Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 42

Trước Sau
Ngay từ đầu chỉ là tiếng vang rất nhỏ, nhưng khi tiếng rồng gầm càng ngày càng cao, động tĩnh cũng càng ngày càng lớn lên, nhất là bốn phương tám hướng truyền tới tiếng chấn động khiến cho cả đất cũng phải rung lên.

Dưới loại tình huống này sắc mặt của ám vệ trắng bệch, bọn họ nhìn Chu Kì Nghiêu đột nhiên dừng lại, không yên hỏi: “Hoàng, hoàng thượng…. điều này thật kỳ lạ, đây rốt cuộc là thanh âm gì? Sao lại đột nhiên có nhiều dã thú tới đây như vậy?”

Dựa vào âm thanh này, tuyệt đối không chỉ có mười tám con, sợ là hơn trăm con ngàn con, thậm chí có thể tiếp tục gia tăng nhiều hơn.

Chu Kì Nghiêu cũng không nghĩ sẽ xảy ra một màn như vậy, vừa rồi tiểu ngân long ở trong lòng ngực đột nhiên nhảy lên cây, hắn thật sự là sợ ngốc tử này vừa đi là sẽ không về nữa, lúc trước trong người hắn có long châu, cho dù ngốc tử này rời khỏi, đối phương còn có thể quay trở lại, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, hắn rõ ràng cảm giác được trong lòng mình có sự khủng hoảng.

Mấy ngày này từ khi hắn biết được thân phận của Long Bạch Bạch sau đó hai người lại ở cùng một chỗ, tâm tình của hắn vẫn trong tình trạng mất mà tìm lại được, cố gắng bỏ qua khả năng này.

Chu Kì Nghiêu hít sâu một hơi, miễn cưỡng để bản thân mình tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn hướng rồng gầm, trong đầu hiện lên câu hỏi trước khi Long Bạch Bạch rời đi, hiện giờ biết được ngốc tử này là đang giúp hắn, nhưng hắn vẫn như cũ không thể thả lỏng tâm tình, cho dù trên đỉnh đầu Long Bạch Bạch có một cái cây thật to che chở, nhưng lo lắng ở dưới đáy lòng hắn càng tăng thêm.

Chu Kì Nghiêu không lên tiếng, ám vệ liếc nhau cũng không dám mở miệng, nhưng lại sợ những dã thú chạy tới chỗ bọn họ, dã thú hung mãnh như vậy, bọn họ có thể liều mạng chiến đấu, nhưng lại gặp phải loại đánh nhau không theo bài bản như này, sợ là cửu tử nhất sinh.

Nhưng hoàng thượng không nhúc nhích, bọn họ là ám vệ, chức trách là bảo vệ hoàng thượng, đương nhiên cũng không dám nhúc nhích.

Nhưng một màn sau đó lại làm cho ám vệ sợ ngây người, rõ ràng những con thú đó đều chạy tới từ khắp các nơi khác nhau, lại đều chạy tới một nơi, thậm chí còn tránh khỏi phương hướng bọn họ, nơi chúng nó đang lao tới, đúng là những truy binh đang cầm đuốc đuổi theo.

Không phải là hoàng đế của bọn họ thật là có mạng thiên tử nên được thần rồng phù hộ đó chứ, nên mới kêu gọi muôn thú đến giúp bọn họ đuổi truy binh đi?

Không biết ai không nhịn được  mà tự mình thì thầm một tiếng, rồi lại tự mình nhanh chóng phủ định, sao lại có thể?

Nhưng nửa giờ kế tiếp, bọn họ nhìn thấy vô số dã thú đã bao vây truy binh thành một vòng.

Bọn họ cách khá xa, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy thanh âm truy binh đuổi dã thú, thậm chí dập luôn cả đuốc, bốn phía hoàn toàn đều chìm trong đêm tối, khiến cho ánh mắt của dã thú trong đêm tối làm cho người ta kinh sợ.

Những dã thú này cũng không nói, chỉ im lặng vây quanh truy binh này vài vòng, truy binh bị dọa cũng không nhẹ, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng giằng co cũng không lâu lắm, có đầu lĩnh quyết định đánh cuộc một trận, chỉ là bọn họ vừa mới nhúc nhích, tiếng rồng gầm lại vang lên.

Một tiếng gầm này vừa vang lên, bầy dã thú này cũng ngửa đầu gầm theo, lập tức được truyền đi khắp nơi….. ám vệ cách xa như vậy còn sợ tới mức mềm chân, huống chi là truy binh.

Cho tới khi những người nọ bị chinh phục hoàn toàn, tiếng rồng gầm ở phía trên rốt cục ngừng lại, cả người ám vệ đều sởn gai ốc, tình huống này thật không bình thường, ban đêm trời mát, gió lạnh vừa thổi, bọn họ liền sợ run cả người.

Nhưng hoàng thượng ở phía trước lại không sứt mẻ, giống như một bức tượng điêu khắc, vẫn cứ ngửa đầu đứng ở nơi đó, nhưng cũng không nhìn bách thú tề tựu ở nơi xa, mà là âm thanh đầu tiên vang lên.



Bọn họ liếc nhau, kỳ thật đến bây giờ bọn họ cũng chưa phát hiện ra vật phát ra thanh âm đầu tiên là vật gì, chỉ là nghe tiếng cũng không biết là thứ gì, bọn hắn chưa bao giờ nghe qua.

Hoàng thượng vẫn ngửa đầu nhìn như vậy, bọn họ cũng không biết là nhìn gì, mà khi âm thanh ban đầu biến mất, đột nhiên phía trước rốt cục có động tĩnh, thanh âm sàn sạt giống như là có cái gì đang lao về phía bọn họ.

Ám vệ bảo trì cảnh giác cao độ, sợ có cái gì tập kích bọn họ.

Kết quả, liền nhìn thấy một vật mang theo một đống lá cây, vèo một cái nhảy vào trong lòng ngực của hoàng thượng, mà khi đồ vật kia nhảy vào, hoàng thượng rốt cục có hành động, nhanh chóng cúi đầu ôm chặt lấy thứ đó.

Ám vệ đứng gần đó cảm giác được thân thể vẫn buộc chặt của hoàng thượng rốt cục được buông lỏng ra, cũng không nói chuyện, bởi vì hoàng thượng đưa lưng về phía bọn họ, nên bọn họ cũng không biết vẻ mặt của hoàng thượng như thế nào.

Khi Long Bạch Bạch quay lại  hắn liền chui vào trong ngực Chu Kì Nghiêu, cái đuôi cũng nhếch lên trên, chỉ tiếc người tốt không cho hắn lộ mặt, hắn chỉ có thể mượn một cây đại thụ để che chắn, kết quả lúc tiến vào động tác quá nhanh, ngay cả lá cây cũng mang theo vào, Long Bạch Bạch đang định dùng móng vuốt đẩy lá cây ra ngoài, kết quả đột nhiên bị cách quần áo ôm lấy.

Long Bạch Bạch nghển cổ thiếu chút nữa bị ép dẹp: “Ngao!” người tốt mau buông ra buông ra, khó chịu muốn chết!

Chu Kì Nghiêu cảm giác được động vật trong ngực đang một lòng muốn thoát ra rốt cục thả ra, mà một tiếng này của Long Bạch Bạch liền dọa ám vệ: vừa rồi, vừa rồi có cái gì vọt vào lòng hoàng thượng vậy? còn, còn có thể kêu to như vậy!

Đầu của Chu Kì Nghiêu cũng không quay lại: “Cưỡi ngựa chạy về phía trước, không được quay đầu lại, trẫm sẽ đuổi theo! Lập tức, đây là mệnh lệnh!”

Chu Kì Nghiêu cũng không quay đầu lại nói một câu như vậy, ám vệ phản xạ xoay người lên ngựa, vung cương ngựa xông ra ngoài, chỉ là sau khi lao đi mới phản ứng lại:Vậy, vậy hoàng thượng thì sao? Còn nữa, mới vừa rồi rốt cục là cái gì?

Chu Kì Nghiêu vẫn chờ ám vệ hoàn toàn rời khỏi, mới buông cánh tay ra.

Khi Long Bạch Bạch nghĩ mình sẽ bị nghẹn chết liền cảm thấy được thả lỏng, hắn lập tức nhảy ra ngoài, lao ra khỏi vạt áo, móng vuốt víu vào cằm Chu Kì Nghiêu gào: “Người tốt, ngươi có phải là người qua cầu rút ván phải không?” hắn đã giúp người tốt đuổi đi người xấu, kết quả còn không được ăn no, còn thiếu chút nữa bị người tốt ép chết.

Kết quả vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy người tốt cúi đầu nhìn hắn.

Long Bạch Bạch không biết vì sao, nhìn ánh mắt người tốt liền cảm thấy chột dạ, còn rất khó chịu, nghĩ tới trước khi chạy đi không nói trước với người tốt một tiếng, móng vuốt yên lặng buông lỏng, từ trên mặt Chu Kì Nghiêu chuyển tới vạt áo.

Long Bạch Bạch ngồi xổm ở nơi đó, cẩn thận vuốt móng vuốt của mình, vừa vuốt vừa nhìn Chu Kì Nghiêu: “người tốt, ngươi xem ta thông minh hay không, ngươi không cho những  người đó nhìn thấy ta, ta liền dính lá cây lao xuống, mùi vị của lá cây cũng không dễ ngửi, vẫn là thịt thơm hơn. Còn nữa, ta lợi hại hay không? Kỳ thật ta cũng không biết sao lại như vậy, mới vừa rồi giống như là bản năng, người tốt ngươi đừng không nói lời nào, ta giúp ngươi đuổi người xấu, có phải nên cho ta ăn chút gì ngon hay không?”

Chu Kì Nghiêu càng không nói, trong lòng Long Bạch Bạch càng không yên, chỉ là ngay sau đó, chợt nghe trên đỉnh đầu có tiếng thở dài của đối phương: “Ngươi có biết hay không…. Ngươi đã dọa trẫm.”

Long Bạch Bạch cúi đầu: “Ta biết sai rồi…..”

Chu Kì Nghiêu nhìn tiểu ngân long tội nghiệp ngồi xổm ở nơi đó, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không có lần sau.”



Long Bạch Bạch lắc lắc đuôi, nhỏ giọng nói: “biết rồi.” chỉ là nói xong, lại  nhịn không được hưng phấn mà vặn vẹo, “Vậy người tốt còn chưa nói, ta lợi hại hay không?”

Chu Kì Nghiêu yên lặng nhìn hắn, khiến trái tim bé nhỏ của Long Bạch Bạch đập loạn nhịp, hay là…. Kỳ thật hắn không giúp đỡ được cái gì còn gây thêm phiền toái sao? Kết quả, liền nhìn thấy nam tử vẫn nghiêm mặt, đột nhiên ôm lấy hắn, ở trên sừng bên trái của hắn hôn một cái, mặt mày đều mang ý cười: “Rất lợi hại, còn lợi hại hơn cả trẫm.”

Long Bạch Bạch còn không kịp phản ứng, loại thay đổi này quá nhanh, khiến cho hắn sau một lúc lâu mới nâng móng lên ôm lấy sừng, lấy lại tinh thần, ngao một cái liền nhảy vào trong vạt áo của Chu Kì Nghiêu, chỉ lộ ra một cái đuôi đang liều mạng vẫy, Chu Kì Nghiêu nhịn không được nở nụ cười, kéo nó ra liền bị một cái móng vuốt ló ra đạp một cái.

Lại kéo, lại đạp…..

Cuối cùng, liền nhìn thấy ngốc tử này ôm một bên sừng rồng len lén đi ra, mắt thú sáng lấp lánh, lúc Chu Kì Nghiêu nghĩ hắn sẽ nói cái gì, một con tiểu ngân long lại đưa một cái sừng khác lại gần, rất đúng lý hợp tình nói: “Sao lại chỉ có gặm một cái, bên này, bên này cũng muốn gặm một chút.”

Chu Kì Nghiêu: “…..”

Ám vệ vốn dựa theo mệnh lệnh của Chu Kì Nghiêu liều mạng chạy về phía trước, kết quả đột nhiên ở phía sau truyền tới một tiếng rồng gầm thật dài, nhưng lại không giống  như lúc trước, mang theo cảm giác kích động phấn khởi, mà từ một tiếng này, muôn thú đang vây thành một vòng cũng kích động phấn khởi gào lên, lập tức có thanh âm kêu khóc của truy binh truyền tới, khiến cho một đống sợ tới mức hôn mê.

Ám vệ yên lặng liếc nhau, cũng run lên bần bật, kết quả lúc này phía sau truyền tới thanh âm của hoàng thượng: “Đừng gào, gào lâu như vậy giọng không khó chịu sao?”

Kết quả, thanh âm đột nhiên biến mất, muôn thú cũng nhanh chóng được an ủi.

Nhóm ám vệ: “…..” đột nhiên hơi muốn chạy, bọn họ có thể, có thể đổi chủ tử được không? Bọn họ đột nhiên cảm thấy mình có phải là phát hiện được bí mật gì khó lường hay không?

Đúng lúc này Chu Kì Nghiêu cưỡi ngựa chạy tới đây, hắn vừa an ủi vừa đè lại Long Bạch Bạch đang nhảy loạn trong quần áo hắn, khi hắn ngẩng mặt lên nhìn ám vệ, liền căng da mặt, ánh mắt lạnh nhạt nguy hiểm đảo qua: “Đêm nay các ngươi nghe thấy cái gì? Nhìn thấy cái gì?”

Ám vệ sửng sốt, lấy lại tinh thần, lập tức gật đầu: “Đêm nay thuộc hạ….. không nhìn thấy gì cả! không nghe thấy gì cả!”

Lúc này Chu Kì Nghiêu mới vừa lòng, bọn họ vẫn chưa nhìn thấy hình dáng của Long Bạch Bạch, chắc là cũng không đoán được trên đời này thật sự có rồng.

Chu Kì Nghiêu ừ một tiếng, cũng biết chờ tới hừng đông hắn mang theo Long Bạch Bạch thì dã thú cũng sẽ rời đi, đến lúc đó truy binh cũng sẽ thoát thân, cho nên trước đó bọn họ cần phải đổi một con đường quay về kinh thành.

Mà Chu Kì Nghiêu không biết là Long Bạch Bạch được hắn an ủi xong ở trong ngực hắn thường thường sờ sờ sừng mình ngây ngô cười, sau đó cả đoạn đường này thường thường ló ra ngó Chu Kì Nghiêu một cái, lại sờ sờ sừng mình, lại ngó thêm một cái, lại sờ sờ thêm, giống như Chu Kì Nghiêu là một món ăn.

Thế nhưng khi chạy tới thôn trấn an toàn, đối mặt với một bàn toàn là đồ ăn, bàn đồ ăn Chu Kì Nghiêu lập tức bị Long Bạch Bạch đá văng không còn một mảnh.

Chu Kì Nghiêu nhìn Long Bạch Bạch không tim không phổi, đột nhiên có chút chờ mong mười ngày sau mà Chu Viêm nói, đến lúc đó ngốc tử này đã hai trăm tuổi, không biết có thể biến về hình người hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau