Chương 11
Bất chấp vệt nước trên mặt, Nhiếp Tùng Bình vội ngẩng đầu nhìn về phía màn hình.
Khanh Vân như cũ hoài niệm, ánh mắt thỏa hiệp nhìn mẹ Lâm, nhưng một bàn tay như ngọc lại không chút lưu tình nào cắm vào đan điền Lâm Vũ Hào.
“Đây…… Là bị phế rồi?” Gia chủ Vương gia môi run run hỏi.
“Không chỉ như thế……” Hai mắt gia chủ Cố gia thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm màn hình, “Ông xem bàn tay nó tràn ra kình khí, trắng trợn táo bạo huỷ kinh mạch và khớp xương Lâm Vũ Hào, không chỉ tu vi bị phế, còn chỉ có thể trở thành người tàn phế……”
Lời này vừa ra, mấy cáo già nửa người đã xuống mồ đang ngồi nhìn biểu tình vẫn ôn hòa như trước của Khanh Vân, trong lòng chợt lạnh. Tuổi trẻ, tu vi không chỉ cao, còn rất độc ác tàn nhẫn!
Hài tử gọi Khanh Vân này, thật sự làm bọn họ hổ thẹn không bằng.
Nhiếp Thần Uyên nghe một mảnh xao động kinh hô phía dưới, có chung vinh dự cười ra tiếng tới. Khanh Vân là người cực kỳ thông thấu, tất nhiên không phải cái loại dăm ba câu đã bị đả động, do đó thả hổ về rừng người.
Thi đấu kết thúc, hắn cầm lấy một chiếc điện thoại phổ thông.
“Mụ mụ, con đối với người cũng thực thất vọng.”
Khanh Vân nhìn mẹ Lâm lung lay sắp đổ dưới lôi đài, không chút lưu tình nói.
Mẹ Lâm cả người muốn ngất qua đi, bà hiện tại rốt cuộc hiểu rõ, Khanh Vân này đã không còn là Khanh Vân mặc bà bài bố kia. Lâm Vũ Hào đã bị phế, lúc trước bà hai lần vứt bỏ con trai có ý nghĩa gì? Còn không bằng an phận làm Khanh phu nhân!
“Khanh Vân, mày làm người quá mức ngoan độc, cho dù tu vi cao thâm thì thế nào, như cũ bị giới cổ võ khinh thường!”
Một người trong thính phòng đứng lên chỉ trích Khanh Vân, “Cha mày vốn là bị trừng phạt đúng tội, mày lấy tư cách gì thay ông ta báo thù?”
Sau khi người này lên tiếng lại có mấy người phụ họa, nhưng càng nhiều người vẫn khiếp sợ với vũ lực cường đại của Khanh Vân, không dám hé răng.
Lúc này, màn hình lớn ở giữa sân dùng để chiếu tình hình chiến đấu trên lôi đài, đột nhiên lóe một chút, tiếp theo hiện lên hình ảnh trắng đen như điện ảnh đã của niên đại 70-80.
Mẹ Lâm ngẩng đầu thấy hai bóng người trên màn hình, tức khắc hai chân mềm nhũn ngồi dưới đất: “Không có khả năng…… Khanh trạch đã huỷ……”
Trên màn hình một cô gái tóc ngắn tế nhị bị một người đàn ông nho nhã ôm xoay vòng, cô gái đang cười đột nhiên chảy nước mắt, nhưng trên mặt lại tràn đầy hạnh phúc.
Cô ôm cổ người đàn ông nhỏ nhẹ nói: “Hạo Lâm, cảm ơn anh đã cứu em ra từ cái gia đình đáng sợ kia, em căn bản không thể tưởng tượng được sinh hoạt thống khổ lúc trước, ông ta đánh em, còn buộc em sinh……”
“Đây là tình huống gì? Tại sao lại chiếu cái này?” Người trên thính phòng khó hiểu nghị luận sôi nổi.
“Người đàn ông này tựa hồ có điểm quen mắt?” Một võ giả tuổi ước chừng hơn 50 nhíu mày, như nhớ tới cái gì, kinh ngạc chỉ vào màn hình nói, “Người đàn ông này là Khanh Hạo Lâm! Khi Khanh Hạo Lâm còn trẻ!”
Nếu người đàn ông này là Khanh Hạo Lâm, vậy nữ……
Đại gia quay đầu nhìn màn hình, lại nhìn mẹ Lâm dưới đài, tức khắc hiểu rõ.
Trên màn hình hiển nhiên là mẹ Lâm cùng Khanh Hạo Lâm lúc tuổi trẻ, mẹ Lâm lải nhải nói rất nhiều “Sinh hoạt bi thảm” ở quá khứ, sau đó bị Khanh Hạo Lâm đánh gãy, cuối cùng Khanh Hạo Lâm quỳ một gối xuống cầu hôn, kết thúc là mẹ Lâm ngượng ngùng đáp ứng.
Đây đúng là băng ghi hình Khanh Vân tìm được ở Khanh trạch, là Khanh Hạo Lâm trộm ghi lại cảnh tượng mình cầu hôn giấu đi làm kỷ niệm. 18 năm sau, vợ chồng hai người đều quên sạch sẽ video này, lúc này đưa ra, quả thật mười phần châm chọc.
Người xem không thể hiểu được nhìn một hồi tình yêu điện ảnh của thập niên 70, vừa mới bắt đầu còn có một ít người không có đầu óc, nhưng nghe xong cô gái trong video nói, tức khắc lĩnh ngộ, không thể tin nhìn về phía mẹ Lâm đang mềm mại ngã trên đất.
Video có thể làm bộ, nhưng mẹ Lâm và Khanh Hạo Lâm tuổi trẻ thì không giả được.
Nếu lúc trước Lâm Vũ Hào không nói những lời đó còn thôi, nhưng cố tình lúc trước bị người “Nhắc lại trọng điểm” lúc này lại nhìn thấy một cảnh tượng khác, càng làm nhân tâm tràn ngập cảm giác hoang đường.
Cái gì mà Khanh Hạo Lâm cường thủ hào đoạt, mẹ Lâm nhẫn nhục chịu đựng, rõ ràng là Khanh Hạo Lâm xui xẻo cưới trúng một đóa hắc liên hoa liên tục 2 lần vứt bỏ con trai mình a!
Tức khắc chuyện bị phơi ra lúc trước Lâm Vũ Hào hủy đan điền Khanh Vân cũng có giải thích, đây rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu a.
Lại liên tưởng đến Kinh Hồng Bước của Lâm Vũ Hào là võ kỹ Khanh gia, ánh mắt mọi người nhìn mẹ Lâm đều giống như nhìn quả phụ ác độc. Vứt bỏ con trai, lấy tài sản nhà chồng, cuối cùng còn trả đũa, đứng chỗ cao lấy đạo đức chỉ trích trượng phu cùng nhi tử, người đàn bà này có thể nói là độc phụ.
“Không không không! Là ông ta cưỡng bách tôi chụp, tôi là bị cưỡng bách!” Mẹ Lâm ngưỡng mặt giải thích với người chung quanh, lại phát hiện người người đều đầy mặt khinh thường.
Không nói đến video đã có niên đại có người có ý tưởng lục lấy làm chứng cứ, từ chuyện của Khanh Hạo Lâm suy xét xuống, 3 năm trước ông qua đời bị Lâm Vũ Hào nói là khối u ác tính tại sao không ai lấy ra giải thích?
Người lúc trước sôi nổi cổ vũ Lâm Vũ Hào cùng mẹ Lâm cảm thấy mặt có chút nóng, Vương gia chủ đã khen ngợi mẹ Lâm là “Kỳ nữ tử” mặt già càng đỏ bừng, rất giống bị người đánh mấy trăm bàn tay, ông hung tợn nhìn chằm chằm mẹ Lâm, môi run nói: “Trên đời lại có người mặt dày vô sỉ như thế……”
“Khanh Vân!”
Thanh âm suy yếu nghiến răng nghiến lợi của Lâm Vũ Hào chợt vang lên, gã nằm trên cáng, trong tay cầm súng ngắn chỉ vào Khanh Vân, trong mắt đều là điên cuồng.
Hô hấp Nhiếp Thần Uyên cứng lại, một chân đá nát thủy tinh công nghệ trước người từ phòng lầu hai nhảy xuống.
Nhưng mà hắn vẫn là chậm một bước, “Phanh” một tiếng súng vang lên, viên đạn bay nhanh hướng tới Khanh Vân còn ở trên lôi đài. Lâm Vũ Hào gân cổ lên bật cười, ác ý tràn ngập.
Người trong phòng đều đứng lên, khiếp sợ nhìn súng trong tay Lâm Vũ Hào.
Vài vị gia chủ nhìn viên đạn bắn nhanh không khỏi lắc đầu thở dài.
Thế giới này khoa học kỹ thuật vẫn luôn phát triển, mà cổ võ lại suy yếu? Vì sao? Bởi vì võ giả vẫn không ngăn được vũ khí.
Không có người nhìn thấy đến cùng là ai đưa súng ngắn cho Lâm Vũ Hào, nhưng tất cả mọi người biết, Khanh Vân kinh tài tuyệt diễm thiên tài võ giả này cũng liền là phù dung sớm nở tối tàn.
Có người trong tâm thầm than đáng tiếc, có người lại mừng thầm.
Nhưng mà đứng ở ngay trung tâm, Khanh Vân lại không né không tránh, ngược lại cười nhạo một tiếng, đầy mặt trào phúng.
Liền thấy y vươn hai ngón tay, vậy mà lại là viên đạn đang cấp tốc xoay tròn!
Đồng tử Lâm Vũ Hào co rụt lại, trong mắt đều là không thể tin.
Giữa sân một mảnh ồ lên, Khanh Vân đứng ở trên lôi đài, cho nên nhất cử nhất động của y đều bị màn hình cực lớn phía sau ghi lại. Nhưng không ai hiểu y rốt cuộc làm như thế nào tiếp được viên đạn.
“Mày…… Mày véo tao một chút! Đây là đang ở chỗ đóng phim điện ảnh sao?” Một người trợn mắt há hốc mồm kéo kéo tay áo người bên cạnh, lại phát hiện người nọ cũng đầy mặt dại ra.
“Tình huống gì đâu? Súng này đúng là súng thật? Viên đạn kia cũng là viên đạn thật hả?”
Tất cả mọi người không rõ nguyên do, ở trong mắt bọn họ, viên đạn giống như ngoan ngoãn mà rơi vào trong tay y.
Không chỉ có người dưới tràng vẻ mặt mộng bức, Hà lão vẫn luôn ồn ào muốn bái sư lúc này cũng phá lệ an tĩnh, ngồi xổm trên mặt đất nhìn lên Khanh Vân.
“Đây…… Bẩm sinh?” Lúc này Cố gia chủ như bị Parkinson*, toàn thân và tóc ti đều run, ghế dưới thân đều bị ông làm kêu “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.
(*): Bệnh Parkinson (hay còn gọi là PD) là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ của bệnh nhân. Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động.
Bước chân phù phiếm cũng tốt, tránh thoát vũ khí nhiệt cũng thế, hết thảy đều có giải thích! Khanh Vân thế nhưng đạt tới bẩm sinh……
Lúc trước ông làm gì? Thế nhưng muốn cho cháu gái mình cùng một võ giả tiên thiên đoạt đối tượng? Cố gia chủ run bần bật.
Đón đỡ vũ khí nhiệt, giới cổ võ đều cam chịu phải đạt tới bẩm sinh mới có thể làm được, lúc này mọi người đều phản ứng lại, hoặc cuồng nhiệt hoặc kinh sợ nhìn Khanh Vân.
Nhiếp Thần Uyên đi đến bên người Khanh Vân nhìn y từ đầu đến chân một lần, mới yên lòng. Hắn tuy biết lấy tu vi Khanh Vân tránh thoát viên đạn không thành vấn đề, nhưng trong nháy mắt vẫn nhịn không được ngực co rụt lại.
Khanh Vân ngẩng đầu hướng hắn hôn một nụ hôn nồng nhiệt, đem viên đạn ném cho hắn, hai người sóng vai đi xuống.
Lúc này nhìn bóng dáng thân mật của hai người, không ai còn dám nói Khanh Vân tham mộ phú quý, động cơ không thuần.
Nói giỡn, Khanh Vân là võ giả đã cấp tiên thiên, thế gia nào dám không cung, y tham mộ phú quý Nhiếp gia cái gì? Còn có mượn tay Nhiếp Thần Uyên giúp phụ thân báo thù, Khanh Vân này đủ để quét sạch người giới cổ võ được hay không?
Trong phòng khẩu trà nóng của vài vị gia chủ uống rốt cuộc nguội hoàn toàn, Cố gia chủ nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn xuống chỉ vào Nhiếp Tùng Bình chửi ầm lên: “Ông cái lão đông tây thật mẹ nó không phải người tốt, thế nhưng trong nhà dấu một bẩm sinh, còn giả đáng thương lừa chúng ta!”
“Ha ha.” Nhiếp Tùng Bình cười nhạo hai tiếng, giống như vân đạm phong khinh xin khoan dung, kỳ thật ngầm nắm chặt tay vịn của ghế dựa mới đứng vững thân mình thiếu chút nữa trượt xuống.
Ông chỉ biết Khanh Vân là hậu thiên viên mãn, thời điểm nào đến bẩm sinh ông cũng không biết a, trong nhà có cháu dâu bất tri bất giác đạt tới bẩm sinh, không, là tôn tế, ông cũng thực bất đắc dĩ a……
Đại hội cổ võ kết thúc rất sớm, nhưng khi Nhiếp Thần Uyên trở lại Nhiếp gia thì đêm đã khuya, phòng Khanh Vân đã sớm tắt đèn.
Hắn kéo ra nút thắt ở cổ áo đi lên trên lầu. Đột nhiên xuất hiện một võ giả tiên thiên quá mức oanh động, những người này không dám quấy rầy Khanh Vân, ông hắn lại là cáo già xảo quyệt đã chạy từ sớm. Cho nên Nhiếp Thần Uyên bất đắc dĩ, chỉ có thể lưu lại ứng phó nhóm người hơn nữa xử lý chuyện về mẹ Lâm cùng Lâm Vũ Hào.
Cái này cũng chưa tính là cái gì, chết liền chết ở chỗ Hà lão kia thế nhưng lung tung đoán trúng Nhiếp Thần Uyên cũng đã thăng cấp lên bẩm sinh, vì qua loa lấy lệ lão Nhiếp Thần Uyên đã phí không ít tâm tư.
Hắn đi đến bậc thang cuối cùng, đang muốn đến phòng Khanh Vân, vừa nhấc đầu lại thấy lão quản gia cung kính đứng ở chỗ ngoặt, duỗi tay chặn hắn.
“Trần thúc, chú tại sao còn đứng ở đây?” Nhiếp Thần Uyên nhíu mày.
Trần quản gia cung kính cười, nói: “Lão gia phân phó, nhất định phải coi chừng thiếu gia ngài, trăm triệu không thể làm ngài quấy rầy Khanh tiên sinh nghỉ ngơi.”
“……”
Nhiếp Thần Uyên cắn răng, rốt cuộc ai là cháu trai của ông hả!
Khanh Vân nhận thấy được chút động tĩnh bên cửa sổ, trong bóng đêm chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu thấy Nhiếp Thần Uyên từ cửa sổ bò vào. Y duỗi tay mở đèn, nhíu mày nhìn Nhiếp Thần Uyên hỏi: “Sao lại đi cửa sổ vào?”
Ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi, Khanh Vân vừa vặn ngửi được một chút mùi rượu trên người Nhiếp Thần Uyên, tức khắc trong mắt hiện lên không vui: “Đi ra ngoài, rửa sạch sẽ mới qua đây.”
Sớm đoán được phản ứng của y, Nhiếp Thần Uyên lưu loát lột quần áo trên người, ném hết ra ngoài cửa sổ. Hắn đã “Độc thủ khuê phòng” hơn một tuần, đại hội cổ võ kết thúc hắn còn chậm trễ hơn nửa đêm, lúc này hắn sao có thể nhẫn được.
Lột lột, hắn đột nhiên cười nhẹ, trên mặt hiện lên hoài niệm cùng sủng nịch: “Lần đầu tiên gặp mặt, em còn vội vàng lột quần áo anh, hiện tại anh đã có thể tự mình động thủ.”
Nghe được lời này, trong mắt Khanh Vân cũng hiện lên một tia ý cười, nhưng ngay sau đó lại kiêu căng giơ lên cằm: “Nga, em nhớ rõ lúc trước anh còn đuổi em đi?”
Nhiếp Thần Uyên vội vàng cọ cọ xin khoan dung.
Khanh Vân không thể nhịn được nữa trợn trắng mắt, xuống giường mở cửa phòng tắm đem người đẩy mạnh: “Tẩy thật tốt, rửa sạch sẽ.”
Nhiếp Thần Uyên vòng lấy y, cùng nhau vào phòng tắm: “Vậy em giám sát anh, chúng ta cùng nhau tẩy.”
Trong phòng tắm hơi nước bốc hơi, không bao lâu, một chút âm thanh rên rỉ ái muội cùng bọt nước văng khắp nơi vang lên, một mảnh kiều diễm.
Khanh Vân như cũ hoài niệm, ánh mắt thỏa hiệp nhìn mẹ Lâm, nhưng một bàn tay như ngọc lại không chút lưu tình nào cắm vào đan điền Lâm Vũ Hào.
“Đây…… Là bị phế rồi?” Gia chủ Vương gia môi run run hỏi.
“Không chỉ như thế……” Hai mắt gia chủ Cố gia thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm màn hình, “Ông xem bàn tay nó tràn ra kình khí, trắng trợn táo bạo huỷ kinh mạch và khớp xương Lâm Vũ Hào, không chỉ tu vi bị phế, còn chỉ có thể trở thành người tàn phế……”
Lời này vừa ra, mấy cáo già nửa người đã xuống mồ đang ngồi nhìn biểu tình vẫn ôn hòa như trước của Khanh Vân, trong lòng chợt lạnh. Tuổi trẻ, tu vi không chỉ cao, còn rất độc ác tàn nhẫn!
Hài tử gọi Khanh Vân này, thật sự làm bọn họ hổ thẹn không bằng.
Nhiếp Thần Uyên nghe một mảnh xao động kinh hô phía dưới, có chung vinh dự cười ra tiếng tới. Khanh Vân là người cực kỳ thông thấu, tất nhiên không phải cái loại dăm ba câu đã bị đả động, do đó thả hổ về rừng người.
Thi đấu kết thúc, hắn cầm lấy một chiếc điện thoại phổ thông.
“Mụ mụ, con đối với người cũng thực thất vọng.”
Khanh Vân nhìn mẹ Lâm lung lay sắp đổ dưới lôi đài, không chút lưu tình nói.
Mẹ Lâm cả người muốn ngất qua đi, bà hiện tại rốt cuộc hiểu rõ, Khanh Vân này đã không còn là Khanh Vân mặc bà bài bố kia. Lâm Vũ Hào đã bị phế, lúc trước bà hai lần vứt bỏ con trai có ý nghĩa gì? Còn không bằng an phận làm Khanh phu nhân!
“Khanh Vân, mày làm người quá mức ngoan độc, cho dù tu vi cao thâm thì thế nào, như cũ bị giới cổ võ khinh thường!”
Một người trong thính phòng đứng lên chỉ trích Khanh Vân, “Cha mày vốn là bị trừng phạt đúng tội, mày lấy tư cách gì thay ông ta báo thù?”
Sau khi người này lên tiếng lại có mấy người phụ họa, nhưng càng nhiều người vẫn khiếp sợ với vũ lực cường đại của Khanh Vân, không dám hé răng.
Lúc này, màn hình lớn ở giữa sân dùng để chiếu tình hình chiến đấu trên lôi đài, đột nhiên lóe một chút, tiếp theo hiện lên hình ảnh trắng đen như điện ảnh đã của niên đại 70-80.
Mẹ Lâm ngẩng đầu thấy hai bóng người trên màn hình, tức khắc hai chân mềm nhũn ngồi dưới đất: “Không có khả năng…… Khanh trạch đã huỷ……”
Trên màn hình một cô gái tóc ngắn tế nhị bị một người đàn ông nho nhã ôm xoay vòng, cô gái đang cười đột nhiên chảy nước mắt, nhưng trên mặt lại tràn đầy hạnh phúc.
Cô ôm cổ người đàn ông nhỏ nhẹ nói: “Hạo Lâm, cảm ơn anh đã cứu em ra từ cái gia đình đáng sợ kia, em căn bản không thể tưởng tượng được sinh hoạt thống khổ lúc trước, ông ta đánh em, còn buộc em sinh……”
“Đây là tình huống gì? Tại sao lại chiếu cái này?” Người trên thính phòng khó hiểu nghị luận sôi nổi.
“Người đàn ông này tựa hồ có điểm quen mắt?” Một võ giả tuổi ước chừng hơn 50 nhíu mày, như nhớ tới cái gì, kinh ngạc chỉ vào màn hình nói, “Người đàn ông này là Khanh Hạo Lâm! Khi Khanh Hạo Lâm còn trẻ!”
Nếu người đàn ông này là Khanh Hạo Lâm, vậy nữ……
Đại gia quay đầu nhìn màn hình, lại nhìn mẹ Lâm dưới đài, tức khắc hiểu rõ.
Trên màn hình hiển nhiên là mẹ Lâm cùng Khanh Hạo Lâm lúc tuổi trẻ, mẹ Lâm lải nhải nói rất nhiều “Sinh hoạt bi thảm” ở quá khứ, sau đó bị Khanh Hạo Lâm đánh gãy, cuối cùng Khanh Hạo Lâm quỳ một gối xuống cầu hôn, kết thúc là mẹ Lâm ngượng ngùng đáp ứng.
Đây đúng là băng ghi hình Khanh Vân tìm được ở Khanh trạch, là Khanh Hạo Lâm trộm ghi lại cảnh tượng mình cầu hôn giấu đi làm kỷ niệm. 18 năm sau, vợ chồng hai người đều quên sạch sẽ video này, lúc này đưa ra, quả thật mười phần châm chọc.
Người xem không thể hiểu được nhìn một hồi tình yêu điện ảnh của thập niên 70, vừa mới bắt đầu còn có một ít người không có đầu óc, nhưng nghe xong cô gái trong video nói, tức khắc lĩnh ngộ, không thể tin nhìn về phía mẹ Lâm đang mềm mại ngã trên đất.
Video có thể làm bộ, nhưng mẹ Lâm và Khanh Hạo Lâm tuổi trẻ thì không giả được.
Nếu lúc trước Lâm Vũ Hào không nói những lời đó còn thôi, nhưng cố tình lúc trước bị người “Nhắc lại trọng điểm” lúc này lại nhìn thấy một cảnh tượng khác, càng làm nhân tâm tràn ngập cảm giác hoang đường.
Cái gì mà Khanh Hạo Lâm cường thủ hào đoạt, mẹ Lâm nhẫn nhục chịu đựng, rõ ràng là Khanh Hạo Lâm xui xẻo cưới trúng một đóa hắc liên hoa liên tục 2 lần vứt bỏ con trai mình a!
Tức khắc chuyện bị phơi ra lúc trước Lâm Vũ Hào hủy đan điền Khanh Vân cũng có giải thích, đây rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu a.
Lại liên tưởng đến Kinh Hồng Bước của Lâm Vũ Hào là võ kỹ Khanh gia, ánh mắt mọi người nhìn mẹ Lâm đều giống như nhìn quả phụ ác độc. Vứt bỏ con trai, lấy tài sản nhà chồng, cuối cùng còn trả đũa, đứng chỗ cao lấy đạo đức chỉ trích trượng phu cùng nhi tử, người đàn bà này có thể nói là độc phụ.
“Không không không! Là ông ta cưỡng bách tôi chụp, tôi là bị cưỡng bách!” Mẹ Lâm ngưỡng mặt giải thích với người chung quanh, lại phát hiện người người đều đầy mặt khinh thường.
Không nói đến video đã có niên đại có người có ý tưởng lục lấy làm chứng cứ, từ chuyện của Khanh Hạo Lâm suy xét xuống, 3 năm trước ông qua đời bị Lâm Vũ Hào nói là khối u ác tính tại sao không ai lấy ra giải thích?
Người lúc trước sôi nổi cổ vũ Lâm Vũ Hào cùng mẹ Lâm cảm thấy mặt có chút nóng, Vương gia chủ đã khen ngợi mẹ Lâm là “Kỳ nữ tử” mặt già càng đỏ bừng, rất giống bị người đánh mấy trăm bàn tay, ông hung tợn nhìn chằm chằm mẹ Lâm, môi run nói: “Trên đời lại có người mặt dày vô sỉ như thế……”
“Khanh Vân!”
Thanh âm suy yếu nghiến răng nghiến lợi của Lâm Vũ Hào chợt vang lên, gã nằm trên cáng, trong tay cầm súng ngắn chỉ vào Khanh Vân, trong mắt đều là điên cuồng.
Hô hấp Nhiếp Thần Uyên cứng lại, một chân đá nát thủy tinh công nghệ trước người từ phòng lầu hai nhảy xuống.
Nhưng mà hắn vẫn là chậm một bước, “Phanh” một tiếng súng vang lên, viên đạn bay nhanh hướng tới Khanh Vân còn ở trên lôi đài. Lâm Vũ Hào gân cổ lên bật cười, ác ý tràn ngập.
Người trong phòng đều đứng lên, khiếp sợ nhìn súng trong tay Lâm Vũ Hào.
Vài vị gia chủ nhìn viên đạn bắn nhanh không khỏi lắc đầu thở dài.
Thế giới này khoa học kỹ thuật vẫn luôn phát triển, mà cổ võ lại suy yếu? Vì sao? Bởi vì võ giả vẫn không ngăn được vũ khí.
Không có người nhìn thấy đến cùng là ai đưa súng ngắn cho Lâm Vũ Hào, nhưng tất cả mọi người biết, Khanh Vân kinh tài tuyệt diễm thiên tài võ giả này cũng liền là phù dung sớm nở tối tàn.
Có người trong tâm thầm than đáng tiếc, có người lại mừng thầm.
Nhưng mà đứng ở ngay trung tâm, Khanh Vân lại không né không tránh, ngược lại cười nhạo một tiếng, đầy mặt trào phúng.
Liền thấy y vươn hai ngón tay, vậy mà lại là viên đạn đang cấp tốc xoay tròn!
Đồng tử Lâm Vũ Hào co rụt lại, trong mắt đều là không thể tin.
Giữa sân một mảnh ồ lên, Khanh Vân đứng ở trên lôi đài, cho nên nhất cử nhất động của y đều bị màn hình cực lớn phía sau ghi lại. Nhưng không ai hiểu y rốt cuộc làm như thế nào tiếp được viên đạn.
“Mày…… Mày véo tao một chút! Đây là đang ở chỗ đóng phim điện ảnh sao?” Một người trợn mắt há hốc mồm kéo kéo tay áo người bên cạnh, lại phát hiện người nọ cũng đầy mặt dại ra.
“Tình huống gì đâu? Súng này đúng là súng thật? Viên đạn kia cũng là viên đạn thật hả?”
Tất cả mọi người không rõ nguyên do, ở trong mắt bọn họ, viên đạn giống như ngoan ngoãn mà rơi vào trong tay y.
Không chỉ có người dưới tràng vẻ mặt mộng bức, Hà lão vẫn luôn ồn ào muốn bái sư lúc này cũng phá lệ an tĩnh, ngồi xổm trên mặt đất nhìn lên Khanh Vân.
“Đây…… Bẩm sinh?” Lúc này Cố gia chủ như bị Parkinson*, toàn thân và tóc ti đều run, ghế dưới thân đều bị ông làm kêu “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.
(*): Bệnh Parkinson (hay còn gọi là PD) là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ của bệnh nhân. Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động.
Bước chân phù phiếm cũng tốt, tránh thoát vũ khí nhiệt cũng thế, hết thảy đều có giải thích! Khanh Vân thế nhưng đạt tới bẩm sinh……
Lúc trước ông làm gì? Thế nhưng muốn cho cháu gái mình cùng một võ giả tiên thiên đoạt đối tượng? Cố gia chủ run bần bật.
Đón đỡ vũ khí nhiệt, giới cổ võ đều cam chịu phải đạt tới bẩm sinh mới có thể làm được, lúc này mọi người đều phản ứng lại, hoặc cuồng nhiệt hoặc kinh sợ nhìn Khanh Vân.
Nhiếp Thần Uyên đi đến bên người Khanh Vân nhìn y từ đầu đến chân một lần, mới yên lòng. Hắn tuy biết lấy tu vi Khanh Vân tránh thoát viên đạn không thành vấn đề, nhưng trong nháy mắt vẫn nhịn không được ngực co rụt lại.
Khanh Vân ngẩng đầu hướng hắn hôn một nụ hôn nồng nhiệt, đem viên đạn ném cho hắn, hai người sóng vai đi xuống.
Lúc này nhìn bóng dáng thân mật của hai người, không ai còn dám nói Khanh Vân tham mộ phú quý, động cơ không thuần.
Nói giỡn, Khanh Vân là võ giả đã cấp tiên thiên, thế gia nào dám không cung, y tham mộ phú quý Nhiếp gia cái gì? Còn có mượn tay Nhiếp Thần Uyên giúp phụ thân báo thù, Khanh Vân này đủ để quét sạch người giới cổ võ được hay không?
Trong phòng khẩu trà nóng của vài vị gia chủ uống rốt cuộc nguội hoàn toàn, Cố gia chủ nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn xuống chỉ vào Nhiếp Tùng Bình chửi ầm lên: “Ông cái lão đông tây thật mẹ nó không phải người tốt, thế nhưng trong nhà dấu một bẩm sinh, còn giả đáng thương lừa chúng ta!”
“Ha ha.” Nhiếp Tùng Bình cười nhạo hai tiếng, giống như vân đạm phong khinh xin khoan dung, kỳ thật ngầm nắm chặt tay vịn của ghế dựa mới đứng vững thân mình thiếu chút nữa trượt xuống.
Ông chỉ biết Khanh Vân là hậu thiên viên mãn, thời điểm nào đến bẩm sinh ông cũng không biết a, trong nhà có cháu dâu bất tri bất giác đạt tới bẩm sinh, không, là tôn tế, ông cũng thực bất đắc dĩ a……
Đại hội cổ võ kết thúc rất sớm, nhưng khi Nhiếp Thần Uyên trở lại Nhiếp gia thì đêm đã khuya, phòng Khanh Vân đã sớm tắt đèn.
Hắn kéo ra nút thắt ở cổ áo đi lên trên lầu. Đột nhiên xuất hiện một võ giả tiên thiên quá mức oanh động, những người này không dám quấy rầy Khanh Vân, ông hắn lại là cáo già xảo quyệt đã chạy từ sớm. Cho nên Nhiếp Thần Uyên bất đắc dĩ, chỉ có thể lưu lại ứng phó nhóm người hơn nữa xử lý chuyện về mẹ Lâm cùng Lâm Vũ Hào.
Cái này cũng chưa tính là cái gì, chết liền chết ở chỗ Hà lão kia thế nhưng lung tung đoán trúng Nhiếp Thần Uyên cũng đã thăng cấp lên bẩm sinh, vì qua loa lấy lệ lão Nhiếp Thần Uyên đã phí không ít tâm tư.
Hắn đi đến bậc thang cuối cùng, đang muốn đến phòng Khanh Vân, vừa nhấc đầu lại thấy lão quản gia cung kính đứng ở chỗ ngoặt, duỗi tay chặn hắn.
“Trần thúc, chú tại sao còn đứng ở đây?” Nhiếp Thần Uyên nhíu mày.
Trần quản gia cung kính cười, nói: “Lão gia phân phó, nhất định phải coi chừng thiếu gia ngài, trăm triệu không thể làm ngài quấy rầy Khanh tiên sinh nghỉ ngơi.”
“……”
Nhiếp Thần Uyên cắn răng, rốt cuộc ai là cháu trai của ông hả!
Khanh Vân nhận thấy được chút động tĩnh bên cửa sổ, trong bóng đêm chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu thấy Nhiếp Thần Uyên từ cửa sổ bò vào. Y duỗi tay mở đèn, nhíu mày nhìn Nhiếp Thần Uyên hỏi: “Sao lại đi cửa sổ vào?”
Ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi, Khanh Vân vừa vặn ngửi được một chút mùi rượu trên người Nhiếp Thần Uyên, tức khắc trong mắt hiện lên không vui: “Đi ra ngoài, rửa sạch sẽ mới qua đây.”
Sớm đoán được phản ứng của y, Nhiếp Thần Uyên lưu loát lột quần áo trên người, ném hết ra ngoài cửa sổ. Hắn đã “Độc thủ khuê phòng” hơn một tuần, đại hội cổ võ kết thúc hắn còn chậm trễ hơn nửa đêm, lúc này hắn sao có thể nhẫn được.
Lột lột, hắn đột nhiên cười nhẹ, trên mặt hiện lên hoài niệm cùng sủng nịch: “Lần đầu tiên gặp mặt, em còn vội vàng lột quần áo anh, hiện tại anh đã có thể tự mình động thủ.”
Nghe được lời này, trong mắt Khanh Vân cũng hiện lên một tia ý cười, nhưng ngay sau đó lại kiêu căng giơ lên cằm: “Nga, em nhớ rõ lúc trước anh còn đuổi em đi?”
Nhiếp Thần Uyên vội vàng cọ cọ xin khoan dung.
Khanh Vân không thể nhịn được nữa trợn trắng mắt, xuống giường mở cửa phòng tắm đem người đẩy mạnh: “Tẩy thật tốt, rửa sạch sẽ.”
Nhiếp Thần Uyên vòng lấy y, cùng nhau vào phòng tắm: “Vậy em giám sát anh, chúng ta cùng nhau tẩy.”
Trong phòng tắm hơi nước bốc hơi, không bao lâu, một chút âm thanh rên rỉ ái muội cùng bọt nước văng khắp nơi vang lên, một mảnh kiều diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất