Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 13: Lạc viêm kiềm tự nhiên nổi giận

Trước Sau
“Ca ca, huynh thật nhàm chán.” thiếu niên áo bào trắng lười nhác ngồi trên ghế dựa, để cái quạt che lên mặt mình, bắt đầu nghỉ ngơi.

“Tốt, cut!” Cho dù là đạo diễn nổi danh cả nước, xem xét qua vô số người, nhưng Lâm Nghệ Thiên vẫn cảm thấy bất ngờ khi thấy có người biểu hiện được tốt như vậy. Cậu ta diễn trước mặt Tiếu Kỳ Thậm vậy mà không hề mờ nhạt, người như vậy trong thế giới này không có khả năng không tìm được một mảnh trời riêng cho mình.

Diễn xuất của Tiếu Kỳ Thậm không thật sự là thuộc top đầu, chẳng qua trong giới showbiz diễn xuất tốt nhất không có nghĩa sẽ leo được lên địa vị cao nhất. Là siêu sao, cũng không nhất thiết phải có khả năng diễn xuất đỉnh cao, cũng không phải là giọng hát tuyệt vời nhất, mà chính là biết diễn xuất, biết ca hát và biết đeo mặt nạ.

Tiếu Kỳ Thậm chính là người như vậy, hắn trở thành một siêu sao đương nhiên là có những yếu tố trên, đồng thời hắn còn có thế lực hậu thuẫn đằng sau mà những nghệ sĩ khác không có được.

Trong giới giải trí hơn mười năm, đã từng có một người có được năng lực diễn xuất điêu luyện, khả năng ca hát, địa vị hắn đạt được cũng không ai sánh bằng, chính là, hắn lại chết đi bằng một cách thật ảm đạm.

“Đạo diễn” trợ lý thấy anh thất thần “Bên dưới cần chuẩn bị cái gì ạ?”

Lâm Nghệ Thiên nhìn đồng hồ trên tay “Giờ mọi người tản ra đi, chuẩn bị cho cảnh quay đêm nay.” Anh đi tới bên cạnh Đan Á Đồng và Tiếu Kỳ Thậm nói “Hôm nay quay tốt lắm, lần đầu tiên Á Đồng diễn vậy mà không hề sai sót.”

Gò má Đan Á Đồng ửng đỏ “Cám ơn đạo diễn.” Thật đúng là ai cũng không dám tin chàng trai này chính là người mới diễn vai một công tử nhà giàu lười nhác, hành động tùy hứng lúc nãy nữa.

Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười nói “Á Đồng thực sự không có kinh nghiệm diễn xuất à?”

Đan Á Đồng đón ánh nhìn của Tiếu Kỳ Thậm “Vâng.” Cũng không giải thích gì thêm, vẫn là nụ cười nhàn nhạt và vẻ ngượng ngùng như cũ. Thế nhưng, khoảnh khắc này Tiếu Kỳ Thậm lại có ảo giác trong mắt cậu chính là tràn đầy sự lạnh nhạt.

Tiếu Kỳ Thậm cũng không để ý nữa, cầm lấy đồ uống do trợ lý đưa tới, thuận tay đưa luôn cho Đan Á Đồng “Cậu muốn uống không?”

Đan Á Đồng nhận lấy “Cảm ơn Tiếu ca” còn chưa kịp vặn nắp bình ra liền thấy Dương Quân cầm điện thoại chạy tới gần, hắn cười xin lỗi với Tiếu Kỳ Thậm, rồi tiến hai bước về phía trước, lấy điện ra, trên màn hình điện thoại hiển thị một dãy số lạ.

Nhìn vào màn hình điện thoại rồi nhìn qua Dương Quân, Đan Á Đồng cầm điện thoại đặt bên tai “A lô, tôi là Đan Á Đông đây.”

“Á Đồng, anh đã bị chuyển nhượng cho Thiên Quan rồi?” Đan Á Đồng nghe ra sự lo lắng trong giọng nói từ đầu dây bên kia truyền tới, đây là giọng Lạc Viêm Kiềm.

Cậu có chút nghi hoặc, Lạc Viêm Kiềm lại vì chuyện này mà gọi tới?

“Ừ, làm sao vậy?” Cậu thản nhiên hỏi.

“Đãi ngộ của Thiên Quan dành cho anh thế nào?” Bên kia ngừng một chút, lo lắng hỏi.

“Không biết.” Đan Á Đồng mắt nhìn Lâm Nghệ Thiên và Tiếu Kỳ Thậm cách đó không xa “Bây giờ phía Thiên Quan vẫn chưa cử ai tới bàn bạc với tôi.”

“Tôi đi tìm tổng giám, để bọn họ không chuyển nhượng anh nữa, tình hình lúc này rất bất lợi với anh. Tôi bây giờ đi tìm tổng giám, không thể để bọn họ chuyển anh đi được, dưới trướng Thiên Quan đầy nghệ sĩ nổi tiếng, vậy thì anh bao giờ mới được biểu lộ tài năng…”

“Không sao đâu.” Đan Á Đồng cười nhạt nói “Chẳng phải cậu hôm nay phải thu hình? Làm sao có thể gọi điện cho tôi thế?”

Rõ ràng là Đan Á Đồng cố ý chuyển đề tài, làm cho Lạc Viêm Kiềm có chút thất vọng, cậu hơi gầm gừ “Á Đồng, anh nghiêm túc một chút được không?”



Đan Á Đồng nghe tiếng Lạc Viêm Kiềm thấp giọng la lên ở đầu bên kia điện thoại, còn có cả tiếng nhân viên đài truyền hình thúc giục nữa. Cậu nhàn nhạt nói “Tôi đang rất nghiêm túc, Lạc Viêm Kiềm, cậu quay chương trình cho tốt đi, có gì sau khi xong việc nói tiếp.”

Khóe mắt Tiếu Kỳ Thậm nhìn thấy Đan Á Đồng vẻ mặt không chút cảm xúc đóng nắp điện thoại lại, hắn nheo mắt lại một chút, Đan Á Đồng này cùng cậu trai nhút nhát lúc này hoàn toàn khác nhau.

Hắn đi đến bên cạnh Đan Á Đồng, cúi người qua đầu vai cậu “Á Đồng, lát nữa cậu tính đi đâu ăn cơm.” Hắn liếc một cái, trên điện thoại hiện một dãy số, là số của người lạ.

“Tiếu ca?” Hiển nhiên đối với hành động đột nhiên cúi người qua đầu vai mình của hắn khiến cậu có chút kinh ngạc, miệng thiếu niên hơi mở lơn “Cơm trưa sao?”

Á Đồng nhấn phím tắt điện thoại. Tiếu Kỳ Thậm vỗ vỗ vai cậu “Ừ, nếu chưa có chỗ để đi, thì đi cùng với tôi.” Nói xong, hắn quay sang Lâm Nghệ Thiên “Lâm đạo diễn, chúng em đi trước đây.”

Đan Á Đồng bị Tiếu Kỳ Thậm kéo đến phòng hóa trang để thay trang phục, rồi lại bị Tiếu Kỳ Thậm mang lên xe. Cậu có chút khó hiểu, nhân vật Thiên vương trong làng giảng trí từ khi nào lại nhiệt tình với nghệ sĩ nhỏ vậy?

Tiếu Kỳ Thậm trong xe mở một ca khúc tiếng Pháp, Đan Á Đồng đột nhiên nhớ lại khi Tiếu Kỳ Thậm trong chương trình truyền hình đã nói là rất thích Cảnh An Tước, trong lòng không khỏi cười khẩy, người này có khi phim gì cậu từng đóng, bài gì cậu từng hát chắc cũng không biết a?

“Tiếu ca, người anh thích nhất là Cảnh An Tước?” Đan Á Đồng cười nhạt. “Em cũng rất thích phim của anh ấy.”

“Cảnh An Tước?” Tiếu Kỳ Thậm hơi sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng nhận ra đối phương nói tới ai, “Cậu thích anh ta?”

Đan Á Đồng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ “Vâng.”

Tiếu Kỳ Thậm nhớ tới việc đổi yêu cầu tối hôm qua, ban đầu vốn là hắn sẽ trả lời người mình thích nhất là Cảnh An Tước, sau đó sẽ diễn lại nụ cười Niêm Hoa kinh điển. Nhưng vì Tiếu Kỳ Thậm hắn không thích làm cái bóng của người khác, cho nên, hắn không có bốc “ngẫu nhiên” tờ yêu cầu đó. Lúc đó hắn cứ cho rằng Lạc Viêm Kiềm sẽ rút phải nó, thật không ngờ lại là Đan Á Đồng. Thế nhưng nhờ có vậy mà hắn một lần nữa được nhìn thấy sự đặc biệt của cậu.

“Cậu thích món ăn Pháp phải không?” Tiếu Kỳ Thậm tiếp tục tìm chủ đề trò chuyện.

Đan Á Đồng khó hiểu dời ánh mắt từ ngoài cửa sổ hướng về Tiếu Kỳ Thậm, cậu khi nào đã nói mình thích đồ ăn Pháp?

Tiếu Kỳ Thậm chớp mắt, giải thích hoài nghi của cậu “Ngày hôm qua việc cậu cùng Lạc Viêm Kiềm đến nhà hàng Pháp dùng bữa đã bị bọn săn ảnh chụp được.” Về nội dung bài báo, không cần đoán cũng biết được đám cẩu săn đó đã viết gì.

“Viết em và Lạc Viêm Kiềm là đồng tính luyến ái?” Đan Á Đồng thế nhưng lại không hề ngạc nhiên mà hỏi lại.

Tiếu Kỳ Thậm nhìn chăm chú phía trước, cho nên không có thấy vẻ hờ hững trong mắt Đan Á Đồng “Cậu không cần lo lắng, loại báo lá cải đó cũng chẳng có ai tin.”

Đan Á Đồng càng muốn hỏi chính là vì sao cái tin tức lá cải đó hắn cũng biết? Cậu mở miệng một chút, rồi cúi đầu không nói thêm gì nữa.

Tiếu Kỳ Thậm chú ý thấy Đan Á Đồng gọi đầy đủ cả họ lẫn tên Lạc Viêm Kiềm nghe có vẻ xa lạ, không biết vì sao trong lòng hắn dường như cảm thấy rất thoải mái “Cậu không thích món ăn Pháp, vậy thích ăn gì?”

Đan Á Đồng thật sự có chút không thể hiểu được Tiếu Kỳ Thậm này, một Thiên vương hình như không cần đối xử tốt với tiểu nghệ sĩ như vậy à?

Muốn trước mặt giới truyền thông tỏ vẻ yêu quý đàn em sao? Nhưng dù là thế đi nữa, cũng không nhất thiết phải làm đến mức này.

“Em cũng không đặc biệt thích gì.” Đan Á Đồng mỉm cười, lấy điện thoại di động ra mở máy lên.



Tiếu Kỳ Thậm nhìn hành động của cậu “Cậu tắt máy không sợ công ty không liên lạc được với cậu à?”

Đan Á Đồng còn chưa kịp đáp lại, điện thoại lần nữa vang lên, cậu cúi đầu xuống nhìn 11 con số đang nhảy nhót, nhấn phím trả lời.

“Đan Á Đồng!” Âm thanh trong điện thoại mang theo sự tức giận, Đan Á Đồng xoa xoa lỗ tai “Cậu lại làm sao vậy?”

“Giờ anh đang ở đâu, tôi sẽ tới tìm anh.” Người bên kia điện thoại dường như cố kiềm chế cơn giận dữ của bản thân.

“Cậu không thu hình à?” Đan Á Đồng có chút kinh ngạc.

“Bớt nói nhảm đi, anh ở đâu?” Rõ ràng tính nhẫn nại của người này không tốt, trong giọng nói vẫn để lộ cơn bực tức của mình.

“Tôi giờ đang ở trên xe.” Đan Á Đồng xoa xoa cái trán “Cậu không tham gia thu hình, sẽ gặp phiền toái rất lớn đấy.”

“Ngồi xe của ai?” đối phương không cho cậu cơ hội nói tiếp.

“Tiếu ca, tôi đang cùng đi ăn trưa với anh ấy.” Đan Á Đồng mỉm cười, nói xong còn nhìn sang người đang ra vẻ rất chăm chú lái xe.

Cạch một tiếng, đầu bên kia truyền đến tiếng bíp bíp, Đan Á Đồng nhìn cuộc điện thoại mới kết thúc, đây là chuyện gì thế này?

Chẳng lẽ chỉ mới 4 năm trôi qua, mà người trong làng giải trí đều biến đổi trở nên kì quái?

“Tôi nghĩ kĩ rồi, đi ăn cơm Âu, được chứ?” Tiếu Kỳ Thậm nở nụ cười, nghiêng đầu hỏi Đan Á Đồng còn đang sững sờ nhìn điện thoại.

“À, được” Đan Á Đồng bỏ di động vào trong túi áo, quên đi, dù gì cậu ta cũng đang là nghệ sĩ đang nổi tiếng, tính tình kỳ quái một chút cũng là bình thường.

“Hình như bạn cậu đang rất tức giận?” Tiếu Kỳ Thậm thấy xe quẹo vào một đường khác “Hai người cãi nhau à?”

Đan Á Đồng gãi gãi đầu, tỏ vẻ có chút bối rối “Không… không có.”

Tiếu Kỳ Thậm không tiếp tục hỏi tiếp, trong ngành này có rất nhiều chuyện kiêng kị không thể hỏi rõ được, hắn coi trọng thiếu niên này, không có nghĩa là phải biết mọi thứ về cậu.

Chẳng qua nhiều ít gì hắn cũng đoán được một phần, thế này coi như đủ rồi.

Ở chỗ khác, Lạc Viêm Kiềm ném điện thoại cho người trợ lý, trầm mặc đứng lên nói “Giờ có thể bắt đầu ghi hình được rồi!”

Nhân viên đài truyền hình đứng bên cạnh nhiệt tình dẫn cậu đến hậu trường, show của họ vốn không nổi tiếng lắm, lần này có thể mời Lạc Viêm Kiềm đến tham gia tất cả đều là do nhờ mối quan hệ riêng. Nhưng mà xem ra Lạc Viêm Kiềm có vẻ không hứng thú lắm, tốt hơn hết hắn phải cố gắng không gây thêm phiền toái cho người nghệ sĩ nổi tiếng này.

Lạc Viêm Kiềm đi trên đường tới hậu trường tối lờ mờ, một hồi ngỡ ngàng, cậu đang giận cái gì, lo lắng cái gì?

Đó là quyết định của Đan Á Đồng, cậu có quyền gì để nổi giận, có quyền gì để lo lắng?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau