Chương 56
Thịnh Phong đầy mặt rối rắm nắm tóc mình, nhưng hai chân vẫn thành thật đuổi theo, hắn mới ra khỏi phòng tắm, đã thấy thanh niên vốn đi ra trở về, thần sắc mơ mơ màng màng, như nghi hoặc mình vì sao chưa tắm sạch sẽ đã ra ngoài.
Là y lúc năm tuổi.
Thịnh Phong nháy mắt nhận ra, phản ứng chưa biến mất của thân thể tức khắc làm hắn càng nan kham, rõ ràng biết Khanh Vân bây giờ còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nhưng vẫn chật vật kẹp thân dưới.
Ánh mắt thuần khiết của tiểu hài tử như một thùng nước đá, tạt Thịnh Phong lạnh thấu tim, làm thân thể hắn gần như lập tức bình tĩnh xuống.
“Khanh…… Khanh…… Tiểu Vân.” Thịnh Phong dừng một chút, vẫn không gọi chung hai loại trạng thái của Khanh Vân.
“Đang kêu tôi sao?” Tiểu hài tử bởi Thịnh Phong chợt thay đổi xưng hô ngạc nhiên chớp mắt một cái, nhưng trong giọng nói lại không có không vui, ngược lại mang theo một loại vui sướng nóng lòng muốn thử.
“Ừ…… Về sau kêu cậu như vậy được không?” Thịnh Phong thẳng eo, sờ sờ đỉnh đầu tiểu hài tử.
Khanh Vân cao hứng tiếp nhận xưng hô này, lúc trước "y" thấy cha mẹ người khác luôn sẽ dùng nick name gọi con bọn họ, nhưng trước nay "y" chưa từng được cảm thụ qua.
Nhìn đứa nhỏ vào bồn tắm, Thịnh Phong lúc này mới che giọng ra phòng tắm.
Lúc nãy thanh niên thật sự xuất hiện, lực đạo kia gần như bóp gãy cổ Thịnh Phong, nhưng mà…… Cho dù đã chịu uy hiếp sinh mệnh như thế, Thịnh Phong vẫn không nhấc nổi chút cảnh giác với Khanh Vân.
Hắn đi đến ban công, dưới ánh nắng phác hoạ ra ánh mắt sắc bén lại cao ngạo thanh niên, vẻ ngoài giống nhau, cảm giác mang đến cho Thịnh Phong lại hoàn toàn bất đồng, Khanh Vân năm tuổi làm đáy lòng Thịnh Phong yêu thương, nhưng thanh niên chỉ xuất hiện qua hai lần kia vẫn làm Thịnh Phong đau lòng, rồi lại làm hắn mê luyến, khiến hắn muốn chiếm hữu, muốn…… Xâm phạm.
Nhận thấy dục vọng ngo ngoe rục rịch dưới đáy lòng, Thịnh Phong giơ tay cho mình thêm hai bàn tay, đá bay ý nghĩ muốn mệnh trong đầu.
Thịnh Phong có chút không thể tiếp thu mình bây giờ, hắn trong lòng bực bội, nếu những người khác dám mơ ước Khanh Vân hắn tâm tâm niệm niệm che chở như vậy, hắn có thể đánh nát đầu người nọ!
Nhưng cố tình chính hắn sinh ra loại tâm tư này.
Cho dù bị tâm tình bực bội nhiễu loạn, hai ngày này Thịnh Phong cũng không rảnh rỗi, một là hắn vội chiếu cố Khanh Tiểu Vân một ngày ba bữa, mà Khanh Vân lạnh nhạt cũng sẽ thường thường xuất hiện, làm Thịnh Phong trở tay không kịp; hai là hắn chuẩn bị thành lập đội ngũ cho mình.
Nhưng hôm nay, trong lúc trăm vội, một người Thịnh Phong không muốn nhìn thấy xuất hiện trước cửa.
Là Lư Trường Phong.
Vốn dĩ Thịnh Phong đến căn cứ H vì mang Lư Trường Phong đi, nhưng bây giờ khi khởi hành từ căn cứ H, người Thịnh Phong không muốn mang nhất lại là Lư Trường Phong. Hắn không muốn có bất luận người nào trong đội ngũ ôm địch ý với Khanh Vân, mà Lư Trường Phong vừa vặn dẫm lên điểm mấu chốt Thịnh Phong.
“Anh Phong, khi nào chúng ta xuất phát?” Lư Trường Phong đi đến khoát tay lên bả vai Thịnh Phong như trước, nhưng biểu tình lãnh ngạnh mang theo phòng bị Thịnh Phong khiến gã không tự chủ được buông tay xuống.
Thái độ của Thịnh Phong đối với gã chuyển biến, trực tiếp làm địa vị Lư Trường Phong ở căn cứ H giảm xuống cực lớn, Lư Trường Phong tuy kiêng kị Khanh Vân đột nhiên trở nên cường đại, không tới tìm Thịnh Phong, nhưng gã vẫn luôn ngầm tìm hiểu chuyện Thịnh Phong, cho nên từ từ biết tình huống Khanh Vân.
Ở Lư Trường Phong xem ra, Khanh Vân kia phỏng chừng là có nhân cách phân liệt, Thịnh Phong thập phần yêu thích nhân cách tiểu hài tử, mà người kia lại có quan hệ không quá tốt với Thịnh Phong.
Lư Trường Phong tự giác tìm được khoảng cách giữa hai người, lúc này mới tới cửa tìm Thịnh Phong.
“Anh Phong, anh chuẩn bị mang Khanh Vân cùng đi à?” Lư Trường Phong thử thăm dò hỏi.
“Cậu muốn nói gì?” Thịnh Phong nghe gã nhắc tới Khanh Vân, ánh mắt trở nên âm u. Mấy ngày nay hắn cực kỳ buồn rầu, Khanh Tiểu Vân dính hắn như keo, nhưng Khanh Vân thành niên lại đối hắn thập phần lãnh đạm, trừ bỏ một lần hành động điên cuồng trong phòng tắm, khi Khanh Vân xuất hiện lần nữa quả thực coi Thịnh Phong như không khí.
Thái độ lạnh nhạt này làm Thịnh Phong vô cùng nôn nóng, trái tim như bị đặt trên lửa, nhưng hắn lại xấu hổ mở miệng với dục vọng bí ẩn trong lòng, căn bản không dám mạo muội tiếp cận thanh niên lạnh nhạt.
Bị vấn đề gọn gàng dứt khoát Thịnh Phong làm cả kinh, Lư Trường Phong đơn giản đi thẳng vào vấn đề nói: “Anh Phong, anh cũng biết tình huống của Khanh Vân kia, y chỉ sợ là nhân cách phân liệt, tuy rằng một nhân cách nhìn đáng yêu, nhưng không cản được một nhân cách khác luôn ra làm loạn.”
Lời Lư Trường Phong làm ánh mắt Thịnh Phong biến lãnh.
Nhưng Lư Trường Phong lại tưởng mình nói đúng điểm chết, lời ngoài miệng càng không kiêng nể gì: “Anh xem, có người khác luôn chạy ra quấy rầy anh và Khanh Vân cũng không tốt, em biết một dị năng giả mới tới căn cứ H, có thể ám chỉ tâm lý người, muốn hay không mang Khanh Vân qua, để người nọ giết chết một người khác?”
Hai chữ “Giết chết” này khiến hai mắt Thịnh Phong đỏ lên, hắn không chút nghĩ ngợi kiềm cổ Lư Trường Phong xách lên.
“Ai cho mày đánh chú ý lên người y?” Thịnh Phong không chút che dấu lửa giận trong giọng nói, hắn không nghĩ tới người này dám đánh lên chú ý như vậy.
Lư Trường Phong bị phản ứng Thịnh Phong kinh ngạc nhảy dựng, gã luôn cho rằng Thịnh Phong và Khanh Vân là loại quan hệ này, nên mới sẽ phản cảm nhân cách thứ hai.
Cho dù đã biết Khanh Vân có một nhân cách cường đại, Lư Trường Phong vẫn không từ bỏ ý tưởng đoạt dị năng Khanh Vân, nên mới nghĩ biện pháp này tới thuyết phục Thịnh Phong cùng nhau hợp mưu giết chết Khanh Vân nhân cách cường đại kia.
Nhưng hắn thực sự không nghĩ tới Thịnh Phong sẽ phản ứng thế này.
Lư Trường Phong cảm giác máu trong cơ thể mình chảy ngược, gã biết đây là dị năng Thịnh Phong, cảm giác khủng hoảng khi tử vong buông xuống bao phủ trong lòng gã: “Không, anh Phong, cha em để anh đến cứu em, anh không thể giết em!”
Lư Trường Phong biết Thịnh Phong cực kỳ coi trọng lời hứa, nên mới có thể coi chuyện này như bùa hộ mệnh nói ra, nhưng phản ứng Thịnh Phong vẫn nằm ngoài dự kiến gã.
Thịnh Phong căn bản không đình chỉ dị năng, giọng nói mang theo sát ý của hắn vang lên: “Cha mày muốn tao mang mày trở về, nhưng chưa nói sống hay chết.”
Trọng lời hứa? Kia cũng xem trong hoàn cảnh nào, đối Thịnh Phong mà nói, Khanh Vân còn quan trọng hơn mạng sống của hắn, vì bảo hộ Khanh Vân, hắn có thể không có bất luận điểm mấu chốt gì.
Cảm giác máu chạy ngược qua đi, trong đầu Lư Trường Phong truyền đến đau nhức như bị xé rách, gã không khỏi kêu rên ra tiếng: “Em sai rồi, anh Phong tha em! Em có dị năng, em có không gian dị năng, em có thể giúp anh chứa vật tư!”
Lư Trường Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể bại lộ dị năng của bản thân, gã đích xác có dị năng không gian, đây là do lúc trước gã giết một không gian dị năng giả mới có được. Nó là dị năng đầu tiên Lư Trường Phong đoạt được, sở dĩ gã chưa từng nhắc tới dị năng này, là bởi trong không gian của gã có một thứ, thứ này tuyệt đối không thể để bất luận kẻ nào biết.
Đồng thời, đó cũng là nguyên nhân gã tâm tâm niệm niệm một hai phải có được dị năng Khanh Vân.
Nhưng mà, Thịnh Phong hoàn toàn không vì lời gã mà sinh ra bất luận buông lỏng nào, Lư Trường Phong cảm thấy đau đớn trong đầu càng kịch liệt.
Lúc này, một giọng nói mát lạnh bất ngờ vang lên: “Thả hắn.”
Thịnh Phong sửng sốt, không thể tin nhìn Khanh Vân từ trong phòng đi ra phía sau: “Em…… Em nói chuyện với tôi?”
Thấy vẻ mặt ngây ngốc ngơ ngác của người đàn ông, sắc mặt Khanh Vân càng lạnh hơn, thanh âm y rõ ràng mang theo chút không kiên nhẫn: “Tôi nói thả hắn, anh không nghe thấy sao?”
Y vừa dứt lời, Thịnh Phong nháy mắt liền buông lỏng tay, Lư Trường Phong “Bịch” một tiếng ngã trên mặt đất.
“Tôi, tôi…… Không phải, nó đối với em……” Thịnh Phong chân tay luống cuống, trong lòng bởi vì lần đầu tiên thanh niên đáp lời mà nổi lên vui sướng thật lớn, vui sướng này bành trướng trong lòng hắn, làm hắn cả một câu giải thích cũng nói không rõ.
“Để hắn đi.” Lạnh lùng nhìn lướt qua Thịnh Phong, Khanh Vân xoay người trở về phòng.
Thịnh Phong mãn tâm mãn nhãn đều là Khanh Vân, căn bản không rảnh chú ý Lư Trường Phong bị hắn làm chết khiếp phía sau, theo sát Khanh Vân vào cửa.
Phía sau hắn, Lư Trường Phong đạt được tự do té lộn nhào rời khỏi cửa nhà Thịnh Phong.
Vào cửa, Thịnh Phong nhìn thanh niên ngồi ở chỗ kia, tuy dưới ánh nắng chiếu rọi xuống nhưng vẫn có vẻ lạnh băng dị thường. Hắn khẩn trương nuốt hai khẩu nước bọt, lúc này mới đi lên trước, ngồi đối diện Khanh Vân.
Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Khanh Vân phản ứng hắn.
Thịnh Phong cảm thấy mình bệnh chắc rồi, hắn vẫn chưa coi Khanh Tiểu Vân năm tuổi và Khanh Vân thành niên thành hai người mà đối đãi, hai loại tình cảm của hắn dành cho Khanh Vân tương đồng, dung hợp, nhưng thái độ hắn đối đãi Khanh Tiểu Vân và Khanh Vân lại hoàn toàn khác nhau.
Trước mặt Khanh Tiểu Vân, hình tượng Thịnh Phong là một người trưởng thành, hắn dùng bả vai rộng lớn của mình tạo ra một mảnh trời an toàn ấm áp cho Khanh Tiểu Vân năm tuổi, hết sức che chở Khanh Tiểu Vân, gần như lao lực tâm tư chiếu cố "y".
Nhưng khi đối mặt Khanh Vân, Thịnh Phong cảm thấy mình từ 2m lập tức biến thành 2cm, hắn theo bản năng thật cẩn thận khẩn cầu ưu ái của thanh niên, càng nhiều lúc đối mặt với sự lạnh nhạt thanh niên, vừa vô thố vừa hốt hoảng.
Hắn cảm thấy mình nhược khí vô cùng, nhưng loại thể nghiệm này lại không khiến Thịnh Phong bài xích chút nào, phảng phất hình thức ở chung này đã khắc vào linh hồn, ngược lại khiến hắn vui vẻ chịu đựng.
“Cậu……” Thịnh Phong mới vừa do dự mở miệng, liền nghe được thanh âm đập cánh vang lên.
Con bồ câu Khanh Tiểu Vân nuôi bay đến, dừng trên bàn tròn giữa hai người, hai mắt đậu đinh đen bóng nhìn chằm chằm Khanh Vân. Dường như bồ câu nhìn ra Khanh Vân không giống ngày thường, nghiêng đầu đánh giá Khanh Vân, nhưng vẫn nhảy đến cọ sát vào.
Thịnh Phong vừa thấy bộ dáng bồ câu liền có dự cảm bất ổn.
Quả nhiên, Khanh Vân thành niên không hề có tình yêu để chiếu cố động vật nhỏ, y lạnh lùng liếc bồ câu trên bàn một cái, ghét bỏ lạnh nhạt buột miệng thốt ra: “Cút.”
Bồ câu trên bàn nháy mắt cứng lại, sau đó chạy trốn từ ban công bay ra ngoài, tốc độ cực nhanh thậm chí thiếu chút nữa đụng phải thủy tinh.
“Đừng……” Thịnh Phong theo bản năng duỗi tay ngăn lại, Khanh Tiểu Vân vô cùng thích bồ câu này, lúc ngủ chỉ hận không thể ôm, mà bồ câu hình như cũng bị Khanh Tiểu Vân thuần phục, cho dù bay ra ngoài mấy lần, Khanh Tiểu Vân gọi nó một tiếng sẽ lập tức bay trở về.
Con bồ câu bay ra đi kia nếu biết ý nghĩ Thịnh Phong, nhất định sẽ mắng một câu mmp, trời biết nó có bao nhiêu muốn trốn khỏi tiểu ác ma này, nó là một con bồ câu, lông cũng sắp bị loát trụi được không?
Nhưng mà, chỉ cần Khanh Tiểu Vân mở miệng gọi nó, nó lập tức không khống chế được cánh mình bay về chỗ "y".
Mắt thấy bồ câu bay đi, trong lòng Thịnh Phong bắt đầu phạm sầu, chờ lúc Khanh Tiểu Vân đi ra, không tìm thấy bồ câu, không biết sẽ có phản ứng gì nữa……
Khanh Vân lạnh lùng nhìn Thịnh Phong vươn tay, y cười nhạo một tiếng: “Thế nào? Coi ta thành tiểu hài tử?”
Mấy ngày nay Khanh Vân thường thường xuất hiện, mỗi lần xuất hiện ký ức nhiều ra trong đầu luôn khiến y tức giận, đồng thời…… Cũng càng có loại bình tĩnh sau khi bị thương được xoa dịu.
Hai loại tình cảm có thể nói mâu thuẫn khiến trong lòng Khanh Vân nổi lên một ít cảm giác không rõ, có khi y thậm chí giả thành Khanh Tiểu Vân tiếp cận người đàn ông này, nhưng không nghĩ tới Thịnh Phong cực kỳ nhạy bén, hoặc là nói đặc biệt hiểu Khanh Tiểu Vân, vài lần suýt nữa nhìn thấu Khanh Vân.
Nghĩ vậy, Khanh Vân cắn chặt răng. Nếu không…… Nếu không sợ nhân vật chính chết sẽ khiến Thiên Đạo chú ý, y tuyệt sẽ không bỏ qua cho người đàn ông này.
“Không, anh chưa từng coi em như hài tử.” Nghe Khanh Vân nói, Thịnh Phong trả lời thiệt tình thực lòng, thanh niên này cường đại đến không cần người khác đồng tình, Thịnh Phong tự nhiên sẽ không coi y thành tiểu hài tử, huống hồ, hắn sao sẽ đối với một đứa nhỏ…… Sinh ra loại tâm tư này?
“Phải không?”
Gương mặt Khanh Vân sắc bén, cúi người tới gần người đàn ông có vẻ chân tay luống cuống trước mặt y, y dựa cực gần, môi mỏng gần như dính lên mặt hắn. Khanh Vân nghe thấy tiếng hít thở hắn dần thô nặng, y chọn mi nhìn qua, trong mắt người đàn ông chật vật đến cực điểm, hiển nhiên đặc biệt thẹn thùng với phản ứng này của mình.
Phản ứng như này của người đàn ông mới là thứ Khanh Vân quen thuộc, ngược lại lúc trước người đàn ông như trưởng giả bao dung y, mới làm Khanh Vân cảm thấy không khoẻ.
Mà Thịnh Phong nhìn môi mỏng gần trong gang tấc Khanh Vân, nhìn hai mắt mang cao ngạo trộn lẫn ít dụ hoặc của y, căn bản không khống chế được thân thể mình. Thân thể hắn dường như thành món đồ chơi trong tay thanh niên, nhất cử nhất động đều chịu thao tác Khanh Vân.
Đột nhiên, Thịnh Phong bụm mặt đứng dậy, động tác hắn quá lớn làm ngã cả ghế phía sau.
“Anh…… Anh đi nấu cơm.”
Gian nan phun ra một câu, Thịnh Phong chạy trối chết trong ánh mắt hài hước lại trào phúng Khanh Vân.
Hốt hoảng trốn vào phòng bếp, Thịnh Phong bụm mặt, thở dài ra tiếng. Hắn sao không có tiền đồ thế này? Sẽ không phải sinh ra tật xấu gì rồi? Vì sao luôn xấu mặt ở trước mặt thanh niên? Khanh Vân sẽ thấy hắn thế nào, sẽ coi hắn như tên biến thái sao?
Nhìn một loạt dụng cụ cắt gọt đã cũ trên tường phòng bếp, Thịnh Phong quả thực muốn lấy một cái băm luôn thứ không nghe lời kia của mình
Là y lúc năm tuổi.
Thịnh Phong nháy mắt nhận ra, phản ứng chưa biến mất của thân thể tức khắc làm hắn càng nan kham, rõ ràng biết Khanh Vân bây giờ còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nhưng vẫn chật vật kẹp thân dưới.
Ánh mắt thuần khiết của tiểu hài tử như một thùng nước đá, tạt Thịnh Phong lạnh thấu tim, làm thân thể hắn gần như lập tức bình tĩnh xuống.
“Khanh…… Khanh…… Tiểu Vân.” Thịnh Phong dừng một chút, vẫn không gọi chung hai loại trạng thái của Khanh Vân.
“Đang kêu tôi sao?” Tiểu hài tử bởi Thịnh Phong chợt thay đổi xưng hô ngạc nhiên chớp mắt một cái, nhưng trong giọng nói lại không có không vui, ngược lại mang theo một loại vui sướng nóng lòng muốn thử.
“Ừ…… Về sau kêu cậu như vậy được không?” Thịnh Phong thẳng eo, sờ sờ đỉnh đầu tiểu hài tử.
Khanh Vân cao hứng tiếp nhận xưng hô này, lúc trước "y" thấy cha mẹ người khác luôn sẽ dùng nick name gọi con bọn họ, nhưng trước nay "y" chưa từng được cảm thụ qua.
Nhìn đứa nhỏ vào bồn tắm, Thịnh Phong lúc này mới che giọng ra phòng tắm.
Lúc nãy thanh niên thật sự xuất hiện, lực đạo kia gần như bóp gãy cổ Thịnh Phong, nhưng mà…… Cho dù đã chịu uy hiếp sinh mệnh như thế, Thịnh Phong vẫn không nhấc nổi chút cảnh giác với Khanh Vân.
Hắn đi đến ban công, dưới ánh nắng phác hoạ ra ánh mắt sắc bén lại cao ngạo thanh niên, vẻ ngoài giống nhau, cảm giác mang đến cho Thịnh Phong lại hoàn toàn bất đồng, Khanh Vân năm tuổi làm đáy lòng Thịnh Phong yêu thương, nhưng thanh niên chỉ xuất hiện qua hai lần kia vẫn làm Thịnh Phong đau lòng, rồi lại làm hắn mê luyến, khiến hắn muốn chiếm hữu, muốn…… Xâm phạm.
Nhận thấy dục vọng ngo ngoe rục rịch dưới đáy lòng, Thịnh Phong giơ tay cho mình thêm hai bàn tay, đá bay ý nghĩ muốn mệnh trong đầu.
Thịnh Phong có chút không thể tiếp thu mình bây giờ, hắn trong lòng bực bội, nếu những người khác dám mơ ước Khanh Vân hắn tâm tâm niệm niệm che chở như vậy, hắn có thể đánh nát đầu người nọ!
Nhưng cố tình chính hắn sinh ra loại tâm tư này.
Cho dù bị tâm tình bực bội nhiễu loạn, hai ngày này Thịnh Phong cũng không rảnh rỗi, một là hắn vội chiếu cố Khanh Tiểu Vân một ngày ba bữa, mà Khanh Vân lạnh nhạt cũng sẽ thường thường xuất hiện, làm Thịnh Phong trở tay không kịp; hai là hắn chuẩn bị thành lập đội ngũ cho mình.
Nhưng hôm nay, trong lúc trăm vội, một người Thịnh Phong không muốn nhìn thấy xuất hiện trước cửa.
Là Lư Trường Phong.
Vốn dĩ Thịnh Phong đến căn cứ H vì mang Lư Trường Phong đi, nhưng bây giờ khi khởi hành từ căn cứ H, người Thịnh Phong không muốn mang nhất lại là Lư Trường Phong. Hắn không muốn có bất luận người nào trong đội ngũ ôm địch ý với Khanh Vân, mà Lư Trường Phong vừa vặn dẫm lên điểm mấu chốt Thịnh Phong.
“Anh Phong, khi nào chúng ta xuất phát?” Lư Trường Phong đi đến khoát tay lên bả vai Thịnh Phong như trước, nhưng biểu tình lãnh ngạnh mang theo phòng bị Thịnh Phong khiến gã không tự chủ được buông tay xuống.
Thái độ của Thịnh Phong đối với gã chuyển biến, trực tiếp làm địa vị Lư Trường Phong ở căn cứ H giảm xuống cực lớn, Lư Trường Phong tuy kiêng kị Khanh Vân đột nhiên trở nên cường đại, không tới tìm Thịnh Phong, nhưng gã vẫn luôn ngầm tìm hiểu chuyện Thịnh Phong, cho nên từ từ biết tình huống Khanh Vân.
Ở Lư Trường Phong xem ra, Khanh Vân kia phỏng chừng là có nhân cách phân liệt, Thịnh Phong thập phần yêu thích nhân cách tiểu hài tử, mà người kia lại có quan hệ không quá tốt với Thịnh Phong.
Lư Trường Phong tự giác tìm được khoảng cách giữa hai người, lúc này mới tới cửa tìm Thịnh Phong.
“Anh Phong, anh chuẩn bị mang Khanh Vân cùng đi à?” Lư Trường Phong thử thăm dò hỏi.
“Cậu muốn nói gì?” Thịnh Phong nghe gã nhắc tới Khanh Vân, ánh mắt trở nên âm u. Mấy ngày nay hắn cực kỳ buồn rầu, Khanh Tiểu Vân dính hắn như keo, nhưng Khanh Vân thành niên lại đối hắn thập phần lãnh đạm, trừ bỏ một lần hành động điên cuồng trong phòng tắm, khi Khanh Vân xuất hiện lần nữa quả thực coi Thịnh Phong như không khí.
Thái độ lạnh nhạt này làm Thịnh Phong vô cùng nôn nóng, trái tim như bị đặt trên lửa, nhưng hắn lại xấu hổ mở miệng với dục vọng bí ẩn trong lòng, căn bản không dám mạo muội tiếp cận thanh niên lạnh nhạt.
Bị vấn đề gọn gàng dứt khoát Thịnh Phong làm cả kinh, Lư Trường Phong đơn giản đi thẳng vào vấn đề nói: “Anh Phong, anh cũng biết tình huống của Khanh Vân kia, y chỉ sợ là nhân cách phân liệt, tuy rằng một nhân cách nhìn đáng yêu, nhưng không cản được một nhân cách khác luôn ra làm loạn.”
Lời Lư Trường Phong làm ánh mắt Thịnh Phong biến lãnh.
Nhưng Lư Trường Phong lại tưởng mình nói đúng điểm chết, lời ngoài miệng càng không kiêng nể gì: “Anh xem, có người khác luôn chạy ra quấy rầy anh và Khanh Vân cũng không tốt, em biết một dị năng giả mới tới căn cứ H, có thể ám chỉ tâm lý người, muốn hay không mang Khanh Vân qua, để người nọ giết chết một người khác?”
Hai chữ “Giết chết” này khiến hai mắt Thịnh Phong đỏ lên, hắn không chút nghĩ ngợi kiềm cổ Lư Trường Phong xách lên.
“Ai cho mày đánh chú ý lên người y?” Thịnh Phong không chút che dấu lửa giận trong giọng nói, hắn không nghĩ tới người này dám đánh lên chú ý như vậy.
Lư Trường Phong bị phản ứng Thịnh Phong kinh ngạc nhảy dựng, gã luôn cho rằng Thịnh Phong và Khanh Vân là loại quan hệ này, nên mới sẽ phản cảm nhân cách thứ hai.
Cho dù đã biết Khanh Vân có một nhân cách cường đại, Lư Trường Phong vẫn không từ bỏ ý tưởng đoạt dị năng Khanh Vân, nên mới nghĩ biện pháp này tới thuyết phục Thịnh Phong cùng nhau hợp mưu giết chết Khanh Vân nhân cách cường đại kia.
Nhưng hắn thực sự không nghĩ tới Thịnh Phong sẽ phản ứng thế này.
Lư Trường Phong cảm giác máu trong cơ thể mình chảy ngược, gã biết đây là dị năng Thịnh Phong, cảm giác khủng hoảng khi tử vong buông xuống bao phủ trong lòng gã: “Không, anh Phong, cha em để anh đến cứu em, anh không thể giết em!”
Lư Trường Phong biết Thịnh Phong cực kỳ coi trọng lời hứa, nên mới có thể coi chuyện này như bùa hộ mệnh nói ra, nhưng phản ứng Thịnh Phong vẫn nằm ngoài dự kiến gã.
Thịnh Phong căn bản không đình chỉ dị năng, giọng nói mang theo sát ý của hắn vang lên: “Cha mày muốn tao mang mày trở về, nhưng chưa nói sống hay chết.”
Trọng lời hứa? Kia cũng xem trong hoàn cảnh nào, đối Thịnh Phong mà nói, Khanh Vân còn quan trọng hơn mạng sống của hắn, vì bảo hộ Khanh Vân, hắn có thể không có bất luận điểm mấu chốt gì.
Cảm giác máu chạy ngược qua đi, trong đầu Lư Trường Phong truyền đến đau nhức như bị xé rách, gã không khỏi kêu rên ra tiếng: “Em sai rồi, anh Phong tha em! Em có dị năng, em có không gian dị năng, em có thể giúp anh chứa vật tư!”
Lư Trường Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể bại lộ dị năng của bản thân, gã đích xác có dị năng không gian, đây là do lúc trước gã giết một không gian dị năng giả mới có được. Nó là dị năng đầu tiên Lư Trường Phong đoạt được, sở dĩ gã chưa từng nhắc tới dị năng này, là bởi trong không gian của gã có một thứ, thứ này tuyệt đối không thể để bất luận kẻ nào biết.
Đồng thời, đó cũng là nguyên nhân gã tâm tâm niệm niệm một hai phải có được dị năng Khanh Vân.
Nhưng mà, Thịnh Phong hoàn toàn không vì lời gã mà sinh ra bất luận buông lỏng nào, Lư Trường Phong cảm thấy đau đớn trong đầu càng kịch liệt.
Lúc này, một giọng nói mát lạnh bất ngờ vang lên: “Thả hắn.”
Thịnh Phong sửng sốt, không thể tin nhìn Khanh Vân từ trong phòng đi ra phía sau: “Em…… Em nói chuyện với tôi?”
Thấy vẻ mặt ngây ngốc ngơ ngác của người đàn ông, sắc mặt Khanh Vân càng lạnh hơn, thanh âm y rõ ràng mang theo chút không kiên nhẫn: “Tôi nói thả hắn, anh không nghe thấy sao?”
Y vừa dứt lời, Thịnh Phong nháy mắt liền buông lỏng tay, Lư Trường Phong “Bịch” một tiếng ngã trên mặt đất.
“Tôi, tôi…… Không phải, nó đối với em……” Thịnh Phong chân tay luống cuống, trong lòng bởi vì lần đầu tiên thanh niên đáp lời mà nổi lên vui sướng thật lớn, vui sướng này bành trướng trong lòng hắn, làm hắn cả một câu giải thích cũng nói không rõ.
“Để hắn đi.” Lạnh lùng nhìn lướt qua Thịnh Phong, Khanh Vân xoay người trở về phòng.
Thịnh Phong mãn tâm mãn nhãn đều là Khanh Vân, căn bản không rảnh chú ý Lư Trường Phong bị hắn làm chết khiếp phía sau, theo sát Khanh Vân vào cửa.
Phía sau hắn, Lư Trường Phong đạt được tự do té lộn nhào rời khỏi cửa nhà Thịnh Phong.
Vào cửa, Thịnh Phong nhìn thanh niên ngồi ở chỗ kia, tuy dưới ánh nắng chiếu rọi xuống nhưng vẫn có vẻ lạnh băng dị thường. Hắn khẩn trương nuốt hai khẩu nước bọt, lúc này mới đi lên trước, ngồi đối diện Khanh Vân.
Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Khanh Vân phản ứng hắn.
Thịnh Phong cảm thấy mình bệnh chắc rồi, hắn vẫn chưa coi Khanh Tiểu Vân năm tuổi và Khanh Vân thành niên thành hai người mà đối đãi, hai loại tình cảm của hắn dành cho Khanh Vân tương đồng, dung hợp, nhưng thái độ hắn đối đãi Khanh Tiểu Vân và Khanh Vân lại hoàn toàn khác nhau.
Trước mặt Khanh Tiểu Vân, hình tượng Thịnh Phong là một người trưởng thành, hắn dùng bả vai rộng lớn của mình tạo ra một mảnh trời an toàn ấm áp cho Khanh Tiểu Vân năm tuổi, hết sức che chở Khanh Tiểu Vân, gần như lao lực tâm tư chiếu cố "y".
Nhưng khi đối mặt Khanh Vân, Thịnh Phong cảm thấy mình từ 2m lập tức biến thành 2cm, hắn theo bản năng thật cẩn thận khẩn cầu ưu ái của thanh niên, càng nhiều lúc đối mặt với sự lạnh nhạt thanh niên, vừa vô thố vừa hốt hoảng.
Hắn cảm thấy mình nhược khí vô cùng, nhưng loại thể nghiệm này lại không khiến Thịnh Phong bài xích chút nào, phảng phất hình thức ở chung này đã khắc vào linh hồn, ngược lại khiến hắn vui vẻ chịu đựng.
“Cậu……” Thịnh Phong mới vừa do dự mở miệng, liền nghe được thanh âm đập cánh vang lên.
Con bồ câu Khanh Tiểu Vân nuôi bay đến, dừng trên bàn tròn giữa hai người, hai mắt đậu đinh đen bóng nhìn chằm chằm Khanh Vân. Dường như bồ câu nhìn ra Khanh Vân không giống ngày thường, nghiêng đầu đánh giá Khanh Vân, nhưng vẫn nhảy đến cọ sát vào.
Thịnh Phong vừa thấy bộ dáng bồ câu liền có dự cảm bất ổn.
Quả nhiên, Khanh Vân thành niên không hề có tình yêu để chiếu cố động vật nhỏ, y lạnh lùng liếc bồ câu trên bàn một cái, ghét bỏ lạnh nhạt buột miệng thốt ra: “Cút.”
Bồ câu trên bàn nháy mắt cứng lại, sau đó chạy trốn từ ban công bay ra ngoài, tốc độ cực nhanh thậm chí thiếu chút nữa đụng phải thủy tinh.
“Đừng……” Thịnh Phong theo bản năng duỗi tay ngăn lại, Khanh Tiểu Vân vô cùng thích bồ câu này, lúc ngủ chỉ hận không thể ôm, mà bồ câu hình như cũng bị Khanh Tiểu Vân thuần phục, cho dù bay ra ngoài mấy lần, Khanh Tiểu Vân gọi nó một tiếng sẽ lập tức bay trở về.
Con bồ câu bay ra đi kia nếu biết ý nghĩ Thịnh Phong, nhất định sẽ mắng một câu mmp, trời biết nó có bao nhiêu muốn trốn khỏi tiểu ác ma này, nó là một con bồ câu, lông cũng sắp bị loát trụi được không?
Nhưng mà, chỉ cần Khanh Tiểu Vân mở miệng gọi nó, nó lập tức không khống chế được cánh mình bay về chỗ "y".
Mắt thấy bồ câu bay đi, trong lòng Thịnh Phong bắt đầu phạm sầu, chờ lúc Khanh Tiểu Vân đi ra, không tìm thấy bồ câu, không biết sẽ có phản ứng gì nữa……
Khanh Vân lạnh lùng nhìn Thịnh Phong vươn tay, y cười nhạo một tiếng: “Thế nào? Coi ta thành tiểu hài tử?”
Mấy ngày nay Khanh Vân thường thường xuất hiện, mỗi lần xuất hiện ký ức nhiều ra trong đầu luôn khiến y tức giận, đồng thời…… Cũng càng có loại bình tĩnh sau khi bị thương được xoa dịu.
Hai loại tình cảm có thể nói mâu thuẫn khiến trong lòng Khanh Vân nổi lên một ít cảm giác không rõ, có khi y thậm chí giả thành Khanh Tiểu Vân tiếp cận người đàn ông này, nhưng không nghĩ tới Thịnh Phong cực kỳ nhạy bén, hoặc là nói đặc biệt hiểu Khanh Tiểu Vân, vài lần suýt nữa nhìn thấu Khanh Vân.
Nghĩ vậy, Khanh Vân cắn chặt răng. Nếu không…… Nếu không sợ nhân vật chính chết sẽ khiến Thiên Đạo chú ý, y tuyệt sẽ không bỏ qua cho người đàn ông này.
“Không, anh chưa từng coi em như hài tử.” Nghe Khanh Vân nói, Thịnh Phong trả lời thiệt tình thực lòng, thanh niên này cường đại đến không cần người khác đồng tình, Thịnh Phong tự nhiên sẽ không coi y thành tiểu hài tử, huống hồ, hắn sao sẽ đối với một đứa nhỏ…… Sinh ra loại tâm tư này?
“Phải không?”
Gương mặt Khanh Vân sắc bén, cúi người tới gần người đàn ông có vẻ chân tay luống cuống trước mặt y, y dựa cực gần, môi mỏng gần như dính lên mặt hắn. Khanh Vân nghe thấy tiếng hít thở hắn dần thô nặng, y chọn mi nhìn qua, trong mắt người đàn ông chật vật đến cực điểm, hiển nhiên đặc biệt thẹn thùng với phản ứng này của mình.
Phản ứng như này của người đàn ông mới là thứ Khanh Vân quen thuộc, ngược lại lúc trước người đàn ông như trưởng giả bao dung y, mới làm Khanh Vân cảm thấy không khoẻ.
Mà Thịnh Phong nhìn môi mỏng gần trong gang tấc Khanh Vân, nhìn hai mắt mang cao ngạo trộn lẫn ít dụ hoặc của y, căn bản không khống chế được thân thể mình. Thân thể hắn dường như thành món đồ chơi trong tay thanh niên, nhất cử nhất động đều chịu thao tác Khanh Vân.
Đột nhiên, Thịnh Phong bụm mặt đứng dậy, động tác hắn quá lớn làm ngã cả ghế phía sau.
“Anh…… Anh đi nấu cơm.”
Gian nan phun ra một câu, Thịnh Phong chạy trối chết trong ánh mắt hài hước lại trào phúng Khanh Vân.
Hốt hoảng trốn vào phòng bếp, Thịnh Phong bụm mặt, thở dài ra tiếng. Hắn sao không có tiền đồ thế này? Sẽ không phải sinh ra tật xấu gì rồi? Vì sao luôn xấu mặt ở trước mặt thanh niên? Khanh Vân sẽ thấy hắn thế nào, sẽ coi hắn như tên biến thái sao?
Nhìn một loạt dụng cụ cắt gọt đã cũ trên tường phòng bếp, Thịnh Phong quả thực muốn lấy một cái băm luôn thứ không nghe lời kia của mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất