Chương 28: Quyển 3Chương 6
Edit: Nagi Maria
“Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu, ngươi…… ta đã giúp ngươi tìm thần y. Ngươi không thể, xin ngươi đừng bỏ lại ta… Nếu ngươi làm thế, so với chết ta thấy còn đau khổ hơn… ta đã mất nhiều thứ lắm rồi… Chỉ còn ngươi, ta chỉ còn ngươi… Nếu ta, nếu ta sớm nhận ra, chúng ta sẽ không phải khổ thế này đúng không? Chỉ trách ta, trách ta đã nhận ra điều đó quá muộn…” Giọng nói mang theo áy náy, ta thấy hắn đã bị tổn thương rất nặng.
Nằm trong phòng, ta cảm thấy rất hối hận, tại sao trước khi đến đây ta không lấy bùn chét đầy mặt mình cho rồi, như vậy dung mạo ta sẽ thay đổi. Ta thật rất hối hận, ở trong này, ta rất lo, ta lo một khi bọn họ phát hiện gương mặt của ta, có khi nào họ sẽ tiếp tục sỉ nhục ta giống Ngưng Vương không?
Ta không sợ bọn họ sỉ nhục, vì ở trước mặt họ ta vốn chẳng còn tôn nghiêm rồi, điều ta sợ là họ sẽ sỉ nhục cha và Tử Quỷ phụ thân, điều đó ta không thể tha thứ được.
Nghĩ đến cha và Tử Quỷ phụ thân, ta rất lo lắng cho họ, ta biết nếu bọn họ phát hiện ta bị bắt nhốt ở đây, chắc chắn họ sẽ khởi binh đi hỏi tội đệ đệ cùng Phi Long. Tuy ta đã đưa cho Trương công công một lá thư, nhưng mà ta biến mất từ trong tay của nhóm người Trương công công, chắc chắn cha sẽ dễ dàng không bỏ qua chuyện này. Ta thật lo, giờ ta chỉ đành ngồi đây cầu nguyện cho Trương công công cùng mấy thị vệ cố gắng chịu đựng cơn thịnh nộ của cha, nếu không cha sẽ cho họ uống loại thuốc mà ngay cả tổ tông cũng không thể nhận ra họ là ai a.
Hành động của Dương Phi Long còn nhanh hơn cả dự kiến của ta. Ngay ngày hôm sau hai thứ đồ ta cần đã có, ta nói hắn mỗi ngày đều cần đến hai thứ này, hắn vội gật đầu hiểu ý. Ta vội cầm lấy hai thứ đó, đi kê đơn pha dược.
Từ lúc ta đi đến khi ta bưng chén thuốc quay lại phòng, Dương Phi Long chưa hề rời khỏi Tiểu Chiêu nửa bước. Trong lòng ta lại cảm thấy chua xót, ta đưa dược cho hắn, hắn không hề kiêng kỵ, ngay trước mặt ta dùng miệng để đút dược cho Tiểu Chiêu.
Trong lòng ta như có ngàn vạn con kiến dẫm qua, cứ tưởng mình học được cách vô tư của mấy đứa trẻ, kết quả nhìn thấy cảnh này vô tư của hắn lại bay đâu hết rồi.
Ta đúng là khờ mà, trong lòng hắn chỉ có mình Tiểu Chiêu mà thôi, làm sao mà thèm để ý đến sống chết của người khác được.
Ta nhận lại bát không, lẳng lặng rời đi, hoàn toàn không chú ý đến việc hắn quay đầu nhìn ta với vẻ mặt ngưng trọng (kiểu mặt đơ ^^)
Trong lòng ta thầm hét lên may mắn quá, may mắn là mình có cái mũ, thật là may mà……
Ta mang chén thuốc quay về phòng, ngồi ở một góc, nhìn bát dược không ở bên cạnh, ta lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Ta nghĩ theo cha đi đây đi đó sẽ quên được bọn họ. Đúng, sau khi theo cha và Tử Quỷ phụ thân, ta đã vô cùng hạnh phúc, nhưng đó chỉ là ta nghĩ thế thôi. Cha và Tử Quỷ phụ thân đã mang đến cho ta rất nhiều hạnh phúc, đúng, ta không phủ nhận điều đó, bọn họ đã dạy ta rất nhiều thứ, còn cho ta nhiều đồ vật linh tinh khác. Nhưng hạnh phúc trong lòng mà ta muốn không phải hạnh phúc này.
Hôm nay nhìn thấy hai người họ như vậy, ta cuối cùng cũng hiểu, ta không từ bỏ được, ta muốn một người vợ, một người chịu trao trái tim cho ta. (anh chỉ làm vợ người ta thôi Trần ca ^^)
Ta lại nghĩ đến trái tim vốn đã chết của ta, nhưng thật ra nó chưa có chết, nó chỉ đang chìm vào giấc ngủ sâu thôi. Cuối cùng, liên tiếp mấy ngày nay, bọn họ cứ thay phiên nhau xuất hiện trước mặt ta, làm trái tim bé nhỏ đang ngủ yên của ta bị đánh thức rồi.
Ta vẫn ôm hi vọng có người nào đó sẽ yêu ta, giống như Dương Phi Long yêu Tiểu Chiêu vậy, cũng giống như cách đối xử của Ngưng Vương với Tiểu Chiêu vậy, ta muốn có một người yêu ta, nhưng ta biết đời này có lẽ ta sẽ không có cơ hội đó.
Bởi vì trái tim ta tuy đã tỉnh giấc, nhưng cơ thể ta lại chịu có nhiều đau thương, ta sẽ bị nỗi sợ này vây lấy cả đời.
Cho nên, lúc trước ta nghĩ nhìn người khác hạnh phúc thì ta sẽ hạnh phúc, ta đã sai rồi, suy nghĩ đó không hề đúng. Ta nhìn người khác hạnh phúc, ta sẽ hâm mộ, đúng, chính là hâm mộ.
Suy nghĩ cẩn thận xong mọi chuyện, mũi ta bắt đầu cay, dù sao, sau mọi chuyện tuyến lệ của ta đã phát triển hơn trước rất nhiều, thôi thì cứ để nó chảy đi, chảy xong thì mọi chuyện sẽ lại tốt thôi.
“Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu, ngươi…… ta đã giúp ngươi tìm thần y. Ngươi không thể, xin ngươi đừng bỏ lại ta… Nếu ngươi làm thế, so với chết ta thấy còn đau khổ hơn… ta đã mất nhiều thứ lắm rồi… Chỉ còn ngươi, ta chỉ còn ngươi… Nếu ta, nếu ta sớm nhận ra, chúng ta sẽ không phải khổ thế này đúng không? Chỉ trách ta, trách ta đã nhận ra điều đó quá muộn…” Giọng nói mang theo áy náy, ta thấy hắn đã bị tổn thương rất nặng.
Nằm trong phòng, ta cảm thấy rất hối hận, tại sao trước khi đến đây ta không lấy bùn chét đầy mặt mình cho rồi, như vậy dung mạo ta sẽ thay đổi. Ta thật rất hối hận, ở trong này, ta rất lo, ta lo một khi bọn họ phát hiện gương mặt của ta, có khi nào họ sẽ tiếp tục sỉ nhục ta giống Ngưng Vương không?
Ta không sợ bọn họ sỉ nhục, vì ở trước mặt họ ta vốn chẳng còn tôn nghiêm rồi, điều ta sợ là họ sẽ sỉ nhục cha và Tử Quỷ phụ thân, điều đó ta không thể tha thứ được.
Nghĩ đến cha và Tử Quỷ phụ thân, ta rất lo lắng cho họ, ta biết nếu bọn họ phát hiện ta bị bắt nhốt ở đây, chắc chắn họ sẽ khởi binh đi hỏi tội đệ đệ cùng Phi Long. Tuy ta đã đưa cho Trương công công một lá thư, nhưng mà ta biến mất từ trong tay của nhóm người Trương công công, chắc chắn cha sẽ dễ dàng không bỏ qua chuyện này. Ta thật lo, giờ ta chỉ đành ngồi đây cầu nguyện cho Trương công công cùng mấy thị vệ cố gắng chịu đựng cơn thịnh nộ của cha, nếu không cha sẽ cho họ uống loại thuốc mà ngay cả tổ tông cũng không thể nhận ra họ là ai a.
Hành động của Dương Phi Long còn nhanh hơn cả dự kiến của ta. Ngay ngày hôm sau hai thứ đồ ta cần đã có, ta nói hắn mỗi ngày đều cần đến hai thứ này, hắn vội gật đầu hiểu ý. Ta vội cầm lấy hai thứ đó, đi kê đơn pha dược.
Từ lúc ta đi đến khi ta bưng chén thuốc quay lại phòng, Dương Phi Long chưa hề rời khỏi Tiểu Chiêu nửa bước. Trong lòng ta lại cảm thấy chua xót, ta đưa dược cho hắn, hắn không hề kiêng kỵ, ngay trước mặt ta dùng miệng để đút dược cho Tiểu Chiêu.
Trong lòng ta như có ngàn vạn con kiến dẫm qua, cứ tưởng mình học được cách vô tư của mấy đứa trẻ, kết quả nhìn thấy cảnh này vô tư của hắn lại bay đâu hết rồi.
Ta đúng là khờ mà, trong lòng hắn chỉ có mình Tiểu Chiêu mà thôi, làm sao mà thèm để ý đến sống chết của người khác được.
Ta nhận lại bát không, lẳng lặng rời đi, hoàn toàn không chú ý đến việc hắn quay đầu nhìn ta với vẻ mặt ngưng trọng (kiểu mặt đơ ^^)
Trong lòng ta thầm hét lên may mắn quá, may mắn là mình có cái mũ, thật là may mà……
Ta mang chén thuốc quay về phòng, ngồi ở một góc, nhìn bát dược không ở bên cạnh, ta lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Ta nghĩ theo cha đi đây đi đó sẽ quên được bọn họ. Đúng, sau khi theo cha và Tử Quỷ phụ thân, ta đã vô cùng hạnh phúc, nhưng đó chỉ là ta nghĩ thế thôi. Cha và Tử Quỷ phụ thân đã mang đến cho ta rất nhiều hạnh phúc, đúng, ta không phủ nhận điều đó, bọn họ đã dạy ta rất nhiều thứ, còn cho ta nhiều đồ vật linh tinh khác. Nhưng hạnh phúc trong lòng mà ta muốn không phải hạnh phúc này.
Hôm nay nhìn thấy hai người họ như vậy, ta cuối cùng cũng hiểu, ta không từ bỏ được, ta muốn một người vợ, một người chịu trao trái tim cho ta. (anh chỉ làm vợ người ta thôi Trần ca ^^)
Ta lại nghĩ đến trái tim vốn đã chết của ta, nhưng thật ra nó chưa có chết, nó chỉ đang chìm vào giấc ngủ sâu thôi. Cuối cùng, liên tiếp mấy ngày nay, bọn họ cứ thay phiên nhau xuất hiện trước mặt ta, làm trái tim bé nhỏ đang ngủ yên của ta bị đánh thức rồi.
Ta vẫn ôm hi vọng có người nào đó sẽ yêu ta, giống như Dương Phi Long yêu Tiểu Chiêu vậy, cũng giống như cách đối xử của Ngưng Vương với Tiểu Chiêu vậy, ta muốn có một người yêu ta, nhưng ta biết đời này có lẽ ta sẽ không có cơ hội đó.
Bởi vì trái tim ta tuy đã tỉnh giấc, nhưng cơ thể ta lại chịu có nhiều đau thương, ta sẽ bị nỗi sợ này vây lấy cả đời.
Cho nên, lúc trước ta nghĩ nhìn người khác hạnh phúc thì ta sẽ hạnh phúc, ta đã sai rồi, suy nghĩ đó không hề đúng. Ta nhìn người khác hạnh phúc, ta sẽ hâm mộ, đúng, chính là hâm mộ.
Suy nghĩ cẩn thận xong mọi chuyện, mũi ta bắt đầu cay, dù sao, sau mọi chuyện tuyến lệ của ta đã phát triển hơn trước rất nhiều, thôi thì cứ để nó chảy đi, chảy xong thì mọi chuyện sẽ lại tốt thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất