Chương 120: Cưỡng ép
"Kính xin ngài đừng hiểu lầm, làm thế cũng chỉ để đảm bảo an toàn cho chủ ta."
"Là sao?"
"Hạo Nguyệt đám nhân loại này sẽ không dễ dàng như vậy từ bỏ, ta chủ bị phong ấn
"Đám người Hạo Nguyệt này sẽ không dễ dàng từ bỏ. Trong những năm chủ ta bị phong ấn, chúng luôn tìm cách tiếp cận chủ ta."
"Rốt cuộc năm đó vì sao Diễm Uyên bị phong ấn?"
Trường Bạch im lặng.
Thương Phạt nhíu mày, sắc mặt khó coi, "Ngươi đã bảo chỉ cần ta theo các ngươi thì sẽ nói cho ta biết tường tận."
"Đám ngươi Hạo Nguyệt kia bắt được một vị bằng hữu của chủ ta, lừa chủ ta đến núi Phù Bạch rồi phong ấn ngài."
"Bằng hữu?"
"Là một vị đại yêu, nhưng trước khi chủ ta bị phong ấn, vị bằng hữu kia cũng bị Hạo Nguyệt giết chết."
Thương Phạt nhíu mày, "Ngươi nói Hạo Nguyệt làm tất cả những chuyện đó chỉ để giết Diễm Uyên?"
"Vâng?"
"Thế vì sao năm đó chúng không ra tay luôn?"
Trong lúc trò chuyện, Bạch Ngôn Lê cũng ngồi dậy trong lòng Thương Phạt.
Xe ngựa đáp xuống, tuyết lớn đã được dọn ra thành một đường nối đến chân núi.
Bạch Ngôn Lê ho mấy tiếng, vì lạnh nên y quấn chăn quanh mình bước xuống xe.
Thương Phạt là yêu quái, hoàn cảnh nào cũng thích ứng được. Đã đến rồi, hắn cũng không vội tra hỏi.
Như Trường Bạch nói ban nãy, càng gần nơi Diễm Uyên bị phong ấn, lượng thủ vệ được sắp xếp càng dày đặc, nhìn thế cũng biết tốn công sức ra sao. Xung quanh địa điểm này có tới hàng trăm yêu vương.
Thương Phạt nhún vai, ước tính thế lực của Cực Uyên phủ, trong lòng bắt đầu hiểu ra vì sao sau khi hắn giết Hỗn và Huyên Náo, Cực Uyên phủ muốn diệt Đông phủ nhưng chưa thể ra tay.
Hóa ra là vì toàn bộ sức mạnh nông cốt của Cực Uyên phủ đều tập trung ở núi Phù Bạch này.
"Cho nên ngài cũng hiểu vì sao mấy năm nay chúng ta im hơi lặng tiếng như vậy." Trường Bạch đi bên cạnh Thương Phạt, khẽ lắc đầu.
Thương Phạt bước chậm dần, chờ Bạch Ngôn Lê lảo đảo đi theo. Người này cũng xem như kiên cường, dù mặt bị gió quất đau rát, mắt cũng nheo lại thành sợi chỉ, không nhìn rõ đường, nhưng không hé răng cầu cứu hắn.
"Ta đã hiêu vì sao các ngươi muốn diệt Đông phủ nhưng lại chỉ đứng sau kích động Hỗn Độn phủ và Đại Huyên Náo phủ." Câu nói này vừa chế nhạo lại vừa nhắc thù cũ, nói xong Thương Phạt cũng sướng cả người.
Trường Bạch nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, sau khi thấy hắn có vẻ không oán giận, bèn khiêm nhường nói, "Thật xin lỗi. Đối với chúng ta, không gì quan trọng hơn sự an toàn của gia chủ. Cực Uyên phủ có bao nhiêu sức mạnh cũng sẽ dốc hết vì gia chủ."
Đó là chuyện đương nhiên, cho dù không trung thành họ cũng phải dốc hết sức để tránh khi Diễm Uyên chết, mình cũng bị khế ước chủ tớ ràng buộc kéo chết theo.
Về điểm này, Thương Phạt không để tâm. Cho tới tận bây giờ, hắn cũng chỉ thu nhận Tư Vĩ và Chu Yếm làm nô bộc. Dựa vào khế ước để duy trì lòng trung thành của thuộc hạ là chuyện không cần thiết, cũng không phải tác phong của hắn. Nhưng có rất nhiều yêu phủ tiêu vong bởi vì các gia thần đều thành lập khế ước cao nhất với gia chủ, một khi gia chủ chết, sẽ không còn ai gánh vác. Đông phủ không như thế. Thương Phạt nghĩ nếu có một lúc nào đó mình bỗng nhiên chết đi thì Đông phủ cũng không tan rã ngay lập tức.
Nhưng mà đó cũng là bởi vì từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ xem chuyện thành lập yêu phủ là cái gì to tát. Hắn biế mình sớm muộn cũng quay về gia tộc ở Đế Kỳ, cho nên yêu phủ giống như món đồ chơi thôi.
"Mời ngài."
Nghĩ lung tung quá nhiều, bước chân của Thương Phạt hơi chậm lại.
Bạch Ngôn lê còn nhanh hơn hắn, đã đứng trước hang núi, ngơ ngác nhìn về phía hắn.
Trương Bạch chìa tay ra mười, thấy Thương Phạt có vẻ suy tư, chỉ sợ hắn bất ngờ đổi ý, hơi sốt sắng nói, "Chủ ta ở ngay đây rồi."
"Đi thôi." Nhận ra sự bất an của y, Thương Phạt nhún vai.
Bạch Ngôn Lê đứng đằng kia, lúc Thương Phạt đi ngang qua thì chủ động dắt tay y.
Bạch Ngôn Lê gần như dán sát vào hắn. Thương Phạt không lên tiếng, chỉ lắc lắc tay. Cảm nhận được sự trấn an của hắn, Bạch Ngôn Lê ngẩng đầu lên cười.
Đường vào hang núi được thắp đuốc sáng trưng, có chỗ còn bày đồ đạc, tựa như một gian phòng dùng để nghỉ ngơi. Nhìn bố trí quanh đây, Thương Phạt không nhịn được mà trêu chọc, "Các ngươi chuẩn bị dựng yêu phủ thứ hai ở chỗ này đấy à?"
"Nếu gia chủ vẫn bị phong ấn." Ánh mắt Trường Bạch kiên định, giọng điệu thản nhiên, "Thì chúng ta sẽ vĩnh viễn ở đây."
Do câu nói này, Thương Phạt quan sát cẩn thận vị đại yêu trước mặt. Trươg Bạch không chỉ trung thành với gia chủ của y vì một bản khế ước, mỗi hành động cử chỉ đều cho thấy rõ y lo lắng như thế nào.
Sự lo lắng ấy đều bắt nguồn từ tìn cảm. Điều này không hiếm thấy, gia tộc của Thương Phạt cũng như vậy.
Đó là sự kiêu ngạo của những yêu quái xuất thân từ yêu tộc lớn. Phụ thân và ca ca của Thương Phạt không bao giờ cần dùng tới khế ước để khống chế thuộc hạ. Chỉ những kẻ yếu ớt mới không thể an tâm cai trị nếu không có khế ước ràng buộc.
"Tới rồi." Lãnh Hồ quay người lại.
Thương Phạt ngẩng lên, trông thấy một nơi rộng rãi sáng sủa sau khúc quanh.
Trong núi Phù Bạch có một hang động lớn trống trải, nhưng điều khiến Thương Phạt kinh ngạc là chín sợi xích sắt treo lơ lửng một khối băng hình vuông.
"Đó là?" Bạch Ngôn Lê há hốc miệng, vẻ mặt khiếp sợ.
Thương Phạt không lập tức lại gần khối băng đen khổng lồ kia mà chỉ để ý đến những sợi dây xích liền với vách đá, trên vách đá đầy những dòng chữ kỳ lạ.
"Đó là bùa chú." Trường Bạch thấp giọng.
"Giống với đồ án trên một số loại phù khí...." Sau khi biết về mộ, Thương Phạt lấu được một ít phù khí từ chỗ Bạch Ngôn lê. Sau khi Đông phủ kiểm soát chặt chẽ cũng thu thập được vài món nữa.
Trong tay Hỗn Độn phủ vài Đại Huyên Náo phủ cũng có không ít. Sau khi chiếm được địa bàn của họ, chỗ phù khí ấy cũng được đưa về kho Đông phủ.
Thương Phạt từng mang rất nhiều phù khí về phòng nghiên cứu cẩn thận, cho nên khi thấy những hình vẽ cùng chữ viết điêu khắc lên vách đá trong hang núi, hắn lập tức cảm thấy quen thuộc.
"Ta cũng nghĩ như ngài. Những chữ viết và hình vẽ khó hiểu này có vài phần tương tự với chữ viết trên phù khí."
"Phù khí có thể giết yêu quái." Thương Phạt trầm ngâm, chậm rãi đi quanh hang động, "Chất liệu sử dụng để rèn vũ khí cũng quan trọng, nhưng quan trọng hơn là quá trinh rèn đúc. Nói cách khá, những văn tự và hình vẽ này là một trong những bước làm nên nó."
Đó là kế luận hắn đưa ra sau mấy tháng tìm hiểu về phù khí.
"Ngài nói phải, trong phủ ta cũng có vài món phù khí. Chúng ta vẫn luôn cố gắng tìm hiểu ý nghĩa của những con chữ này."
"Hang động này...." Thương Phạt xoay người, ngửa đầu nhìn khối bắng bị dây xích treo lơ lửng trên không.
Trong khối băng có một thanh niên tóc trắng đứng thẳng bị đông cứng.
Đó là Diễm Uyên. Hai mươi năm trước, Thương Phạt thấy hắn từ xa, không ngờ vị đại yêu uy phong dũng mãnh năm ấy lại đang nhắm nghiền mắt, không chút sức sống, bị đông trong băng, không thể nào động đậy. Thương Phạt đến gần, thấy hắn còn đang nắm linh khí trong tay.
"Gia chủ ta chiến đấu đến phút cuối cùng mới bị phong ấn. Năm đó còn một vị gia thần nữa đi cùng chủ ta. Để cứu hắn chạt thoát, gia chủ ta bị đám người đó chặt đứt một cánh tay." Nói đến đây, Trường Bạch không còn vẻ thận trọng, ánh mắt đầy hận ý.
Thương Phạt lại gần quan sát kỹ hơn, lúc này mới phát hiện quả thực một cánh tay của Diễm Uyên đã không còn.
Mà trong khối băng vẫn còn chút máu.
"Máu đó là gì?"
"Là khi chúng ta tìm cách nung chảy khối băng, vô tình khiến chủ ta bị thương." Nói đến đây, Trường Bạch hối hận không thôi.
Thương Phạt ừ một tiếng, đi thẳng đến bên dưới khối băng.
"Đây cũng vậy à?" Khác với nền đá lởm chởm trong hang động, ngay dưới khối băng màu đen là một vũng nước không sâu, trong đó chứa thứ chất lỏng màu đỏ đặc sệt như máu.
"Không biết nó là gì, con người chạm vào không sao, nhưng yêu quái thì..." Trường Bạch giơ tay ra hiệu cho một vị thủ vệ tiến lên.
Thương Phạt cũng tò mò nhìn chằm chằm động tác của thủ vệ kia. Yêu vương mới tới không chút do dự, nhúng hai ngón tay vào "máu." Ngay cả lửa đỏ cũng chẳng thể làm yêu quái bị tổn hại, nhưng ngay khi yêu vương kia vừa chạm phải thứ chất lỏng đó, âm thanh xì xèo phát ra. Gã cắn răng, mồ hôi lạnh chảy ướt trán.
"Được rồi." Trường Bạch lên tiếng.
Thương Phạt kinh ngạc nhìn hai ngón tay đối phương. Không cần nhiều lời diễn tả, chỉ một cái chạm nhẹ, da thịt lẫn xương cốt đều bị hòa tan.
"....Thứ này cũng là Hạo Nguyệt làm ra sao?"
"Vâng."
Thương Phạt trầm tư, nhìn "máu" trong ao, lại ngửa đầu lên nhìn Diễm Uyên bị đóng băng bên trên.
"Con người chạm vào thì không sao, vậy sao các ngươi không tìm người quanh đây đến múc hết nước trong hố đi?"
"Chúng ta đã thử, thế nhưng ngài nhìn những vế máu trên người chủ ta đi."
Trong băng có lẫn máu, Thương Phạt không mù, đương nhiên là thấy.
"Chủ ta bị phong ấn tại đây, thân thể ngày càng yếu, không chịu được thêm mấy lần thương tích. Lúc nãy, ngài có hỏi ta vì sao năm đó Hạo Nguyệt không ra tay giết chủ ta ngay...."
Đó là điều Thương Phạt thắc mắc, nhất là khi nhìn thấy hang núi này.
Một trận chiến được sắp xếp tỉ mỉ như thế, có thể nói Hạo Nguyệt đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức.
"Vì bọn họ muốn lấy yêu đan của chủ ta."
"Yêu đan?" Thương Phạt đang ngồi xổm, nghe vậy thì đứng bật lên.
Trường Bạch không giữ được nụ cười thường trực, run rẩy nói, "Ngài không nghe lầm. Sở dĩ Hạo Nguyệt không lập tức giết chủ ta là vì họ cần giữ cho ngài ấy sống, sau này cưỡng ép chiếm đoạt yêu đan của ngài ấy."
"Con người cần yêu đan để làm gì?" Thương Phạt biến sắc, xem ra vấn đề không còn đơn giản nữa rồi/.
Hắn ý thức được mình đang dính vào chuyện hệ trọng. Không biết các yêu quái ở trung ương có biết đến hành động ngông cuồng của tổ chức loài người này không.
"Không đung, cưỡng ép lấy yêu đan sẽ khiến yêu quái tử vong, mà yêu quái chết thì yêu đan cũng tan biến theo." Nếu yêu quái không tự nguyện nhả ra, như cách mà Thương Phạt đã ép lũ tiểu yêu ở Bạch gia thôn, thì không có cách nào lấy được.
Uy hiếp sao?
"Chủ ta là yêu quái như vậy. Dù có đe dọa đến tính mạng, ngài ấy cũng không tự nguyện nhả yêu đan ra cho lũ gia súc đâu."
"Thế kẻ nào nói cho các ngươi?"
"Ta đã nói với ngài, năm đó có một vị gia thần đi theo chủ ta, được chủ ta dốc hết sức giúp chạy trốn."
"Hắn đâu?"
"Dù khi ấy hắn trốn về báo tin được nhưng khi tới phủ cũng chết vì vết thương quá nặng."
"Hang động này..." Thương Phạt cau mày, một lần nữa quan sát những văn tự kỳ quái, "Cứ như một món phù khí khổng lồ."
"Vâng, chúng ta đã thử rất nhiều cáhch, cũng tưng nghĩ đến chuyện phá hủy bức tường."
Chín sợi xích sắt, một đầu nối với vách đá, một đầu ghim sâu vào bên trong khối băng đen. Muốn hạ khối băng xuống thì phải cắt đứt chín sợi xích này.
Trường Bạch tiếp tục nói, "Nhưng phá hủy vách núi thì khối băng rạn nứt theo, chúng ta không dám làm đến cùng."
Khối băng vỡ nát thì rất có khả năng vị đại yêu bên trong cũng bị chia năm xẻ bả. Cách này hiển nhiên không dùng được.
"Chúng at cũng từng thửu phá xích sắt. Tạm thời chưa bàn về độ khó, nhưng nếu cắt đứt từng sợi, chủ ta ở trong băng lại chảy máu đầm đìa."
Bây giờ Thương Phạt đã biết máu kia từ đâu mà có. E rằng khi mới bị phong ấn, không có nhiều máu như vậy.
Đám yêu quái Cực Uyên phủ đẫ tìm đủ mọi cách, mà chủ của bọn họ cũng chịu không ít khổ.
Thương Phạt biến ra cây quạt, cúi đầu chậm rãi nói, "Cho nên phải đồng loạt cắt đứt chín sợ xích này."
"Là sao?"
"Hạo Nguyệt đám nhân loại này sẽ không dễ dàng như vậy từ bỏ, ta chủ bị phong ấn
"Đám người Hạo Nguyệt này sẽ không dễ dàng từ bỏ. Trong những năm chủ ta bị phong ấn, chúng luôn tìm cách tiếp cận chủ ta."
"Rốt cuộc năm đó vì sao Diễm Uyên bị phong ấn?"
Trường Bạch im lặng.
Thương Phạt nhíu mày, sắc mặt khó coi, "Ngươi đã bảo chỉ cần ta theo các ngươi thì sẽ nói cho ta biết tường tận."
"Đám ngươi Hạo Nguyệt kia bắt được một vị bằng hữu của chủ ta, lừa chủ ta đến núi Phù Bạch rồi phong ấn ngài."
"Bằng hữu?"
"Là một vị đại yêu, nhưng trước khi chủ ta bị phong ấn, vị bằng hữu kia cũng bị Hạo Nguyệt giết chết."
Thương Phạt nhíu mày, "Ngươi nói Hạo Nguyệt làm tất cả những chuyện đó chỉ để giết Diễm Uyên?"
"Vâng?"
"Thế vì sao năm đó chúng không ra tay luôn?"
Trong lúc trò chuyện, Bạch Ngôn Lê cũng ngồi dậy trong lòng Thương Phạt.
Xe ngựa đáp xuống, tuyết lớn đã được dọn ra thành một đường nối đến chân núi.
Bạch Ngôn Lê ho mấy tiếng, vì lạnh nên y quấn chăn quanh mình bước xuống xe.
Thương Phạt là yêu quái, hoàn cảnh nào cũng thích ứng được. Đã đến rồi, hắn cũng không vội tra hỏi.
Như Trường Bạch nói ban nãy, càng gần nơi Diễm Uyên bị phong ấn, lượng thủ vệ được sắp xếp càng dày đặc, nhìn thế cũng biết tốn công sức ra sao. Xung quanh địa điểm này có tới hàng trăm yêu vương.
Thương Phạt nhún vai, ước tính thế lực của Cực Uyên phủ, trong lòng bắt đầu hiểu ra vì sao sau khi hắn giết Hỗn và Huyên Náo, Cực Uyên phủ muốn diệt Đông phủ nhưng chưa thể ra tay.
Hóa ra là vì toàn bộ sức mạnh nông cốt của Cực Uyên phủ đều tập trung ở núi Phù Bạch này.
"Cho nên ngài cũng hiểu vì sao mấy năm nay chúng ta im hơi lặng tiếng như vậy." Trường Bạch đi bên cạnh Thương Phạt, khẽ lắc đầu.
Thương Phạt bước chậm dần, chờ Bạch Ngôn Lê lảo đảo đi theo. Người này cũng xem như kiên cường, dù mặt bị gió quất đau rát, mắt cũng nheo lại thành sợi chỉ, không nhìn rõ đường, nhưng không hé răng cầu cứu hắn.
"Ta đã hiêu vì sao các ngươi muốn diệt Đông phủ nhưng lại chỉ đứng sau kích động Hỗn Độn phủ và Đại Huyên Náo phủ." Câu nói này vừa chế nhạo lại vừa nhắc thù cũ, nói xong Thương Phạt cũng sướng cả người.
Trường Bạch nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, sau khi thấy hắn có vẻ không oán giận, bèn khiêm nhường nói, "Thật xin lỗi. Đối với chúng ta, không gì quan trọng hơn sự an toàn của gia chủ. Cực Uyên phủ có bao nhiêu sức mạnh cũng sẽ dốc hết vì gia chủ."
Đó là chuyện đương nhiên, cho dù không trung thành họ cũng phải dốc hết sức để tránh khi Diễm Uyên chết, mình cũng bị khế ước chủ tớ ràng buộc kéo chết theo.
Về điểm này, Thương Phạt không để tâm. Cho tới tận bây giờ, hắn cũng chỉ thu nhận Tư Vĩ và Chu Yếm làm nô bộc. Dựa vào khế ước để duy trì lòng trung thành của thuộc hạ là chuyện không cần thiết, cũng không phải tác phong của hắn. Nhưng có rất nhiều yêu phủ tiêu vong bởi vì các gia thần đều thành lập khế ước cao nhất với gia chủ, một khi gia chủ chết, sẽ không còn ai gánh vác. Đông phủ không như thế. Thương Phạt nghĩ nếu có một lúc nào đó mình bỗng nhiên chết đi thì Đông phủ cũng không tan rã ngay lập tức.
Nhưng mà đó cũng là bởi vì từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ xem chuyện thành lập yêu phủ là cái gì to tát. Hắn biế mình sớm muộn cũng quay về gia tộc ở Đế Kỳ, cho nên yêu phủ giống như món đồ chơi thôi.
"Mời ngài."
Nghĩ lung tung quá nhiều, bước chân của Thương Phạt hơi chậm lại.
Bạch Ngôn lê còn nhanh hơn hắn, đã đứng trước hang núi, ngơ ngác nhìn về phía hắn.
Trương Bạch chìa tay ra mười, thấy Thương Phạt có vẻ suy tư, chỉ sợ hắn bất ngờ đổi ý, hơi sốt sắng nói, "Chủ ta ở ngay đây rồi."
"Đi thôi." Nhận ra sự bất an của y, Thương Phạt nhún vai.
Bạch Ngôn Lê đứng đằng kia, lúc Thương Phạt đi ngang qua thì chủ động dắt tay y.
Bạch Ngôn Lê gần như dán sát vào hắn. Thương Phạt không lên tiếng, chỉ lắc lắc tay. Cảm nhận được sự trấn an của hắn, Bạch Ngôn Lê ngẩng đầu lên cười.
Đường vào hang núi được thắp đuốc sáng trưng, có chỗ còn bày đồ đạc, tựa như một gian phòng dùng để nghỉ ngơi. Nhìn bố trí quanh đây, Thương Phạt không nhịn được mà trêu chọc, "Các ngươi chuẩn bị dựng yêu phủ thứ hai ở chỗ này đấy à?"
"Nếu gia chủ vẫn bị phong ấn." Ánh mắt Trường Bạch kiên định, giọng điệu thản nhiên, "Thì chúng ta sẽ vĩnh viễn ở đây."
Do câu nói này, Thương Phạt quan sát cẩn thận vị đại yêu trước mặt. Trươg Bạch không chỉ trung thành với gia chủ của y vì một bản khế ước, mỗi hành động cử chỉ đều cho thấy rõ y lo lắng như thế nào.
Sự lo lắng ấy đều bắt nguồn từ tìn cảm. Điều này không hiếm thấy, gia tộc của Thương Phạt cũng như vậy.
Đó là sự kiêu ngạo của những yêu quái xuất thân từ yêu tộc lớn. Phụ thân và ca ca của Thương Phạt không bao giờ cần dùng tới khế ước để khống chế thuộc hạ. Chỉ những kẻ yếu ớt mới không thể an tâm cai trị nếu không có khế ước ràng buộc.
"Tới rồi." Lãnh Hồ quay người lại.
Thương Phạt ngẩng lên, trông thấy một nơi rộng rãi sáng sủa sau khúc quanh.
Trong núi Phù Bạch có một hang động lớn trống trải, nhưng điều khiến Thương Phạt kinh ngạc là chín sợi xích sắt treo lơ lửng một khối băng hình vuông.
"Đó là?" Bạch Ngôn Lê há hốc miệng, vẻ mặt khiếp sợ.
Thương Phạt không lập tức lại gần khối băng đen khổng lồ kia mà chỉ để ý đến những sợi dây xích liền với vách đá, trên vách đá đầy những dòng chữ kỳ lạ.
"Đó là bùa chú." Trường Bạch thấp giọng.
"Giống với đồ án trên một số loại phù khí...." Sau khi biết về mộ, Thương Phạt lấu được một ít phù khí từ chỗ Bạch Ngôn lê. Sau khi Đông phủ kiểm soát chặt chẽ cũng thu thập được vài món nữa.
Trong tay Hỗn Độn phủ vài Đại Huyên Náo phủ cũng có không ít. Sau khi chiếm được địa bàn của họ, chỗ phù khí ấy cũng được đưa về kho Đông phủ.
Thương Phạt từng mang rất nhiều phù khí về phòng nghiên cứu cẩn thận, cho nên khi thấy những hình vẽ cùng chữ viết điêu khắc lên vách đá trong hang núi, hắn lập tức cảm thấy quen thuộc.
"Ta cũng nghĩ như ngài. Những chữ viết và hình vẽ khó hiểu này có vài phần tương tự với chữ viết trên phù khí."
"Phù khí có thể giết yêu quái." Thương Phạt trầm ngâm, chậm rãi đi quanh hang động, "Chất liệu sử dụng để rèn vũ khí cũng quan trọng, nhưng quan trọng hơn là quá trinh rèn đúc. Nói cách khá, những văn tự và hình vẽ này là một trong những bước làm nên nó."
Đó là kế luận hắn đưa ra sau mấy tháng tìm hiểu về phù khí.
"Ngài nói phải, trong phủ ta cũng có vài món phù khí. Chúng ta vẫn luôn cố gắng tìm hiểu ý nghĩa của những con chữ này."
"Hang động này...." Thương Phạt xoay người, ngửa đầu nhìn khối bắng bị dây xích treo lơ lửng trên không.
Trong khối băng có một thanh niên tóc trắng đứng thẳng bị đông cứng.
Đó là Diễm Uyên. Hai mươi năm trước, Thương Phạt thấy hắn từ xa, không ngờ vị đại yêu uy phong dũng mãnh năm ấy lại đang nhắm nghiền mắt, không chút sức sống, bị đông trong băng, không thể nào động đậy. Thương Phạt đến gần, thấy hắn còn đang nắm linh khí trong tay.
"Gia chủ ta chiến đấu đến phút cuối cùng mới bị phong ấn. Năm đó còn một vị gia thần nữa đi cùng chủ ta. Để cứu hắn chạt thoát, gia chủ ta bị đám người đó chặt đứt một cánh tay." Nói đến đây, Trường Bạch không còn vẻ thận trọng, ánh mắt đầy hận ý.
Thương Phạt lại gần quan sát kỹ hơn, lúc này mới phát hiện quả thực một cánh tay của Diễm Uyên đã không còn.
Mà trong khối băng vẫn còn chút máu.
"Máu đó là gì?"
"Là khi chúng ta tìm cách nung chảy khối băng, vô tình khiến chủ ta bị thương." Nói đến đây, Trường Bạch hối hận không thôi.
Thương Phạt ừ một tiếng, đi thẳng đến bên dưới khối băng.
"Đây cũng vậy à?" Khác với nền đá lởm chởm trong hang động, ngay dưới khối băng màu đen là một vũng nước không sâu, trong đó chứa thứ chất lỏng màu đỏ đặc sệt như máu.
"Không biết nó là gì, con người chạm vào không sao, nhưng yêu quái thì..." Trường Bạch giơ tay ra hiệu cho một vị thủ vệ tiến lên.
Thương Phạt cũng tò mò nhìn chằm chằm động tác của thủ vệ kia. Yêu vương mới tới không chút do dự, nhúng hai ngón tay vào "máu." Ngay cả lửa đỏ cũng chẳng thể làm yêu quái bị tổn hại, nhưng ngay khi yêu vương kia vừa chạm phải thứ chất lỏng đó, âm thanh xì xèo phát ra. Gã cắn răng, mồ hôi lạnh chảy ướt trán.
"Được rồi." Trường Bạch lên tiếng.
Thương Phạt kinh ngạc nhìn hai ngón tay đối phương. Không cần nhiều lời diễn tả, chỉ một cái chạm nhẹ, da thịt lẫn xương cốt đều bị hòa tan.
"....Thứ này cũng là Hạo Nguyệt làm ra sao?"
"Vâng."
Thương Phạt trầm tư, nhìn "máu" trong ao, lại ngửa đầu lên nhìn Diễm Uyên bị đóng băng bên trên.
"Con người chạm vào thì không sao, vậy sao các ngươi không tìm người quanh đây đến múc hết nước trong hố đi?"
"Chúng ta đã thử, thế nhưng ngài nhìn những vế máu trên người chủ ta đi."
Trong băng có lẫn máu, Thương Phạt không mù, đương nhiên là thấy.
"Chủ ta bị phong ấn tại đây, thân thể ngày càng yếu, không chịu được thêm mấy lần thương tích. Lúc nãy, ngài có hỏi ta vì sao năm đó Hạo Nguyệt không ra tay giết chủ ta ngay...."
Đó là điều Thương Phạt thắc mắc, nhất là khi nhìn thấy hang núi này.
Một trận chiến được sắp xếp tỉ mỉ như thế, có thể nói Hạo Nguyệt đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức.
"Vì bọn họ muốn lấy yêu đan của chủ ta."
"Yêu đan?" Thương Phạt đang ngồi xổm, nghe vậy thì đứng bật lên.
Trường Bạch không giữ được nụ cười thường trực, run rẩy nói, "Ngài không nghe lầm. Sở dĩ Hạo Nguyệt không lập tức giết chủ ta là vì họ cần giữ cho ngài ấy sống, sau này cưỡng ép chiếm đoạt yêu đan của ngài ấy."
"Con người cần yêu đan để làm gì?" Thương Phạt biến sắc, xem ra vấn đề không còn đơn giản nữa rồi/.
Hắn ý thức được mình đang dính vào chuyện hệ trọng. Không biết các yêu quái ở trung ương có biết đến hành động ngông cuồng của tổ chức loài người này không.
"Không đung, cưỡng ép lấy yêu đan sẽ khiến yêu quái tử vong, mà yêu quái chết thì yêu đan cũng tan biến theo." Nếu yêu quái không tự nguyện nhả ra, như cách mà Thương Phạt đã ép lũ tiểu yêu ở Bạch gia thôn, thì không có cách nào lấy được.
Uy hiếp sao?
"Chủ ta là yêu quái như vậy. Dù có đe dọa đến tính mạng, ngài ấy cũng không tự nguyện nhả yêu đan ra cho lũ gia súc đâu."
"Thế kẻ nào nói cho các ngươi?"
"Ta đã nói với ngài, năm đó có một vị gia thần đi theo chủ ta, được chủ ta dốc hết sức giúp chạy trốn."
"Hắn đâu?"
"Dù khi ấy hắn trốn về báo tin được nhưng khi tới phủ cũng chết vì vết thương quá nặng."
"Hang động này..." Thương Phạt cau mày, một lần nữa quan sát những văn tự kỳ quái, "Cứ như một món phù khí khổng lồ."
"Vâng, chúng ta đã thử rất nhiều cáhch, cũng tưng nghĩ đến chuyện phá hủy bức tường."
Chín sợi xích sắt, một đầu nối với vách đá, một đầu ghim sâu vào bên trong khối băng đen. Muốn hạ khối băng xuống thì phải cắt đứt chín sợi xích này.
Trường Bạch tiếp tục nói, "Nhưng phá hủy vách núi thì khối băng rạn nứt theo, chúng ta không dám làm đến cùng."
Khối băng vỡ nát thì rất có khả năng vị đại yêu bên trong cũng bị chia năm xẻ bả. Cách này hiển nhiên không dùng được.
"Chúng at cũng từng thửu phá xích sắt. Tạm thời chưa bàn về độ khó, nhưng nếu cắt đứt từng sợi, chủ ta ở trong băng lại chảy máu đầm đìa."
Bây giờ Thương Phạt đã biết máu kia từ đâu mà có. E rằng khi mới bị phong ấn, không có nhiều máu như vậy.
Đám yêu quái Cực Uyên phủ đẫ tìm đủ mọi cách, mà chủ của bọn họ cũng chịu không ít khổ.
Thương Phạt biến ra cây quạt, cúi đầu chậm rãi nói, "Cho nên phải đồng loạt cắt đứt chín sợ xích này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất