Chương 18: Hoàn lan (2)
Kim Ngô vệ tới đón huynh đệ Chung gia, chuyện này rất nhanh truyền khắp toàn bộ Tây Vực. Thầy trò Chu Tinh Ly một đường đoán mệnh lừa tiền, loại tin tức này tự nhiên biết đến.
Thẩm Thanh Khuyết còn nhỏ vậy mà chưa hề đem chuyện như vậy báo cho phụ thân, khiến Lâm Tín có chút giật mình, thậm chí từng có suy nghĩ trở lại bên người Thẩm Lâu. Nhưng hắn không thể thả sư phụ không quản được, ở bên Thẩm Lâu lớn lên biến số quá lớn.
Nghe Lâm Tín nói như vậy, Thẩm Lâu cụp mắt không nói nữa, nhanh chóng mặc trung y cùng áo ngoài, rõ ràng không dự định đổi áo lót.
Không được nhìn, Lâm Tín nhịn xuống kích động muốn đùa giỡn Thẩm Lâu, ôn văn nho nhã quay người, cầm lấy tiểu kiếm nhỏ trên bàn. Hai người nhiều năm không gặp, nói cho cùng bất quá cũng chỉ có mấy ngày tình cảm, không có gì có thể tán gẫu, liền từ “tín vật đính ước” bắt đầu đi.
“Ta rất lo lắng cho ngươi.” Còn không đợi Lâm Tín nghĩ ra một lời hoa mỹ, chợt nghe Thẩm Lâu nói một câu như vậy, bất khả tư nghị [1] quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lâu.
[1] điều không nghĩ đến sẽ được nghe
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta luôn luôn tìm ngươi.” Thẩm Lâu đi tới bên người Lâm Tín, cúi đầu nhìn hắn. Mất rồi lại có, có rồi lại mất lần nữa, lên voi xuống chó như vậy, thực không phải trải nghiệm tốt đẹp gì.
Lâm Tín trợn to hai mắt, lời này thật không giống lời mà Thẩm Thanh Khuyết sẽ nói.
“Tín Tín, sư phụ bảo ta mang ít đồ tới cho ngươi.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Tiễn Trọng, phá vỡ bầu không khí quỷ dị trong phòng.
Lâm Tín áy náy nhìn Thẩm Lâu nở nụ cười, xoay người đi mở cửa, đánh Tiễn Trọng một cái thật mạnh, “Ngươi gọi ai đó?”
Tiễn Trọng cười hì hì, đem một bộ trà mới đưa cho Lâm Tín. Tuy rằng Lâm Tín nhập môn sớm, nhưng nhỏ hơn hắn vài tuổi, hắn trước sau không quen cách đối xử với Lâm Tín như sư huynh được, vẫn theo tư tâm mà gọi Tín Tín.
Lâm Tín không tiếp dụng cụ uống trà, trực tiếp bắt đầu đánh hắn.
“Ai ai, đừng nghịch, vỡ bây giờ!” Tiễn Trọng nỗ lực tránh né, nhưng Lâm Tín ra chiêu từ trước đến giờ vừa nhanh vừa độc, chuyên hướng vào chỗ yếu mà đánh, khó lòng phòng bị.
“Ào ào ào!” Dụng cụ uống trà bằng đá đen bên trong khay rốt cục tại chiêu thứ ba thoát khỏi đĩa, một bàn tay có khớp xương rõ ràng đưa tới, giữ lấy khay trên không trung vẽ một đường, “cạch cạch cạch” vững vàng tiếp nhận cốc nhỏ.
“Sư huynh ngươi?” Thẩm Lâu tiện tay đem dụng cụ uống trà bỏ lên trên bàn, ánh mắt lạnh lùng đánh giá vị đồng môn này của Lâm Tín, Anh Vương điện hạ tương lai — Phong Trọng.
“Là sư đệ, ” Tiễn Trọng xoa xoa nơi bị đánh, giơ tay làm lễ, “Tại hạ Tiễn Trọng.” Hiển nhiên, vừa ở phòng chính, vị Thế tử gia này căn bản không chú ý hắn, cũng không nhớ hắn gọi Lâm Tín một tiếng sư huynh.
Đời trước là sư huynh, đời này lại biến thành sư đệ. Thẩm Lâu khẽ gật đầu, đáp lễ lại, “Đã là sư đệ, nên kính trọng huynh trưởng, sao có thể gọi thẳng tên huý?”
“Híc, Thế tử dạy phải.” Tiễn Trọng ngượng ngùng nở nụ cười, truyền đạt hai câu sư phụ bàn giao, rồi biến nhanh như một làn khói. Vị Hoán Tinh Hải Thế tử điện hạ này, tựa hồ rất có địch ý với hắn.
Chu Tinh Ly sai nhị đồ đệ đưa đồ tới cho Thẩm Lâu tiện thể nhắn, chuẩn bị xong thì tới cùng hắn uống chén trà, cố ý nhấn mạnh không cho Lâm Tín đi cùng.
Lâm Tín bĩu môi, uống trà gì chứ, nghe là biết tìm Thẩm Lâu uống rượu. Vì hắn còn chưa vấn tóc, sư phụ không cho hắn uống rượu, mà Tiễn Trọng tửu lượng rất kém uống không được bao nhiêu, không ai bồi uống rượu Chu Tinh Ly vẫn luôn cảm thấy cô quạnh.
Người Bắc Vực quanh năm uống rượu mạnh, tửu lượng rất tốt, hiếm khi gặp người nhà họ Thẩm, không thể không lôi kéo Thẩm Lâu uống vài chén.
Năm ngoái ủ rượu Bạch Lê Hoa, lúc này lấy ra vừa vặn đến độ. Chu Tinh Ly lấy ra một bình ngọc bích rót tràn hai chén.
Thẩm Lâu bưng chén nhỏ, kính Chu Tinh Ly, uống một hơi cạn sạch, “Chu Nhị thúc gọi chất đến, là có lời muốn nói?”
“Tìm ngươi uống một chén, ” Chu Tinh Ly cà lơ phất phơ dựa vào giường trúc nhỏ, lười nhác mà nói, “Phụ thân ngươi chưa cho ngươi lấy chữ sao?”
“Chưa lấy chữ.” Thẩm Lâu đáp lời, giơ tay rót rượu cấp Chu Tinh Ly. Nam tử mười lăm vấn tóc, hai mươi đến quan, nên thời điểm hai mươi tuổi lấy chữ. Nhưng nếu người này tài giỏi, hoặc hắn cần lập môn hộ sớm, thì sẽ như huynh đệ Chung gia, mười lăm liền lấy chữ.
Chu Tinh Ly hơi bất ngờ, nhi tử mười hai tuổi có thể ra chiến trường, đủ để lập môn hộ, Thẩm Kỳ Duệ vậy mà không cho hắn lấy chữ, còn coi hắn là hài tử mà nuôi. Chắc là cảm thấy thân thể hắn không tốt, sợ lấy chữ sớm vót mỏng phúc khí, chợt cảm thấy buồn cười, “Thẩm Kỳ Duệ kia là loại người thô thiển, dĩ nhiên còn lưu ý cái này.”
Thẩm Lâu không nói lời nào, đời trước y đích xác mười lăm tuổi lấy chữ, lần này vấn tóc lại bị phụ thân từ chối, dẫn đến tên Chung Hữu Ngọc kia cười nhạo hắn nhiều lần.
Hai người uống sạch một bình rượu Bạch Lê Hoa nhỏ, Thẩm Lâu vẫn không đỏ mặt không thở gấp, Chu Tinh Ly tấm tắc lấy làm lạ, “Khá lắm, tửu lượng này, gần bằng phụ thân ngươi rồi, đến đến, thêm vò nữa.”
Hiếm gặp người có thể uống cùng, Chu Tinh Ly hứng thú tăng cao, gọi thị vệ đào tiếp một vò, đổi bát uống rượu.
Rượu Bạch Lê Hoa trong veo, mà càng lâu càng mạnh, uống liền ba bát, cầm cả vò rượu mời, Chu Tinh Ly đuôi mắt dần dần nhiễm phi sắc, nói chuyện cũng bắt đầu phiêu phiêu, “Việc của Tầm Lộc hầu, ngươi hẳn đã nghe qua, Lâm Tranh Hàn không tìm được mạch hầm mỏ Lộc Ly, nhưng người trong thiên hạ đều cảm thấy hắn tìm được, kể cả Hoàng Đế, còn có phụ thân ngươi.”
Thẩm Lâu bưng rượu tay hơi ngừng lại, “Ừm.”
“Ta đây không có yêu cầu gì, chỉ có một cái, liên quan tới việc của Tín Nhi, nửa lời không được nói ra.” Ngữ điệu hờ hững bỗng nhiên lạnh xuống, đôi mắt phượng vĩ hướng xuống dưới của Chu Tinh Ly, thanh tỉnh trong suốt, không có nửa phần say.
“Sáu năm trước ta chưa nói, bây giờ càng không nói, cũng không để cho A Tín rơi vào tay huynh đệ Chung gia chịu thiệt.” Thẩm Lâu giơ tay cấp Chu Tinh Ly rót rượu. Dòng dõi Chư hầu, chẳng ai muốn vào kinh ở lâu dài, ăn nhờ ở đậu, làm nô làm chất, chẳng có chuyện tốt đẹp gì.
“Ngươi so với phụ thân ngươi rõ ràng hơn nhiều, ” Chu Tinh Ly một lần nữa ngã oặt trên giường nhỏ, hơi nước tản trên viền mắt, ngân nga hát khẽ, dường như cái người vừa mới còn tỉnh táo kia chưa từng tồn tại, “Dung hề toại hề, cúi xuống mang quý hề [2], phụ thân ngươi khi còn bé, không phải là đồ tốt.”
[2] Chú thích của tác giả: Dung hề toại hề, cúi xuống mang quý hề —— xuất từ Kinh Thi < quốc phong · vệ phong · hoàn lan >
“…”
Mang theo một thân mùi rượu trở lại phòng ngủ Lâm Tín, người trong phòng đã ngủ rồi, thật biết điều mà ngủ ở nửa giường trong, chừa cho y một nửa.
Thẩm Lâu ngồi ở bên giường nhìn hắn, chậm rãi đừa tay, sờ sờ gò má ấm kia. Rõ ràng là hầu tử, lại ở trước mặt hắn giả ngoan giả xảo, cũng không biết là nghĩ gì.
Cởi áo ngoài nằm xuống, giơ tay xoa xoa mi tâm. Thần hồn càng ngày càng suy yếu, y cũng ngủ càng ngày càng ít, hầu như bị các loại ác mộng thức tỉnh, tỉnh lại không phân biệt nổi kiếp trước kiếp này.
Ban ngày nhìn thấy Tiễn Trọng, cùng Anh Vương Phong Trọng trong trí nhớ hợp làm một thể. Nam nhân cùng tán tiên Tiễn Thược Dược giao hợp, chính là đương kim Hoàng Thượng. Ban đầu Tiễn Thược Dược cũng không biết thân phận của người này, sau đó Hoàng Đế muốn nạp nàng vào cung mới rõ, kiên quyết từ chối.
Tán tiên ngũ hồ tứ hải tự do tự tại, không thèm khát vị trí Hoàng Phi kia, Hoàng Đế cũng không ép buộc. Đến tận sau này, Lâm Tín giết sư phụ, huynh đệ hai người mới bị Hoàng Đế song song tìm về. Họ Hoàng vi phong, hắn liền kêu Phong Trọng, Vương xưng là Anh, vì diện mạo hắn trưởng thành tuấn tú.
Chỉ là hai huynh đệ lúc mới vào cung quan hệ rất kém, mọi người đồn là vì Lâm Tín giết sư phụ bị Phong Trọng ghi hận, mãi đến tận ngày ấy…
Thẩm Lâu cầm một khối Tinh Hồ Thạch khắc thành hình hươu con đi tìm Lâm Tín, nghĩ bản thân vô ý làm nứt ngọc bội của hắn, mang cho hắn bồi thường.
“Ngươi bồi thường cho ta, ta muốn ngươi tự tay khắc Tinh Hồ Thạch.” Nhớ tới Lâm Tín đỏ hồng cả mắt, Thẩm Lâu đầu ngón tay ngứa ngáy, không nhịn được chà xát hươu con trong tay, giấu vào trong ống tay áo.
Chắp tay sau lưng, vòng qua tầng tầng hòn non bộ.
“Tín Tín!” Âm thanh Anh Vương Phong Trọng từ sau núi đá truyền đến. Định thần nhìn lại, Phong Trọng một thân thân vương thường phục ôm chặt Lâm Tín, khắp khuôn mặt là thương tiếc trìu mến. Lâm Tín buồn buồn dựa vào lồng ngực Phong Trọng, không nói một lời, đưa lưng về phía Thẩm Lâu, không thấy rõ biểu tình.
Bàn tay giấu trong tay áo đột nhiên nắm chặt, nắm đến đầu ngón tay trắng bệch.
Tinh Hồ Thạch hươu con chưa đưa ra, chút tưởng niệm trong lòng cứ như vậy bị người ném xuống đất vỡ tan tành.
“Ngươi không biết sao? Lâm Bất Phụ trời sinh lăng nhăng, không kỵ thứ gì, Thái tử đưa tới nhiều mỹ nhân tặng hắn, nam nữ đều có, hắn đều thu hết.”
“Chậc, ta nghe nói, hắn cùng Anh Vương cũng có dây dưa.”
Oanh oanh yến yến vờn quanh bốn phía, Cát Lộc hầu phong lưu cùng mọi người hướng hắn ngả ngớn mà nháy mắt.
Lửa giận khó có thể dập tắt khiến Thẩm Lâu tỉnh lại, mở mắt ra, bên cạnh nóng hầm hập, mang theo một luồng khí táo xanh ngọt phả vào cổ. Lâm Tín chẳng biết lúc nào cọ đến trong lồng ngực của hắn.
Tinh thần lơ lửng giữa không trung bị gọi về, Thẩm Lâu khẽ thở dài, hơi nghiêng đầu, đem cằm đặt lên đỉnh đầu người trong lòng.
“A…” Lâm Tín rầm rì một tiếng tỉnh lại, phát hiện mình ngủ trong ngực Thẩm Lâu, giả vờ kinh ngạc dời đi, “Xin lỗi, ta ngủ không tốt, động đến ngươi?”
“Không có.” Thẩm Lâu lắc đầu.
“Ngươi sao ra nhiều mồ hôi vậy?” Lâm Tín đưa tay sờ một cái, cọ xuống dưới. Người tu tiên, thân thể cường tráng, không thể có chuyện nửa đêm đổ mồ hôi.
Thẩm Lâu giơ tay ấn hắn về lại ổ chăn, “Không sao, gặp ác mộng thôi, ngủ đi.”
“Ngươi lớn như vậy rồi, lại bị ác mộng doạ chảy mồ hôi!” Lâm Tín không nhịn được cọ đầu gối y, cười nhạo y, “Ha ha ha…”
Muốn hỏi Thẩm Lâu bây giờ còn sợ tối không, lại sợ chọc giận y ngày mai không ngủ cùng mình nữa, Lâm Tín chỉ có thể nuốt xuống lời trêu chọc đằng sau, mắt cười cong cong nhìn chằm chằm Thẩm Lâu. Mãi đến tận khi Thẩm Lâu ngủ, ý cười mới đột nhiên biến mất.
Ác mộng liên tục, là dấu hiệu hồn lực suy yếu. Lâm Tín thổi thổi lông mi Thẩm Lâu, xác định y ngủ thật, lặng lẽ đưa ngón trỏ ra, ấn nhẹ mi tâm y, chậm rãi rút ra một tia hồn lực cực nhỏ. Thổi nhẹ một hơi, hồn lực nhỏ như sợi tóc kia đột ngột gãy vỡ, tan thành mây khói.
Làm sao lại yếu như vậy! Lâm Tín nhíu mày, nếu hắn đoán không sai, đời trước thần hồn Thẩm Lâu có lẽ từng chịu qua thương tổn rất nặng, gần giống mấy người bị hắn bóp nát hồn phách, hồn phách tổn hại kéo dài đến tận đời này.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tín Tín: Nha nha, ngươi làm vỡ hươu con của ta, ngươi bồi thường cho ta.
Lâu Lâu: Không khóc không khóc, ta khắc bù cho ngươi một cái
Miến giáp: Tín Tín, đây là ta mua cho ngươi hươu con vàng
Miến ất: Tín Tín, đây là ta mua cho ngươi hươu con bạc
Lâu Lâu: Đây là ta khắc cho ngươi hươu con đá, ngươi chọn cái nào?
Tín Tín: Ta đương nhiên… Muốn hươu con vàng! ~(≧▽≦)/~
Lời thoại của diễn viên với khán giả: (âm nhạc) nghe ~~ âm thanh tan nát cõi lòng ~~
Thẩm Thanh Khuyết còn nhỏ vậy mà chưa hề đem chuyện như vậy báo cho phụ thân, khiến Lâm Tín có chút giật mình, thậm chí từng có suy nghĩ trở lại bên người Thẩm Lâu. Nhưng hắn không thể thả sư phụ không quản được, ở bên Thẩm Lâu lớn lên biến số quá lớn.
Nghe Lâm Tín nói như vậy, Thẩm Lâu cụp mắt không nói nữa, nhanh chóng mặc trung y cùng áo ngoài, rõ ràng không dự định đổi áo lót.
Không được nhìn, Lâm Tín nhịn xuống kích động muốn đùa giỡn Thẩm Lâu, ôn văn nho nhã quay người, cầm lấy tiểu kiếm nhỏ trên bàn. Hai người nhiều năm không gặp, nói cho cùng bất quá cũng chỉ có mấy ngày tình cảm, không có gì có thể tán gẫu, liền từ “tín vật đính ước” bắt đầu đi.
“Ta rất lo lắng cho ngươi.” Còn không đợi Lâm Tín nghĩ ra một lời hoa mỹ, chợt nghe Thẩm Lâu nói một câu như vậy, bất khả tư nghị [1] quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lâu.
[1] điều không nghĩ đến sẽ được nghe
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta luôn luôn tìm ngươi.” Thẩm Lâu đi tới bên người Lâm Tín, cúi đầu nhìn hắn. Mất rồi lại có, có rồi lại mất lần nữa, lên voi xuống chó như vậy, thực không phải trải nghiệm tốt đẹp gì.
Lâm Tín trợn to hai mắt, lời này thật không giống lời mà Thẩm Thanh Khuyết sẽ nói.
“Tín Tín, sư phụ bảo ta mang ít đồ tới cho ngươi.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Tiễn Trọng, phá vỡ bầu không khí quỷ dị trong phòng.
Lâm Tín áy náy nhìn Thẩm Lâu nở nụ cười, xoay người đi mở cửa, đánh Tiễn Trọng một cái thật mạnh, “Ngươi gọi ai đó?”
Tiễn Trọng cười hì hì, đem một bộ trà mới đưa cho Lâm Tín. Tuy rằng Lâm Tín nhập môn sớm, nhưng nhỏ hơn hắn vài tuổi, hắn trước sau không quen cách đối xử với Lâm Tín như sư huynh được, vẫn theo tư tâm mà gọi Tín Tín.
Lâm Tín không tiếp dụng cụ uống trà, trực tiếp bắt đầu đánh hắn.
“Ai ai, đừng nghịch, vỡ bây giờ!” Tiễn Trọng nỗ lực tránh né, nhưng Lâm Tín ra chiêu từ trước đến giờ vừa nhanh vừa độc, chuyên hướng vào chỗ yếu mà đánh, khó lòng phòng bị.
“Ào ào ào!” Dụng cụ uống trà bằng đá đen bên trong khay rốt cục tại chiêu thứ ba thoát khỏi đĩa, một bàn tay có khớp xương rõ ràng đưa tới, giữ lấy khay trên không trung vẽ một đường, “cạch cạch cạch” vững vàng tiếp nhận cốc nhỏ.
“Sư huynh ngươi?” Thẩm Lâu tiện tay đem dụng cụ uống trà bỏ lên trên bàn, ánh mắt lạnh lùng đánh giá vị đồng môn này của Lâm Tín, Anh Vương điện hạ tương lai — Phong Trọng.
“Là sư đệ, ” Tiễn Trọng xoa xoa nơi bị đánh, giơ tay làm lễ, “Tại hạ Tiễn Trọng.” Hiển nhiên, vừa ở phòng chính, vị Thế tử gia này căn bản không chú ý hắn, cũng không nhớ hắn gọi Lâm Tín một tiếng sư huynh.
Đời trước là sư huynh, đời này lại biến thành sư đệ. Thẩm Lâu khẽ gật đầu, đáp lễ lại, “Đã là sư đệ, nên kính trọng huynh trưởng, sao có thể gọi thẳng tên huý?”
“Híc, Thế tử dạy phải.” Tiễn Trọng ngượng ngùng nở nụ cười, truyền đạt hai câu sư phụ bàn giao, rồi biến nhanh như một làn khói. Vị Hoán Tinh Hải Thế tử điện hạ này, tựa hồ rất có địch ý với hắn.
Chu Tinh Ly sai nhị đồ đệ đưa đồ tới cho Thẩm Lâu tiện thể nhắn, chuẩn bị xong thì tới cùng hắn uống chén trà, cố ý nhấn mạnh không cho Lâm Tín đi cùng.
Lâm Tín bĩu môi, uống trà gì chứ, nghe là biết tìm Thẩm Lâu uống rượu. Vì hắn còn chưa vấn tóc, sư phụ không cho hắn uống rượu, mà Tiễn Trọng tửu lượng rất kém uống không được bao nhiêu, không ai bồi uống rượu Chu Tinh Ly vẫn luôn cảm thấy cô quạnh.
Người Bắc Vực quanh năm uống rượu mạnh, tửu lượng rất tốt, hiếm khi gặp người nhà họ Thẩm, không thể không lôi kéo Thẩm Lâu uống vài chén.
Năm ngoái ủ rượu Bạch Lê Hoa, lúc này lấy ra vừa vặn đến độ. Chu Tinh Ly lấy ra một bình ngọc bích rót tràn hai chén.
Thẩm Lâu bưng chén nhỏ, kính Chu Tinh Ly, uống một hơi cạn sạch, “Chu Nhị thúc gọi chất đến, là có lời muốn nói?”
“Tìm ngươi uống một chén, ” Chu Tinh Ly cà lơ phất phơ dựa vào giường trúc nhỏ, lười nhác mà nói, “Phụ thân ngươi chưa cho ngươi lấy chữ sao?”
“Chưa lấy chữ.” Thẩm Lâu đáp lời, giơ tay rót rượu cấp Chu Tinh Ly. Nam tử mười lăm vấn tóc, hai mươi đến quan, nên thời điểm hai mươi tuổi lấy chữ. Nhưng nếu người này tài giỏi, hoặc hắn cần lập môn hộ sớm, thì sẽ như huynh đệ Chung gia, mười lăm liền lấy chữ.
Chu Tinh Ly hơi bất ngờ, nhi tử mười hai tuổi có thể ra chiến trường, đủ để lập môn hộ, Thẩm Kỳ Duệ vậy mà không cho hắn lấy chữ, còn coi hắn là hài tử mà nuôi. Chắc là cảm thấy thân thể hắn không tốt, sợ lấy chữ sớm vót mỏng phúc khí, chợt cảm thấy buồn cười, “Thẩm Kỳ Duệ kia là loại người thô thiển, dĩ nhiên còn lưu ý cái này.”
Thẩm Lâu không nói lời nào, đời trước y đích xác mười lăm tuổi lấy chữ, lần này vấn tóc lại bị phụ thân từ chối, dẫn đến tên Chung Hữu Ngọc kia cười nhạo hắn nhiều lần.
Hai người uống sạch một bình rượu Bạch Lê Hoa nhỏ, Thẩm Lâu vẫn không đỏ mặt không thở gấp, Chu Tinh Ly tấm tắc lấy làm lạ, “Khá lắm, tửu lượng này, gần bằng phụ thân ngươi rồi, đến đến, thêm vò nữa.”
Hiếm gặp người có thể uống cùng, Chu Tinh Ly hứng thú tăng cao, gọi thị vệ đào tiếp một vò, đổi bát uống rượu.
Rượu Bạch Lê Hoa trong veo, mà càng lâu càng mạnh, uống liền ba bát, cầm cả vò rượu mời, Chu Tinh Ly đuôi mắt dần dần nhiễm phi sắc, nói chuyện cũng bắt đầu phiêu phiêu, “Việc của Tầm Lộc hầu, ngươi hẳn đã nghe qua, Lâm Tranh Hàn không tìm được mạch hầm mỏ Lộc Ly, nhưng người trong thiên hạ đều cảm thấy hắn tìm được, kể cả Hoàng Đế, còn có phụ thân ngươi.”
Thẩm Lâu bưng rượu tay hơi ngừng lại, “Ừm.”
“Ta đây không có yêu cầu gì, chỉ có một cái, liên quan tới việc của Tín Nhi, nửa lời không được nói ra.” Ngữ điệu hờ hững bỗng nhiên lạnh xuống, đôi mắt phượng vĩ hướng xuống dưới của Chu Tinh Ly, thanh tỉnh trong suốt, không có nửa phần say.
“Sáu năm trước ta chưa nói, bây giờ càng không nói, cũng không để cho A Tín rơi vào tay huynh đệ Chung gia chịu thiệt.” Thẩm Lâu giơ tay cấp Chu Tinh Ly rót rượu. Dòng dõi Chư hầu, chẳng ai muốn vào kinh ở lâu dài, ăn nhờ ở đậu, làm nô làm chất, chẳng có chuyện tốt đẹp gì.
“Ngươi so với phụ thân ngươi rõ ràng hơn nhiều, ” Chu Tinh Ly một lần nữa ngã oặt trên giường nhỏ, hơi nước tản trên viền mắt, ngân nga hát khẽ, dường như cái người vừa mới còn tỉnh táo kia chưa từng tồn tại, “Dung hề toại hề, cúi xuống mang quý hề [2], phụ thân ngươi khi còn bé, không phải là đồ tốt.”
[2] Chú thích của tác giả: Dung hề toại hề, cúi xuống mang quý hề —— xuất từ Kinh Thi < quốc phong · vệ phong · hoàn lan >
“…”
Mang theo một thân mùi rượu trở lại phòng ngủ Lâm Tín, người trong phòng đã ngủ rồi, thật biết điều mà ngủ ở nửa giường trong, chừa cho y một nửa.
Thẩm Lâu ngồi ở bên giường nhìn hắn, chậm rãi đừa tay, sờ sờ gò má ấm kia. Rõ ràng là hầu tử, lại ở trước mặt hắn giả ngoan giả xảo, cũng không biết là nghĩ gì.
Cởi áo ngoài nằm xuống, giơ tay xoa xoa mi tâm. Thần hồn càng ngày càng suy yếu, y cũng ngủ càng ngày càng ít, hầu như bị các loại ác mộng thức tỉnh, tỉnh lại không phân biệt nổi kiếp trước kiếp này.
Ban ngày nhìn thấy Tiễn Trọng, cùng Anh Vương Phong Trọng trong trí nhớ hợp làm một thể. Nam nhân cùng tán tiên Tiễn Thược Dược giao hợp, chính là đương kim Hoàng Thượng. Ban đầu Tiễn Thược Dược cũng không biết thân phận của người này, sau đó Hoàng Đế muốn nạp nàng vào cung mới rõ, kiên quyết từ chối.
Tán tiên ngũ hồ tứ hải tự do tự tại, không thèm khát vị trí Hoàng Phi kia, Hoàng Đế cũng không ép buộc. Đến tận sau này, Lâm Tín giết sư phụ, huynh đệ hai người mới bị Hoàng Đế song song tìm về. Họ Hoàng vi phong, hắn liền kêu Phong Trọng, Vương xưng là Anh, vì diện mạo hắn trưởng thành tuấn tú.
Chỉ là hai huynh đệ lúc mới vào cung quan hệ rất kém, mọi người đồn là vì Lâm Tín giết sư phụ bị Phong Trọng ghi hận, mãi đến tận ngày ấy…
Thẩm Lâu cầm một khối Tinh Hồ Thạch khắc thành hình hươu con đi tìm Lâm Tín, nghĩ bản thân vô ý làm nứt ngọc bội của hắn, mang cho hắn bồi thường.
“Ngươi bồi thường cho ta, ta muốn ngươi tự tay khắc Tinh Hồ Thạch.” Nhớ tới Lâm Tín đỏ hồng cả mắt, Thẩm Lâu đầu ngón tay ngứa ngáy, không nhịn được chà xát hươu con trong tay, giấu vào trong ống tay áo.
Chắp tay sau lưng, vòng qua tầng tầng hòn non bộ.
“Tín Tín!” Âm thanh Anh Vương Phong Trọng từ sau núi đá truyền đến. Định thần nhìn lại, Phong Trọng một thân thân vương thường phục ôm chặt Lâm Tín, khắp khuôn mặt là thương tiếc trìu mến. Lâm Tín buồn buồn dựa vào lồng ngực Phong Trọng, không nói một lời, đưa lưng về phía Thẩm Lâu, không thấy rõ biểu tình.
Bàn tay giấu trong tay áo đột nhiên nắm chặt, nắm đến đầu ngón tay trắng bệch.
Tinh Hồ Thạch hươu con chưa đưa ra, chút tưởng niệm trong lòng cứ như vậy bị người ném xuống đất vỡ tan tành.
“Ngươi không biết sao? Lâm Bất Phụ trời sinh lăng nhăng, không kỵ thứ gì, Thái tử đưa tới nhiều mỹ nhân tặng hắn, nam nữ đều có, hắn đều thu hết.”
“Chậc, ta nghe nói, hắn cùng Anh Vương cũng có dây dưa.”
Oanh oanh yến yến vờn quanh bốn phía, Cát Lộc hầu phong lưu cùng mọi người hướng hắn ngả ngớn mà nháy mắt.
Lửa giận khó có thể dập tắt khiến Thẩm Lâu tỉnh lại, mở mắt ra, bên cạnh nóng hầm hập, mang theo một luồng khí táo xanh ngọt phả vào cổ. Lâm Tín chẳng biết lúc nào cọ đến trong lồng ngực của hắn.
Tinh thần lơ lửng giữa không trung bị gọi về, Thẩm Lâu khẽ thở dài, hơi nghiêng đầu, đem cằm đặt lên đỉnh đầu người trong lòng.
“A…” Lâm Tín rầm rì một tiếng tỉnh lại, phát hiện mình ngủ trong ngực Thẩm Lâu, giả vờ kinh ngạc dời đi, “Xin lỗi, ta ngủ không tốt, động đến ngươi?”
“Không có.” Thẩm Lâu lắc đầu.
“Ngươi sao ra nhiều mồ hôi vậy?” Lâm Tín đưa tay sờ một cái, cọ xuống dưới. Người tu tiên, thân thể cường tráng, không thể có chuyện nửa đêm đổ mồ hôi.
Thẩm Lâu giơ tay ấn hắn về lại ổ chăn, “Không sao, gặp ác mộng thôi, ngủ đi.”
“Ngươi lớn như vậy rồi, lại bị ác mộng doạ chảy mồ hôi!” Lâm Tín không nhịn được cọ đầu gối y, cười nhạo y, “Ha ha ha…”
Muốn hỏi Thẩm Lâu bây giờ còn sợ tối không, lại sợ chọc giận y ngày mai không ngủ cùng mình nữa, Lâm Tín chỉ có thể nuốt xuống lời trêu chọc đằng sau, mắt cười cong cong nhìn chằm chằm Thẩm Lâu. Mãi đến tận khi Thẩm Lâu ngủ, ý cười mới đột nhiên biến mất.
Ác mộng liên tục, là dấu hiệu hồn lực suy yếu. Lâm Tín thổi thổi lông mi Thẩm Lâu, xác định y ngủ thật, lặng lẽ đưa ngón trỏ ra, ấn nhẹ mi tâm y, chậm rãi rút ra một tia hồn lực cực nhỏ. Thổi nhẹ một hơi, hồn lực nhỏ như sợi tóc kia đột ngột gãy vỡ, tan thành mây khói.
Làm sao lại yếu như vậy! Lâm Tín nhíu mày, nếu hắn đoán không sai, đời trước thần hồn Thẩm Lâu có lẽ từng chịu qua thương tổn rất nặng, gần giống mấy người bị hắn bóp nát hồn phách, hồn phách tổn hại kéo dài đến tận đời này.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tín Tín: Nha nha, ngươi làm vỡ hươu con của ta, ngươi bồi thường cho ta.
Lâu Lâu: Không khóc không khóc, ta khắc bù cho ngươi một cái
Miến giáp: Tín Tín, đây là ta mua cho ngươi hươu con vàng
Miến ất: Tín Tín, đây là ta mua cho ngươi hươu con bạc
Lâu Lâu: Đây là ta khắc cho ngươi hươu con đá, ngươi chọn cái nào?
Tín Tín: Ta đương nhiên… Muốn hươu con vàng! ~(≧▽≦)/~
Lời thoại của diễn viên với khán giả: (âm nhạc) nghe ~~ âm thanh tan nát cõi lòng ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất