Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 100: Yêu thì sẽ trân trọng

Trước Sau
"Hắc hắc..." Lâm Tịch Cẩn vội vàng cười lấy lòng, trấn an Hiền Vương đang càng ngày càng bá đạo.

Sắc trời dần dần tối đi, cả ngày nay Lâm Tịch Cẩn vô cùng bận rộn. Đầu tiên là đi gặp Bặc lão thái gia, ông ngoại của hắn. Năm năm nước Lâm Tịch Cẩn nhờ cậy Triệu Mặc Khiêm giúp hắn điều tra thân thế của mình, không ngờ lại tra ra được sự tồn tại của một gia tộc có dòng máu đặc biệt như vậy. Mẫu thân hắn, người sinh ra hắn, đúng là một nam nhân. Còn cha ruột của hắn có thật sự là Lâm Thương Hải hay không, vì bọn họ ở xa đế kinh, cho nên chuyện này không phải một sớm một chiều là có thể tra ra được.

Trong lòng Lâm Tịch Cẩn cũng không cảm thấy ngạc nhiên, sau khi suy nghĩ một lát liền đi gặp Bặc lão thái gia, quyết định đi gặp mặt lần này cũng coi như là chấp nhận mối quan hệ thân thích. Nhưng cũng không phải là nhận hoàn toàn, xem như thân thích bình thường qua lại là được, vì dù sao hắn cũng không quen biết người nhà họ Bặc, cho dù Bặc lão thái gia là người tốt, cũng không bảo đảm người nhà ông ấy cũng vậy.

Hắn cũng không ôm hy vọng gì lớn, bởi vì lòng người khó dò.

Còn nhà ngoại của Triệu Mặc Khiêm vừa gặp mặt lúc chiều càng không cần phải nói. Chỉ tiếp xúc một lần liền phá nát hết một chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng của hắn, vừa thương xót Triệu Mặc Khiêm, vừa yên lặng liệt nhà này vào danh sách đen, ngay cả thân thích cũng không phải.

Dưới ánh nến mờ nhạt, Lâm Tịch Cẩn cùng Triệu Mặc Khiêm ôm ấp ở trên giường, lơ đãng nói chuyện, bầu không khí ấp ám làm hai người thoải mái không thôi.

Nhưng mà Lâm Tịch Cẩn cứ một hồi lại rên hừ hừ, hệt như tiểu hài tử đang làm nũng. Nguyên nhân là hôm nay tâm trạng hắn tốt, cho nên bữa tối không cẩn thận ăn hơi nhiều, bụng bị căng trướng, hắn lại lười biếng, sợ lạnh, không muốn ra ngoài đi bộ tiêu thực, mà bắt Triệu Mặc Khiêm xoa bụng cho.

Triệu Mặc Khiêm vẫn không có biểu hiện gì, chỉ có đôi mắt là ánh lên một mạt sáng, chứng tỏ y không ghét chuyện xoa bụng cho Lâm Tịch Cẩn, thậm chí có thể nói là thích. Y vừa xoa vừa nhéo nhéo thịt mềm trên bụng Lâm Tịch Cẩn, trong lòng cực kì hưởng thụ.

Đợi đến khi nến tắt, hai người nằm trên giường, môi răng tương giao, đây gần như là chuyện mỗi ngày đều sẽ làm trước khi đi ngủ, đã thành thói quen. Lâm Tịch Cẩn lần nào cũng bị hôn đến mơ mơ màng màng, đầu óc trống rỗng mới được buông tha. Nhưng lần nào Triệu Mặc Khiêm cũng kìm chế không vượt giới hạn mấu chốt, mỗi ngày đều ôm người ta xoa nắn một trận, lại không thật sự ăn vào miệng. Mỗi khi y nhịn xuống du͙ƈ vọиɠ đang kêu gào trong thân thể, cũng là đang làm sáng tỏ một đạo lý: Càng yêu sẽ càng trân trọng.

Đêm đen rét lạnh, cực kì thích hợp để hai người ôm nhau ngủ, ấm áp nhân đôi.

___

Sáng hôm sau, khó được có một ngày Triệu Mặc Khiêm ngủ nướng với Lâm Tịch Cẩn, đợi đến khi hai người rời giường, ánh nắng đã sớm chiếu xuyên qua cửa sổ, nắng nhẹ dịu dàng, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Lâm Tịch Cẩn cực kì tự nhiên mà lấy quần áo cùng áo choàng cẩn thận mặc cho Triệu Mặc Khiêm, lại lấy ngọc bội cùng đai lưng mình đã chuẩn bị đeo lên, làm cả người y ít đi vài phần thô bạo của võ tướng, thêm vài phần công tử nho nhã.

Triệu Mặc Khiêm cau mày, nhìn mấy thứ đinh đinh đang đang (âm thanh va vào nhau) treo bên hông, hừ một tiếng: "Đeo mấy thứ này làm gì? Đi đường bất tiện. Giày ngươi đã hứa sẽ đưa cho ta đâu, sao lâu như vậy rồi vẫn chưa làm xong?"

Lâm Tịch Cẩn vừa lòng mà nhìn kiệt tác của bản thân, nghe y nói như vậy cũng không giận: "Trang phục như vậy nhìn mới quý khí lại khí phách, còn có thể khiến người khác vô cớ mà kính sợ ngươi, thích hợp biết bao nhiêu. Ngươi cũng đừng nhớ mã không quên chuyện đôi giày kia, cho dù ta có thông tuệ cũng không thể học được việc nữ công kia."



Nhưng mà lại có thể sinh hài tử! Lâm Tịch Cẩn yên lặng bổ sung trong lòng, rồi lại chợt nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Triệu Mặc Khiêm. Bặc lão thái gia là Triệu Mặc Khiêm tìm được, vậy... Triệu Mặc Khiêm đã biết được những gì rồi?

Nghĩ tới đây, Lâm Tịch Cẩn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám mở miệng ra hỏi, hắn sợ, ít nhất là hiện tại hắn không có dũng khí hỏi Triệu Mặc Khiêm.

"Cho dù là không mặc như vậy, kẻ nào dám xem thường bổn vương?"

Có lẽ là do hắn thất thần quá rõ, Triệu Mặc Khiêm nhíu mày, nhìn hắn không chớp mắt, sau một hồi lâu đột nhiên hỏi: "Có muốn đánh một chút phấn hay không?"

Lâm Tịch Cẩn sửng sốt, trừng mắt nhìn Triệu Mặc Khiêm. Sau đó giả vờ như không nghe thấy, xoay người đi chuẩn bị cho bản thân.

Bởi vì trời đã vào đông, bên ngoài thiếu đi một chút màu xanh, Lâm Tịch Cẩn theo bản năng mà chọn những xiêm y có màu xanh lục, hoặc là có thêu hoa lá cây cỏ, làm nổi bật lên làn da trắng nõn xinh đẹp.

Triệu Mặc khiêm ngẩn ngơ nhìn người mang đầy hơi thở tươi mới trước mặt, trong lòng khẽ rung động. Y phân phó nha hoàn mang bút tới, tự tay vẽ lên trán Lâm Tịch Cẩn một đoá hoa mai tinh tế.

Lâm Tịch Cẩn do dự, nhưng cuối cùng vẫn không phản kháng. Soi mình trong gương mấy lần, không vui mà bĩu môi: "Ta là nam tử hán đó, sao có thể..."

Triệu Mặc Khiêm lùi lại phía sau hai bước, cẩn thận đánh giá Lâm Tịch Cẩn, vừa lòng gật đầu: "Bổn vương tất nhiên biết ngươi là nam nhi, tuy đây là một đoá hoa, nhưng lại không giống nữ nhân. Cho dù người khác có nhìn ngươi, cũng sẽ không nhầm ngươi thành nữ nhân, yên tâm đi."

"Thật sao?" Lâm Tịch Cẩn lại nhìn mình trong gương thêm mấy lần, không biết có phải ảo giác hay không, nghe Triệu Mặc Khiêm nói xong, cũng cảm thấy không quá giống nữ nhân, liền gật đầu.

Triệu Mặc Khiêm ở bên cạnh lại đột ngột mở miệng: "Nhiều lắm thì nhầm ngươi thành tiểu hài tử."

Nói xong vẫn giữ nguyên tư thế từ trên cao nhìn xuống bình tĩnh nhìn Lâm Tịch Cẩn, nhìn, rồi lại nhìn...

Trán Lâm Tịch Cẩn nổi gân xanh, chỉ là diện mạo quá non nớt, làm cho không có chút lực uy hϊếp nào. Triệu Mặc Khiêm vẫn không khách khí tiếp tục bổ đao: "Dược thiện cứ dùng không ngừng, sao lại không lớn thêm được tí nào vậy?"

Dứt lời liền duỗi một tay ra bế bổng Lâm Tịch Cẩn lên.

Lâm Tịch Cẩn đã hoàn toàn bất lực, so sánh với nam nhân này, hắn có gắn thêm mười cái miệng cũng nói không lại. Cho dù đã nhìn rõ vấn đề, Lâm Tịch Cẩn lại vẫn không cam lòng: "Tịch Nhi chỉ mới mười lăm, sẽ còn lớn nữa!"

Triệu Mặc Khiêm nhướn mày: "Phải, đúng là còn lớn nữa, nhưng mà bổn vương cũng mới hai mươi, chưa chắc sẽ không lớn nữa."



Nói cách khác, đối với Triệu Mặc Khiêm mà nói, như thế nào thì Lâm Tịch Cẩn vẫn chỉ là một "đứa nhỏ".

Lâm Tịch Cẩn cạn lời, đành phải từ bỏ, bĩu môi: "Ta đói bụng".

Lúc này hai người mới thôi không đấu võ mồm, sau khi từng người đi rửa mặt xong, khoác áo choàng ra cửa.

Triệu Mặc Khiêm là một thân hoa phục màu tím đậm, áo choàng bên ngoài cũng là một khoản cùng màu. Lâm Tịch Cẩn lại là màu tím nhạt, bên hông treo ngọc bội cùng túi thơm, tay đeo vòng ngọc, cùng với đoá hoa mai giữa trán, khiến toàn thân toả ra đầy hơi thở cao quý.

Một cao một thấp, tím đậm cùng tím nhạt hoà hợp, tạo nên một khung cảnh tuyệt mỹ.

Lúc này Triệu Mặc Khiêm mới nhận ra manh mối, trong lòng ấm áp, không hề keo kiệt mà tán thưởng: "Không tồi, ngươi nghĩ ra ý này từ lúc nào?"

Lâm Tịch Cẩn cực kì đắc ý: "Cái này gọi là trang phục phu thê, không đúng, là trang phục phu phu, tất cả đều do ta tự tay chọn lựa. Tiếc là ngươi không thích mang ngọc quan, không thì sẽ càng đẹp."

Từ trước đến nay Triệu Mặc Khiêm không thích mang thứ gì quá nặng trên đầu, cho dù là lúc này được lời nói của Lâm Tịch Cẩn làm cho tâm tình suиɠ sướиɠ cũng không mềm lòng đồng ý, chỉ nắm lấy tay Lâm Tịch Cẩn, nói: "Được rồi, đi thôi, không phải nói đói bụng rồi sao?"

Đồ ăn sáng tất nhiên là không thể thiếu cháo thịt mỹ vị cùng với bánh bao nhỏ mà hai người đều thích ăn, thêm một vài món xào đơn giản. Dùng xong cơm sáng hai người liền tay nắm tay ra cửa.

Vẫn chưa thương lượng là sẽ đi đâu, nhưng hai người vẫn cứ tự nhiên mà leo lên xe ngựa, dù sao thì hôm nay Hiền Vương điện hạ cũng nghỉ tắm gội.

Thanh Châu tứ môn sơn đại khái được chia làm 3 khu vực, gồm chủ thành là Thành Dương, cũng là nơi hiện tại bọn họ đang ở. Phía tây Thành Dương là Thành Âm, giáp biên giới Tây Cương, với hai cửa núi Vân Lĩnh và Hội Nguyệt. Phía đông là An Xuyên, giáp với Trung Nguyên, cũng là hướng đi về đế kinh. Chuyện tòng quân, tất nhiên là Thành Âm đứng mũi chịu sào, Triệu Mặc Khiêm nắm chắc nhất cũng là khu này.

Khu An Xuyên tương đối phồn hoa, thương nghiệp phát triển, người Tây Cương, Trung Nguyên cùng với các dân tộc du mục đều tập trung ở đây, buôn bán tấp nập, mật độ dân cư dày đặc, là một mảnh đất quý báu để kiếm tiền. Trước mắt, Thanh Châu hỗn tạp các phương thế lực, có thể nói là mỗi nơi đều cắm một cái đinh, hiển nhiên là Triệu Mặc Khiêm chiếm cứ thế lực lớn nhất, tất cả lợi nhuận, đại khái đều dùng để nuôi mười vạn binh tinh nhuệ trong tay y.

Tịch Mặc Các được đặt ở khu vực phồn hoa náo nhiệt nhất nơi này.

Mã phu thét to một tiếng, xe ngựa ổn định dừng lại, Lâm Tịch Cẩn đã sớm ngồi khó chịu, lập tức vén rèn lên, nhìn cảnh ngựa xe như nước, người đến kẻ đi trong thành, rất là vui vẻ. Tuy rằng nơi này không phồn hoa bằng kế kinh, nhưng cũng náo nhiệt vô cùng, lại thêm văn hóa phóng khoáng, phong cảnh độc đáo, tạo nên sự độc đáo riêng, làm người khó mà quên được.

Trên đường xe ngựa qua lại rất nhiều, nhưng kí hiệu của Hiền vương phủ ai ai cũng nhận ra, sớm đã né đi, cho nên cả đoạn đường đi đều cực kì thông thuận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau