Ngoại Cảm

Chương 78: Cặp phụ huynh không muốn bị điều tra

Trước Sau
[Tiêu đề] 不需要考试的父母:Bất nhu yếu khảo thí đích phụ mẫu.

Editor: Mildrasas.

____________

Nhúm khói đen đó là một chú chó Pug, hiện đang treo lủng lẳng trêи tay Phạn Già La. Nó còn mải khụt khịt ngó khắp xung quanh, trông rất năng động, dường như chẳng hay mình đã chết.

Sau khi nó rời khỏi cơ thể, Hạ Hạ tỉnh dậy với biểu cảm ngơ ngác. Cha mẹ cô vội vàng bước tới, cầm chặt tay và gọi tên cô liên tục. Mặt ai cũng căng thẳng, nhưng giọng nói nhẹ nhàng hết mức, sợ kϊƈɦ thích tới con gái. Cô đã la hét cả đêm, dù có gọi sao cũng không tỉnh táo được.

Cô không phân biệt được ai với ai, chẳng nói được câu nào, cứ hít hửi quanh một cái kính. Tệ hơn, khi có người lỡ làm rơi miếng thịt mỡ, cô còn quỳ xuống toan ɭϊếʍ. Nếu có ai kéo cô dậy hoặc túm lấy cô, cô sẽ bám chặt vào mặt đất hoảng sợ kêu thét lên.

Hành vi của Hạ Hạ giống hệt một con chó, bác sĩ không tìm ra căn nguyên bệnh cho nổi, đành kiến nghị gia đình đi chụp CT. Theo lẽ thường, bệnh trạng nặng như vậy không chữa ngày một ngày hai được, nhưng lạ là chỉ qua một tối, bệnh nhân đã khỏi hẳn.

Hạ Hạ mở mắt, ngơ ngơ hỏi:

"Ba mẹ, sao tự dưng con lại ở trong bệnh viện?"

"Hạ Hạ, con có thể nói rồi? Con nói gì nữa đi!"

Hai ông bà mừng tủi ôm con gái.

Hạ Hạ hoang mang nói:

"Ba mẹ, con bị làm sao vậy?"

Rồi như vỡ lẽ ra, mặt cô tái đi, giọng run run:

"Có phải... có phải con mắc bệnh nan y hay không? Ba mẹ nói thật cho con biết, con có thể chịu được, đừng giấu con."

Một cô đồng nghiệp của Hạ Hạ nghe vậy, đến bên giường bệnh cười phì:

"Tôi chỉ sợ cô không chịu được thôi, cô cứ nhìn cái nết của cô khi phát bệnh đi này." Đoạn, đưa video quay được cho cô xem.

"Á! Chuyện này là sao? Sao tôi lại giống con chó như vậy? Đây không phải là tôi, mọi người mau xóa video đi, xóa đi, xấu hổ quá!"

Hạ Hạ ré tướng lên vì ngượng. Phần Phạn Già La, bỏ lại đằng sau tiếng rộn rịp trong phòng bệnh, anh đã bước ra ngoài hành lang.

Triệu Văn Ngạn thấy hết, hiểu trong lòng chứ không hỏi gì, yên lặng đi cạnh anh. Tào Hiểu Huy thì không nén nổi sợ hãi, thì thầm:

"Thầy... thầy Phạn, anh vỗ Hạ Hạ một cái cô ấy đã tỉnh lại, Hạ Hạ bị trúng tà sao? Có phải anh cứu cô ấy không?"

Người đại diện lại gọi nghệ sĩ của mình là "Thầy", Tào Hiểu Huy hẳn là người đầu tiên.

"Ừ, trúng tà." Phạn Già La đáp, tiện tay ngăn một cậu trông quen mặt, hỏi:

"Xin hỏi, phòng bệnh của Sùng Minh ở đâu vậy?"

Cậu này cũng là nhân viên công tác, tới thăm bệnh Hạ Hạ, nhận ra Phạn Già La ngay, vội đáp:

"Sùng Minh ở phòng 607, xuống tầng dưới rẽ phải, đi đến chỗ cánh cửa thứ 3."

"Cảm ơn." Phạn Già La lễ phép gật đầu, sau đó tới phòng 607.

Lúc mở cửa vào, Sùng Minh đang truyền dịch, vừa nghé thấy Phạn Già La đã hốt hoảng bật khỏi giường, kéo cửa sổ ý muốn nhảy. Chỉ cần có thể chạy thoát khỏi ác ma này, dù có tàn phế cậu ta cũng chịu. Trước mắt bao người, hắn sẽ không thể làm gì cậu được.

Nhưng ngay khi đó, một bóng mờ nhào từ ngoài cửa vào, đạp Sùng Minh một phát rõ đau, ngồi ạch trêи bụng cậu ta. Sự cố bất ngờ gây trễ nải Sùng Minh, giúp Phạn Già La có thêm thời gian.

Anh thong thả vào phòng, thả nhúm khói đen vào người cậu ta, nói khẽ bên tai:

"Cậu cố tình tráo hồn chó với Hạ Hạ đúng không? Giờ tôi chúc cậu may mắn. Nhớ kỹ lấy, những gì cậu làm không phải chỉ có trời biết, đất biết, cậu biết. Tôi cũng biết."

Anh vỗ nhẹ vai Sùng Minh lần nữa rồi rời khỏi phòng bệnh, nhưng chân vừa chạm ngưỡng cửa, anh đã dừng lại. Nhẹ gật đầu chào tạm biệt, nói việc lễ nghĩa, hẳn không ai chu đáo được hơn Phạn Già La. Nhưng anh chưa đi bao xa, Sùng Minh - bò bằng bốn chân từ phòng bệnh ra ngoài, đột ngột hét toáng lên:

"Mau ngăn tôi lại! Nó muốn ăn phân! Nó muốn ăn phân!"

Thấy vậy, Tào Hiểu Huy bật cười, nhưng trong lòng càng thêm kính sợ sâu sắc với Phạn Già La. Nói thật, nếu hôm nay Triệu tổng chẳng tới, y đã chạy từ lâu rồi. Y sợ Phạn Già La cũng vỗ nhẹ vai mình, thế là tong đời người, ra đời chó.

Triệu Văn Ngạn hiểu ra ngay, hỏi:

"Cô gái tên Hạ Hạ kia bị cậu ta hại hả?"

Phạn Già La gật đầu:



"Đúng vậy."

Y thản nhiên nói:

"Đây là báo ứng rồi."

Tới 3 giờ sáng, Phạn Già La mới trở lại tiểu khu Vịnh Ánh Trăng. Trong màn đêm tối om, không ai thấy một kẻ nữa đang lẳng lặng bám theo anh. Kẻ đó không phải người, nó là sương mù mang dáng hình nhỏ như một đứa bé. Họ chậm rãi đến bên hồ nhân tạo, đưa mắt trông phía xa.

Ánh trăng lấp lánh rải xuống, mặt hồ sâu lặng, không thấy đáy đâu cả. Nước dìu dịu màu vàng nhạt, từng đợt sóng trắng đánh ập vào nhau, rồi phủ xuống biến mất. Dường như trong nước cất giấu một bí mật, mùi tanh tưởi của tảo hồ ập vào mặt.

Đây là hồ chết, không có con vật nào sống trong nước. Và nó cũng chính là mồ chôn của một đứa trẻ.

Mùi tanh hôi khiến bước chân của bé sương mù ngừng lại, nó ngập ngừng túm góc áo Phạn Già La, ý bảo anh đừng đi. Bởi cái thuyền duy nhất đã bị cha mẹ nó phá hỏng, giờ làm sao tìm được xác nó?

Phạn Già La đẩy tay nó ra, nhẹ nhàng dặn dò:

"Em ở chỗ này đợi, anh sẽ trở lại nhanh thôi."

Nói rồi, anh cởϊ áσ sơ mi đen, nhảy xuống hồ bơi lướt đi như cá, không hề ngại mùi tanh hôi. Mực nước tăng dần, từ chân lên đến đầu, bờ hồ đã khuất xa tầm mắt. Anh dễ dàng cắt tảo hồ cuốn chân, vòng qua những hòn đá to cản đường, bơi tự tại trong bóng đêm, như có phép lạ nhìn thấy mọi thứ.

Phạn Già La bơi rất nhanh, dừng chính xác tại chỗ vali giấu xác của đứa trẻ.

Mấy giờ sau, trong hồ có tiếng bì bõm. Bé sương mù đương ngồi ôm hai chân chờ đợi, vội vàng đứng dậy, nhìn ra xa. Một bóng người cao gầy trồi lên, trong tay anh là chiếc vali nọ.

Nó chạy tới bên đưa áo sơ mi cho Phạn Già La, ngưng hình thành một đứa trẻ. Nó ngửa đầu trông đợi, phần mong mỏi, phần lại bất an. Nó không biết phải làm gì để trở về.

Phạn Già La lau sạch bọt nước trêи mặt, phủi tảo hồ, mặc lại áo sơ mi rồi dùng tay vặn khóa. Thi thể đáng sợ hiện ra dưới ánh trăng.

Đã ngâm nước mấy ngày, nhưng thi hài vẫn chưa bị trương phình hay hoại tử, chỉ rải rác vài đốm thi ban. Cũng nhờ sát khí trong tiểu khu mà nó còn mới như thế.

Bé sương mù khom mình, muốn sờ cơ thể nó, nhưng tay chỉ xuyên qua. Nó đã chết, linh hồn không trở về lại được.

Cảm xúc ủ ê choán hết tâm trí, những giọt nước mắt màu đen rơi liên tiếp xuống đất. Phạn Già La khẽ thở dài:

"Tuy là sinh tử có mệnh, nhưng anh đã hứa thì sẽ không sẽ nuốt lời. Đi thôi, anh đưa em về."

Anh xoa đầu đứa trẻ, sau đó nhẹ nhàng đẩy lưng nó một cái.

Nương theo hướng anh đẩy, nó ngã vào trong vali, nhưng lần này không xuyên qua, mà nhập hồn vào đó. Sau khi hấp thụ năng lực của Sùng Minh, sức mạnh của Phạn Già La mạnh thêm, giờ hồn chết và tử thi anh cũng có thể khống chế được.

Thi thể cuộn tròn trong vali bỗng nhiên mở choàng mắt, nó ngúc ngắc cử động, rồi chậm chạp bò dậy. Nó sờ lên người mình, ngỡ ngàng không tin nổi.

Nó cười với Phạn Già La, cố gắng một lúc lâu mới thoát được vài từ trong cổ họng rách nát:

"Anh, cảm ơn anh!"

Khuôn mặt căng chặt của Phạn Già La nhẹ nhõm đôi phần. Anh vuốt mái tóc ướt đẫm của nó, nói:

"Đi thôi, anh đưa em về nhà."

Đứa bé gật đầu liên tục, sau đó tay chân cứng đơ bò ra khỏi vali. Hành động ấy hệt như con rùa đen đang cố lật mai, ý cười trong mắt Phạn Già La thêm rõ. Mảnh trăng vắt vẻo trêи cao đã nhạt dần, nhường chỗ cho nắng bình minh, một ngày mới đã đến.

Căn phòng tầng một trong tiểu khu lên đèn sớm nhất, ánh sáng màu da cam le lói truyền ra ngoài. Chàng trai nắm tay đứa trẻ, cả hai người ướt đều đẫm, bước đều lên cầu thang. Gia đình tầng 4 đã thức dậy, người vợ khuôn mặt tiều tụy, tóc rối như tổ chim chuẩn bị đi chợ. Cha mẹ chồng yêu cầu người vợ rời giường giờ này, bởi như thế mới mua được rau xanh ngon nhất.

Khóe mắt người vợ bị ai đánh sưng lên, mắt cũng đầy tơ máu, dễ thấy đêm qua cô đã chịu tra tấn mệt mỏi thế nào. Thấy hai người ướt đẫm, mắt cô thoáng nét kinh nghi, nhìn chăm chú gương mặt trẻ đẹp của chàng trai một lúc lâu, hơi quen mắt.

Đứa bé cúi đầu tránh đi tầm mắt cô.

Hai người tiếp tục đi lên trêи, ở tầng 7 gặp một người đàn ông độ tráng niên. Hắn đeo kính đen, mặc áo vest, trêи tay cầm xấp công văn màu vàng nhạt, nhìn hiền hòa. Thấy lớn nhỏ đều ướt đẫm, hắn quan tâm hỏi han vài câu, giục bọn họ nhanh về nhà thay quần áo kẻo cảm. Có vẻ là một người tốt bụng.

Tầng 14, để phòng trộm nên đã đổi khóa cửa, nhưng chủ nhà lại chẳng dám về. Trước nhà anh ta dán chi chít những tờ giấy viết chữ đỏ rực: "Các chị em, đây là một thằng lừa đảo, lừa tiền lừa sắc còn nhẹ, nhưng thằng này còn lừa luôn mạng người! Theo tôi tính thì đã có tận 18 cô gái bị lừa, mọi người nhất định phải cẩn thận! Nếu không tin có thể thêm số điện thoại, chúng ta ngồi nói chuyện: XXXXXXX."

Có vài chữ đã bị cạo đi, nhưng lại càng nhiều giấy dán đè lên thêm, chằng chịt nổi bật, bất cứ ai cũng bị thu hút bởi nó.

Phạn Già La liếc mắt nhìn, mỉm cười. Thấy hắn vui vẻ, đứa bé cũng cười theo.

Hai người tiếp tục đi lên trêи. Đã đi hơn 10 tầng, nhưng lạ là không có chút mồ hôi nào trêи vầng trán ráo hoảnh. Cuối cùng cũng tới tầng 17, khuôn mặt đứa bé bắt đầu căng chặt, toan bước tới, thì đã có người bất ngờ đến trước nó. Người nọ bảo "Mở cửa" với giọng điệu nghiêm trọng:

"Dương Dương đâu rồi? Đêm qua tôi nghĩ thấy lạ, nên mới đi tìm hai cụ hỏi xem sao, nhưng không hề thấy Dương Dương đâu cả. Hàng xóm xung quanh cũng nói ông chưa từng đưa con đến đó. Tại sao ông và cha mẹ ông lại nói dối? Ông đưa thằng bé đi đâu rồi?"

Cha Hứa hỏi lại với thái độ hết sức cọc cằn:



"Đó là con tôi, tôi đưa nó đi đâu cô quan tâm làm gì?"

Lòng Liêu Phương lo lắng không yên, cô tức giận nói to:

"Nếu trong vòng 24 giờ tôi không thấy Dương Dương, tôi sẽ có đủ bằng chứng để hoài nghi đây là một vụ án mất tích, chính thức điều tra. Hai người là người giám hộ của thằng bé, trách nhiệm còn đó, đừng mơ mà trốn, cả hai sẽ là đối tượng điều tra trọng điểm!"

Nếu hỏi ai có thể bôn ba vất vả vì một đứa không phải con mình, chắc chỉ có mỗi cảnh sát.

Mắt cha Hứa chợt loáng lên nét lạ, cử chỉ hung tàn đó cho thấy dường như gã đã hạ một quyết tâm tàn nhẫn.

Gã lập tức đổi biểu cảm, gương mặt chan chứa nét buồn thương, nói:

"Nếu cô đã muốn điều tra tới cùng, tôi cũng chẳng có gì cần giấu giếm, cô tự mình vào xem đi."

Gã nghiêng mình, căn phòng sau lưng đen như mực. Mẹ Hứa trốn ở trong góc nghe, từ trong bóng đêm đến sau lưng chồng, giống hệt một u linh. Nhưng Liêu Phương không hề nhận thấy, cô muốn bước vào ngay lập tức, cô rất lo lắng cho an nguy của đứa bé.

Đứng ở cầu thang nhìn mọi chuyện, Phạn Già La bỗng lên tiếng:

"Cảnh sát Liêu, đã lâu không thấy."

Liêu Phương ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên hỏi:

"Phạn tiên sinh? Anh làm sao mà cả người ướt đẫm thế kia?"

Cha Hứa cũng nhìn theo thanh âm, rồi người gã cứng đơ như đá. Mẹ Hứa chợt hét lên kinh hoàng.

"Dương Dương!" 3 giọng nói với 3 tình cảm khác nhau: Cha Hứa hoảng sợ tới ngỡ ngàng, mẹ Hứa hồn vía lên mây, còn Liêu Phương kinh ngạc và mừng rỡ.

"Em ấy chơi bên hồ nước, không cẩn thận ngã xuống."

Phạn Già La nắm tay thằng bé, đi từ trong bóng tối ra, ánh sáng nhợt nhạt chiếu lên người anh. Anh mỉm cười nói:

"Hứa tiên sinh, để cứu được Dương Dương tôi thật sự mất rất nhiều công sức, em ấy rơi xuống nước cách bờ rất xa, thiếu chút nữa đã không về được. Ngài Hứa nên chăm sóc con mình, đừng để đứa trẻ gặp nguy hiểm nữa." Tay anh đặt trêи lưng đứa bé nhẹ nhàng đẩy một cái về phía trước.

Tia sáng chiếu đến khuôn mặt nó, làn da trắng hơn giấy, đồng tử thâm, môi xanh tím giống hệt như thi thể. Không, nó đích xác là một thi hài biết đi!

Cõi lòng cha Hứa không còn, dù chỉ là manh nha một ý định gϊếŧ người nào nữa. Gã kinh khϊế͙p͙, người run lẩy bẩy khi bị đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm. Thậm chí, gã sợ tới mức đái ra quần. Không ai rõ hơn gã nó chết thế nào, bởi chính gã tự tay dò hơi thở và mạch đập của nó, còn vặn gãy xương, cuộn nó lại cho vào tủ lạnh. Làm gì có người nào sống được sau mấy ngày đêm bị ướp lạnh và bị dìm dưới nước, trừ phi đó không phải người!

Cha Hứa sợ tới mức mất hồn, liều chết cắn chặt răng, nín không thoát ra tiếng trước mặt Liêu Phương. Nướƈ đáı tí tách chảy, nhưng gã làm bộ như chẳng có chuyện gì.

Mẹ Hứa dính sát sau lưng chồng, hàm răng va vào nhau lập cập. Bà chính tay ném thằng bé xuống nước.

Phạn Già La lại đẩy thằng bé thêm cái nữa, mỉm cười hỏi:

"Bà Hứa, con mình bình an về nhà, bà không có gì muốn nói với tôi sao?"

"Nói? Nói cái gì?" Mẹ Hứa ngẩn người.

Cha Hứa như vừa sực tỉnh từ giấc mộng, vội móc trong bóp một xấp tiền nhét vào tay Phạn Già La, không ngừng khom lưng:

"Cảm ơn Phạn tiên sinh, hôm nay thật sự quá cảm tạ, đây là chút quà mọn của tôi."

Hai tròng mắt đen nhánh của Phạn Già La thoáng qua chút lạnh lẽo, nhưng anh không nói thêm gì. Anh đẩy khẽ đứa bé, nhẹ giọng bảo:

"Đi đi, về nhà."

Cánh cửa hấp tấp đóng lại, tiếng sập cửa rất rõ trong hành lang im vắng.

Liêu Phương nhẹ lòng hẳn, cô thở dài:

"Hóa ra thằng bé đi lạc cả đêm thật! Phạn tiên sinh, anh nói xem đây là loại cha mẹ gì thế? Con mất tích tận 20 tiếng đồng hồ, không mảy may nóng lòng, còn bịa đặt nói dối cảnh sát. Rõ là ngóng trông thằng bé xảy chuyện. Từ rày về sau tôi nhất quyết định kì tới thăm, không thì thằng nhóc cũng chết mất!"

Phạn Già La nhìn cảm xúc trêи mặt cô, từ tốn hỏi:

"Nghĩ đến việc cha mẹ vô trách nhiệm, cô rất đau lòng đúng không?"

Liêu Phương gục đầu xuống, giọng rầu rĩ:

"Đúng vậy, tôi rất đau lòng, nhưng những cha mẹ đó thì không như thế."

"Bọn họ sẽ."

Phạn Già La đáp, bóng người thon dài chậm rãi biến mất sau hành lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau