Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần
Chương 38
Edit: Arisassan
Kiếp trước Mục Nhung vốn không phải là người năng nổ rồi, sau khi đi một chuyến xuống địa phủ xong thì nhân tính càng đạm mạc hơn nữa, nên bây giờ không biết phải nói gì với Mạc Quy, thấy thời điểm mình hấp thu âm khí sắp đến thì cũng kiếm đại cái cớ để ra ngoài. Có lẽ do quen sống một mình dưới địa phủ, cho nên hắn chỉ cần vài món ăn cùng một quyển sáng là có thể ngồi yên một chỗ cả ngày, thậm chí còn thấy yên lòng lúc ở một mình hơn hẳn.
Bởi thế nên khi Dung Tịch quay về, lập tức trông thấy hắn khoác một chiếc áo choàng thuần trắng đứng trong tiểu viện, bóng hình vô cùng tịch liêu. Nàng thầm nghĩ dù sao người này cũng là con cháu hào môn lớn lên trong cẩm y ngọc thực, hiện giờ lại phải chịu ủy khuất với đệ đệ mình, nam tử bình thường vốn cũng không thể chịu nổi chuyện đó, Mục Nhung từ nhỏ đã thể yếu nhiều bệnh chắc trong lòng còn buồn thảm hơn. Nàng chợt cảm thấy vô cùng áy náy, bèn đi đến sau lưng hắn rồi thở dài: "Đệ đệ của ta đối xử với ngươi như thế, chắc ngươi hận y lắm đúng không."
Mục Nhung muốn giả vờ là do nếu hắn bày ra vẻ ngoài yếu đuối thì kẻ địch sẽ không để ý đến hắn, mà chỉ cần không đề phòng là chú thuật của hắn có thể phát huy uy lực vô cùng đáng sợ. Thế nên, trước khi có năng lực có thể khiến cho tất cả kẻ địch phải kinh hoảng, hắn tuyệt đối sẽ không để lộ bản chất thật sự của mình ra cho bất cứ ai ngoài Dung Dực.
Mặc dù hắn không biết trí tưởng tượng của Dung Tịch đã lệch tới quỹ đạo nào rồi, nhưng cũng hiểu đây có lẽ là tác dụng mà thể chất yếu đuối bẩm sinh của hắn mang lại, thầm nghĩ Dung Dực chắc cũng không muốn bị tỷ tỷ mình hiểu lầm nên đành giải thích: "Thật ra ta hoàn toàn tự nguyện đi theo y."
Dung Tịch đã từng đọc được nhiều câu chuyện kể về các hiệp khách tiểu thư, trong đó, dù hiệp khách nhập ma có bắt buộc như thế nào, tiểu thư vẫn kiên quyết làm trinh khiết liệt nữ thà chết cũng không theo, tuy cuối cùng vẫn bị người nọ đắc thủ nhưng phải thắt cổ vài lần khiến cho ma đầu kia vô cùng thương tâm quyết định quay về chính đạo rồi lúc này mới bằng lòng theo hắn. Thế mà khi tiểu thư đổi thành thiếu gia Mục Nhung đây lại không làm theo tình tiết bình thường, nàng lập tức cảm thấy kinh ngạc cực kỳ, không thể không hỏi: "Ngày nào y cũng buộc ngươi phải làm chuyện đó, vậy mà ngươi vẫn không hận chút nào sao?"
Biểu tình tiếc hận như trông thấy hoàng hoa khuê nữ bị hái hoa tặc đạp hư của nàng thật sự quá rõ, Mục Nhung thấy thế cũng bắt đầu cẩn thận hơn, dè dặt hỏi: "Nếu ngươi không ngại thì có thể nói cụ thể là y làm những gì không?"
Câu này của hắn khiến cho Dung Tịch phải nghẹn họng, trong mắt nàng đột nhiên hiện lên vẻ xấu hổ, thầm nghĩ một nữ nhân chưa xuất giá như nàng sao có thể không biết ngượng mà nói thẳng chuyện này ra miệng được chứ, hơn nữa kỳ thật nàng cũng không biết câu "một đêm trôi qua" trong truyện đã bị lược bớt đi cái gì, khó chịu một hồi rồi cũng đành phải nói qua loa: "Tiểu đệ nói y làm việc gì cũng căn cứ theo tình trạng sức khỏe của ngươi hết, nếu ngươi đồng ý thì tốt, nhưng nếu ngươi không muốn, ta sẽ đưa y về chỗ của Mạc Quy này, ngươi cũng được thoải mái hơn."
Nàng đã đi qua biết bao thư cục trong vương thành, tất nhiên đã thuộc làu tình tiết cốt truyện của mấy câu chuyện kia, tiếc là bình thường nàng toàn xem kiểu truyện mà hai nhân vật chính ngược luyến tình thâm tan rồi lại hợp hợp rồi lại tan, trong khi đệ đệ nhà nàng lại là kiểu nhân vật chỉ cần rảnh rỗi là lại rắc một đống đường xong suốt ngày dính chặt lấy người ta muốn tách ra cũng không tách được, đương nhiên không giống với những gì nàng đã đọc rồi.
Do đó, vừa nghe cụm từ có liên quan đến sức khỏe là trong đầu Mục Nhung lập tức nảy ra cảnh tượng mình ngày nào cũng phải ăn nhân sâm, thầm nghĩ riêng bọn họ tranh cãi việc này là được rồi, không thể để y mất mặt trước tỷ tỷ y, đành nói: "Tuy vị hơi kém nhưng lâu dần là quen thôi, hơn nữa có nhiều người muốn còn không được ấy chứ, nếu cứ tỏ vẻ ghét bỏ thì đúng là không biết thông cảm với nỗi khổ của chúng sinh mà."
Câu này là nói thật, nhân sâm do Dung Dực tìm thấy toàn nằm trong mấy vách đá ở sâu trong rừng già, không đạt đến một tu vi nhất định thì dù có làm gì đi chăng nữa cũng không thể đào lên nổi, đừng nói người bình thường, có khi trong vương thành cũng ít ai có cơ hội ăn được.
Nhưng Dung Tịch nghe xong mấy câu này thì mặt lại hơi hơi đỏ lên, cứ có cảm giác như người này đang khen đệ đệ nàng long tinh hổ mãnh ấy, cơ mà sao bọn họ lại chuyển sang thảo luận vấn đề này vậy. Trong lúc suy nghĩ thì nàng chợt nhớ lại bộ dạng si ngốc canh giữ trước cửa nhà mình của Mục Nhung lúc trước, thầm nhủ chẳng lẽ gu của người này là như vậy, càng cưỡng ép thì hắn càng thích?
Nàng càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình đúng, đành phải thở dài một cách phức tạp: "Thật ra, từ trước ta đã có cảm giác rồi, ngươi có ham muốn tự ngược đãi bản thân đúng không?"
Mục Nhung nhận ra hắn thật sự khó thể theo kịp mạch suy nghĩ của người Dung gia, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị chuyển sang đề tài khác rồi, cơ mà tuy hắn đã quen với việc hộc máu nhưng không hề có sở thích tự ngược, nên lập tức lên tiếng giải thích: "Ta không có, ta không phải, ngươi đừng nghĩ nhiều."
Thế nhưng, Dung Tịch – hiện tại trong lòng đã xâu chuỗi ra một câu chuyện đầy máu chó – chỉ nhìn chằm chằm về phía hắn, nói ra những lời vô cùng thâm thúy: "Mấy ngày nay ta có mua rất nhiều thuốc bổ cho Mạc Quy, lát nữa ngươi cứ mang một ít về ăn đi, phải biết quý trọng bản thân mình."
Mục Nhung không ngờ nhân sâm của Dung Tiểu Boss chưa ăn xong, nhị tỷ Dung gia đã nhét thêm cho hắn một đống thuốc bổ, quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, hắn thật sự không biết phải nói gì với sở thích rót thuốc cho hắn uống của đôi tỷ đệ này, đành phải thở dài: "Các ngươi quả là tỷ đệ ruột thịt."
Dung Tịch vốn còn muốn khuyên thêm vài câu, dư quang nơi khóe mắt lại trông thấy hình bóng Dung Dực đang bước tới từ đại môn, lập tức cuống lên, bỏ lại một câu mấu chốt nhất rồi vội vàng rời đi, nhưng một câu này thôi cũng đủ để tâm trí Mục Nhung bùng nổ, bởi vì câu nói của nàng là – "Mục Nhung, đệ đệ của ta thật lòng ái mộ ngươi, chỉ là y không biết phải bày tỏ như thế nào thôi, xin ngươi đừng trách."
Nhị tỷ Dung gia quả không hổ là một nam nhân đích thực trong lòng Dung Tiểu Boss, phong cách hành sự luôn luôn dứt khoát gọn gàng, cửa sổ nào cần đâm thì quyết không để nó sống qua đêm. Mục Nhung vạn lần không ngờ rằng mình cũng có một ngày bị nam nhân để mắt tới, còn là một thẳng nam dù thẩm mỹ hay suy nghĩ có như thế nào thì cũng chú định sẽ cô độc cả đời như Dung Tiểu Boss, nhất thời cảm thấy tam quan sụp đổ. Rõ ràng hắn vào mục nam tần* để xem mà, sao tự nhiên lại nhảy sang thể loại thuần ái* chứ, chẳng lẽ web có vấn đề à?
[*2 chuyên mục đăng truyện trên Tấn Giang, vì một vài lý do khá rõ nên "đam mỹ" thuộc mục thuần ái]
Trước đó một giây vẫn đang xem Dạ Minh Quân mở hậu cung đại sát tứ phương, đột nhiên phát hiện tiểu boss bị đại sát tứ phương lại muốn làm gay với nhân vật chính, trong lòng Mục Nhung không thể chấp nhận được, trông thấy Dung Dực bước về phía mình thì vẻ mặt cũng dần dần quỷ dị hơn. Dung Tiểu Boss là đoạn tụ ư? Phong cách đoạn tụ thời nay là như thế à? Sao khác với mấy comment của nhóm hủ nữ hắn đọc được lúc trước quá vậy? Với cái thái độ này của Dung Dực thì có khi còn không biết tình yêu là gì nữa ấy chứ!
Dung Dực ra ngoài xong mới nhớ ra hiệu thuốc đã đóng cửa, đang bứt rứt trong lòng, vừa bước vào cửa đã thấy nhị tỷ gặp mình là chạy, đã vậy Mục Nhung còn nhìn y một cách kỳ lạ nữa, y chợt cảm thấy sợ hãi, cứ có cảm giác có chuyện gì đó rất quan trọng đã xảy ra trong lúc y không để ý vậy, bèn vội hỏi: "Ngươi bị sao thế? Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt này?"
Trông thấy vẻ mặt thẳng như ống nước của y, Mục Nhung thật sự không thể tin rằng người này muốn làm gay với mình, thầm nghĩ cứ đứng đây suy nghĩ bậy bạ thì cũng vô dụng, không bằng thử nghiệm một chút cho chắc luôn, lập tức mở cổ áo, kéo hai vạt áo ra hai bên, lồng ngực trắng nõn như ngọc liền lộ ra trước mắt đối phương, không màng tới đôi mắt trợn to kinh ngạc của Dung Dực, chỉ hỏi: "Cảm thấy như thế nào?"
Dung Dực hoàn toàn không biết ý hắn là gì, mặc dù cảm thấy làn da của Mục Nhung đúng là tốt thật, nhưng vẫn mờ mịt mà nói ra suy nghĩ chân thật của mình: "Buổi tối ngươi cởi áo ra như vậy mà không thấy lạnh à?"
Được rồi, đích thực là một thẳng nam.
Mặt không thay đổi mà khép cổ áo lại, Mục Nhung yên tâm, cám ơn tác giả, quả nhiên hắn vẫn còn sống trong thế giới nam tần. Người ta hay nói thực tiễn là tiêu chuẩn suy xét của mọi sự thật, Mục Nhung tin rằng trên đời này chẳng có nam nhân nào có thể bình tĩnh được khi đối tượng mình muốn phang cởi đồ ra trước mặt mình cả, hắn suy nghĩ một chút, bèn đưa ra một suy đoán khác có khả năng hơn: "Bình thường tỷ tỷ ngươi có thích đọc mấy truyện có cảnh nam nhân đánh nhau với nam nhân không?"
Câu hỏi này của hắn khá mù mờ, Dung Dực nhớ lúc trước thư phòng của tỷ tỷ đúng là có mấy quyển truyện có cảnh đánh nhau thật, tuy cách hai người họ hiểu về hai từ "đánh nhau" có hơi khác một chút, nhưng y vẫn thành thật trả lời: "Nàng thích tìm đọc mấy thứ này với Tử Quy công chúa lắm."
Qủa nhiên là vậy, xem ra nghề viết tiểu thuyết ở thế giới này phát triển thật đó, sau này trở về vương thành không biết hắn có nên đến thư cục đào một chút không nhỉ, biết đâu lại tìm được mấy quyển truyện Long Ngạo Thiên.
Cảm thán trong lòng một hồi, Mục Nhung tìm được lời giải thích cho hành động não bổ của Dung Tịch xong thì cũng không truy xét thêm nữa, chỉ ý vị thâm trường mà nói với Dung Dực: "Ngươi nên mua một vài quyển sách đứng đắn hơn cho nàng xem."
Lúc trước Dung Dung cũng hay khuyên Dung Tịch bớt đọc mấy thứ truyện hư cấu này đi, nên hiện tại Dung Dực nghe xong thì cũng không nghĩ nhiều, thấy đêm đã khuya liền nói với hắn: "Trời không còn sớm nữa, chúng ta sang báo cho nhị tỷ một tiếng rồi trở về đi."
Dung Dực được đoàn tụ với thân nhân, Mục Nhung vốn tưởng y sẽ ở lại một đêm, không ngờ y muốn rời đi nhanh như vậy, không thể không tò mò hỏi: "Ngươi không muốn ở lại đây thêm một thời gian à?"
"Thiên Ma công dù sao cũng không phải là công pháp chính đạo, ta vẫn nên tránh khỏi tầm mắt của Mạc Quy thì hơn."
Tuy nói vậy nhưng Mục Nhung biết y không muốn lỡ tay hút đi nguyên khí của Dung Tịch. Sau khi nghe quỷ hồn giải thích, Mục Nhung cũng biết đối với người Đại Hoang thì nguyên khí chẳng khác gì tuổi thọ, khó trách mỗi khi Dung Dực luyện công với hắn xong là lại bày ra vẻ mặt ăn năn hối lỗi. Hắn làm quỷ quen rồi nên không quá chấp nhất với việc sống lâu, thật sự không hiểu được việc vùi đầu khổ tu để được sống lâu trăm tuổi, sau khi người thân bạn bè đều chết rồi chỉ còn một mình mình thì có ý nghĩa gì. Nhưng hắn cũng biết mình không thể thay đổi nhân sinh quan của một người được, nên không khuyên nữa, chỉ đành cười cười với Dung Dực: "Đi thôi, ta đi với ngươi, chúng ta cùng nhau trở về."
Lúc trước khi thấy lồng ngực trần trụi của người này thì Dung Dực vô cùng chính trực liếc cũng không liếc thêm một cái, nhưng hiện tại khi trông thấy hắn cười ôn nhu dưới ánh trăng như vậy, trái tim lại không tự chủ mà nhảy loạn lên. Dung Dực bây giờ vẫn chưa biết cảm giác cả thế giới đều trở nên tươi đẹp hơn kia là gì, nên y chỉ có thể nhẹ giọng cảm thán, nói ra ý nghĩ chân thật trong lòng mình: "Mục Nhung, ta cảm thấy, thật may mắn vì có thể quen biết được ngươi."
Mục Nhung thích cảnh hai người an an tĩnh tĩnh nói chuyện với nhau nhất, tựa như tất cả mọi tạp niệm đều tan biến ngay trong giây phút này, bọn họ chỉ cần nhìn thẳng vào nhau rồi nói ra những lời tận sâu trong đáy lòng mình là được, hắn nghĩ thế và nói ra vài câu trêu đùa: "Trên đời này chỉ sợ có mỗi mình ngươi là nghĩ như vậy, người ngoài gặp ta chẳng khác gì gặp quỷ ấy."
Mục Nhung cũng không giấu tình trạng nửa người nửa quỷ của mình với y, Dung Dực nghe xong liền nghĩ tới một quỷ hồn khác trong viện, nhưng y thấy hai người họ còn lương thiện hơn người trong vương thành rất nhiều, không khỏi thở dài một tiếng: "Hiện tại ta cảm thấy lòng người có khi còn đáng sợ hơn cả quỷ."
Mục Nhung biết y thất vọng với lòng người như thế nào, hiện giờ thấy y bi thương khi nhớ tới chuyện cũ như thế, bèn bước lên vỗ vỗ vai an ủi y: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Hắn vừa tới gần thì mọi sự thất vọng chán chường trong lòng Dung Dực đều được xua tan, cơ mà trông thân hình thấp hơn mình nửa cái đầu của người này, y vẫn phản bác: "Ngươi nói ngược đúng không? Phải là ta bảo vệ ngươi chứ."
Nghe xong câu này, Mục Nhung nhéo nhéo hai má của y, đôi mắt trong suốt lấp lánh tựa như ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, khẽ cười nói: "Đừng nháo, chỉ số thông minh của ngươi không đủ đâu."
Dung Dực vốn tưởng mình nghe lời này thì sẽ bắt đầu cãi nhau với hắn như lúc trước, thế nhưng không biết tại sao khi trông thấy Mục Nhung cố ý đùa giỡn như vậy, y bỗng nhiên chỉ muốn ôm người này vào trong lòng xoa xoa hai cái.
Y không biết tại sao mình lại muốn thế, đành phải buồn bực suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ đây cũng là hành động thể hiện sự tức giận sao?
Hết chương 38
Kiếp trước Mục Nhung vốn không phải là người năng nổ rồi, sau khi đi một chuyến xuống địa phủ xong thì nhân tính càng đạm mạc hơn nữa, nên bây giờ không biết phải nói gì với Mạc Quy, thấy thời điểm mình hấp thu âm khí sắp đến thì cũng kiếm đại cái cớ để ra ngoài. Có lẽ do quen sống một mình dưới địa phủ, cho nên hắn chỉ cần vài món ăn cùng một quyển sáng là có thể ngồi yên một chỗ cả ngày, thậm chí còn thấy yên lòng lúc ở một mình hơn hẳn.
Bởi thế nên khi Dung Tịch quay về, lập tức trông thấy hắn khoác một chiếc áo choàng thuần trắng đứng trong tiểu viện, bóng hình vô cùng tịch liêu. Nàng thầm nghĩ dù sao người này cũng là con cháu hào môn lớn lên trong cẩm y ngọc thực, hiện giờ lại phải chịu ủy khuất với đệ đệ mình, nam tử bình thường vốn cũng không thể chịu nổi chuyện đó, Mục Nhung từ nhỏ đã thể yếu nhiều bệnh chắc trong lòng còn buồn thảm hơn. Nàng chợt cảm thấy vô cùng áy náy, bèn đi đến sau lưng hắn rồi thở dài: "Đệ đệ của ta đối xử với ngươi như thế, chắc ngươi hận y lắm đúng không."
Mục Nhung muốn giả vờ là do nếu hắn bày ra vẻ ngoài yếu đuối thì kẻ địch sẽ không để ý đến hắn, mà chỉ cần không đề phòng là chú thuật của hắn có thể phát huy uy lực vô cùng đáng sợ. Thế nên, trước khi có năng lực có thể khiến cho tất cả kẻ địch phải kinh hoảng, hắn tuyệt đối sẽ không để lộ bản chất thật sự của mình ra cho bất cứ ai ngoài Dung Dực.
Mặc dù hắn không biết trí tưởng tượng của Dung Tịch đã lệch tới quỹ đạo nào rồi, nhưng cũng hiểu đây có lẽ là tác dụng mà thể chất yếu đuối bẩm sinh của hắn mang lại, thầm nghĩ Dung Dực chắc cũng không muốn bị tỷ tỷ mình hiểu lầm nên đành giải thích: "Thật ra ta hoàn toàn tự nguyện đi theo y."
Dung Tịch đã từng đọc được nhiều câu chuyện kể về các hiệp khách tiểu thư, trong đó, dù hiệp khách nhập ma có bắt buộc như thế nào, tiểu thư vẫn kiên quyết làm trinh khiết liệt nữ thà chết cũng không theo, tuy cuối cùng vẫn bị người nọ đắc thủ nhưng phải thắt cổ vài lần khiến cho ma đầu kia vô cùng thương tâm quyết định quay về chính đạo rồi lúc này mới bằng lòng theo hắn. Thế mà khi tiểu thư đổi thành thiếu gia Mục Nhung đây lại không làm theo tình tiết bình thường, nàng lập tức cảm thấy kinh ngạc cực kỳ, không thể không hỏi: "Ngày nào y cũng buộc ngươi phải làm chuyện đó, vậy mà ngươi vẫn không hận chút nào sao?"
Biểu tình tiếc hận như trông thấy hoàng hoa khuê nữ bị hái hoa tặc đạp hư của nàng thật sự quá rõ, Mục Nhung thấy thế cũng bắt đầu cẩn thận hơn, dè dặt hỏi: "Nếu ngươi không ngại thì có thể nói cụ thể là y làm những gì không?"
Câu này của hắn khiến cho Dung Tịch phải nghẹn họng, trong mắt nàng đột nhiên hiện lên vẻ xấu hổ, thầm nghĩ một nữ nhân chưa xuất giá như nàng sao có thể không biết ngượng mà nói thẳng chuyện này ra miệng được chứ, hơn nữa kỳ thật nàng cũng không biết câu "một đêm trôi qua" trong truyện đã bị lược bớt đi cái gì, khó chịu một hồi rồi cũng đành phải nói qua loa: "Tiểu đệ nói y làm việc gì cũng căn cứ theo tình trạng sức khỏe của ngươi hết, nếu ngươi đồng ý thì tốt, nhưng nếu ngươi không muốn, ta sẽ đưa y về chỗ của Mạc Quy này, ngươi cũng được thoải mái hơn."
Nàng đã đi qua biết bao thư cục trong vương thành, tất nhiên đã thuộc làu tình tiết cốt truyện của mấy câu chuyện kia, tiếc là bình thường nàng toàn xem kiểu truyện mà hai nhân vật chính ngược luyến tình thâm tan rồi lại hợp hợp rồi lại tan, trong khi đệ đệ nhà nàng lại là kiểu nhân vật chỉ cần rảnh rỗi là lại rắc một đống đường xong suốt ngày dính chặt lấy người ta muốn tách ra cũng không tách được, đương nhiên không giống với những gì nàng đã đọc rồi.
Do đó, vừa nghe cụm từ có liên quan đến sức khỏe là trong đầu Mục Nhung lập tức nảy ra cảnh tượng mình ngày nào cũng phải ăn nhân sâm, thầm nghĩ riêng bọn họ tranh cãi việc này là được rồi, không thể để y mất mặt trước tỷ tỷ y, đành nói: "Tuy vị hơi kém nhưng lâu dần là quen thôi, hơn nữa có nhiều người muốn còn không được ấy chứ, nếu cứ tỏ vẻ ghét bỏ thì đúng là không biết thông cảm với nỗi khổ của chúng sinh mà."
Câu này là nói thật, nhân sâm do Dung Dực tìm thấy toàn nằm trong mấy vách đá ở sâu trong rừng già, không đạt đến một tu vi nhất định thì dù có làm gì đi chăng nữa cũng không thể đào lên nổi, đừng nói người bình thường, có khi trong vương thành cũng ít ai có cơ hội ăn được.
Nhưng Dung Tịch nghe xong mấy câu này thì mặt lại hơi hơi đỏ lên, cứ có cảm giác như người này đang khen đệ đệ nàng long tinh hổ mãnh ấy, cơ mà sao bọn họ lại chuyển sang thảo luận vấn đề này vậy. Trong lúc suy nghĩ thì nàng chợt nhớ lại bộ dạng si ngốc canh giữ trước cửa nhà mình của Mục Nhung lúc trước, thầm nhủ chẳng lẽ gu của người này là như vậy, càng cưỡng ép thì hắn càng thích?
Nàng càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình đúng, đành phải thở dài một cách phức tạp: "Thật ra, từ trước ta đã có cảm giác rồi, ngươi có ham muốn tự ngược đãi bản thân đúng không?"
Mục Nhung nhận ra hắn thật sự khó thể theo kịp mạch suy nghĩ của người Dung gia, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị chuyển sang đề tài khác rồi, cơ mà tuy hắn đã quen với việc hộc máu nhưng không hề có sở thích tự ngược, nên lập tức lên tiếng giải thích: "Ta không có, ta không phải, ngươi đừng nghĩ nhiều."
Thế nhưng, Dung Tịch – hiện tại trong lòng đã xâu chuỗi ra một câu chuyện đầy máu chó – chỉ nhìn chằm chằm về phía hắn, nói ra những lời vô cùng thâm thúy: "Mấy ngày nay ta có mua rất nhiều thuốc bổ cho Mạc Quy, lát nữa ngươi cứ mang một ít về ăn đi, phải biết quý trọng bản thân mình."
Mục Nhung không ngờ nhân sâm của Dung Tiểu Boss chưa ăn xong, nhị tỷ Dung gia đã nhét thêm cho hắn một đống thuốc bổ, quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, hắn thật sự không biết phải nói gì với sở thích rót thuốc cho hắn uống của đôi tỷ đệ này, đành phải thở dài: "Các ngươi quả là tỷ đệ ruột thịt."
Dung Tịch vốn còn muốn khuyên thêm vài câu, dư quang nơi khóe mắt lại trông thấy hình bóng Dung Dực đang bước tới từ đại môn, lập tức cuống lên, bỏ lại một câu mấu chốt nhất rồi vội vàng rời đi, nhưng một câu này thôi cũng đủ để tâm trí Mục Nhung bùng nổ, bởi vì câu nói của nàng là – "Mục Nhung, đệ đệ của ta thật lòng ái mộ ngươi, chỉ là y không biết phải bày tỏ như thế nào thôi, xin ngươi đừng trách."
Nhị tỷ Dung gia quả không hổ là một nam nhân đích thực trong lòng Dung Tiểu Boss, phong cách hành sự luôn luôn dứt khoát gọn gàng, cửa sổ nào cần đâm thì quyết không để nó sống qua đêm. Mục Nhung vạn lần không ngờ rằng mình cũng có một ngày bị nam nhân để mắt tới, còn là một thẳng nam dù thẩm mỹ hay suy nghĩ có như thế nào thì cũng chú định sẽ cô độc cả đời như Dung Tiểu Boss, nhất thời cảm thấy tam quan sụp đổ. Rõ ràng hắn vào mục nam tần* để xem mà, sao tự nhiên lại nhảy sang thể loại thuần ái* chứ, chẳng lẽ web có vấn đề à?
[*2 chuyên mục đăng truyện trên Tấn Giang, vì một vài lý do khá rõ nên "đam mỹ" thuộc mục thuần ái]
Trước đó một giây vẫn đang xem Dạ Minh Quân mở hậu cung đại sát tứ phương, đột nhiên phát hiện tiểu boss bị đại sát tứ phương lại muốn làm gay với nhân vật chính, trong lòng Mục Nhung không thể chấp nhận được, trông thấy Dung Dực bước về phía mình thì vẻ mặt cũng dần dần quỷ dị hơn. Dung Tiểu Boss là đoạn tụ ư? Phong cách đoạn tụ thời nay là như thế à? Sao khác với mấy comment của nhóm hủ nữ hắn đọc được lúc trước quá vậy? Với cái thái độ này của Dung Dực thì có khi còn không biết tình yêu là gì nữa ấy chứ!
Dung Dực ra ngoài xong mới nhớ ra hiệu thuốc đã đóng cửa, đang bứt rứt trong lòng, vừa bước vào cửa đã thấy nhị tỷ gặp mình là chạy, đã vậy Mục Nhung còn nhìn y một cách kỳ lạ nữa, y chợt cảm thấy sợ hãi, cứ có cảm giác có chuyện gì đó rất quan trọng đã xảy ra trong lúc y không để ý vậy, bèn vội hỏi: "Ngươi bị sao thế? Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt này?"
Trông thấy vẻ mặt thẳng như ống nước của y, Mục Nhung thật sự không thể tin rằng người này muốn làm gay với mình, thầm nghĩ cứ đứng đây suy nghĩ bậy bạ thì cũng vô dụng, không bằng thử nghiệm một chút cho chắc luôn, lập tức mở cổ áo, kéo hai vạt áo ra hai bên, lồng ngực trắng nõn như ngọc liền lộ ra trước mắt đối phương, không màng tới đôi mắt trợn to kinh ngạc của Dung Dực, chỉ hỏi: "Cảm thấy như thế nào?"
Dung Dực hoàn toàn không biết ý hắn là gì, mặc dù cảm thấy làn da của Mục Nhung đúng là tốt thật, nhưng vẫn mờ mịt mà nói ra suy nghĩ chân thật của mình: "Buổi tối ngươi cởi áo ra như vậy mà không thấy lạnh à?"
Được rồi, đích thực là một thẳng nam.
Mặt không thay đổi mà khép cổ áo lại, Mục Nhung yên tâm, cám ơn tác giả, quả nhiên hắn vẫn còn sống trong thế giới nam tần. Người ta hay nói thực tiễn là tiêu chuẩn suy xét của mọi sự thật, Mục Nhung tin rằng trên đời này chẳng có nam nhân nào có thể bình tĩnh được khi đối tượng mình muốn phang cởi đồ ra trước mặt mình cả, hắn suy nghĩ một chút, bèn đưa ra một suy đoán khác có khả năng hơn: "Bình thường tỷ tỷ ngươi có thích đọc mấy truyện có cảnh nam nhân đánh nhau với nam nhân không?"
Câu hỏi này của hắn khá mù mờ, Dung Dực nhớ lúc trước thư phòng của tỷ tỷ đúng là có mấy quyển truyện có cảnh đánh nhau thật, tuy cách hai người họ hiểu về hai từ "đánh nhau" có hơi khác một chút, nhưng y vẫn thành thật trả lời: "Nàng thích tìm đọc mấy thứ này với Tử Quy công chúa lắm."
Qủa nhiên là vậy, xem ra nghề viết tiểu thuyết ở thế giới này phát triển thật đó, sau này trở về vương thành không biết hắn có nên đến thư cục đào một chút không nhỉ, biết đâu lại tìm được mấy quyển truyện Long Ngạo Thiên.
Cảm thán trong lòng một hồi, Mục Nhung tìm được lời giải thích cho hành động não bổ của Dung Tịch xong thì cũng không truy xét thêm nữa, chỉ ý vị thâm trường mà nói với Dung Dực: "Ngươi nên mua một vài quyển sách đứng đắn hơn cho nàng xem."
Lúc trước Dung Dung cũng hay khuyên Dung Tịch bớt đọc mấy thứ truyện hư cấu này đi, nên hiện tại Dung Dực nghe xong thì cũng không nghĩ nhiều, thấy đêm đã khuya liền nói với hắn: "Trời không còn sớm nữa, chúng ta sang báo cho nhị tỷ một tiếng rồi trở về đi."
Dung Dực được đoàn tụ với thân nhân, Mục Nhung vốn tưởng y sẽ ở lại một đêm, không ngờ y muốn rời đi nhanh như vậy, không thể không tò mò hỏi: "Ngươi không muốn ở lại đây thêm một thời gian à?"
"Thiên Ma công dù sao cũng không phải là công pháp chính đạo, ta vẫn nên tránh khỏi tầm mắt của Mạc Quy thì hơn."
Tuy nói vậy nhưng Mục Nhung biết y không muốn lỡ tay hút đi nguyên khí của Dung Tịch. Sau khi nghe quỷ hồn giải thích, Mục Nhung cũng biết đối với người Đại Hoang thì nguyên khí chẳng khác gì tuổi thọ, khó trách mỗi khi Dung Dực luyện công với hắn xong là lại bày ra vẻ mặt ăn năn hối lỗi. Hắn làm quỷ quen rồi nên không quá chấp nhất với việc sống lâu, thật sự không hiểu được việc vùi đầu khổ tu để được sống lâu trăm tuổi, sau khi người thân bạn bè đều chết rồi chỉ còn một mình mình thì có ý nghĩa gì. Nhưng hắn cũng biết mình không thể thay đổi nhân sinh quan của một người được, nên không khuyên nữa, chỉ đành cười cười với Dung Dực: "Đi thôi, ta đi với ngươi, chúng ta cùng nhau trở về."
Lúc trước khi thấy lồng ngực trần trụi của người này thì Dung Dực vô cùng chính trực liếc cũng không liếc thêm một cái, nhưng hiện tại khi trông thấy hắn cười ôn nhu dưới ánh trăng như vậy, trái tim lại không tự chủ mà nhảy loạn lên. Dung Dực bây giờ vẫn chưa biết cảm giác cả thế giới đều trở nên tươi đẹp hơn kia là gì, nên y chỉ có thể nhẹ giọng cảm thán, nói ra ý nghĩ chân thật trong lòng mình: "Mục Nhung, ta cảm thấy, thật may mắn vì có thể quen biết được ngươi."
Mục Nhung thích cảnh hai người an an tĩnh tĩnh nói chuyện với nhau nhất, tựa như tất cả mọi tạp niệm đều tan biến ngay trong giây phút này, bọn họ chỉ cần nhìn thẳng vào nhau rồi nói ra những lời tận sâu trong đáy lòng mình là được, hắn nghĩ thế và nói ra vài câu trêu đùa: "Trên đời này chỉ sợ có mỗi mình ngươi là nghĩ như vậy, người ngoài gặp ta chẳng khác gì gặp quỷ ấy."
Mục Nhung cũng không giấu tình trạng nửa người nửa quỷ của mình với y, Dung Dực nghe xong liền nghĩ tới một quỷ hồn khác trong viện, nhưng y thấy hai người họ còn lương thiện hơn người trong vương thành rất nhiều, không khỏi thở dài một tiếng: "Hiện tại ta cảm thấy lòng người có khi còn đáng sợ hơn cả quỷ."
Mục Nhung biết y thất vọng với lòng người như thế nào, hiện giờ thấy y bi thương khi nhớ tới chuyện cũ như thế, bèn bước lên vỗ vỗ vai an ủi y: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Hắn vừa tới gần thì mọi sự thất vọng chán chường trong lòng Dung Dực đều được xua tan, cơ mà trông thân hình thấp hơn mình nửa cái đầu của người này, y vẫn phản bác: "Ngươi nói ngược đúng không? Phải là ta bảo vệ ngươi chứ."
Nghe xong câu này, Mục Nhung nhéo nhéo hai má của y, đôi mắt trong suốt lấp lánh tựa như ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, khẽ cười nói: "Đừng nháo, chỉ số thông minh của ngươi không đủ đâu."
Dung Dực vốn tưởng mình nghe lời này thì sẽ bắt đầu cãi nhau với hắn như lúc trước, thế nhưng không biết tại sao khi trông thấy Mục Nhung cố ý đùa giỡn như vậy, y bỗng nhiên chỉ muốn ôm người này vào trong lòng xoa xoa hai cái.
Y không biết tại sao mình lại muốn thế, đành phải buồn bực suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ đây cũng là hành động thể hiện sự tức giận sao?
Hết chương 38
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất