Tiểu Lão Bản

Chương 4: Giả vờ giả vịt

Trước Sau
"Không có gì không có gì, dạy dỗ con trẻ mà thôi." Đường Quốc Hoa ngượng ngập lắc đầu, vẻ mặt giận dữ vừa rồi còn chưa kịp rút hết, lúc này lộ ra nụ cười miễn bàn vặn vẹo xấu xí cỡ nào.

Đường Học Cẩn nhìn, đáy lòng cười lạnh, bất quá ngoài mặt vẫn bày ra vẻ đáng thương, cậu nhỏ giọng nức nở, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi như không cần tiền.

Đường Học Cẩn như vậy trực tiếp gợi lên cộng minh thế giới nội tâm của Lưu Minh Lượng, khuôn mặt vốn đã đủ đen của ông xoát một cái đen hơn, "Dạy dỗ con trẻ? Chỉ vì thằng bé nói muốn lên trung học cơ sở?"

"Không phải không phải không phải, tôi..." Đường Quốc Hoa ấp úng, gã cũng không thể nói là vì Đường Học Cẩn chọc khóc Học Quân nhà mình mà còn chết sống không chịu nghe lời gã ——

"Vậy sao vừa rồi tôi lại thấy anh giơ tay lên tính tát thằng bé hả?" Lưu Minh Lượng hừ một tiếng, nhấc chân tới trước giường, móc khăn tay trong túi ra cũng không ghét bỏ Đường Học Cẩn lúc này bẩn lắm nhẹ nhàng giúp cậu lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt, lau xong lại vỗ vai cậu, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, đừng khóc, chú làm chủ cho con."

Đường Học Cẩn cúi đầu, không nói, vai vẫn run rẩy tiếp tục vẻ ngoài đáng thương.

Cả người Đường Quốc Hoa đã ướt đẫm mồ hôi, làm dân cái làng này, gã tự nhiên biết bí thư Lưu ghét nhất là cha mẹ đánh chửi con cái, gã không thể ngờ được mình bất quá là muốn dạy dỗ Đường Học Cẩn không nghe lời một bài học, con * nó lại đúng dịp bị Lưu Minh Lượng bắt gặp.

Đáy lòng thầm mắng một câu xui, gã trừng Đường Học Cẩn, khi ngẩng lên đã bày ra nụ cười nịnh nọt, "Đều là hiểu lầm hiểu lầm, tôi chỉ muốn sờ đầu A Cẩn mà thôi."

Triệu Lệ ôm Đường Học Quân bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, chúng tôi sao có thể đánh A Cẩn chứ? A Cẩn vừa mới tỉnh lại mà."

Ánh mắt Lưu Minh Lượng xoay một vòng trên người Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ, cười lạnh một tiếng, không để ý tới bọn họ, trái lại đặt ánh mắt lên người Đường Học Cẩn ngồi trên giường, hỏi: "Sao rồi, đầu còn đau không? Cháu nói đầu này của cháu là bị em mình đánh à?"

Triệu Lệ nghe được lời này của Lưu Minh Lượng, thầm nói nếu bí thư Lưu tin lời Đường Học Cẩn vậy thì gay go lắm, vợ chồng bọn họ nhất định sẽ để lại ấn tượng hỏng bét trong lòng bí thư, sau này bọn họ khai phá hậu sơn, còn phải dựa vào cán bộ thôn, cũng không thể để Lưu Minh Lượng đến khi đó xỏ bọn họ một vố, thế là mụ chuyển mặt, vội vàng mở miệng: "Bí thư Lưu nói gì vậy, đây không phải là anh em cãi nhau thôi à? Còn có thể chuyện bé xé ra to cỡ nào." Nói xong, mụ nháy mắt với Đường Học Cẩn.

Đường Học Cẩn tự nhiên thấy ánh mắt Triệu Lệ, đáy lòng không ngừng cười lạnh, khiếp ý trên mặt cũng càng rõ ràng, thân thể co giật, phảng phất sợ hãi cực kỳ.

Thấy vậy, Lưu Minh Lượng thở dài, "Cháu cứ nói thật đi, chú làm chủ cho cháu."

Đường Học Cẩn vờ khiếp đảm ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn còn sót lại mấy vệt nước mắt —— tuy đã được Lưu Minh Lượng lau giúp, bất quá có đôi chỗ vẫn chưa sạch sẽ.

"Học Quân đòi một đồng trường thưởng cho cháu, nó muốn mua kẹo, cháu không cho, sau đó nó lấy đá đập đầu cháu."

Giọng Đường Học Cẩn nhẹ nhàng, trầm thấp, lại chân thật kể ra chân tướng vợ chồng Đường Quốc Hoa muốn che giấu với Lưu Minh Lượng, có thể nghĩ mà biết, vẻ mặt hiện giờ của hai người họ đặc sắc cỡ nào.

Mà lúc này, Đường Học Quân rúc vào lòng Triệu Lệ còn ngại cha mẹ mình bị ghét chưa đủ, đương nhiên lên tiếng: "Đường Học Cẩn, cha mẹ trước đã hứa, mày tỉnh rồi bọn họ sẽ giúp tao đánh mày, ai bảo mày không cho tao một đồng đó chứ."



Triệu Lệ vừa nghe chỉ thấy hỏng, vội bịt cái miệng tính nói gì nữa của Đường Học Quân lại, vẻ mặt tuyệt đối có thể xưng là rực rỡ muôn màu.

Đường Học Cẩn che giấu ánh mắt lộ ra sự trào phúng của mình, thằng em bảy tuổi này của cậu phỏng chừng không biết lời này của nó đã một lần nữa tạo thành hình tượng số âm cỡ nào cho cha mẹ ở trong lòng Lưu Minh Lượng đi.

Ha hả, cậu quả thật là, chờ mong.

Sắc mặt Lưu Minh Lượng có thể nói thối cực kỳ, ông từ nhỏ lớn lên trong một gia đình cha không thương mẹ không yêu, bọn họ thiên vị em trai, quả thật có thể nói là mỗi ngày bị ăn hiếp cho tới lớn, vì thế ông càng có thể cảm động lây.

Lời Đường Học Quân lẽ nào có thể là giả.

Thế nên, Lưu Minh Lượng trực tiếp hất mặt với Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ, xoay người nói với Đường Học Cẩn: "Cháu yên tâm, chuyện này chú làm chủ cho cháu, tiền đó cháu cứ giữ, trung học cơ sở cũng tiếp tục học, nếu cha mẹ cháu không trả tiền để cháu tới trường, cháu cứ tới tìm chú."

Đường Học Cẩn trợn tròn mắt, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ, cậu gật đầu, đầy mặt vui sướng, "Cảm ơn chú Lưu."

Nói xong, còn đặc biệt thẹn thùng cúi đầu, "Kỳ thực cũng không trách mẹ, Học Quân còn nhỏ, bọn họ thương nó là phải, mà còn bọn họ thuê hậu sơn xác thực đã tiêu không ít tiền, thế nên cháu định thừa dịp nghỉ hè này lên trấn xem có việc gì có thể làm không, cháu có thể tự kiếm học phí."

Lưu Minh Lượng rất thoả mãn với thái độ này của Đường Học Cẩn, ông gật đầu, "Giỏi lắm, chú thích những đứa bé như cháu, làm ra làm chơi ra chơi."

Được khen, Đường Học Cẩn thẹn thùng cười, khiến khuôn mặt vốn không tính quá xuất sắc của cậu lóe lên hào quang chói mắt.

Lưu Minh Lượng trầm tư một hồi, kế nói: "Nếu cháu muốn tự kiếm học phí, vậy nhận một tiếng chú Lưu của cháu chú cũng bắt cái cầu cho cháu, chú có một người bạn ở trấn trên, cậu ấy mở tiệm quần áo, hiện đang thiếu người, vừa vặn cần một người trông tiệm, cháu tới chỗ cậu ấy đi, tiền lương không nhiều, một tháng chừng tầm ba bốn trăm, nhưng hai tháng cũng đủ để cháu nộp tiền tới trường và để dành tiền sinh hoạt về sau."

Mắt Đường Học Cẩn sáng lên.

Đây quả thật là bánh từ trên trời rơi xuống, ý tưởng ban đầu của cậu chỉ là tính như đời trước giúp người trong thôn mấy việc vặt lúc nông thu, rồi đào một ít nấm hoặc gì đó trên núi lên trấn bán, nhưng không thể ngờ rằng lại được một thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.

Nghĩ thế, Đường Học Cẩn càng cảm kích Lưu Minh Lượng, cậu thề, mình ngày sau nếu có cơ hội nhất định sẽ hồi báo ông.

Giải quyết xong rồi chuyện của Đường Học Cẩn, Lưu Minh Lượng bắt đầu chính sự khiến mình tới đây, ông từ cái túi tùy thân mang theo lấy ra hợp đồng nhận thầu đất đai, lạnh lùng đưa cho Đường Quốc Hoa, giọng điệu lãnh đạm và công thức: "Các vị xem đi, nếu không có gì khác thì ký tên, hợp đồng có hai bộ, một bộ các vị giữ một bộ chúng tôi giữ, để tiện cho việc kiểm tra về sau."

Đường Quốc Hoa lau sạch tay mình, gã là một hán tử nông thôn thô ráp, thuở bé chỉ học tiểu học, mà còn chưa học xong lớp hai đã bỏ học về nhà trồng trọt, sao có thể đọc hiểu mấy thứ này chứ.

Thế là gã trợn to mắt, hai tay cầm hợp đồng cũng không xem, chỉ nhìn Lưu Minh Lượng cười làm lành: "Bí thư Lưu, cái này, gã quê mùa như tôi sao có thể đọc hiểu mấy cái này chứ, bất quá chúng tôi đều tin ngài, đã là ngài đưa cho, vậy nhất định là không có vấn đề gì, ngài chờ chút, tôi lập tức ký tên."



Triệu Lệ bên cạnh liều mạng kéo Đường Quốc Hoa, muốn cầm xem nội dung bên trên. Triệu Lệ cũng chỉ học tiểu học, bất quá mụ tốt hơn Đường Quốc Hoa một tí, mụ học đến lớp bốn mới bỏ học về nhà, mà còn không phải mụ lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, mụ cảm thấy hợp đồng này mình phải đọc một lần mới bảo hiểm.

"Quốc Hoa, chờ đã, cho em nhìn cái."

Đường Quốc Hoa nghe xong, trừng Triệu Lệ, "Đàn ông bọn tôi nói đàn bà như bà chen miệng cái gì, bí thư Lưu chẳng lẽ còn tham của chúng ta."

Triệu Lệ cũng cảm thấy hành vi hiện tại của mình khá đánh mặt Lưu Minh Lượng, thế là ngượng ngập rút tay về, ôm Đường Học Quân ngồi sang bên.

Lưu Minh Lượng lờ đi, dù sao ông không có khả năng làm gì trên hợp đồng, cho nên vẫn thờ ơ lạnh nhạt.

Đợi đến khi Đường Quốc Hoa nguệch ngoạc ký tên mình lên, cầm hợp đồng tới trước mặt Lưu Minh Lượng, đưa cho ông xong, mới nhỏ giọng nói: "Bí thư Lưu, chuyện của A Cẩn, ngài không nói đùa chứ?"

Nếu thật như lời Lưu Minh Lượng nói, giới thiệu cho Đường Học Cẩn một công việc ở trấn trên để nó tự kiếm học phí, vậy Đường Quốc Hoa quả thật là cầu còn không được, gã không cần trả học phí, hoàn toàn có thể tiết kiệm không ít tiền mua quần áo mới và kẹo cho Học Quân nhà gã.

Lưu Minh Lượng là ai, cho dù chỉ là bí thư thôn, cũng đã gặp vô số người, ông nhìn sắc mặt Đường Quốc Hoa, chỉ biết người này nghĩ gì, thế là khẽ hừ một tiếng, lãnh đạm nói: "Tôi còn không đến mức chỉ nói không làm."

Đường Quốc Hoa cười làm lành: "Tôi không có ý này, tôi tự nhiên tin ngài."

Lưu Minh Lượng liếc Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ một cái, lắc đầu xoay người rời đi.

Lưu Minh Lượng vừa đi, Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ lập tức thu hồi nụ cười và vẻ mặt nịnh nọt, hai kẻ âm trầm ấy nhìn nhau, trực tiếp lao vào phòng Đường Học Cẩn.

Trong phòng, Đường Học Cẩn đã thay băng xong cho mình, mớ băng ố vàng bẩn thỉu bị cậu tháo xuống ném vào góc, lúc này cậu nghe được tiếng bước chân, ánh mắt lóe lóe, khóe miệng giơ lên.

Ngồi trên giường, ánh mắt Đường Học Cẩn nhìn thẳng vào hai vợ chồng Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ nổi giận đùng đùng tới tìm cậu tính sổ, vẻ mặt lạnh nhạt.

Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ nổi giận đùng đùng vào phòng kết quả là phát hiện Đường Học Cẩn đang ngồi trên giường ánh mắt ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm bọn họ, đôi mắt đen ấy quả thật như một cái động đen thui, không hiểu nguyên do, bọn họ đều nổi da gà.

Lắc đầu, Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ hồi hồn xong sắc mặt cứng đờ, ánh mắt nhìn Đường Học Cẩn có thể nói bất thiện.

"Cái thằng xúi quẩy này, hôm nay bọn tao nếu không dạy cho mày một bài học, mày sẽ không biết trời cao đất rộng, còn dám nói lung tung bịa đặt trước mặt bí thư Lưu."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau