Ngoại Cảm

Chương 25: Bạch Mạc lại xui xẻo

Trước Sau
Edit: Ngự Chi Tuyệt

Nguyên chủ vẫn luôn cho rằng Triệu Văn Ngạn và Tô Phong Khê yêu nhau rất sâu đậm, sẽ ở bên nhau đến suốt đời, thế nên cậu mới điên cuồng và tuyệt vọng đến vậy. Nhưng hiện tại, chính tai nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, Phạn Già La lại khịt mũi coi thường bốn chữ "Tình yêu đích thực".

Hắn xem chán chê scandal của Tô Phong Khê xong, thế là gõ bốn chữ "Phim trường Tây Xuyên" vào thanh tìm kiếm của Baidu, kết quả nhanh chóng hiện ra, phim trường Tây Xuyên là một dự án bất động sản du lịch do Tô Miên làm chủ đầu tư, mô hình kinh doanh không khác phim trường Hoành Điếm lắm, nhưng tổng số vốn đầu tư lại gấp đôi phim trường Hoành Điếm, 6 tỷ nhân dân tệ.

Tô Miên và Tô Phong Khê xuất thân từ cùng một cô nhi viện, cũng xem như thanh mai trúc mã, sau khi tốt nghiệp trung học thì dựa vào quan hệ của Tô Phong Khê mà tiến vào giới giải trí rồi nhanh chóng nổi tiếng, là một trong những tiểu sinh* lưu lượng hot nhất lúc bấy giờ. Cậu ta và Tô Phong Khê có không ít scandal, thậm chí từng bị paparazzi chụp được ảnh hai người nửa đêm đến nhà nhau. Lúc ấy chuyện này vô cùng ầm ĩ, thiếu chút nữa đã hủy luôn con đường ngôi sao của Tô Miên, Tô Phong Khê vội vàng đứng ra giải thích, từ đó về sau hai người gọi nhau là chị em.

Tiểu sinh (tiểu thịt tươi): Là nam nghệ sĩ theo hình tượng trẻ trung, dễ thu hút fan nữ, giá trị thương mại cao, diễn xuất thì tùy người. (thuật ngữ Cbiz)

Nhưng dù Tô Miên có thể tiếp tục kiếm tiền thì cũng chỉ là một tiểu minh tinh mà thôi, không thể nào một hơi lấy ra 6 tỉ đem đầu tư xây dựng một công trình còn to lớn hơn cả phim trường Hoành Điếm. Có người nói sau lưng cậu ta có nhân vật lớn chống lưng; cũng có người nói là Tô Phong Khê quăng tiền; có người còn nói cậu ta làm ăn phi pháp ngoài đời.

Tuy nhiên, dù cho bên ngoài có đồn đãi thế nào, cuối cùng Tô Miên vẫn gom đủ 3 tỉ mua đất và 1 tỉ vốn đầu tư ban đầu, chính thức khởi công dự án này. Trước đây có tin tức nói rằng Tây Xuyên sẽ được quy hoạch thành khu vực thương mại tự do của Quảng Nam, bên cạnh đó còn cho xây dựng một sân bay, một ga đường sắt cao tốc, một cây cầu vượt biển và đầy đủ các công trình đồng bộ. Đây chính là đặc khu kinh tế được Hải thị (*) chủ trương ra sức phát triển. Xây dựng phim trường ở đây, chắc chắn Tô Miên sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Trên thực tế, để có được mảnh đất này, quả thực cậu ta và Tô Phong Khê đã hao hết tâm sức, có thể nhờ vả ai đều nhờ hết, có thể mượn tiền ai cũng mượn hết, chỉ cần cố chịu 5 năm, chờ khi giai đoạn một của dự án được đưa vào sử dụng là có thể ngồi mát ăn bát vàng. Nhưng cách đây không lâu, chính quyền Hải thị lại thông báo, khu vực thương mại tự do chuẩn bị được quy hoạch ở Tây Xuyên sẽ được dời đến Đông Xuyên, sân bay, ga đường sắt cao tốc và cầu vượt biển hứa hẹn lúc trước cũng đều được dời theo tới Đông Xuyên.

Chỉ một câu dời đi, mảnh đất vàng có giá trị liên thành vốn bị Tô Miên giành mất nay đã trở nên không đáng một xu, mà khoản vốn đầu tư 1 tỉ trước đó cũng đã hao phí không còn lại bao nhiêu, số vốn cần cho giai đoạn sau của dự án, Tô Miên căn bản là không đào ra được, mượn cũng không mượn được, lôi kéo đầu tư thì càng không có ai ngu mà quăng mấy tỉ vào trong vũng lầy này.

Bên ngoài suy đoán toàn bộ tài sản của Tô Miên và Tô Phong Khê đã bị chôn vùi hết trong dự án này rồi, có lẽ cả hai sẽ mau chóng phá sản thôi. Nếu không có ai tới tiếp quản thì bọn họ chết là cái chắc.

Người sáng suốt nhìn sơ cũng biết, dự án phim trường Tây Xuyên này chính là một đống rác, ai tiếp quản thì người đó chính là tự tìm đường chết. Tiếp tục quăng tiền vào đó, mai sau chắc chắn không thấy tiền lời; còn không quăng tiền vào đó, đất đai qua 2 năm chưa được khai phá, chính phủ sẽ thu hồi lại, nói cách khác, 2. 87 tỷ mua đất lúc đầu và 1 tỷ đầu tư cho giai đoạn một, tất cả đều đổ sông đổ biển!

Đây không phải một mớ bòng bong, mà là một hố lửa rực cháy hừng hực! Thế nhưng mới vừa nãy, người mà xưa nay nổi danh là hổ mặt cười, tuổi còn trẻ đã phát triển tập đoàn Triệu thị thành một chiến hạm của giới giải trí - Triệu Văn Ngạn, lại chuẩn bị nhảy vào hố lửa này không chút do dự.

Sao Tô Phong Khê có thể mở miệng nhờ Triệu Văn Ngạn giúp đỡ loại chuyện nhảy vào là chết chắc này? Còn Triệu Văn Ngạn tại sao lại đồng ý?

Nếu có ai đó đứng đây nghe cuộc trò chuyện của đôi tình nhân này, chắc chắn người nọ sẽ cho rằng Triệu Văn Ngạn điên rồi. Cho dù Triệu gia có thực lực hùng hậu, nhưng một khi đâm đầu vào chuyện này thì cũng sẽ trầy vi tróc vảy, Triệu Văn Ngạn sẽ giải thích với hội đồng quản trị thế nào? Sẽ giải thích với ba mẹ và gia tộc ra sao? Y đã yêu Tô Phong Khê đến mức mặc kệ tất cả rồi ư?

Có điều, chuyện mà người bình thường nhìn không thấu hay là quá sức tưởng tượng, thì ở trong mắt Phạn Già La lại tựa như một hồ nước trong vắt nhìn thấy cả đáy. Hắn tắt những trang web kia, rồi vào lại Weibo của Tô Phong Khê lần nữa, nhìn mấy bức ảnh xinh đẹp mà cô ta vừa đăng lên, đoạn mỉm cười thích thú ——



Công trình chiếu sáng của tiểu khu Nguyệt Lượng Loan được thiết kế rất đẹp, cứ cách 10 m thì có một đèn led âm đất, ánh sáng vàng mơ màng khiến cảnh vật xung quanh trở nên mông lung, nhưng lại trông vô cùng ấm áp. Phạn Già La giẫm lên những đèn led âm đất nọ mà đi về phía trước, tới chỗ ngã rẽ thì chợt dừng lại, sau đó im lặng cảm nhận một hồi, rồi đi lùi lại vài bước, xoay người đi về hướng ngược lại.

Hắn dạo một vòng lớn từ tòa nhà số 10 quay lại tòa nhà số 1, đang định lấy thẻ từ ra, nhưng chợt thấy có một người đang ngồi dưới cột đèn đường cách đó không xa. Áo khoác âu phục của người nọ đã sớm được cởi ra, tùy tiện ném lên thảm cỏ bên cạnh, cà vạt hơi nới lỏng, khiến cho cổ áo trông rất lộn xộn, áo sơ mi trắng dính đầy vết bẩn màu đen hoặc đỏ, ống quần và má giày cũng đầy bùn đất, bộ dạng nhếch nhác đến cực độ.

Phạn Già La cất thẻ từ mới lấy ra vào lại balô, từ từ đi tới trước mặt người nọ. Ánh đèn rọi từ sau lưng hắn tới, bóng người kéo dài của hắn dần bao phủ lên cái bóng của người đàn ông ngồi cạnh thảm cỏ. Đối phương ngẩng đầu lên, bởi vì ngược sáng, nên nhất thời không thể thấy rõ gương mặt của Phạn Già La, mà chỉ thấy được một đôi mắt vô cùng thâm thúy.

Y nâng tay lên che xương trán, đôi mắt hơi nheo lại, như thể đang ra sức xác định thứ gì đó, nhưng trong con ngươi lại trống rỗng không có chút tiêu cự.

Mãi đến lúc này, Phạn Già La mới phát hiện lỗ tai y có một vết rách lớn, máu tươi không ngừng tuôn ra từ vết thương, chảy xuống bả vai và ngực y. Các vệt dơ trên áo sơ mi của y căn bản không phải vết bẩn, mà chính là máu của y, chỉ là một số thì đã khô, biến thành màu nâu đen, một số thì vẫn còn hơi sệt, có màu đỏ tươi. Bàn tay phải của y được bọc một lớp gạc dày, có vết máu thấm vào đó, đầu ngón tay để lộ ra bên ngoài vừa đỏ vừa sưng, dường như đang có dấu hiệu nhiễm trùng.

Nếu không phải hiện tại đang là thời bình, quả thực Phạn Già La sẽ cho rằng người này là thương binh trở về từ chiến trường, hoặc là một đứa trẻ bất lực mất đi ba mẹ trong chiến tranh. Dáng vẻ của y quá mức thê thảm.

Phạn Già La hơi khom người, kêu: "Bạch tiên sinh?"

Giọng nói dịu dàng lộ ra một tia linh tính ngay tức khắc xóa tan màn sương đen dày đặc bao quanh người đàn ông, y đầu tiên là chợt tỉnh cơn mê mà chớp mắt, sau đó con ngươi không có chút tiêu cự mới chậm rãi hội tụ rất nhiều ánh sáng, tất cả đều đặt cược vào người trước mặt này.

"Hình như lần trước tôi tới đây đã gặp cậu." – Giọng nói của Bạch Mạc giống như ống bễ bị mài hư, khàn khàn không còn như lúc đầu.

"Đúng vậy, chúng ta gặp nhau rồi." - Phạn Già La lấy một chai nước trong balô ra, ôn tồn nói: "Môi của anh bị nứt chảy máu rồi, uống miếng nước đi."

"Cảm ơn." - Bạch Mạc nhận lấy chai nước, vẻ mặt có hơi lúng túng. Y cũng không ngạc nhiên khi đối phương biết mình, lúc Bạch Lâm chưa bỏ đi, và y cũng chưa bị vận rủi khó lường hành hạ đến mức không ra con người, y luôn là khách quen của trang bìa tạp chí thương mại. Không ai không biết y là người thừa kế của Bạch gia, cũng không ai dám phủ nhận khả năng kinh doanh thiên tài của y.

Nhưng bây giờ, y chỉ là một kẻ đáng thương, chật vật, chán nản, mệt mỏi, sống hôm nay còn không biết có qua khỏi ngày mai hay không.

Nhớ tới những chuyện gặp phải hôm nay, nội tâm Bạch Mạc không nhịn được mà rét run. Quả nhiên vận may ngày hôm đó chỉ là nhất thời, hôm sau y thức dậy, y lại trở về như cũ, thậm chí còn xui xẻo hơn cả trước kia, và còn cảm nhận được nỗi sợ hãi khi sinh mạng sắp kết thúc rõ ràng hơn.

Hôm nay, y vốn tới đây để chỉnh sửa cảnh quan hồ nước ở trước tòa nhà số 1 này. Mặc dù phong thủy của tiểu khu Vịnh Ánh Trăng đã rất xấu, nhưng y vẫn muốn ra sức cứu vãn. Trong quá trình phá bỏ hồ nước, một cục đá bị việc đào bới hất văng khỏi mặt đất, bắn trúng lỗ tai y, y té xuống đất, tuy có đeo nón bảo hộ, nhưng vỏ nón còn mỏng hơn cả giấy, lập tức nứt toạc ra, vết nứt sắc nhọn cắt vào gáy y. Cùng lúc đó, chỗ mặt đất mà y chống tay phải xuống lại có một cái cuốc, phần đầu sắc nhọn mạnh mẽ đâm xuyên lòng bàn tay của y.



Lúc đó y tê liệt ngã xuống, không đứng dậy nổi, lỗ tai, sau gáy, lòng bàn tay, khắp nơi đều là máu tươi, có thể nói tình cảnh thảm thiết này đã khiến tất cả công nhân xây dựng sợ mất mật. Lúc này, trợ lý định đưa y tới bệnh viện ngay lập tức, nhưng y kiên quyết không chịu đi, mà chỉ băng bó vết thương qua loa, sau đó chạy đến khu thi công kiểm tra tất cả thiết bị an toàn. Nón bảo hộ còn mỏng hơn cả giấy, điều này chắc chắn có vấn đề!

Không kiểm tra thì không biết, vừa kiểm tra một cái đã bị hù giật mình, nón bảo hộ, dây an toàn, thang an toàn, lưới an toàn, bình chữa cháy các loại mà đơn vị thi công mua, tất cả đều là hàng giả hàng nhái, đừng nói là bảo vệ an toàn cho công nhân, vào lúc nào đó chúng thậm chí sẽ trở thành thủ phạm chôn vùi mạng sống của các công nhân. Khó trách công trường của y lại xảy ra nhiều sự cố mất an toàn lao động như vậy, tất cả đều do đội xây dựng bụng dạ độc ác này hại!

Bạch Mạc lê tấm thân đầy thương tích mà cấp tốc xử lý chuyện này, tiến hành một cuộc đàm phán vừa kéo dài vừa gian nan với đơn vị thi công, yêu cầu bọn họ chịu toàn bộ trách nhiệm. Lúc rời khỏi bàn đàm phán thì trời đã tối, mà y lại suốt mười mấy tiếng chưa ăn hột cơm, uống ngụm nước, nghỉ ngơi một phút nào. Y để trợ lý ra bãi đậu xe lấy xe, còn mình thì lúc đang đi tới trước cửa tòa nhà số 1 lại chợt ngã xuống, chẳng những nhức đầu tức ngực, mà còn không thể thở được.

Y hết sức sâu sắc mà ý thức được —— lại tiếp tục bị vận rủi hành hạ, y chắc chắn sẽ chết, mà ngày đó có lẽ đã không còn xa. Y cảm thấy mình thảm hại như một con chó đang kéo dài hơi tàn, không chốn dung thân trong mắt thanh niên. Y vặn chặt nắp chai, thấp giọng nói cảm ơn lần nữa, nhưng gương mặt lại cúi xuống, dùng điều này để né ánh nhìn chăm chú của thanh niên nọ.

Y thế mà lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ, như thể mình đã làm sai điều gì.

Phạn Già La nhìn mái tóc dính đầy vệt máu của y, khẽ cười nói: "Tôi thật may mắn khi gặp được Bạch tiên sinh vào lúc này."

"Cái gì?" - Bạch Mạc ngẩng đầu nhìn hắn, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Y không hiểu lời này của thanh niên có ý gì. Làm quen với một người sắp phá sản đến nơi thì có gì tốt? Bây giờ có ai không biết Bạch gia chỉ còn một bước nữa là sập tiệm chứ?

Phạn Già La đưa một tay ra, lòng bàn tay trắng nõn xòe ra dưới ánh đèn đường, tản ra ánh sáng nhạt óng ánh, nhưng hình như chút ánh sáng này không phải phản xạ lại, mà được hình thành và ngưng tụ trong lòng bàn tay của hắn, lộ ra vẻ thánh khiết và hy vọng. Hắn nói một cách bình thản: "Bạch tiên sinh có muốn dùng 2 nghìn nhân dân tệ mua một chút may mắn từ tôi không?"

"Mua may mắn?" - Bạch Mạc vô thức lặp lại những lời này, vẻ mặt hơi nghệt ra. Ngay sau đó, y nhớ lại lần vô tình gặp mặt hôm trước và cái chạm tay trong tích tắc đó, làn da hơi lạnh cùng sự may mắn có một không hai kia, vì vậy nỗi nghi hoặc đã xoắn xuýt rất nhiều ngày qua lập tức được giải đáp dễ dàng. Hóa ra y đã đoán đúng, là người này mang đến cho y sự thay đổi và niềm hy vọng.

Hai tròng mắt tăm tối tựa như bầu trời đêm của y được thắp sáng, trong đó, ngôi sao duy nhất chính là hình ảnh phản chiếu của Phạn Già La.

"Tôi đồng ý." - Y luống cuống tay chân mà mở bóp da, lấy 2 nghìn tiền mặt ra.

­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­_________________________________

*Hải thị (海市): tôi search nguyên văn thì nó ra hiện tượng ảo ảnh, không thấy ghi là thành phố gì, cũng có thể là tác giả chế bừa tên thành phố, nếu bạn nào biết thì nhắn tôi nha, để tôi sửa lại cho chính xác.

_________________________________

Ngự Chi Tuyệt: Chắc các cô hoang mang ai là công lắm nhỉ:)) giống hệt tôi hồi đó luôn. Các cô muốn tôi spoil hay muốn khám phá từ từ nè:>

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau