Ở Thế Giới Bình Thường Phân Hóa Thành Omega

Chương 1: Cậu hạ cổ trên người tôi đúng không?

Sau
Bộ đầu tay, sẽ cố khắc phục các sai sót, luôn dang tay đón nhận những góp ý tốt.

Edit: Búa

- --------------------------

Tại phòng đầu tiên của nhà vệ sinh của trường học, Chu Ninh đang hút thuốc nhả khói, cửa nhà vệ sinh bị người một cước đá văng, Tống Thần khí thế hùng hổ bước vào.

"Lại nữa, cậu lần sau động tác có thể nhẹ lại được không, tôi con mẹ nó thiếu chút nữa đem khói thuốc nuốt vào."

Chu Ninh tiếc nuối nhìn nửa cây thuốc lá chưa hút xong nằm trên mặt đất, đá vào bồn vệ sinh, ấn nước cho trôi đi.

"Cậu hút thuốc hay xông hơi, nếu không biết thì có người cho là cậu ở bên trong đi chầu trời."

"Ha, nếu ông đi chầu trời, trước tiên phải đem cậu đá xuống địa ngục." Chu Ninh ném viên kẹo bạc hà vào miệng, cười lên nỗi đau của người khác nhìn cậu, "Này xếp hạng lại thua Trần Lãng nha, sớm kêu cậu đừng cùng cậu ta tranh, người ta được danh hiệu số một thành phố đâu phải nói giỡn."

Tống Thần mở vòi nước rửa mặt, "Ai còn chưa giành được hạng nhất, chỉ cần có năng lực, cậu ta sẽ thành người giỏi nhất thành phố."

Khi Tống Thần vẫn còn ở thành phố bên cạnh cũng đứng nhất hằng năm, sau khi ba cậu lên chức thì cả nhà liền dọn tới nơi này, cậu tiến vào Tam trung cùng Trần Lãng làm bạn học cùng lớp, Tống Thần từ đó chưa từng được vị trí đứng đầu.

Quay đi quay lại qua vạn năm vẫn làm lão nhị.

(*) Hồi hồi vạn niên lão nhị.

Môn nào điểm cũng kém hơn cậu ta một chút, ngay cả tiếng Anh môn cậu am hiểu nhất điểm số cũng thua.

Giáo viên tiếng Anh cầm bài văn gần như đạt tối đa của Trần Lãng cho cậu xem, nhìn độ cong trên khóe miệng, hoàn mỹ.

Diễn đàn của trường học còn đặc biệt tạo bài đăng thảo luận, đặt câu hỏi liệu Tống Thần trước kì thi tốt nghiệp trung học có thể vượt qua Trần Lãng hay không.

Hai phe xé nhau tới mấy vạn lầu từ đây mà ra.

Tống Thần có lần mất ngủ nghĩ mình kiếp trước nhất định là đoạt vợ Trần Lãng, đời này mới có thể bị cậu ta ức hiếp như vậy.

Chu Ninh ngồi cùng bàn với cậu sáu năm học tiểu học, đối với tính khí của cậu rõ như lòng bàn tay, lập tức dỗ cậu, "Nhưng vẫn là Thần Thần nhà chúng ta giỏi nhất, có thể ngọt có thể mặn chân lại dài, người đẹp tâm thiện tính tình tốt."

Tống Thần: "..."

Cảm ơn, đã bị ghê tởm.

"Thần, cậu có phải hay không ở sau lưng tôi trộm ăn kẹo, sao thơm như vậy?"

"Mũi heo à, trong nhà vệ sinh thì tôi có thể ăn cái gì."

Tống Thần rút khăn giấy ra, chậm rãi lau sạch tay, quay người rời đi.

Chu Ninh khịt mũi, đi theo ra ngoài, thật sự có mùi thơm nha.

Trở về phòng học mới vừa ngồi xuống, Tống Thần đã mở bài thi ra xem câu sai, Tống Linh bên cạnh thì cúi đầu cười hì hì.

Tống Thần cả người nổi da gà, "Lão Mặc tới."

Tống Tống Linh đột nhiên ngẩng đầu, đầu đập vào ngăn kéo, hai mắt đảo quanh lớp.

Lão Mặc đâu?

"Anh, tại sao lại lừa tui."

Tống Linh hô. Cô cùng Tống Thần không có quan hệ huyết thống, thuần túy là có duyên 500 năm trước là người một nhà cùng họ mà thôi, với lại Tống Linh là người nhanh chóng quen thuộc, kêu một tiếng anh không hề có chút áp lực.

"Cậu đang xem cái gì? Cười đáng khinh như vậy?"

Tống Linh trên mặt lộ ra nụ cười si ngốc, "Cái gì đáng khinh, tui là đang thưởng thức sự nghệ thuật của cơ thể con người."

Tống Thần: "..."

Cậu quả nhiên vẫn không hiểu nữ sinh lắm.

Tống Linh vẻ mặt thần bí đem điện thoại di động đưa đến trước mặt cậu, vào một bài đăng gọi là【 Các lão bà của anh Lãng 】trong diễn đàn, mở mấy tấm ảnh Trần Lãng chơi bóng.

"Nhìn giá trị nhan sắc anh Lãng của chúng ta đi, dáng người này, đôi chân dài này, cơ bụng này! Tui ngất!"

Tống Thần: "Cậu làm sao biết cậu ta có cơ bụng."

"Lại bảo không" Tống Linh phóng to ảnh, chỉ vào bắp tay đầy đặn có lực của Trần Lãng, hùng hồn nói, "Nhìn cánh tay này thôi, đừng nói đến cơ bụng, tui ngay cả có mấy khối cơ, có cứng hay không cũng nghĩ ra rồi."

Tống Thần a một cái, tiếp tục xem đề.

So với Trần Lãng, mấy câu hỏi sai đều trông mi thanh mục tú hơn.

Cửa sau của lớp học bị đá văng, Trần Lãng ôm bóng rổ đi vào, ở giữa một đám thiếu niên bồng bột tinh thần phấn chấn, dáng người cậu ta cao lớn đĩnh bạt đã có khí chất cùng mị lực của người trưởng thành.

Mắt sâu mày ngài, đường cong sườn mặt mang tính xâm lược.

Sau khi vận động cậu ta cả người đều tản ra hormone.

Tống Thần nghiêng đầu liếc mắt nhìn, chẳng trách Tống Linh mê tới tìm không ra phương hướng.

Rất giống chó đội lốt người.

Khương Vũ đi theo phía sau xách một ly trà sữa, hô to, "Anh Lãng, trà sữa có uống hay không, tốt xấu gì cũng là mảnh tâm ý của hoa khôi nhà người ta."

Cả lớp ồ lên.

Trần Lãng buông bóng rổ, lười biếng đáp lời, "Ai nhận thì người đấy uống."



Khương Vũ chỉ chờ lời này, cắm ống hút vào liền uống cạn.

Chu Ninh vỗ vỗ lưng Tống Thần, hỏi: "Thần, mặt cậu thật là đỏ, có phải phát sốt không? Tôi cùng cậu đi xuống phòng y tế xem bệnh đi?"

Tống Thần chống đầu, "Hơi nhàm chán thôi."

Nhắm mắt, mở mắt ra thì thấy một bóng đen đổ xuống trên đỉnh đầu, một luồng hơi thở như cơn mưa tươi mát truyền vào trong mũi.

Trong nháy mắt, hơi thở kia tràn ngập trong không khí, làm người ta thần thanh khí sảng, Tống Thần nhướng mi, là Trần Lãng.

"Làm gì?"

"Không làm sao, tới cảm ơn cậu thủ hạ lưu tình lại cho tôi lấy được hạng nhất."

"..."

"Quà cám ơn."

Trần Lãng thả viên chocolate ở trên bàn, sau đó lưu loát xoay người rời đi.

Tống Thần tức muốn nhồi máu cơ tim.

Bình thường hai người bọn họ cũng không trò chuyện với nhau, trừ Tống Thần lúc vừa mới chuyển tới không phục, một lòng quấn lấy Trần Lãng so điểm các môn, không so chính là sợ hãi không dám.

Trước đó còn ở trên diễn đàn đăng bài khiêu chiến.

Sau đó.

Tống Thần không có lên diễn đàn trường học nữa.

Trần Lãng trở lại chỗ ngồi, Khương Vũ cắn ống hút chọt chọt khuỷu tay, cười nói: "Trước đó em thấy cậu ta trốn ở nhà vệ sinh, kết quả vẫn bị cậu tóm được chế giễu, anh Lãng không hổ được gọi là anh Lãng."

"Thật thú vị.".-.

Trần Lãng đã sớm không còn tức giận, chỉ là mỗi lần thấy bộ dáng uể oải của Tống Thần, giống như một đứa trẻ không được ăn kẹo trông rất vui.

Nguyên buổi sáng Tống Thần thân thể không được thoải mái, mềm nhũn không có sức lực. Cậu cả đêm mơ giấc mơ khó tả, tỉnh lại cả người đều chột dạ.

Dứt khoát xin nghỉ tiết tự học buổi tối, đem quần lót vào nhà vệ sinh giặt sạch mới chậm rãi ngồi xe tới trường học.

"Thần, cậu thật sự không ăn vụng đồ ngọt? Trên người cậu có mùi thật thơm." Chu Ninh xích lại gần cậu, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm gò má trắng nõn sáng bóng của Tống Thần, đột nhiên cảm giác rất khát.

Tống Thần mặt không biến sắc lấy sách vở ra, "Tôi có thể đưa cậu cái bánh kem, để cho cậu biết được thế nào là cả người đều có vị ngọt."

Chu Ninh không cần suy nghĩ lập tức từ chối, không cần phải nói, nhất định Tống Thần sẽ đem đầu cậu ấn vào bánh kem.

Nhưng khi Chu Ninh nhắc tới chuyện này, Tống Thần cũng có chút để ý, hơn nữa hai ngày nay cậu đối với mùi hương phi thường mẫn cảm, luôn cảm thấy trong không khí đều tràn ngập hương vị làm cậu khó chịu.

Nếu trên người mình có mùi, đạo lý gì mà cậu không ngửi thấy nha.

Cậu hỏi Tống Linh, "Trên người tôi có mùi gì không?"

Tống Linh suy nghĩ một chút, nghiêm túc tìm từ, "Có...mùi của người đàn ông trưởng thành."

Tống Thần "...". truyện ngôn tình

Chu Ninh nghe lén ở phía sau cười như thằng dở.

Không trả lời đúng câu hỏi được sao?

Tống Linh nói: "Chờ một chút, cho tui thêm một cơ hội."

Cô nghiêm túc tới gần Tống Thần ngửi ngửi, mê mê hoặc hoặc trợn to mắt, "Tui biết rồi, cậu sáng nay uống sữa táo ở quán trước cổng trường có đúng hay không!"

Tống Thần "..."

Cậu nhớ lại hơi thở mát lạnh như sau cơn mưa của Trần Lãng khi cậu ta lại gần ngày hôm qua, liền quay qua hỏi Tống Linh, "Vậy cậu có ngửi được mùi gì trên người Trần Lãng không?"

Nghe tới Trần Lãng, Tống Linh nhất thời rụt rè, bưng mặt trả lời.

"Có, mùi làm người ta không khép được chân."

"???"

Cậu quả nhiên vẫn không hiểu nữ sinh.

Tống Thần véo sống mũi, khứu giác cậu có lẽ có vấn đề ha.

Nếu không làm sao sẽ cảm thấy mùi trên người Trần Lãng có thể dễ chịu như vậy.

Tam trung lúc giảng dạy rất coi trọng sức khỏe, trừ bỏ tuần đầu làm nghi thức chào cờ thì sau đó đều phải xuống sân nhảy vũ điệu con thỏ* cùng đánh quyền năm bước.

Dưới sân trường người người đông đúc đồng thời nhảy, cảnh tượng trông cực kỳ đồ sộ.

Từ xa nhìn lại trôn giống như bầy quỷ nhảy múa nồng nhiệt. (quần ma loạn vũ)

"Lại đến khoảng thời gian mất mặt nhất trong ngày, Thần cậu đi đâu vậy, muốn chạy trốn sao? Mang tôi đi cùng với."

"Phòng y tế."Mắt nhìn mũi.

"Quá tốt rồi, tôi đưa cậu đi nha."

Chân còn chưa đi được một bước, chủ nhiệm lớp Chu Tuyết ở sau lưng giọng ẩn ý nói, "Bạn học Chu Ninh muốn đưa ai đi á?"

Chu Ninh yên lặng thu chân lại, cười nói: "Này không phải tại em thấy Tống Thần có bệnh trong người, bơ vơ không nơi nương tựa, em liền dẫn cậu ấy đi phòng y tế sao, cô ơi em đang làm chuyện tốt nha, người phải nhớ cho em thêm điểm tốt."



Chu Tuyết hừ một tiếng, vẻ mặt mềm mại nhìn về phía Tống Thần, "Một người có thể đi được không?"

Tống Thần làm lơ Chu Ninh đang liều mạng nháy mắt, ngoan ngoãn gật đầu một cái rồi đi.

Chu Tuyết xoay người lại khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, "Đừng đứng bất động nữa, bự con như vậy sẽ chặn đường mấy bạn học phía sau."

Chu Ninh? "...Dựa vào."

Phân biệt đối xử rõ thế!

Tống Thần đi tới phòng y tế phát hiện bên trong không có người nào, Tam trung là trường tư lập nổi danh nhất thành phố, tư bản hùng hậu, không riêng gì bồi dưỡng nhân tài, trường còn chiếu cố học sinh có gia đình bất phàm như Tống Thần.

Vì vậy ngay cả phòng y tế cũng được trang trí như một bệnh viện thu nhỏ.

Một y tá ngồi trước cửa, ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tống Thần, hỏi: "Còn chưa ăn sáng?"

Tống Thần tròn mắt, chuyện này mà cũng biết.

Y tá ném cho cậu một ổ bánh mì, "Ăn đi rồi vào tìm bác sĩ."

Còn có quy củ như vậy?

Tống Thần trước kia thân thể khỏe mạnh, chưa từng tới phòng y tế của trường học, nghe y tá nói như vậy, cũng đứng một góc xé túi đựng, miệng nhỏ ăn từng miếng bánh mì.

Có chút khô, ăn không ngon.

Y tá nhướng mày, đứa nhỏ này sao lại ủ rũ như vậy.

Khoảng thời gian này khá nhàn, chỉ có một bác sĩ trực, Tống Thần thấy có người đang khám, liền đi tới giường điều dưỡng ngồi một lúc.

Vén rèm ngăn cách lên, hai giường điều dưỡng nằm song song nhau, trong đó một giường đã có người nằm.

Cùng lúc đó người trên giường cũng ngẩng mặt lên.

Là khuôn mặt đẹp trai quen thuộc.

Tuấn mi tinh mục, anh tuấn soái khí nhất khối.

Hàng này không phải là đang ở sân nhảy vũ điệu con thỏ ngu xuẩn kia sao?

"Cậu trốn giờ chạy tới nơi này lười biếng!"

Trần Lãng nhìn bộ dáng kiêu ngạo của cậu liền nhịn không được muốn cười, cậu ta ngồi nửa người, bấm điện thoại, nói: "Chú ý lời nói của cậu, tôi là quang minh chính đại tới nơi này nghỉ ngơi."

"Dựa vào cái gì?"

"Tụt huyết áp, bác sĩ nói tôi nếu dậy sớm thì phải nghỉ ngơi nhiều."

Tống Thần đánh giá đường cong cơ bắp trên cánh tay cậu ta, khuôn mặt tràn đầy tinh thần.

Yên lặng.

Cậu nghiêng đầu liếc màn hình điện thoại của Trần Lãng.

Mạt chược Tứ Xuyên, niềm đam mê trực tuyến.

Tống Thần sắc mặt phức tạp.

Trước đó thì phải phòng bệnh Alzheimer nha.

* Bệnh Alzheimer được coi là căn bệnh trầm trọng của não bộ, là nguyên nhân gây ra suy giảm trí nhớ, giảm khả năng tư duy (không hiểu ý tác giả mấy)

"Cậu tới làm gì, bởi vì bảng xếp hạng ngày hôm qua khiến giờ tức giận đến khó thở?" Trần Lãng sờ sờ mũi, mùi thuốc khử trùng giống như mang theo một tia vị ngọt.

Tống Thần ngồi xếp bằng trên giường điều dưỡng, ánh mắt soi mói, "Ai như cậu viết tiếng Anh cũng lòe loẹt như vậy? Làm màu."

"Cũng đúng, cậu cũng đã quen rồi, có phải hay không Tống hạng hai."

*Gốc là Tống nhị, xin phép sửa theo thứ hạng, xin góp ý QAQ

Tống hạng hai là do mấy người trong diễn đàn đặt cho Tống Thần, không chỉ thể hiện thân phận của cậu cũng như là sự kiên trì của Tống Thần, càng thua càng quyết tâm.

Bất quá Tống Thần không chấp nhận cái danh xưng này, lập tức bùng nổ, "Không cho phép gọi tôi như vậy."

Cậu đi một bước đã đến giường điều dưỡng mà Trần Lãng ngồi, vươn tay túm cổ áo Trần Lãng, bị Trần Lãng dễ dàng nắm lấy, một tay khác thành thạo ở trên điện thoại đánh mạt chược.

Hơi thở vừa sạch sẽ lại mát mẻ trên người đối phương dọc theo từng mạch máu truyền đi khắp người.

Tống Thần thân thể ban đầu vốn còn có chút khó chịu lập tức thần thanh khí sảng, mặt khác các phân tử trong thân thể dần trở nên nóng nảy chạy loạn, phần gáy càng thêm ngứa ngáy khó giải thích.

Khiến cậu....rất muốn

Tiếp cận Trần Lãng.

Cậu đột nhiên nghĩ tới lời của Tống Linh, chỉ cần đến gần Trần Lãng, sự chú ý của các cô đều bị Trần Lãng thu hút vô điều kiện.

Fuck

Con mẹ nó Trần Lãng ở trên người cậu hạ cổ đi.

- ---------------------

Pheromone của bạn công nguyên văn là: 股雨后的清新气息传入, tui dịch sao mà đọc nó buồn cười lắm, ai biết tiếng Trung giúp với ạ ????

Đọc mà não nhảy số đến quảng cáo kem đăng răng Closeup =))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau