[Ma Đạo Tổ Sư – Vong Tiện] Nhật Ký Thượng Quân Vương
Chương 12
Đã rảnh rỗi nhiều ngày không có việc gì, Ngụy Anh liền sai người tìm thực đơn, nghiên cứu một chút. Từ trước đến nay hắn luôn đã nói thì phải làm, đã đồng ý với Lam Trạm, đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Sau giờ Ngọ, Lam Trạm giá lâm Trọng Loan điện liền thấy Ngụy Anh lười biếng nằm trên giường, lật đi lật lại thực đơn đơn giản trong tay. Thời tiết dần dần chuyển nóng, hôm nay Ngụy Anh chỉ mặc một áo đơn màu trắng, vạt áo thêu vài đoá hoa lan. Hai nút thắt không cài, vài sợi tóc rũ xuống cần cổ trắng nõn tinh tế, vô cớ làm người mơ màng.
Trong điện còn dùng băng, đón lấy một trận lạnh lẽo. Giơ tay ngừng lại động tác đứng dậy hành lễ của Ngụy Anh, Lam Trạm ngồi xuống bên người hắn. Ngụy Anh tất nhiên vui vẻ vì không cần nhúc nhích, lại lùi vào cạnh sườn.
Lam Trạm nhíu mày nhìn đồ đựng đá lạnh ở góc điện, lệnh cho cung nhân mang đi một nửa băng. Ngụy Anh thể nhược nhưng lại sợ nóng. Lam Trạm nói: “Tuy là mùa hạ, ngươi cũng nên chú ý một chút. Nếu bị cảm lạnh cũng không tốt.”
Ngụy Anh chỉ đành phải đồng ý, trong lòng lại oán, dạo này Lam Trạm rảnh rỗi lo lắm chuyện càng ngày càng nhiều. Vài cung nhân rất có mắt nhìn liền lui ra.
Lam Trạm ôm Ngụy Anh lên chân mình, hôn hôn trên môi người. Xiêm y trên người Ngụy Anh dệt thành từ tơ tằm, ôm lạnh lạnh. Ngụy Anh không được tự nhiên mà động đậy: “Hiện tại là ban ngày....”
Lam Trạm cười cười, giờ Mùi hắn còn phải đi nội các nghị sự, vốn cũng không muốn làm cái gì. Chỉ là nhìn dáng vẻ này của Ngụy Anh lại nhịn không được muốn ở bên cạnh hắn. Tay hắn đặt ở eo Ngụy Anh, nói: “Đừng nghịch, trẫm chỉ ôm một chút.” Trong lòng Ngụy Anh an tâm một chút, Lam Trạm nhìn quyển sách trong tay hắn, nói: “Quyển sách này ngươi đã đọc vài ngày, có chỗ nào không hiểu.”
Ngụy Anh nghiêm trang nói: “Làm đồ ăn cho bệ hạ, đương nhiên phải cẩn thận....Ưm...”
Cuốn thực đơn trên tay Ngụy Anh theo động tác trên người rơi xuống mặt đất, đai lưng bị quân vương cở ra, lộ ra phần lớn da thịt như tuyết trắng.
……
Giờ Mùi đã qua, tổng quản thật cẩn thận mà gõ gõ cửa điện đóng chặt, thử nói: “Bệ hạ....”
Lam Trạm mơn trớn vòng eo thon gọn của người dưới thân, không nhanh không chậm nói: “Trẫm có chút việc bên này, nói bọn họ tự thương nghị là được.”
Tổng quản không dám dị nghị, nhận được lệnh vội lui ra rất xa.
…..
Cung nhân rất có mắt nhìn mà canh gác, sau khi tắm rửa xong vừa lúc là thời gian ăn bữa tối. Sắc mặt Ngụy Anh vẫn có chút hồng, Lam Trạm lại nhìn vẫn như bình thường. Hắn nhìn về phía Ngụy Anh, nói: “Đói bụng không?”
Ngụy Anh không đáp, tâm trạng Lam Trạm rất tốt liền cho cung nhân truyền thiện.
Đêm nay Lam Trạm lại ở Trọng Loan điện « Kí Sự Cuộc Sống Hàng Ngày Ở Cấm Cung», trên đó có một chuỗi ký tự thật dài, bây giờ lại thêm một nét.
Qua mấy ngày, Lam Trạm bận rộn chuyện triều chính, không quá rảnh rỗi. Chỉ cho cung nhân tới truyền chỉ, nói Ngụy Anh buổi tối tới Dưỡng Cư điện dùng bữa. Trần chưởng sự cười ngâm ngâm mà tiễn cung nhân truyền chỉ ra ngoài, lúc trở về vẫn thấy Ngụy Anh không có phản ứng, nhắc nhở nói: “Điện hạ, có cần chuẩn bị cái gì không ạ?”
Ngụy Anh lật qua một trang sách, thuận miệng hỏi: “Cái gì?”
Giống như đã sớm biết được phản ứng của Ngụy Anh, Trần chưởng sự vội cười làm lành, nói: “Bệ hạ triệu người tới Dưỡng Cư điện dùng bữa tối, người xem...”
Tuy rằng bên hạ sủng ái, trong cung lại chỉ có một mình điện hạ, không cần tranh sủng quá mức. Chỉ là Trần chưởng sự cảm thấy dáng vẻ này của chủ tử nhà mình, có hơi lạnh nhạt một chút.
Lời này ý nhắc nhở Ngụy Anh. Hắn nghĩ nghĩ, gấp lại sách, nói: “Chuẩn bị một chút, đi Ngự Thiện phòng.”
Trần chưởng sự ngẩn người, rồi sau đó hiểu rõ dụng ý của điện hạ. Người đây là chuẩn bị tự mình xuống bếp vì bệ hạ. Hắn có chút vui mừng, vội cho người đi chuẩn bị trước.
Ngụy Anh tùy tiện thay một xiêm y khác, liền đi hướng phòng ăn. Lam Trạm thu được tin tức, gấp lại tấu chương trong tay, thật ra có chút mong chờ. Đọc truyện tại — TRЦм trцуen. VN —
Quản sự phòng ăn đầy mặt tươi cười, cung kính đón Ngụy Anh đi vào. Trong phòng ăn đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, Ngụy Anh nhìn một đám ngự trù đứng một bên cung kính đợi lệnh, chỉ cảm thấy gượng ép vô cùng.
Thêm gia vị, nếm đồ ăn, nấu chín đều có người trong phòng ăn ôm lấy mọi việc. Trần chưởng sự với tổng quản phòng ăn tính toán rất rõ ràng, chuyến đi này của Ngụy Anh là để củng cố sủng ái. Bọn họ chuẩn bị tốt tất cả, quý quân chỉ cần làm chút mặt mũi. Cứ như vậy, Ngụy Anh không cần động tay, bệ hạ cũng vui vẻ, có thể nói là vẹn cả đôi đường.
Ngụy Anh cũng không cảm kích lắm, chỉ nói: “Các ngươi đều làm xong rồi, ta làm cái gì?”
Trần chưởng sự cùng quản sự phòng ăn hai mặt nhìn nhau, “Này....” Bọn họ không nghĩ tới, nhìn tình huống này Ngụy Anh là muốn làm thật.
Ngại nhóm người này vướng chân vướng tay, Ngụy Anh không chút khách khí mà đuổi bọn họ ra ngoài, chỉ để lại một tiểu sư phó nhóm bếp.
Ngụy Anh lấy trong tay áo ra một tờ giấy, phía trên là những công đoạn cần làm mà hắn đã nghiên cứu tỉ mỉ nhiều ngày.
Tiểu sư phó bị hắn giữ lại nhóm nửa nhìn vị công tử xinh đẹp trước mặt này, nghiêm túc nghiên cứu nên đốt lửa trước hay thêm nước trước, không biết sao có chút sợ hãi.
Nhớ lại kĩ càng những công đoạn được nghiên cứu tỉ mỉ trong đầu, Ngụy Anh xắn tay áo, chuẩn bị động tay.
Thật ra hắn đối với chuyện trù nghệ, có chút hứng thú.
“Cốp cốp..” tiếng chặt thịt truyền ra từ bên trong, sau đó lại là tiếng chảo dầu. Nhóm người bên ngoài nghe thấy, hai mắt nhìn nhau.
Sau giờ Ngọ, Lam Trạm giá lâm Trọng Loan điện liền thấy Ngụy Anh lười biếng nằm trên giường, lật đi lật lại thực đơn đơn giản trong tay. Thời tiết dần dần chuyển nóng, hôm nay Ngụy Anh chỉ mặc một áo đơn màu trắng, vạt áo thêu vài đoá hoa lan. Hai nút thắt không cài, vài sợi tóc rũ xuống cần cổ trắng nõn tinh tế, vô cớ làm người mơ màng.
Trong điện còn dùng băng, đón lấy một trận lạnh lẽo. Giơ tay ngừng lại động tác đứng dậy hành lễ của Ngụy Anh, Lam Trạm ngồi xuống bên người hắn. Ngụy Anh tất nhiên vui vẻ vì không cần nhúc nhích, lại lùi vào cạnh sườn.
Lam Trạm nhíu mày nhìn đồ đựng đá lạnh ở góc điện, lệnh cho cung nhân mang đi một nửa băng. Ngụy Anh thể nhược nhưng lại sợ nóng. Lam Trạm nói: “Tuy là mùa hạ, ngươi cũng nên chú ý một chút. Nếu bị cảm lạnh cũng không tốt.”
Ngụy Anh chỉ đành phải đồng ý, trong lòng lại oán, dạo này Lam Trạm rảnh rỗi lo lắm chuyện càng ngày càng nhiều. Vài cung nhân rất có mắt nhìn liền lui ra.
Lam Trạm ôm Ngụy Anh lên chân mình, hôn hôn trên môi người. Xiêm y trên người Ngụy Anh dệt thành từ tơ tằm, ôm lạnh lạnh. Ngụy Anh không được tự nhiên mà động đậy: “Hiện tại là ban ngày....”
Lam Trạm cười cười, giờ Mùi hắn còn phải đi nội các nghị sự, vốn cũng không muốn làm cái gì. Chỉ là nhìn dáng vẻ này của Ngụy Anh lại nhịn không được muốn ở bên cạnh hắn. Tay hắn đặt ở eo Ngụy Anh, nói: “Đừng nghịch, trẫm chỉ ôm một chút.” Trong lòng Ngụy Anh an tâm một chút, Lam Trạm nhìn quyển sách trong tay hắn, nói: “Quyển sách này ngươi đã đọc vài ngày, có chỗ nào không hiểu.”
Ngụy Anh nghiêm trang nói: “Làm đồ ăn cho bệ hạ, đương nhiên phải cẩn thận....Ưm...”
Cuốn thực đơn trên tay Ngụy Anh theo động tác trên người rơi xuống mặt đất, đai lưng bị quân vương cở ra, lộ ra phần lớn da thịt như tuyết trắng.
……
Giờ Mùi đã qua, tổng quản thật cẩn thận mà gõ gõ cửa điện đóng chặt, thử nói: “Bệ hạ....”
Lam Trạm mơn trớn vòng eo thon gọn của người dưới thân, không nhanh không chậm nói: “Trẫm có chút việc bên này, nói bọn họ tự thương nghị là được.”
Tổng quản không dám dị nghị, nhận được lệnh vội lui ra rất xa.
…..
Cung nhân rất có mắt nhìn mà canh gác, sau khi tắm rửa xong vừa lúc là thời gian ăn bữa tối. Sắc mặt Ngụy Anh vẫn có chút hồng, Lam Trạm lại nhìn vẫn như bình thường. Hắn nhìn về phía Ngụy Anh, nói: “Đói bụng không?”
Ngụy Anh không đáp, tâm trạng Lam Trạm rất tốt liền cho cung nhân truyền thiện.
Đêm nay Lam Trạm lại ở Trọng Loan điện « Kí Sự Cuộc Sống Hàng Ngày Ở Cấm Cung», trên đó có một chuỗi ký tự thật dài, bây giờ lại thêm một nét.
Qua mấy ngày, Lam Trạm bận rộn chuyện triều chính, không quá rảnh rỗi. Chỉ cho cung nhân tới truyền chỉ, nói Ngụy Anh buổi tối tới Dưỡng Cư điện dùng bữa. Trần chưởng sự cười ngâm ngâm mà tiễn cung nhân truyền chỉ ra ngoài, lúc trở về vẫn thấy Ngụy Anh không có phản ứng, nhắc nhở nói: “Điện hạ, có cần chuẩn bị cái gì không ạ?”
Ngụy Anh lật qua một trang sách, thuận miệng hỏi: “Cái gì?”
Giống như đã sớm biết được phản ứng của Ngụy Anh, Trần chưởng sự vội cười làm lành, nói: “Bệ hạ triệu người tới Dưỡng Cư điện dùng bữa tối, người xem...”
Tuy rằng bên hạ sủng ái, trong cung lại chỉ có một mình điện hạ, không cần tranh sủng quá mức. Chỉ là Trần chưởng sự cảm thấy dáng vẻ này của chủ tử nhà mình, có hơi lạnh nhạt một chút.
Lời này ý nhắc nhở Ngụy Anh. Hắn nghĩ nghĩ, gấp lại sách, nói: “Chuẩn bị một chút, đi Ngự Thiện phòng.”
Trần chưởng sự ngẩn người, rồi sau đó hiểu rõ dụng ý của điện hạ. Người đây là chuẩn bị tự mình xuống bếp vì bệ hạ. Hắn có chút vui mừng, vội cho người đi chuẩn bị trước.
Ngụy Anh tùy tiện thay một xiêm y khác, liền đi hướng phòng ăn. Lam Trạm thu được tin tức, gấp lại tấu chương trong tay, thật ra có chút mong chờ. Đọc truyện tại — TRЦм trцуen. VN —
Quản sự phòng ăn đầy mặt tươi cười, cung kính đón Ngụy Anh đi vào. Trong phòng ăn đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, Ngụy Anh nhìn một đám ngự trù đứng một bên cung kính đợi lệnh, chỉ cảm thấy gượng ép vô cùng.
Thêm gia vị, nếm đồ ăn, nấu chín đều có người trong phòng ăn ôm lấy mọi việc. Trần chưởng sự với tổng quản phòng ăn tính toán rất rõ ràng, chuyến đi này của Ngụy Anh là để củng cố sủng ái. Bọn họ chuẩn bị tốt tất cả, quý quân chỉ cần làm chút mặt mũi. Cứ như vậy, Ngụy Anh không cần động tay, bệ hạ cũng vui vẻ, có thể nói là vẹn cả đôi đường.
Ngụy Anh cũng không cảm kích lắm, chỉ nói: “Các ngươi đều làm xong rồi, ta làm cái gì?”
Trần chưởng sự cùng quản sự phòng ăn hai mặt nhìn nhau, “Này....” Bọn họ không nghĩ tới, nhìn tình huống này Ngụy Anh là muốn làm thật.
Ngại nhóm người này vướng chân vướng tay, Ngụy Anh không chút khách khí mà đuổi bọn họ ra ngoài, chỉ để lại một tiểu sư phó nhóm bếp.
Ngụy Anh lấy trong tay áo ra một tờ giấy, phía trên là những công đoạn cần làm mà hắn đã nghiên cứu tỉ mỉ nhiều ngày.
Tiểu sư phó bị hắn giữ lại nhóm nửa nhìn vị công tử xinh đẹp trước mặt này, nghiêm túc nghiên cứu nên đốt lửa trước hay thêm nước trước, không biết sao có chút sợ hãi.
Nhớ lại kĩ càng những công đoạn được nghiên cứu tỉ mỉ trong đầu, Ngụy Anh xắn tay áo, chuẩn bị động tay.
Thật ra hắn đối với chuyện trù nghệ, có chút hứng thú.
“Cốp cốp..” tiếng chặt thịt truyền ra từ bên trong, sau đó lại là tiếng chảo dầu. Nhóm người bên ngoài nghe thấy, hai mắt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất