Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn
Chương 46
Cho dù có là thất tình đi chăng nữa thì bộ dạng cũng không đến mức uể oải, ỉu xìu, không chút sức sống nào như vậy, Lăng Thanh thầm nghĩ.
"Phỏng chừng là sức khỏe không tốt cho lắm."
"Cảm thấy không khỏe vậy mà vẫn đến để quay phim, cô ấy cũng thật là chuyên nghiệp mà." Chung Hoán không khỏi cảm khái nói.
Lăng Thanh: . . . .
Lăng Thanh lặng lẽ liếc mắt qua cái con người vừa mới mở miệng bên cạnh mình, ngốc đến như vậy sao có thể thành nghệ sĩ tuyến 2 được nhỉ ?!
Hắn hiện tại đúng là cảm thấy Chung Hoán lớn lên cũng có chút nhan sắc!
Bằng không chỉ dựa vào trí tuệ thì khó mà đi lên được!
Hai người hàn huyên trong chốc lát thì đến phiên Lăng Thanh cùng Tần Nhạn Dư đóng phim.
Đoạn này cốt yếu là Hạ Triều Dương và Triệu An Ninh đôi bên giải trừ hiểu lầm, sau đó bộc bạch nỗi lòng rồi cũng nhau vào rừng tản bộ gia tăng tình cảm.
Lăng Thanh rất nhanh đã điều chỉnh tốt trạng thái của chính mình, hắn nhìn Tần Nhạn Dư một cái, thật lòng mà nói thì có chút lo lắng.
Trạng thái của Tần Nhạn Dư hoàn toàn ngược lại: không tốt, mà cô cũng không tài nào điều chỉnh cho tốt lên được! Hiện tại bắt cô diễn cảnh yêu thương nồng nàn, tình chàng ý thiếp với Lăng Thanh chẳng khác nào xát muối vào vết thương lòng đang rướm máu còn chưa kịp lành kia.
Cô nỗ lực cười cười, làm trạng thái của mình thoạt nhìn tốt một chút, sau đó liền đi đến gần Lăng Thanh.
"Action." Lý đạo hô.
Lăng Thanh quay đầu, ôn nhu nhìn Tần Nhạn Dư, không nhanh không chậm nói: "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Tần Nhạn Dư cười một chút nói: "Lúc đó ngươi còn trốn tránh ta."
"Ta tận lực tránh mặt, không ngờ rằng trời xui đất khiến, vẫn là gặp nàng."
"Đây là minh chứng hai người chúng ta thực sự rất có duyên."
"Đúng vậy."
"Mấy ngày qua ngươi có nhớ ta không?" Tần Nhạn Dư hỏi.
"Nàng nghĩ sao ?"
Tần Nhạn Dư ngước mắt nhìn hắn, nhìn đến chú tâm, một câu hờn dỗi "Ta không biết" vốn nên phải nói ra liền như thế nào cũng không mở miệng được.
Chờ cô ý thức được chính mình lúc này không nên đơn phương tạm dừng đối thoại, cuống quít muốn cứu vãn tình thế thì trong nháy mắt ván đã đóng thuyền rồi, quá muộn!
"Cut." Lý đạo hô: "Làm lại."
Lăng Thanh đành phải phối hợp cùng cô, một lần nữa bắt đầu, nhưng mà cảm xúc của Tần Nhạn Dư từ lúc bắt đầu đã không ổn, lần này lại bị tiếng "cut" của đạo diễn trực tiếp "cut" luôn tia xúc cảm còn sót lại, cho nên vẫn là: có cố thế nào thì cũng không thể hòa mình vào dòng tâm tư của nhân vật.
Hai người thoạt nhìn không giống như một cặp trai gái đang yêu nhau, mà đúng hơn là tình đơn phương không được hồi đáp: một mình ôm lấy bi thương, một mình gặm nhấm nỗi nhớ.
Chung Hoán khó hiểu ra mặt: "Tần tỷ bị làm sao vậy? Nhìn chị ấy giống như chỗ nào cũng thực không thoải mái."
Chu Tư Hủy thở dài: "Phỏng chừng là tâm lý không thoải mái đi."
"Hả?" Chung Hoán quay đầu nhìn cô: "Chị biết gì hả ?"
"Không biết, chị chỉ đoán vậy thôi." Chu Tư Hủy cười cười: "Em không cần phải để ý đâu."
Chung Hoán nhíu nhíu mày rất biết điều mà không nói nữa.
Lăng Thanh cùng cô phối hợp diễn tổng cộng ba lần, "cut" hết ba lần.
Đạo diễn nhịn không được hỏi Tần Nhạn Dư: "Nhạn Dư, cô hôm nay sức khỏe không được tốt sao ?"
Tần Nhạn Dư cúi đầu: "Thực xin lỗi, Lý đạo."
"Cô nếu đã không khỏe vậy thì phân cảnh này tạm thời để lại, chúng ta sẽ bổ sung sau?"
Tần Nhạn Dư gật đầu.
Lăng Thanh thật bất đắc dĩ, sau khi Tần Nhạn Dư rời đi thì chính mình cũng tìm gặp Lý đạo: "Nếu tôi nhớ không lầm thì Triệu An Ninh có một đoạn phải diễn cảnh khóc trong rừng. Tần tỷ hôm nay cảm xúc không ổn định, so với diễn cảnh yêu đương, nói không chừng diễn cảnh khóc sẽ thích hợp hơn, hay là thử một lần xem."
Lý đạo im lặng, lời Lăng Thanh nói cũng rất có lý, nghĩ nghĩ liền cho người gọi Tần Nhạn Dư đến đây, hỏi xem cô có đồng ý không.
Tần Nhạn Dư không nghĩ tới ông lại đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn điều chỉnh như vậy, hơi chút bất ngờ nhưng cũng không phản đối, gật gật đầu.
Đạo diễn tuy là dựa theo đề nghị của Lăng Thanh mà làm nhưng cũng không có tiết lộ đây là chủ ý của hắn. Ông chỉ huy nhân viên công tác thay đổi đạo cụ, lúc này mới lần nữa bắt đầu bấm máy cho cảnh mới.
Tần Nhạn Dư cảm xúc hiện tại phải nói là vô cùng tốt, không chê vào đâu được, đoạn này nối tiếp đoạn kia, cứ một mạch như vậy, rất nhanh đã hoàn thành.
Đây là lần đầu tiên Lăng Thanh nhìn thấy cô diễn cảnh khóc, xác thật như lời Vu Thần nói, cô khóc rất đẹp: nhu nhược đáng thương, thanh thuần vô tội. Thậm chí còn mang theo một phần quật cường, như một đóa hoa lê vươn mình trong mưa bão, đặc biệt động lòng người.
Cô quả thật rất hợp để diễn cảnh khóc như thế này.
Tần Nhạn Dư quay xong, nước mắt dường như cũng chưa có ý định ngừng rơi.
Cô không quay về khu nghỉ ngơi mà lựa chọn trực tiếp đi về phía xe của bảo mẫu, người đại diện của Tần Nhạn Dư thấy vậy vội vàng đuổi theo.
Lăng Thanh cũng bước theo ngay sau đó.
Tiểu Lưu khó hiểu: "Lăng ca, anh đi đâu vậy?"
Lăng Thanh cười một chút nói: "Tôi đi thu đầu người."
(*Mình để nguyên văn, nghe có vẻ creepy vậy thui chứ thật ra nghĩa là đi thu nạp người về trướng của mình, kiểu như chụy chọn cưng, hãy về với đội của chụy :>)
"Hả?" Tiểu Lưu ngơ ngác.
Lăng Thanh cười vỗ vỗ bờ vai cậu, đi về phía Tần Nhạn Dư.
Tần Nhạn Dư một thân ảnh cô đơn ngồi trong xe, cúi đầu, che mặt, nhỏ giọng khóc nức nở.
Lăng Thanh trước sau như một, nhẫn nại chờ đến khi Tần Nhạn Dư ổn định một chút, chuẩn bị xuống xe đi bổ trang* mới âm trầm xuất hiện.
(* bổ trang là dặm lại lớp trang điểm. Vì nghĩa có chút khác so với chỉnh trang, trang điểm nên mình để nguyên văn nha.)
Hắn đi đến trước mặt Tần Nhạn Dư, rất hòa nhã cười nói: "Nói chuyện chút đi."
Người đại diện của Tần Nhạn Dư lúc này hệt như gà mẹ, đang bảo vệ gà con Nhạn Dư trước diều hâu Lăng Thanh, một bộ căng thẳng hết sức đứng chắn trước mặt "con" mình, thậm chí cảm thấy chưa đủ còn muốn dang tay ra bảo hộ luôn cho chắc: "Nhạn Dư nhà chúng tôi không có chuyện gì để nói cùng cậu đâu."
"Có hay không không phải do cô định đoạt, Tần Nhạn Dư, cô thật không muốn cùng tôi nói chuyện sao?" Lăng Thanh giọng nói mang chút ý cười: "Hay là cô không dám?"
Tần Nhạn Dư cười một tiếng, kéo người đại diện qua một bên: "Được thôi, tôi cùng cậu trò chuyện."
Cô một lần nữa ngồi vào xe, Lăng Thanh cũng lập tức theo sau.
Người đại diện muốn vào cùng bọn họ thì bị Tần Nhạn Dư ngăn lại: "Không cần, em tự nói với cậu ấy."
Người đại diện nhìn cô, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tần Nhạn Dư đóng cửa xe, nhìn thẳng vào Lăng Thanh, không chút vòng vo: "Cậu muốn nói cái gì?"
Lăng Thanh nhìn một lượt, đôi mắt của Tần Nhạn Dư còn vương chút hồng, đuôi mắt nhìn qua giống như đã kẻ thêm eyeliner, biểu tình trên gương mặt cố làm ra vẻ quật cường, tựa hồ như đã hạ quyết tâm cùng hắn tranh đua thành bại vậy.
Lăng Thanh tựa lưng vào ghế, thực bình tĩnh cũng thực chậm rãi phun ra mấy chữ: "Cô còn định như vậy bao lâu nữa?"
"Cái gì mà như vậy?" Tần Nhạn Dư hỏi hắn, ngữ khí mang theo chút kích động.
Lăng Thanh giương mắt nhìn lại cô, ánh mắt lần này không giống những lần trước: một tia ôn nhu cũng không có. Hắn cười nhạo nói: "Đương nhiên là chuyện công tư không phân minh, xử trí theo cảm tính, tiêu cực lãn công*."
(*tức là phá hoại một cách âm thầm, thụ động)
Tần Nhạn Dư bị hắn trực tiếp phê bình, có chút nghẹn họng, thấp giọng phân bua: "Chỉ là hôm nay tâm tình có chút không tốt thôi."
"Cô có ngày nào mà tâm tình tốt đâu?" Lăng Thanh hỏi lại: "Bản thân cô không phải từ những ngày đầu khai máy cho đến hiện tại tâm tình vẫn luôn không tốt, xử lý theo cảm tính đó sao ?"
Hắn chậm rãi ngồi dậy, nhích gần về phía Tần Nhạn Dư: "Cô tốt xấu gì cũng là người có già vị lớn nhất của công ty, dám hỏi Hoắc Kỳ và Vu Thần có biết được rằng, cô ở phim trường biểu hiện đều là như thế này không hả?"
Tần Nhạn Dư khẽ cười một tiếng, nghe kĩ còn có vài phần chế giễu: "Bọn họ không biết, không phải còn có cậu "thông báo" sao? Từ trước đến nay làm như không phải là cậu luôn đánh tiếng để Vu Thần ra mặt thay mình vậy?"
"Thứ nhất, tôi không ép buộc anh ấy phải ra mặt cho tôi. Nếu "tiết lộ chuyện trước đây" trong miệng cô là ám chỉ một loạt những hành động sai trái của cô nhằm vào tôi lúc đầu, thì hiện tại tôi nói cho cô biết một điều, tôi không hề nói chuyện đó cho Vu Thần. Nhưng phim trường người nhiều ý nhiều, tôi không nói nhưng miệng thiên hạ tôi không quản được!"
"Thứ hai, Vu Thần vì tôi mà ra mặt đòi công đạo, chuyện này cũng rất bình thường, anh ấy thích tôi, nếu không ra mặt cho tôi không lẽ đi ra mặt cho cô à?"
"Cậu . . . ." Tần Nhạn Dư cắn chặt răng, muốn nói lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ đành nhả ra bốn chữ: "Không biết xấu hổ."
"Việc này có cái gì mà không biết xấu hổ. Cô nhằm vào tôi không phải là vì cảm thấy Vu Thần thích tôi à ? Tôi nếu không thừa nhận, chẳng phải là cô sẽ trông rất ngu xuẩn sao; mà tôi thừa nhận, ngược lại chứng minh nghi ngờ của cô là đúng, cô cũng sẽ chân chính có lý do đúng đắn để mà đối đầu với tôi, tôi làm vậy tất cả là vì muốn tốt cho cô đó thôi."
"Cậu nói có chuyện muốn nói, chính là mấy lời này sao? Nếu vậy hiện tại cậu xuống xe được rồi đó." Tần Nhạn Dư thẳng thừng.
"Này đương nhiên không phải." Lăng Thanh cười khẽ: "Tôi tới tìm cô là muốn nói với cô, đừng đem một bộ bài đẹp chơi cho hỏng, vận mệnh có thể cho cô cơ hội đổi đời, nhưng bỏ lỡ rồi thì không nhất định sẽ cho cô cơ hội lần thứ hai. Cho nên đừng đi con đường hẹp đó nữa, Tần Nhạn Dư."
Tần Nhạn Dư khẽ cười một tiếng, không nói gì.
"Trở lại 5 năm trước, cô còn nhớ rõ 5 năm trước ai là đỉnh lưu, ai là nữ minh tinh hot nhất không? Hiện tại cô ta đâu rồi, cô ta vẫn là top 1 lưu lượng sao ? Trong cái giới giải trí làm bằng sắt: lạnh lẽo vô tình này, nước chảy hoa trôi, đỉnh lưu thì cũng có thể bị dòng thời gian cuốn phăng đi, cô chỉ là một tiểu hoa đán, có thể trụ mấy năm, chuyện này cô có thật sự suy xét qua chưa?"
"Kỹ thuật diễn của cô không phải tốt nhất, dung mạo cũng không phải đẹp nhất, phim truyền hình cứ cho là rating không tồi đi, nhưng cô hiện tại đến cả vai phụ điện ảnh còn chưa được sờ đến. Cô còn muốn lãng phí thời gian ở nơi này khóc, khóc một ngày không đủ còn muốn khóc hai ngày, cô là cảm thấy, toàn bộ giới giải trí, đều sẽ giống như Lý đạo, chờ cô khóc cho đủ mới bắt đầu cho diễn lại sao?"
"Tôi cũng không cần cậu phải bận tâm hay nhọc lòng." Tần Nhạn Dư cả giận.
"Cô suy nghĩ nhiều rồi." Lăng Thanh trào phúng nói: "Cô cảm thấy bản thân có chỗ nào đáng để tôi lưu ý? Bận tâm? Nhọc lòng? Cô xứng sao?"
"Tôi cùng cô nói mấy lời này, đơn giản là bởi vì cô ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ của tôi, cho nên tôi rất không vừa lòng."
"Từ lúc khởi động khai máy cho các cảnh quay đầu tiên, cô đã không ngừng NG, mỗi một lần đều là tôi phối hợp diễn lại với cô, đều là tôi chờ cô. Cho đến tận bây giờ, vẫn là như vậy."
"Cô nhằm vào tôi, tôi không so đo; cô không vừa mắt tôi, tôi cũng không hề gì. Nhưng là cô, chuyện công chuyện tư chính mình không phân biệt rạch ròi được, để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc, dẫn đến tiến độ công tác của tôi bị chậm trễ, từng ngày chỉ có chậm và chậm hơn. Cô cảm thấy thích hợp sao?"
"Đây thực sự là nhất tỷ thực lực cùng già vị của một công ty giải trí sao? Cô vào nghề lâu như vậy, trình độ diễn xuất chính là thế này? Cô như thế nào không tự biết xấu hổ mà còn ở đây khinh thường tôi? Thân là tiền bối trong cái vòng này, vậy nhưng đi diễn còn cần một tân nhân phối hợp nâng đỡ, chờ cô nhập vai, chờ cô điều chỉnh trạng thái cùng cảm xúc, cô không tự thấy hổ thẹn hả?"
Tần Nhạn Dư quả thực không nghĩ tới hắn vậy mà dám nói ra mấy câu này, tức giận dâng trào: "Lăng Thanh, lời này của cậu nói cũng thật đơn giản quá nhỉ, người gặp chuyện cũng không phải là cậu, là tôi! Cậu đương nhiên khẩu khí lớn, đứng nói chuyện eo cũng không hề thấy đau!"
(Tức có nghĩa: chuyện không phải của mình thì nói nghe đơn giản, khẩu khí cũng lớn hơn, nếu chính mình trong tình cảnh đó thì chưa chắc đã thốt nên mấy lời như vậy.)
"Vì vậy cô là bởi vì thất tình cho nên muốn sai rồi lại sai, liên tục phạm lỗi như vậy trên phim trường?"
"Cô đã thất tình, nói cách khác là không có tình yêu, lúc này không phải càng nên tập trung tinh lực vào phương diện sự nghiệp sao?"
"Chẳng lẽ cô còn muốn ba năm sau, sự nghiệp và tình yêu đều cứ như vậy mà mất đi?"
Lăng Thanh ghé sát vào cô: "Nếu đã mất đi một cái rồi, cái còn lại càng phải ra sức mà bảo vệ giữ gìn, cô nói xem, không phải sao?"
"Cô hiện tại còn trẻ, mới chỉ 25 tuổi, còn có cơ hội. Cô khóc một ngày, hai ngày, còn có người nguyện ý vì cô mà ra tiền ra của. Nhưng nếu như cô cứ tiếp tục đi xuống như vậy: công tư không phân định rạch ròi, xử trí theo cảm tính, chờ đến khi cô 28 tuổi, 30 tuổi, giới giải trí này sẽ xuất hiện thêm nhiều tiểu hoa đán tuổi trẻ mạo mỹ, còn ai quan tâm cô khóc hay cười, còn ai sẵn sàng đầu tư cho cô nữa?"
"Tần Nhạn Dư, cô đi đến vị trí ngày hôm nay cũng tính là không dễ dàng gì: phí nỗ lực, dụng tâm tư. Cố gắng thật nhiều cộng thêm vận khí tốt mới có được thành tựu cùng địa vị hiện tại. Nhưng là địa vị này của cô không ổn định, người khác không bàn đến, chẳng lẽ ngay cả bản thân cô cũng không tự nhận thấy?"
"Con người chúng ta, điều kinh khủng nhất không phải là không có tình yêu, mà là sau khi mất đi tình yêu rồi thì sự nghiệp cũng theo đó mà rơi xuống vực sâu. Vì vậy Tần Nhạn Dư à, đối với công việc của chính mình cô hãy có trách nhiệm chút đi."
Tần Nhạn Dư nhìn hắn hồi lâu mới mạnh miệng lên tiếng: "Sự nghiệp của tôi, tôi tự biết phấn đấu, không cần cậu quản."
"Vậy thì quá tốt. Bất quá tôi cũng không tin lắm trình độ diễn xuất của cô nha, cho nên đêm nay vẫn là tới phòng tôi một chuyến đi?"
"Cậu mới nói cái gì?" Tần Nhạn Dư khó hiểu cùng khó tin.
Lăng Thanh bất đắc dĩ nhìn cô một cái: "Yên tâm đi, tuy rằng cô rất đẹp nhưng tôi rất tiếc, so với cô thì tôi càng thích Vu Thần hơn. Nói cách khác, cô đối với tôi không có sức hấp dẫn."
"Tôi chỉ là lười ở trên phim trường cùng cô "cut" đi "cut" lại. Cho nên chúng ta tốt hơn hết vẫn là diễn tập cho ăn khớp trước, cùng nhau đối kịch, đỡ mất công cô phải phạm lỗi."
Hắn nói xong còn cố ý bồi thêm: "Cô không dám đi? Hay là đêm nay vẫn còn muốn bó gối ngồi khóc, cô không đến mức trình độ nghiệp vụ đã không tốt, ngay cả thái độ công tác cũng không xài được luôn đấy chứ?"
"Ai nói tôi đêm nay muốn khóc! Tôi có cái gì mà không dám đến!" Tần Nhạn Dư không chút khách khí phản bác lại: "Cậu cho rằng diễn xuất của mình đỉnh lắm à? Nếu không phải mấy ngày nay tâm trạng tôi không tốt, nào đến lượt cậu ở đây vênh mặt huơ tay múa chân."
"Tôi thật là chờ mong biểu hiện đêm nay của cô a~" Lăng Thanh đáp cho có lệ.
"Phỏng chừng là sức khỏe không tốt cho lắm."
"Cảm thấy không khỏe vậy mà vẫn đến để quay phim, cô ấy cũng thật là chuyên nghiệp mà." Chung Hoán không khỏi cảm khái nói.
Lăng Thanh: . . . .
Lăng Thanh lặng lẽ liếc mắt qua cái con người vừa mới mở miệng bên cạnh mình, ngốc đến như vậy sao có thể thành nghệ sĩ tuyến 2 được nhỉ ?!
Hắn hiện tại đúng là cảm thấy Chung Hoán lớn lên cũng có chút nhan sắc!
Bằng không chỉ dựa vào trí tuệ thì khó mà đi lên được!
Hai người hàn huyên trong chốc lát thì đến phiên Lăng Thanh cùng Tần Nhạn Dư đóng phim.
Đoạn này cốt yếu là Hạ Triều Dương và Triệu An Ninh đôi bên giải trừ hiểu lầm, sau đó bộc bạch nỗi lòng rồi cũng nhau vào rừng tản bộ gia tăng tình cảm.
Lăng Thanh rất nhanh đã điều chỉnh tốt trạng thái của chính mình, hắn nhìn Tần Nhạn Dư một cái, thật lòng mà nói thì có chút lo lắng.
Trạng thái của Tần Nhạn Dư hoàn toàn ngược lại: không tốt, mà cô cũng không tài nào điều chỉnh cho tốt lên được! Hiện tại bắt cô diễn cảnh yêu thương nồng nàn, tình chàng ý thiếp với Lăng Thanh chẳng khác nào xát muối vào vết thương lòng đang rướm máu còn chưa kịp lành kia.
Cô nỗ lực cười cười, làm trạng thái của mình thoạt nhìn tốt một chút, sau đó liền đi đến gần Lăng Thanh.
"Action." Lý đạo hô.
Lăng Thanh quay đầu, ôn nhu nhìn Tần Nhạn Dư, không nhanh không chậm nói: "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Tần Nhạn Dư cười một chút nói: "Lúc đó ngươi còn trốn tránh ta."
"Ta tận lực tránh mặt, không ngờ rằng trời xui đất khiến, vẫn là gặp nàng."
"Đây là minh chứng hai người chúng ta thực sự rất có duyên."
"Đúng vậy."
"Mấy ngày qua ngươi có nhớ ta không?" Tần Nhạn Dư hỏi.
"Nàng nghĩ sao ?"
Tần Nhạn Dư ngước mắt nhìn hắn, nhìn đến chú tâm, một câu hờn dỗi "Ta không biết" vốn nên phải nói ra liền như thế nào cũng không mở miệng được.
Chờ cô ý thức được chính mình lúc này không nên đơn phương tạm dừng đối thoại, cuống quít muốn cứu vãn tình thế thì trong nháy mắt ván đã đóng thuyền rồi, quá muộn!
"Cut." Lý đạo hô: "Làm lại."
Lăng Thanh đành phải phối hợp cùng cô, một lần nữa bắt đầu, nhưng mà cảm xúc của Tần Nhạn Dư từ lúc bắt đầu đã không ổn, lần này lại bị tiếng "cut" của đạo diễn trực tiếp "cut" luôn tia xúc cảm còn sót lại, cho nên vẫn là: có cố thế nào thì cũng không thể hòa mình vào dòng tâm tư của nhân vật.
Hai người thoạt nhìn không giống như một cặp trai gái đang yêu nhau, mà đúng hơn là tình đơn phương không được hồi đáp: một mình ôm lấy bi thương, một mình gặm nhấm nỗi nhớ.
Chung Hoán khó hiểu ra mặt: "Tần tỷ bị làm sao vậy? Nhìn chị ấy giống như chỗ nào cũng thực không thoải mái."
Chu Tư Hủy thở dài: "Phỏng chừng là tâm lý không thoải mái đi."
"Hả?" Chung Hoán quay đầu nhìn cô: "Chị biết gì hả ?"
"Không biết, chị chỉ đoán vậy thôi." Chu Tư Hủy cười cười: "Em không cần phải để ý đâu."
Chung Hoán nhíu nhíu mày rất biết điều mà không nói nữa.
Lăng Thanh cùng cô phối hợp diễn tổng cộng ba lần, "cut" hết ba lần.
Đạo diễn nhịn không được hỏi Tần Nhạn Dư: "Nhạn Dư, cô hôm nay sức khỏe không được tốt sao ?"
Tần Nhạn Dư cúi đầu: "Thực xin lỗi, Lý đạo."
"Cô nếu đã không khỏe vậy thì phân cảnh này tạm thời để lại, chúng ta sẽ bổ sung sau?"
Tần Nhạn Dư gật đầu.
Lăng Thanh thật bất đắc dĩ, sau khi Tần Nhạn Dư rời đi thì chính mình cũng tìm gặp Lý đạo: "Nếu tôi nhớ không lầm thì Triệu An Ninh có một đoạn phải diễn cảnh khóc trong rừng. Tần tỷ hôm nay cảm xúc không ổn định, so với diễn cảnh yêu đương, nói không chừng diễn cảnh khóc sẽ thích hợp hơn, hay là thử một lần xem."
Lý đạo im lặng, lời Lăng Thanh nói cũng rất có lý, nghĩ nghĩ liền cho người gọi Tần Nhạn Dư đến đây, hỏi xem cô có đồng ý không.
Tần Nhạn Dư không nghĩ tới ông lại đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn điều chỉnh như vậy, hơi chút bất ngờ nhưng cũng không phản đối, gật gật đầu.
Đạo diễn tuy là dựa theo đề nghị của Lăng Thanh mà làm nhưng cũng không có tiết lộ đây là chủ ý của hắn. Ông chỉ huy nhân viên công tác thay đổi đạo cụ, lúc này mới lần nữa bắt đầu bấm máy cho cảnh mới.
Tần Nhạn Dư cảm xúc hiện tại phải nói là vô cùng tốt, không chê vào đâu được, đoạn này nối tiếp đoạn kia, cứ một mạch như vậy, rất nhanh đã hoàn thành.
Đây là lần đầu tiên Lăng Thanh nhìn thấy cô diễn cảnh khóc, xác thật như lời Vu Thần nói, cô khóc rất đẹp: nhu nhược đáng thương, thanh thuần vô tội. Thậm chí còn mang theo một phần quật cường, như một đóa hoa lê vươn mình trong mưa bão, đặc biệt động lòng người.
Cô quả thật rất hợp để diễn cảnh khóc như thế này.
Tần Nhạn Dư quay xong, nước mắt dường như cũng chưa có ý định ngừng rơi.
Cô không quay về khu nghỉ ngơi mà lựa chọn trực tiếp đi về phía xe của bảo mẫu, người đại diện của Tần Nhạn Dư thấy vậy vội vàng đuổi theo.
Lăng Thanh cũng bước theo ngay sau đó.
Tiểu Lưu khó hiểu: "Lăng ca, anh đi đâu vậy?"
Lăng Thanh cười một chút nói: "Tôi đi thu đầu người."
(*Mình để nguyên văn, nghe có vẻ creepy vậy thui chứ thật ra nghĩa là đi thu nạp người về trướng của mình, kiểu như chụy chọn cưng, hãy về với đội của chụy :>)
"Hả?" Tiểu Lưu ngơ ngác.
Lăng Thanh cười vỗ vỗ bờ vai cậu, đi về phía Tần Nhạn Dư.
Tần Nhạn Dư một thân ảnh cô đơn ngồi trong xe, cúi đầu, che mặt, nhỏ giọng khóc nức nở.
Lăng Thanh trước sau như một, nhẫn nại chờ đến khi Tần Nhạn Dư ổn định một chút, chuẩn bị xuống xe đi bổ trang* mới âm trầm xuất hiện.
(* bổ trang là dặm lại lớp trang điểm. Vì nghĩa có chút khác so với chỉnh trang, trang điểm nên mình để nguyên văn nha.)
Hắn đi đến trước mặt Tần Nhạn Dư, rất hòa nhã cười nói: "Nói chuyện chút đi."
Người đại diện của Tần Nhạn Dư lúc này hệt như gà mẹ, đang bảo vệ gà con Nhạn Dư trước diều hâu Lăng Thanh, một bộ căng thẳng hết sức đứng chắn trước mặt "con" mình, thậm chí cảm thấy chưa đủ còn muốn dang tay ra bảo hộ luôn cho chắc: "Nhạn Dư nhà chúng tôi không có chuyện gì để nói cùng cậu đâu."
"Có hay không không phải do cô định đoạt, Tần Nhạn Dư, cô thật không muốn cùng tôi nói chuyện sao?" Lăng Thanh giọng nói mang chút ý cười: "Hay là cô không dám?"
Tần Nhạn Dư cười một tiếng, kéo người đại diện qua một bên: "Được thôi, tôi cùng cậu trò chuyện."
Cô một lần nữa ngồi vào xe, Lăng Thanh cũng lập tức theo sau.
Người đại diện muốn vào cùng bọn họ thì bị Tần Nhạn Dư ngăn lại: "Không cần, em tự nói với cậu ấy."
Người đại diện nhìn cô, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tần Nhạn Dư đóng cửa xe, nhìn thẳng vào Lăng Thanh, không chút vòng vo: "Cậu muốn nói cái gì?"
Lăng Thanh nhìn một lượt, đôi mắt của Tần Nhạn Dư còn vương chút hồng, đuôi mắt nhìn qua giống như đã kẻ thêm eyeliner, biểu tình trên gương mặt cố làm ra vẻ quật cường, tựa hồ như đã hạ quyết tâm cùng hắn tranh đua thành bại vậy.
Lăng Thanh tựa lưng vào ghế, thực bình tĩnh cũng thực chậm rãi phun ra mấy chữ: "Cô còn định như vậy bao lâu nữa?"
"Cái gì mà như vậy?" Tần Nhạn Dư hỏi hắn, ngữ khí mang theo chút kích động.
Lăng Thanh giương mắt nhìn lại cô, ánh mắt lần này không giống những lần trước: một tia ôn nhu cũng không có. Hắn cười nhạo nói: "Đương nhiên là chuyện công tư không phân minh, xử trí theo cảm tính, tiêu cực lãn công*."
(*tức là phá hoại một cách âm thầm, thụ động)
Tần Nhạn Dư bị hắn trực tiếp phê bình, có chút nghẹn họng, thấp giọng phân bua: "Chỉ là hôm nay tâm tình có chút không tốt thôi."
"Cô có ngày nào mà tâm tình tốt đâu?" Lăng Thanh hỏi lại: "Bản thân cô không phải từ những ngày đầu khai máy cho đến hiện tại tâm tình vẫn luôn không tốt, xử lý theo cảm tính đó sao ?"
Hắn chậm rãi ngồi dậy, nhích gần về phía Tần Nhạn Dư: "Cô tốt xấu gì cũng là người có già vị lớn nhất của công ty, dám hỏi Hoắc Kỳ và Vu Thần có biết được rằng, cô ở phim trường biểu hiện đều là như thế này không hả?"
Tần Nhạn Dư khẽ cười một tiếng, nghe kĩ còn có vài phần chế giễu: "Bọn họ không biết, không phải còn có cậu "thông báo" sao? Từ trước đến nay làm như không phải là cậu luôn đánh tiếng để Vu Thần ra mặt thay mình vậy?"
"Thứ nhất, tôi không ép buộc anh ấy phải ra mặt cho tôi. Nếu "tiết lộ chuyện trước đây" trong miệng cô là ám chỉ một loạt những hành động sai trái của cô nhằm vào tôi lúc đầu, thì hiện tại tôi nói cho cô biết một điều, tôi không hề nói chuyện đó cho Vu Thần. Nhưng phim trường người nhiều ý nhiều, tôi không nói nhưng miệng thiên hạ tôi không quản được!"
"Thứ hai, Vu Thần vì tôi mà ra mặt đòi công đạo, chuyện này cũng rất bình thường, anh ấy thích tôi, nếu không ra mặt cho tôi không lẽ đi ra mặt cho cô à?"
"Cậu . . . ." Tần Nhạn Dư cắn chặt răng, muốn nói lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ đành nhả ra bốn chữ: "Không biết xấu hổ."
"Việc này có cái gì mà không biết xấu hổ. Cô nhằm vào tôi không phải là vì cảm thấy Vu Thần thích tôi à ? Tôi nếu không thừa nhận, chẳng phải là cô sẽ trông rất ngu xuẩn sao; mà tôi thừa nhận, ngược lại chứng minh nghi ngờ của cô là đúng, cô cũng sẽ chân chính có lý do đúng đắn để mà đối đầu với tôi, tôi làm vậy tất cả là vì muốn tốt cho cô đó thôi."
"Cậu nói có chuyện muốn nói, chính là mấy lời này sao? Nếu vậy hiện tại cậu xuống xe được rồi đó." Tần Nhạn Dư thẳng thừng.
"Này đương nhiên không phải." Lăng Thanh cười khẽ: "Tôi tới tìm cô là muốn nói với cô, đừng đem một bộ bài đẹp chơi cho hỏng, vận mệnh có thể cho cô cơ hội đổi đời, nhưng bỏ lỡ rồi thì không nhất định sẽ cho cô cơ hội lần thứ hai. Cho nên đừng đi con đường hẹp đó nữa, Tần Nhạn Dư."
Tần Nhạn Dư khẽ cười một tiếng, không nói gì.
"Trở lại 5 năm trước, cô còn nhớ rõ 5 năm trước ai là đỉnh lưu, ai là nữ minh tinh hot nhất không? Hiện tại cô ta đâu rồi, cô ta vẫn là top 1 lưu lượng sao ? Trong cái giới giải trí làm bằng sắt: lạnh lẽo vô tình này, nước chảy hoa trôi, đỉnh lưu thì cũng có thể bị dòng thời gian cuốn phăng đi, cô chỉ là một tiểu hoa đán, có thể trụ mấy năm, chuyện này cô có thật sự suy xét qua chưa?"
"Kỹ thuật diễn của cô không phải tốt nhất, dung mạo cũng không phải đẹp nhất, phim truyền hình cứ cho là rating không tồi đi, nhưng cô hiện tại đến cả vai phụ điện ảnh còn chưa được sờ đến. Cô còn muốn lãng phí thời gian ở nơi này khóc, khóc một ngày không đủ còn muốn khóc hai ngày, cô là cảm thấy, toàn bộ giới giải trí, đều sẽ giống như Lý đạo, chờ cô khóc cho đủ mới bắt đầu cho diễn lại sao?"
"Tôi cũng không cần cậu phải bận tâm hay nhọc lòng." Tần Nhạn Dư cả giận.
"Cô suy nghĩ nhiều rồi." Lăng Thanh trào phúng nói: "Cô cảm thấy bản thân có chỗ nào đáng để tôi lưu ý? Bận tâm? Nhọc lòng? Cô xứng sao?"
"Tôi cùng cô nói mấy lời này, đơn giản là bởi vì cô ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ của tôi, cho nên tôi rất không vừa lòng."
"Từ lúc khởi động khai máy cho các cảnh quay đầu tiên, cô đã không ngừng NG, mỗi một lần đều là tôi phối hợp diễn lại với cô, đều là tôi chờ cô. Cho đến tận bây giờ, vẫn là như vậy."
"Cô nhằm vào tôi, tôi không so đo; cô không vừa mắt tôi, tôi cũng không hề gì. Nhưng là cô, chuyện công chuyện tư chính mình không phân biệt rạch ròi được, để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc, dẫn đến tiến độ công tác của tôi bị chậm trễ, từng ngày chỉ có chậm và chậm hơn. Cô cảm thấy thích hợp sao?"
"Đây thực sự là nhất tỷ thực lực cùng già vị của một công ty giải trí sao? Cô vào nghề lâu như vậy, trình độ diễn xuất chính là thế này? Cô như thế nào không tự biết xấu hổ mà còn ở đây khinh thường tôi? Thân là tiền bối trong cái vòng này, vậy nhưng đi diễn còn cần một tân nhân phối hợp nâng đỡ, chờ cô nhập vai, chờ cô điều chỉnh trạng thái cùng cảm xúc, cô không tự thấy hổ thẹn hả?"
Tần Nhạn Dư quả thực không nghĩ tới hắn vậy mà dám nói ra mấy câu này, tức giận dâng trào: "Lăng Thanh, lời này của cậu nói cũng thật đơn giản quá nhỉ, người gặp chuyện cũng không phải là cậu, là tôi! Cậu đương nhiên khẩu khí lớn, đứng nói chuyện eo cũng không hề thấy đau!"
(Tức có nghĩa: chuyện không phải của mình thì nói nghe đơn giản, khẩu khí cũng lớn hơn, nếu chính mình trong tình cảnh đó thì chưa chắc đã thốt nên mấy lời như vậy.)
"Vì vậy cô là bởi vì thất tình cho nên muốn sai rồi lại sai, liên tục phạm lỗi như vậy trên phim trường?"
"Cô đã thất tình, nói cách khác là không có tình yêu, lúc này không phải càng nên tập trung tinh lực vào phương diện sự nghiệp sao?"
"Chẳng lẽ cô còn muốn ba năm sau, sự nghiệp và tình yêu đều cứ như vậy mà mất đi?"
Lăng Thanh ghé sát vào cô: "Nếu đã mất đi một cái rồi, cái còn lại càng phải ra sức mà bảo vệ giữ gìn, cô nói xem, không phải sao?"
"Cô hiện tại còn trẻ, mới chỉ 25 tuổi, còn có cơ hội. Cô khóc một ngày, hai ngày, còn có người nguyện ý vì cô mà ra tiền ra của. Nhưng nếu như cô cứ tiếp tục đi xuống như vậy: công tư không phân định rạch ròi, xử trí theo cảm tính, chờ đến khi cô 28 tuổi, 30 tuổi, giới giải trí này sẽ xuất hiện thêm nhiều tiểu hoa đán tuổi trẻ mạo mỹ, còn ai quan tâm cô khóc hay cười, còn ai sẵn sàng đầu tư cho cô nữa?"
"Tần Nhạn Dư, cô đi đến vị trí ngày hôm nay cũng tính là không dễ dàng gì: phí nỗ lực, dụng tâm tư. Cố gắng thật nhiều cộng thêm vận khí tốt mới có được thành tựu cùng địa vị hiện tại. Nhưng là địa vị này của cô không ổn định, người khác không bàn đến, chẳng lẽ ngay cả bản thân cô cũng không tự nhận thấy?"
"Con người chúng ta, điều kinh khủng nhất không phải là không có tình yêu, mà là sau khi mất đi tình yêu rồi thì sự nghiệp cũng theo đó mà rơi xuống vực sâu. Vì vậy Tần Nhạn Dư à, đối với công việc của chính mình cô hãy có trách nhiệm chút đi."
Tần Nhạn Dư nhìn hắn hồi lâu mới mạnh miệng lên tiếng: "Sự nghiệp của tôi, tôi tự biết phấn đấu, không cần cậu quản."
"Vậy thì quá tốt. Bất quá tôi cũng không tin lắm trình độ diễn xuất của cô nha, cho nên đêm nay vẫn là tới phòng tôi một chuyến đi?"
"Cậu mới nói cái gì?" Tần Nhạn Dư khó hiểu cùng khó tin.
Lăng Thanh bất đắc dĩ nhìn cô một cái: "Yên tâm đi, tuy rằng cô rất đẹp nhưng tôi rất tiếc, so với cô thì tôi càng thích Vu Thần hơn. Nói cách khác, cô đối với tôi không có sức hấp dẫn."
"Tôi chỉ là lười ở trên phim trường cùng cô "cut" đi "cut" lại. Cho nên chúng ta tốt hơn hết vẫn là diễn tập cho ăn khớp trước, cùng nhau đối kịch, đỡ mất công cô phải phạm lỗi."
Hắn nói xong còn cố ý bồi thêm: "Cô không dám đi? Hay là đêm nay vẫn còn muốn bó gối ngồi khóc, cô không đến mức trình độ nghiệp vụ đã không tốt, ngay cả thái độ công tác cũng không xài được luôn đấy chứ?"
"Ai nói tôi đêm nay muốn khóc! Tôi có cái gì mà không dám đến!" Tần Nhạn Dư không chút khách khí phản bác lại: "Cậu cho rằng diễn xuất của mình đỉnh lắm à? Nếu không phải mấy ngày nay tâm trạng tôi không tốt, nào đến lượt cậu ở đây vênh mặt huơ tay múa chân."
"Tôi thật là chờ mong biểu hiện đêm nay của cô a~" Lăng Thanh đáp cho có lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất