Chước Lộc

Chương 57: Thảo Xà (3)

Trước Sau
Lâm Tín không nói, tùy ý để Thẩm Lâu mở bao vải trên tay giúp hắn xử lý lại vết thương. Thẩm Thế tử thường chinh chiến trên chiến trường, nối xương, cầm máu rất có tay nghề, động tác mềm nhẹ, không hề làm đau hắn.

“Mộ phần này?” Thẩm Lâu ném găng tay da dê dính máu xuống, nhìn hai mộ phần bị xới lung tung, dò hỏi Lâm Tín có muốn chôn lại hay không.

“Cứ để như vậy, nếu sư phụ đến đốt vàng mã, sẽ thấy, ” Lâm Tín cụp mắt, nhìn tay mình băng mới hoàn toàn, “Tay ta đau, không cầm được dây cương.”

Dường như cãi vã vừa rồi chưa từng tồn tại, quay đầu liền bắt đầu làm nũng chơi xấu.

Thẩm Lâu bật cười, “Vậy cưỡi cùng ta đi.”

Lúc trở về, cầu treo đã sửa xong, Ngô Triệu Dương là người vô cùng lanh lợi, không một lời thừa thãi, “Hầu gia, Thế tử, chúng ta nhanh chóng lên đường.”

Thẩm Lâu ôm Lâm Tín cưỡi lên ngựa của mình, phảng phất không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của nhóm binh tướng, mặt không đổi sắc giục ngựa tiến lên.

“Không sợ cha ngươi biết?” Lâm Tín dựa vào ngực Thẩm Lâu, nắm Ngu Uyên kiếm thưởng thức.

“Sớm muộn gì cũng sẽ biết, ” Thẩm Lâu không để ý lắm mà nói, “Sang năm khuyên hắn thoái vị.”

“Hả?” Lâm Tín ngửa đầu nhìn y, không nhịn được cười rộ lên, “Tấm gương thiên hạ Thẩm Thanh Khuyết, lại muốn mưu đoạt gia sản, thực sự là kỳ văn.”

Không đoạt gia sản, sao có thể giúp ngươi tạo phản? Thẩm Lâu thầm nghĩ. Mở miệng, lại là câu khác, “Đến cản Ôn Thạch Lan hạ Trung Nguyên trước.”

“Đúng vậy.” Lâm Tín bừng tỉnh, thiếu chút nữa quên mất, việc Trảm Lang so kiếm.

Bắc Mạc Trảm Lang Tướng quân Ôn Thạch Lan, làm Man tộc Đệ nhất cao thủ, năm Lâm Tín mười tám tuổi đến Trung Nguyên, lần lượt so kiếm với từng chủ nhân Tứ Vực. Thẩm Kỳ Duệ chết oan chết uổng, Lâm Diệp Đan trọng thương bế quan, Chung gia thương vong nặng nề. Ôn Thạch Lan một đường thế như chẻ tre, chỉ thua trong tay Chu Nhan Cải. Bởi vì Chu Nhan Cải đầy người linh khí, mà đấu pháp vô cùng không biết xấu hổ.

Thẩm Lâu muốn bảo vệ tính mạng phụ thân, phải sớm khuyên lão gia tử thoái vị.

Đời trước, Huyền Vương Thẩm Thanh Khuyết là người đương đại duy nhất, có thể đánh bại Ôn Thạch Lan; nhưng bây giờ Thẩm Lâu thần hồn bị hao tổn, thì không thể.

Lâm Tín nhíu mày, cũng không biết sư phụ có tìm được vật liệu bổ hồn không.

“Đừng lo, vẫn còn sớm.” Thẩm Lâu siết chặt vòng eo kia, khẽ vẫy dây cương, gia tốc thẳng hướng Mạc Quy Sơn.

Trên Mạc Quy Sơn, Chung Tùy Phong đầy mặt u sầu đứng trước cửa nghênh tiếp bọn họ, nhìn thấy hai người cùng cưỡi một con ngựa, sững sờ ngẩn ra.

“Cát Lộc Hầu vừa vặn ở Bắc Vực, nghe nói Thế tử muốn tới, liền tiện đường đến Tây Vực nghiệm cống phẩm.” Ngô Triệu Dương bước nhanh tới trước mặt Chung Tùy Phong, thấp giọng nói, ý đang nhắc nhở hắn thân phận Lâm Tín, để tránh hắn khỏi nói nhầm.

Sau khi Lâm Tín làm Hầu gia, còn chưa gặp vị Chung Nhị gia này lần nào.

“Thì ra là Lâm Hầu gia, ” Chung Tùy Phong chắp tay làm lễ, “Hầu gia Thế tử một đường bôn ba, nhanh vào phòng cho ấm.” Lời tuy nói vậy, nhưng trên mặt không thấy chút ý cười, chào hỏi khách khứa cũng hơi luống cuống tay chân.

“Thế thúc, là có lời muốn nói?” Thẩm Lâu nhíu mày hỏi hắn.

“A, cái kia, ” Chung Tùy Phong xoa tay, do dự chốc lát, mới hắng hắng cổ họng nói, “Ngươi một đường khổ cực, vốn nên để ngươi nghỉ ngơi tốt, nhưng, bên Địch Châu tình huống khẩn cấp, Chung Lục đã bị vây một thời gian. Không biết, thế chất có thể điểm binh xuất phát ngay trong hôm nay không?”

“Đó là tất nhiên.” Thẩm Lâu cũng không có ý định ở lại Mạc Quy Sơn thêm, bất quá không yên lòng Lâm Tín, nên trước tiên đưa hắn tới mà thôi.

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, Chung Tùy Phong bước nhanh ra ngoài, liền thấy tám tên Kim Ngô vệ hộ tống hai huynh đệ Chung gia ngự kiếm tới.

“Hữu Ngọc, Vô Mặc!” Chung Tùy Phong mừng rỡ không thôi.

“Thuộc hạ phụng Hoàng mệnh, đưa Thế tử và Nhị công tử hồi Mạc Quy Sơn. Truyền khẩu dụ của Thánh Thượng, Tây Vực chiến sự khẩn, tất cả giản lược, qua năm làm Quốc Công lễ.” Thống lĩnh Kim Ngô vệ giải quyết xong, nhận túi Lộc Ly nhỏ Chung Tùy Phong đưa tới, nhảy lên phi kiếm quay người rời đi, chốc lát đã biến mất..



Chước Lộc lệnh bắt đầu, Nguyên Sóc đế vốn có ý thả huynh đệ Chung gia trở về, vừa vặn người Địch làm loạn, liền nhân cơ hội đuổi về, năm sau để Chung Hữu Ngọc kế vị.

“Thúc phụ! Chúng ta trở về, sau đó không cần đi nữa!” Chung Hữu Ngọc nhảy đến trước mặt Chung Tùy Phong, vô cùng hưng phấn, buồn ngủ trong kinh nhiều năm như vậy, hắn sắp nghẹn thành bệnh rồi.

“Thúc phụ.” Chung Vô Mặc cùng đi tới, như thường mà kêu một tiếng, không nói thêm.

Chung Tùy Phong như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Những năm này, hắn dùng mọi biện pháp, sớm lấy chữ, ngày lễ ngày Tết thì đưa sổ con, mua chuộc quan văn trong triều giúp đỡ nói chuyện, chiêu số dùng hết, Nguyên Sóc Đế vẫn không chịu thả người.

Thẩm Lâu và Lâm Tín đi ra, liếc mắt nhìn nhau, “Hai người các ngươi nếu đã trở về, thì cùng ta đi bình loạn.”

Theo lý mà nói, nếu huynh đệ Chung gia trở về, Thẩm Lâu không cần xuất thủ nữa. Nhưng hai người này đều chưa từng mang binh, không thể trông cậy nổi.

Lúc biết một chút tình hình Địch Châu, Thẩm Lâu đến doanh trại Tây Vực chuẩn bị, sắc mặt có chút không tốt. Không nghĩ tới Tây Vực đã suy nhược đến mức độ này, ngày xưa khi Chung Trường Dạ còn sống tinh binh cường tướng vô vàn, bây giờ mười không còn một. Chung Tùy Phong những năm này đã làm gì?

“Những binh lính tu sĩ kia, đều không có đất phong, ai cho Lộc Ly, hoàng kim, liền theo người đó, ” Ngô Triệu Dương cầm danh sách cười khổ, “Sau khi triều đình ra Kim luật, thì càng không khống chế nổi.”

Kim luật ban hành mấy năm trước, quy định tu sĩ không phải thuộc thần có thể tự do thay đổi hộ tịch. Binh lính tu sĩ tương đối quý giá, bọn họ có linh mạch, tư chất thường thường, không thành cao thủ được, nhưng có thể sử dụng binh khí mang Lộc Ly.

Nếu như Tây Vực không nuôi nổi, bọn họ sẽ đến chỗ khác. Phần lớn đều đi Trung Nguyên, dù sao theo Hoàng Đế còn có cơ hội phong hầu bái tướng. Vì vậy nhu cầu Lộc Ly của triều đình ngày càng tăng nhanh, còn Tây Vực cũng từ từ suy nhược.

Miễn cưỡng chọn ra hai ngàn người có thể dùng, thêm vào ba ngàn tinh binh Bắc Vực mang đến, Thẩm Lâu xoay người lên ngựa, lưu lại Tử Xu chăm sóc Lâm Tín, còn mình mang theo Chung Vô Mặc đi Địch Châu bình loạn.

Chung Hữu Ngọc thì ở lại Mạc Quy sơn, điều hành lương thảo, tiện đường chiêu đãi Cát Lộc Hầu.

“Nghiệm Lộc Ly không cần vội, đã lâu không gặp, không bằng uống một chén?” Lâm Tín nhìn cổ áo Chung Hữu Ngọc thêu lông Bạch hổ, cười đến ôn hòa.

“Được.” Nói đến uống rượu, Chung Hữu Ngọc nổi hứng, lôi Lâm Tín đi phòng ấm uống rượu.

Chung Tùy Phong bàn giao Thế tử hảo hảo chiêu đãi Lâm Tín, mình thì đi xử lý việc vặt vãnh, chốc lát liền mất tung mất ảnh.

Rượu Tây Vực không mãnh liệt như Bắc Vực, nhưng mạnh hơn so với trong kinh thành. Chung Hữu Ngọc thống khoái uống mấy chén, mới thoáng giải thèm, “Ta vốn không ghiền rượu, đều là bị Thẩm Đại làm hư.”

“Hắn hiện tại có tên chữ, gọi Thanh Khuyết.” Lâm Tín bưng một chén rượu, chẳng hề uống, mắt lạnh nhìn Chung Hữu Ngọc một chén lại một chén mà rót.

Không còn phụ thân che chở, Chung Thế tử ở kinh thành trải qua không ít gian nan. Nhưng có nhiều gian nan thêm nữa, cũng không sánh được hắn chịu khổ ở Triệu gia, không cần thiết đồng tình, nhân quả báo ứng thôi.

“Hả?” Chung Hữu Ngọc uống quá mạnh, có chút mê man, chần chờ một lúc mới phản ứng được, “Thanh Khuyết, a, nhớ tới khi còn bé cha ta nói qua, tên chữ này Thẩm bá bá trước kia đã nghĩ xong. Không biết, cha ta có chuẩn bị tên chữ cho ta không, hay chữ này là do thúc phụ lấy.”

“Cha ngươi…” Lâm Tín nâng cốc uống cạn.

“Đúng rồi, ngươi còn nhớ không, khi còn bé ngươi cùng Thẩm Lâu chạy vào hậu viên, rơi vào trong linh đường đá.” Chung Hữu Ngọc trêu ghẹo nói, ngẫm lại Lâm Tín nhỏ bé khi đó, giờ biến thành Cát Lộc Hầu hung thần ác sát, thật khó bề tin nổi.

“Tất nhiên là nhớ, ” Lâm Tín giơ tay rót rượu cho mình, tùy ý hỏi, “Cha ngươi khi còn sống, có từng nhắc tới cha ta, Lâm Tranh Hàn, không?”

“Từng nhắc a!” Chung Hữu Ngọc đối với mỗi một câu phụ thân nói qua đều nhớ rất rõ ràng, “Phụ thân ta nói, cha ngươi là người có bản lãnh, cùng hắn không phân cao thấp, nhưng đáng tiếc đi con đường khác, lại còn thú một phàm nữ. Còn nhắc nhở ta không được thú nữ tử người phàm, nếu không sẽ đuổi ta ra khỏi nhà.”

Chung Hữu Ngọc học theo ngữ khí của  Chung Trường Dạ giống y như thật, biểu tình lúc đó thế nào đều mang hết ra ngoài.

Người có bản lãnh… Cùng hắn không phân cao thấp…

Thần sắc Lâm Tín có chút quái dị. Chung Trường Dạ, thật sự đánh giá Lâm Tranh Hàn như vậy?

Ban đêm Mạc Quy Sơn, ánh nến tắt hết, một mảnh đen nhánh. Lâm Tín nằm trên giường, không hề buồn ngủ. Không có Thẩm Lâu bên người, hắn vậy mà không ngủ được. Lấy ra hươu con Tinh Hồ Thạch ra xem, càng xem càng thích, không nhịn được ôm hươu con ở trên giường lăn một vòng.



“Cộp cộp!” Trên đầu có tiếng vang nhỏ, Lâm Tín thu nét cười khúc khích, trong nháy mắt ngồi dậy. Nghiêng tai yên lặng nghe, lại thêm một tiếng vang nhỏ, như có người đạp trên nóc nhà phát ra.

Khoác một bộ hắc y, nắm lấy đao kiếm, không tiếng động nhảy lên đỉnh. Dựa vào ánh trăng, nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người vội vã tiến lên.

Mũi chân nhẹ nhàng, không xa không gần theo sát người kia. Cái bóng kia tại gian phòng gáy nhanh chóng nhảy xuống, chạy thẳng tới phía sau núi, chớp mắt không thấy bóng dáng.

Dưới chân tường truyền đến âm thanh bánh xe kẹt kẹt, Lâm Tín lắc mình trốn vào bóng đêm, bỗng nhiên cảm thấy gần chếch có linh lực lưu động.

Lâm Tín nháy mắt nhảy đến sau người kia, rút loan đao chuẩn xác chụp vào cổ đối phương.

“Đừng động thủ, là ta!” Chung Hữu Ngọc nâng kiếm ngăn loan đao sắp cắt đứt cuống họng hắn, nhỏ giọng nói.

“Thế tử nửa đêm không ngủ, ở trên nóc nhà mình làm gì?” Lâm Tín không buông ra đao, thâm trầm hỏi.

“Suỵt ——” Chung Hữu Ngọc làm tư thế cấm khẩu, ra hiệu Lâm Tín đừng lên tiếng.

Vài tên bạch y từ viện hoang sâu trong thạch thất đi ra, đẩy mấy xe đẩy bánh gỗ, lặng yên không một tiếng động đi phía cửa sau. Trên xe phủ một tấm vải đen, không biết chứa cái gì, nhưng nhìn ra được rất nặng, ép tới bánh gỗ kẹt kẹt vang vọng.

“Gian thạch thất kia, là nơi năm đó dùng để giấu thi thể cha ta. Những người này trông rất lạ mắt, ta không nhận ra bọn họ.” Chung Hữu Ngọc không cho Lâm Tín nói chuyện, chính mình lại líu lo không ngừng.

Lâm Tín đỉnh khai Thôn Câu, đối phương lập tức ngậm miệng lại.

Dường như nghe được âm thanh gì, một người trong đó đột ngột quay đầu, câu câu mắt nhìn về nơi Lâm Tín ẩn thân. Ánh trăng xuyên qua mây, rọi xuống tia sáng dịu nhẹ, chiếu vào trên mặt bạch y nhân kia, chạm tới một đôi mắt màu xanh lam như mắt sói hoang trên thảo nguyên.

Người Man!

Trên Mạc Quy Sơn, vậy mà xuất hiện người Man!

Chung Hữu Ngọc không nhịn được, muốn nhảy xuống, bị Lâm Tín gắt gao che miệng, không thể động đậy.

Lâm Tín nắm chặt cán Dương Cốc kiếm, lưng căng cứng. Người kia hắn nhận ra, Bắc Mạc Trảm Lang Tướng quân, cao thủ xếp hạng thứ ba thiên hạ —— Ôn Thạch Lan.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Lâu Lâu: Cha, ngươi thoái vị đi?

Thẩm cha: Vì sao?

Lâu Lâu: Vì muôn dân thiên hạ

Thẩm cha: Nha, được

Lâu Lâu: Tín Tín, ta lấy được gia sản, chúng ta kết hôn đi

Tín Tín: Được nha ~(≧▽≦)/~

Thẩm cha: ??? Nói vì thiên hạ đâu?

Lâu Lâu: Đem đại ma đầu lấy về nhà, chính là bình định thiên hạ

Thẩm cha: Dối trá, báo cảnh sát!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau