Chương 5: Dỗ dành kèm lừa đảo
Edit + Beta: Mật
Lời vừa nói ra, ba người đều sững sờ. Tuy là Giản Chinh chỉ vô ý nói ra, nhưng ở trước mặt đội chuyên nghiệp nhắc đến những từ đó, chung quy vẫn phải so sánh với mức độ tiêu chuẩn. Ngôn Từ chơi game nhiều năm như vậy, cũng chỉ đơn giản là muốn chơi với Giang Hằng mà thôi. Còn về phần yêu cầu kỹ thuật này nọ, từ trước đến nay cậu cũng không biết rõ.
Kỹ thuật phải đạt đến trình độ nào mới có thể xứng với một lời khen của đội chuyên nghiệp?
Ví dụ như giang hằng hồi đầu vào giới năm đầu tiên cũng không có tiếng tăm gì, tên được đưa ra ngoài cũng không ai biết.
Năm thứ hai bắt đầu làm bá chủ thế giới, ba năm liên tục giành quán quân, trình độ không có người nào không biết chỉ có người không hiểu?
Ngôn Từ cho rằng mình không đạt được đến trình độ như vậy, kỹ thuật cũng không thể nói là đứng đầu, tốt xấu gì cậu cũng biết. Lúc này cũng không để ý mấy lời này, bẻ sang chuyện khác: "Phía sau chúng ta có một đội cũng đến đây, mai phục ở nơi này trước đi."
Giản Chinh đang ở góc nhìn thượng đế cũng rảnh rỗi, nhìn bên giang hằng nửa ngày cũng không có hứng thú gì, bỗng nhiên đổi sang góc nhìn của Ngôn Từ. Cậu ta thấy ngôn từ mở súng ngắm, chỉ có 4x trên người: "Anh chỉ có 4x hả?"
"Ừm..." Nói đến cũng xui xẻo, tuy rằng Ngôn Từ nhảy khu quân sự, nhưng là ở vị trí cổng sau nhà máy, loại này rất trống trải không có vật tư đặc biệt phong phú gì. Giáp ba, mũ ba, ống ngắm thường được phân bố ở khu vực trung tâm. Giang Hằng cách Ngôn Từ không xa, nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, bình tĩnh đi đến đây, trực tiếp ném 8x từ trong balo xuống đất, ra hiệu cho cậu: "Nơi này có 8x, em cầm dùng đi."
Giản Chinh ở một bên như thấy điều gì đó rất khủng khiếp: "Đậu xanh, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh tặng vật tư cho người khác mà?"
"Giờ cậu thấy được." Giang Hằng không quan tâm từ ngữ thô tục của cậu ta, quay đầu vẫn cùng Ngôn Từ trao đổi vật tư, hắn như người bình thường không có chuyện gì, nhưng lại hơi giấu tâm tư. Ngôn Từ từ chối thì không tốt, nên cậu vội vàng nhận lấy, nhân tiện để tỏ lòng biết ơn cũng lấy ra rất nhiều thứ từ trong balo để trao đổi với hắn. Thật ra đồ dùng của hai người bọn họ rất béo, đổi đi đổi lại cũng chỉ là mấy thứ kia thôi, bọn họ lại không thiếu.
Giang Hằng không đeo balo 3, vì bo cuối balo 3 trốn trong bụi cỏ rất nổi bật, lộ ra sơ hở rất bất ngờ. Tuy rằng có thể đựng rất nhiều vật, nhưng bất lợi ở bo cuối nên hắn chưa bao giờ nhặt balo 3. Dưới tình huống cấp bách ném đi tỷ lệ hơn một trăm viên đạn, chẳng mấy chốc đã không thể mặc được nữa. Thuốc của hắn đã muốn đầy, thực tế bo cuối cũng không cần nhiều như vậy, nhưng hắn không vứt mà ngược lại còn chừa không gian để nhặt gì đó. Giản Chinh ở một bên sững sờ thấy hắn vứt hết cái này đến cái kia thì có loại cảm giác tôi là ai, đây là đâu.
"Có xe lướt qua trên sườn đồi phía đông nam." ngôn từ nhìn qua ống ngắm 6x, nằm sau ngọn cây cao nhất nhắm về phía trước. Giang Hằng đứng ở dưới cách cậu không xa, nhân vật nằm sau tảng đá, cũng ngắm theo. Ngôn Từ còn chưa ngắm chuẩn cái bia ngắm di động kia, chợt nghe một âm thanh quen thuộc bên tai vang lên, ngay lập tức góc trên bên phải xuất hiện: WEI-River dùng K98 loại LNG-Ben.
Tốc độ cùng độ chuẩn xác kinh người, Ngôn Từ quả nhiên thấy chiếc xe kia đã bị ép dừng lại, từ x6 có thể thấy được hộp xác. Giang Hằng không tỏ vẻ gì, lạnh nhạt nói:"Người bên kia là của LNG."
Ngôn Từ mặc dù xem hắn trực tiếp, nhưng trong giới esport thì biết rất ít, chỉ biết các câu lạc bộ nổi tiếng và các đội dưới trướng họ. Năm ngoái LNG đứng thứ 3 toàn thế giới, chỉ đứng sau đội WEI và đội Chiến Long. Chiến Long chính là Dragon, đọc tiếng anh thì không có cảm giác, nhưng câu lạc bộ này có rất nhiều lịch sử đen, nhiều người còn trực tiếp gọi hắc xưng. Không nghĩ tới lần này bị Giang Hằng trực tiếp giết từ xa, phỏng đoán người bên kia sẽ bị sốc một hồi.
Bo lại đổi, chỉ còn lại tám người. Vị trí còn eo hẹp, trên bản đồ cũng chỉ có thể thấy vòng tròn nho nhỏ, xung quanh toàn bộ đều bị tràn ngập nguy hiểm. Ngôn Từ bất động kiểm tra vị trí ở giữa hai tảng đá, nín thở tập trung nghe động tĩnh xung quanh. Bên trái bụi cỏ bỗng nhiên vang lên tiếng cỏ sàn sạt, mơ hồ có âm thanh leo lên, Ngôn Từ lướt qua hướng bên kia: "Đừng lên tiếng, có người."
Hai người đều không động đậy, Giang Hằng cách người kia khoảng 20m, vừa vặn thấy bóng dáng người kia đang đi về phía trước. Hắn không kêu Ngôn Từ đứng dậy, tự mình trực tiếp dùng súng tiểu liên loại người kia, cùng lúc đó số người chỉ còn lại 5. Trong khi bọn họ đang đợi cùng xông ra, những người khác cũng phát hiện.
Bo cuối là lúc kích thích nhất, phải trốn tránh để không bị người phát hiện, còn phải giết người không chớp mắt. Giản Chinh ở một bên nghe điện thoại, nhân lúc chưa có người thì vội nói một câu: "Bây giờ em qua chỗ mọi người, A Mãnh nói buổi chiều mới qua."
"Ừ." Giang Hằng thấy cậu ta rời đi, hơi di chuyển vị trí, lùi lại hai bước. Lúc sau tất cả đều diễn ra thuận lợi. Game chính là như vậy, bọ ngựa bắt ve sầu và chim vàng anh phía sau, chú ý đến kẻ thù phía trước thường quên mất kẻ thù phía sau.
Trận đầu tiện kết thúc thuận lợi, Giang Hằng còn cảm thấy các phương diện kỹ thuật của Ngôn Từ cũng khá ổn, ít nhất không kéo chân người khác. Hắn còn muốn nhìn dáng vẻ Ngôn Từ đeo tai nghe, lại phát hiện sau khi kết thúc trận đối phương đã nhanh tay tháo tai nghe, một chút cũng chưa nhìn được. Hắn có hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì, cười hỏi: "Thế nào, cảm giác còn muốn nữa không?"
"Ừm, còn được." Ngôn Từ giờ thấy cái laptop ở nhà còn có hơi kém cỏi, không chỉ có chất lượng âm thanh không tốt, hơn nữa độ sắc nét cũng không cao, trong màn hình còn tích bụi. Một người độc thân như cậu ở bên ngoài mang theo Nặc Nặc, không có thời gian để sắp xếp lại những thứ khác, sao còn có yêu cầu gì với laptop chứ. Có điều, tuy rằng cấu hình của máy tính này rất cao nhưng không đến trình độ quá ghen tỵ. Cuộc sống của Ngôn Từ với vui chơi giải trí khá tách biệt, không thuộc loại không phải của mình thì rất ghen tỵ, nhiều nhất thì trải nghiệm một chút là được.
Khi nói chuyện trên mặt ngôn từ có hơi ửng hồng, không biết là do thời tiết nóng nực mà trở nên như vậy hay là còn nguyên nhân khác. Giang Hằng rõ ràng không nhìn nơi khác, lại luôn không kiềm chế được mà nhìn mặt cậu. Thấy bộ dáng của cậu lại thầm mắng một tiếng đm, hắn đột ngột bật dậy khỏi ghế chạy đi mở điều hòa.
Ngôn Từ ở phía sau nhìn hắn: "Anh sao vậy?"
"Trời nóng, không phải trên mặt em đổ mồ hôi sao." Giang Hằng cảm thấy hắn lấy lí do khá tốt, công khai bình tĩnh đi đến bên cạnh điều hòa mở máy. Ngôn Từ biết không khí có chút ám muội, nhưng khoảng cách giữa hai người bọn họ không chỉ là khoảng cách vài mét, mà là khoảng cách 4 năm chưa gặp nhau. Dù có nhiều nghi vấn cũng không nói ra, bọn họ đều không thể mở đầu trước. Dần dần, bầu không khí ám muội lại rất xấu hổ.
Giang Hằng bị gió lạnh thổi thì hơi thanh tỉnh: "Chắc em không về mỗi ngày đúng không, nếu không thì ra ngoài chơi một tuần đã."
"À, không." Cậu cho Nặc Nặc đi học trường nội trú, mặc dù tuổi này thực sự có hơi quá nhỏ để tự chăm sóc bản thân. Nhưng bên ngoài cuộc sống cá nhân của cậu, nếu mang theo đứa nhỏ bên mình, rất khó để vừa làm việc vừa chăm lo cho bé về mọi mặt. Rơi vào đường cùng nên chỉ có thể ủy thác toàn bộ cho nhà trường, ít ra một tuần một lần về nhà kia có thể cố gắng bù lại mà không đến mức lúc đi làm để bé ở nhà một mình, như vậy lại càng không an toàn.
Cậu nhẹ nhàng bác bỏ: "Một tuần một lần em phải về nhà, như vậy chắc là không bị loạn thời gian đúng không?"
"Căn bản sẽ không bị." Nghề phiên dịch viên này không cần thiết lắm, bình thường đều là lúc đi thi đấu mới cần. Ngay cả trực tiếp trong nước cũng không cần thiết, thậm chí giải thích cũng không cần, người dẫn chương tình còn phải nói nhiều hơn họ. Giang Hằng ừ một tiếng: "Buổi chiều em đem đồ dùng hằng ngày đến đây đi, anh mở trực tiếp, em có muốn..."
"Xem anh?" Lời vừa ra khỏi miệng Giang Hằng liền nghĩ muốn tát mình một cái. Mẹ nó, hắn đang nói cái gì?
Nghe vào thì rất không đứng đắn, còn giống đùa giỡn nữa.
Bây giờ mồ hôi lạnh của hắn đã tuôn ra, còn ngôn từ thì lại không hiểu ý của hắn là gì, nghĩ đến mình phải khảo nghiệm ở trước mặt đội viên thì vẻ mặt đã có hơi hoang mang.
"Giang Hằng!"
Hai người còn chưa mở miệng nói, dưới lầu đã truyền đến một tiếng hét lớn. Nghe âm thanh này Giang Hằng đã biết Giản Chinh đã đến, không khỏi đỡ trán một chút. Quả nhiên, Giản Chinh cẩu thả đi đến, lúc này còn cẩn thận quan sát khuôn mặt của Ngôn Từ, tấm tắc hai tiếng: "Nếu anh vào đội chuyên nghiệp của chúng ta, khẳng định sẽ trở thành mặt tiền của chúng ta đó."
Đây là trở ngại hồi đó của đội WEI, sau khi Giang Gằng tiến vào là dáng vẻ trẻ tuổi lại đẹp trai, ngay lập tức trở thành bình phong của câu lạc bộ. Khi đó mọi người còn chưa biết được kỹ thuật của hắn, bị người đùa giỡn gọi là: tiểu bạch kiểm của giới esport, đảm đương làm mặt tiền của đội WEI. Ngưỡng cửa của đội WEI là chỉ cần dáng vẻ đẹp trai là có thể vào, không quản kỹ thuật chết.
Bất quá những lời này sau khi Giang Hằng lấy được giải nhất thì liền biến mất không còn, cuối cùng cũng không có ai dám đi trêu chọc khuôn mặt hắn.
Mặc kệ cố ý hay vô tình, Giang Hằng nghe được cậu ta nói vậy sắc mặc hắn trầm xuống, theo bản năng bảo vệ Ngôn Từ, lạnh lùng liếc cậu ta: "Cậu nói rất nhiều."
Giản Chinh là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, thiếu chút nữa quên mất lịch sử bị người cười nhạo của Ô Long và đội WEI. Cậu ta biết mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng:"A thực xin lỗi Giang ca, em quên mất..."
Cuộc đối thoại của hai người ở trước mặt Ngôn Từ như câu đố không biết câu trả lời vậy, cậu thậm chí còn không tham gia. Giản Chinh miễn cưỡng duỗi eo, đi đến trước bàn máy tính, tinh mắt liền nhìn thấy cái tai nghe mèo màu hồng phấn bị vứt ở trên bàn, sợ tới mức nhảy dựng lên: "Giang Hằng này, em hiện tại rất hoài nghi anh đang lôi kéo phiên dịch viên mới của chúng ta làm gì đó, sao cái tai nghe mèo này lại ở đây...?"
Cái tai nghe mèo màu hồng phấn này cũng có lịch sử, là nhà tài trợ trước đó tưởng trong đội có nữ nên thuận tiện tặng cho. Nhưng mà đội WEI đã nhiều năm không có nữ, tất cả đều là đàn ông đã trưởng thành còn là cùng một loại thẳng nam, đối với cái tai nghe mèo này đều cách xa, cho nên vẫn luôn ở trong ngăn bàn không ai để ý một thời gian rồi.
Ngôn Từ nghi hoặc nhìn cậu ta, giải thích nói:"Vừa rồi tôi với giang hằng cùng chơi thì tạm thời không thấy tai nghe khác nên..."
"Ai nói vậy?" Giản Chinh khó hiểu, trực tiếp mở ngăn tủ, chỉ thấy bên trong toàn bộ đều là tai nghe mới, đủ loại kiểu dáng! Hầu hết những chiếc tai nghe này đều do các công ty và nhà tài trợ tặng cho tất cả các khóa đào tạo trẻ. Bên trong câu lạc bộ không có tai nghe chẳng phải sẽ bị chê cười sao?
Ánh mắt Giang Hằng trốn tránh, vội vàng nói: "Tôi đi WC trước."
Giản Chinh cùng Ngôn Từ đứng tại chỗ hai mắt nhìn nhau, người sau khó tin mà khiếp sợ chỉ chỉ ngăn tủ đựng tai nghe: "Cho nên là thật ra có rất nhiều tai nghe?"
"Đúng vậy..." giản chinh nhìn cậu một cái, nhất thời hiểu được cái gì đó, cười tủm tỉm:"Cáo già Giang Hằng kia, ổng chắc chắn là đang hãm hại cậu đó."
_______________________
Mật: Má Giang ca bị Giản Chinh vả mặt ngay trước mặt tiểu Từ, má cười chết tui! Hèn gì tui cứ thấy là lạ sao trong một nơi dành cho game thủ mà không có tai nghe, hahahaha cười xỉu!!!
Lời vừa nói ra, ba người đều sững sờ. Tuy là Giản Chinh chỉ vô ý nói ra, nhưng ở trước mặt đội chuyên nghiệp nhắc đến những từ đó, chung quy vẫn phải so sánh với mức độ tiêu chuẩn. Ngôn Từ chơi game nhiều năm như vậy, cũng chỉ đơn giản là muốn chơi với Giang Hằng mà thôi. Còn về phần yêu cầu kỹ thuật này nọ, từ trước đến nay cậu cũng không biết rõ.
Kỹ thuật phải đạt đến trình độ nào mới có thể xứng với một lời khen của đội chuyên nghiệp?
Ví dụ như giang hằng hồi đầu vào giới năm đầu tiên cũng không có tiếng tăm gì, tên được đưa ra ngoài cũng không ai biết.
Năm thứ hai bắt đầu làm bá chủ thế giới, ba năm liên tục giành quán quân, trình độ không có người nào không biết chỉ có người không hiểu?
Ngôn Từ cho rằng mình không đạt được đến trình độ như vậy, kỹ thuật cũng không thể nói là đứng đầu, tốt xấu gì cậu cũng biết. Lúc này cũng không để ý mấy lời này, bẻ sang chuyện khác: "Phía sau chúng ta có một đội cũng đến đây, mai phục ở nơi này trước đi."
Giản Chinh đang ở góc nhìn thượng đế cũng rảnh rỗi, nhìn bên giang hằng nửa ngày cũng không có hứng thú gì, bỗng nhiên đổi sang góc nhìn của Ngôn Từ. Cậu ta thấy ngôn từ mở súng ngắm, chỉ có 4x trên người: "Anh chỉ có 4x hả?"
"Ừm..." Nói đến cũng xui xẻo, tuy rằng Ngôn Từ nhảy khu quân sự, nhưng là ở vị trí cổng sau nhà máy, loại này rất trống trải không có vật tư đặc biệt phong phú gì. Giáp ba, mũ ba, ống ngắm thường được phân bố ở khu vực trung tâm. Giang Hằng cách Ngôn Từ không xa, nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, bình tĩnh đi đến đây, trực tiếp ném 8x từ trong balo xuống đất, ra hiệu cho cậu: "Nơi này có 8x, em cầm dùng đi."
Giản Chinh ở một bên như thấy điều gì đó rất khủng khiếp: "Đậu xanh, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh tặng vật tư cho người khác mà?"
"Giờ cậu thấy được." Giang Hằng không quan tâm từ ngữ thô tục của cậu ta, quay đầu vẫn cùng Ngôn Từ trao đổi vật tư, hắn như người bình thường không có chuyện gì, nhưng lại hơi giấu tâm tư. Ngôn Từ từ chối thì không tốt, nên cậu vội vàng nhận lấy, nhân tiện để tỏ lòng biết ơn cũng lấy ra rất nhiều thứ từ trong balo để trao đổi với hắn. Thật ra đồ dùng của hai người bọn họ rất béo, đổi đi đổi lại cũng chỉ là mấy thứ kia thôi, bọn họ lại không thiếu.
Giang Hằng không đeo balo 3, vì bo cuối balo 3 trốn trong bụi cỏ rất nổi bật, lộ ra sơ hở rất bất ngờ. Tuy rằng có thể đựng rất nhiều vật, nhưng bất lợi ở bo cuối nên hắn chưa bao giờ nhặt balo 3. Dưới tình huống cấp bách ném đi tỷ lệ hơn một trăm viên đạn, chẳng mấy chốc đã không thể mặc được nữa. Thuốc của hắn đã muốn đầy, thực tế bo cuối cũng không cần nhiều như vậy, nhưng hắn không vứt mà ngược lại còn chừa không gian để nhặt gì đó. Giản Chinh ở một bên sững sờ thấy hắn vứt hết cái này đến cái kia thì có loại cảm giác tôi là ai, đây là đâu.
"Có xe lướt qua trên sườn đồi phía đông nam." ngôn từ nhìn qua ống ngắm 6x, nằm sau ngọn cây cao nhất nhắm về phía trước. Giang Hằng đứng ở dưới cách cậu không xa, nhân vật nằm sau tảng đá, cũng ngắm theo. Ngôn Từ còn chưa ngắm chuẩn cái bia ngắm di động kia, chợt nghe một âm thanh quen thuộc bên tai vang lên, ngay lập tức góc trên bên phải xuất hiện: WEI-River dùng K98 loại LNG-Ben.
Tốc độ cùng độ chuẩn xác kinh người, Ngôn Từ quả nhiên thấy chiếc xe kia đã bị ép dừng lại, từ x6 có thể thấy được hộp xác. Giang Hằng không tỏ vẻ gì, lạnh nhạt nói:"Người bên kia là của LNG."
Ngôn Từ mặc dù xem hắn trực tiếp, nhưng trong giới esport thì biết rất ít, chỉ biết các câu lạc bộ nổi tiếng và các đội dưới trướng họ. Năm ngoái LNG đứng thứ 3 toàn thế giới, chỉ đứng sau đội WEI và đội Chiến Long. Chiến Long chính là Dragon, đọc tiếng anh thì không có cảm giác, nhưng câu lạc bộ này có rất nhiều lịch sử đen, nhiều người còn trực tiếp gọi hắc xưng. Không nghĩ tới lần này bị Giang Hằng trực tiếp giết từ xa, phỏng đoán người bên kia sẽ bị sốc một hồi.
Bo lại đổi, chỉ còn lại tám người. Vị trí còn eo hẹp, trên bản đồ cũng chỉ có thể thấy vòng tròn nho nhỏ, xung quanh toàn bộ đều bị tràn ngập nguy hiểm. Ngôn Từ bất động kiểm tra vị trí ở giữa hai tảng đá, nín thở tập trung nghe động tĩnh xung quanh. Bên trái bụi cỏ bỗng nhiên vang lên tiếng cỏ sàn sạt, mơ hồ có âm thanh leo lên, Ngôn Từ lướt qua hướng bên kia: "Đừng lên tiếng, có người."
Hai người đều không động đậy, Giang Hằng cách người kia khoảng 20m, vừa vặn thấy bóng dáng người kia đang đi về phía trước. Hắn không kêu Ngôn Từ đứng dậy, tự mình trực tiếp dùng súng tiểu liên loại người kia, cùng lúc đó số người chỉ còn lại 5. Trong khi bọn họ đang đợi cùng xông ra, những người khác cũng phát hiện.
Bo cuối là lúc kích thích nhất, phải trốn tránh để không bị người phát hiện, còn phải giết người không chớp mắt. Giản Chinh ở một bên nghe điện thoại, nhân lúc chưa có người thì vội nói một câu: "Bây giờ em qua chỗ mọi người, A Mãnh nói buổi chiều mới qua."
"Ừ." Giang Hằng thấy cậu ta rời đi, hơi di chuyển vị trí, lùi lại hai bước. Lúc sau tất cả đều diễn ra thuận lợi. Game chính là như vậy, bọ ngựa bắt ve sầu và chim vàng anh phía sau, chú ý đến kẻ thù phía trước thường quên mất kẻ thù phía sau.
Trận đầu tiện kết thúc thuận lợi, Giang Hằng còn cảm thấy các phương diện kỹ thuật của Ngôn Từ cũng khá ổn, ít nhất không kéo chân người khác. Hắn còn muốn nhìn dáng vẻ Ngôn Từ đeo tai nghe, lại phát hiện sau khi kết thúc trận đối phương đã nhanh tay tháo tai nghe, một chút cũng chưa nhìn được. Hắn có hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì, cười hỏi: "Thế nào, cảm giác còn muốn nữa không?"
"Ừm, còn được." Ngôn Từ giờ thấy cái laptop ở nhà còn có hơi kém cỏi, không chỉ có chất lượng âm thanh không tốt, hơn nữa độ sắc nét cũng không cao, trong màn hình còn tích bụi. Một người độc thân như cậu ở bên ngoài mang theo Nặc Nặc, không có thời gian để sắp xếp lại những thứ khác, sao còn có yêu cầu gì với laptop chứ. Có điều, tuy rằng cấu hình của máy tính này rất cao nhưng không đến trình độ quá ghen tỵ. Cuộc sống của Ngôn Từ với vui chơi giải trí khá tách biệt, không thuộc loại không phải của mình thì rất ghen tỵ, nhiều nhất thì trải nghiệm một chút là được.
Khi nói chuyện trên mặt ngôn từ có hơi ửng hồng, không biết là do thời tiết nóng nực mà trở nên như vậy hay là còn nguyên nhân khác. Giang Hằng rõ ràng không nhìn nơi khác, lại luôn không kiềm chế được mà nhìn mặt cậu. Thấy bộ dáng của cậu lại thầm mắng một tiếng đm, hắn đột ngột bật dậy khỏi ghế chạy đi mở điều hòa.
Ngôn Từ ở phía sau nhìn hắn: "Anh sao vậy?"
"Trời nóng, không phải trên mặt em đổ mồ hôi sao." Giang Hằng cảm thấy hắn lấy lí do khá tốt, công khai bình tĩnh đi đến bên cạnh điều hòa mở máy. Ngôn Từ biết không khí có chút ám muội, nhưng khoảng cách giữa hai người bọn họ không chỉ là khoảng cách vài mét, mà là khoảng cách 4 năm chưa gặp nhau. Dù có nhiều nghi vấn cũng không nói ra, bọn họ đều không thể mở đầu trước. Dần dần, bầu không khí ám muội lại rất xấu hổ.
Giang Hằng bị gió lạnh thổi thì hơi thanh tỉnh: "Chắc em không về mỗi ngày đúng không, nếu không thì ra ngoài chơi một tuần đã."
"À, không." Cậu cho Nặc Nặc đi học trường nội trú, mặc dù tuổi này thực sự có hơi quá nhỏ để tự chăm sóc bản thân. Nhưng bên ngoài cuộc sống cá nhân của cậu, nếu mang theo đứa nhỏ bên mình, rất khó để vừa làm việc vừa chăm lo cho bé về mọi mặt. Rơi vào đường cùng nên chỉ có thể ủy thác toàn bộ cho nhà trường, ít ra một tuần một lần về nhà kia có thể cố gắng bù lại mà không đến mức lúc đi làm để bé ở nhà một mình, như vậy lại càng không an toàn.
Cậu nhẹ nhàng bác bỏ: "Một tuần một lần em phải về nhà, như vậy chắc là không bị loạn thời gian đúng không?"
"Căn bản sẽ không bị." Nghề phiên dịch viên này không cần thiết lắm, bình thường đều là lúc đi thi đấu mới cần. Ngay cả trực tiếp trong nước cũng không cần thiết, thậm chí giải thích cũng không cần, người dẫn chương tình còn phải nói nhiều hơn họ. Giang Hằng ừ một tiếng: "Buổi chiều em đem đồ dùng hằng ngày đến đây đi, anh mở trực tiếp, em có muốn..."
"Xem anh?" Lời vừa ra khỏi miệng Giang Hằng liền nghĩ muốn tát mình một cái. Mẹ nó, hắn đang nói cái gì?
Nghe vào thì rất không đứng đắn, còn giống đùa giỡn nữa.
Bây giờ mồ hôi lạnh của hắn đã tuôn ra, còn ngôn từ thì lại không hiểu ý của hắn là gì, nghĩ đến mình phải khảo nghiệm ở trước mặt đội viên thì vẻ mặt đã có hơi hoang mang.
"Giang Hằng!"
Hai người còn chưa mở miệng nói, dưới lầu đã truyền đến một tiếng hét lớn. Nghe âm thanh này Giang Hằng đã biết Giản Chinh đã đến, không khỏi đỡ trán một chút. Quả nhiên, Giản Chinh cẩu thả đi đến, lúc này còn cẩn thận quan sát khuôn mặt của Ngôn Từ, tấm tắc hai tiếng: "Nếu anh vào đội chuyên nghiệp của chúng ta, khẳng định sẽ trở thành mặt tiền của chúng ta đó."
Đây là trở ngại hồi đó của đội WEI, sau khi Giang Gằng tiến vào là dáng vẻ trẻ tuổi lại đẹp trai, ngay lập tức trở thành bình phong của câu lạc bộ. Khi đó mọi người còn chưa biết được kỹ thuật của hắn, bị người đùa giỡn gọi là: tiểu bạch kiểm của giới esport, đảm đương làm mặt tiền của đội WEI. Ngưỡng cửa của đội WEI là chỉ cần dáng vẻ đẹp trai là có thể vào, không quản kỹ thuật chết.
Bất quá những lời này sau khi Giang Hằng lấy được giải nhất thì liền biến mất không còn, cuối cùng cũng không có ai dám đi trêu chọc khuôn mặt hắn.
Mặc kệ cố ý hay vô tình, Giang Hằng nghe được cậu ta nói vậy sắc mặc hắn trầm xuống, theo bản năng bảo vệ Ngôn Từ, lạnh lùng liếc cậu ta: "Cậu nói rất nhiều."
Giản Chinh là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, thiếu chút nữa quên mất lịch sử bị người cười nhạo của Ô Long và đội WEI. Cậu ta biết mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng:"A thực xin lỗi Giang ca, em quên mất..."
Cuộc đối thoại của hai người ở trước mặt Ngôn Từ như câu đố không biết câu trả lời vậy, cậu thậm chí còn không tham gia. Giản Chinh miễn cưỡng duỗi eo, đi đến trước bàn máy tính, tinh mắt liền nhìn thấy cái tai nghe mèo màu hồng phấn bị vứt ở trên bàn, sợ tới mức nhảy dựng lên: "Giang Hằng này, em hiện tại rất hoài nghi anh đang lôi kéo phiên dịch viên mới của chúng ta làm gì đó, sao cái tai nghe mèo này lại ở đây...?"
Cái tai nghe mèo màu hồng phấn này cũng có lịch sử, là nhà tài trợ trước đó tưởng trong đội có nữ nên thuận tiện tặng cho. Nhưng mà đội WEI đã nhiều năm không có nữ, tất cả đều là đàn ông đã trưởng thành còn là cùng một loại thẳng nam, đối với cái tai nghe mèo này đều cách xa, cho nên vẫn luôn ở trong ngăn bàn không ai để ý một thời gian rồi.
Ngôn Từ nghi hoặc nhìn cậu ta, giải thích nói:"Vừa rồi tôi với giang hằng cùng chơi thì tạm thời không thấy tai nghe khác nên..."
"Ai nói vậy?" Giản Chinh khó hiểu, trực tiếp mở ngăn tủ, chỉ thấy bên trong toàn bộ đều là tai nghe mới, đủ loại kiểu dáng! Hầu hết những chiếc tai nghe này đều do các công ty và nhà tài trợ tặng cho tất cả các khóa đào tạo trẻ. Bên trong câu lạc bộ không có tai nghe chẳng phải sẽ bị chê cười sao?
Ánh mắt Giang Hằng trốn tránh, vội vàng nói: "Tôi đi WC trước."
Giản Chinh cùng Ngôn Từ đứng tại chỗ hai mắt nhìn nhau, người sau khó tin mà khiếp sợ chỉ chỉ ngăn tủ đựng tai nghe: "Cho nên là thật ra có rất nhiều tai nghe?"
"Đúng vậy..." giản chinh nhìn cậu một cái, nhất thời hiểu được cái gì đó, cười tủm tỉm:"Cáo già Giang Hằng kia, ổng chắc chắn là đang hãm hại cậu đó."
_______________________
Mật: Má Giang ca bị Giản Chinh vả mặt ngay trước mặt tiểu Từ, má cười chết tui! Hèn gì tui cứ thấy là lạ sao trong một nơi dành cho game thủ mà không có tai nghe, hahahaha cười xỉu!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất