Chương 7
Bạc Thận Ngôn "......."
Nguyên Gia Dật "........"
Cần gạt nước chỉ phun nước một lần nhưng thấy nó vẫn tiếp tục hoạt động, khô khốc quét qua quét lại trên tấm kính chắn gió, phát ra tiếng ma sát kèn kẹt.
"Ôi trời...."
Nguyên Gia Dật nghe tiếng kêu vang khắp gara xe dưới tầng hầm mà căng thẳng tới nỗi da đều tê dại, tay chân luống cuống muốn mau chóng tắt nó đi, đồng thời muốn xuống xe xem thử tình trạng của Bạc Thận Ngôn ra sao rồi.
Dù sao thì ông chủ có tiền vẫn quan trọng hơn.
Cậu nhanh chóng tháo dây đai an toàn xuống, động tác mở cửa xe quá mạnh đã khiến cho cánh cửa xe va đập và xương hông của Bạc Thận Ngôn.
Mà Bạc Thận Ngôn lúc này vẫn còn đang sững sờ khi tự nhiên bị nước xối vào người, chẳng hề đề phòng, thế nên hắn bị cánh cửa xe đập mạnh vào, đẩy cả người ngã nhào xuống mặt đất, trong lòng hiện lên một khoảng trống thật lớn, hắn cảm thấy bản thân cả đời cũng không bao giờ có thể quên được khoảnh khắc này.
Nguyên Gia Dật cũng tuyệt vọng chẳng kém gì hắn.
Dựa vào mức độ thay đổi biểu cảm khổ sở trên mặt Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật rụt người lại đứng bên cạnh cửa xe, ngay lập tức trong đầu phân biệt giữa phẫu thuật thay khớp háng cho cổ xương đùi phải bị gãy, phẫu thuật cố định bên trong ổ gãy cổ xương đùi phải, dùng phương pháp kéo nắn chữa trật khớp háng để đưa chỏm xương đùi bị trật khớp kín trở về đúng vị trí cũ. Cho đến khi Bạc Thận Ngôn ở chỗ đậu xe liền kề nắm lấy trục bánh xe lớn cố gắng đứng dậy, Nguyên Gia Dật mới thấy nhẹ nhõm yên lòng.
Cũng may không phải tốn mớ tiền thuốc men giết người kia.
"Bạc tiên sinh, thật xin lỗi!" Nguyên Gia Dật thành khẩn cúi đầu xin lỗi, ngón tay ở đằng sau vày vò vạt áo.
Bạc Thận Ngôn loạng choạng dựa vào chiếc xe hơi việt dã ở sau lưng hắn, xua tay với cậu "Không phải lỗi của cậu"
Muốn trách thì phải trách hắn đã đánh giá quá cao năng lực của người điều khiển, hơn nữa không nghĩ đến chỉ số thông minh của cậu ta.
"Tôi không lái xe này được đâu.....Bạc tiên sinh, cảm ơn ý tốt của anh"
Đã nhận của người ta nhiều tiền như vậy rồi, bây giờ còn đòi sử dụng luôn xe của người ta thì đúng là có hơi quá đáng.
Vốn dĩ cậu chỉ cần có số tiền đủ để chữa bệnh cho mẹ, còn lại không cần gì nhiều hơn nữa cả.
"Tôi không dùng tới chiếc xe này, nó ở đây cũng để không thôi, chẳng lẽ cậu định ngày nào cũng lái chiếc xe cà tàng kia của cậu sáng sớm lại làm ồn phá hỏng giấc ngủ của tôi?"
Bạc Thận Ngôn liếc nhìn cậu một cái, phát hiện cảm giác hèn mọn trên khuôn mặt cậu lại bắt đầu tràn ra, hiểu ngay rằng cậu đang thầm tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt trong lòng, không khỏi có chút bực bội, tuy rằng tức giận nhưng vẫn muốn ép buộc cậu phải sử dụng chiếc xe này.
Về phần vì sao hắn phải làm như vậy, hắn không nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới.
Nếu nhất định phải đưa ra một lý do, đó chính là hắn không đành lòng để một người có khuôn mặt giống như Thịnh Lan phải chịu đựng bất kỳ sự khổ sở nào mà Thịnh Lan chưa từng trải qua.
"Nhưng mà..... tôi không có tiền đổ xăng"
Cho dù ngày xưa cậu từng bị Thịnh Giang Hà hành hạ áp bức như thế nào, nhưng bản thân vẫn là một con người, dĩ nhiên vẫn cần có chút mặt mũi, tự mình phải nói ra chỗ nghèo khó của bản thân khiến cho Nguyên Gia Dật xấu hổ đến nỗi mặt mũi đều đỏ bừng lên.
Đối mặt với người con trai thậm chí ngay từ trong xương cốt cũng lộ ra vẻ muốn lấy lòng đàn ông này khiến hắn nhất thời không nói nên lời, Bạc Thận Ngôn lau nước trên mặt, không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cậu một cái.
"Cái xe này thì tốn bao nhiêu xăng mà không thể đổ nổi, tôi cho cậu thêm tiền là được rồi chứ gì? Coi như tôi bỏ tiền mua chất lượng giấc ngủ của tôi đi"
Nghe hắn nói vậy, ánh mắt Nguyên Gia Dật sáng lên, nhưng nghĩ lại, cậu lại tự phỉ nhổ chính mình đúng là kẻ tham lam, đành lắc đầu từ chối, vỗ vỗ lên phần đầu xe "...........Không cần đâu Bạc tiên sinh, tôi nên tự trả mới phải"
Nói thế nào thì cậu cũng là một trong ba vị bác sĩ chủ trì của bệnh viện, chẳng lẽ không thể nuôi nổi một chiếc Volkswagen hay sao?
Hơn nữa, Bạc tiên sinh đã giải quyết xong cho cậu chuyện khiến cậu đau đầu nhất, nhiệm vụ còn lại của cậu ngoại trừ mấy ngày tới bắt đầu thường xuyên đi thăm ông bà thì chính là giúp Thịnh Lan giữ chặt vị trí ở bên cạnh người đàn ông này không để cho hắn chạy thoát.
Đối với một thương vụ tốt như vậy, lợi nhuận ổn định và không bị lỗ, có lẽ vận may của Nguyên Gia Dật cậu thật sự đã tới rồi.
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Nguyên Gia Dật nhìn về phía Bạc Thận Ngôn không khỏi bắt đầu bật đèn xanh cho lòng tham, nét cười nơi khóe miệng nở rộ ra mà không cách nào thu hồi lại được.
"Vậy.....Bạc tiên sinh, để tôi trả tiền để mua nó nhé, dù sao cũng không thể để ngài mất tiền không như vậy được"
Trên mặt Bạc Thận Ngôn lộ ra vẻ khó hiểu "Trả....... bao nhiêu tiền?"
Cậu ta vẫn có điều kiện để mua xe sao?
Nhìn thấy gương mặt Bạc Thận Ngôn mang theo vẻ khinh thường rõ ràng, Nguyên Gia Dật không biết lấy từ đâu ra sự kiêu ngạo, đột nhiên thẳng lưng vô cùng tự tin nói "Tôi đồng ý trả hai mươi lăm ngàn" (~88 triệu VNĐ)
"............." Lần đầu tiên Bạc Thận Ngôn cảm thấy nghi ngờ không biết lỗ tai mình có vấn đề hay không, đột nhiên hắn có chút buồn cười, nhưng nhìn lại vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của người con trai kia, hắn lại không đành lòng nói ra sự thật làm tổn thương tới lòng tự tôn của cậu, thế nên gật đầu "Được, hai mươi lăm ngàn thì hai mươi lăm ngàn"
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm cò kè trả giá khi đi chợ mua đồ, trong đầu Nguyên Gia Dật theo bản năng hiện ra ba chữ: Đắt quá đi!
Nhưng nghĩ lại bản thân những ngày sắp tới ăn nhờ ở đậu nhà người ta, trong cuộc sống sinh hoạt sẽ gặp nhiều chuyện bất tiện có thể phải phiền tới Bạc Thận Ngôn giúp đỡ, thế nên một thường dân nhỏ như Nguyên Gia Dật đành chịu thiệt thòi nhịn đau ví chấp nhận mức giá này, lấy điện thoại ra "Để tôi chuyển khoản cho ngài"
Máy sưởi đã sớm hong khô đi những giọt nước trên mặt Bạc Thận Ngôn, lúc Nguyên Gia Dật cầm điện thoại đến gần hắn, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trên người cậu lại khiến hắn cảm thấy thoải mái an tâm một cách không thể giải thích được, hắn không kiềm chế được đưa đầu kề sát cậu hơn một chút, trộm ngửi mùi hương trên cơ thể cậu.
"Tôi chưa thêm bạn" Bạc Thận Ngôn lấy điện thoại từ trong túi quần ngủ ra, mở khóa đưa cho Nguyên Gia Dật "Cậu tự thêm đi"
Chỉ cần thấy thích màu sắc và vẻ ngoài là hắn chẳng hề chớp mắt mà mua về những chiếc xe số lượng giới hạn có giá cả trăm triệu. Hai mươi lăm ngàn này chẳng qua chỉ để vỗ về lòng tự trọng và sự tính toán nhỏ nhặt của Nguyên Gia Dật mà thôi.
Thu tiền xong, ông Bạc chủ xe cho hai tay vào trong túi quần, bước chân nhẹ nhàng đi lên lầu.
Hắn vẫn không hiểu vì sao bản thân mình lại cảm thấy vui vẻ như vậy.
Chủ nhân mới của chiếc xe ở bên trong xe ôm lấy tay lái thưởng thức suốt cả một buổi chiều, ngón tay cẩn thận vuốt ve từng li từng tí một trên cái ghế dựa được bọc bằng da thật không dính lấy một hạt bụi, quăng chuyện chó con ị phân ở trên lầu ra sau đầu, âm thầm cảm thán đúng là thương vụ này thật sự đã làm cậu đổi vận.
Thậm chí ngay cả nằm mơ cũng cười không khép miệng lại được.
Sáng sớm hôm sau, chiếc xe Volkswagen màu đen từ trong khuôn viên nhà họ Bạc chầm chậm được lái ra dưới ánh mắt lo lắng của Bạc Thận Ngôn.
Nguyên Gia Dật vốn có sức khỏe tốt, ngày hôm qua bị sốt chỉ cần pha hai gói thuốc hạ sốt vào nước uống là khỏi rồi. Cậu ở trong phòng khám bệnh bận rộn suốt cả một buổi sáng, lúc này cậu đang cầm bình giữ nhiệt đã tróc sơn của mình, nhắm mắt dựa vào ghế trước bàn làm việc sưởi nắng.
Tống Dương vừa mới thực hiện xong một ca phẫu thuật, đang lớn tiếng quát tháo và giải thích kiến thức trong quá trình phẫu thuật lúc nãy cùng với bác sĩ thực tập đi theo phía sau, hoàn toàn không để ý tới dòng chữ to "xin giữ yên lặng" trên hành lang.
Bác sĩ thực tập rối rít cảm ơn rồi rời khỏi văn phòng, không quên chào hỏi Nguyên Gia Dật trước khi rời đi.
Trở lại văn phòng, Tống Dương bắt đầu rửa tay, vừa rửa vừa rung chân hưng phấn giống như dây thần kinh giao cảm vừa được tiêm một mũi adrenaline vào.
Lúc lau sạch tay xong, anh ta đi đến bên cạnh ghế dựa của Nguyên Gia Dật thần bí cười nói "Thầy Nguyên à, có phải anh phát tài rồi không? Có phải là đi ra ngoài làm thêm không? Được làm bác sĩ nối xương riêng cho quý tộc hào môn nào đó phải không?"
Nguyên Gia Dật đẩy mắt kính một chút, khó hiểu cười nói "Phát tài gì chứ?"
Sau đó lại nói "Bây giờ cậu cũng đã là bác sĩ chủ trì rồi, đừng gọi tôi là thầy nữa, nghe kỳ cục lắm"
Hơn nữa, làm gì có quý tộc hào môn nào tự nhiên lại đi nối xương chơi chứ?
Tống Dương cười đập bả vai của cậu một cái, lấy bình giữ nhiệt của mình uống ừng ực một ngụm nước "Làm sao mà giống được, nếu không có gì thay đổi thì năm sau anh sẽ là bác sĩ phó trưởng khoa mới, tới lúc đó tôi vẫn phải gọi anh một tiếng thầy"
Đối mặt với người đàn ông trưởng thành lớn hơn mình vài tuổi này, Nguyên Gia Dật có hơi ngượng ngùng với cách xưng hô "thầy", cậu đỏ mặt gãi gãi sau cổ.
"Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cậu kìa, gọi lão Nguyên được chứ? Lão Nguyên?"
Nguyên Gia Dật cười nói "Được"
"Vậy bây giờ cậu có thể kể cho tôi nghe con đường phát tài của cậu được không?"
Quay trở lại vấn đề này, Nguyên Gia Dật lại bắt đầu thấy nghi hoặc.
"Tôi phát tài khi nào chứ?"
Nếu như không phải đã biết rõ con người của Nguyên Gia Dật, Tống Dương nhất định sẽ mỉa mai cậu một phen, không mắng cậu khoe mẽ đã nể tình lắm rồi.
"Tôi muốn hỏi chiếc Phaeton W12 đó của cậu ở đâu ra vậy?"
(Volkswagen Phaeton W12: dòng cao cấp của xe Volkswagen)
"Phaeton gì?" Nguyên Gia Dật càng thêm khó hiểu "Chiếc xe đó là Volkswagen của bạn tôi....."
Giọng nói của cậu càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng không dám chắc chắn.
Thường ngày Tống Dương ngoài việc nghiên cứu xương tay và hộp sọ, anh ta dành phần lớn thời gian rảnh rỗi dán mắt vào màn hình điện thoại và máy tính để xem video và hình ảnh của các loại siêu xe.
Nếu anh ta nói về một chiếc xe với thái độ điên cuồng như vậy, thì chiếc xe mà anh ta nói đến nhất định có giá không thấp hơn bảy con số.
Nhưng mà cũng có lúc anh ta nhìn lầm?
"Quan hệ của cậu với người bạn kia là như thế nào mà hắn ta dám để cho cậu lái chiếc xe này chứ?" Đôi mắt Tống Dương đỏ lên cố truy hỏi cậu hệt như người phụ nữ đang lên cơn ghen tuông.
"A? Cái này là..... coi như là tôi mua đi.....chỉ là một chiếc xe cũ thôi, không đắt lắm đâu, tôi vẫn có thể mua được...."
"Đệt! Không đắt lắm?! Thầy Nguyên à, cậu là đại gia ngầm à?!"
Bệnh nhân đang tập đi ngoài hành lang tò mò nhìn vào trong văn phòng mấy lần.
"Cậu cũng biết rõ tình hình tài chính của tôi mà, nhưng người bạn này của tôi nói chiếc xe này đã được sản xuất từ lâu, hơn nữa anh ấy không lái nó nên bán lại cho tôi thôi"
Nguyên Gia Dật nhớ tới dáng vẻ nhà giàu hào phóng khi phất tay bố thí của Bạc Thận Ngôn, không khỏi mím môi một chút, sau đó mỉm cười nói.
"..........Cậu trả bao nhiêu tiền?"
Tống Dương dĩ nhiên biết rõ tình hình tài chính của Nguyên Gia Dật, lại nghe tới chuyện được một người bạn "bán lại", hai mắt trừng to như chuông đồng, lỗ tai dựng lên giống ăng-ten.
"Hai mươi lăm ngàn"
"............Đệt đệt đệt đệt! Lão Nguyên, cậu có thể cho tôi số điện thoại liên lạc với người bạn đó của cậu được không?"
Trong đầu Nguyên Gia Dật lập tức hiện lên hình ảnh Tống Dương ôm đùi Bạc Thận Ngôn khóc lóc cầu xin hắn bán cho một chiếc xe, cậu liền xua tay lia lịa.
"Không được, không được, tính tình anh ấy không được tốt lắm"
Nhìn ánh mắt cần khẩn của Tống Dương, Nguyên Gia Dật thu cánh tay của mình lại, nhẹ giọng hỏi "Chiếc xe đó đắt lắm sao?"
Tống Dương mạnh mẽ gật đầu.
"Đắt cỡ nào vậy? Có gấp mười lần giá mà tôi mua không?"
Nếu giá gốc của nó hơn hai trăm ngàn, trừ đi chi phí khấu hao thì mức giá mà cậu đưa ra có vẻ cũng không phải là quá lỗ cho hắn.
Tống Dương tức giận đứng lên, kích động giống như chiếc xe kia là của anh ta vậy, khản giọng đính chính giá trị của nó.
"Gấp trăm lần!"
...............................
Jian: cái xe tầm 2 triệu rưỡi mà mua có 25 ngàn, lời to =)))))
Nguyên Gia Dật "........"
Cần gạt nước chỉ phun nước một lần nhưng thấy nó vẫn tiếp tục hoạt động, khô khốc quét qua quét lại trên tấm kính chắn gió, phát ra tiếng ma sát kèn kẹt.
"Ôi trời...."
Nguyên Gia Dật nghe tiếng kêu vang khắp gara xe dưới tầng hầm mà căng thẳng tới nỗi da đều tê dại, tay chân luống cuống muốn mau chóng tắt nó đi, đồng thời muốn xuống xe xem thử tình trạng của Bạc Thận Ngôn ra sao rồi.
Dù sao thì ông chủ có tiền vẫn quan trọng hơn.
Cậu nhanh chóng tháo dây đai an toàn xuống, động tác mở cửa xe quá mạnh đã khiến cho cánh cửa xe va đập và xương hông của Bạc Thận Ngôn.
Mà Bạc Thận Ngôn lúc này vẫn còn đang sững sờ khi tự nhiên bị nước xối vào người, chẳng hề đề phòng, thế nên hắn bị cánh cửa xe đập mạnh vào, đẩy cả người ngã nhào xuống mặt đất, trong lòng hiện lên một khoảng trống thật lớn, hắn cảm thấy bản thân cả đời cũng không bao giờ có thể quên được khoảnh khắc này.
Nguyên Gia Dật cũng tuyệt vọng chẳng kém gì hắn.
Dựa vào mức độ thay đổi biểu cảm khổ sở trên mặt Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật rụt người lại đứng bên cạnh cửa xe, ngay lập tức trong đầu phân biệt giữa phẫu thuật thay khớp háng cho cổ xương đùi phải bị gãy, phẫu thuật cố định bên trong ổ gãy cổ xương đùi phải, dùng phương pháp kéo nắn chữa trật khớp háng để đưa chỏm xương đùi bị trật khớp kín trở về đúng vị trí cũ. Cho đến khi Bạc Thận Ngôn ở chỗ đậu xe liền kề nắm lấy trục bánh xe lớn cố gắng đứng dậy, Nguyên Gia Dật mới thấy nhẹ nhõm yên lòng.
Cũng may không phải tốn mớ tiền thuốc men giết người kia.
"Bạc tiên sinh, thật xin lỗi!" Nguyên Gia Dật thành khẩn cúi đầu xin lỗi, ngón tay ở đằng sau vày vò vạt áo.
Bạc Thận Ngôn loạng choạng dựa vào chiếc xe hơi việt dã ở sau lưng hắn, xua tay với cậu "Không phải lỗi của cậu"
Muốn trách thì phải trách hắn đã đánh giá quá cao năng lực của người điều khiển, hơn nữa không nghĩ đến chỉ số thông minh của cậu ta.
"Tôi không lái xe này được đâu.....Bạc tiên sinh, cảm ơn ý tốt của anh"
Đã nhận của người ta nhiều tiền như vậy rồi, bây giờ còn đòi sử dụng luôn xe của người ta thì đúng là có hơi quá đáng.
Vốn dĩ cậu chỉ cần có số tiền đủ để chữa bệnh cho mẹ, còn lại không cần gì nhiều hơn nữa cả.
"Tôi không dùng tới chiếc xe này, nó ở đây cũng để không thôi, chẳng lẽ cậu định ngày nào cũng lái chiếc xe cà tàng kia của cậu sáng sớm lại làm ồn phá hỏng giấc ngủ của tôi?"
Bạc Thận Ngôn liếc nhìn cậu một cái, phát hiện cảm giác hèn mọn trên khuôn mặt cậu lại bắt đầu tràn ra, hiểu ngay rằng cậu đang thầm tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt trong lòng, không khỏi có chút bực bội, tuy rằng tức giận nhưng vẫn muốn ép buộc cậu phải sử dụng chiếc xe này.
Về phần vì sao hắn phải làm như vậy, hắn không nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới.
Nếu nhất định phải đưa ra một lý do, đó chính là hắn không đành lòng để một người có khuôn mặt giống như Thịnh Lan phải chịu đựng bất kỳ sự khổ sở nào mà Thịnh Lan chưa từng trải qua.
"Nhưng mà..... tôi không có tiền đổ xăng"
Cho dù ngày xưa cậu từng bị Thịnh Giang Hà hành hạ áp bức như thế nào, nhưng bản thân vẫn là một con người, dĩ nhiên vẫn cần có chút mặt mũi, tự mình phải nói ra chỗ nghèo khó của bản thân khiến cho Nguyên Gia Dật xấu hổ đến nỗi mặt mũi đều đỏ bừng lên.
Đối mặt với người con trai thậm chí ngay từ trong xương cốt cũng lộ ra vẻ muốn lấy lòng đàn ông này khiến hắn nhất thời không nói nên lời, Bạc Thận Ngôn lau nước trên mặt, không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cậu một cái.
"Cái xe này thì tốn bao nhiêu xăng mà không thể đổ nổi, tôi cho cậu thêm tiền là được rồi chứ gì? Coi như tôi bỏ tiền mua chất lượng giấc ngủ của tôi đi"
Nghe hắn nói vậy, ánh mắt Nguyên Gia Dật sáng lên, nhưng nghĩ lại, cậu lại tự phỉ nhổ chính mình đúng là kẻ tham lam, đành lắc đầu từ chối, vỗ vỗ lên phần đầu xe "...........Không cần đâu Bạc tiên sinh, tôi nên tự trả mới phải"
Nói thế nào thì cậu cũng là một trong ba vị bác sĩ chủ trì của bệnh viện, chẳng lẽ không thể nuôi nổi một chiếc Volkswagen hay sao?
Hơn nữa, Bạc tiên sinh đã giải quyết xong cho cậu chuyện khiến cậu đau đầu nhất, nhiệm vụ còn lại của cậu ngoại trừ mấy ngày tới bắt đầu thường xuyên đi thăm ông bà thì chính là giúp Thịnh Lan giữ chặt vị trí ở bên cạnh người đàn ông này không để cho hắn chạy thoát.
Đối với một thương vụ tốt như vậy, lợi nhuận ổn định và không bị lỗ, có lẽ vận may của Nguyên Gia Dật cậu thật sự đã tới rồi.
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Nguyên Gia Dật nhìn về phía Bạc Thận Ngôn không khỏi bắt đầu bật đèn xanh cho lòng tham, nét cười nơi khóe miệng nở rộ ra mà không cách nào thu hồi lại được.
"Vậy.....Bạc tiên sinh, để tôi trả tiền để mua nó nhé, dù sao cũng không thể để ngài mất tiền không như vậy được"
Trên mặt Bạc Thận Ngôn lộ ra vẻ khó hiểu "Trả....... bao nhiêu tiền?"
Cậu ta vẫn có điều kiện để mua xe sao?
Nhìn thấy gương mặt Bạc Thận Ngôn mang theo vẻ khinh thường rõ ràng, Nguyên Gia Dật không biết lấy từ đâu ra sự kiêu ngạo, đột nhiên thẳng lưng vô cùng tự tin nói "Tôi đồng ý trả hai mươi lăm ngàn" (~88 triệu VNĐ)
"............." Lần đầu tiên Bạc Thận Ngôn cảm thấy nghi ngờ không biết lỗ tai mình có vấn đề hay không, đột nhiên hắn có chút buồn cười, nhưng nhìn lại vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của người con trai kia, hắn lại không đành lòng nói ra sự thật làm tổn thương tới lòng tự tôn của cậu, thế nên gật đầu "Được, hai mươi lăm ngàn thì hai mươi lăm ngàn"
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm cò kè trả giá khi đi chợ mua đồ, trong đầu Nguyên Gia Dật theo bản năng hiện ra ba chữ: Đắt quá đi!
Nhưng nghĩ lại bản thân những ngày sắp tới ăn nhờ ở đậu nhà người ta, trong cuộc sống sinh hoạt sẽ gặp nhiều chuyện bất tiện có thể phải phiền tới Bạc Thận Ngôn giúp đỡ, thế nên một thường dân nhỏ như Nguyên Gia Dật đành chịu thiệt thòi nhịn đau ví chấp nhận mức giá này, lấy điện thoại ra "Để tôi chuyển khoản cho ngài"
Máy sưởi đã sớm hong khô đi những giọt nước trên mặt Bạc Thận Ngôn, lúc Nguyên Gia Dật cầm điện thoại đến gần hắn, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trên người cậu lại khiến hắn cảm thấy thoải mái an tâm một cách không thể giải thích được, hắn không kiềm chế được đưa đầu kề sát cậu hơn một chút, trộm ngửi mùi hương trên cơ thể cậu.
"Tôi chưa thêm bạn" Bạc Thận Ngôn lấy điện thoại từ trong túi quần ngủ ra, mở khóa đưa cho Nguyên Gia Dật "Cậu tự thêm đi"
Chỉ cần thấy thích màu sắc và vẻ ngoài là hắn chẳng hề chớp mắt mà mua về những chiếc xe số lượng giới hạn có giá cả trăm triệu. Hai mươi lăm ngàn này chẳng qua chỉ để vỗ về lòng tự trọng và sự tính toán nhỏ nhặt của Nguyên Gia Dật mà thôi.
Thu tiền xong, ông Bạc chủ xe cho hai tay vào trong túi quần, bước chân nhẹ nhàng đi lên lầu.
Hắn vẫn không hiểu vì sao bản thân mình lại cảm thấy vui vẻ như vậy.
Chủ nhân mới của chiếc xe ở bên trong xe ôm lấy tay lái thưởng thức suốt cả một buổi chiều, ngón tay cẩn thận vuốt ve từng li từng tí một trên cái ghế dựa được bọc bằng da thật không dính lấy một hạt bụi, quăng chuyện chó con ị phân ở trên lầu ra sau đầu, âm thầm cảm thán đúng là thương vụ này thật sự đã làm cậu đổi vận.
Thậm chí ngay cả nằm mơ cũng cười không khép miệng lại được.
Sáng sớm hôm sau, chiếc xe Volkswagen màu đen từ trong khuôn viên nhà họ Bạc chầm chậm được lái ra dưới ánh mắt lo lắng của Bạc Thận Ngôn.
Nguyên Gia Dật vốn có sức khỏe tốt, ngày hôm qua bị sốt chỉ cần pha hai gói thuốc hạ sốt vào nước uống là khỏi rồi. Cậu ở trong phòng khám bệnh bận rộn suốt cả một buổi sáng, lúc này cậu đang cầm bình giữ nhiệt đã tróc sơn của mình, nhắm mắt dựa vào ghế trước bàn làm việc sưởi nắng.
Tống Dương vừa mới thực hiện xong một ca phẫu thuật, đang lớn tiếng quát tháo và giải thích kiến thức trong quá trình phẫu thuật lúc nãy cùng với bác sĩ thực tập đi theo phía sau, hoàn toàn không để ý tới dòng chữ to "xin giữ yên lặng" trên hành lang.
Bác sĩ thực tập rối rít cảm ơn rồi rời khỏi văn phòng, không quên chào hỏi Nguyên Gia Dật trước khi rời đi.
Trở lại văn phòng, Tống Dương bắt đầu rửa tay, vừa rửa vừa rung chân hưng phấn giống như dây thần kinh giao cảm vừa được tiêm một mũi adrenaline vào.
Lúc lau sạch tay xong, anh ta đi đến bên cạnh ghế dựa của Nguyên Gia Dật thần bí cười nói "Thầy Nguyên à, có phải anh phát tài rồi không? Có phải là đi ra ngoài làm thêm không? Được làm bác sĩ nối xương riêng cho quý tộc hào môn nào đó phải không?"
Nguyên Gia Dật đẩy mắt kính một chút, khó hiểu cười nói "Phát tài gì chứ?"
Sau đó lại nói "Bây giờ cậu cũng đã là bác sĩ chủ trì rồi, đừng gọi tôi là thầy nữa, nghe kỳ cục lắm"
Hơn nữa, làm gì có quý tộc hào môn nào tự nhiên lại đi nối xương chơi chứ?
Tống Dương cười đập bả vai của cậu một cái, lấy bình giữ nhiệt của mình uống ừng ực một ngụm nước "Làm sao mà giống được, nếu không có gì thay đổi thì năm sau anh sẽ là bác sĩ phó trưởng khoa mới, tới lúc đó tôi vẫn phải gọi anh một tiếng thầy"
Đối mặt với người đàn ông trưởng thành lớn hơn mình vài tuổi này, Nguyên Gia Dật có hơi ngượng ngùng với cách xưng hô "thầy", cậu đỏ mặt gãi gãi sau cổ.
"Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cậu kìa, gọi lão Nguyên được chứ? Lão Nguyên?"
Nguyên Gia Dật cười nói "Được"
"Vậy bây giờ cậu có thể kể cho tôi nghe con đường phát tài của cậu được không?"
Quay trở lại vấn đề này, Nguyên Gia Dật lại bắt đầu thấy nghi hoặc.
"Tôi phát tài khi nào chứ?"
Nếu như không phải đã biết rõ con người của Nguyên Gia Dật, Tống Dương nhất định sẽ mỉa mai cậu một phen, không mắng cậu khoe mẽ đã nể tình lắm rồi.
"Tôi muốn hỏi chiếc Phaeton W12 đó của cậu ở đâu ra vậy?"
(Volkswagen Phaeton W12: dòng cao cấp của xe Volkswagen)
"Phaeton gì?" Nguyên Gia Dật càng thêm khó hiểu "Chiếc xe đó là Volkswagen của bạn tôi....."
Giọng nói của cậu càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng không dám chắc chắn.
Thường ngày Tống Dương ngoài việc nghiên cứu xương tay và hộp sọ, anh ta dành phần lớn thời gian rảnh rỗi dán mắt vào màn hình điện thoại và máy tính để xem video và hình ảnh của các loại siêu xe.
Nếu anh ta nói về một chiếc xe với thái độ điên cuồng như vậy, thì chiếc xe mà anh ta nói đến nhất định có giá không thấp hơn bảy con số.
Nhưng mà cũng có lúc anh ta nhìn lầm?
"Quan hệ của cậu với người bạn kia là như thế nào mà hắn ta dám để cho cậu lái chiếc xe này chứ?" Đôi mắt Tống Dương đỏ lên cố truy hỏi cậu hệt như người phụ nữ đang lên cơn ghen tuông.
"A? Cái này là..... coi như là tôi mua đi.....chỉ là một chiếc xe cũ thôi, không đắt lắm đâu, tôi vẫn có thể mua được...."
"Đệt! Không đắt lắm?! Thầy Nguyên à, cậu là đại gia ngầm à?!"
Bệnh nhân đang tập đi ngoài hành lang tò mò nhìn vào trong văn phòng mấy lần.
"Cậu cũng biết rõ tình hình tài chính của tôi mà, nhưng người bạn này của tôi nói chiếc xe này đã được sản xuất từ lâu, hơn nữa anh ấy không lái nó nên bán lại cho tôi thôi"
Nguyên Gia Dật nhớ tới dáng vẻ nhà giàu hào phóng khi phất tay bố thí của Bạc Thận Ngôn, không khỏi mím môi một chút, sau đó mỉm cười nói.
"..........Cậu trả bao nhiêu tiền?"
Tống Dương dĩ nhiên biết rõ tình hình tài chính của Nguyên Gia Dật, lại nghe tới chuyện được một người bạn "bán lại", hai mắt trừng to như chuông đồng, lỗ tai dựng lên giống ăng-ten.
"Hai mươi lăm ngàn"
"............Đệt đệt đệt đệt! Lão Nguyên, cậu có thể cho tôi số điện thoại liên lạc với người bạn đó của cậu được không?"
Trong đầu Nguyên Gia Dật lập tức hiện lên hình ảnh Tống Dương ôm đùi Bạc Thận Ngôn khóc lóc cầu xin hắn bán cho một chiếc xe, cậu liền xua tay lia lịa.
"Không được, không được, tính tình anh ấy không được tốt lắm"
Nhìn ánh mắt cần khẩn của Tống Dương, Nguyên Gia Dật thu cánh tay của mình lại, nhẹ giọng hỏi "Chiếc xe đó đắt lắm sao?"
Tống Dương mạnh mẽ gật đầu.
"Đắt cỡ nào vậy? Có gấp mười lần giá mà tôi mua không?"
Nếu giá gốc của nó hơn hai trăm ngàn, trừ đi chi phí khấu hao thì mức giá mà cậu đưa ra có vẻ cũng không phải là quá lỗ cho hắn.
Tống Dương tức giận đứng lên, kích động giống như chiếc xe kia là của anh ta vậy, khản giọng đính chính giá trị của nó.
"Gấp trăm lần!"
...............................
Jian: cái xe tầm 2 triệu rưỡi mà mua có 25 ngàn, lời to =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất