Chương 140: Chủ nhân biến thành "sủng vật "
"Chủ nhân thương thế của anh đã khá hơn chút nào chưa?" Lâm Văn Tịch vẫn chưa quên vết thương trên người nam nhân, vừa nãy phát hiện ra anh vẫn còn sốt nhẹ đôi chút, đã đi mua chút thuốc trở về. Cậu rót cho nam nhân một ly nước.
"Không sao đâu. Em nhanh đi nằm đi." Nam nhân nói xong, liền kéo lấy Lâm Văn Tịch sang bế kiểu công chúa, đi vào phòng ngủ.
Lúc thả Lâm Văn Tịch xuống giường, Lê Diễm nhíu nhíu mày, "Giường của em cứng quá, ngủ giường như vậy sẽ không tốt cho cục cưng, hơn nữa cũng không tốt cho thân thể của em." Hôm qua Lê Diễm nằm trên giường cả ngày liền cảm thấy đau lưng, cứ có cảm giác căn bản là đang ngủ trên một tấm ván cứng lạnh như băng.
"Không sao đâu a. Em đã quen rồi." Lâm Văn Tịch nói xong, đột nhiên nghĩ đến khẳng định nam nhân sẽ không quen, trước đây giường của anh ấy đều là vừa lớn vừa êm, đến cả sàn nhà đều êm hơn cả giường của mình, "Ừm... Chủ nhân... Xin lỗi... Em quên khẳng định là anh sẽ không quen đi... Hiện tại để em đi thử xem còn gì lót được không..."
"Đứa ngốc, không phải là anh muốn để mình được thoải mái, mà là anh lo cho em kìa."
Lâm Văn Tịch ngồi xổm xuống, cuối cùng cũng tìm được một tấm chăn, kỳ thực trước đây đó là chăn của mẹ, sau khi giặt sạch vẫn để ở bên trong chưa từng lấy ra xài, Lâm Văn Tịch ôm ra trải lên giường, quả nhiên là đã thoải mái hơn một ít.
"Chủ nhân đã buồn ngủ chưa?"
"Còn phòng khác không, để anh qua phòng khác ngủ." Lê Diễm không có ngồi xuống giường, mà là nói một câu như thế.
"Không... Không có..." Thoáng cái ánh mắt của Lâm Văn Tịch ảm đạm xuống một chút, không biết tại sao nam nhân lại muốn sang ngủ chỗ khác.
"Hình như ở đây sẽ có chút chật." Lê Diễm là sợ mình ngủ ở bên cạnh sẽ chen lấn với em ấy, ở đây vốn đã nhỏ, hơn nữa hai người lại ngủ cùng một chỗ, khó bảo đảm mình sẽ không có cảm giác, nếu như thật sự nhịn không được liền không ổn, cho nên vẫn là "nhắm mắt làm ngơ" đi.
Lâm Văn Tịch cũng biết giường của mình quá nhỏ, trước đây lúc ở cùng mẹ cũng chỉ có một cái giường, cậu đều sẽ ngủ dưới sàn nhà, nhưng bây giờ cậu không muốn để cho nam nhân ngủ dưới sàn nhà, thân phận của nam nhân như vậy, sao Lâm Văn Tịch nỡ để anh chịu ủy khuất cho được.
"Vậy chủ nhân anh ngủ đi, em ngủ dưới sàn là được rồi.”
"Em là đồ ngốc hả? Thân thể em đã như vậy rồi còn muốn ngủ dưới sàn là sao? Anh chỉ sợ mình sẽ chen đến em nên mới định ra chỗ khác ngủ, nào có chuyện để cho bà xã của mình ngủ dưới sàn nhà bao giờ." Lê Diễm sắp bị bé con chọc tức chết rồi, "Để anh ra sô pha ngủ vậy."
Nói xong Lê Diễm liền định đi ra ngoài, thế nhưng lúc này bầu không khí lại yên lặng đến quỷ dị, Lê Diễm mới chợt nhớ tới, lần trước cái sô pha kia đã... Bị bọn họ làm... Sụp rồi...
Nhất thời trên mặt của Lâm Văn Tịch cũng đỏ bừng một mảnh.
"Hay là chủ nhân ngủ ở đây đi. Chỉ cần chủ nhân không ngại, chen một chút cũng không sao... Nếu như thực sự không được nữa, lúc nhận được tiền lương tháng sau, em sẽ đi đổi giường mới."
Bé con này trải qua một khoảng thời gian mang thai lâu như vậy cũng không nỡ đổi giường vậy mà chỉ vì sợ mình khó chịu liền muốn đổi sao? Lê Diễm vừa tức vừa cảm động, chỉ có bé con này mới có thể khiến cho anh không biết phải làm thế nào.
"Không sao, vậy ngủ chung đi." Lê Diễm vừa nói vừa suy nghĩ nếu như đêm nay bé con cọ đến mình nổi lửa thì phải làm thế nào, trước đây lúc ở nhà gần như là anh chưa bao giờ khắc chế, chỉ cần muốn, nhất định sẽ túm lấy bé con làm cho bằng được. Bất quá bây giờ không được, xem ra mình phải cấm dục rồi.
Bởi vì không có trò tiêu khiển gì, đến cả chuyện duy nhất hai người có thể làm là... Làm yêu... Hiện tại cũng đã bị hủy bỏ, cho nên cuộc sống củi gạo dầu muối tương giấm trà của hai người chính thức bắt đầu, mỗi ngày tắm rửa xong sau đó liền đi ngủ sớm.
Lâm Văn Tịch tắm rửa xong đi ra đến phiên nam nhân tắm, mới phát hiện trong nhà không có quần áo của nam nhân, chỉ có một bộ duy nhất được mặc trên người anh, nam nhân lại có tính khiết phích, không thích mặc lại quần áo cũ, cho nên phải đợi giặt sạch rồi mới mặc lại được, Lâm Văn Tịch nghĩ ngày mai sẽ đi mua cho anh ấy vài bộ quần áo, bất quá bây giờ nên cho nam nhân mặc gì đây? Lâm Văn Tịch rơi vào tình cảnh khó xử.
"Không cần, dù sao thì trước đây anh cũng ngủ lõa thể mà." Nam nhân nói rất vô tư.
Hơn nữa giường của bé con cũng rất sạch sẽ, tuy rằng đơn sơ, nhưng Lâm Văn Tịch vẫn luôn quét dọn mọi chỗ thậm chí trong góc kẹt đều rất sạch sẽ.
"Thế nhưng hiện tại anh đang bị thương, không thể để bị cảm được. Hơn nữa... Vẫn phải mặc... Qυầи ɭóŧ chứ."
Lâm Văn Tịch kiếm thật lâu, nhưng lại không tìm được cái nào phù hợp với nam nhân, hơn nữa... Hình như mình cũng không có qυầи ɭóŧ mới...
"Ừm chủ nhân, nếu không anh chờ chút nữa hãy tắm, để em xuống phía dưới mua đồ mới cho anh."
"Đã trễ thế rồi, đừng đi, mượn tạm của em đỡ cũng được."
Nếu như là trước đây tuyệt đối Lê Diễm sẽ không tiếp thu được chuyện mặc qυầи ɭóŧ của người khác, đến cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua. Thế nhưng nếu là của bé con, hình như cũng không sao cả, dù sao thì đến cả chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi mà. Ngược lại thoáng cái mặt của Lâm Văn Tịch lại đỏ bừng lên, nghĩ cái đó của mình... Mặc ở trên người nam nhân... Liền cảm thấy...
Thật vất vả mới tìm được một cái mình mặc tương đối ít nên vẫn còn khá mới cho nam nhân, Lê Diễm liền vào phòng tắm, Lâm Văn Tịch đã chọn cái thích hợp nhất nhưng chỉ thấy cái quần mặc vào trên người nam nhân vẫn rất chặt, nhất là cái chỗ phía trước, bị qυầи ɭóŧ bó sát lại, giống như là sư tử đang say ngủ, dưới tình huống như vậy càng thêm tỏ rõ sự hùng vĩ hơn người của nam nhân. Lâm Văn Tịch thoáng xấu hổ, vội vã dời tầm mắt.
"Bảo bối, anh phát hiện không ngờ em là một tiểu sắc quỷ." Nam nhân cười tà, "Nếu như anh nhớ không lầm thì ngày đầu tiên em nhìn thấy anh để trần lúc tắm xong cũng nhìn chằm chằm vào chỗ đó của anh như vậy, thế nào, có phải rất lớn hay không, thích nhìn chỗ đó của nam nhân đến thế sao?"
Căn bản là trước đây Lâm Văn Tịch chưa từng có sở thích đó, bây giờ bị nam nhân nói như vậy chỉ cảm thấy toàn thân đều ngượng đỏ lên, cứ như đang chột dạ...
"Chủ... Chủ nhân... Quần có bó quá không..." Bé con vội nói sang chuyện khác.
"Đúng là có một chút."
"Ừm... Hay là..." Bé con định kêu nam nhân đừng mặc nữa, sẽ không tốt cho chỗ đó, thế nhưng đột nhiên lại cảm thấy mình nói như vậy hình như có vẻ còn sắc hơn nữa, vẫn là quên đi, có cảm giác mình cứ như một ông chú biếи ŧɦái vậy. Bé con âm thầm thổ tào trong lòng.
"Bảo bối đang định kêu anh đừng mặc hả?"
Bị nam nhân nói trúng, Lâm Văn Tịch dứt khoát xoay người sang chỗ khác, không muốn nói tiếp nữa.
"Anh sợ nếu như anh không mặc, bảo bối nhìn một cây thịt heo bổng lớn như thế sẽ nhịn không được a, bác sĩ cũng đã dặn chúng ta đừng làm rồi còn gì." Nam nhân nói dâʍ tà như vậy khiến cho Lâm Văn Tịch sắp biến thành đà điểu luôn rồi, đến khi nào chủ nhân mới có thể không khi dễ mình thế nữa đây.
"Ai... Ai sẽ nhịn không được chứ... Nhanh ngủ đi." Bé con kéo chăn qua nhắm mắt lại, giả bộ muốn ngủ. Kỳ thực Lê Diễm chỉ đang chọc cậu thôi, thực ra sợ người không nhịn được chính là anh đây này.
"Bà xã, uống sữa trước cái đã." Lê Diễm rời giường hâm nóng sữa, hôm nay lúc Lâm Văn Tịch đi ra ngoài anh đã xem nhãn hiệu sữa rồi, đích thật là chỉ người mang thai mới có thể uống, không đợi anh kịp nghĩ nhiều liền nghe thấy tin Lâm Văn Tịch gặp chuyện không may.
"Dạ." Lâm Văn Tịch ngồi dậy nhận lấy cái ly trong tay nam nhân.
"Hôm nay tình huống nguy hiểm như thế, nếu không thì khoan đi làm tiếp đi." Lê Diễm sờ sờ bụng của cậu.
Lâm Văn Tịch lắc đầu, "Không được, không đi làm sẽ không có tiền, em đã nói muốn nuôi chủ nhân, không thể nói không giữ lời được."
"Em thực sự muốn nuôi anh hả?" Trong mắt của nam nhân lóe ra tia sáng.
"Ừm ừm, chủ nhân anh cứ yên tâm dưỡng thương là được rồi." Lâm Văn Tịch vỗ vỗ đầu nam nhân cứ như đang vỗ chú cún nhà mình.
Bị bé con đối đãi như "sủng vật" Lê Diễm cũng không có tức giận, trái lại còn cười cười. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên em ấy nói muốn nuôi mình, thế nhưng dưới tình huống như vậy bé con còn kiên trì thực hiện lời hứa hẹn lúc đầu, bảo mình ở nhà cố gắng dưỡng thương, khiến cho trong lòng Lê Diễm có một loại cảm giác khó có thể nói nên lời, dù sao từ nhỏ mình đã là một người rất cường đại, còn chưa từng có suy nghĩ ở nhà làm sâu gạo để người khác nuôi, hơn nữa lại còn là một bé con nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi, thế nhưng đối với Lâm Văn Tịch, Lê Diễm không biết tại sao anh không hề cảm thấy bị vũ nhục, trái lại còn tràn đầy ngọt ngào và cảm động.
"Không sao đâu. Em nhanh đi nằm đi." Nam nhân nói xong, liền kéo lấy Lâm Văn Tịch sang bế kiểu công chúa, đi vào phòng ngủ.
Lúc thả Lâm Văn Tịch xuống giường, Lê Diễm nhíu nhíu mày, "Giường của em cứng quá, ngủ giường như vậy sẽ không tốt cho cục cưng, hơn nữa cũng không tốt cho thân thể của em." Hôm qua Lê Diễm nằm trên giường cả ngày liền cảm thấy đau lưng, cứ có cảm giác căn bản là đang ngủ trên một tấm ván cứng lạnh như băng.
"Không sao đâu a. Em đã quen rồi." Lâm Văn Tịch nói xong, đột nhiên nghĩ đến khẳng định nam nhân sẽ không quen, trước đây giường của anh ấy đều là vừa lớn vừa êm, đến cả sàn nhà đều êm hơn cả giường của mình, "Ừm... Chủ nhân... Xin lỗi... Em quên khẳng định là anh sẽ không quen đi... Hiện tại để em đi thử xem còn gì lót được không..."
"Đứa ngốc, không phải là anh muốn để mình được thoải mái, mà là anh lo cho em kìa."
Lâm Văn Tịch ngồi xổm xuống, cuối cùng cũng tìm được một tấm chăn, kỳ thực trước đây đó là chăn của mẹ, sau khi giặt sạch vẫn để ở bên trong chưa từng lấy ra xài, Lâm Văn Tịch ôm ra trải lên giường, quả nhiên là đã thoải mái hơn một ít.
"Chủ nhân đã buồn ngủ chưa?"
"Còn phòng khác không, để anh qua phòng khác ngủ." Lê Diễm không có ngồi xuống giường, mà là nói một câu như thế.
"Không... Không có..." Thoáng cái ánh mắt của Lâm Văn Tịch ảm đạm xuống một chút, không biết tại sao nam nhân lại muốn sang ngủ chỗ khác.
"Hình như ở đây sẽ có chút chật." Lê Diễm là sợ mình ngủ ở bên cạnh sẽ chen lấn với em ấy, ở đây vốn đã nhỏ, hơn nữa hai người lại ngủ cùng một chỗ, khó bảo đảm mình sẽ không có cảm giác, nếu như thật sự nhịn không được liền không ổn, cho nên vẫn là "nhắm mắt làm ngơ" đi.
Lâm Văn Tịch cũng biết giường của mình quá nhỏ, trước đây lúc ở cùng mẹ cũng chỉ có một cái giường, cậu đều sẽ ngủ dưới sàn nhà, nhưng bây giờ cậu không muốn để cho nam nhân ngủ dưới sàn nhà, thân phận của nam nhân như vậy, sao Lâm Văn Tịch nỡ để anh chịu ủy khuất cho được.
"Vậy chủ nhân anh ngủ đi, em ngủ dưới sàn là được rồi.”
"Em là đồ ngốc hả? Thân thể em đã như vậy rồi còn muốn ngủ dưới sàn là sao? Anh chỉ sợ mình sẽ chen đến em nên mới định ra chỗ khác ngủ, nào có chuyện để cho bà xã của mình ngủ dưới sàn nhà bao giờ." Lê Diễm sắp bị bé con chọc tức chết rồi, "Để anh ra sô pha ngủ vậy."
Nói xong Lê Diễm liền định đi ra ngoài, thế nhưng lúc này bầu không khí lại yên lặng đến quỷ dị, Lê Diễm mới chợt nhớ tới, lần trước cái sô pha kia đã... Bị bọn họ làm... Sụp rồi...
Nhất thời trên mặt của Lâm Văn Tịch cũng đỏ bừng một mảnh.
"Hay là chủ nhân ngủ ở đây đi. Chỉ cần chủ nhân không ngại, chen một chút cũng không sao... Nếu như thực sự không được nữa, lúc nhận được tiền lương tháng sau, em sẽ đi đổi giường mới."
Bé con này trải qua một khoảng thời gian mang thai lâu như vậy cũng không nỡ đổi giường vậy mà chỉ vì sợ mình khó chịu liền muốn đổi sao? Lê Diễm vừa tức vừa cảm động, chỉ có bé con này mới có thể khiến cho anh không biết phải làm thế nào.
"Không sao, vậy ngủ chung đi." Lê Diễm vừa nói vừa suy nghĩ nếu như đêm nay bé con cọ đến mình nổi lửa thì phải làm thế nào, trước đây lúc ở nhà gần như là anh chưa bao giờ khắc chế, chỉ cần muốn, nhất định sẽ túm lấy bé con làm cho bằng được. Bất quá bây giờ không được, xem ra mình phải cấm dục rồi.
Bởi vì không có trò tiêu khiển gì, đến cả chuyện duy nhất hai người có thể làm là... Làm yêu... Hiện tại cũng đã bị hủy bỏ, cho nên cuộc sống củi gạo dầu muối tương giấm trà của hai người chính thức bắt đầu, mỗi ngày tắm rửa xong sau đó liền đi ngủ sớm.
Lâm Văn Tịch tắm rửa xong đi ra đến phiên nam nhân tắm, mới phát hiện trong nhà không có quần áo của nam nhân, chỉ có một bộ duy nhất được mặc trên người anh, nam nhân lại có tính khiết phích, không thích mặc lại quần áo cũ, cho nên phải đợi giặt sạch rồi mới mặc lại được, Lâm Văn Tịch nghĩ ngày mai sẽ đi mua cho anh ấy vài bộ quần áo, bất quá bây giờ nên cho nam nhân mặc gì đây? Lâm Văn Tịch rơi vào tình cảnh khó xử.
"Không cần, dù sao thì trước đây anh cũng ngủ lõa thể mà." Nam nhân nói rất vô tư.
Hơn nữa giường của bé con cũng rất sạch sẽ, tuy rằng đơn sơ, nhưng Lâm Văn Tịch vẫn luôn quét dọn mọi chỗ thậm chí trong góc kẹt đều rất sạch sẽ.
"Thế nhưng hiện tại anh đang bị thương, không thể để bị cảm được. Hơn nữa... Vẫn phải mặc... Qυầи ɭóŧ chứ."
Lâm Văn Tịch kiếm thật lâu, nhưng lại không tìm được cái nào phù hợp với nam nhân, hơn nữa... Hình như mình cũng không có qυầи ɭóŧ mới...
"Ừm chủ nhân, nếu không anh chờ chút nữa hãy tắm, để em xuống phía dưới mua đồ mới cho anh."
"Đã trễ thế rồi, đừng đi, mượn tạm của em đỡ cũng được."
Nếu như là trước đây tuyệt đối Lê Diễm sẽ không tiếp thu được chuyện mặc qυầи ɭóŧ của người khác, đến cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua. Thế nhưng nếu là của bé con, hình như cũng không sao cả, dù sao thì đến cả chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi mà. Ngược lại thoáng cái mặt của Lâm Văn Tịch lại đỏ bừng lên, nghĩ cái đó của mình... Mặc ở trên người nam nhân... Liền cảm thấy...
Thật vất vả mới tìm được một cái mình mặc tương đối ít nên vẫn còn khá mới cho nam nhân, Lê Diễm liền vào phòng tắm, Lâm Văn Tịch đã chọn cái thích hợp nhất nhưng chỉ thấy cái quần mặc vào trên người nam nhân vẫn rất chặt, nhất là cái chỗ phía trước, bị qυầи ɭóŧ bó sát lại, giống như là sư tử đang say ngủ, dưới tình huống như vậy càng thêm tỏ rõ sự hùng vĩ hơn người của nam nhân. Lâm Văn Tịch thoáng xấu hổ, vội vã dời tầm mắt.
"Bảo bối, anh phát hiện không ngờ em là một tiểu sắc quỷ." Nam nhân cười tà, "Nếu như anh nhớ không lầm thì ngày đầu tiên em nhìn thấy anh để trần lúc tắm xong cũng nhìn chằm chằm vào chỗ đó của anh như vậy, thế nào, có phải rất lớn hay không, thích nhìn chỗ đó của nam nhân đến thế sao?"
Căn bản là trước đây Lâm Văn Tịch chưa từng có sở thích đó, bây giờ bị nam nhân nói như vậy chỉ cảm thấy toàn thân đều ngượng đỏ lên, cứ như đang chột dạ...
"Chủ... Chủ nhân... Quần có bó quá không..." Bé con vội nói sang chuyện khác.
"Đúng là có một chút."
"Ừm... Hay là..." Bé con định kêu nam nhân đừng mặc nữa, sẽ không tốt cho chỗ đó, thế nhưng đột nhiên lại cảm thấy mình nói như vậy hình như có vẻ còn sắc hơn nữa, vẫn là quên đi, có cảm giác mình cứ như một ông chú biếи ŧɦái vậy. Bé con âm thầm thổ tào trong lòng.
"Bảo bối đang định kêu anh đừng mặc hả?"
Bị nam nhân nói trúng, Lâm Văn Tịch dứt khoát xoay người sang chỗ khác, không muốn nói tiếp nữa.
"Anh sợ nếu như anh không mặc, bảo bối nhìn một cây thịt heo bổng lớn như thế sẽ nhịn không được a, bác sĩ cũng đã dặn chúng ta đừng làm rồi còn gì." Nam nhân nói dâʍ tà như vậy khiến cho Lâm Văn Tịch sắp biến thành đà điểu luôn rồi, đến khi nào chủ nhân mới có thể không khi dễ mình thế nữa đây.
"Ai... Ai sẽ nhịn không được chứ... Nhanh ngủ đi." Bé con kéo chăn qua nhắm mắt lại, giả bộ muốn ngủ. Kỳ thực Lê Diễm chỉ đang chọc cậu thôi, thực ra sợ người không nhịn được chính là anh đây này.
"Bà xã, uống sữa trước cái đã." Lê Diễm rời giường hâm nóng sữa, hôm nay lúc Lâm Văn Tịch đi ra ngoài anh đã xem nhãn hiệu sữa rồi, đích thật là chỉ người mang thai mới có thể uống, không đợi anh kịp nghĩ nhiều liền nghe thấy tin Lâm Văn Tịch gặp chuyện không may.
"Dạ." Lâm Văn Tịch ngồi dậy nhận lấy cái ly trong tay nam nhân.
"Hôm nay tình huống nguy hiểm như thế, nếu không thì khoan đi làm tiếp đi." Lê Diễm sờ sờ bụng của cậu.
Lâm Văn Tịch lắc đầu, "Không được, không đi làm sẽ không có tiền, em đã nói muốn nuôi chủ nhân, không thể nói không giữ lời được."
"Em thực sự muốn nuôi anh hả?" Trong mắt của nam nhân lóe ra tia sáng.
"Ừm ừm, chủ nhân anh cứ yên tâm dưỡng thương là được rồi." Lâm Văn Tịch vỗ vỗ đầu nam nhân cứ như đang vỗ chú cún nhà mình.
Bị bé con đối đãi như "sủng vật" Lê Diễm cũng không có tức giận, trái lại còn cười cười. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên em ấy nói muốn nuôi mình, thế nhưng dưới tình huống như vậy bé con còn kiên trì thực hiện lời hứa hẹn lúc đầu, bảo mình ở nhà cố gắng dưỡng thương, khiến cho trong lòng Lê Diễm có một loại cảm giác khó có thể nói nên lời, dù sao từ nhỏ mình đã là một người rất cường đại, còn chưa từng có suy nghĩ ở nhà làm sâu gạo để người khác nuôi, hơn nữa lại còn là một bé con nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi, thế nhưng đối với Lâm Văn Tịch, Lê Diễm không biết tại sao anh không hề cảm thấy bị vũ nhục, trái lại còn tràn đầy ngọt ngào và cảm động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất