, Lâm Văn Tịch mới rút khăn giấy ở một bên, đỏ mặt lau sạch dịch thể mình vừa mới bắn ra, dịch thể do bên dưới chảy ra cũng được lau khô, trong lòng lại cảm thấy bi ai vì bản thân mình, trước đây có thể sẽ nghĩ đến sự vỗ về của nam nhân mà nảy sinh phản ứng, nhưng chưa từng không khống chế được bản thân mà tự an ủi như vầy đâu. Hiện tại Lâm Văn Tịch cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Bắt đầu từ thời điểm nào, thân thể của cậu đã không thể tách rời khỏi nam nhân như vậy rồi. Mơ hồ nhớ tới trong mộng thậm chí cậu còn có ý định để nam nhân thao đến chết đi, suy nghĩ xấu hổ như vậy khiến Lâm Văn Tịch không dám ngẩng đầu lên gặp người. Xem ra chẳng những là thân thể của mình bị bệnh, đến cả tư tưởng cũng đều nhiễm bệnh luôn rồi. Hôm nay đã đọc qua tạp chí, biết được hướng đi của cuộc đời nam nhân sẽ không còn cùng xuất hiện với mình nữa, rốt cuộc trong lòng còn kỳ vọng hay là chờ mong cái gì nữa đây nha? Nếu đã định trước sau này nhân sinh của bản thân chỉ còn lại một mình mình, tại sao không thể mạnh mẽ lên được chứ. Lâm Văn Tịch, đừng quên mày là một nam sinh đó.

Ném toàn bộ khăn giấy vào thùng rác, nhìn tờ hợp đồng bán thân dưới gối nằm của mình, mặt trên viết 7 năm nhưng vào năm thứ nhất đã dừng lại mất rồi. Kỳ thực nam nhân từng nói không cần trả tiền lại cho y rồi, nhưng trong lòng Lâm Văn Tịch vẫn còn khúc mắc, nếu không thể cùng xuất hiện, nam nhân không còn là gì của mình nữa, vậy mình cũng không muốn thiếu người ấy nhiều như vậy. Là bồi thường cuối cùng ba dành cho con trai hay sao? Vậy cậu càng không cần, cậu cùng mẹ đã sống nhiều năm như thế, nếu như quan tâm chút tiền này của Lê gia, mẹ và cậu đã sớm đi tìm bọn họ rồi, sẽ không kéo dài mọi chuyện thành ra như vậy, để đến trước khi chết mẹ mới chịu nói với mình, tổng tài của Vũ Hoàng là ba cậu.

Lâm Văn Tịch lau khô nước mắt trên mặt, nhìn lại hạ thể của mình, nếu như không tiến hành phẫu thuật, có lẽ thân thể của cậu sẽ biến thành càng thêm kì quái hơn, cho nên cậu đã đưa ra quyết định. Mặc quần áo tử tế rời giường, cậu phải bình tĩnh lại trước cái đã.

Tháo toàn bộ drap giường ra chuẩn bị đi giặt, nếu đã trở về nơi này, nên trưởng thành hơn, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa quên mục tiêu của mình, nỗ lực kiếm tiền, phẫu thuật để bản thân có thể trở thành một người bình thường. Thời điểm sống ở nhà của nam nhân, cũng bởi vì nghe được cậu nói muốn làm phẫu thuật mà y đã từng hung hăng trừng phạt cậu, thế nhưng hiện tại cậu đã rời khỏi nam nhân kia, sẽ không còn người nào thích mình như vậy nữa, cũng sẽ không có người nào lại nói với mình rằng kỳ thực thân thể của mình rất đẹp. Chung quy thì cậu vẫn phải đối mặt với hiện thực, cậu là một người dị dạng, dù cậu có muốn làm phẫu thuật cũng sẽ không còn ai mắng cậu nữa, cũng sẽ không cần dùng phương thức như vậy để trừng phạt cậu. Nhớ tới bản thân mình vào thời điểm này rồi còn mơ thấy mấy giấc mộng chẳng biết xấu hổ như vậy, thậm chí vừa nãy còn làm ra hành động ngượng ngùng đến thế, khiến cho Lâm Văn Tịch cảm thấy bi ai và chua xót. Cậu cần phải cố gắng tiết kiệm tiền, cậu phải tiếp tục trưởng thành hơn, trước đây cũng là vì nam nhân kia mà bỏ qua chuyện phẫu thuật, nhưng bây giờ, đã không còn ai ràng buộc cậu nữa, cậu cũng không cần vì bất luận người nào mà phải tiếp tục làm một người song tính, nếu như không phải chỗ đó bị nam nhân nhìn thấy, dù cho thế nào cậu cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày để người khác nhìn đến nó, còn lần lượt giao mình ra cho y, cuối cùng lại biến thành như vầy đây. Một thân thể *** đãng như thế vốn dĩ không nên thuộc về mình, hiện tại, cậu đã quay về với cuộc sống cũ, những ngày tháng đó cứ hệt như một giấc mơ, một giấc mơ vừa dài vừa ngắn, một giấc mơ vừa ngọt ngào vừa chua xót, một giấc mơ cậu vừa muốn lãng quên vừa khắc cốt ghi tâm. Nhưng chung quy chỉ có thể là mơ mà thôi, hiện tại, tỉnh mộng, chính là phải đối mặt với tất cả mọi chuyện rồi.

Nhìn ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, lúc này Lâm Văn Tịch đã hoàn toàn quyết định, cố gắng tiết kiệm, sau khi làm xong cuộc phẫu thuật liền lãng quên nam nhân kia, chân chính trưởng thành, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống mới thôi.

Sau khi quyết định như vậy xong, dường như Lâm Văn Tịch đã một lần nữa tìm về động lực sống, không hề mơ mơ màng màng như trước đây, làm chuyện gì cũng không có tinh thần, không còn sinh hoạt giữa cảm giác chết lặng cùng bi thương nữa, bởi vì tối thiểu thì hiện tại cậu có mục tiêu của chính mình, việc cậu cần phải làm là quên nam nhân kia đi, trước đây lúc không có y mình cũng có thể sống rất tốt, tại sao hiện tại lại không được cơ chứ. Có đôi khi gặp phải một người, thì ra thực sự có thể phá vỡ cả cuộc đời của mình sao?

Sau khi dọn dẹp căn phòng xong, Lâm Văn Tịch mới nhận ra thân thể rất mệt mỏi, dường như tối qua sau khi mơ thấy giấc mộng kia xong cậu liền thấy đau lưng, sáng hôm nay cậu làm như vậy xong, hình như có hơi mệt mỏi rồi. Dường như so với trước đây thì thực sự là thân thể đã kém xa hơn rất nhiều. Không có nam nhân dưỡng, cho dù không cần cậu giảm béo, thể trọng cũng thẳng tắp giảm xuống. Lâm Văn Tịch không biết là mình nên hài lòng hay khổ sở đây.

Trần Mặc phát hiện sau ngày đó Lâm Văn Tịch cũng không có chán chường giống như mình từng lo lắng, hôm đó lúc Lâm Văn Tịch đi về y nhìn theo bóng lưng của cậu thấy rất lo lắng, thế nhưng sang hôm sau lại giống như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí trạng thái so với trước đây còn tốt hơn một chút. Bất quá có chút không đúng, Lâm Văn Tịch làm việc cũng càng ngày càng liều mạng hơn, người cũng càng ngày càng gầy đi, tình huống như vậy càng khiến cho Trần Mặc thấy lo lắng, căn bản là y không biết đến tột cùng Lâm Văn Tịch đã xảy ra chuyện gì, nhưng y cũng không tiện hỏi thăm. Nhưng nếu cứ tiếp tục nhìn Lâm Văn Tịch như thế cũng không phải là biện pháp…

“Tiểu Tịch, em rất thiếu tiền sao?” Lại qua một đoạn thời gian, cuối cùng Trần Mặc cũng nhịn không được mà hỏi ra, bởi vì mấy ngày hôm trước y mới phát hiện thì ra Lâm Văn Tịch không chỉ làm thêm cho mình, buổi tối còn đến nơi khác để công tác, thảo nào gần đây càng ngày sắc mặt của em ấy càng không tốt, thì ra căn bản là do quá mệt nhọc, người cũng càng ngày càng gầy đi.

Nghe Trần Mặc hỏi như thế, Lâm Văn Tịch có hơi sửng sốt một chút, cậu không biết tại sao Trần Mặc lại biết được chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau