Chương 47: Tái sinh
Edit: Ngự Chi Tuyệt
Bạch Mạc đã trải qua cảm giác bị Phạn Già La hấp thu trước đây, nhưng lần này lại khác hẳn lần trước. Khi đó, Phạn Già La giống như chỉ "nếm thử" mùi vị của y, còn lần này là thanh tẩy và gột rửa triệt để từ trong ra ngoài.
Sự rét lạnh vốn luôn bao quanh trái tim Bạch Mạc chợt như sóng lớn dâng trào, như nước biển chảy ngược mà điên cuồng đổ về phía Phạn Già La. Bạch Mạc mất đi chúng lại không hề cảm thấy khó chịu, mà y bắt đầu nóng lên, nóng lên, rồi như mềm nhũn ra, cả người như đang được ngâm trong suối nước nóng, thoải mái đến khó tả.
Mãi đến lúc này y mới sâu sắc nhận ra —— những thứ bị Phạn Già La hút đi có ảnh hưởng thế nào đến sức khỏe và cuộc sống của y. Trước đó, y giống như một cành khô đứt đoạn mốc meo, đã hoàn toàn mất đi sức sống; mà giờ đây, y đang được phơi dưới ánh mặt trời chói chang, để loại bỏ đi những đốm nấm mốc khiến y dần dần thối rữa, sau đó ngâm mình trong làn nước suối trong vắt, giúp các tế bào đang ngủ đông hồi phục toàn bộ, nảy ra những mầm non xanh tốt.
Cái rét lạnh được thay thế bằng một dòng nước ấm, tử khí bị sinh cơ đuổi đi, Bạch Mạc bị vây giữa hai tay của Phạn Già La, trông thì chỉ vỏn vẹn có một mét vuông, nhưng y lại như thấy được cả một thế giới to lớn kỳ dị. Y nhìn chằm chằm vào người trước mắt, đầu óc y tràn đầy hỗn loạn, nhưng trái tim lại dần trở nên nóng bỏng.
Hình như đã trôi qua rất lâu, nhưng thực ra chỉ mới hơn mười phút, Phạn Già La ngừng hút, lộ ra vẻ hơi say. Bạch Mạc bị vây trong vòng tay hắn cố nén sự rung động từ đáy lòng, hỏi với giọng khản đặc: "Xong rồi à?" - Bây giờ cả người y đổ đầy mồ hôi, mồ hôi bị nhiệt độ quá cao của cơ thể làm cho bốc khói, dáng vẻ thật sự rất chật vật, nhưng lại hiện lên vẻ thoải mái và phấn chấn mà trước đây chưa từng có.
Không còn bị sát khí và vận rủi đeo bám nữa, y cảm thấy máu mủ và xương tủy của mình đang được sinh cơ mãnh liệt thôi thúc, bắt đầu xôn xao, nếu được, y thậm chí có thể leo một mạch lên đỉnh núi cao hàng nghìn mét, cảm giác này cực kỳ tuyệt vời!
Phạn Già La cũng đang chìm trong dư vị no đủ khi thân thể và thần hồn cùng được rót đầy. Hắn dần lùi về sau, cười thỏa mãn: "Xong rồi. Lần này có lẽ Bạch tiên sinh sẽ may mắn rất lâu."
Bạch Mạc lập tức hiểu ra hàm ý trong lời nói của hắn, nhưng cũng không cảm thấy thất vọng, "Không có cách giải quyết triệt để đúng không?" - Thật ra, hiện tại y không hề chấp nhất chuyện này, bởi Phạn Già La là một đối tác rất tốt.
"Không có, số mệnh của anh là không thể thay đổi, vì vậy, những thứ xui xẻo và sát khí đó sẽ vẫn liên tục sinh ra trong cơ thể anh, cho đến khi chúng tích tụ thành một lượng nhất định. Đến lúc đó thì anh có thể đến tìm tôi." - Phạn Già La tiếp tục lùi về sau, bàn tay trắng đến phát sáng vẫy vẫy trong bóng đêm.
Bạch Mạc bước về trước theo hắn, đắn đo hồi lâu mới khô khốc mà nói: "Hẹn gặp lại." - Như nghĩ đến điều gì, tròng mắt ảm đạm của y đột nhiên sáng lên, "Hay tôi mua lại căn nhà cậu đang thuê rồi sang tên cho cậu nhé? Tôi biết bây giờ cậu vẫn chưa có chỗ ở đàng hoàng."
Phạn Già La lắc đầu, nói: "Không cần đâu, tôi cũng không định ở đây lâu."
Hai mắt lóe sáng của Bạch Mạc chợt tắt.
Phạn Già La suy nghĩ một chút, lại nói: "Có điều, tôi có chút chuyện muốn hỏi Bạch tiên sinh."
Bạch Mạc lập tức gật đầu, chờ không kịp mà nói: "Cậu hỏi đi!"
Cả hai cứ một người từ từ thụt lùi, một người chậm rãi tiến lên, trông như một đôi tình nhân yêu nhau say đắm sắp tạm biệt nhưng lại không nỡ chia xa vậy. Một đám vệ sĩ xung quanh cũng không thể xen vào bầu không khí yên tĩnh và vui vẻ giữa hai người họ.
"Bạch tiên sinh có biết Thẩm Hữu Toàn, Thẩm tiên sinh hay không?" - Phạn Già La không quay đầu lại cũng có thể tránh hết mọi chướng ngại vật.
Bạch Mạc định kéo hắn lại, bảo vệ hắn chợt tiếc nuối rụt tay về, gật đầu nói: "Tôi biết, anh ta là tổng tài của tập đoàn KN ở Châu Á. Tập đoàn KN sở hữu bảy thương hiệu cao cấp, nếu cậu muốn làm đại sứ thương hiệu, tôi có thể giới thiệu giúp cậu. Đúng rồi, cậu cần tài nguyên hả? Cậu muốn đóng phim hay đóng quảng cáo? Hay là muốn tham gia show tạp kỹ? Tôi giúp cậu!"
Bạch Mạc háo hức bày tỏ nguyện vọng của mình. Y muốn dốc hết sức giúp đỡ, chiếu cố người nọ một cách toàn diện nhất trong khả năng của mình, không phải vì năng lực của đối phương, cũng không phải vì lợi ích của mình, chỉ là y muốn làm như vậy mà thôi. Phạn Già La đã mang đến cho cuộc đời lạnh lẽo, đau khổ, bi thương của y sự ấm áp lớn nhất, và cậu cũng chính là niềm hy vọng duy nhất của y.
Phạn Già La lắc đầu, nói: "Tôi không cần tài nguyên, cũng không muốn đóng phim gì cả. Tôi có hai vụ kiện với tập đoàn KN. Ra tòa không phải chuyện tốt, nên tôi muốn thử xem có thể hòa giải ngoài tòa được hay không."
"Tôi làm người hòa giải cho cậu được không?" - Bạch Mạc gần như khẩn cầu mà nói: "Tôi cũng có vài phần mặt mũi trên thương trường, chắc Thẩm Hữu Toàn sẽ đồng ý lời mời của tôi thôi. Chúng ta tìm một nơi riêng tư rồi từ từ nói chuyện, tôi có thể xử lý hết mọi việc thay cậu." - Thật ra chuyện hòa giải ngoài tòa không hề đơn giản như y nói, mặt mũi vô dụng, đàm phán cũng vô dụng, trả tiền vi phạm hợp đồng mới là giải pháp tốt nhất. Chỉ cần trả tiền là nguyên đơn sẽ rút đơn kiện ngay, mà tiền thì chính là thứ Bạch Mạc không thèm quan tâm nhất.
Thế mà Phạn Già La lại từ chối: "Không, tạm thời tôi chưa định gặp anh ta. Anh có thông tin về anh ta không? Có thể gửi cho tôi được không? Tôi muốn biết về người này trước."
Bạch Mạc cảm thấy thất vọng tràn trề một lần nữa. Trước khi tới đây, y chỉ sợ Phạn Già La sẽ đòi hỏi quá đáng, nhưng bây giờ y mới biết, điều khiến y càng khó chịu hơn chính là đối phương không mong muốn gì cả. Y kiềm nén những cảm xúc kỳ lạ kia, tha thiết mà nói: "Tôi sẽ kêu người thu thập tài liệu về anh ta ngay."
"Vậy cảm ơn Bạch tiên sinh trước." - Phạn Già La dừng lại dưới ngọn đèn đường, gương mặt tươi cười phát sáng dưới ánh đèn mờ nhạt: "Anh tiễn tới đây là được rồi, gặp lại sau. Đúng rồi, cảm ơn anh đã tạo thanh danh tốt trên mạng cho tôi, máy giám định nhân phẩm nghe thú vị lắm."
Bạch Mạc không thể không đứng lại tại chỗ, nở một nụ cười cứng ngắc, miệng thì nói hẹn gặp lại, không cần khách sáo, không cần cảm ơn, nhưng trong lòng thì đang nhảy tưng tưng. Y ngơ ngác nhìn người nọ đi xa, mãi đến khi biến mất giữa trời chiều.
Mấy vệ sĩ cao lớn đứng đợi xung quanh y, nhưng đợi hơn 10 phút vẫn không thấy y di chuyển. Trông cái dáng vẻ này, hình như y muốn đứng dưới cột đèn này cả đêm thì phải, chỉ hôn một cái thôi mà, có cần nhớ mãi không quên vậy không? ——
Phạn Già La không biết có một người vì mình rời đi mà không yên lòng. Hắn đi cầu thang như thường lệ, sau đó lắng tai nghe tiếng động bên trong tòa nhà này. Những ai dọn đi được thì đã đi hết, còn những người ở lại, nếu không phải có nỗi niềm khó nói thì cũng là có hoàn cảnh ngặt nghèo.
Cha mẹ chồng và đứa con trai ở tầng 4 vẫn đang hành hạ người phụ nữ có địa vị thấp nhất trong gia đình kia, mà từ đầu đến cuối vẫn không thấy chồng cô xuất hiện; người chồng ở tầng 7 vẫn đang hành hung vợ, chắc là phải thay đồ gia dụng nữa rồi; lúc đi tới tầng 14, Phạn Già La dừng lại trước cầu thang, bởi có hai người phụ nữ đang tranh giành người đàn ông sống ở tầng 14 rất quyết liệt, tuy người đàn ông đó ra sức khuyên ngăn, nhưng khóe miệng nhếch lên và nét cười trong mắt đã biểu đạt rõ sự đắc ý của gã.
Không nghi ngờ chút nào, gã đang hưởng thụ khoảnh khắc này, sự đố kỵ, đau khổ và không cam lòng của hai người phụ nữ chính là món ngon vật lạ được bày biện trên bàn, để tinh thần của gã ngấu nghiến đến thỏa mãn.
Cuối cùng, gã kéo một trong hai cô gái vào lòng mình, rồi nói với người còn lại: "Cô quậy đủ chưa? Tôi thật sự rất mệt mỏi với cô đấy! Từng giây từng phút ở chung với cô luôn khiến tôi khó chịu đến nghẹt thở. Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, tôi không tin vào tình yêu, cũng không thể chỉ yêu một người duy nhất. Cô tha cho tôi đi!"
"Em không muốn! Rời khỏi anh thì em sống thế nào đây?" - Cô gái bị đá khóc đến trôi hết lớp trang điểm, dáng vẻ trông cực kỳ nhếch nhác, nhưng cô vẫn nắm chặt vạt áo người đàn ông nọ, không chịu buông ra.
Gã hất mạnh tay cô ra, rồi ôm cô gái kia đi vào nhà, trước khi khóa chặt cửa, gã như vô tình nhưng thực ra là có ác ý mà nói: "Vậy cô đi chết đi, cô chết rồi thì tôi mới tin trên đời thật sự có thứ gọi là tình yêu."
Cô gái như bị sét đánh, ngây ngốc đứng nhìn cánh cửa dày nặng một lúc lâu.
Phạn Già La chỉ hơi nhíu mày rồi tiếp tục đi lên, lúc tới tầng mười bảy, quả nhiên lại thấy bé trai nọ ngồi co ro trong góc. Cậu bé không bắt chước đà điểu giấu đầu lòi đuôi nữa, mà dùng đôi mắt tròn vo đen nhánh đầy khát vọng nhìn Phạn Già La, đã vậy còn thè đầu lưỡi hồng hào ra liếm đôi môi khô khốc trong vô thúc.
Phần da thịt lộ ra ngoài của nhóc không xuất hiện vết thương, nhưng ngay ấn đường lại có một làn tử khí dày đặc ngưng tụ, dần dần bao phủ khuôn mặt cậu bé.
Phạn Già La khe khẽ thở dài, sau đó đưa một chiếc bánh mì hình con nhím sang.
Cậu bé dè dặt vươn tay nhận lấy chiếc bánh mì, sột soạt mở giấy bóng kính ra, rồi ăn ngấu ăn nghiến. Phạn Già La nhìn đỉnh đầu có hai xoáy đáng yêu của cậu, trên mặt hiện lên nét giãy giụa. Qua khoảng vài phút, hắn lại thở dài một hơi, rồi duỗi ngón trỏ thon dài ra, nhẹ nhàng chạm lên ấn đường của cậu bé.
Sau một khoảng thời gian được hắn cho ăn, cậu bé đã trở nên hết sức tin tưởng hắn, cậu chỉ ngước lên nhìn hắn một cái rồi tiếp tục ăn. Nhóc biết anh trai này sẽ không tổn thương mình.
Một đám khói đen mà mắt thường không thể nhìn thấy nhanh chóng quấn quanh ngón tay Phạn Già La, rồi chậm rãi chui vào cơ thể hắn, lúc hắn rời đi, sắc mặt xanh trắng của cậu bé đã hồng hào hơn một chút, trên miệng thì dính đầy vụn bánh mì, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Phạn Già La.
"Cảm ơn anh." - Môi nhóc mấp máy câu này nhưng không thành tiếng, vì bị ngược đãi mỗi ngày nên dây thanh quản đã mất khả năng rung động.
Nhưng dường như Phạn Già La nghe thấy gì đó, hắn không quay đầu lại mà giơ giơ tay phải. Về đến nhà không lâu thì hắn nhận được một e-mail từ Bạch Mạc, bên trong là thông tin về Thẩm Hữu Toàn, từ bối cảnh gia đình đến quan hệ xã hội, từ lúc đi học đến lúc đi làm, quả thật là cần gì có đó, không sót thứ gì.
Trong đó còn có mấy đoạn video phỏng vấn Thẩm Hữu Toàn, từ cuộc sống đến công việc, từ hình ảnh trước công chúng đến đời tư cá nhân, đề tài thảo luận cũng rất rộng rãi.
Phạn Già La nhanh chóng lướt qua những thông tin này, hắn chỉ cần liếc mắt là đã đọc hết lượng tin tức khổng lồ nọ. Hắn nửa nằm trong bồn tắm, dòng nước dần thấm ướt áo sơ mi, da và tóc của hắn, khiến hắn lộ ra mấy phần lười biếng, nhưng hắn vẫn không bận tâm, mãi đến khi nhìn thấy một chi tiết nhỏ bé không ai chú ý.
Trong một đoạn phỏng vấn, tổ chương trình mời cả người nhà của Thẩm Hữu Toàn đến trường quay, bọn họ được xếp cho ngồi ở hàng ghế đầu, mỉm cười xem con trai/ chồng/ ba và người dẫn chương trình tán gẫu với nhau. Vợ của Thẩm Hữu Toàn một tay ôm một bé trai ốm yếu, tay còn lại thì đẩy một bé gái ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc.
Đó là cặp sinh đôi trai gái mà cô ta đã sinh cho chồng mình, lúc còn trong tử cung, bé trai bị chị gái mình cướp mất rất nhiều chất dinh dưỡng nên thân thể rất yếu đuối, động một chút là bệnh, là tâm điểm của cả nhà. Bé gái thì khỏe mạnh từ nhỏ, tính tình lại bướng bỉnh, hay giành đồ chơi với em trai, nên không hề được mẹ thương. Không những vậy, do Thẩm Hữu Toàn xuất thân nhà nghèo, học thức của ba mẹ y cũng không cao, chưa từng đọc sách vở, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào máu từ lâu, vì vậy, lúc đối xử với cháu trai và cháu gái hiển nhiên cũng có chút khác biệt.
Lúc vợ của Thẩm Hữu Toàn đẩy con gái ra, bà nội cũng hùa theo mắng mấy câu, ông nội thì xụ mặt, trông khá hung ác. Bé gái sợ tới nỗi òa khóc, rồi bị một người trợ lý bế đi ngay lập tức. Khi người dẫn chương trình tươi cười mời người nhà Thẩm tổng lên sân khấu, khán giả chỉ nhìn thấy ông nội bà nội, ba mẹ và đứa con trai, còn cô con gái nhỏ thì bị gạt ngoài hoàn toàn.
Những cảnh tượng này chỉ là vô tình bị camera quay trúng, cũng không có gì đặc biệt, nhưng Phạn Già La lại ấn tua lại, rồi bấm ngừng tại một khung hình, đoạn nhìn chằm chằm hai đứa bé đang ra sức túm cổ áo nhau hồi lâu.
_________________________
Ngự Chi Tuyệt: Do nhiều người hỏi quá nên tôi nói lại lần nữa, bộ này là 1x1 nha mấy cô, đến chương 53 thì mấy cô sẽ xác định được anh công thôi. Thật ra, ảnh đã xuất hiện từ lâu rồi, nhưng không phải người mấy cô đang nghĩ đâu:)) Do không muốn ảnh hưởng những bạn khác nên tôi k spoil công khai, nếu cô nào muốn biết liền thì có thể nhắn riêng cho tôi nha:">
Bạch Mạc đã trải qua cảm giác bị Phạn Già La hấp thu trước đây, nhưng lần này lại khác hẳn lần trước. Khi đó, Phạn Già La giống như chỉ "nếm thử" mùi vị của y, còn lần này là thanh tẩy và gột rửa triệt để từ trong ra ngoài.
Sự rét lạnh vốn luôn bao quanh trái tim Bạch Mạc chợt như sóng lớn dâng trào, như nước biển chảy ngược mà điên cuồng đổ về phía Phạn Già La. Bạch Mạc mất đi chúng lại không hề cảm thấy khó chịu, mà y bắt đầu nóng lên, nóng lên, rồi như mềm nhũn ra, cả người như đang được ngâm trong suối nước nóng, thoải mái đến khó tả.
Mãi đến lúc này y mới sâu sắc nhận ra —— những thứ bị Phạn Già La hút đi có ảnh hưởng thế nào đến sức khỏe và cuộc sống của y. Trước đó, y giống như một cành khô đứt đoạn mốc meo, đã hoàn toàn mất đi sức sống; mà giờ đây, y đang được phơi dưới ánh mặt trời chói chang, để loại bỏ đi những đốm nấm mốc khiến y dần dần thối rữa, sau đó ngâm mình trong làn nước suối trong vắt, giúp các tế bào đang ngủ đông hồi phục toàn bộ, nảy ra những mầm non xanh tốt.
Cái rét lạnh được thay thế bằng một dòng nước ấm, tử khí bị sinh cơ đuổi đi, Bạch Mạc bị vây giữa hai tay của Phạn Già La, trông thì chỉ vỏn vẹn có một mét vuông, nhưng y lại như thấy được cả một thế giới to lớn kỳ dị. Y nhìn chằm chằm vào người trước mắt, đầu óc y tràn đầy hỗn loạn, nhưng trái tim lại dần trở nên nóng bỏng.
Hình như đã trôi qua rất lâu, nhưng thực ra chỉ mới hơn mười phút, Phạn Già La ngừng hút, lộ ra vẻ hơi say. Bạch Mạc bị vây trong vòng tay hắn cố nén sự rung động từ đáy lòng, hỏi với giọng khản đặc: "Xong rồi à?" - Bây giờ cả người y đổ đầy mồ hôi, mồ hôi bị nhiệt độ quá cao của cơ thể làm cho bốc khói, dáng vẻ thật sự rất chật vật, nhưng lại hiện lên vẻ thoải mái và phấn chấn mà trước đây chưa từng có.
Không còn bị sát khí và vận rủi đeo bám nữa, y cảm thấy máu mủ và xương tủy của mình đang được sinh cơ mãnh liệt thôi thúc, bắt đầu xôn xao, nếu được, y thậm chí có thể leo một mạch lên đỉnh núi cao hàng nghìn mét, cảm giác này cực kỳ tuyệt vời!
Phạn Già La cũng đang chìm trong dư vị no đủ khi thân thể và thần hồn cùng được rót đầy. Hắn dần lùi về sau, cười thỏa mãn: "Xong rồi. Lần này có lẽ Bạch tiên sinh sẽ may mắn rất lâu."
Bạch Mạc lập tức hiểu ra hàm ý trong lời nói của hắn, nhưng cũng không cảm thấy thất vọng, "Không có cách giải quyết triệt để đúng không?" - Thật ra, hiện tại y không hề chấp nhất chuyện này, bởi Phạn Già La là một đối tác rất tốt.
"Không có, số mệnh của anh là không thể thay đổi, vì vậy, những thứ xui xẻo và sát khí đó sẽ vẫn liên tục sinh ra trong cơ thể anh, cho đến khi chúng tích tụ thành một lượng nhất định. Đến lúc đó thì anh có thể đến tìm tôi." - Phạn Già La tiếp tục lùi về sau, bàn tay trắng đến phát sáng vẫy vẫy trong bóng đêm.
Bạch Mạc bước về trước theo hắn, đắn đo hồi lâu mới khô khốc mà nói: "Hẹn gặp lại." - Như nghĩ đến điều gì, tròng mắt ảm đạm của y đột nhiên sáng lên, "Hay tôi mua lại căn nhà cậu đang thuê rồi sang tên cho cậu nhé? Tôi biết bây giờ cậu vẫn chưa có chỗ ở đàng hoàng."
Phạn Già La lắc đầu, nói: "Không cần đâu, tôi cũng không định ở đây lâu."
Hai mắt lóe sáng của Bạch Mạc chợt tắt.
Phạn Già La suy nghĩ một chút, lại nói: "Có điều, tôi có chút chuyện muốn hỏi Bạch tiên sinh."
Bạch Mạc lập tức gật đầu, chờ không kịp mà nói: "Cậu hỏi đi!"
Cả hai cứ một người từ từ thụt lùi, một người chậm rãi tiến lên, trông như một đôi tình nhân yêu nhau say đắm sắp tạm biệt nhưng lại không nỡ chia xa vậy. Một đám vệ sĩ xung quanh cũng không thể xen vào bầu không khí yên tĩnh và vui vẻ giữa hai người họ.
"Bạch tiên sinh có biết Thẩm Hữu Toàn, Thẩm tiên sinh hay không?" - Phạn Già La không quay đầu lại cũng có thể tránh hết mọi chướng ngại vật.
Bạch Mạc định kéo hắn lại, bảo vệ hắn chợt tiếc nuối rụt tay về, gật đầu nói: "Tôi biết, anh ta là tổng tài của tập đoàn KN ở Châu Á. Tập đoàn KN sở hữu bảy thương hiệu cao cấp, nếu cậu muốn làm đại sứ thương hiệu, tôi có thể giới thiệu giúp cậu. Đúng rồi, cậu cần tài nguyên hả? Cậu muốn đóng phim hay đóng quảng cáo? Hay là muốn tham gia show tạp kỹ? Tôi giúp cậu!"
Bạch Mạc háo hức bày tỏ nguyện vọng của mình. Y muốn dốc hết sức giúp đỡ, chiếu cố người nọ một cách toàn diện nhất trong khả năng của mình, không phải vì năng lực của đối phương, cũng không phải vì lợi ích của mình, chỉ là y muốn làm như vậy mà thôi. Phạn Già La đã mang đến cho cuộc đời lạnh lẽo, đau khổ, bi thương của y sự ấm áp lớn nhất, và cậu cũng chính là niềm hy vọng duy nhất của y.
Phạn Già La lắc đầu, nói: "Tôi không cần tài nguyên, cũng không muốn đóng phim gì cả. Tôi có hai vụ kiện với tập đoàn KN. Ra tòa không phải chuyện tốt, nên tôi muốn thử xem có thể hòa giải ngoài tòa được hay không."
"Tôi làm người hòa giải cho cậu được không?" - Bạch Mạc gần như khẩn cầu mà nói: "Tôi cũng có vài phần mặt mũi trên thương trường, chắc Thẩm Hữu Toàn sẽ đồng ý lời mời của tôi thôi. Chúng ta tìm một nơi riêng tư rồi từ từ nói chuyện, tôi có thể xử lý hết mọi việc thay cậu." - Thật ra chuyện hòa giải ngoài tòa không hề đơn giản như y nói, mặt mũi vô dụng, đàm phán cũng vô dụng, trả tiền vi phạm hợp đồng mới là giải pháp tốt nhất. Chỉ cần trả tiền là nguyên đơn sẽ rút đơn kiện ngay, mà tiền thì chính là thứ Bạch Mạc không thèm quan tâm nhất.
Thế mà Phạn Già La lại từ chối: "Không, tạm thời tôi chưa định gặp anh ta. Anh có thông tin về anh ta không? Có thể gửi cho tôi được không? Tôi muốn biết về người này trước."
Bạch Mạc cảm thấy thất vọng tràn trề một lần nữa. Trước khi tới đây, y chỉ sợ Phạn Già La sẽ đòi hỏi quá đáng, nhưng bây giờ y mới biết, điều khiến y càng khó chịu hơn chính là đối phương không mong muốn gì cả. Y kiềm nén những cảm xúc kỳ lạ kia, tha thiết mà nói: "Tôi sẽ kêu người thu thập tài liệu về anh ta ngay."
"Vậy cảm ơn Bạch tiên sinh trước." - Phạn Già La dừng lại dưới ngọn đèn đường, gương mặt tươi cười phát sáng dưới ánh đèn mờ nhạt: "Anh tiễn tới đây là được rồi, gặp lại sau. Đúng rồi, cảm ơn anh đã tạo thanh danh tốt trên mạng cho tôi, máy giám định nhân phẩm nghe thú vị lắm."
Bạch Mạc không thể không đứng lại tại chỗ, nở một nụ cười cứng ngắc, miệng thì nói hẹn gặp lại, không cần khách sáo, không cần cảm ơn, nhưng trong lòng thì đang nhảy tưng tưng. Y ngơ ngác nhìn người nọ đi xa, mãi đến khi biến mất giữa trời chiều.
Mấy vệ sĩ cao lớn đứng đợi xung quanh y, nhưng đợi hơn 10 phút vẫn không thấy y di chuyển. Trông cái dáng vẻ này, hình như y muốn đứng dưới cột đèn này cả đêm thì phải, chỉ hôn một cái thôi mà, có cần nhớ mãi không quên vậy không? ——
Phạn Già La không biết có một người vì mình rời đi mà không yên lòng. Hắn đi cầu thang như thường lệ, sau đó lắng tai nghe tiếng động bên trong tòa nhà này. Những ai dọn đi được thì đã đi hết, còn những người ở lại, nếu không phải có nỗi niềm khó nói thì cũng là có hoàn cảnh ngặt nghèo.
Cha mẹ chồng và đứa con trai ở tầng 4 vẫn đang hành hạ người phụ nữ có địa vị thấp nhất trong gia đình kia, mà từ đầu đến cuối vẫn không thấy chồng cô xuất hiện; người chồng ở tầng 7 vẫn đang hành hung vợ, chắc là phải thay đồ gia dụng nữa rồi; lúc đi tới tầng 14, Phạn Già La dừng lại trước cầu thang, bởi có hai người phụ nữ đang tranh giành người đàn ông sống ở tầng 14 rất quyết liệt, tuy người đàn ông đó ra sức khuyên ngăn, nhưng khóe miệng nhếch lên và nét cười trong mắt đã biểu đạt rõ sự đắc ý của gã.
Không nghi ngờ chút nào, gã đang hưởng thụ khoảnh khắc này, sự đố kỵ, đau khổ và không cam lòng của hai người phụ nữ chính là món ngon vật lạ được bày biện trên bàn, để tinh thần của gã ngấu nghiến đến thỏa mãn.
Cuối cùng, gã kéo một trong hai cô gái vào lòng mình, rồi nói với người còn lại: "Cô quậy đủ chưa? Tôi thật sự rất mệt mỏi với cô đấy! Từng giây từng phút ở chung với cô luôn khiến tôi khó chịu đến nghẹt thở. Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, tôi không tin vào tình yêu, cũng không thể chỉ yêu một người duy nhất. Cô tha cho tôi đi!"
"Em không muốn! Rời khỏi anh thì em sống thế nào đây?" - Cô gái bị đá khóc đến trôi hết lớp trang điểm, dáng vẻ trông cực kỳ nhếch nhác, nhưng cô vẫn nắm chặt vạt áo người đàn ông nọ, không chịu buông ra.
Gã hất mạnh tay cô ra, rồi ôm cô gái kia đi vào nhà, trước khi khóa chặt cửa, gã như vô tình nhưng thực ra là có ác ý mà nói: "Vậy cô đi chết đi, cô chết rồi thì tôi mới tin trên đời thật sự có thứ gọi là tình yêu."
Cô gái như bị sét đánh, ngây ngốc đứng nhìn cánh cửa dày nặng một lúc lâu.
Phạn Già La chỉ hơi nhíu mày rồi tiếp tục đi lên, lúc tới tầng mười bảy, quả nhiên lại thấy bé trai nọ ngồi co ro trong góc. Cậu bé không bắt chước đà điểu giấu đầu lòi đuôi nữa, mà dùng đôi mắt tròn vo đen nhánh đầy khát vọng nhìn Phạn Già La, đã vậy còn thè đầu lưỡi hồng hào ra liếm đôi môi khô khốc trong vô thúc.
Phần da thịt lộ ra ngoài của nhóc không xuất hiện vết thương, nhưng ngay ấn đường lại có một làn tử khí dày đặc ngưng tụ, dần dần bao phủ khuôn mặt cậu bé.
Phạn Già La khe khẽ thở dài, sau đó đưa một chiếc bánh mì hình con nhím sang.
Cậu bé dè dặt vươn tay nhận lấy chiếc bánh mì, sột soạt mở giấy bóng kính ra, rồi ăn ngấu ăn nghiến. Phạn Già La nhìn đỉnh đầu có hai xoáy đáng yêu của cậu, trên mặt hiện lên nét giãy giụa. Qua khoảng vài phút, hắn lại thở dài một hơi, rồi duỗi ngón trỏ thon dài ra, nhẹ nhàng chạm lên ấn đường của cậu bé.
Sau một khoảng thời gian được hắn cho ăn, cậu bé đã trở nên hết sức tin tưởng hắn, cậu chỉ ngước lên nhìn hắn một cái rồi tiếp tục ăn. Nhóc biết anh trai này sẽ không tổn thương mình.
Một đám khói đen mà mắt thường không thể nhìn thấy nhanh chóng quấn quanh ngón tay Phạn Già La, rồi chậm rãi chui vào cơ thể hắn, lúc hắn rời đi, sắc mặt xanh trắng của cậu bé đã hồng hào hơn một chút, trên miệng thì dính đầy vụn bánh mì, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Phạn Già La.
"Cảm ơn anh." - Môi nhóc mấp máy câu này nhưng không thành tiếng, vì bị ngược đãi mỗi ngày nên dây thanh quản đã mất khả năng rung động.
Nhưng dường như Phạn Già La nghe thấy gì đó, hắn không quay đầu lại mà giơ giơ tay phải. Về đến nhà không lâu thì hắn nhận được một e-mail từ Bạch Mạc, bên trong là thông tin về Thẩm Hữu Toàn, từ bối cảnh gia đình đến quan hệ xã hội, từ lúc đi học đến lúc đi làm, quả thật là cần gì có đó, không sót thứ gì.
Trong đó còn có mấy đoạn video phỏng vấn Thẩm Hữu Toàn, từ cuộc sống đến công việc, từ hình ảnh trước công chúng đến đời tư cá nhân, đề tài thảo luận cũng rất rộng rãi.
Phạn Già La nhanh chóng lướt qua những thông tin này, hắn chỉ cần liếc mắt là đã đọc hết lượng tin tức khổng lồ nọ. Hắn nửa nằm trong bồn tắm, dòng nước dần thấm ướt áo sơ mi, da và tóc của hắn, khiến hắn lộ ra mấy phần lười biếng, nhưng hắn vẫn không bận tâm, mãi đến khi nhìn thấy một chi tiết nhỏ bé không ai chú ý.
Trong một đoạn phỏng vấn, tổ chương trình mời cả người nhà của Thẩm Hữu Toàn đến trường quay, bọn họ được xếp cho ngồi ở hàng ghế đầu, mỉm cười xem con trai/ chồng/ ba và người dẫn chương trình tán gẫu với nhau. Vợ của Thẩm Hữu Toàn một tay ôm một bé trai ốm yếu, tay còn lại thì đẩy một bé gái ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc.
Đó là cặp sinh đôi trai gái mà cô ta đã sinh cho chồng mình, lúc còn trong tử cung, bé trai bị chị gái mình cướp mất rất nhiều chất dinh dưỡng nên thân thể rất yếu đuối, động một chút là bệnh, là tâm điểm của cả nhà. Bé gái thì khỏe mạnh từ nhỏ, tính tình lại bướng bỉnh, hay giành đồ chơi với em trai, nên không hề được mẹ thương. Không những vậy, do Thẩm Hữu Toàn xuất thân nhà nghèo, học thức của ba mẹ y cũng không cao, chưa từng đọc sách vở, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào máu từ lâu, vì vậy, lúc đối xử với cháu trai và cháu gái hiển nhiên cũng có chút khác biệt.
Lúc vợ của Thẩm Hữu Toàn đẩy con gái ra, bà nội cũng hùa theo mắng mấy câu, ông nội thì xụ mặt, trông khá hung ác. Bé gái sợ tới nỗi òa khóc, rồi bị một người trợ lý bế đi ngay lập tức. Khi người dẫn chương trình tươi cười mời người nhà Thẩm tổng lên sân khấu, khán giả chỉ nhìn thấy ông nội bà nội, ba mẹ và đứa con trai, còn cô con gái nhỏ thì bị gạt ngoài hoàn toàn.
Những cảnh tượng này chỉ là vô tình bị camera quay trúng, cũng không có gì đặc biệt, nhưng Phạn Già La lại ấn tua lại, rồi bấm ngừng tại một khung hình, đoạn nhìn chằm chằm hai đứa bé đang ra sức túm cổ áo nhau hồi lâu.
_________________________
Ngự Chi Tuyệt: Do nhiều người hỏi quá nên tôi nói lại lần nữa, bộ này là 1x1 nha mấy cô, đến chương 53 thì mấy cô sẽ xác định được anh công thôi. Thật ra, ảnh đã xuất hiện từ lâu rồi, nhưng không phải người mấy cô đang nghĩ đâu:)) Do không muốn ảnh hưởng những bạn khác nên tôi k spoil công khai, nếu cô nào muốn biết liền thì có thể nhắn riêng cho tôi nha:">
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất