Không Hợp

Chương 1

Sau
Edit: Trái Đào Nghị Lực

Beta: Đậu Đỏ Màu Tím

- -----–-----------------

Một buổi sáng xui xẻo của Quý Tri Hứa bắt đầu bằng nồi sữa đun sôi.

Anh thấy thời tiết hơi lạnh nên muốn uống chút sữa ấm, nhưng không hiểu vì sao sữa trong nồi có thể tràn ra ngoài trong khoảng thời gian ngắn anh đi rửa mặt.

Trên bếp, dưới mặt đất... Anh bực bội dọn dẹp chỗ chất lỏng màu trắng nồng mùi sữa, hoàn toàn bỏ lỡ chuyến tàu điện ngầm anh thường đi.

Cho nên anh phải đợi thêm 7 phút.

Đang là giờ cao điểm buổi sáng nên cũng không còn nhiều ghế trống trong khoang tàu, anh ngồi bên cạnh hai nữ sinh, thắc mắc sao họ có thể trò chuyện vui vẻ như vậy trong khi mọi người đang say giấc nồng.

Quý Tri Hứa vô tình lướt qua nhìn thấy miệng túi xách của nữ sinh bên cạnh đang mở. Khi tàu điện dừng lại thì đồ bên trong rơi ra. Nhưng anh chọn quay đầu, nhắm mắt im lặng.

Sở Hành ngồi ở ghế sau, gọi điện thoại cho cha mình.

"Con rất ít khi lãng phí thời gian vào một việc nào đó."

Sở Hành trầm mặc một lát: "Con muốn hỏi cha thực sự không còn cách nào khác sao? Con hiện tại rất cần số tiền này."

"Đây là nguyện vọng của ông nội, con nghe theo cũng sẽ lấy được phần của mình, giống như anh của con."

"Đã hiểu."

Sở Hành cúp máy, lấy máy tính xách tay bắt đầu xử lý thư từ nước ngoài.

"Tại sao lại dừng xe?" Sở Hành ngẩng đầu, phát hiện xe hai bên làn đường trái phải đang di chuyển chậm, chỉ có làn đường của mình thì không nhúc nhích.

Tài xế mở ra điều hướng, giọng nữ không cảm xúc thông báo phía trước cách năm mươi mét đang xảy ra sự cố tai nạn giao thông.

Sở Hành sa sầm mặt.

Tài xế mất gần hai mươi phút mới có thể rời khỏi hiện trường tai nạn dưới sự chỉ huy của cảnh sát giao thông. Sở Hành mở lịch trình, gửi tin nhắn cho thư ký nhờ cô mang một phần bữa sáng mang đến văn phòng.



Khi Quý Tri Hứa tới công ty, anh định dẹp túi xách và đặt máy tính lại trước sau đó đi xuống nhà ăn ở tầng trệt. Ngay khi thang máy vừa mở anh lại gặp được Sở Hành từ dưới tầng hầm xe đi lên.

"Chào buổi sáng, Sở tổng." Quý Tri Hứa giấu đi sự mệt mỏi, lộ ra nụ cười tươi. Ngôn Tình Ngược

Sở Hành thờ ơ đáp lại, không nói thêm gì nữa. Công ty nhiều người đến vậy, hắn không thể nhớ hết, đối với khuôn mặt này cũng không có nhiều ấn tượng.

Quý Tri Hứa nhìn chằm chằm thang máy đang đi lên tầng trệt, tay cầm túi càng nắm càng chặt. Anh cố phân tán đi sự chú ý, trong lòng thầm than sự lạnh lùng của sếp.

Sở Hành, một ngôi sao đang phát triển trong giới công nghệ thông tin. Hắn bắt đầu xây dựng sự nghiệp trong khoảng thời gian đại học và trở về Trung Quốc thành lập Khoa Học Công Nghệ Vũ Hồng sau khi tốt nghiệp thạc sĩ ở nước ngoài. Công ty ba năm gần đây hoạt động rất tốt, đứng vững trong ngành. Rất nhiều người ca ngợi hắn là thần đồng, không có đối thủ, tương lai sẽ là người đi đầu về lĩnh vực công nghệ... Nhưng hầu hết người trong công ty đều biết sếp của mình chỉ là một tên mặt than đam mê công việc mà thôi. Họp cùng hắn rất nhanh gọn và hiệu quả nhưng sau cuộc họp mọi người như bị lột một lớp da. Anh nghe nói ngay cả khi biểu dương người khác hắn đều lạnh lùng nói một câu làm rất tốt. Người ngoài nghe vào cứ như đang chế giễu người ta.

Hứa tổng, phó tổng của công ty, đến đây để hỗ trợ cho hắn. Theo phát ngôn của công ty, Sở tổng khiến cho nhân viên cảm thấy mình như một con bò không ngừng sản xuất sữa mà Hứa tổng lại biến bạn thành kẻ giết ngựa mỗi ngày đều khiến bạn nghĩ rằng mình đang hưởng thụ phục vụ cho cấp VIP.

Lại là sữa, Quý Tri Hứa hơi bực mình nghĩ, hôm nay có thể yên ổn trôi qua hay không.

Không thể.

Thang máy đáng ra nên dừng lại ở tầng 19 nhưng nó lại dừng ở tầng 16. Sau vài giây chờ đợi vẫn không thấy nó mở cửa. Ngay lúc Quý Tri Hứa định tiến lên xem xét tình hình, thang máy đột nhiên rơi xuống, anh giật mình như phản xạ có điều kiện dán chặt người vào vách tường.

Thang máy rơi xuống rất nhanh, hai người phải chịu đựng cảm giác không trọng lượng kì lạ.

Cuối cùng thang máy cũng dừng lại ở tầng hầm thứ hai.

Sở Hành đẩy kính sau đó xem đồng hồ phát hiện đã 8 giờ 45 phút. Bình thường theo kế hoạch hàng ngày, giờ này hắn đã vào làm rồi. Hắn mở điện thoại thì thấy tín hiệu yếu nên chỉ có thể kêu cứu qua nút khẩn cấp trong thang máy.

Quý Tri Hứa ngồi sụp xuống phía sau hắn, cả người đầy mồ hôi.

"Xin chào, thang máy của Khoa Học Công Nghệ Vũ Hồng có trục trặc..."

Đèn trong thang máy chớp tắt hai lần, cũng ngừng hoạt động.

Chỉ còn lại nút gọi vẫn sáng đèn đỏ trông rất quỷ dị. Phía sau Sở Hành có tiếng thở gấp.

"Hãy cho người đến sửa chữa càng sớm càng tốt."

Sở Hành mở đèn pin, xoay người qua mới phát hiện nhân viên đi cùng thang máy đang ngồi phịch ở trong góc, mặt đầy mồ hôi. Anh thở hồng hộc, nhưng mỗi lần như vậy hô hấp còn khó khăn hơn so với lần trước. Sở Hành ngồi xuống, ghé sát vào anh, phát hiện trên mặt anh tràn đầy sợ hãi và lo lắng, hai mắt có chút ngưng trọng.

Sở Hành đặt điện thoại xuống đất, ánh sáng từ đèn pin chiếu khắp không gian nhỏ hẹp. Hắn kéo cà vạt của Quý Tri Hứa đang buộc chặt, không kiên nhẫn mà cởi bỏ áo sơ mi, hắn không nghĩ rằng người này còn mặc thêm cái áo ba lỗ.



"Bây giờ anh thấy ổn hơn chưa?"

Môi Quý Tri Hứa trắng bệch, không còn sức lực duy trì thể diện, anh lắc đầu: "Tôi muốn ra ngoài."

Sở Hành nhìn đồng hồ trên tay: "Nhanh lắm, 5 phút nữa đội cứu trợ sẽ tới đây."

Kim giây chuyển động một vòng, kim phút nhích từng chút, tâm tình Sở Hành cũng chẳng tốt lắm.

Hơn nữa người bên cạnh ngồi ôm lấy chân, hai tay không ngừng run rẩy, miệng liên tục lẩm bẩm: "Tôi muốn ra ngoài."

Sở Hành cũng trở nên lo lắng đứng lên.

"Anh không cần sợ."

Giọng nói đột nhiên im bặt, Quý Tri Hứa ngẩng đầu nhìn lướt qua Sở Hành, nhất thời quên mất chính mình đang ở đâu.

Sở Hành sờ mũi, hắn chỉ muốn Quý Tri Hứa đừng lẩm bẩm nữa, không nghĩ tới lại hiệu quả như thế.

Bên ngoài có tiếng gọi lớn khiến Quý Tri Hứa trấn định một chút. Sở Hành bình tĩnh trả lời, mà Quý Tri Hứa muốn nhanh đi đến cạnh cửa lại phát hiện ra hai chân mình không còn chút sức lực.

Cửa rất nhanh được mở ra, Sở Hành sải bước ra ngoài, còn Quý Tri Hứa vẫn chưa thể đứng lên.

Hắn định trở vào đỡ anh lên nhưng bị nhân viên cứu trợ ngăn lại.

Quý Tri Hứa được nhân viên cứu trợ đỡ ra. Quần áo không chỉnh tề, khuôn mặt tiều tụy, còn có mấy nhân viên nhiều chuyện vây xem, anh cảm thấy mặt mũi của mình hôm nay đều mất hết.

Anh quay sang nói cảm ơn Sở tổng, nhìn Sở Hành cùng những người khác đi lên thang máy khác như không có gì, còn anh đứng rất lâu trong góc. Anh lên cầu thang trở về tầng một, vào toilet để sửa soạn lại bộ dạng của mình, cho đến khi nó không khác gì ngày thường, anh đi thang máy với đồng nghiệp trong sự sợ hãi.

Sau sự cố ấy, Quý Tri Hứa không còn muốn ăn uống gì nữa, cả người nằm ra bàn, không biết đang nghĩ gì.

Ở tầng khác, Sở Hành ngồi trong văn phòng, sờ vào phần ăn sáng đã nguội lạnh rồi ăn vội. Đồng thời nói với thư ký lịch trình buổi sáng đều dời lại mười lăm phút. Hắn tính toán thời gian, cảm thấy không có cách nào bù lại chỉ có thể dùng thời gian cá nhân của mình.

"Còn có một chuyện." Sở Hành gọi thư ký đang định rời đi, "Giúp tôi tìm một người, tôi muốn kết hôn."

- -------------------------

Lần đầu nên sẽ rất dễ sai sót, mọi người thông cảm cho mình nha ㅠㅠ cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho thiếu nữ ngáo ngơ ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau