Chương 30: Dịch: LINH LINH/ BETA: RAPH
Trong biệt thự Lệ gia.
Giang Như Mộng bảo người làm mang canh hạnh lê tự tay mình nấu cho tiểu thư và con rể tương lai, vẻ mặt hòa nhã hỏi: "Gia Kỳ, Hướng Hàng, họp báo lâu như thế mệt muốn chết rồi phải không! Nếm thử canh mẹ nấu một chút đi!" Từ sau khi Mẫn Hướng Hàng hứa hôn với Lệ Gia Kỳ, Giang Như Mộng cũng đổi cách xưng hô từ "Tiểu Mẫn" thành "Hướng Hàng".
Ngồi trên ghế sofa, Lệ Gia Kỳ đặt bát canh trên tay xuống, hạnh phúc nói: "Mẹ, con không mệt chút nào. Ngược lại anh Hướng Hàng vừa phải chăm sóc con vừa phải trả lời phóng viên, hẳn là mệt muốn chết".
Giang Như Mộng quay đầu, thân thiết nói: "Hướng Hàng, hôm nay vất vả cho con."
"..." Mẫn Hướng Hàng kinh ngạc nhìn bát canh, hồi lâu không có phản ứng gì, không động chút nào tới bát canh hạnh lê.
Giang Như Mộng không vui nhíu mày.
Lệ Gia Kỳ dùng cùi chỏ đụng nhẹ Mẫn Hướng Hàng, Mẫn Hướng Hàng mới từ mờ mịt lấy lại tinh thần, nhất thời không biết làm sao.
Lệ Gia Kỳ cẩn thận quan tâm, vội vàng hòa giải: "Anh Hướng Hàng, chắc là hôm nay anh mệt lắm, đang ngồi mà còn ngủ gật!"
Mẫn Hướng Hàng mất hồn mất vía gật đầu.
Giang Như Mộng ý tứ liếc qua Mẫn Hướng Hàng, xoay người lấy một chồng giấy tờ từ phía sau đưa cho Lệ Gia Kỳ: "Gia Kỳ, đây là danh sách chuẩn bị cho lễ đính hôn, con thích kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây Âu?"
Lệ Gia Kỳ mở ra, hưng phấn nói với Mẫn Hướng Hàng: "Thật là đẹp! Anh Hướng Hàng, anh thích kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây Âu?"
"Em quyết định đi". Mẫn Hướng Hàng dịu dàng nói.
"Địa điểm tổ chức ngoài trời hay là trong phòng?" Lệ Gia Kỳ mê mẩn đọc, bất cứ hình ảnh nào cũng sợ bỏ lỡ mất.
"Em quyết định đi".
....
Sắc trời dần muộn, Mẫn Hướng Hàng đứng lên, mỉm cười lễ phép nói: "Dì Giang, cảm ơn canh của dì, ăn rất ngon! Hiện giờ cũng không còn sớm, con xin về trước!"
Giang Như Mộng gật gật đầu.
Mẫn Hướng Hàng cưng chiều vuốt vuốt mái tóc như tảo biển của Lệ Gia Kỳ, dịu dàng nói: "Gia Kỳ, ngủ ngon!"
Lệ Gia Kỳ lưu luyến đưa mắt nhìn Mẫn Hướng Hàng rời đi, đến tận khi trong mắt rốt cuộc không còn thấy được bóng dáng của người trong lòng...
"Mẹ, chúng ta làm như vậy thật sự có thể chiếm được hạnh phúc sao?" Lệ Gia Kỳ thu lại nụ cười ngọt ngào khi nãy, đầu mày khóe mắt dần nhuốm phiền muộn mơ hồ.
Giang Như Mộng đau lòng nói: "Gia Kỳ ngoan, Gia Kỳ nhất định là cô dâu mới hạnh phúc nhất trên thế giới".
"Nhưng mà..." Lệ Gia Kỳ muốn nói lại thôi, trong lòng rối loạn: "Con không muốn lừa gạt anh Hướng Hàng, anh ấy..."
"Yên tâm". Giang Như Mộng cắt ngang lời nói Lệ Gia Kỳ, trong mắt thoáng lướt qua vẻ ác độc: "Mẹ nhất định sẽ làm cho Mẫn Hướng Hàng một lòng một dạ đối tốt với con!"
Ban đêm, yên bình an tĩnh, ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ rót tĩnh mịch vào căn phòng. Mẫn Hướng Hàng nằm trên giường lật qua lật lại, lăn lộn khó ngủ, liền dứt khoát ngồi dậy. Vươn tay tìm điện thoại di động ở đầu giường, mở lên, tắt đi, rồi lại tắt đi, mở lên... Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, Mẫn Hướng Hàng nỉ non nói: "Lệ Hàn Bân, tôi chờ lời giải thích của em, tại sao lại hoàn toàn không có chút tin tức gì? Tôi muốn kết hôn cùng em gái em, tại sao em lại không thèm quan tâm? Thậm chí một cuộc điện thoại chất vấn cũng không có? Là tôi đã đánh giá quá cao vị trí của bản thân mình trong lòng em à..."
Là ai đã nói, ban đêm là lúc người ta dễ cảm thấy lạc lõng nhất? Hiện tại Mẫn Hướng Hàng đã thấm sâu trong lòng, thấu hiểu rất rõ. Nhiều năm không hút thuốc lá, anh chầm chậm châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, trong nháy mắt cổ họng khó chịu khiến anh ho khan kịch liệt, lồng ngực muộn phiền khiến cho anh không thở nổi. Mượn ánh trăng, Mẫn Hướng Hàng nhẹ nhàng chạm tay vào chiếc móc chìa khóa đậu đỏ trên điện thoại, cảm thấy nực cười. Lệ Hàn Bân, đã như vậy, lúc ban đầu khi đưa sợi dây đậu đỏ cho tôi tại sao còn xúc động đến thế? Thẹn thùng, thâm tình, lạnh nhạt, hay là tuyệt tình... Người nào mới thật sự là cậu?
Ngẩng đầu ngắm trăng tỏ, trăng tỏ lại dần dần biến thành gương mặt yêu thương sâu đậm kia. Mẫn Hướng Hàng nhìn như si như say, bất giác vươn tay chạm tới, thế nhưng phút chốc lại chỉ là một khoảng trống không.
Mẫn Hướng Hàng thì thào lẩm bẩm nói: "Trăng trong nước, hoa trong kính. Lệ Hàn Bân, chẳng lẽ tình cảm của chúng ta đã định trước là công dã tràng?"
Hoàn chương 35.
Giang Như Mộng bảo người làm mang canh hạnh lê tự tay mình nấu cho tiểu thư và con rể tương lai, vẻ mặt hòa nhã hỏi: "Gia Kỳ, Hướng Hàng, họp báo lâu như thế mệt muốn chết rồi phải không! Nếm thử canh mẹ nấu một chút đi!" Từ sau khi Mẫn Hướng Hàng hứa hôn với Lệ Gia Kỳ, Giang Như Mộng cũng đổi cách xưng hô từ "Tiểu Mẫn" thành "Hướng Hàng".
Ngồi trên ghế sofa, Lệ Gia Kỳ đặt bát canh trên tay xuống, hạnh phúc nói: "Mẹ, con không mệt chút nào. Ngược lại anh Hướng Hàng vừa phải chăm sóc con vừa phải trả lời phóng viên, hẳn là mệt muốn chết".
Giang Như Mộng quay đầu, thân thiết nói: "Hướng Hàng, hôm nay vất vả cho con."
"..." Mẫn Hướng Hàng kinh ngạc nhìn bát canh, hồi lâu không có phản ứng gì, không động chút nào tới bát canh hạnh lê.
Giang Như Mộng không vui nhíu mày.
Lệ Gia Kỳ dùng cùi chỏ đụng nhẹ Mẫn Hướng Hàng, Mẫn Hướng Hàng mới từ mờ mịt lấy lại tinh thần, nhất thời không biết làm sao.
Lệ Gia Kỳ cẩn thận quan tâm, vội vàng hòa giải: "Anh Hướng Hàng, chắc là hôm nay anh mệt lắm, đang ngồi mà còn ngủ gật!"
Mẫn Hướng Hàng mất hồn mất vía gật đầu.
Giang Như Mộng ý tứ liếc qua Mẫn Hướng Hàng, xoay người lấy một chồng giấy tờ từ phía sau đưa cho Lệ Gia Kỳ: "Gia Kỳ, đây là danh sách chuẩn bị cho lễ đính hôn, con thích kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây Âu?"
Lệ Gia Kỳ mở ra, hưng phấn nói với Mẫn Hướng Hàng: "Thật là đẹp! Anh Hướng Hàng, anh thích kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây Âu?"
"Em quyết định đi". Mẫn Hướng Hàng dịu dàng nói.
"Địa điểm tổ chức ngoài trời hay là trong phòng?" Lệ Gia Kỳ mê mẩn đọc, bất cứ hình ảnh nào cũng sợ bỏ lỡ mất.
"Em quyết định đi".
....
Sắc trời dần muộn, Mẫn Hướng Hàng đứng lên, mỉm cười lễ phép nói: "Dì Giang, cảm ơn canh của dì, ăn rất ngon! Hiện giờ cũng không còn sớm, con xin về trước!"
Giang Như Mộng gật gật đầu.
Mẫn Hướng Hàng cưng chiều vuốt vuốt mái tóc như tảo biển của Lệ Gia Kỳ, dịu dàng nói: "Gia Kỳ, ngủ ngon!"
Lệ Gia Kỳ lưu luyến đưa mắt nhìn Mẫn Hướng Hàng rời đi, đến tận khi trong mắt rốt cuộc không còn thấy được bóng dáng của người trong lòng...
"Mẹ, chúng ta làm như vậy thật sự có thể chiếm được hạnh phúc sao?" Lệ Gia Kỳ thu lại nụ cười ngọt ngào khi nãy, đầu mày khóe mắt dần nhuốm phiền muộn mơ hồ.
Giang Như Mộng đau lòng nói: "Gia Kỳ ngoan, Gia Kỳ nhất định là cô dâu mới hạnh phúc nhất trên thế giới".
"Nhưng mà..." Lệ Gia Kỳ muốn nói lại thôi, trong lòng rối loạn: "Con không muốn lừa gạt anh Hướng Hàng, anh ấy..."
"Yên tâm". Giang Như Mộng cắt ngang lời nói Lệ Gia Kỳ, trong mắt thoáng lướt qua vẻ ác độc: "Mẹ nhất định sẽ làm cho Mẫn Hướng Hàng một lòng một dạ đối tốt với con!"
Ban đêm, yên bình an tĩnh, ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ rót tĩnh mịch vào căn phòng. Mẫn Hướng Hàng nằm trên giường lật qua lật lại, lăn lộn khó ngủ, liền dứt khoát ngồi dậy. Vươn tay tìm điện thoại di động ở đầu giường, mở lên, tắt đi, rồi lại tắt đi, mở lên... Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, Mẫn Hướng Hàng nỉ non nói: "Lệ Hàn Bân, tôi chờ lời giải thích của em, tại sao lại hoàn toàn không có chút tin tức gì? Tôi muốn kết hôn cùng em gái em, tại sao em lại không thèm quan tâm? Thậm chí một cuộc điện thoại chất vấn cũng không có? Là tôi đã đánh giá quá cao vị trí của bản thân mình trong lòng em à..."
Là ai đã nói, ban đêm là lúc người ta dễ cảm thấy lạc lõng nhất? Hiện tại Mẫn Hướng Hàng đã thấm sâu trong lòng, thấu hiểu rất rõ. Nhiều năm không hút thuốc lá, anh chầm chậm châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, trong nháy mắt cổ họng khó chịu khiến anh ho khan kịch liệt, lồng ngực muộn phiền khiến cho anh không thở nổi. Mượn ánh trăng, Mẫn Hướng Hàng nhẹ nhàng chạm tay vào chiếc móc chìa khóa đậu đỏ trên điện thoại, cảm thấy nực cười. Lệ Hàn Bân, đã như vậy, lúc ban đầu khi đưa sợi dây đậu đỏ cho tôi tại sao còn xúc động đến thế? Thẹn thùng, thâm tình, lạnh nhạt, hay là tuyệt tình... Người nào mới thật sự là cậu?
Ngẩng đầu ngắm trăng tỏ, trăng tỏ lại dần dần biến thành gương mặt yêu thương sâu đậm kia. Mẫn Hướng Hàng nhìn như si như say, bất giác vươn tay chạm tới, thế nhưng phút chốc lại chỉ là một khoảng trống không.
Mẫn Hướng Hàng thì thào lẩm bẩm nói: "Trăng trong nước, hoa trong kính. Lệ Hàn Bân, chẳng lẽ tình cảm của chúng ta đã định trước là công dã tràng?"
Hoàn chương 35.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất