Sau Khi Phân Hóa Thành A, Tôi Cùng Alpha Mình Thích Thầm Nhiều Năm Ở Bên Nhau
Chương 29: Phiên ngoại 2
Alpha mang thai không phải chưa từng có, thành thật mà nói thì mấy năm gần đây trường hợp này xảy ra không ít, bởi vì có nhiều Alpha có khoang sinh sản phát triển không hoàn chỉnh. Nhưng Triệu Sở Chu chưa bao giờ nghĩ rằng vấn đề này lại rơi vào người mình.
Lòng bàn tay tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, có hoảng loạn có sợ hãi. Anh thất thần bước ra khỏi phòng khám, ngồi ngẩn ra trên băng ghế dài.
Tô Ngọc Kiệu cũng không có vui sướng như trong tưởng tượng, ngược lại vẻ mặt có chút nghiêm túc. Sau khi hỏi qua bác sĩ một vài vấn đề, hắn liền ngồi xổm trước mặt Triệu Sở Chu.
Bệnh viện người đến người đi, hầu hết bệnh nhân đến sản khoa đều là người chuẩn bị làm cha làm mẹ, mang theo vẻ mặt vui vẻ hạnh phúc. Nhưng Triệu Sở Chu lại như rơi vào hầm băng, giữa ngày hè tháng bảy nóng nực mà anh lại cảm thấy lạnh lẽo.
Mẹ, mẹ là gì? Mẹ là một người ấm áp lại dịu dàng, có tình yêu vô hạn, sự trưởng thành của con cái đều mang theo từng nhịp thở của mẹ. Triệu Sở Chu tự thấy bản thân chẳng có điểm nào cả, anh căn bản không thể đảm đương một thiên chức như vậy, anh làm không được.
Thắt lưng được một bàn tay ấm áp đặt lên. Lúc này Triệu Sở Chu mới phát hiện lưng mình đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Anh cúi mặt xuống, như một con mèo hoang bị dính mưa, co rúm lại muốn lùi bước.
Tô Ngọc Kiệu nắm tay anh đặt lên sườn mặt mình, hôn nhẹ lên từng kẽ ngón tay.
"Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì." Tô Ngọc Kiệu không biết làm như nào mới có thể khiến anh tỉnh táo lại. Triệu Sở Chu muốn rút tay về, nhưng rút không được, cố nén giọng nói: "Sao lại không có chuyện gì, này là một vấn đề lớn, rất lớn."
Xung quanh toàn người với người, Tô Ngọc Kiệu không muốn Triệu Sở Chu phải kìm nén, hắn liền dẫn anh đến chân cầu thang không người của bệnh viện, xoa xoa lưng anh: "Anh sợ cái gì, nói cho em biết được không? Bảo bối, nói em nghe sao anh lại sợ thành như vậy đi."
Triệu Sở Chu bị hắn vây lại trong lồng ngực, cảm xúc như được phát tiết tràn ra ào ào như nước lũ tìm được ống thoát, mắt anh đỏ hoe giải thích: "Sao anh có thể biết cách yêu thương nó được đây? Nó bây giờ mới chỉ là một bào thai, lớn lên trong cơ thể của anh, anh không biết làm sao để đối mặt với nó, anh... Anh là Alpha, mà cho dù anh có là Omega đi nữa, ngay từ đầu anh đã không học được cách yêu thương con mình như thế nào." . ????hử đọc tru????ện không quảng cáo tại ( ????????u???????????? UY????????.????n )
Giọng anh đứt quãng nói một tràng dài, khóe mắt phiếm hồng nhưng không có nước mắt, như vậy lại càng khiến cho người đau lòng. Tô Ngọc Kiệu hiểu được sự hoang mang và bất an của anh trong từng lời anh nói ra.
Cơ thể đột ngột chuyển biến, lại rơi vào khía cạnh anh mù mịt không biết gì, thậm chí còn phải chịu ánh mắt kì lạ của người khác, lại còn là nghịch lý của thế giới mà anh vẫn luôn tin trong những năm qua.
Tình mẫu tử đối với anh xa xôi như vậy, làm sao để anh biết được cách dành tình cảm tương tự cho một người khác đây?
Tô Ngọc Kiệu ôm anh vào ngực, xoa xoa gáy anh rồi đặt một nụ hôn lên mái tóc.
Hắn hiểu nỗi đau của Triệu Sở Chu. Đúng vậy, mặc dù anh đã cất nó đi thật sâu nhưng đó vẫn là nỗi đau, anh không biết mình phải làm gì đối với một đứa trẻ, hơn nữa anh còn phải chấp nhận rủi ro lớn khi muốn sinh nó ra, kết cục cũng không biết là tốt hay xấu.
Mang thai, giống như một lần đánh cược lớn. Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là đặt cả cuộc đời của một sinh mạng.
Hai người lẳng lặng đứng một lúc, xong Tô Ngọc Kiệu hỏi anh: "Vậy anh có muốn giữ nó không?"
Triệu Sở Chu ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc Kiệu, đột nhiên anh lại không kìm được nước mắt. Anh che lại bung mình, hỏi hắn: "Nếu anh không cần nó, chẳng phải anh lại giống mẹ mình hồi xưa hay sao?"
"Không phải." Tô Ngọc Kiệu xoa gáy để anh thả lỏng tâm tình: "Không ai quy định rằng khi làm một người mẹ thì không được lo lắng cho bản thân mình, hơn nữa không phải mẹ không thương anh. Triệu Sở Chu, có người yêu anh mà."
Vén lại tóc mái trên trán, Triệu Sở Chu nhìn qua như một đứa nhỏ. Anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng, lặng đi một lúc lâu mới hạ quyết tâm nói: "Ngày mai anh sẽ đến công ty bàn chuyện thăng chức với lãnh đạo, sau đó tính tiếp."
"Anh muốn giữ đứa bé."
Lời tác giả:
Triệu Sở Chu thật sự là nhân vật không phù hợp với thiên chức làm mẹ nhất trong số tất cả những nhân vật mà tôi đã viết.
Có thể mọi người sẽ thấy khi mang thai sẽ bù đắp được phần tình cảm thiếu hụt trước kia, nhưng trong lòng tôi, Triệu Sở Chu không cần bù đắp, anh ấy đã đủ kiêu ngạo rồi.
Cuối cùng anh ấy cũng chọn giữ lại đứa trẻ, có thể là một sự đồng cảm, anh ấy không muốn lại có thêm một đứa nhỏ trải qua một gia đình tan vỡ, hơn nữa anh yêu Tô Ngọc Kiệu.
Được rồi không nhiều lời nữa, chương sau bắt đầu chính thức viết về câu chuyện nhỏ ngọt ngào trong thời gian mang thai.
Lòng bàn tay tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, có hoảng loạn có sợ hãi. Anh thất thần bước ra khỏi phòng khám, ngồi ngẩn ra trên băng ghế dài.
Tô Ngọc Kiệu cũng không có vui sướng như trong tưởng tượng, ngược lại vẻ mặt có chút nghiêm túc. Sau khi hỏi qua bác sĩ một vài vấn đề, hắn liền ngồi xổm trước mặt Triệu Sở Chu.
Bệnh viện người đến người đi, hầu hết bệnh nhân đến sản khoa đều là người chuẩn bị làm cha làm mẹ, mang theo vẻ mặt vui vẻ hạnh phúc. Nhưng Triệu Sở Chu lại như rơi vào hầm băng, giữa ngày hè tháng bảy nóng nực mà anh lại cảm thấy lạnh lẽo.
Mẹ, mẹ là gì? Mẹ là một người ấm áp lại dịu dàng, có tình yêu vô hạn, sự trưởng thành của con cái đều mang theo từng nhịp thở của mẹ. Triệu Sở Chu tự thấy bản thân chẳng có điểm nào cả, anh căn bản không thể đảm đương một thiên chức như vậy, anh làm không được.
Thắt lưng được một bàn tay ấm áp đặt lên. Lúc này Triệu Sở Chu mới phát hiện lưng mình đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Anh cúi mặt xuống, như một con mèo hoang bị dính mưa, co rúm lại muốn lùi bước.
Tô Ngọc Kiệu nắm tay anh đặt lên sườn mặt mình, hôn nhẹ lên từng kẽ ngón tay.
"Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì." Tô Ngọc Kiệu không biết làm như nào mới có thể khiến anh tỉnh táo lại. Triệu Sở Chu muốn rút tay về, nhưng rút không được, cố nén giọng nói: "Sao lại không có chuyện gì, này là một vấn đề lớn, rất lớn."
Xung quanh toàn người với người, Tô Ngọc Kiệu không muốn Triệu Sở Chu phải kìm nén, hắn liền dẫn anh đến chân cầu thang không người của bệnh viện, xoa xoa lưng anh: "Anh sợ cái gì, nói cho em biết được không? Bảo bối, nói em nghe sao anh lại sợ thành như vậy đi."
Triệu Sở Chu bị hắn vây lại trong lồng ngực, cảm xúc như được phát tiết tràn ra ào ào như nước lũ tìm được ống thoát, mắt anh đỏ hoe giải thích: "Sao anh có thể biết cách yêu thương nó được đây? Nó bây giờ mới chỉ là một bào thai, lớn lên trong cơ thể của anh, anh không biết làm sao để đối mặt với nó, anh... Anh là Alpha, mà cho dù anh có là Omega đi nữa, ngay từ đầu anh đã không học được cách yêu thương con mình như thế nào." . ????hử đọc tru????ện không quảng cáo tại ( ????????u???????????? UY????????.????n )
Giọng anh đứt quãng nói một tràng dài, khóe mắt phiếm hồng nhưng không có nước mắt, như vậy lại càng khiến cho người đau lòng. Tô Ngọc Kiệu hiểu được sự hoang mang và bất an của anh trong từng lời anh nói ra.
Cơ thể đột ngột chuyển biến, lại rơi vào khía cạnh anh mù mịt không biết gì, thậm chí còn phải chịu ánh mắt kì lạ của người khác, lại còn là nghịch lý của thế giới mà anh vẫn luôn tin trong những năm qua.
Tình mẫu tử đối với anh xa xôi như vậy, làm sao để anh biết được cách dành tình cảm tương tự cho một người khác đây?
Tô Ngọc Kiệu ôm anh vào ngực, xoa xoa gáy anh rồi đặt một nụ hôn lên mái tóc.
Hắn hiểu nỗi đau của Triệu Sở Chu. Đúng vậy, mặc dù anh đã cất nó đi thật sâu nhưng đó vẫn là nỗi đau, anh không biết mình phải làm gì đối với một đứa trẻ, hơn nữa anh còn phải chấp nhận rủi ro lớn khi muốn sinh nó ra, kết cục cũng không biết là tốt hay xấu.
Mang thai, giống như một lần đánh cược lớn. Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là đặt cả cuộc đời của một sinh mạng.
Hai người lẳng lặng đứng một lúc, xong Tô Ngọc Kiệu hỏi anh: "Vậy anh có muốn giữ nó không?"
Triệu Sở Chu ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc Kiệu, đột nhiên anh lại không kìm được nước mắt. Anh che lại bung mình, hỏi hắn: "Nếu anh không cần nó, chẳng phải anh lại giống mẹ mình hồi xưa hay sao?"
"Không phải." Tô Ngọc Kiệu xoa gáy để anh thả lỏng tâm tình: "Không ai quy định rằng khi làm một người mẹ thì không được lo lắng cho bản thân mình, hơn nữa không phải mẹ không thương anh. Triệu Sở Chu, có người yêu anh mà."
Vén lại tóc mái trên trán, Triệu Sở Chu nhìn qua như một đứa nhỏ. Anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng, lặng đi một lúc lâu mới hạ quyết tâm nói: "Ngày mai anh sẽ đến công ty bàn chuyện thăng chức với lãnh đạo, sau đó tính tiếp."
"Anh muốn giữ đứa bé."
Lời tác giả:
Triệu Sở Chu thật sự là nhân vật không phù hợp với thiên chức làm mẹ nhất trong số tất cả những nhân vật mà tôi đã viết.
Có thể mọi người sẽ thấy khi mang thai sẽ bù đắp được phần tình cảm thiếu hụt trước kia, nhưng trong lòng tôi, Triệu Sở Chu không cần bù đắp, anh ấy đã đủ kiêu ngạo rồi.
Cuối cùng anh ấy cũng chọn giữ lại đứa trẻ, có thể là một sự đồng cảm, anh ấy không muốn lại có thêm một đứa nhỏ trải qua một gia đình tan vỡ, hơn nữa anh yêu Tô Ngọc Kiệu.
Được rồi không nhiều lời nữa, chương sau bắt đầu chính thức viết về câu chuyện nhỏ ngọt ngào trong thời gian mang thai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất