Chương 29
Tiếp được hai ống thuốc độc, ánh mắt Chris không khỏi trở nên sắc bén.
Chất lỏng già lam hoa, nọc độc phệ quân kiến.
Đây là một loại độc hỗn hợp thường thấy.
Nọc độc phệ quân kiến không có ảnh hưởng quá lớn đối với thân thể, nhưng lại có thể xâm nhập các góc, cốt cách, thần kinh, cả gân bắp thịt của thân thể cũng không buông tha. Nếu lúc vào gặp khắc tinh nọc độc, già lam hoa, sẽ sinh phản ứng trong cơ thể, làm người ta thống khổ thật lớn.
Nguyên nhân chính là vì nọc độc phân bố rộng khắp bên trong thân thể, thống khổ rút dây động rừng(*), từ da thịt đến nội tạng đều không tránh khỏi.
(*):làm một việc nào đó sẽ ảnh hưởng, liên quan đến nhiều việc khác. Ở đây chắc chỉ từ đau một chỗ sau đó trải rộng khắp người.
Loại đau này, thâm nhập cốt tủy. Hơn nữa nọc độc phệ quân kiến sẽ ăn mòn thân thể độc giả(*) từ trong ra ngoài, độc giả thậm chí có thể cảm nhận rõ quá trình nội tạng mình suy kiệt rồi từ từ hủy hoại.
(*): người trúng độc.
"Biết dùng thế nào không?" Aboron chống cằm, rất hứng thú chỉ điểm Chris, "Đem chất lỏng già lam hoa đổ vào khe lõm trên roi, nọc độc phệ quân kiến thì tiêm vào thân thể tiểu khả ái, nhớ kỹ, tiêm từ đầu ngón tay, mười đầu ngón tay, một ngón cũng không thể thiếu."
Kỳ thật Aboron rất nhiều lần muốn sử dụng phần thuốc tinh thần cuối cùng cho thiếu niên, nhưng gã lại cảm thấy hơi luyến tiếc. Một là bởi vì vạn nhất bắt được Lamir thì phải cần thuốc tinh thần, chỉ sợ đêm dài lắm mộng ông ta sẽ chạy thoát; hai là...... Nếu dùng thuốc tinh thần, gã sẽ không thể tiếp tục thưởng thức thẩm vấn cực mỹ cảnh này.
Chris trầm mặc gật đầu, từng bước một đi đến chỗ thiếu niên.
Hắn khắc chế lực ở bàn tay, nếu không, hắn sẽ nhịn không được bóp nát thuốc độc trong tay!
Trên người thiếu niên đã che kín vết roi, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc như cũ, không nhìn ra bất luận mỏi mệt gì, tựa hồ hình phạt mấy ngày nay chưa từng ảnh hưởng y.
Chris lại biết, trong bóng đêm sau khi mọi người đều rời, thiếu niên đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Khoảng cách phòng thẩm vấn và nhà tù, hôm nay cũng theo lẽ thường giáng xuống, bởi vì Aboron nghĩ tâm lý suy sụp của tù binh sẽ mang đến áp lực cho thiếu niên, rốt cuộc bọn họ cũng là quân nhân không gì không làm được của Liên Bang.
Nhưng Aboron sai rồi, Khanh Vân cũng không bởi vì tâm lý suy sụp của tù binh phía sau mà hỏng mất, ngược lại qua từng ngày thẩm vấn, tinh thần sắp hỏng mất của tù binh đã chịu ảnh hưởng, ánh mắt bọn họ một ngày so với một ngày càng sắc bén, dáng người một ngày so với một ngày càng đĩnh bạt.
Chris không chút nghi ngờ, bọn họ đã sắp thoát khỏi di chứng thuốc tinh thần.
Jorah tựa hồ có một cổ năng lực thần kỳ, chỉ cần nhìn y là có thể chữa khỏi đau xót trong tâm.
Chris đi đến trước mặt Khanh Vân, đem nọc độc đổ vào ống chích, cởi một bàn tay y xuống.
Bởi vì bị trói thời gian dài, chỉ tay đã hiện lên vết xanh tím. Tối hôm qua, mắt Chris còn lộ ra thương tiếc xoa ấn bàn tay mềm mại này. Hắn biết, Jorah tuy gầy, đôi tay vẫn đủ thon dài, trên mu bàn tay có cảm giác đầy thịt, giống y như bàn tay đáng yêu của trẻ con.
Nhưng hiện tại, hắn phải kéo đầu ngón tay mượt mà đáng yêu này, rót nọc độc vào bên trong.
Kim ống chích tiêm thật sâu vào đầu ngón tay Khanh Vân, theo nọc độc rót vào, ngón tay này nháy mắt trở nên vừa sưng to lại xanh tím.
Khanh Vân mắt lạnh nhìn ngón tay bị tiêm của mình, y liếc mắt nhìn người đàn ông sắc mặt lạnh băng không hề có cảm xúc trước người, tuy biết về tình về lý người này có thể tha thứ, nhưng hình ảnh hắn cầm ống tiêm tiêm mình vẫn làm Khanh Vân cảm thấy chói mắt cực điểm.
"Chát!"
Khanh Vân tránh thoát giam cầm của Chris, một cái tát đánh lên trên mặt hắn.
Chris ngẩn ra, hắn sơ sót, bằng không thiếu niên sẽ không tránh được tay hắn. Nhưng mà, không đợi hắn quay đầu, Chris lại nghe được thanh âm lạnh lẽo đến muốn hóa thành mũi băng của thiếu niên.
Y như cũ mắng: "Phản đồ."
Chris ngẩng đầu nhìn thẳng hai mắt Khanh Vân, bên trong tràn đầy lạnh lẽo cùng không kiên nhẫn.
Mãi cho đến hiện tại, Khanh Vân chỉ nói với hắn 3 câu, trong đó 2 câu đều mắng hắn phản đồ. Lần đầu tiên, Chris không hề để tâm, lời này hắn đã nghe qua vô số lần.
Nhưng mà lúc này đây, đồng dạng hai chữ, lại làm Chris như rơi vào hầm băng.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Khanh Vân, cho dù cảm xúc trong mắt thiếu niên làm tâm hắn đau như đao cắt cũng không muốn dời đi.
Trong tai Chris, toàn thế giới đều an tĩnh, hắn có thể nghe được rõ ràng nơi mỏng manh nhất trong lòng mình, đang hèn mọn nhất cầu xin:
Xin không cần...... Nhìn anh như vậy.
Cho dù trái tim vào thời điểm thiếu niên trừng mắt mà đóng băng, vỡ vụn, Chris vẫn không tạm dừng, làm như không có gì cầm tay thiếu niên lên, tiếp tục tiêm nọc độc vào đầu ngón tay y.
Nọc độc đều đều, không hề khác biệt tiêm vào 10 ngón tay thiếu niên.
Chris mở nọc độc già lam hoa ra đổ vào khe lõm của roi.
Tiếng roi cắt qua không khí vang lên, thiếu niên bị quân nhân Liên Bang phía sau nhìn chăm chú, vẫn không phụ sự mong đợi của mọi người bảo vệ bí mật Liên Bang và tôn nghiêm của mình.
Chris giống như tự ngược đếm số lần mình quất đánh lên người thiếu niên.
Một lần, hai lần......
- ----
Lại cuồng hoan sau một lần thắng lợi. Chris luồn khe hở này đi đến phòng thẩm vấn, bước chân hắn càng lúc càng lớn, về sau thậm chí không duy trì được hình tượng bình tĩnh của mình, chạy như điên trên hành lang.
Thân thể Jorah vốn suy yếu, nọc độc dù sao cũng là nọc độc, đương nhiên không chỉ đau đớn mà còn có tác dụng phụ, nọc độc phệ quân kiến sẽ làm nội tạng người suy kiệt, cho nên hắn phải nhanh chóng thanh trừ nọc độc trong cơ thể Jorah.
Tới trước cửa phòng thẩm vấn, Chris đột nhiên ngừng lại.
Jorah...... Khả năng còn tỉnh.
Hành lang cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến chỉ có tiếng hít thở một mình Chris.
Yên tĩnh? Hôm nay y không ca hát?
Trái tim Chris đột nhiên co rụt lại, không rảnh lo chuyện khác lập tức mở cửa phòng thẩm vấn đi vào.
Đầu thiếu niên buông xuống, an an tĩnh tĩnh bị trói ở đó.
Không có ca hát, không có lẩm bẩm mắng hắn, cũng không có nhăn mũi oán giận đau đớn.
Thậm chí...... Chris không nghe được tiếng hít thở của y.
Chris cảm thấy hai mắt đau đớn, hắn nghẹn ngào ra tiếng: "Jorah......"
Thiếu niên không phản ứng.
Có lẽ vì thanh âm mình quá thấp, y nghe không được, Chris an ủi chính mình.
Hắn đến gần, đem Khanh Vân không hề phản ứng buông xuống, ôm vào trong lòng, suy sụp dựa vào trên vách tường trượt xuống.
Đầu ngón tay thiếu niên lạnh băng dọa người, Chris lại giống như không cảm nhận được, hắn hôn nhẹ từng đầu ngón tay xanh tím của thiếu niên, như muốn hút nọc độc ra.
Cả người Chris lâm vào một loại hoảng loạn khác thường, hắn đem thuốc mang theo trên người ra, đáng tiếc, hắn cũng không có thuốc giải độc của loại độc hỗn hợp này.
Lấy ra một lọ giải độc trân quý nhất. Thuốc, Chris tiêm toàn bộ vào thân thể thiếu niên.
Hắn chống cái trán dính máu của thiếu niên, không ngừng mút hôn mũi y: "Jorah, lại kiên trì một chút được không? Bảo bối, lại kiên trì một chút, tin tưởng anh......"
Nước mắt nóng bỏng theo trán Khanh Vân chảy xuống, xẹt qua lông mi y, uốn lượn chảy xuống.
Trong lòng Chris, Khanh Vân lặng yên không tiếng động mở hai mắt, đôi mắt sáng quắc, hoàn toàn không có một chút ít mê mang.
Chính là muốn hù chết anh!
Vài suy đoán trong lòng, đã làm tâm tình hai ngày nay Khanh Vân không tốt, hiện tại nhìn người đàn ông đang ôm mình thống khổ rối tinh rối mù, tâm tình y rốt cuộc cảm thấy sảng khoái.
Nhưng không thể làm người đàn ông này thống khổ chết, nếu không kế hoạch không hoàn thành, hai người bọn họ đều xong.
Vì thế Khanh Vân đại phát từ bi giật giật ngón tay.
Nhạy bén phát hiện động tác rất nhỏ của người trong lòng ngực, Chris dừng một lát, trong lòng dâng lên một cổ vui sướng thật lớn.
Hắn lập tức cúi đầu xem xét tình trạng Khanh Vân, khi cúi đầu lại đối mặt với một đôi con ngươi dù trong bóng đêm cũng rất rực rỡ.
Nhìn nhau không nói gì.
Trái tim Chris phanh phanh phanh nhảy đến lợi hại, nhưng cuối cùng, hắn vẫn không nói gì, không giải thích.
Trầm mặc xem xét thân thể thiếu niên một chút, Chris cứ như vậy nhìn ánh mắt trong veo của thiếu niên, đem y treo về lần nữa, rồi xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Vừa ra khỏi tầm mắt Khanh Vân, sống lưng Chris cố gắng dựng thẳng nháy mắt sụp xuống. Hắn dựa vào cửa phòng thẩm vấn, ngồi trên mặt đất, cảm giác nghĩ mà sợ không thể ức chế nảy lên trong lòng Chris.
Còn tốt, còn tốt y vẫn sống.
Chris ngẩng đầu lau mặt, lại phát hiện tay mình cũng đang run rẩy.
Suy sút chớp mắt một cái, Chris tỉnh lên. Hắn suy sút cùng sợ hãi không hề có tác dụng gì, nếu muốn cứu Jorah, nhất định phải lấy được chip.
Chris đứng lên, cả người lại trở nên sắc bén như đao, bước chân kiên định đi tới một hướng.
Mấy ngày này, hắn đã biết vị trí chứa chip, nhưng bên ngoài chip có một tầng mật mã bảo hộ, không cẩn thận sẽ kích phát cảnh báo, cho nên hắn còn phải suy tính một chút......
Aboron sẽ không chỉ đem hy vọng ký thác trên người tiến sĩ Lamir, trong Hồng Hạc đã có đoàn đội có thể chế tạo ra vũ khí gien, tự nhiên sẽ thử phá giải gien chip, cho nên quanh chip luôn có người canh giữ, việc này không thể nghi ngờ mang lại khó khăn rất lớn cho Chris.
Thẩm vấn Jorah đang tiến hành.
Chris mặt vô biểu tình tiếp nhận roi trong tay Aboron, đây không phải cái trước kia, hình cụ thay đổi một loại lại một loại, nhưng Aboron rõ ràng đối với roi yêu thích 10 phần.
Chris đi từng bước một tới chỗ Khanh Vân, trong lòng hắn hiện lên một tia do dự. Cảnh tượng thiếu niên mất đi hô hấp cả người lạnh lẽo tối hôm qua còn rõ ràng trước mắt, Chris biết thân thể thiếu niên đã tới cực hạn, y còn có thể chống đỡ hình phạt hôm nay không?
Hắn ngước mắt nhìn thiếu niên, chuyện tối hôm qua khẳng định làm Khanh Vân sinh ra hoài nghi.
Hiện tại Chris 100% không phải lo lắng Khanh Vân sẽ nói ra chuyện hắn làm bộ đi theo địch, hắn càng lo lắng chính là, vạn nhất thiếu niên đoán được chân tướng, y sẽ dùng tâm tình gì đối mặt hắn?
Lúc trước, Khanh Vân không chút nào che dấu cừu hận và chán ghét đối với hắn, tuy rằng tình cảm đó làm Chris bị dày vò, nhưng hắn càng sợ thiếu niên cả lập trường cừu hận cũng không có, chỉ có thể bị động thừa nhận thống khổ trên người.
Chần chờ một cái chớp mắt cũng không tránh thoát được hai mắt Aboron, thanh âm u Aboron vang lên: "Chris, mày đang đợi cái gì? Mềm lòng?"
Nội tâm Chris rùng mình, hắn vừa muốn động thủ, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng ca.
Là thanh âm Khanh Vân.
Chris không nghĩ tới Khanh Vân sẽ ca hát vào lúc này, thời điểm thẩm vấn thiếu niên luôn cố nén thống khổ, không phát ra một chút thanh âm. Nhưng Chris thích nghe y ca hát, hắn thậm chí trộm chú ý tài khoản Tinh Võng Jorah, biết ước mơ thiếu niên chính là ca hát cho toàn thế giới nghe.
Thanh âm bỗng vang lên hấp dẫn sự chú ý mọi người, đặc biệt là quân nhân Liên Bang phía sau Khanh Vân.
Bởi vì, đây là quốc ca Liên Bang.
Thanh âm mát lạnh của thiếu niên như lúc sáng sớm, trên đường chân trời tỏa ra ánh rạng đông, như quân nhân Liên Bang đứng trong máu và lửa giãy giụa. Tầng tầng lớp lớp hắc ám đều bị thanh âm cuốn hút cực lớn này thanh tẩy, lộ ra ánh sáng tương lai.
Lửa đạn Liên Bang tựa hồ quanh quẩn bên tai mọi người, tạo dựng một bối cảnh lừng lẫy cho tiếng ca thiếu niên.
Cho dù dưới chân dẫm đạp thi thể liệt sĩ, cho dù máu nhuộm đen vạn dặm đất khô, nhưng trong mắt nhân dân vẫn lập lòe hy vọng. Cho dù lưỡi hái Tử Thần giơ trên cao, nhưng không ai muốn từ bỏ.
Không chỉ có thanh âm thiếu niên, càng có mấy thanh âm tục tằng lại leng keng hữu lực cùng hát, là thắt lưng thẳng tắp phía sau Khanh Vân, quân nhân Liên Bang ánh mắt lóe sáng.
Trong đầu Chris hiện lên hàng tỉ dân chúng Liên Bang, hắn nháy mắt minh bạch dụng ý thiếu niên, đây là đang cổ vũ hắn.
Y đang cổ vũ mày, cho nên, Chris mày phải chống đỡ.
"Huỷ giọng nói nó!"
Thanh âm mang theo ác ý Aboron giống như từ địa ngục truyền đến.
Tia sáng hiện lên, thanh âm vốn trong trẻo nháy mắt nghẹn ngào, thanh âm này giống như hấp hối, nhưng vẫn kiên định vang lên.
Tay Chris cầm chuôi roi đang lóe hồ quang, hắn nhìn thiếu niên buông đầu xuống, một giọt nước mắt từ đồng tử màu đen hạ xuống, "Lạch cạch" rơi trên quân ủng màu bạc của hắn.
Tôi muốn ca hát cho toàn thế giới nghe.
Đây là một câu nói trong tài khoản Tinh Võng Jorah, chậm rãi hiện lên trong đầu Chris.
Nhìn đi, mày đã huỷ ước mơ của em ấy.
Cái ý nghĩ này thậm chí khiến linh hồn Chris thoát ra thân thể, nhưng mà, càng xuất hiện chuyện đáng sợ hơn.
Vừa mới điện giật yết hầu, điện quang đồng dạng lập loè đánh trúng tuyến thể sau cổ thiếu niên, tin tức tố cực kỳ điềm mỹ nhanh chóng khuếch tán đến khắp phòng.
Chất lỏng già lam hoa, nọc độc phệ quân kiến.
Đây là một loại độc hỗn hợp thường thấy.
Nọc độc phệ quân kiến không có ảnh hưởng quá lớn đối với thân thể, nhưng lại có thể xâm nhập các góc, cốt cách, thần kinh, cả gân bắp thịt của thân thể cũng không buông tha. Nếu lúc vào gặp khắc tinh nọc độc, già lam hoa, sẽ sinh phản ứng trong cơ thể, làm người ta thống khổ thật lớn.
Nguyên nhân chính là vì nọc độc phân bố rộng khắp bên trong thân thể, thống khổ rút dây động rừng(*), từ da thịt đến nội tạng đều không tránh khỏi.
(*):làm một việc nào đó sẽ ảnh hưởng, liên quan đến nhiều việc khác. Ở đây chắc chỉ từ đau một chỗ sau đó trải rộng khắp người.
Loại đau này, thâm nhập cốt tủy. Hơn nữa nọc độc phệ quân kiến sẽ ăn mòn thân thể độc giả(*) từ trong ra ngoài, độc giả thậm chí có thể cảm nhận rõ quá trình nội tạng mình suy kiệt rồi từ từ hủy hoại.
(*): người trúng độc.
"Biết dùng thế nào không?" Aboron chống cằm, rất hứng thú chỉ điểm Chris, "Đem chất lỏng già lam hoa đổ vào khe lõm trên roi, nọc độc phệ quân kiến thì tiêm vào thân thể tiểu khả ái, nhớ kỹ, tiêm từ đầu ngón tay, mười đầu ngón tay, một ngón cũng không thể thiếu."
Kỳ thật Aboron rất nhiều lần muốn sử dụng phần thuốc tinh thần cuối cùng cho thiếu niên, nhưng gã lại cảm thấy hơi luyến tiếc. Một là bởi vì vạn nhất bắt được Lamir thì phải cần thuốc tinh thần, chỉ sợ đêm dài lắm mộng ông ta sẽ chạy thoát; hai là...... Nếu dùng thuốc tinh thần, gã sẽ không thể tiếp tục thưởng thức thẩm vấn cực mỹ cảnh này.
Chris trầm mặc gật đầu, từng bước một đi đến chỗ thiếu niên.
Hắn khắc chế lực ở bàn tay, nếu không, hắn sẽ nhịn không được bóp nát thuốc độc trong tay!
Trên người thiếu niên đã che kín vết roi, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc như cũ, không nhìn ra bất luận mỏi mệt gì, tựa hồ hình phạt mấy ngày nay chưa từng ảnh hưởng y.
Chris lại biết, trong bóng đêm sau khi mọi người đều rời, thiếu niên đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Khoảng cách phòng thẩm vấn và nhà tù, hôm nay cũng theo lẽ thường giáng xuống, bởi vì Aboron nghĩ tâm lý suy sụp của tù binh sẽ mang đến áp lực cho thiếu niên, rốt cuộc bọn họ cũng là quân nhân không gì không làm được của Liên Bang.
Nhưng Aboron sai rồi, Khanh Vân cũng không bởi vì tâm lý suy sụp của tù binh phía sau mà hỏng mất, ngược lại qua từng ngày thẩm vấn, tinh thần sắp hỏng mất của tù binh đã chịu ảnh hưởng, ánh mắt bọn họ một ngày so với một ngày càng sắc bén, dáng người một ngày so với một ngày càng đĩnh bạt.
Chris không chút nghi ngờ, bọn họ đã sắp thoát khỏi di chứng thuốc tinh thần.
Jorah tựa hồ có một cổ năng lực thần kỳ, chỉ cần nhìn y là có thể chữa khỏi đau xót trong tâm.
Chris đi đến trước mặt Khanh Vân, đem nọc độc đổ vào ống chích, cởi một bàn tay y xuống.
Bởi vì bị trói thời gian dài, chỉ tay đã hiện lên vết xanh tím. Tối hôm qua, mắt Chris còn lộ ra thương tiếc xoa ấn bàn tay mềm mại này. Hắn biết, Jorah tuy gầy, đôi tay vẫn đủ thon dài, trên mu bàn tay có cảm giác đầy thịt, giống y như bàn tay đáng yêu của trẻ con.
Nhưng hiện tại, hắn phải kéo đầu ngón tay mượt mà đáng yêu này, rót nọc độc vào bên trong.
Kim ống chích tiêm thật sâu vào đầu ngón tay Khanh Vân, theo nọc độc rót vào, ngón tay này nháy mắt trở nên vừa sưng to lại xanh tím.
Khanh Vân mắt lạnh nhìn ngón tay bị tiêm của mình, y liếc mắt nhìn người đàn ông sắc mặt lạnh băng không hề có cảm xúc trước người, tuy biết về tình về lý người này có thể tha thứ, nhưng hình ảnh hắn cầm ống tiêm tiêm mình vẫn làm Khanh Vân cảm thấy chói mắt cực điểm.
"Chát!"
Khanh Vân tránh thoát giam cầm của Chris, một cái tát đánh lên trên mặt hắn.
Chris ngẩn ra, hắn sơ sót, bằng không thiếu niên sẽ không tránh được tay hắn. Nhưng mà, không đợi hắn quay đầu, Chris lại nghe được thanh âm lạnh lẽo đến muốn hóa thành mũi băng của thiếu niên.
Y như cũ mắng: "Phản đồ."
Chris ngẩng đầu nhìn thẳng hai mắt Khanh Vân, bên trong tràn đầy lạnh lẽo cùng không kiên nhẫn.
Mãi cho đến hiện tại, Khanh Vân chỉ nói với hắn 3 câu, trong đó 2 câu đều mắng hắn phản đồ. Lần đầu tiên, Chris không hề để tâm, lời này hắn đã nghe qua vô số lần.
Nhưng mà lúc này đây, đồng dạng hai chữ, lại làm Chris như rơi vào hầm băng.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Khanh Vân, cho dù cảm xúc trong mắt thiếu niên làm tâm hắn đau như đao cắt cũng không muốn dời đi.
Trong tai Chris, toàn thế giới đều an tĩnh, hắn có thể nghe được rõ ràng nơi mỏng manh nhất trong lòng mình, đang hèn mọn nhất cầu xin:
Xin không cần...... Nhìn anh như vậy.
Cho dù trái tim vào thời điểm thiếu niên trừng mắt mà đóng băng, vỡ vụn, Chris vẫn không tạm dừng, làm như không có gì cầm tay thiếu niên lên, tiếp tục tiêm nọc độc vào đầu ngón tay y.
Nọc độc đều đều, không hề khác biệt tiêm vào 10 ngón tay thiếu niên.
Chris mở nọc độc già lam hoa ra đổ vào khe lõm của roi.
Tiếng roi cắt qua không khí vang lên, thiếu niên bị quân nhân Liên Bang phía sau nhìn chăm chú, vẫn không phụ sự mong đợi của mọi người bảo vệ bí mật Liên Bang và tôn nghiêm của mình.
Chris giống như tự ngược đếm số lần mình quất đánh lên người thiếu niên.
Một lần, hai lần......
- ----
Lại cuồng hoan sau một lần thắng lợi. Chris luồn khe hở này đi đến phòng thẩm vấn, bước chân hắn càng lúc càng lớn, về sau thậm chí không duy trì được hình tượng bình tĩnh của mình, chạy như điên trên hành lang.
Thân thể Jorah vốn suy yếu, nọc độc dù sao cũng là nọc độc, đương nhiên không chỉ đau đớn mà còn có tác dụng phụ, nọc độc phệ quân kiến sẽ làm nội tạng người suy kiệt, cho nên hắn phải nhanh chóng thanh trừ nọc độc trong cơ thể Jorah.
Tới trước cửa phòng thẩm vấn, Chris đột nhiên ngừng lại.
Jorah...... Khả năng còn tỉnh.
Hành lang cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến chỉ có tiếng hít thở một mình Chris.
Yên tĩnh? Hôm nay y không ca hát?
Trái tim Chris đột nhiên co rụt lại, không rảnh lo chuyện khác lập tức mở cửa phòng thẩm vấn đi vào.
Đầu thiếu niên buông xuống, an an tĩnh tĩnh bị trói ở đó.
Không có ca hát, không có lẩm bẩm mắng hắn, cũng không có nhăn mũi oán giận đau đớn.
Thậm chí...... Chris không nghe được tiếng hít thở của y.
Chris cảm thấy hai mắt đau đớn, hắn nghẹn ngào ra tiếng: "Jorah......"
Thiếu niên không phản ứng.
Có lẽ vì thanh âm mình quá thấp, y nghe không được, Chris an ủi chính mình.
Hắn đến gần, đem Khanh Vân không hề phản ứng buông xuống, ôm vào trong lòng, suy sụp dựa vào trên vách tường trượt xuống.
Đầu ngón tay thiếu niên lạnh băng dọa người, Chris lại giống như không cảm nhận được, hắn hôn nhẹ từng đầu ngón tay xanh tím của thiếu niên, như muốn hút nọc độc ra.
Cả người Chris lâm vào một loại hoảng loạn khác thường, hắn đem thuốc mang theo trên người ra, đáng tiếc, hắn cũng không có thuốc giải độc của loại độc hỗn hợp này.
Lấy ra một lọ giải độc trân quý nhất. Thuốc, Chris tiêm toàn bộ vào thân thể thiếu niên.
Hắn chống cái trán dính máu của thiếu niên, không ngừng mút hôn mũi y: "Jorah, lại kiên trì một chút được không? Bảo bối, lại kiên trì một chút, tin tưởng anh......"
Nước mắt nóng bỏng theo trán Khanh Vân chảy xuống, xẹt qua lông mi y, uốn lượn chảy xuống.
Trong lòng Chris, Khanh Vân lặng yên không tiếng động mở hai mắt, đôi mắt sáng quắc, hoàn toàn không có một chút ít mê mang.
Chính là muốn hù chết anh!
Vài suy đoán trong lòng, đã làm tâm tình hai ngày nay Khanh Vân không tốt, hiện tại nhìn người đàn ông đang ôm mình thống khổ rối tinh rối mù, tâm tình y rốt cuộc cảm thấy sảng khoái.
Nhưng không thể làm người đàn ông này thống khổ chết, nếu không kế hoạch không hoàn thành, hai người bọn họ đều xong.
Vì thế Khanh Vân đại phát từ bi giật giật ngón tay.
Nhạy bén phát hiện động tác rất nhỏ của người trong lòng ngực, Chris dừng một lát, trong lòng dâng lên một cổ vui sướng thật lớn.
Hắn lập tức cúi đầu xem xét tình trạng Khanh Vân, khi cúi đầu lại đối mặt với một đôi con ngươi dù trong bóng đêm cũng rất rực rỡ.
Nhìn nhau không nói gì.
Trái tim Chris phanh phanh phanh nhảy đến lợi hại, nhưng cuối cùng, hắn vẫn không nói gì, không giải thích.
Trầm mặc xem xét thân thể thiếu niên một chút, Chris cứ như vậy nhìn ánh mắt trong veo của thiếu niên, đem y treo về lần nữa, rồi xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Vừa ra khỏi tầm mắt Khanh Vân, sống lưng Chris cố gắng dựng thẳng nháy mắt sụp xuống. Hắn dựa vào cửa phòng thẩm vấn, ngồi trên mặt đất, cảm giác nghĩ mà sợ không thể ức chế nảy lên trong lòng Chris.
Còn tốt, còn tốt y vẫn sống.
Chris ngẩng đầu lau mặt, lại phát hiện tay mình cũng đang run rẩy.
Suy sút chớp mắt một cái, Chris tỉnh lên. Hắn suy sút cùng sợ hãi không hề có tác dụng gì, nếu muốn cứu Jorah, nhất định phải lấy được chip.
Chris đứng lên, cả người lại trở nên sắc bén như đao, bước chân kiên định đi tới một hướng.
Mấy ngày này, hắn đã biết vị trí chứa chip, nhưng bên ngoài chip có một tầng mật mã bảo hộ, không cẩn thận sẽ kích phát cảnh báo, cho nên hắn còn phải suy tính một chút......
Aboron sẽ không chỉ đem hy vọng ký thác trên người tiến sĩ Lamir, trong Hồng Hạc đã có đoàn đội có thể chế tạo ra vũ khí gien, tự nhiên sẽ thử phá giải gien chip, cho nên quanh chip luôn có người canh giữ, việc này không thể nghi ngờ mang lại khó khăn rất lớn cho Chris.
Thẩm vấn Jorah đang tiến hành.
Chris mặt vô biểu tình tiếp nhận roi trong tay Aboron, đây không phải cái trước kia, hình cụ thay đổi một loại lại một loại, nhưng Aboron rõ ràng đối với roi yêu thích 10 phần.
Chris đi từng bước một tới chỗ Khanh Vân, trong lòng hắn hiện lên một tia do dự. Cảnh tượng thiếu niên mất đi hô hấp cả người lạnh lẽo tối hôm qua còn rõ ràng trước mắt, Chris biết thân thể thiếu niên đã tới cực hạn, y còn có thể chống đỡ hình phạt hôm nay không?
Hắn ngước mắt nhìn thiếu niên, chuyện tối hôm qua khẳng định làm Khanh Vân sinh ra hoài nghi.
Hiện tại Chris 100% không phải lo lắng Khanh Vân sẽ nói ra chuyện hắn làm bộ đi theo địch, hắn càng lo lắng chính là, vạn nhất thiếu niên đoán được chân tướng, y sẽ dùng tâm tình gì đối mặt hắn?
Lúc trước, Khanh Vân không chút nào che dấu cừu hận và chán ghét đối với hắn, tuy rằng tình cảm đó làm Chris bị dày vò, nhưng hắn càng sợ thiếu niên cả lập trường cừu hận cũng không có, chỉ có thể bị động thừa nhận thống khổ trên người.
Chần chờ một cái chớp mắt cũng không tránh thoát được hai mắt Aboron, thanh âm u Aboron vang lên: "Chris, mày đang đợi cái gì? Mềm lòng?"
Nội tâm Chris rùng mình, hắn vừa muốn động thủ, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng ca.
Là thanh âm Khanh Vân.
Chris không nghĩ tới Khanh Vân sẽ ca hát vào lúc này, thời điểm thẩm vấn thiếu niên luôn cố nén thống khổ, không phát ra một chút thanh âm. Nhưng Chris thích nghe y ca hát, hắn thậm chí trộm chú ý tài khoản Tinh Võng Jorah, biết ước mơ thiếu niên chính là ca hát cho toàn thế giới nghe.
Thanh âm bỗng vang lên hấp dẫn sự chú ý mọi người, đặc biệt là quân nhân Liên Bang phía sau Khanh Vân.
Bởi vì, đây là quốc ca Liên Bang.
Thanh âm mát lạnh của thiếu niên như lúc sáng sớm, trên đường chân trời tỏa ra ánh rạng đông, như quân nhân Liên Bang đứng trong máu và lửa giãy giụa. Tầng tầng lớp lớp hắc ám đều bị thanh âm cuốn hút cực lớn này thanh tẩy, lộ ra ánh sáng tương lai.
Lửa đạn Liên Bang tựa hồ quanh quẩn bên tai mọi người, tạo dựng một bối cảnh lừng lẫy cho tiếng ca thiếu niên.
Cho dù dưới chân dẫm đạp thi thể liệt sĩ, cho dù máu nhuộm đen vạn dặm đất khô, nhưng trong mắt nhân dân vẫn lập lòe hy vọng. Cho dù lưỡi hái Tử Thần giơ trên cao, nhưng không ai muốn từ bỏ.
Không chỉ có thanh âm thiếu niên, càng có mấy thanh âm tục tằng lại leng keng hữu lực cùng hát, là thắt lưng thẳng tắp phía sau Khanh Vân, quân nhân Liên Bang ánh mắt lóe sáng.
Trong đầu Chris hiện lên hàng tỉ dân chúng Liên Bang, hắn nháy mắt minh bạch dụng ý thiếu niên, đây là đang cổ vũ hắn.
Y đang cổ vũ mày, cho nên, Chris mày phải chống đỡ.
"Huỷ giọng nói nó!"
Thanh âm mang theo ác ý Aboron giống như từ địa ngục truyền đến.
Tia sáng hiện lên, thanh âm vốn trong trẻo nháy mắt nghẹn ngào, thanh âm này giống như hấp hối, nhưng vẫn kiên định vang lên.
Tay Chris cầm chuôi roi đang lóe hồ quang, hắn nhìn thiếu niên buông đầu xuống, một giọt nước mắt từ đồng tử màu đen hạ xuống, "Lạch cạch" rơi trên quân ủng màu bạc của hắn.
Tôi muốn ca hát cho toàn thế giới nghe.
Đây là một câu nói trong tài khoản Tinh Võng Jorah, chậm rãi hiện lên trong đầu Chris.
Nhìn đi, mày đã huỷ ước mơ của em ấy.
Cái ý nghĩ này thậm chí khiến linh hồn Chris thoát ra thân thể, nhưng mà, càng xuất hiện chuyện đáng sợ hơn.
Vừa mới điện giật yết hầu, điện quang đồng dạng lập loè đánh trúng tuyến thể sau cổ thiếu niên, tin tức tố cực kỳ điềm mỹ nhanh chóng khuếch tán đến khắp phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất