Chương 26
Chris tuyệt đối sẽ không nhẹ tay, bởi vì chuyện hắn phản bội là giả.
Liên Bang chọn dùng phương pháp trực tiếp vây công Hồng Hạc, nhưng đám tinh đạo này quả thật rất giảo hoạt, nhìn tình thế không ổn liền dời chip đi, Liên Bang hết cách, chỉ có thể đưa Chris qua chuẩn bị đột phá từ bên trong.
Nhìn người đàn ông lạnh như băng đi đến, tâm tư Khanh Vân quay nhanh, Chris làm bộ đi theo địch là vì lấy gien chip về, nhưng dựa theo hướng đi nguyên bản, Jorah ích kỷ làm tiến sĩ Lamir bị bắt, kế hoạch của Chris chưa kịp hoàn thành thì Liên Bang đã bị huỷ diệt.
Khanh Vân thật sâu nhìn chỗ sâu nhất trong đôi mắt bạc của người đàn ông, bên trong hoàn toàn không có một tia dao động.
Không có mới là lạ! Người đàn ông này có thể cõng bêu danh của toàn bộ Liên Bang thâm nhập vào doanh địch, đã thuyết minh trong lòng người này có bao nhiêu ý thức trách nhiệm.
Ở trong lòng hắn, chỉ sợ hết thảy đều không quan trọng bằng sinh mệnh của nhân dân Liên Bang.
Bị chính chiến hữu ngày xưa đồng sinh cộng tử nhìn bằng ánh mắt cừu hận, bị dân chúng mình dốc lòng bảo hộ dùng ngôn ngữ tàn nhẫn thóa mạ, trong lòng người đàn ông thật sự không có bất luận khó chịu gì sao?
Nhiệm vụ ở thế giới này của Khanh Vân có thất bại hay không, quyết định vào việc tiến sĩ Lamir có chạy khỏi đuổi bắt của đám cướp không; nhưng nhiệm vụ có thành công, quyết định bởi việc Chris có thuận lợi lấy chip đi hay không.
Nhưng mà, trước mắt, Khanh Vân còn có một nguy cơ -- y phải làm sao cho trong lúc thẩm vấn người đàn ông này không lỡ tay đem y thịt!
Cũng không phải Khanh Vân lo xa, liếc mắt nhìn phía sau y một cái sẽ biết.
Phía sau là những quân nhân Liên Bang đang bị giam giữ, như lang như hổ nhìn Khanh Vân, hận không thể trước lúc y nói ra tung tích của tiến sĩ Lamir cắn chết y.
Thấy trong mắt Chris cũng chợt lóe qua sát ý, Khanh Vân không chút do dự mắng: "Phản đồ!"
Nội tâm y cười nhạo một tiếng, không lẽ làm ra một bộ "Toàn thế giới chỉ có tôi kiên định tin tưởng anh" giả dối tới đả động Chris?
Nằm mơ!
Người đàn ông này cho rằng y chịu không nổi tra tấn? Hơi đe dọa sẽ nói ra tung tích tiến sĩ Lamir?
Vậy tốt, để Chris xem Khanh Vân y có thể chịu được hay không.
Bất quá, trước hết, y phải chọc đao vào lòng Chris cái đã! Không biết chiến thần Liên Bang, bị đã từng là fans mình thóa mạ sẽ có cảm giác như thế nào?
Đây là câu nói đầu tiên sau khi thiếu niên bị trói tới, tuy rằng phẫn nộ trách cứ, lại không che dấu được thanh âm tốt đẹp của thiếu niên. Thanh âm này như pháo hoa hiện ra, làm người ở đây đều sửng sốt một chút, hiển nhiên bị tiếng nói mát lạnh như ngọc này làm lung lay tâm trí.
Ánh mắt mọi người đều dời khỏi người Chris, chuyển dời đến trên người thiếu niên bị trói.
Hai mắt y thiêu đốt lửa giận, không thể tin tưởng và thất vọng hỗn tạp, cuối cùng biến thành tràn đầy căm ghét. Mắng xong, thiếu niên phẫn nộ còn cúi đầu hung hăng cắn lên ngón tay Chris đang nắm cổ áo y.
Hàm răng trắng tinh đâm vào đốt ngón tay được bao tay màu bạc phòng hộ của Chris, không để lại chút dấu vết gì, lại ẩn ẩn lộ ra đầu lưỡi đỏ bừng chọc người mơ màng.
Cảm nhận được ánh mắt của đám tinh đạo, trong lòng Khanh Vân lần nữa mắng đù má. Bởi vì không cố tình dẫn đường, linh hồn cải tạo thân thể, hầu hết đều đặt ở hai phương diện, một cái là sinh dục, một cái khác chính là thanh âm.
Bởi vì Jorah là học sinh học viện ca xướng nghệ thuật, vốn dĩ có chút thiên phú. Trải qua cải tạo, thanh âm của Jorah thậm chí có ma lực mê hoặc lòng người.
Nhưng Khanh Vân một chút cũng không hài lòng, mẹ nó này là năng lực râu ria gì?
Hai tròng mắt màu bạc của Chris không dao động gì, hắn hoàn toàn không vì lời nói phẫn nộ của thiếu niên mà tạm dừng hành động, nhẹ nhàng rút ngón tay trong miệng Khanh Vân về, nhéo cổ y, quăng người đến phía sau giá treo cổ.
Các loại trách cứ lạnh băng Chris đã nghe rất nhiều, không có một câu có thể làm nhiễu loạn tâm trí hắn, hắn biết nhiệm vụ mình là gì, càng biết trên vai mình đang ghánh vác hàng tỉ sinh mệnh của dân chúng Liên Bang.
Cho nên, hắn không thể dao động.
Thấy thế Aboron cười ra tiếng: "Chris, mày xem nó phẫn nộ như vậy, chẳng lẽ là tiểu fans của mày?"
"Không biết bị thần tượng mình quất sẽ có cảm giác như thế nào?" Nói xong Aboron lấy ra một cái roi lóe sáng, ném cho Chris. Ánh mắt gã đảo qua thiếu niên đang bị thắt cổ trên giá treo cổ.
Thanh âm thiếu niên này rất tuyệt, nghe đến gã cũng có chút không đành lòng.
Chris duỗi tay tiếp nhận roi, lạnh giọng hỏi thiếu niên trước mặt: "Tiến sĩ Lamir ở đâu."
Khanh Vân hừ lạnh một tiếng, quay đầu không quan tâm hắn.
Điện quang chớp động, một đạo ánh sáng lam hung hăng quất vào người y. Đuôi roi bạc màu lam tinh xảo đảo qua cái cổ yếu ớt của thiếu niên, để lại một vết máu. Khi mạch điện trên roi chạm vào làn da Khanh Vân sẽ hung hăng kích thích dây thần kinh trên đầu, làm y đau đớn kịch liệt.
Máu tươi nháy mắt thấm ướt quần áo trên người thiếu niên.
Chris hoàn toàn không lưu tình, hắn biết Jorah. Không phải vì Chris chú ý Jorah, mà vì lúc trước Jorah nháo ra chuyện không lớn không nhỏ ở Liên Bang, việc này còn có quan hệ với bạn của Chris, thủ lĩnh quân đoàn số 2 Lucas, cùng với thượng tướng Omega Cauchy nắm giữ quân đoàn số 4, cho nên Chris mới coi Jorah giống như tư liệu, chứa đựng ở trong não.
Một Omega nhỏ yếu lại không biết tự hiểu lấy, đây là toàn bộ ấn tượng của Chris đối với Jorah.
Chris cũng không cho rằng Jorah có thể chịu được tra tấn của hắn, ở dưới mí mắt Aboron, Chris cũng sẽ không lưu tình. Nhưng Chris tuyệt đối sẽ không mặc kệ Jorah nói ra tung tích của tiến sĩ Lamir, nhiệm vụ của hắn chỉ được phép thành công, không được thất bại!
Đương nhiên, Chris cũng sẽ không làm bộ lỡ tay giết Jorah. Thủ đoạn như vậy quá mức vụng về, căn bản không thể gạt được Aboron. Chris phải làm chính là dùng tinh thần lực cấp SSS của mình, lặng yên không tiếng động phá huỷ não vực của Jorah, làm y hoàn toàn trở thành một ngốc tử.
Tiếng gió hỗn loạn từ roi liên tiếp vang lên, Khanh Vân cắn răng không lên tiếng, thậm chí không nghiêng đầu tránh né, khiêu khích nhìn Chris.
Y trong cơn giận dữ, một đôi con ngươi phát sáng, nhưng bên ngoài lại vì thống khổ mà dâng lên một vòng nước mắt sinh lý.
Bị một đôi mắt sáng quắc như vậy nhìn chằm chằm, Chris lại không có nửa điểm động dung, độ cong khóe miệng hắn cũng không thay đổi, tay cầm roi vững như Thái Sơn.
Lại một roi, một roi này đánh vào ngực thiếu niên, gai trên roi xẹt một tiếng xé rách áo sơ mi đen trên người thiếu niên, làn da tái nhợt lộ ra, càng khiến vết máu trên người y cảm thấy ghê người.
Khanh Vân như cũ không hé răng, trên môi lưu lại một tia vết máu, hiển nhiên thời điểm nhịn đau không cẩn thận cắn rách môi.
Chris rũ mắt đảo qua thiếu niên cả người đầy máu, chỗ sâu trong đôi mắt bạc lạnh băng hiện lên một tia kinh ngạc. Jorah có thể kiên trì đến bây giờ, làm hắn thực kinh ngạc, hắn vốn nghĩ rằng lúc Jorah chịu roi đầu tiên liền sẽ khóc lóc xin tha.
Cuối cùng, hắn cũng biết Jorah, cũng có một tính cách cứng cỏi, có một phẩm cách cường đại lại tốt đẹp.
Khanh Vân trợn tròn mắt không cam lòng yếu thế trừng trở về, đôi mắt này rất rực rỡ, như có cổ tín ngưỡng bất khuất thiêu đốt bên trong.
Chris không thể phát hiện nhướng mày.
Đôi mắt, thật xinh đẹp.
Thiếu niên lại khiêu khích giơ cằm về phía hắn, như dùng sự kiên trì của mình trào phúng hắn cái phản đồ Liên Bang "Đi theo địch".
Nhưng Chris cũng không bỏ xuống cảnh giác, tinh thần lực của hắn luôn vận sức chờ phát động, chỉ cần thiếu niên có một biểu hiện mềm yếu tránh né nhỏ, hắn sẽ không chút do dự phóng thích tinh thần lực có tính hủy diệt của mình.
Nhưng mà, biểu hiện kế tiếp của Khanh Vân làm mọi người mở rộng tầm mắt, y không giống như trong suy nghĩ của tinh đạo và tù binh chung quanh nước mắt nước mũi giàn giụa xin tha, thể lực cũng không phải chống đỡ hết nổi ngất xỉu. . Truyện Sủng
Trong lòng thiếu niên này như có một tín niệm vô cùng quan trọng chống đỡ, ánh mắt luôn kiên định cắn răng thừa nhận roi quất vào người. Sau một lần phát ra âm thanh, mọi người biểu hiện ngả ngớn sinh ra không vui, thiếu niên trong quá trình tra tấn hoàn toàn không lộ ra chút thanh âm nào.
Quá đáng tiếc.
Nhìn người đáng yêu như vậy thân thể lại ở trước mặt mình trở nên da tróc thịt bong, tất cả mọi người đều muốn ngừng mà không được nhìn chằm chằm thiếu niên trên giá treo cổ.
Càng kiên định bất khuất càng kích thích dục vọng muốn làm nhục của đám tinh đạo hung tàn này, mỗi người bọn họ đều chờ mong thiếu niên há mồm, kêu đau thậm chí xin tha.
Nhưng dục vọng của bọn gã mãi không được thỏa mãn.
Nhân thủ tinh đạo vốn không đủ, lửa đạn Liên Bang lại lần nữa đột kích, mọi người trong phòng thẩm vấn bất đắc dĩ rời đi, Khanh Vân rốt cuộc có thời gian để thở.
Aboron đi lên phân phó tên tinh đạo bên người: "Chỉ dùng một cái roi tới chiêu đãi tiểu khả ái của chúng ta, cũng quá mức có lệ, ngày mai chúng mày tìm đồ chơi khác tới, tỷ như khí làm tinh thần kinh sợ gì đó......"
Trước khi đi, Chris nghiêng người nhìn thoáng qua phía sau. Thiếu niên treo trên giá treo cổ cúi đầu, thần sắc không rõ.
Roi hắn dùng cũng không phải bình thường, khi vung sẽ bắn ra gai, hung hăng quất vào làn da người bị thẩm vấn, ngay sau đó phát ra điện, kích thích thần kinh miệng vết thương chung quanh, làm cảm giác càng nhạy bén.
Nói tóm lại, đây không phải là loại thống khổ mà một Omega bình thường có thể thừa nhận.
Cũng như, Jorah kiên trì không hề có ý nghĩa. Đây chỉ mới là ngày đầu tiên, tiếp theo, đám tinh đạo kia sẽ thử tất cả thủ đoạn tàn nhẫn lên người thiếu niên.
Ở Chris xem ra, một Omega học viện nghệ thuật, không có khả năng thừa nhận tất cả tra tấn đó.
Cửa phòng thẩm vấn đóng lại trước mắt Khanh Vân, vách tường chung quanh lại lần nữa dâng lên, ngăn cách Khanh Vân cùng tù binh phía sau. Phòng thẩm vấn một mảnh đen nhánh, dùng hắc ám để tra tấn tù binh, thủ đoạn quả thật cao siêu.
Hai mắt Khanh Vân tỏa sáng trong bóng đêm, y không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cửa lớn đóng lại.
Y không thể giết chết nhóm người này.
Cúi đầu xem xét vết thương, Khanh Vân đau đớn từ trong linh hồn rút ra một chút năng lượng để chữa trị thân thể. Y không sợ đau, nhưng thân thể này yếu tới phạm quy, vô ý một cái là chết như chơi, Khanh Vân phải cẩn thận a cẩn thận.
May mắn lần thứ hai chịu vết thương quá lớn thì chữa trị thân thể sẽ trở nên cường đại, nếu không lần này y lỗ vốn chết.
Nếu sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này, năng lượng được thế giới phản hồi không làm Khanh Vân vừa lòng, y sẽ không chút do dự bóp nát thế giới này!
Một lát sau, Chris vừa mới rời đi đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng thẩm vấn.
Hắn từ bên ngoài mở ra một cửa sổ nhỏ hình vuông nhìn bên trong, thị lực cực tốt giúp hắn dù trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thiếu niên đang nghỉ ngơi, đầu y buông xuống quy luật hô hấp, nhưng vết thương rõ ràng trên người làm y khó chịu. Cho dù ngủ say thiếu niên cũng mang theo thống khổ, thường thường phát ra hai tiếng hừ nhẹ.
Thì ra, y không phải không sợ đau.
Chris chuẩn bị nhân cơ hội lộng ngốc Khanh Vân đột nhiên do dự, hắn nhíu mày đóng cửa sổ lại, xoay người rời đi.
Ngày mai động thủ cũng không muộn, nếu đêm nay Jorah xảy ra chuyện, chỉ sợ sẽ khiến Aboron hoài nghi.
Chris lặng yên không tiếng động đi tới, ngón cái tay phải nhẹ nhàng sờ đốt thứ hai trên ngón trỏ, nơi bị thiếu niên cắn qua.
Chỉ qua mấy giờ, phòng thẩm vấn lần nữa mở ra.
Đôi mắt Khanh Vân mở theo tiếng, tránh cho bị người dùng bát nước hất tỉnh làm chật vật.
Aboron bước lên nắm cổ Khanh Vân, ngữ khí mang theo tàn nhẫn: "Nói, Lamir ở đâu?"
Gã rõ ràng có chút không kiên nhẫn, gien chip luôn không thể phá giải, quân lực Liên Bang lại không yếu chút nào. Huống hồ, lúc này Liên Bang cũng đang lặng lẽ dời nhân viên đi, chờ khi nhân viên đều bị dời đi hết, dù vũ khí gien của gã được chế tác thành công cũng không còn tác dụng gì, Aboron làm sao có thể không vội?
"Muốn biết tiến sĩ ở đâu?" Nghe vậy Khanh Vân trào phúng cười một tiếng, "Cầu tao đi?"
Y ngẩng đầu, trên gương mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn đều là kiêu ngạo và kiêu ngạo, ánh mắt bễ nghễ tựa hồ nhìn người như bụi đất dưới chân.
"Bang!" Aboron tát Khanh Vân một cái ném y ra, ngữ khí phút chốc liền biến thành ôn nhu khác thường, "Bảo bối, em xem hôm nay anh mang đến cái gì cho em?"
Mấy tinh đạo nâng một dụng cụ thật lớn đi đến, cái này đúng là khí làm tinh thần kinh sợ mà Aboron nói lúc trước, trước khi chế ra thuốc tinh thần lúc thẩm vấn phạm nhân luôn dùng cái này.
Sau khi có thuốc tinh thần, dụng cụ này trên cơ bản đã trở thành rác, Aboron tìm được cái này khẳng định phí không ít công phu, nhưng có một sẽ có hai, những ngày kế tiếp của Khanh Vân sẽ không tốt như vậy.
"Tao lặp lại lần nữa, khí làm tinh thần kinh sợ không phải là thứ mà một tiểu khả ái nhu nhược như mày có thể thừa nhận, tinh thần mày sẽ hỏng mất thậm chí cả bản thân cũng không nhớ rõ. Chỉ cần nói cho tao Lamir ở đâu, ta sẽ tha cho mày thế nào?"
Aboron nhẹ vỗ về khuôn mặt bóng loáng của Khanh Vân, "Mày xem mày đáng yêu như vậy, rõ ràng không nên chịu những thứ như vậy, Liên Bang nhất định thua, mày kiên trì không hề có ý nghĩa."
Lời này giống như giẫm đạp thánh vực trong lòng thiếu niên, thanh âm Khanh Vân trong nháy mắt lạnh xuống: "Liên Bang không thua."
"Cho dù đã không có Chris......" Khanh Vân nhìn Chris trào phúng nói, "Không có kẻ phản đồ Chris này, Liên Bang vẫn sẽ thắng."
Nghe thấy lời nói khàn khàn lại hữu lực của thiếu niên, quân nhân Liên Bang đang suy sụp ngồi dưới chân tường phía sau y chậm rãi đưa ánh mắt đã dại ra lại đây.
Aboron lại giống như nghe được chuyện gì buồn cười cười to một phen: "Liên Bang sẽ thất bại, đây là sự thật, giống như việc mày vĩnh viễn chịu không được khí làm tinh thần kinh sợ."
Nói xong, ánh mắt âm lãnh của gã nhìn về phía Chris: "Chris, mau tới cho tiểu fans của mày thử khí làm tinh thần kinh sợ, cẩn thận một chút, cho một cây thôi, đừng lộng hỏng người ta."
Chris không do dự, kéo từ khí làm tinh thần kinh sợ ra một sợi dây gắn vào gáy thiếu niên.
Trên mặt hắn không phản ứng, tâm tư lại chậm rãi chuyển động. Khí làm tinh thần kinh sợ sở dĩ bị thuốc tinh thần thay thế, bởi vì lực lượng của nó quá mức cường đại hơn nữa khó có thể khống chế, đừng nhìn chỉ có một cây, đủ để làm Jorah kinh sợ.
Chris cố định dây tốt, tinh thần lực của mình cũng phân ra xúc tu, bồi hồi bên cạnh đầu Khanh Vân, hơi không đúng, hắn sẽ lập tức hủy não vực thiếu niên.
Hắn xoay người đi mở ra chốt mở của khí làm tinh thần kinh sợ, theo động tác của Chris, tù binh phía sau Khanh Vân đều đem lực chú ý dừng ở bên này.
Bọn họ nhìn thiếu niên chống đỡ tra tấn suốt một ngày, dưới tác dụng của khí làm tinh thần kinh sợ, y sẽ có phản ứng như thế nào? Giống như bọn họ tinh thần hỏng mất vô pháp khống chế nói ra bí mật hay vẫn kiên cường chống đỡ?
Nội tâm Chris cũng nghiêm nghị, rốt cuộc, hắn mở ra chốt mở của khí làm tinh thần kinh sợ.
"Ong" một tiếng, một trận mắt thường có thể thấy được theo dây nhỏ đánh sâu vào đầu Khanh Vân.
Liên Bang chọn dùng phương pháp trực tiếp vây công Hồng Hạc, nhưng đám tinh đạo này quả thật rất giảo hoạt, nhìn tình thế không ổn liền dời chip đi, Liên Bang hết cách, chỉ có thể đưa Chris qua chuẩn bị đột phá từ bên trong.
Nhìn người đàn ông lạnh như băng đi đến, tâm tư Khanh Vân quay nhanh, Chris làm bộ đi theo địch là vì lấy gien chip về, nhưng dựa theo hướng đi nguyên bản, Jorah ích kỷ làm tiến sĩ Lamir bị bắt, kế hoạch của Chris chưa kịp hoàn thành thì Liên Bang đã bị huỷ diệt.
Khanh Vân thật sâu nhìn chỗ sâu nhất trong đôi mắt bạc của người đàn ông, bên trong hoàn toàn không có một tia dao động.
Không có mới là lạ! Người đàn ông này có thể cõng bêu danh của toàn bộ Liên Bang thâm nhập vào doanh địch, đã thuyết minh trong lòng người này có bao nhiêu ý thức trách nhiệm.
Ở trong lòng hắn, chỉ sợ hết thảy đều không quan trọng bằng sinh mệnh của nhân dân Liên Bang.
Bị chính chiến hữu ngày xưa đồng sinh cộng tử nhìn bằng ánh mắt cừu hận, bị dân chúng mình dốc lòng bảo hộ dùng ngôn ngữ tàn nhẫn thóa mạ, trong lòng người đàn ông thật sự không có bất luận khó chịu gì sao?
Nhiệm vụ ở thế giới này của Khanh Vân có thất bại hay không, quyết định vào việc tiến sĩ Lamir có chạy khỏi đuổi bắt của đám cướp không; nhưng nhiệm vụ có thành công, quyết định bởi việc Chris có thuận lợi lấy chip đi hay không.
Nhưng mà, trước mắt, Khanh Vân còn có một nguy cơ -- y phải làm sao cho trong lúc thẩm vấn người đàn ông này không lỡ tay đem y thịt!
Cũng không phải Khanh Vân lo xa, liếc mắt nhìn phía sau y một cái sẽ biết.
Phía sau là những quân nhân Liên Bang đang bị giam giữ, như lang như hổ nhìn Khanh Vân, hận không thể trước lúc y nói ra tung tích của tiến sĩ Lamir cắn chết y.
Thấy trong mắt Chris cũng chợt lóe qua sát ý, Khanh Vân không chút do dự mắng: "Phản đồ!"
Nội tâm y cười nhạo một tiếng, không lẽ làm ra một bộ "Toàn thế giới chỉ có tôi kiên định tin tưởng anh" giả dối tới đả động Chris?
Nằm mơ!
Người đàn ông này cho rằng y chịu không nổi tra tấn? Hơi đe dọa sẽ nói ra tung tích tiến sĩ Lamir?
Vậy tốt, để Chris xem Khanh Vân y có thể chịu được hay không.
Bất quá, trước hết, y phải chọc đao vào lòng Chris cái đã! Không biết chiến thần Liên Bang, bị đã từng là fans mình thóa mạ sẽ có cảm giác như thế nào?
Đây là câu nói đầu tiên sau khi thiếu niên bị trói tới, tuy rằng phẫn nộ trách cứ, lại không che dấu được thanh âm tốt đẹp của thiếu niên. Thanh âm này như pháo hoa hiện ra, làm người ở đây đều sửng sốt một chút, hiển nhiên bị tiếng nói mát lạnh như ngọc này làm lung lay tâm trí.
Ánh mắt mọi người đều dời khỏi người Chris, chuyển dời đến trên người thiếu niên bị trói.
Hai mắt y thiêu đốt lửa giận, không thể tin tưởng và thất vọng hỗn tạp, cuối cùng biến thành tràn đầy căm ghét. Mắng xong, thiếu niên phẫn nộ còn cúi đầu hung hăng cắn lên ngón tay Chris đang nắm cổ áo y.
Hàm răng trắng tinh đâm vào đốt ngón tay được bao tay màu bạc phòng hộ của Chris, không để lại chút dấu vết gì, lại ẩn ẩn lộ ra đầu lưỡi đỏ bừng chọc người mơ màng.
Cảm nhận được ánh mắt của đám tinh đạo, trong lòng Khanh Vân lần nữa mắng đù má. Bởi vì không cố tình dẫn đường, linh hồn cải tạo thân thể, hầu hết đều đặt ở hai phương diện, một cái là sinh dục, một cái khác chính là thanh âm.
Bởi vì Jorah là học sinh học viện ca xướng nghệ thuật, vốn dĩ có chút thiên phú. Trải qua cải tạo, thanh âm của Jorah thậm chí có ma lực mê hoặc lòng người.
Nhưng Khanh Vân một chút cũng không hài lòng, mẹ nó này là năng lực râu ria gì?
Hai tròng mắt màu bạc của Chris không dao động gì, hắn hoàn toàn không vì lời nói phẫn nộ của thiếu niên mà tạm dừng hành động, nhẹ nhàng rút ngón tay trong miệng Khanh Vân về, nhéo cổ y, quăng người đến phía sau giá treo cổ.
Các loại trách cứ lạnh băng Chris đã nghe rất nhiều, không có một câu có thể làm nhiễu loạn tâm trí hắn, hắn biết nhiệm vụ mình là gì, càng biết trên vai mình đang ghánh vác hàng tỉ sinh mệnh của dân chúng Liên Bang.
Cho nên, hắn không thể dao động.
Thấy thế Aboron cười ra tiếng: "Chris, mày xem nó phẫn nộ như vậy, chẳng lẽ là tiểu fans của mày?"
"Không biết bị thần tượng mình quất sẽ có cảm giác như thế nào?" Nói xong Aboron lấy ra một cái roi lóe sáng, ném cho Chris. Ánh mắt gã đảo qua thiếu niên đang bị thắt cổ trên giá treo cổ.
Thanh âm thiếu niên này rất tuyệt, nghe đến gã cũng có chút không đành lòng.
Chris duỗi tay tiếp nhận roi, lạnh giọng hỏi thiếu niên trước mặt: "Tiến sĩ Lamir ở đâu."
Khanh Vân hừ lạnh một tiếng, quay đầu không quan tâm hắn.
Điện quang chớp động, một đạo ánh sáng lam hung hăng quất vào người y. Đuôi roi bạc màu lam tinh xảo đảo qua cái cổ yếu ớt của thiếu niên, để lại một vết máu. Khi mạch điện trên roi chạm vào làn da Khanh Vân sẽ hung hăng kích thích dây thần kinh trên đầu, làm y đau đớn kịch liệt.
Máu tươi nháy mắt thấm ướt quần áo trên người thiếu niên.
Chris hoàn toàn không lưu tình, hắn biết Jorah. Không phải vì Chris chú ý Jorah, mà vì lúc trước Jorah nháo ra chuyện không lớn không nhỏ ở Liên Bang, việc này còn có quan hệ với bạn của Chris, thủ lĩnh quân đoàn số 2 Lucas, cùng với thượng tướng Omega Cauchy nắm giữ quân đoàn số 4, cho nên Chris mới coi Jorah giống như tư liệu, chứa đựng ở trong não.
Một Omega nhỏ yếu lại không biết tự hiểu lấy, đây là toàn bộ ấn tượng của Chris đối với Jorah.
Chris cũng không cho rằng Jorah có thể chịu được tra tấn của hắn, ở dưới mí mắt Aboron, Chris cũng sẽ không lưu tình. Nhưng Chris tuyệt đối sẽ không mặc kệ Jorah nói ra tung tích của tiến sĩ Lamir, nhiệm vụ của hắn chỉ được phép thành công, không được thất bại!
Đương nhiên, Chris cũng sẽ không làm bộ lỡ tay giết Jorah. Thủ đoạn như vậy quá mức vụng về, căn bản không thể gạt được Aboron. Chris phải làm chính là dùng tinh thần lực cấp SSS của mình, lặng yên không tiếng động phá huỷ não vực của Jorah, làm y hoàn toàn trở thành một ngốc tử.
Tiếng gió hỗn loạn từ roi liên tiếp vang lên, Khanh Vân cắn răng không lên tiếng, thậm chí không nghiêng đầu tránh né, khiêu khích nhìn Chris.
Y trong cơn giận dữ, một đôi con ngươi phát sáng, nhưng bên ngoài lại vì thống khổ mà dâng lên một vòng nước mắt sinh lý.
Bị một đôi mắt sáng quắc như vậy nhìn chằm chằm, Chris lại không có nửa điểm động dung, độ cong khóe miệng hắn cũng không thay đổi, tay cầm roi vững như Thái Sơn.
Lại một roi, một roi này đánh vào ngực thiếu niên, gai trên roi xẹt một tiếng xé rách áo sơ mi đen trên người thiếu niên, làn da tái nhợt lộ ra, càng khiến vết máu trên người y cảm thấy ghê người.
Khanh Vân như cũ không hé răng, trên môi lưu lại một tia vết máu, hiển nhiên thời điểm nhịn đau không cẩn thận cắn rách môi.
Chris rũ mắt đảo qua thiếu niên cả người đầy máu, chỗ sâu trong đôi mắt bạc lạnh băng hiện lên một tia kinh ngạc. Jorah có thể kiên trì đến bây giờ, làm hắn thực kinh ngạc, hắn vốn nghĩ rằng lúc Jorah chịu roi đầu tiên liền sẽ khóc lóc xin tha.
Cuối cùng, hắn cũng biết Jorah, cũng có một tính cách cứng cỏi, có một phẩm cách cường đại lại tốt đẹp.
Khanh Vân trợn tròn mắt không cam lòng yếu thế trừng trở về, đôi mắt này rất rực rỡ, như có cổ tín ngưỡng bất khuất thiêu đốt bên trong.
Chris không thể phát hiện nhướng mày.
Đôi mắt, thật xinh đẹp.
Thiếu niên lại khiêu khích giơ cằm về phía hắn, như dùng sự kiên trì của mình trào phúng hắn cái phản đồ Liên Bang "Đi theo địch".
Nhưng Chris cũng không bỏ xuống cảnh giác, tinh thần lực của hắn luôn vận sức chờ phát động, chỉ cần thiếu niên có một biểu hiện mềm yếu tránh né nhỏ, hắn sẽ không chút do dự phóng thích tinh thần lực có tính hủy diệt của mình.
Nhưng mà, biểu hiện kế tiếp của Khanh Vân làm mọi người mở rộng tầm mắt, y không giống như trong suy nghĩ của tinh đạo và tù binh chung quanh nước mắt nước mũi giàn giụa xin tha, thể lực cũng không phải chống đỡ hết nổi ngất xỉu. . Truyện Sủng
Trong lòng thiếu niên này như có một tín niệm vô cùng quan trọng chống đỡ, ánh mắt luôn kiên định cắn răng thừa nhận roi quất vào người. Sau một lần phát ra âm thanh, mọi người biểu hiện ngả ngớn sinh ra không vui, thiếu niên trong quá trình tra tấn hoàn toàn không lộ ra chút thanh âm nào.
Quá đáng tiếc.
Nhìn người đáng yêu như vậy thân thể lại ở trước mặt mình trở nên da tróc thịt bong, tất cả mọi người đều muốn ngừng mà không được nhìn chằm chằm thiếu niên trên giá treo cổ.
Càng kiên định bất khuất càng kích thích dục vọng muốn làm nhục của đám tinh đạo hung tàn này, mỗi người bọn họ đều chờ mong thiếu niên há mồm, kêu đau thậm chí xin tha.
Nhưng dục vọng của bọn gã mãi không được thỏa mãn.
Nhân thủ tinh đạo vốn không đủ, lửa đạn Liên Bang lại lần nữa đột kích, mọi người trong phòng thẩm vấn bất đắc dĩ rời đi, Khanh Vân rốt cuộc có thời gian để thở.
Aboron đi lên phân phó tên tinh đạo bên người: "Chỉ dùng một cái roi tới chiêu đãi tiểu khả ái của chúng ta, cũng quá mức có lệ, ngày mai chúng mày tìm đồ chơi khác tới, tỷ như khí làm tinh thần kinh sợ gì đó......"
Trước khi đi, Chris nghiêng người nhìn thoáng qua phía sau. Thiếu niên treo trên giá treo cổ cúi đầu, thần sắc không rõ.
Roi hắn dùng cũng không phải bình thường, khi vung sẽ bắn ra gai, hung hăng quất vào làn da người bị thẩm vấn, ngay sau đó phát ra điện, kích thích thần kinh miệng vết thương chung quanh, làm cảm giác càng nhạy bén.
Nói tóm lại, đây không phải là loại thống khổ mà một Omega bình thường có thể thừa nhận.
Cũng như, Jorah kiên trì không hề có ý nghĩa. Đây chỉ mới là ngày đầu tiên, tiếp theo, đám tinh đạo kia sẽ thử tất cả thủ đoạn tàn nhẫn lên người thiếu niên.
Ở Chris xem ra, một Omega học viện nghệ thuật, không có khả năng thừa nhận tất cả tra tấn đó.
Cửa phòng thẩm vấn đóng lại trước mắt Khanh Vân, vách tường chung quanh lại lần nữa dâng lên, ngăn cách Khanh Vân cùng tù binh phía sau. Phòng thẩm vấn một mảnh đen nhánh, dùng hắc ám để tra tấn tù binh, thủ đoạn quả thật cao siêu.
Hai mắt Khanh Vân tỏa sáng trong bóng đêm, y không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cửa lớn đóng lại.
Y không thể giết chết nhóm người này.
Cúi đầu xem xét vết thương, Khanh Vân đau đớn từ trong linh hồn rút ra một chút năng lượng để chữa trị thân thể. Y không sợ đau, nhưng thân thể này yếu tới phạm quy, vô ý một cái là chết như chơi, Khanh Vân phải cẩn thận a cẩn thận.
May mắn lần thứ hai chịu vết thương quá lớn thì chữa trị thân thể sẽ trở nên cường đại, nếu không lần này y lỗ vốn chết.
Nếu sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này, năng lượng được thế giới phản hồi không làm Khanh Vân vừa lòng, y sẽ không chút do dự bóp nát thế giới này!
Một lát sau, Chris vừa mới rời đi đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng thẩm vấn.
Hắn từ bên ngoài mở ra một cửa sổ nhỏ hình vuông nhìn bên trong, thị lực cực tốt giúp hắn dù trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thiếu niên đang nghỉ ngơi, đầu y buông xuống quy luật hô hấp, nhưng vết thương rõ ràng trên người làm y khó chịu. Cho dù ngủ say thiếu niên cũng mang theo thống khổ, thường thường phát ra hai tiếng hừ nhẹ.
Thì ra, y không phải không sợ đau.
Chris chuẩn bị nhân cơ hội lộng ngốc Khanh Vân đột nhiên do dự, hắn nhíu mày đóng cửa sổ lại, xoay người rời đi.
Ngày mai động thủ cũng không muộn, nếu đêm nay Jorah xảy ra chuyện, chỉ sợ sẽ khiến Aboron hoài nghi.
Chris lặng yên không tiếng động đi tới, ngón cái tay phải nhẹ nhàng sờ đốt thứ hai trên ngón trỏ, nơi bị thiếu niên cắn qua.
Chỉ qua mấy giờ, phòng thẩm vấn lần nữa mở ra.
Đôi mắt Khanh Vân mở theo tiếng, tránh cho bị người dùng bát nước hất tỉnh làm chật vật.
Aboron bước lên nắm cổ Khanh Vân, ngữ khí mang theo tàn nhẫn: "Nói, Lamir ở đâu?"
Gã rõ ràng có chút không kiên nhẫn, gien chip luôn không thể phá giải, quân lực Liên Bang lại không yếu chút nào. Huống hồ, lúc này Liên Bang cũng đang lặng lẽ dời nhân viên đi, chờ khi nhân viên đều bị dời đi hết, dù vũ khí gien của gã được chế tác thành công cũng không còn tác dụng gì, Aboron làm sao có thể không vội?
"Muốn biết tiến sĩ ở đâu?" Nghe vậy Khanh Vân trào phúng cười một tiếng, "Cầu tao đi?"
Y ngẩng đầu, trên gương mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn đều là kiêu ngạo và kiêu ngạo, ánh mắt bễ nghễ tựa hồ nhìn người như bụi đất dưới chân.
"Bang!" Aboron tát Khanh Vân một cái ném y ra, ngữ khí phút chốc liền biến thành ôn nhu khác thường, "Bảo bối, em xem hôm nay anh mang đến cái gì cho em?"
Mấy tinh đạo nâng một dụng cụ thật lớn đi đến, cái này đúng là khí làm tinh thần kinh sợ mà Aboron nói lúc trước, trước khi chế ra thuốc tinh thần lúc thẩm vấn phạm nhân luôn dùng cái này.
Sau khi có thuốc tinh thần, dụng cụ này trên cơ bản đã trở thành rác, Aboron tìm được cái này khẳng định phí không ít công phu, nhưng có một sẽ có hai, những ngày kế tiếp của Khanh Vân sẽ không tốt như vậy.
"Tao lặp lại lần nữa, khí làm tinh thần kinh sợ không phải là thứ mà một tiểu khả ái nhu nhược như mày có thể thừa nhận, tinh thần mày sẽ hỏng mất thậm chí cả bản thân cũng không nhớ rõ. Chỉ cần nói cho tao Lamir ở đâu, ta sẽ tha cho mày thế nào?"
Aboron nhẹ vỗ về khuôn mặt bóng loáng của Khanh Vân, "Mày xem mày đáng yêu như vậy, rõ ràng không nên chịu những thứ như vậy, Liên Bang nhất định thua, mày kiên trì không hề có ý nghĩa."
Lời này giống như giẫm đạp thánh vực trong lòng thiếu niên, thanh âm Khanh Vân trong nháy mắt lạnh xuống: "Liên Bang không thua."
"Cho dù đã không có Chris......" Khanh Vân nhìn Chris trào phúng nói, "Không có kẻ phản đồ Chris này, Liên Bang vẫn sẽ thắng."
Nghe thấy lời nói khàn khàn lại hữu lực của thiếu niên, quân nhân Liên Bang đang suy sụp ngồi dưới chân tường phía sau y chậm rãi đưa ánh mắt đã dại ra lại đây.
Aboron lại giống như nghe được chuyện gì buồn cười cười to một phen: "Liên Bang sẽ thất bại, đây là sự thật, giống như việc mày vĩnh viễn chịu không được khí làm tinh thần kinh sợ."
Nói xong, ánh mắt âm lãnh của gã nhìn về phía Chris: "Chris, mau tới cho tiểu fans của mày thử khí làm tinh thần kinh sợ, cẩn thận một chút, cho một cây thôi, đừng lộng hỏng người ta."
Chris không do dự, kéo từ khí làm tinh thần kinh sợ ra một sợi dây gắn vào gáy thiếu niên.
Trên mặt hắn không phản ứng, tâm tư lại chậm rãi chuyển động. Khí làm tinh thần kinh sợ sở dĩ bị thuốc tinh thần thay thế, bởi vì lực lượng của nó quá mức cường đại hơn nữa khó có thể khống chế, đừng nhìn chỉ có một cây, đủ để làm Jorah kinh sợ.
Chris cố định dây tốt, tinh thần lực của mình cũng phân ra xúc tu, bồi hồi bên cạnh đầu Khanh Vân, hơi không đúng, hắn sẽ lập tức hủy não vực thiếu niên.
Hắn xoay người đi mở ra chốt mở của khí làm tinh thần kinh sợ, theo động tác của Chris, tù binh phía sau Khanh Vân đều đem lực chú ý dừng ở bên này.
Bọn họ nhìn thiếu niên chống đỡ tra tấn suốt một ngày, dưới tác dụng của khí làm tinh thần kinh sợ, y sẽ có phản ứng như thế nào? Giống như bọn họ tinh thần hỏng mất vô pháp khống chế nói ra bí mật hay vẫn kiên cường chống đỡ?
Nội tâm Chris cũng nghiêm nghị, rốt cuộc, hắn mở ra chốt mở của khí làm tinh thần kinh sợ.
"Ong" một tiếng, một trận mắt thường có thể thấy được theo dây nhỏ đánh sâu vào đầu Khanh Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất