Chương 46: Quyển 4Chương 12
Edit: Nagi Maria
P/s: Ây dà, mình nói gì cũng là chỉ là biện minh cả thôi, nhưng mà mình mê chơi quá, đi Nha Trang với gia đình mà quên mang theo lap, bỏ bê suốt mấy ngày, chắc hơn một tuần rồi, ta xin lỗi, dù chỉ là lời biện hộ nhưng cũng mong các nàng tha thứ a T_T.
Chiều ngày hôm sau, Úc Nhiễm Trần tỉnh lại, Tiểu Hoàn Tử lập tức nhanh nhẹn chạy đi thông báo cho tất cả mọi người.
Vừa mở mắt, Nhiễm Trần liền nhìn thấy Thương Vũ vẫn chăm chăm nhìn mình “Đại phôi đản đó à?”
“Ừ, là ta, ngươi còn đau không? Đợi lát nữa thôi, Tề Quân sắp đến đây rồi” thấy Úc Nhiễm Trầ nhìn mình chằm chằm, Thương Vũ đột nhiên cảm thấy có chút không quen.
“Ta… hôn mê bao lâu rồi? Ngươi đó giờ vẫn chăm sóc ta sao?” Úc Nhiễm Trần cảm động nhìn Thương Vũ, trong mắt không còn sợ hãi nữa.
Thương Vũ cười cười, sờ sờ đầu Úc Nhiễm Trần “Ừ, ta vẫn luôn chăm sóc ngươi, có cả thỏ con nữa, nó cũng luôn bên cạnh ngươi, ngươi đã ngủ một ngày rồi”
“Đại phôi đản” Úc Nhiễm Trần cảm động kêu một tiếng.
Thương Vũ rất vui vẻ đáp lời “Ừ, sao?”
“Cảm ơn ngươi, đại phôi đản” Nhiễm Trần có chút phân vân, nhưng rồi cũng nói được lời cảm ơn với Thương Vũ.
Nhìn mặt Nhiễm Trần có chút đỏ, Thương Vũ bây giờ thật cảm kích ông trời a, thật vui “Là điều ta nên làm thôi”
“Đại phôi đản…”
Úc Nhiễm Trần kêu Thương Vũ bằng một giọng ngọt muốn chết luôn a “Không cần cảm tạ ta đâu, đó là ta nên…”
“Ta… không có ý đó, ta muốn đi nhà xí” Thương Vũ đơ người, cố nén cười, ngồi dậy ôm lấy Nhiễm Trần, giúp hắn mang giày, đỡ hắn đi mao xí (nhà vệ sinh).
Úc Nhiễm Trần đang định cởi quần, vừa mới động tay một chút thì trên lưng đau kinh khủng, đành ngượng ngùng kêu Thương Vũ giúp mình.
Thương Vũ gì gương mặt ngượng ngùng của Úc Nhiễm Trần, thật đáng yêu vô cùng “Ngươi đừng cử động, miệng vết thương chỉ mới vừa khép lại thôi, để ta giúp ngươi”
Chưa nói xong, tay đã giúp Úc Nhiễm Trần cởi quần xuống, Úc Nhiễm Trần thật sự rất xấu hổ, đành mạnh miệng quát “Được rồi, được rồi, ta có thể tự đi được, ngươi, ngươi, ngươi xoay sang chỗ khác cho ta”
Thương Vũ thật không nín được cười, vừa xoay người đi liền bụm miệng cười sặc sụa, nhưng vẫn cố không phát ra tiếng, Thương Vũ nghĩ thầm, đứa bé này thật là đáng yêu mà. Thật không ngờ, hắn lại có thể xấu hổ đỏ mặt đáng yêu như vậy, nghĩ lại những việc bản thân đã làm lúc trước, trong lòng hận không thể tự đánh chết mình, đáy lòng thật có chút tuyệt vọng.
“Được rồi, ta xong rồi, quay… quay về thôi, giúp ta về Lam Điện” Úc Nhiễm Trần mặt đã đỏ như trái cà chua chín mọng, Thương Vũ để hắn dựa vào ngực mình, ôm về điện.
Úc Nhiễm Trần thật muốn đánh chính mình, vì bản thân không còn sức lực, nên đành phải để hắn ôm mình trở về.
Cứ như thế, trong những ngày Úc Nhiễm Trần dưỡng thương, Thương Vũ luôn bên cạnh chăm sóc rất chu đáo, dù là chuyện gì cũng không để Úc Nhiễm Trần tự mình làm, điều này càng khiến cho Nhiễm Trần cảm thấy kì quái, khó hiểu.
Rõ ràng tâm địa người này rất rất tốt, đối với Nhiễm Trần chăm sóc hết mình, tại sao bản thân lại gọi hắn là Đại phôi đản chứ? Mỗi lần cố nhớ chuyện cũ, trong lòng lại có cái gì đó ngăn cản, ngăn hắn nhớ lại những chuyện khiến hắn phải gọi Thương Vũ là Đại phôi đản.
Giờ đây, đôi lúc Nhiễm Trần sẽ lén nhìn Thương Vũ, lần nào cũng vậy, Nhiễm Trần luôn thấy Thương Vũ đang chăm chú nhìn mình, dần dần sợ hãi cũng dần biến mất. Úc Nhiễm Trần thật không hiểu, nhưng lòng lại có một cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác này Nhiễm Trần thật không diễn tả được bằng lời a.
Dưỡng thương được cớ 10 ngày, Úc Nhiễm Trần cuối cùng cũng khoẻ hẳn lên, nhưng trên người lại có một đống sẹo to sẹo nhỏ, dù chúng đã mờ dần rồi. Mỗi lần Úc Nhiễm Trần tắm, Thương Vũ đều để thái giám hầu hạ, vì Thương Vũ sợ, sợ phải nhìn thấy những vết sẹo đó, sợ phải nhìn thấy cơ thể đầy sẹo của Nhiễm Trần, hắn sợ phải nhìn thấy một Nhiễm Trần như thế. Những vết thương đó đều do hắn gây ra, hắn đã đánh đập một đứa bé không có sức phản kháng. Hắn càng sợ khi nhìn thấy cơ thể Nhiễm Trần, hắn sẽ không thể khống chế được bản thân mình.
P/s: Ây dà, mình nói gì cũng là chỉ là biện minh cả thôi, nhưng mà mình mê chơi quá, đi Nha Trang với gia đình mà quên mang theo lap, bỏ bê suốt mấy ngày, chắc hơn một tuần rồi, ta xin lỗi, dù chỉ là lời biện hộ nhưng cũng mong các nàng tha thứ a T_T.
Chiều ngày hôm sau, Úc Nhiễm Trần tỉnh lại, Tiểu Hoàn Tử lập tức nhanh nhẹn chạy đi thông báo cho tất cả mọi người.
Vừa mở mắt, Nhiễm Trần liền nhìn thấy Thương Vũ vẫn chăm chăm nhìn mình “Đại phôi đản đó à?”
“Ừ, là ta, ngươi còn đau không? Đợi lát nữa thôi, Tề Quân sắp đến đây rồi” thấy Úc Nhiễm Trầ nhìn mình chằm chằm, Thương Vũ đột nhiên cảm thấy có chút không quen.
“Ta… hôn mê bao lâu rồi? Ngươi đó giờ vẫn chăm sóc ta sao?” Úc Nhiễm Trần cảm động nhìn Thương Vũ, trong mắt không còn sợ hãi nữa.
Thương Vũ cười cười, sờ sờ đầu Úc Nhiễm Trần “Ừ, ta vẫn luôn chăm sóc ngươi, có cả thỏ con nữa, nó cũng luôn bên cạnh ngươi, ngươi đã ngủ một ngày rồi”
“Đại phôi đản” Úc Nhiễm Trần cảm động kêu một tiếng.
Thương Vũ rất vui vẻ đáp lời “Ừ, sao?”
“Cảm ơn ngươi, đại phôi đản” Nhiễm Trần có chút phân vân, nhưng rồi cũng nói được lời cảm ơn với Thương Vũ.
Nhìn mặt Nhiễm Trần có chút đỏ, Thương Vũ bây giờ thật cảm kích ông trời a, thật vui “Là điều ta nên làm thôi”
“Đại phôi đản…”
Úc Nhiễm Trần kêu Thương Vũ bằng một giọng ngọt muốn chết luôn a “Không cần cảm tạ ta đâu, đó là ta nên…”
“Ta… không có ý đó, ta muốn đi nhà xí” Thương Vũ đơ người, cố nén cười, ngồi dậy ôm lấy Nhiễm Trần, giúp hắn mang giày, đỡ hắn đi mao xí (nhà vệ sinh).
Úc Nhiễm Trần đang định cởi quần, vừa mới động tay một chút thì trên lưng đau kinh khủng, đành ngượng ngùng kêu Thương Vũ giúp mình.
Thương Vũ gì gương mặt ngượng ngùng của Úc Nhiễm Trần, thật đáng yêu vô cùng “Ngươi đừng cử động, miệng vết thương chỉ mới vừa khép lại thôi, để ta giúp ngươi”
Chưa nói xong, tay đã giúp Úc Nhiễm Trần cởi quần xuống, Úc Nhiễm Trần thật sự rất xấu hổ, đành mạnh miệng quát “Được rồi, được rồi, ta có thể tự đi được, ngươi, ngươi, ngươi xoay sang chỗ khác cho ta”
Thương Vũ thật không nín được cười, vừa xoay người đi liền bụm miệng cười sặc sụa, nhưng vẫn cố không phát ra tiếng, Thương Vũ nghĩ thầm, đứa bé này thật là đáng yêu mà. Thật không ngờ, hắn lại có thể xấu hổ đỏ mặt đáng yêu như vậy, nghĩ lại những việc bản thân đã làm lúc trước, trong lòng hận không thể tự đánh chết mình, đáy lòng thật có chút tuyệt vọng.
“Được rồi, ta xong rồi, quay… quay về thôi, giúp ta về Lam Điện” Úc Nhiễm Trần mặt đã đỏ như trái cà chua chín mọng, Thương Vũ để hắn dựa vào ngực mình, ôm về điện.
Úc Nhiễm Trần thật muốn đánh chính mình, vì bản thân không còn sức lực, nên đành phải để hắn ôm mình trở về.
Cứ như thế, trong những ngày Úc Nhiễm Trần dưỡng thương, Thương Vũ luôn bên cạnh chăm sóc rất chu đáo, dù là chuyện gì cũng không để Úc Nhiễm Trần tự mình làm, điều này càng khiến cho Nhiễm Trần cảm thấy kì quái, khó hiểu.
Rõ ràng tâm địa người này rất rất tốt, đối với Nhiễm Trần chăm sóc hết mình, tại sao bản thân lại gọi hắn là Đại phôi đản chứ? Mỗi lần cố nhớ chuyện cũ, trong lòng lại có cái gì đó ngăn cản, ngăn hắn nhớ lại những chuyện khiến hắn phải gọi Thương Vũ là Đại phôi đản.
Giờ đây, đôi lúc Nhiễm Trần sẽ lén nhìn Thương Vũ, lần nào cũng vậy, Nhiễm Trần luôn thấy Thương Vũ đang chăm chú nhìn mình, dần dần sợ hãi cũng dần biến mất. Úc Nhiễm Trần thật không hiểu, nhưng lòng lại có một cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác này Nhiễm Trần thật không diễn tả được bằng lời a.
Dưỡng thương được cớ 10 ngày, Úc Nhiễm Trần cuối cùng cũng khoẻ hẳn lên, nhưng trên người lại có một đống sẹo to sẹo nhỏ, dù chúng đã mờ dần rồi. Mỗi lần Úc Nhiễm Trần tắm, Thương Vũ đều để thái giám hầu hạ, vì Thương Vũ sợ, sợ phải nhìn thấy những vết sẹo đó, sợ phải nhìn thấy cơ thể đầy sẹo của Nhiễm Trần, hắn sợ phải nhìn thấy một Nhiễm Trần như thế. Những vết thương đó đều do hắn gây ra, hắn đã đánh đập một đứa bé không có sức phản kháng. Hắn càng sợ khi nhìn thấy cơ thể Nhiễm Trần, hắn sẽ không thể khống chế được bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất