Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 19

Trước Sau
Edit: Arisassan

Quần Phương Tập là thanh lâu lớn nhất vương thành, trước kia sau khi Mục Nhung nhìn trúng hai tiểu tỷ Dung gia rồi thì không đến đây nữa, hiện giờ hiếm lắm mới được mời, hai vị hoàn khố kia cũng không thèm quan tâm đến việc ban ngày ban mặt đi thanh lâu sẽ có tiếng xấu thế nào, mới giữa trưa đã đến đón người đi.

Người nổi tiếng đương nhiên có chỗ không giống người thường, ba vị này có thể nổi bật hơn vô số các hoàn khố ở vương thành dĩ nhiên là do phong cách hoàn khố của họ khá đặc biệt.

Tôn Tương là học sĩ đại nho nổi danh Bắc Thần, sinh ra đứa con này thì cứ như là bị đánh tráo ấy, từ nhỏ đến lớn không hề có hứng thú với Tứ thư ngũ kinh, lại tinh thông các loại ăn chơi chè chén. Nếu cho hắn một quyển Thiên Tự Văn thì có khi hắn một chữ cũng không đọc được, nhưng chỉ cần hỏi quán ăn nhà nào có món gì ngon hay đầu bảng thanh lâu nhà ai có tuyệt kỹ gì, thì phải nói là thuộc như lòng bàn tay. Từ năm hắn mười sáu tuổi đổ xúc xắc thắng một trận thành danh ở sòng bạc lớn nhất vương thành, lập tức được người ta gán cho cái danh là người đứng đầu trong tam đại hoàn khố.

Đệ nhị hoàn khố là công tử phủ Thượng thư Triệu gia Triệu Phỉ, người này là đoạn tụ nổi danh khắp vương thành. Nếu đoạn tụ thôi thì mọi người cũng chỉ cảm thán một câu phong lưu, nhưng hắn chẳng những thích nam tử, mà còn thích mặc nữ trang. Nếu diện mạo của hắn giống Mục Nhung thì không có gì để nói rồi, nhưng ngoài vụ nữ trang ra, hắn lại dậy thì vô cùng tốt, thân cao hai thước bắp thịt cuồn cuộn cộng thêm một khuôn mặt chữ quốc nữa, diện mạo như thế mà ngày nào cũng mặc một thân nữ trang màu hồng tô son điểm phấn lắc hông ra ngoài, tưởng tượng thôi cũng thấy đau mắt.

So với bọn họ, một lòng say mê hai tỷ muội Dung gia mấy năm liền cùng tấm thân ngày nào cũng hộc máu của Mục Nhung không có gì nổi trội cho lắm, thế nhưng từ nhỏ đến lớn ngày nào hắn cũng hộc máu mà vẫn sống được tới tận bây giờ thì cũng được coi là mạng cứng, vì thế mọi người trong vương thành cũng xếp hắn vào tam đại hoàn khố luôn. Đương nhiên, hiện tại Mục Nhung thật sự không muốn cái vinh quang này.

Ba người đều là loại người vừa không có chí tiến thủ vừa không ôm mộng lớn gì, cho nên chơi với nhau rất hợp. Hiện giờ cùng nhau bước vào Quần Phương Tập, Tôn Chí Viễn nhìn thấy vô số bộ ngực núng nính của các cô nương thì vô cùng vừa lòng, Triệu Phỉ nhìn vai lưng của các tướng công* cũng cười vô cùng thoả mãn, chỉ có Mục Nhung không chớp mắt tí nào, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện nếu Dung Dực biết mình đến nơi này thì sẽ lải nhải liên tục mất, lập tức quyết định tuyệt đối không được để lộ tin này ra ngoài.

[*tướng công còn là 1 từ để chỉ các bạn kỹ nam:>]

Quần Phương Tập là thanh lâu lớn nhất vương thành, đương nhiên cách trang trí sẽ vô cùng xa hoa, đồ ăn cũng được nấu từ tay đầu bếp hạng nhất, ba người ở trong phòng gọi đầy một bàn đồ ăn ngon, cũng không vội gọi cô nương, chỉ ngồi ăn đồ ăn uống rượu nói chuyện phiếm một chút.

Khó lắm mới gặp được chính chủ Tôn Chí Viễn, Mục Nhung nhớ đến cuộc trò chuyện trong gia yến ở Dung phủ ngày đó, thừa dịp mọi người đang tán gẫu đến cao hứng mà bất động thanh sắc hỏi thăm: "Tôn huynh, nghe nói cha ngươi muốn ngươi nhập ngũ?"

Gần đây Tôn Chí Viễn rất là sầu khổ, vừa nghe hắn nhắc tới liền phun ra cả bụng nước đắng: "Đừng nói nữa, đời ta ghét nhất là quy củ trong quân đội, không biết thánh thượng trúng tà hay sao mà muốn ta đi lãnh binh dưới cờ lão thất phu Dung gia kia, cái này khác gì ném ta vào hố lửa chứ? Ta đang có ý định hôm nào đó qua chỗ ngươi mượn vài thang thuốc về ăn, giả bệnh tránh được vụ này nè."



Nghe lời hắn thì có thể xác định Tôn gia vẫn chưa biết chuyện, quả nhiên là ý của Thánh Văn đế, trong lòng hắn càng chắc chắn đối phương đã quyết định động thủ, ánh mắt Mục Nhung nhìn về phía Tôn Chí Viễn vô thức xẹt qua một tia sáng: "Ngươi yên tâm, huynh đệ ta nhất định sẽ làm ngươi bệnh đến mức không dậy được, ai cũng không thể phát hiện ra luôn."

Tôn Chí Viễn không biết cái xác này đã đổi chủ, chỉ nghĩ một tháng không gặp thôi mà sao ánh mắt của tiểu tử Mục Nhung này tự nhiên đáng sợ quá vậy, vô thức run rẩy một chút. Tập trung nhìn lại, người trước mắt vẫn nhược liễu phù phong giống như bình thường, tưởng mình suy nghĩ nhiều quá, liền hiếu kỳ hỏi hắn: "Nghe nói cả tháng nay ngươi đều đi theo bên cạnh Dung Dực, lúc trước tiểu tử kia vừa thấy mặt ngươi đã đánh cho ngươi hộc máu, ngươi còn thề về sau nhất định sẽ treo y lên đánh, chưa gì đã quên rồi à?"

Hồi trước sau khi Mục Nhung bị giáo huấn cũng hay nói xấu y với đám hồ bằng cẩu hữu của mình, Triệu Phỉ vì nữ trang mà thường bị Dung Tiểu Boss đuổi đánh đầu đường cũng vô cùng đồng cảm với hắn, lúc này mới hùa theo: "Dung Dực kia còn nhỏ mà đã y như lão nhân rồi, còn thích lo chuyện bao đồng nữa chứ, ta thấy y sớm muộn gì cũng lo tới hói đầu thôi."

Một kẻ dám mặc nữ trang đi hiên ngang ngoài đường như ngươi mà cũng có tư cách trào phúng Dung Tiểu Boss á, nam nhân nào nhìn thấy bộ dạng đó của ngươi thì cũng muốn đánh ngươi thôi!

Hắn nói ra lời này khiến Mục Nhung hơi không vui, trong lòng oán thầm, trên mặt cũng ngoài cười nhưng trong không cười mà trả lời: "Triệu huynh ta thấy ngươi đến tuổi này rồi mà vẫn ngâm mình trong thanh lâu, tóc trên đầu lại dày hơn bình thường, chắc nhà ngươi đã lực bất tòng tâm rồi đúng không?"

Hồi xưa Mục Nhung lúc nào cũng bày ra dáng vẻ hữu khí vô lực sống không được lâu, Triệu Phỉ chưa từng thấy hắn nói chuyện lắc léo như vậy, lập tức trừng mắt cả kinh nói: "Tiểu tử này mới lăn lộn với Dung Dực vài ngày thôi mà miệng lưỡi đã lợi hại như vậy à?"

Bộ dạng của hắn vốn theo kiểu đại hán thô kệch, nhưng trên khuôn mặt màu đồng lại đắp một tầng phấn thật dày, hiện tại đôi mắt to như chuông đồng bày vẻ kinh ngạc như thế, Tôn Chí Viễn lập tức có cảm giác như thấy quỷ không muốn ăn uống gì nữa luôn, chỉ muốn vừa ói vừa đánh người. Thế nhưng so về võ lực, thì Triệu Phỉ tu vi Chân Võ cảnh chắc chắn có thể nghiền nát hắn và Mục Nhung, đành phải quay đầu không nhìn nữa, hoà giải nói: "Ngươi đừng có nói xấu tiểu cữu tử của hắn trước mặt hắn, coi chừng hắn lật bàn đó."

Mục Nhung biết thiết lập say mê Dung gia của mình đã đi sâu vào lòng người, nhưng để về sau có thể tiếp tục chung sống hoà bình với Dung Dực, vẫn không nhịn được giải thích một câu: "Ta đã hết hy vọng với hai vị tiểu thư Dung gia rồi."

Thế nhưng trong quá khứ Mục Nhung đã bị Dung phủ đuổi ra khỏi cửa không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều bày ra hình ảnh bi thương như vậy, ngủ xong một đêm lại đi đứng trông cửa nhà người ta tiếp, nên hiện tại Tôn Chí Viễn chỉ tưởng hắn lại giở trò cũ, cười cười nói với người hầu: "Nghe chưa? Tiểu tước gia của chúng ta lại bị mỹ nhân làm thương tâm rồi, có ai đến Quần Phương Tập để kêu nam nhân đâu chứ, còn không mau gọi cô nương đi, đầu bảng mới tới nơi này nghe bảo eo vừa thon vừa nhỏ khiến người ta khó quên lắm nha, he he he..."

Hắn mặt đầy xuân phong khiến cho Triệu Phỉ cũng nổi lên hứng thú, bật người đứng dậy nói theo: "Bổn thiếu gia đúng là đến đây để gọi nam nhân đấy, mau gọi Vương tướng công nhà họ cho ta, ta thích nhất ngọc diện thư sinh như thế này."

Nghe xong câu kia, Mục Nhung không khỏi cảm thương vài giây cho các thư sinh tuấn tú trong vương thành, nhưng hắn cũng không có hứng thú tham gia với hai người họ, chỉ giữ nguyên bộ dạng buồn bực đó mà nói: "Ta không gọi gì đâu."

Thất tình quả nhiên là lá chắn vạn năng, Tôn Chí Viễn cũng không nghi ngờ hắn, bèn cảm thán thở dài: "Ta biết ngươi luôn thủ thân như ngọc vì hai tỷ muội Dung gia kia, tiểu nha đầu bên cạnh ngươi cũng sắp mười tám rồi đó, đến tận bây giờ vẫn chưa được đưa vào phòng, đáng thương thật."



Nha hoàn nuôi bên người những thiếu gia như thế này từ nhỏ đều là để làm di nương, tất cả con cháu trong vương thành ngoại trừ tên quái thai Dung Dực từ nhỏ chỉ sống ở trong quân không cần người hầu hạ, đa số là mười ba mười bốn tuổi đã làm chuyện người lớn với đám nha đầu rồi, nhưng Mục Nhung một lòng say mê hai tiểu thư Dung gia, ngoại trừ các nàng ra thì không cần ai cả, cho nên Thu Đông đến bây giờ vẫn chỉ là một tiểu nha hoàn, trong mắt mọi người thì rất đáng thương. Đương nhiên, là một người đã sớm biết thân phận của đối phương, Mục Nhung chỉ cảm thấy may mắn khi nguyên chủ không động thủ với Thu Đông, bằng không sợ là hắn chưa đầu thai đến đây thì nguyên chủ đã bị nữ gián điệp thẹn quá hoá giận chém chết rồi.

Thế nhưng, đối với một hoàn khố như hắn, mười tám tuổi mà vẫn chưa gần nữ sắc đương nhiên là một chuyện vô cùng mất mặt, đúng lúc cũng đạt được mục đích hôm nay, tuỳ tay quăng đũa rồi tức giận nói: "Đồ ăn hôm nay sao lại khó ăn vậy? Tú bà, mau gọi đầu bếp nhà ngươi đến đây cho bổn thiếu gia."

Hôm nay hắn đến thanh lâu không phải để thắt chặt quan hệ với hai tên hoàn khố này, mà là vì, Thanh Châu lang quân đang ẩn náu trong Quần Phương Tập.

Cần rất nhiều thiên tài địa bảo mới có thể trở thành cường giả Thần Thánh, cho nên từ trước đến nay tính tình của các cường giả Thần Thánh luôn luôn ngang ngược, nhưng Thanh Châu lang quân Mạc Quy lại khác.

Hồi còn thiếu niên gã chỉ là một thư sinh bình thường, lúc hái thuốc thì bị rớt xuống vực rồi tình cờ tìm được động phủ do một tiên nhân để lại, có được tuyệt thế công pháp "Trường Sinh Quyết", một đường tu luyện đến Thần Thánh cảnh. Bản thân gã là người Thanh Châu, nên được người ta gọi là Thanh Châu lang quân.

Cũng không biết có phải do lúc té vực đụng đầu vào chỗ nào đó nên hỏng luôn không, mà Mạc Quy này lại không chịu được cảnh nữ tử gặp bất hạnh, nếu thấy có người đang ức hiếp nữ tử thì nhất định sẽ ra tay. Chỉ vậy thôi còn có thể được coi là hành hiệp trượng nghĩa, nhưng cách suy nghĩ của người này lại không giống người thường, gã cho rằng nữ tử càng xinh đẹp thì càng phải xứng với một trượng phu si tình yêu thương nàng hết mực, bằng không nữ nhân đó sẽ như minh châu bị kẻ ngốc đập hư.

Vì thế, hễ là nữ tử tốt gã quen biết, một khi đối tượng thành thân không thể làm gã vừa lòng, gã sẽ bắt cóc người ta đi, còn buộc người ta phải thề là không tìm được một trượng phu tốt thì sẽ không gả mới chịu thả người ta về nhà. Thế nhưng, ở cái thế đạo này, một nữ tử bị nam nhân bắt đi mấy ngày không về, dù cho Mạc Quy có tự xưng thanh danh trong sạch đến cỡ nào thì vẫn không ai dám cưới nàng, do đó, vô số cô nương bị gã làm lỡ nhân duyên.

Từ đó Mạc Quy cũng thành hái hoa tặc nổi danh Đại Hoang, bị những cô nương chưa xuất giá tránh như tránh tà, người biết chuyện chỉ cảm thán đầu óc của gã có bệnh, người không biết chuyện thì xem gã là một lãng tử phong lưu. Trong "Quân Lâm Đại Hoang", người này thấy Dung Tịch u sầu đi bên cạnh Dạ Minh Quân nên mới nổi cơn định cướp người đi, đúng lúc đó Dung Dực tu vi Thần Thánh cảnh đang đánh nhau với Dạ Minh Quân, thấy người này định thừa dịp bắt đi tỷ tỷ nhà mình thì lập tức giận dữ công tâm, một cái phản bản quy nguyên phá hết cả vương thành, tiện thể đưa người này về tây phương cực lạc luôn.

Trong truyện nói năm nay đầu óc Mạc Quy còn bị bệnh nặng hơn nữa, vì muốn tìm kiếm lương duyên cho những nữ tử chốn phong trần nên hay mai phục trong các đại thanh lâu, vừa phát hiện giai nhân là sẽ bắt người đưa đến nhà nào mình cho là thích hợp. Nhưng rốt cuộc gã vẫn là một cường giả Thần Thánh, cứ ra ra vào vào mấy nơi kiểu này thì không hay cho lắm, nên bình thường luôn luôn mai danh ẩn tích, tuyệt đối không để lộ tu vi của mình.

Hôm nay sau khi Mục Nhung nghe ngóng khắp nơi, biết đã có hơn mười cô nương đầu bảng Quần Phương Tập bị mất tích, liền đoán người này chắc chắn đang ẩn náu ở đây. Mà thân phận gã dùng để hái hoa này, chính là đầu bếp của thanh lâu.

Hết chương 19

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau