Lưu Niên Tự Thủy

Chương 78: Dịch: HALLIE/ BETA: RAPH

Trước Sau
Trên bờ tường xám tro treo một bức họa theo trường phái ấn tượng của Pháp, sàn nhà bằng cẩm thạch lấp lánh bóng loáng như mặt gương. Nội thất màu đen vừa khiêm tốn nhưng không kém phần xa hoa phối với rèm cửa màu trắng, đèn treo hổng lỗ màu trắng, thảm lông cừu trắng... Ngoại trừ chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim có giá không hề rẻ, màu sắc cả căn phòng chủ yếu dùng đen - trắng - xám làm chủ, lạnh lùng mà chân phương, giống như chủ nhân của nó.

"Trầm Phong, giúp tôi pha tách cà phê mang vào đây." Giang Tử Duy tháo kính xuống, xoa xoa ấn đường, mặt đầy mệt mỏi ngả dựa vào lưng ghế. Để làm tốt kế hoạch hạng mục, để đánh bại chi nhánh công ty Warner triệt để, đã liên tục hai ngày hai đêm anh không chợp mắt.

"Vâng." Tuy trợ lí đặc biệt Trầm Phong rất muốn khuyên bảo cấp trên yêu quý bản thân một chút, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cương nghị lạnh lùng của ông chủ, lời quan tâm lại nuốt trở vào.

Ngồi một mình trong phòng làm việc rộng lớn, Giang Tử Duy cầm khung ảnh bày trên bàn lên, ngón tay vuốt ve hai khuôn mặt tươi cười trong ảnh, đôi mắt giăng đầy tơ máu tuôn ra dòng chảy bi ai.

"Chị, em sẽ khiến kẻ đã làm tổn thương chị phải trả giá." Giang Tử Duy nét mặt cô đơn thì thầm.

Lại một lần nữa chìm sâu trong đầm lầy suy nghĩ, Giang Tử Duy không có cách nào thoát ra. Thân là vật đánh cược để mẹ giữ chân cha, anh đến với thế giới này, nhưng sự có mặt của anh lại khiến khoảng cách của cha và mẹ càng xa hơn. Thân là đứa 'con trai song tính' duy nhất của cha, anh từ bỏ âm nhạc mình yêu nhất, theo học khoa thương mại mà cha mong muốn, nhưng cuối cùng vẫn không phải là đứa 'con trai' được cha yêu thương, anh... chỉ là một quái vật bất nam bất nữ. Không một ai thật sự quan tâm yêu thương anh ta, trừ người chị gái như mẹ đây...

"Cạch──" Cửa phòng làm việc bỗng bị đẩy mạnh ra, cả người Giang Tử Duy hơi giật một chút, thoáng tỉnh lại khỏi suy tư. Nhẹ nhàng đặt khung cảnh về chỗ cũ, anh không nhìn người ở cửa, ngữ điệu lạnh lùng lộ rõ sự bất mãn của chủ nhân: "Trầm Phong, có phải thời gian này tôi dung túng cho cậu quá, nên vào cửa cũng không biết gõ cửa đúng không?"

"À... chủ tịch Giang... tôi... tôi không phải Trợ lí đặc biệt Trầm. Tôi là Tiểu Trâu ở quầy tiếp tân. Có người... có người muốn gặp ngài." Tiểu Trâu vừa thở hồng hộc lau mồ hôi trên trán, vừa liếc trộm người đàn ông ngoại quốc đứng bên cạnh. Năm phút trước, người đàn ông này đến quầy tiếp tân đòi gặp chủ tịch, Tiểu Trâu thật thà thuận miệng chỉ vị trí cụ thể của phòng làm việc chủ tịch cho, những cậu còn chưa kịp hỏi rõ người đàn ông đó có việc gì thì anh ta đã sải bước chạy nhanh vào trong, khí thế nổi giận phừng phừng không ngăn lại được.

"Ồ, vậy sao?" Giang Tử Duy đeo lại kính mắt, từ tốn ngẩng đầu, vừa hay chạm trúng đôi mắt xanh lam sâu thẳm lạnh lùng, trong lòng anh hơi ngạc nhiên. Anh ta đến đây làm gì? Để do thám tình hình tập đoàn đối thủ sao? Hay là... vì muốn giải thích chuyện hôm đó?

"Chủ tịch Giang, tôi có chút việc tư muốn nói riêng với anh." Alex cố gắng nén xuống lửa giận đang bốc lên đầu, mặt lạnh lùng không biểu cảm nói.

Giang Tử Duy hơi ngạc nhiên một chút, trên khuôn mặt mỏi mệt nhuộm một lớp màu đỏ như có như không. Quả nhiên anh ta muốn giải thích 'sự việc ngoài ý muốn' xảy ra đêm đó. Có phải... anh ta chuẩn bị xin lỗi mình không?

"Tiểu Trâu, tôi biết anh ta. Cậu ra ngoài đi." Giang Tử Duy khoát tay, ý bảo cấp dưới có thể đi ra. Sau đó vờ như bình tĩnh mà nhìn Alex, tiếp tục nói: "Anh muốn nói gì với tôi?"

"..."

Alex không phớt lờ lời Giang Tử Duy nói, vừa bước vừa chạy đến trước mặt, túm lấy vạt áo trước ngực Giang Tử Duy, dùng sức lôi anh ta đứng lên khỏi ghế da, siết chặt hai vai lắc mạnh: "Anh đã biết tình trạng thân thể Henry, tại sao còn cố ý gọi điện thoại cho em ấy? Rốt cuộc Henry đã đắc tội gì với anh mà anh không chỉ muốn hủy hoại chi nhánh công ty Warner, mà còn muốn đẩy cả sinh mạng của em ấy vào chỗ chết!"

Dưới tác động của ngoại lực, thân thể Giang Tử Duy dao động dữ dội, trong đầu truyền đến từng cơn choáng váng kịch liệt không thể kìm nén, cảm giác buồn nôn như sông như núi ập vào người. Bỗng dưng anh ta rất muốn cười, nhưng lại phát hiện đến cả sức để cười mình cũng không còn. Hóa ra... Henry chính là Lệ Hàn Bân. Mình thật đáng cười. Thất thân trong lúc mơ hồ, trời xui đất khiến lại trở thành thế thân của kẻ thù, còn ngây thơ hồn nhiên nghĩ rằng đương sự sẽ đến xin lỗi... Nhưng thực tế thì sao?

"Umm..." Tiếng rên vô thức tràn ra khỏi cánh môi Giang Tử Duy. Ánh mắt của Alex hơi dừng lại, nặng nề quăng anh ta trở lại ghế.

Trong phòng làm việc yên tĩnh đến lạ lùng, Giang Tử Duy thở dốc mấy hơi, giống như đang gom góp hết mọi sức lực, dùng thanh âm yếu ớt nhưng lạnh lùng phá vỡ cục diện ngượng ngạo: "Anh người nước ngoài này, Lệ Hàn Bân làm tổn thương người chị thân yêu nhất của tôi. Anh ta là kẻ thù không đội trời chung với tôi!"



"Thứ nhất, tôi không phải tên 'người nước ngoài', tên tiếng Anh của tôi là Alex Watson. Thứ hai, Henry là người đàn ông tôi yêu nhất cuộc đời này, tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn hại đến em ấy!" Alex nhìn thẳng vào Giang Tử Duy, nghiêm túc nói từng câu từng chữ.

Đầu càng thêm choáng váng, cảnh tượng trước mắt càng lúc càng mờ, cảm giác khó chịu buồn nôn trong ngực như thủy triều cuồn cuộn, mạnh mẽ trào lên. Giang Tử Duy cực lực kiềm chế khó chịu trong người, bình tĩnh lạnh giọng nói: "Bất kể phải trả giá, dùng mọi thủ đoạn thế nào tôi cũng sẽ hủy hoại chi nhánh công ty Warner, bao gồm cả cái, mạng, còn, thừa, lại, của, Lệ, Hàn, Bân!"

"Anh... shit!"

Alex nhịn không được mà tuôn ra một câu thô tục, lại lần nữa túm chặt lấy vạt áo của Giang Tử Duy, chuẩn bị đấm mạnh cho anh ta một đấm. Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng của trợ lí đặc biệt: "Chủ tịch Giang, bây giờ tôi có thể vào không? Cà phê đã pha xong rồi."

Ngọn lửa giận dữ đang cháy hừng hực bị tiếng vang bất ngờ dập tắt một nửa. Alex chậm rãi buông hai tay đang níu chặt vạt áo, ngữ khí lạnh lùng lại trầm thấp: "Anh có biết tại sao mình không có người thân, bạn bè, người yêu không? Đó là bởi vì kẻ cặn bã điên rồ mất trí, không hiểu lí lẽ căn bản không có tư cách có được tình yêu."

Lời nói tổn thương người khác tuôn ra khỏi miệng, không thể ngăn lại. Alex đi khỏi đó không buồn quay đầu lại. Phía sau lưng chỉ còn lưu lại một bóng hình tái nhợt ngất xỉu, cùng một mảnh màu đỏ thẫm chói mắt thấm ướt mặt ghế...

*****

Cuộc họp online bắt đầu đúng giờ, những con người cách muôn sông nghìn núi nhìn thấy nhau qua màn hình video. Xa cách lâu ngày gặp lại khó mà nói hết, nhất thời không khí bỗng trở nên vô cùng im lặng. Mọi người dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ đành ngây ngốc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mặc cho muôn vàn cảm xúc tràn lan trong đáy lòng...

Huống Du cười hề hề một tiếng, suồng sã phá vỡ không khí im lặng: "Hàn Bân, bụng cậu to thật đấy. Giống y như con gấu trúc mập mạp tròn trĩnh."

Huống thiếu gia trước nay luôn đảm nhận vai gây hài, Trần Bình ngồi bên cạnh hậm hực liếc người yêu một cái, véo tai anh xách mạnh lên, tức giận nói: "Tại sao anh cứ nói chuyện mà không dùng não vậy? Chẳng lẽ anh từng thấy ai mang thai mà thon gọn mảnh mai, eo nhỏ mông thon rồi à?"

Trần Bình lực tay không nặng, nhưng biểu cảm của Huống Du lại khoa trương, la hét với camera: "Ôi chao— Đau chết mất! A Bình mưu sát chồng nè! Hàn Bân, mau, mau cứu tôi với—"

Lệ Hàn Bân ở đầu bên kia máy tính mặt đầy hắc tuyến xem trò hề nhàm chán kia, giọng bỗng trầm xuống: "Trần Bình, dừng tay đi, đừng quậy nữa, chúng ta đang chuẩn bị họp."

Mệnh lệnh của cấp trên còn hiệu quả hơn cả tiếng hò hét của người yêu, Trần Bình lập tức dừng hành vi 'bạo hành' trên tay lại, ngồi ngay ngắn trước máy tính. Huống Du vừa xoa xoa cái tai, vừa dùng khẩu hình nói với camera: "Lệ Hàn Bân, vẫn là cậu lợi hại nhất." Alex ngồi ngoài cùng từ đầu đến cuối không nói lời nào, ánh mắt tập trung vào văn kiện trên bàn, như đang chăm chú xem, lại như đang thẫn thờ lạc vào cõi tiên.

"Đề án chủ tịch Từ đưa ra là Quy hoạch bất động sản sinh thái tiện ích, các cậu có suy nghĩ gì về đề án này?" Lệ Hàn Bân tựa nằm trên giường bệnh, nghiêng người đổi một tư thế thoải mái hơn, nhàn nhạt hỏi.

Huống Du sờ cằm, cau mày nói: "Quy hoạch bất động sản sinh thái, nói cho cùng là xây dựng nhà ở bảo vệ môi trường màu xanh. Chúng ta có thể dùng việc cải tạo giảm bớt carbon để làm cấu trúc, từ đó xây dựng từng trình tự của kế hoạch hạng mục."

"Huống Du, ý của cậu rất được, có tiến bộ." Lệ Hàn Bân lật tài liệu trước mặt, chợt đổi đề tài: "Nhưng mà, chúng ta có thể suy nghĩ đến phương diện này, thì tập đoàn Giang thị cũng có thể. Cuộc chiến thương mại mà đánh ngang sức ngang tài thế này, Warner làm sao có thể thắng lợi trọn vẹn?"

"..." Lời của Lệ Hàn Bân như nói trúng tim đen, khiến cho Huống Du đang tràn đầy tự tin ủ rũ, á khẩu im lặng. Anh buồn bực nắm tóc, nhất thời chẳng còn cách nào.

"Hóa ra Huống thiếu gia phong lưu cũng có lúc phiền muộn ha." Lệ Hàn Bân vô cùng buồn cười nhìn anh ta, nói ra chủ ý sớm đã có trong lòng: "Thật ra tôi đã có ý tưởng chủ đạo cho hạng mục kế hoạch rồi. Chúng ta không những phải xây dựng một bất động sản 'sinh thái', mà còn phải xây dựng một bất động sản 'thích hợp để sinh sống'. Lựa chọn hợp lí và sử dụng vật liệu theo mô hình bảo vệ môi trường, xây dựng chung cư phù hợp để người dân cư trú, kết hợp bảo vệ môi trường và tình người, lấy sự 'hoà nhã' làm chủ chốt, lấy màu xanh để bước vào khu vườn tình yêu, dùng tình yêu để chăm bón cho khu vườn màu xanh."



Nghe xong ý tưởng chủ đạo của bạn, Huống Du không khỏi bật ngón cái, khen ngợi: "Gừng vẫn là càng già càng cay, tại hạ bái phục!"

Lệ Hàn Bân ngược lại cười một tiếng, tiếp tục nói: "Bây giờ tôi phân chia nhiệm vụ của mọi người: Huống Du và Alex phụ trách biên soạn và xét duyệt phương án kế hoạch. Trần Bình và phó trợ lí Nghiêm Đạm phụ trách khảo sát thị trường, cung cấp số liệu chính xác, hỗ trợ bên cạnh họ hoàn thành kế hoạch. Còn tôi, thì phụ trách vẽ hình công trình kiến trúc."

"Không được!" Nghe đến câu cuối cùng của Lệ Hàn Bân, ba người không hẹn mà cùng phủ định.

"Tại sao không được? Tuy tay phải của tôi đã tàn phê, nhưng tôi vẫn có thể dùng tay trái sử dụng chuột, dùng tay trái vẽ hình trên máy tính, đảm bảo sẽ không ngáng chân mọi người. Thật ra thân thể của tôi cũng không nghiêm trọng như thế, hai đứa nhỏ cũng rất ngoan. Vẽ một tấm ảnh công trình chắc chắn không thành vấn đề." Lệ Hàn Bân vuốt ve mấy đứa nhỏ trong bụng, giải thích rõ ràng từng lo lắng trong lòng mọi người."

"Henry..." Alex liếm đôi môi khô khốc, muôn vàn câu nói như nghẹn lại trong họng.

"Alex, tôi biết anh muốn nói gì." Hai mắt Lệ Hàn Bân nhìn có chút mơ màng, tựa như đang che giấu cảm xúc phức tạp sâu thẳm bên trong, chậm rãi mà kiên định nói: "Bất kể thế nào, đấu thầu lần này chỉ có thể thành công, không được phép thất bại."

Alex gật đầu đồng ý, đưa tay chạm lên khuôn mặt trên màn hình máy tính, trong đầu bỗng hiện lên một khuôn mặt khác – Giang Tử Duy, bây giờ anh đang làm gì? Chắc lại đang trăm phương nghìn kế bày mưu đúng không...

Nhưng mà, dáng vẻ của Giang Tử Duy lúc này lại chẳng như trong tưởng tượng của Alex. Anh nằm đơn độc trong phòng bệnh an tĩnh, vẻ mặt cao ngạo đã biến thành tiều tụy lẻ loi. Tay trái truyền nước, tay phải đặt trên bụng dưới vẫn còn bằng phẳng, lời của bác sĩ quanh quẩn bên tai, không thể gạt đi:

"Anh Giang, báo cáo sức khỏe của anh đã có, anh đã mang thai được bốn tuần rồi. Hơn nữa còn có dấu hiệu dọa sảy thai."

"... Tôi muốn tiến hành thủ thuật phá thai ngay."

"Người song tính mang thai là chuyện cực kì nguy hiểm, cách làm của anh Giang quả thật là sáng suốt. Chỉ là..."

"Chỉ là thế nào?"

"Chỉ là sức khỏe anh bây giờ quá yếu ớt, tiến hành thủ thuật bỏ thai e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

"Vậy..."

"Anh Giang đừng lo lắng, đợi khi sức khỏe của anh điều dưỡng ổn định, theo đó có thể thực hiện thủ thuật bỏ thai."

Một đêm hoang đàng buông thả thế mà lại xuất hiện đứa bé không được mong đợi, Giang Tử Duy cảm thấy thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi vô lực như chưa bao giờ có. Nếu mình không phải người song tính, mọi thứ của ngày hôm nay sẽ không xảy ra...

Có lẽ bị ảnh hưởng dao động cảm xúc, trong bụng bỗng truyền đến cảm giác đau đớn cồn cào. Anh cố chấp cắn chặt răng, không để tiếng rên đau làm lộ ra sự yếu đuối của mình. Xin lỗi, ba không thể để con giống ba, sinh ra trong một thế giới không có tình yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau