Tình Yêu Trên Mạng Của Giáo Bá Lật Xe Rồi
Chương 45: Tiễn mạng đi xa vạn dặm
Đối phương mặc trên mình một bộ đồng phục thể dục trắng, chân đeo đôi giày ván trượt cùng màu, cả người ở dưới ánh mặt trời hơi hơi tỏa ra ánh sáng, tựa như thần tiên vô ý lạc xuống thế gian, ngồi dưới đất, dáng vẻ trong trẻo thuần khiết, khiến người khác không dám tới gần, sợ làm cậu ấy bẩn mất.
Mũ lưỡi trai màu trắng được ép thấp xuống, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, bóng đen của vành mũ hắt xuống mặt, ngũ quan tuấn tú trắng trẻo như ẩn như hiện dưới bóng đen ấy, miệng hồng chu ra khẽ mở giống quả anh đào nhỏ, hệt như đang lẩm bẩm gì đó. Phồng má lên, như thể bên trong khuôn miệng có một quả bóng nhỏ, đầu lưỡi đảo qua đảo lại.
Trình Dã đã sớm dừng bước, không hề tự chủ mà phơi người dưới ánh mặt trời, trái tim rung lên từng nhịp đập khiến tai ong ong.
Nhất thời, tiếng ve râm ran trên những tán cây như dần biến mất, cảm giác đau rát trên da do phơi nắng cũng dường như không còn nữa.
"Thịch! Thịch! Thịch!"
Chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt cùng tiếng thở dốc nhè nhẹ.
Úc Dương......
Tại sao cậu ấy lại ở chỗ này? Tới chặn đường mình?
Lần trước đẩy cậu ấy ra, hẳn là cậu ấy giận rất lâu? Bộ dạng tức giận cũng rất giống với lúc phồng má ngậm kẹo.
Nhưng một nam sinh còn có thể dùng từ dễ thương để hình dung ư?
Một người lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng lại đáng yêu, thích ngậm kẹo? Trình Dã ngập ngừng nghĩ.
Cậu phát hiện suy nghĩ của mình ngày càng kỳ quái, muốn kéo chút suy nghĩ ấy về, rồi lại không biết trong tình huống bình thường như này tự dung mình lại nghĩ gì vậy, cả người lâm vào trạng thái thất thần.
Trình Dã chưa từng vì bất cứ thứ gì mà sinh ra nhiều tâm tư như vậy, điều này làm cho cậu ấy cảm thấy mình không còn là mình nữa rồi.
Úc Dương rốt cuộc có ma lực gì hấp dẫn mình vậy chứ?
Trình Dã nghĩ vậy, nhấc chân tiếp tục tiến về phía trước, vẫn như cũ, khuôn mặt vô cảm, lạnh nhạt xa cách.
Thiếu niên ngồi trên ván trượt nghe được động tĩnh, tò mò quay đầu, đôi mắt lấp lánh ánh nước kia lập tức trừng đến tròn xoe.
Úc Dương đột nhiên đứng lên từ trên mặt đất, phủi phủi mông, bụi bẩn dính trên quần rơi xuống.
Kẹo còn ngậm ở trong miệng, cả người ngây ra nhìn Trình Dã, lại xoay đầu nhìn nhìn phía sau phòng học, vẻ mặt mờ mịt.
Trình Dã nhìn cậu một cái, lạnh nhạt mà quẹo vào, muốn vào cửa sau phòng học, thậm chí còn không muốn chào hỏi.
Được rồi, cậu đủ lạnh lùng rồi, tôi không thèm để ý tới cậu là được.
Úc Dương than thở một câu, nói trước khi kịp nghĩ: "Này——"
Mới vừa mở miệng, Úc Dương liền kịp thời dừng lại, nghĩ thầm, còn may là nói không lớn, bằng không mất mặt muốn chết.
Chẳng ai ngờ, Trình Dã đang muốn bước vào cửa sau thế mà lại dừng bước, xoay người đi tới, đứng yên: "Sao thế?"
Úc Dương dùng đầu lưỡi đảo kẹo mút qua lại, đút tay túi quần, nghiêng đầu nhìn Trình Dã, hỏi: "Đây...... Không phải khu cấp hai hả?"
Trình Dã nhìn Úc Dương chẳng khác gì đồ ngốc: "Không phải." Nói rồi giơ tay chỉ chỉ biển lớp trên cửa phòng học.
Lớp 11.30.
Que kẹo mút lập tức rơi xuống đất.
Úc Dương trong lòng chỉ quẩn quanh một suy nghĩ, gửi tặng đầu đi xa ngàn dặm, vật chẳng đáng gì, chỉ có tình là nặng.*
Đi xa ơi là xa từ cơ sở cũ đến cơ sở mới chỉ là để mất mặt trước cậu ta!
"Không được tùy tiện ném rác lung tung." Giọng Trình Dã lạnh nhạt trầm thấp vang lên.
Úc Dương xoa xoa cánh tay, khom lưng nhặt que kẹo mút, nhỏ giọng thầm nói: "Nó mới rơi từ trong miệng ra, rác là rác thế nào?"
Đôi mắt Trình Dã khẽ đảo, đang định nói gì đó, Úc Dương cầm que kẹo mút đi ngang qua, tới hướng cửa sau của phòng học đối diện với thùng rác cỡ lớn, mở mạnh nắp ném kẹo vào.
"Nói chuyện lạnh như băng vậy làm gì, tôi không nợ cậu đâu nhé." Lúc đi ngang qua, Úc Dương nhịn không được nhỏ giọng nói.
Chính bản thân cậu cũng chưa để ý tới, giọng nói của cậu mang theo cả rổ hờn dỗi.
Trình Dã lại muốn nói gì đó, nhưng cùng lúc ấy, tiếng chuông tan học vang lên.
Chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, mọi người từ phòng học đều xông ra ngoài, thẳng đến nhà ăn.
Úc Dương nhìn ngó khắp nơi, ngẩn người ra đấy, trưng vẻ mặt ngô ngố đứng tại chỗ: "Hình như tôi lạc đường..."
*
Tại khu nhà ăn của cơ sở mới, tiếng người ồn ào, Úc Dương bày vẻ mặt nhạt thếch ngồi ở bàn ăn cạnh cửa sổ.
Mấy bàn ăn xung quanh đầy nữ sinh vây kín nhìn lén Úc Dương, ríu rít tán gẫu, âm thanh khó có thể che giấu sự hưng phấn kích động truyền vào lỗ tai Úc Dương.
Trên mặt cậu duy trì biểu cảm lạnh nhạt kia, nhưng trong lòng lại tưng bừng nở hoa.
Khen tôi! Tôi đây chính là nam thần vườn trường của các gái đấy!
Không riêng gì ở cơ sở cũ, thần tiên giáo thảo vừa xuất hiện đã nhanh chóng khiến cho toàn thể nữ sinh ở cơ sở mới kích động.
(Là giáo thảo hả ẻm ảo tưởng hay là cv sai? Chắc ẻm lại ảo tưởng rồi tr đất ơi)
Trình Dã bưng mâm đồ ăn đi qua đám người, ngồi vào bàn ăn, đặt mâm đồ ăn ở trước mặt Úc Dương, bày thìa đũa cho người ta.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, âm thanh của mọi người xung quanh đều như thủy triều, tản sang bốn phía ngay và luôn.
Úc Dương bỏ lớp vỏ ngụy trang lạnh lùng, thần tiên giáo thảo rơi vào nhân gian kia hóa thành Husky, ngượng ngùng ha ha hai tiếng, hỏi: "Đây là cái gì zậy?"
Rất rõ ràng, là một phần cá kho và một phần rau cần.
Úc Dương cũng cảm thấy mình hết cái nói rồi, sờ sờ mũi, cầm đũa khảy khảy rau cần, bỏ hành thái và hoa tiêu sang một bên, tiếp theo bắt đầu nhặt nhạnh xương cá.
Gân xanh trên trán Trình Dã giật giật, hỏi: "Không thích?"
Úc Dương có hơi ngạc nhiên trả lời: "Không đâu mà."
Ánh mắt Trình Dã quét qua nhìn cái đống thức ăn chất như đồi nhỏ nhấp nhô kia, không nói gì.
Úc Dương lại hiểu ý cậu ấy rồi, nhỏ giọng bảo vệ sự trong sạch cho mình: "Hoa tiêu ăn vào vị rất nồng, hành thái xào để lại hậu vị kinh khiếp đi được."
Trình Dã liếc mắt nhìn cậu, không nói gì cả. Nghĩ thầm, thiếu gia cục vàng cục bạc này để ý nhiều ghê, xem ra là không bị đói quá.
Lần này Trình Dã mời, hiếm khi thấy cậu ấy ăn xong là không nhấc đít đi ngay, Úc Dương được cậu ấy chiều theo còn có chút kinh ngạc*, mồm to nhanh chóng ăn cơm, nhưng dù sao cũng người có thói quen nhai kỹ nuốt chậm, ăn được một lát thì tí nữa bị nghẹn.
Lúc sắp giải quyết xong chỗ cơm, Trình Dã đột nhiên đứng dậy rời đi, Úc Dương chớp chớp hai con mắt, nghĩ thầm, đây là chê tôi ăn chậm quá, chờ không nổi nữa hở?
Nhưng mà đại ca à, mâm của cậu, cậu cũng không bê đi, tố chất cũng không được tốt lắm ha?
Đôi mắt Úc Dương đuổi theo bóng dáng Trình Dã, phát hiện ra một sự kỳ lạ, dù là Trình Dã đi qua đám đông, nhưng đám đông chen chúc kia lại nhường ra một đường trống.
Úc Dương nghẹn họng nhìn cảnh tượng thần kỳ kia, cảm thấy giống như đã từng nhìn qua, nhưng không nhớ mình gặp cảnh tượng này ở đâu. Không khỏi cảm thán nói, tảng băng tỏa hơi lạnh lộ ra cả ngoài, dám tới gần sẽ bị đóng băng!
(Chém, mọi người ơi có chém ạ, câu gốc là lạnh lùng chân chính, kiểu mà người lạnh lùng thật, riu 100% hỏng cần giả bộ như ai đó á mọi người.)
Úc Dương não bổ trong chốc lát, rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm, Úc Dương đặc biệt rất rộng lượng. Mặc kệ Trình Dã bao nhiêu lần chứng kiến cảnh cậu xấu mặt, cậu cũng sẽ không để trong lòng.
Úc Giai Giai gọi điện tới: "Anh, hình như anh không ở khu của bọn em hả?"
"Khu trường của bọn em... Là cái bên trái kia, hay là cái bên phải?" Úc Dương nhìn trong nhà ăn toàn học sinh cấp ba giống mình. Sớm đã có suy đoán, nhưng cũng muốn hỏi lại một lần!
Úc Giai Giai nói không nên lời: "Đương nhiên là bên trái. Bên phải là cấp ba, anh, đừng nói là anh chạy tới khu cấp ba đấy nhé?"
Úc Dương lựa chọn giữ gìn mặt mũi nên nín thinh không hó hé nửa lời.
"Anh cũng hay đấy, đừng khó chịu với em, bây giờ em không cần anh cứu cái mạng chóa nữa." Úc Giai Giai rộng lượng mà nói, "Anh chạy nhanh về trường đi. A, phải rồi, ăn trưa, không mấy anh tới trường em ăn một bữa rồi về? Em mời anh."
Úc Dương hít sâu một hơi, lấy đũa chọc chọc rau cần, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Không cần, có người mời rồi."
"Ai, ai mời anh vậy? Ở cơ sở mới anh có quen ai hả?" Úc Giai Giai lo lắng cho anh giai mình bị người khác lừa, vội vàng hỏi, "Anh 800 năm không tới ngoại thành, trường còn không biết thì quen ai?"
Sao lại không quen? Bạn gái tương lai của anh mài không phải là học ở cơ sở mới hay sao hử?
Xem chừng Trình Dã sắp trở lại rồi, Úc Dương sốt ruột cúp điện thoại, không lựa lời mà lớn tiếng nói: "Đối tượng trên mạng của anh mày, bạn gái tương lai mời anh mày đi ăn đấy!"
Sau khi cúp điện thoại, Úc Dương cảm giác sau lưng hình như lành lạnh, nghi hoặc xoay người, tức khắc cứng đờ tại chỗ.
Trình Dã cầm theo một ly trà sữa đứng phía sau Úc Dương, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.
Mũ lưỡi trai màu trắng được ép thấp xuống, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, bóng đen của vành mũ hắt xuống mặt, ngũ quan tuấn tú trắng trẻo như ẩn như hiện dưới bóng đen ấy, miệng hồng chu ra khẽ mở giống quả anh đào nhỏ, hệt như đang lẩm bẩm gì đó. Phồng má lên, như thể bên trong khuôn miệng có một quả bóng nhỏ, đầu lưỡi đảo qua đảo lại.
Trình Dã đã sớm dừng bước, không hề tự chủ mà phơi người dưới ánh mặt trời, trái tim rung lên từng nhịp đập khiến tai ong ong.
Nhất thời, tiếng ve râm ran trên những tán cây như dần biến mất, cảm giác đau rát trên da do phơi nắng cũng dường như không còn nữa.
"Thịch! Thịch! Thịch!"
Chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt cùng tiếng thở dốc nhè nhẹ.
Úc Dương......
Tại sao cậu ấy lại ở chỗ này? Tới chặn đường mình?
Lần trước đẩy cậu ấy ra, hẳn là cậu ấy giận rất lâu? Bộ dạng tức giận cũng rất giống với lúc phồng má ngậm kẹo.
Nhưng một nam sinh còn có thể dùng từ dễ thương để hình dung ư?
Một người lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng lại đáng yêu, thích ngậm kẹo? Trình Dã ngập ngừng nghĩ.
Cậu phát hiện suy nghĩ của mình ngày càng kỳ quái, muốn kéo chút suy nghĩ ấy về, rồi lại không biết trong tình huống bình thường như này tự dung mình lại nghĩ gì vậy, cả người lâm vào trạng thái thất thần.
Trình Dã chưa từng vì bất cứ thứ gì mà sinh ra nhiều tâm tư như vậy, điều này làm cho cậu ấy cảm thấy mình không còn là mình nữa rồi.
Úc Dương rốt cuộc có ma lực gì hấp dẫn mình vậy chứ?
Trình Dã nghĩ vậy, nhấc chân tiếp tục tiến về phía trước, vẫn như cũ, khuôn mặt vô cảm, lạnh nhạt xa cách.
Thiếu niên ngồi trên ván trượt nghe được động tĩnh, tò mò quay đầu, đôi mắt lấp lánh ánh nước kia lập tức trừng đến tròn xoe.
Úc Dương đột nhiên đứng lên từ trên mặt đất, phủi phủi mông, bụi bẩn dính trên quần rơi xuống.
Kẹo còn ngậm ở trong miệng, cả người ngây ra nhìn Trình Dã, lại xoay đầu nhìn nhìn phía sau phòng học, vẻ mặt mờ mịt.
Trình Dã nhìn cậu một cái, lạnh nhạt mà quẹo vào, muốn vào cửa sau phòng học, thậm chí còn không muốn chào hỏi.
Được rồi, cậu đủ lạnh lùng rồi, tôi không thèm để ý tới cậu là được.
Úc Dương than thở một câu, nói trước khi kịp nghĩ: "Này——"
Mới vừa mở miệng, Úc Dương liền kịp thời dừng lại, nghĩ thầm, còn may là nói không lớn, bằng không mất mặt muốn chết.
Chẳng ai ngờ, Trình Dã đang muốn bước vào cửa sau thế mà lại dừng bước, xoay người đi tới, đứng yên: "Sao thế?"
Úc Dương dùng đầu lưỡi đảo kẹo mút qua lại, đút tay túi quần, nghiêng đầu nhìn Trình Dã, hỏi: "Đây...... Không phải khu cấp hai hả?"
Trình Dã nhìn Úc Dương chẳng khác gì đồ ngốc: "Không phải." Nói rồi giơ tay chỉ chỉ biển lớp trên cửa phòng học.
Lớp 11.30.
Que kẹo mút lập tức rơi xuống đất.
Úc Dương trong lòng chỉ quẩn quanh một suy nghĩ, gửi tặng đầu đi xa ngàn dặm, vật chẳng đáng gì, chỉ có tình là nặng.*
Đi xa ơi là xa từ cơ sở cũ đến cơ sở mới chỉ là để mất mặt trước cậu ta!
"Không được tùy tiện ném rác lung tung." Giọng Trình Dã lạnh nhạt trầm thấp vang lên.
Úc Dương xoa xoa cánh tay, khom lưng nhặt que kẹo mút, nhỏ giọng thầm nói: "Nó mới rơi từ trong miệng ra, rác là rác thế nào?"
Đôi mắt Trình Dã khẽ đảo, đang định nói gì đó, Úc Dương cầm que kẹo mút đi ngang qua, tới hướng cửa sau của phòng học đối diện với thùng rác cỡ lớn, mở mạnh nắp ném kẹo vào.
"Nói chuyện lạnh như băng vậy làm gì, tôi không nợ cậu đâu nhé." Lúc đi ngang qua, Úc Dương nhịn không được nhỏ giọng nói.
Chính bản thân cậu cũng chưa để ý tới, giọng nói của cậu mang theo cả rổ hờn dỗi.
Trình Dã lại muốn nói gì đó, nhưng cùng lúc ấy, tiếng chuông tan học vang lên.
Chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, mọi người từ phòng học đều xông ra ngoài, thẳng đến nhà ăn.
Úc Dương nhìn ngó khắp nơi, ngẩn người ra đấy, trưng vẻ mặt ngô ngố đứng tại chỗ: "Hình như tôi lạc đường..."
*
Tại khu nhà ăn của cơ sở mới, tiếng người ồn ào, Úc Dương bày vẻ mặt nhạt thếch ngồi ở bàn ăn cạnh cửa sổ.
Mấy bàn ăn xung quanh đầy nữ sinh vây kín nhìn lén Úc Dương, ríu rít tán gẫu, âm thanh khó có thể che giấu sự hưng phấn kích động truyền vào lỗ tai Úc Dương.
Trên mặt cậu duy trì biểu cảm lạnh nhạt kia, nhưng trong lòng lại tưng bừng nở hoa.
Khen tôi! Tôi đây chính là nam thần vườn trường của các gái đấy!
Không riêng gì ở cơ sở cũ, thần tiên giáo thảo vừa xuất hiện đã nhanh chóng khiến cho toàn thể nữ sinh ở cơ sở mới kích động.
(Là giáo thảo hả ẻm ảo tưởng hay là cv sai? Chắc ẻm lại ảo tưởng rồi tr đất ơi)
Trình Dã bưng mâm đồ ăn đi qua đám người, ngồi vào bàn ăn, đặt mâm đồ ăn ở trước mặt Úc Dương, bày thìa đũa cho người ta.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, âm thanh của mọi người xung quanh đều như thủy triều, tản sang bốn phía ngay và luôn.
Úc Dương bỏ lớp vỏ ngụy trang lạnh lùng, thần tiên giáo thảo rơi vào nhân gian kia hóa thành Husky, ngượng ngùng ha ha hai tiếng, hỏi: "Đây là cái gì zậy?"
Rất rõ ràng, là một phần cá kho và một phần rau cần.
Úc Dương cũng cảm thấy mình hết cái nói rồi, sờ sờ mũi, cầm đũa khảy khảy rau cần, bỏ hành thái và hoa tiêu sang một bên, tiếp theo bắt đầu nhặt nhạnh xương cá.
Gân xanh trên trán Trình Dã giật giật, hỏi: "Không thích?"
Úc Dương có hơi ngạc nhiên trả lời: "Không đâu mà."
Ánh mắt Trình Dã quét qua nhìn cái đống thức ăn chất như đồi nhỏ nhấp nhô kia, không nói gì.
Úc Dương lại hiểu ý cậu ấy rồi, nhỏ giọng bảo vệ sự trong sạch cho mình: "Hoa tiêu ăn vào vị rất nồng, hành thái xào để lại hậu vị kinh khiếp đi được."
Trình Dã liếc mắt nhìn cậu, không nói gì cả. Nghĩ thầm, thiếu gia cục vàng cục bạc này để ý nhiều ghê, xem ra là không bị đói quá.
Lần này Trình Dã mời, hiếm khi thấy cậu ấy ăn xong là không nhấc đít đi ngay, Úc Dương được cậu ấy chiều theo còn có chút kinh ngạc*, mồm to nhanh chóng ăn cơm, nhưng dù sao cũng người có thói quen nhai kỹ nuốt chậm, ăn được một lát thì tí nữa bị nghẹn.
Lúc sắp giải quyết xong chỗ cơm, Trình Dã đột nhiên đứng dậy rời đi, Úc Dương chớp chớp hai con mắt, nghĩ thầm, đây là chê tôi ăn chậm quá, chờ không nổi nữa hở?
Nhưng mà đại ca à, mâm của cậu, cậu cũng không bê đi, tố chất cũng không được tốt lắm ha?
Đôi mắt Úc Dương đuổi theo bóng dáng Trình Dã, phát hiện ra một sự kỳ lạ, dù là Trình Dã đi qua đám đông, nhưng đám đông chen chúc kia lại nhường ra một đường trống.
Úc Dương nghẹn họng nhìn cảnh tượng thần kỳ kia, cảm thấy giống như đã từng nhìn qua, nhưng không nhớ mình gặp cảnh tượng này ở đâu. Không khỏi cảm thán nói, tảng băng tỏa hơi lạnh lộ ra cả ngoài, dám tới gần sẽ bị đóng băng!
(Chém, mọi người ơi có chém ạ, câu gốc là lạnh lùng chân chính, kiểu mà người lạnh lùng thật, riu 100% hỏng cần giả bộ như ai đó á mọi người.)
Úc Dương não bổ trong chốc lát, rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm, Úc Dương đặc biệt rất rộng lượng. Mặc kệ Trình Dã bao nhiêu lần chứng kiến cảnh cậu xấu mặt, cậu cũng sẽ không để trong lòng.
Úc Giai Giai gọi điện tới: "Anh, hình như anh không ở khu của bọn em hả?"
"Khu trường của bọn em... Là cái bên trái kia, hay là cái bên phải?" Úc Dương nhìn trong nhà ăn toàn học sinh cấp ba giống mình. Sớm đã có suy đoán, nhưng cũng muốn hỏi lại một lần!
Úc Giai Giai nói không nên lời: "Đương nhiên là bên trái. Bên phải là cấp ba, anh, đừng nói là anh chạy tới khu cấp ba đấy nhé?"
Úc Dương lựa chọn giữ gìn mặt mũi nên nín thinh không hó hé nửa lời.
"Anh cũng hay đấy, đừng khó chịu với em, bây giờ em không cần anh cứu cái mạng chóa nữa." Úc Giai Giai rộng lượng mà nói, "Anh chạy nhanh về trường đi. A, phải rồi, ăn trưa, không mấy anh tới trường em ăn một bữa rồi về? Em mời anh."
Úc Dương hít sâu một hơi, lấy đũa chọc chọc rau cần, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Không cần, có người mời rồi."
"Ai, ai mời anh vậy? Ở cơ sở mới anh có quen ai hả?" Úc Giai Giai lo lắng cho anh giai mình bị người khác lừa, vội vàng hỏi, "Anh 800 năm không tới ngoại thành, trường còn không biết thì quen ai?"
Sao lại không quen? Bạn gái tương lai của anh mài không phải là học ở cơ sở mới hay sao hử?
Xem chừng Trình Dã sắp trở lại rồi, Úc Dương sốt ruột cúp điện thoại, không lựa lời mà lớn tiếng nói: "Đối tượng trên mạng của anh mày, bạn gái tương lai mời anh mày đi ăn đấy!"
Sau khi cúp điện thoại, Úc Dương cảm giác sau lưng hình như lành lạnh, nghi hoặc xoay người, tức khắc cứng đờ tại chỗ.
Trình Dã cầm theo một ly trà sữa đứng phía sau Úc Dương, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất