Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 127: Muốn cùng đối mặt mưa gió với người

Trước Sau
Cho nên nam nhân trực tiếp lạnh lùng bác bỏ. Lâm Văn Tịch cũng không có hỏi thêm gì cả, chỉ cho rằng nam nhân không thích đến cái chỗ như bệnh viện mà thôi, dù sao trước đây y cũng có bác sĩ tư nhân, nhớ tới chuyện này đột nhiên Lâm Văn Tịch nghĩ đến cái gì đó.

"Không đi bệnh viện, vậy thì tìm Quân Dương ca ca đến khám thử cho người đi."

Nam nhân lại lắc đầu, "Không thể tìm cậu ấy được, hiện tại cậu ấy cũng không biết anh đang ở đâu. Tạm thời đừng tiết lộ hành tung của anh."

Lâm Văn Tịch có chút kinh ngạc, đến cả Hạ Quân Dương cũng không biết y đang ở đâu? Trong lòng càng thêm lo lắng cho tình huống hiện tại của nam nhân, tuy rằng y vừa mới nói tình huống của y rất không tốt, không muốn liên lụy tới mình, thế nhưng không biết nam nhân đã tới mức này, còn muốn giấu diếm hành tung của mình, bất quá nghĩ đến vết thương trên người y. Cậu cũng biết giấu đi mới là tốt nhất.

"Thực sự không sao đâu, rất nhanh liền khỏe lại thôi." Nam nhân thấy cậu cau mày, khẽ lấy tay sờ sờ tay cậu, an ủi.

"Nếu như bị nhiễm trùng thì sao? Hơn nữa người đã phát sốt rồi." Lâm Văn Tịch có chút vội, tăng nhanh tốc độ trên tay, rất nhanh liền mở toàn bộ nút áo ra, sau đó cởϊ qυầи áo của anh ra, vẫn là bộ quần áo bị mắc mưa hôm qua, bên trên vẫn còn dính vết máu, tối hôm qua chưa kịp giặt, tuy rằng đã bị mưa thấm ướt làm phai màu không ít, thế nhưng hình như áo sơ mi bên trong đã bị dính vết máu mới. Hôm nay nam nhân đã mặc lại nó, cậu nhớ trước đây Lê Diễm có tính khiết phích rất nghiêm trọng, đồ đã dơ rồi mà y vẫn chịu mặc lại muốn Lâm Văn Tịch không kinh ngạc cũng đều khó khăn. Sau khi Lâm Văn Tịch phát hiện trên băng gạc màu trắng đã rịn ra không ít máu, trong lúc nhất thời vành mắt đỏ bừng lên. Nhẹ tay sờ lên nơi đó của nam nhân, sau đó từ từ tháo băng gạc ra. Lớp gạc bên dưới đã bị thấm ướt máu, sắc mặt của nam nhân cũng đã tái nhợt đến dị thường, hơn nữa lại còn sốt rất cao, nhất định là bởi vì hôm qua bị thương lại mắc mưa, cuối cùng còn cởϊ qυầи áo ra làʍ t̠ìиɦ với mình trong phòng khách, không chỉ nhiễm lạnh còn liên lụy đến vết thương, hôm nay mới có thể trở nên nghiêm trọng như thế.

"Đau không? Biến thành như vậy tại sao không kêu con dậy chứ, tại sao không chịu nói sớm một chút nha." Thanh âm của Lâm Văn Tịch có chút nghẹn ngào. Nghĩ đến trên người y đang bị thương, còn cắt đứt quan hệ với gia đình, trong lòng càng thêm đau đớn, vậy vết thương là do ba y tạo ra sao? Sao có thể nhẫn tâm như vậy, hơn nữa lại còn dùng súng... Dù sao thì y vẫn là con của ông ấy mà!

"Rốt cuộc vết thương trên người của người là thế nào... Sao lại bị thương..."

"Đám người bên Thiên Hà bang khó chịu mà thôi." Khẩu khí của nam nhân nhàn nhạt cứ như người bị thương không phải là mình, mà là đang nói chuyện của người khác vậy.

"Sao lại như vậy?!"



"Anh rời khỏi bang phái còn không chịu làm bọn họ hài lòng, bọn họ muốn diệt trừ hậu hoạn." Nam nhân bất đắc dĩ cười cười, "Cho nên anh mới không muốn liên lụy đến em, bây giờ em đã biết tình cảnh của anh rồi đó, rất nguy hiểm, còn không biết có bao nhiêu người muốn mạng của anh nữa. Bất quá yên tâm đi, vết thương nhỏ như vậy cũng không làm khó được anh đâu, không cần quá lo lắng, em đừng lo lắng gì cả, đợi lát nữa anh liền rời khỏi đây."

"Không cho phép người đi!" Lâm Văn Tịch cũng không biết tại sao, nghe nam nhân nói phải đi, đột nhiên cậu liền luống cuống, đến cả thanh âm cũng run rẩy, nói cái gì mà không muốn liên lụy đến mình, nói cái gì mà mình đừng lo lắng, cậu có nói cậu không muốn cùng cùng y đối mặt sao? Cậu có nói nam nhân sẽ liên lụy tới cậu sao? Cái tên ngu ngốc này, tại sao cứ luôn không chịu hỏi ý kiến của người khác, lúc đó mua mình cũng được, trở thành người hầu của y cũng tốt, đánh đuổi mình cũng chẳng sao, cậu không có bất luận quyền lợi nào để phản kháng, tại sao đến cả hiện tại, cũng chỉ có thể nghe sự sắp xếp của nam nhân, cậu cũng là một nam sinh a, có đôi khi cậu cũng muốn suy nghĩ cho nam nhân a, cũng muốn cùng đối mặt mưa gió cùng kề vai chiến đấu với nam nhân a, cho dù cậu không có năng lực gì, thế nhưng lòng tự trọng cũng không cho phép cậu bỏ trốn một mình vào thời điểm nam nhân gặp nạn a. Cậu không muốn sống dưới sự bảo bọc của y. "Con không quan tâm có phải người sẽ liên lụy tới con hay không, con có thể cùng đối mặt với người, đừng bỏ con lại một mình nữa... Con muốn ở cùng với người... Con không sợ gì cả... Nếu người không chê, có thể ở lại đây... Hơn nữa người còn bị thương nặng như vậy, nếu cứ đi loạn sẽ không tốt... Con không muốn..."

Lâm Văn Tịch vẫn giữ nguyên tư thế quỳ ở trên giường, cúi đầu nói cũng không dám nhìn Lê Diễm, tay còn nắm chặt lấy tấm drap, nhìn ra được cậu đang cố gắng khắc chế tâm tình của mình. Lê Diễm nhìn bé con trước mắt, đột nhiên nở nụ cười ấm áp, trong lòng chưa từng cảm động ê ẩm như thời khắc này, "Bé ngốc, em kêu anh nên nói cái gì mới tốt đây." Nói xong, kéo bé con đến bên người, ôm chặt lấy.

"Người đừng... Cẩn thận vết thương..." Không nghĩ tới nam nhân sẽ đột nhiên ôm mình, sợ đụng tới anh, bé con không dám tùy tiện thả tay ra, tùy ý nam nhân kéo cậu sát vào người anh, sợ ngã xuống nên chân chỉ có thể kẹp chặt lấy thắt lưng của nam nhân, sợ đụng tới vết thương nên không dám để tay lên vai anh.

Lê Diễm xoay người một cái rồi ngồi xuống, Lâm Văn Tịch ngồi lên trên người của anh, không biết có phải là ảo giác hay không, Lâm Văn Tịch cứ cảm thấy lúc nam nhân vừa mới ngồi xuống, đã đưa tay sờ sờ lên bụng nhỏ đang phình ra của mình. Ngay khi mình còn chưa kịp cảm nhận có đúng hay không y liền đưa tay ra chỗ khác, khiến Lâm Văn Tịch chỉ có thể nghĩ rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, nam nhân còn chưa biết chuyện, có thể là do vô tình đụng phải mà thôi.

"Hôm qua có làm em bị thương không?" Sau khi ngồi xuống nam nhân ôn nhu hỏi. Sáng nay tỉnh lại anh mới giúp bé con thanh lý sạch sẽ, phát hiện chỗ đó đã bắt đầu sưng lên, cũng biết tối qua mình làm quá ngoan rồi.

"Không có..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Văn Tịch đỏ hồng, sao đột nhiên nam nhân lại hỏi chuyện này chứ... Lúc này Lâm Văn Tịch mới phát hiện mình đang trần như nhộng hơn nữa lại còn lấy một loại tư thế cực kỳ ái muội ngồi trên người nam nhân, đột nhiên cậu cảm thấy có hơi xấu hổ, bèn đẩy anh.

"Người để con mặc quần áo vào trước cái đã..."

"Bảo bối, không cần mặc, em như vầy là đẹp nhất." Nam nhân dùng ngữ khí rất tà ác nói, đã rất lâu rồi không được thấy bé con lõa thể, tối qua lại bị cúp điện, đen như mực, đến bây giờ thật vất vả mới có thể nhìn kỹ một lần, đương nhiên là Lê Diễm là sẽ không khách khí rồi.

"Người... Người đừng nhìn như vậy a..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau