Chương 49: Quyển 4Chương 15
Edit: Nagi Maria
Sáng sớm hôm sau, Úc Tường Văn nghe Thương Hạo nói lại là Thương Vũ bị thương, hôm qua tiểu thái giám đến đưa thuốc bổ không có báo lại cho Úc Tường Văn biết, hắn vội vàng bỏ lại đống việc ở thái y viện, tức tốc đến Lam điện tìm Thương Vũ.
“A!!!!!” Trước mắt xuất hiện cảnh tượng hai người đang nằm chung một giường, Úc Tường Văn đột ngột kêu to “Thương Vũ, cái tên khốn nhà ngươi, ngươi bước xuống giường cho ta! Ngươi… ngươi… ngươi đã làm cái gì rồi?”
Nghe tiếng thét chói tai của Úc Tường Văn, Úc Nhiễm Trần bừng tỉnh, mở mát ra, nhìn cha đang hùng hùng hổ hổ bước đến, có hơi hoảng sợ “Cha……”
“Nhiễm Trần, Nhiễm Trầ, hắn, hắn đã làm gì con rồi?” Úc Tường Văn khẩn trương hỏi.
Úc Nhiễm Trần có chút không hiểu “A? A, sao con lại nằm trên giường thế này? Đại, đại phôi đản, ngươi bế ta lên giường à? A? Ngươi làm gì ta rồi?”
Mới sáng sớm, Thương Vũ đã phải xấu hổ rồi a, chỉ cúi đầu không dám nói gì, Úc Tường Văn liền nổi trận lôi đình, đem Úc Nhiễm Trần túm xuống giường. Vừa thấy cả hai quần áo chỉnh tề, giọng nói mới hiền lại một chút.
“Cha. Ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Úc Nhiễm Trần thật chẳng hiểu chuyện gì cả, không phải buổi sáng cha phải cùng bàn chính sự với Tử Quỷ phụ thân sao, sao lại tức giận xông vào phòng ta thế này?
Úc Nhiễm Trần không hỏi gì, nhưng Úc Tường Văn biết hắn muốn hỏi gì, Úc Tường Văn cúi đầu, định trả lời thắc mắc của Nhiễm Trần, thì đúng lúc đó, Úc Tường Văn thấy được một dấu hôn trên cổ Nhiễm Trần. Khí vừa hạ giờ lại dâng lên ngút trời, lập tức quay đầu cảnh cáo Thương Vũ “Tên kia, kể từ hôm nay, khi hầu hạ Nhiễm Trần, ngươi phải đứng cách hắn 3 thước, nghe rõ chưa”
Thương Vũ chỉ biết cười khổ, Úc Tường Văn đem Úc Nhiễm Trần đi rửa mặt chải đầu, dọc đường đi còn không quên thực hiện tư tưởng giáo dục với Úc Nhiễm Trần, cảnh cáo Nhiễm Trần tuyệt đối không được cùng người khác ngủ chung một giường.
Úc Nhiễm Trần thấy khó hiểu, quay qua hỏi Úc Tường Văn tại sao hắn và Tử Quỷ lại ngủ cùng nhau? Úc Tường Văn nghiêm túc trả lời, chỉ có thể cùng người mình yêu mới ngủ cùng nhau thôi, Tiểu Quai do dự, thật không hiểu, Úc Tường Văn xoa xoa đầu của Nhiễm Trần, hắn mới ngoan ngoãn gật đầu.
Suy nghĩ rất lâu, chờ khi Úc Tường Văn lau mặt mình xong, Nhiễm Trần ngẩng đầu, nhìn Úc Tường Văn nói: “Cha, con, con thích đại phôi đản, cha đừng phạt hắn. Hắn, hắn rất tốt với con”
Úc Tường Văn nhìn vào Thương Vũ “đúng lúc” đi đến bên cạnh, Thương Vũ giả vờ không có nghe thấy, rất vâng lời biến khỏi mắt Úc Tường Văn, nhưng không có che dấu được vẻ mặt vui sướng tột độ, Nhiễm Trần cũng không nhận ra Thương Vũ vui mừng a.
***
“Trả lại cho ta” Còn lại duy nhất một cây hồ lô đường, nhưng nó đã bị Tiểu Thuận Tử tịch thu mất, Úc Nhiễm Trần buồn bực xụ mặt nói.
“Nhiễm Trần chủ tử à, ngươi không thể cứ ăn cái này miết được, mấy ngày nay người chỉ ăn mỗi cái này, Tề Quân mà biết nhất định sẽ lột da thần mất” Tiểu Thuận Tử nhanh chóng đem hồ lô đường giấu đi, đây là lần thứ sáu Nhiễm Trần đòi mua thứ này rồi.
“Ai, tiểu tổ tông a, người đừng cướp nữa, ngươi đã đòi hai viên hồ lô đường rồi, ngươi mà còn ăn nữa Tề Quân sẽ cạo đầu thần mất”
Úc Nhiễm Trần lấy lòng nói “A, một viên, một viên thôi, a… cho ta một viên nữa thôi”
Tiểu Thuận Tử tức giận đem xâu hồ lô đường ném luôn xuống đất, Thương Vũ đúng lúc này thì bước vào, liền thấy tiểu gia khoả kia lượm xâu hồ lô đường từ dưới đất lên, ồn ào nói chỉ cần rửa là có thể ăn tiếp.
“Nhiễm Trần, dơ rồi, đừng ăn nữa” Thương Vũ dựt lấy xâu hồ lô, đưa cho Tiểu Thuận Tử vứt đi.
Nhiễm Trần thấy không còn hồ lô đường nữa, tức giận không thèm quan tâm đến Thương Vũ nữa.
Sáng sớm hôm sau, Úc Tường Văn nghe Thương Hạo nói lại là Thương Vũ bị thương, hôm qua tiểu thái giám đến đưa thuốc bổ không có báo lại cho Úc Tường Văn biết, hắn vội vàng bỏ lại đống việc ở thái y viện, tức tốc đến Lam điện tìm Thương Vũ.
“A!!!!!” Trước mắt xuất hiện cảnh tượng hai người đang nằm chung một giường, Úc Tường Văn đột ngột kêu to “Thương Vũ, cái tên khốn nhà ngươi, ngươi bước xuống giường cho ta! Ngươi… ngươi… ngươi đã làm cái gì rồi?”
Nghe tiếng thét chói tai của Úc Tường Văn, Úc Nhiễm Trần bừng tỉnh, mở mát ra, nhìn cha đang hùng hùng hổ hổ bước đến, có hơi hoảng sợ “Cha……”
“Nhiễm Trần, Nhiễm Trầ, hắn, hắn đã làm gì con rồi?” Úc Tường Văn khẩn trương hỏi.
Úc Nhiễm Trần có chút không hiểu “A? A, sao con lại nằm trên giường thế này? Đại, đại phôi đản, ngươi bế ta lên giường à? A? Ngươi làm gì ta rồi?”
Mới sáng sớm, Thương Vũ đã phải xấu hổ rồi a, chỉ cúi đầu không dám nói gì, Úc Tường Văn liền nổi trận lôi đình, đem Úc Nhiễm Trần túm xuống giường. Vừa thấy cả hai quần áo chỉnh tề, giọng nói mới hiền lại một chút.
“Cha. Ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Úc Nhiễm Trần thật chẳng hiểu chuyện gì cả, không phải buổi sáng cha phải cùng bàn chính sự với Tử Quỷ phụ thân sao, sao lại tức giận xông vào phòng ta thế này?
Úc Nhiễm Trần không hỏi gì, nhưng Úc Tường Văn biết hắn muốn hỏi gì, Úc Tường Văn cúi đầu, định trả lời thắc mắc của Nhiễm Trần, thì đúng lúc đó, Úc Tường Văn thấy được một dấu hôn trên cổ Nhiễm Trần. Khí vừa hạ giờ lại dâng lên ngút trời, lập tức quay đầu cảnh cáo Thương Vũ “Tên kia, kể từ hôm nay, khi hầu hạ Nhiễm Trần, ngươi phải đứng cách hắn 3 thước, nghe rõ chưa”
Thương Vũ chỉ biết cười khổ, Úc Tường Văn đem Úc Nhiễm Trần đi rửa mặt chải đầu, dọc đường đi còn không quên thực hiện tư tưởng giáo dục với Úc Nhiễm Trần, cảnh cáo Nhiễm Trần tuyệt đối không được cùng người khác ngủ chung một giường.
Úc Nhiễm Trần thấy khó hiểu, quay qua hỏi Úc Tường Văn tại sao hắn và Tử Quỷ lại ngủ cùng nhau? Úc Tường Văn nghiêm túc trả lời, chỉ có thể cùng người mình yêu mới ngủ cùng nhau thôi, Tiểu Quai do dự, thật không hiểu, Úc Tường Văn xoa xoa đầu của Nhiễm Trần, hắn mới ngoan ngoãn gật đầu.
Suy nghĩ rất lâu, chờ khi Úc Tường Văn lau mặt mình xong, Nhiễm Trần ngẩng đầu, nhìn Úc Tường Văn nói: “Cha, con, con thích đại phôi đản, cha đừng phạt hắn. Hắn, hắn rất tốt với con”
Úc Tường Văn nhìn vào Thương Vũ “đúng lúc” đi đến bên cạnh, Thương Vũ giả vờ không có nghe thấy, rất vâng lời biến khỏi mắt Úc Tường Văn, nhưng không có che dấu được vẻ mặt vui sướng tột độ, Nhiễm Trần cũng không nhận ra Thương Vũ vui mừng a.
***
“Trả lại cho ta” Còn lại duy nhất một cây hồ lô đường, nhưng nó đã bị Tiểu Thuận Tử tịch thu mất, Úc Nhiễm Trần buồn bực xụ mặt nói.
“Nhiễm Trần chủ tử à, ngươi không thể cứ ăn cái này miết được, mấy ngày nay người chỉ ăn mỗi cái này, Tề Quân mà biết nhất định sẽ lột da thần mất” Tiểu Thuận Tử nhanh chóng đem hồ lô đường giấu đi, đây là lần thứ sáu Nhiễm Trần đòi mua thứ này rồi.
“Ai, tiểu tổ tông a, người đừng cướp nữa, ngươi đã đòi hai viên hồ lô đường rồi, ngươi mà còn ăn nữa Tề Quân sẽ cạo đầu thần mất”
Úc Nhiễm Trần lấy lòng nói “A, một viên, một viên thôi, a… cho ta một viên nữa thôi”
Tiểu Thuận Tử tức giận đem xâu hồ lô đường ném luôn xuống đất, Thương Vũ đúng lúc này thì bước vào, liền thấy tiểu gia khoả kia lượm xâu hồ lô đường từ dưới đất lên, ồn ào nói chỉ cần rửa là có thể ăn tiếp.
“Nhiễm Trần, dơ rồi, đừng ăn nữa” Thương Vũ dựt lấy xâu hồ lô, đưa cho Tiểu Thuận Tử vứt đi.
Nhiễm Trần thấy không còn hồ lô đường nữa, tức giận không thèm quan tâm đến Thương Vũ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất