Chương 80: Bánh răng vận mệnh – 22
Khoảnh khắc âm thanh vừa dứt, cỗ máy cao bằng ba người đột nhiên bốc lửa ngay trung tâm, ngọn lửa sáng đến mức như biến thành màu trắng tinh khiết, nhiệt độ thế này có thể đốt chảy hầu hết các loại kim loại, huống chi là cơ thể con người.
Khi đã xác định là nó nhắm về phía mình, Úc Phi Trần nghĩ, hắn chỉ nằm nghỉ một lát thôi, sao lại biến thành phế phẩm luôn rồi? Giây tiếp theo hắn quay đầu lại, nhìn thấy những con rối máy xung quanh đều đang bận rộn với công việc của chúng, liền cảm thấy mình thật sự xứng đáng là phế thải công nghiệp, nên bị tiêu hủy.
Lúc này, thứ kia đã chậm rãi tiếp cận hắn, tiếng động cơ va chạm liên hồi ở khắp nơi, phía sau sự chuyển động của một cỗ máy là rất nhiều linh kiện kết hợp truyền lực. Một thiết bị hình nóng pháo ở chính giữa từ từ chuyển động, đưa ngọn lửa ở trung tâm nhắm về phía Úc Phi Trần.
Úc Phi Trần đứng dậy, nhảy xuống khỏi nơi đang nằm, nhưng cỗ máy kia không đuổi theo hắn mà vẫn đứng yên tại chỗ, như đang xác định lại vị trí của phế phẩm. Hắn lách qua khe hở giữa các máy móc, giành lấy cái giẻ lau trong tay một con rối, tìm một vị trí phù hợp rồi bắt đầu giả bộ lau chùi máy móc. Con rối bị hắn giành mất công việc vẫn hồn nhiên không biết gì, nó vẫn tiếp tục động tác lau chùi.
Qua khe hở, Úc Phi Trần nhìn chằm chằm "trạm thu hồi phế thải" kia, thấy nó đứng yên một lúc, ngọn lửa chính giữa dần lụi tàn, dựa theo con đường ban nãy quay về vị trí cũ, như chiếc máy bay tiêm kích [1] mất đi mục tiêu, chỉ có thể trở về.
Úc Phi Trần nhớ lại chuyện vừa xảy ra ban nãy, một trong những điều kiện để bị xem là phế phẩm là bất động trong thời gian dài. Vậy thì trạm thu hồi phế thải dựa vào dấu hiệu gì để nhận định một con rối không nhúc nhích?
Rất có khả năng là trọng lực. Không thể đứng yên cùng một vị trí trong thời gian dài được.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Úc Phi Trần cố tình đứng bất động ở vài nơi chốc lát. Quả nhiên, chỉ cần đứng yên hơn ba phút, trạm thu hồi phế thải sẽ bắt đầu truy kích. Hắn dẫn dắt máy thu hồi chạy khắp nơi như đang chơi với chó, sau vài lần, những ý tưởng nguy hiểm hơn dần sinh ra.
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
Hắn tháo huy hiệu của mình xuống, đặt ở một nơi chắc chắn, bản thân thì đạp lên bánh răng đi về phía trống trải. Nếu có hệ thống cảm biến trọng lực, hẳn pháo đài sẽ nhận định được có thứ ở đây.
Lần này, khi ngọn lửa của trạm thu hồi phế thải hướng về phía hắn, âm thanh phát ra là: "Tiến hành dọn rác."
Mang huy hiệu chính là con rối máy, làm việc sẽ có thể tồn tại, không làm việc thì là phế phẩm. Không mang huy hiệu sẽ không được pháo đài công nhận, tương đương rác rưởi. Úc Phi Trần cong người, lao về phía chiếc huy hiệu hộ mệnh của mình, nhân lúc trạm thu hồi còn chưa kịp phản ứng, hắn nhanh chóng di chuyển giữa các bánh răng, đi về phía trạm dừng của nó.
Ban đầu hắn nghĩ nơi này sẽ có thiết bị bổ sung năng lượng hoặc trung tâm cảm ứng, không ngờ phía dưới là một đường hầm tối đen. Chẳng lẽ thứ này không chỉ có thể di chuyển ở tầng này, mà là cả pháo đài?
Úc Phi Trần nhìu mày, đặt huy hiệu sang một bên, rồi tìm trục kéo mượn lực, treo chính mình lên trần nhà cao. Điểm tốt của thế giới máy móc chính là chỗ nào cũng có bộ phần sắt thép để mượn lực, hắn dễ dàng dùng tư thế khá đẹp mắt treo mình trên đó, nhìn xuống trạm thu hồi.
Quả nhiên thứ kia cảm nhận được sự tồn tại của rác rưởi, bèn di chuyển đến vị trí phía dưới hắn, rồi dừng lại. Nòng pháo nhắm thẳng vào Úc Phi Trần, nhưng vẫn mãi không phun lửa. Nó cần đến khoảng cách đủ gần.
Đang lúc Úc Phi Trần nghĩ mình đã tìm được thiếu sót của trạm thu hồi, lại thấy mớ linh kiện của nó chuyển động, thanh đỡ phía dưới từ từ được nâng lên, đưa vị trí ngọn lửa trung tâm hướng lên trên!
Quyết tâm thanh lý rác rưởi của pháo đài quả là kiên định.
Bộ phận chính của trạm thu hồi ngày càng gần Úc Phi Trần, nhiệt độ của ngọn lửa phả vào mặt hắn. Hắn nhìn bánh răng bên dưới, tính toán vị trí và phương pháp đáp xuống thích hợp nhất.
Đúng lúc này, tai hắn lại nghe thấy một âm thanh khác xen lẫn trong tiếng động cơ. Úc Phi Trần nâng cao phòng bị, nhắm mắt lắng nghe ba giây, đoạn thình lình ngó về phía đường hầm tối đen. Tiếng động phát ra từ nơi đó.
Ngay khoảnh khắc hắn nhìn về phía đường hầm, năm ngón tay từ bên trong vươn ra, bám vào mép hầm.
Giây tiếp theo, một cái đầu vàng nhạt ló ra từ trong hầm.
Là Anphil.
Úc Phi Trần: "..."
Hắn từ trên cao ngó xuống, lại đúng lúc đang vô cùng chăm chú nhìn miệng hầm, vì vậy hắn có thể khẳng định rằng, ngay giây phút Anphil nhìn thấy nơi này, anh đã hoàn toàn ngu người rồi.
Không phải trên tình thần, mà là thể chất. Hàng trăm triệu bánh răng với tốc độ quay và đường kính khác nhau, không khác gì trực tiếp ném bom vào bộ não mong manh kia.
Quả nhiên, Anphil nhanh chóng nhắm tịt đôi mắt ngây ngốc của mình.
Một loạt động tác được hoàn thành trong thời gian ngắn, Anphil gặp phải bánh răng chẳng khác gì con vật hoảng hốt chui ra khỏi hang thỏ.
Song, Úc Phi Trần tính toán góc độ giữa hắn với Anphil và độ nghiêng của đường hầm, hắn liếc mắt một cái đã thấy Anphil, mà Anphil vừa chui khỏi hầm, ngẩng đầu nhìn quanh cũng sẽ thấy hắn ngay.
Quả nhiên, sau vài giây, hàng mi Anphil run run, khó khăn hé mở ánh mắt đã tan rã, nhìn lại về phia Úc Phi Trần.
Úc Phi Trần mặt không thay đổi, dùng ánh mắt chỉ về phía nòng pháo gần như đã với đến trước mặt hắn, trong mười giây bị Anphil thu hút lực chú ý, hắn đã vào tầm bắn của nòng pháo rồi, lỡ mất thời cơ thoát thân tốt nhất.
Anphil khẽ cau mày, trong cơn choáng váng, anh ngó thấy huy hiệu hình bánh răng của Úc Phi Trần cách đó không xa. Trong tích tắc, Anphil hiểu ra tình hình hiện tại, trèo khỏi đường hầm, cầm huy hiệu trường trong tay, sau đó lại ngẩng đầu: "Tôi ném cho cậu."
Mặt mày Anphil tái nhợt, thân thể run rẩy, sương mù dày đặc phủ kín ánh mắt. Người tỉnh táo đều có thể nhìn ra anh đang vất vả chống lại sự áp bức của các bánh răng thế nào, cũng biết trong tình trạng này, hoàn thành một cú ném chuẩn xác khó ra sao. Nhưng Úc Phi Trần không lên tiếng, hắn không đồng ý, cũng chẳng cự tuyệt, chỉ lẳng lặng nhìn anh, mãi đến khi Anphil nâng tay, ném huy hiệu về phía hắn.
Chiếc bánh răng màu đồng vẽ ra một đường thẳng chói mắt trên không trung, Anphil ném rất chính xác, Úc Phi Trần bắt lấy cũng không hề sẩy tay.
Trạm thu hồi mất mục tiêu, đứng yên chốc lát, sau đó chầm chậm hạ xuống trạng thái ban đầu. Úc Phi Trần vẫn treo mình trên trần nhà như cũ, nắm chắc huy hiệu trong lòng bàn tay.
Vừa nãy khi Anphil cầm huy hiệu, cũng tương đương với nắm giữ tính mạng của hắn trong tay. Shiramatsu nói đúng, hắn thiếu niềm tin với mọi thứ ngoài chính mình, không tin lời người khác nói, đôi khi không thực sự tin tưởng những suy nghĩ trong lòng mình, hắn chỉ tin vào những thứ tận mắt nhìn thấy. Cũng như lý luận trên, Úc Phi Trần thật sự có tín nhiệm với Anphil, nhưng chỉ hài lòng khi Anphil không hề do dự mạo hiểm ném huy hiệu cho hắn.
Song, sự hài lòng này là do chứng kiến Anphil cứu hắn, hay chỉ đơn giản là vì nhìn thấy vẻ yếu ớt của đối phương, thì vẫn chưa rõ.
Úc Phi Trần nhảy xuống máy hơi nước. Anphil thì lại nhắm mắt, đứng yên tại chỗ. Anh vẫn thở hổn hển, lọn tóc xoăn hơi ướt mồ hơi dính vào trán, cả người lộ vẻ yếu ớt chật vật, như con búp bê bị đặt ngoài cửa sổ hứng gió mưa nửa ngày.
Trên mặt đất, bánh răng đan xen so le nhau, chỉ cần sai một bước sẽ bị đưa đến hướng khác ngay, bước hụt thì sẽ rơi xuống vực sâu trăm mét. Úc Phi Trần biết anh không thể tự mình đi tiếp, nhưng hắn cũng không định qua đó dẫn đối phương.
Hắn nói: "Đi theo lời tôi."
Anphil gật đầu.
Sau đó, Úc Phi Trần từ trên máy hơi nước cao cao nhìn xuống Anphil, ung dung nói đi hay dừng, nên xoay góc bao nhiêu độ, đi bao nhiêu bước, dừng bao lâu.
Anphil theo chỉ thị xuyên qua mắt đất đầy bánh răng và máy móc, hướng về phía Úc Phi Trần, không chút chần chừ hay dị nghị, như một con rối dây.
Hiện tại vị trí của anh rất nguy hiểm, sang trái một bước là bánh răng đang chuyển động, sang phải một bước là khoảng không, từ nơi cao nhất của pháo đài rơi xuống đáy.
Nếu như nói khoảnh khắc Anphil cầm huy hiệu kia chính là nắm giữ tính mạng Úc Phi Trần, thì hiện tại, mạng sống của anh chỉ gói gọn trong một ý nghĩ của hắn.
Thình thịch.
Trái tim Úc Phi Trần đập mạnh. Những ký ức đã qua bỗng hiện lên trước mắt hắn.
Từ Ludwig trở thành Anphil, chính xác hơn là từ sau khi ý thức được người này là chỉ huy, cảm xúc của hắn đã ổn định rất lâu, mãi đến tận sáng nay mới bước hụt vào khoảng không, mờ mịt chẳng biết đã rơi tới nơi nào. Nhưng ngay khi Anphil ngoan ngoãn nghe theo hắn chỉ dẫn, bước đến bờ vực nguy hiểm, trong cảm xúc trống rỗng, một cảm giác quen thuộc đột nhiên sống lại, không thể kiểm soát được.
Chính là khoảnh khắc giọt sáp nóng bỏng nhỏ lên làn da Giáo hoàng Ludwig, là khi mũi dao sắc bén nhắm vào ngực anh.
Ham muốn đẩy người nọ xuống thật lạnh lẽo và mãnh liệt.
Vừa mơ hồ, lại vừa khoái lạc.
- --
[1] Máy bay tiêm kích: trước kia còn gọi là máy bay khu trục, là một loại máy bay chiến đấu trong quân chủng không quân, được thiết kế với mục đích chính là tác chiến chống lại các lực lượng không quân của đối phương. Nhiệm vụ chính của máy bay tiêm kích là không chiến:
1. Chiến đấu tiêu diệt các máy bay ném bom, máy bay cường kích và tên lửa của đối phương để bảo vệ an toàn các mục tiêu mặt đất và trên biển của lực lượng mình khỏi các cuộc tấn công của không quân đối phương.
2. Chiến đấu chống lại các máy bay tiêm kích của đối phương để bảo vệ các máy bay ném bom, máy bay cường kích, máy bay vận tải và các lực lượng không quân khác của quân mình đang hoạt động.
3. Góp phần cùng các lực lượng không quân khác triển khai trên diện rộng các biện pháp đấu tranh với các lực lượng phòng không và không quân của đối phương để tranh đoạt quyền bá chủ trên không, kiểm soát vùng trời đảm bảo an ninh trên không cho các quân binh chủng quân mình chiến đấu trong khu vực chiến sự.
Khi đã xác định là nó nhắm về phía mình, Úc Phi Trần nghĩ, hắn chỉ nằm nghỉ một lát thôi, sao lại biến thành phế phẩm luôn rồi? Giây tiếp theo hắn quay đầu lại, nhìn thấy những con rối máy xung quanh đều đang bận rộn với công việc của chúng, liền cảm thấy mình thật sự xứng đáng là phế thải công nghiệp, nên bị tiêu hủy.
Lúc này, thứ kia đã chậm rãi tiếp cận hắn, tiếng động cơ va chạm liên hồi ở khắp nơi, phía sau sự chuyển động của một cỗ máy là rất nhiều linh kiện kết hợp truyền lực. Một thiết bị hình nóng pháo ở chính giữa từ từ chuyển động, đưa ngọn lửa ở trung tâm nhắm về phía Úc Phi Trần.
Úc Phi Trần đứng dậy, nhảy xuống khỏi nơi đang nằm, nhưng cỗ máy kia không đuổi theo hắn mà vẫn đứng yên tại chỗ, như đang xác định lại vị trí của phế phẩm. Hắn lách qua khe hở giữa các máy móc, giành lấy cái giẻ lau trong tay một con rối, tìm một vị trí phù hợp rồi bắt đầu giả bộ lau chùi máy móc. Con rối bị hắn giành mất công việc vẫn hồn nhiên không biết gì, nó vẫn tiếp tục động tác lau chùi.
Qua khe hở, Úc Phi Trần nhìn chằm chằm "trạm thu hồi phế thải" kia, thấy nó đứng yên một lúc, ngọn lửa chính giữa dần lụi tàn, dựa theo con đường ban nãy quay về vị trí cũ, như chiếc máy bay tiêm kích [1] mất đi mục tiêu, chỉ có thể trở về.
Úc Phi Trần nhớ lại chuyện vừa xảy ra ban nãy, một trong những điều kiện để bị xem là phế phẩm là bất động trong thời gian dài. Vậy thì trạm thu hồi phế thải dựa vào dấu hiệu gì để nhận định một con rối không nhúc nhích?
Rất có khả năng là trọng lực. Không thể đứng yên cùng một vị trí trong thời gian dài được.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Úc Phi Trần cố tình đứng bất động ở vài nơi chốc lát. Quả nhiên, chỉ cần đứng yên hơn ba phút, trạm thu hồi phế thải sẽ bắt đầu truy kích. Hắn dẫn dắt máy thu hồi chạy khắp nơi như đang chơi với chó, sau vài lần, những ý tưởng nguy hiểm hơn dần sinh ra.
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
Hắn tháo huy hiệu của mình xuống, đặt ở một nơi chắc chắn, bản thân thì đạp lên bánh răng đi về phía trống trải. Nếu có hệ thống cảm biến trọng lực, hẳn pháo đài sẽ nhận định được có thứ ở đây.
Lần này, khi ngọn lửa của trạm thu hồi phế thải hướng về phía hắn, âm thanh phát ra là: "Tiến hành dọn rác."
Mang huy hiệu chính là con rối máy, làm việc sẽ có thể tồn tại, không làm việc thì là phế phẩm. Không mang huy hiệu sẽ không được pháo đài công nhận, tương đương rác rưởi. Úc Phi Trần cong người, lao về phía chiếc huy hiệu hộ mệnh của mình, nhân lúc trạm thu hồi còn chưa kịp phản ứng, hắn nhanh chóng di chuyển giữa các bánh răng, đi về phía trạm dừng của nó.
Ban đầu hắn nghĩ nơi này sẽ có thiết bị bổ sung năng lượng hoặc trung tâm cảm ứng, không ngờ phía dưới là một đường hầm tối đen. Chẳng lẽ thứ này không chỉ có thể di chuyển ở tầng này, mà là cả pháo đài?
Úc Phi Trần nhìu mày, đặt huy hiệu sang một bên, rồi tìm trục kéo mượn lực, treo chính mình lên trần nhà cao. Điểm tốt của thế giới máy móc chính là chỗ nào cũng có bộ phần sắt thép để mượn lực, hắn dễ dàng dùng tư thế khá đẹp mắt treo mình trên đó, nhìn xuống trạm thu hồi.
Quả nhiên thứ kia cảm nhận được sự tồn tại của rác rưởi, bèn di chuyển đến vị trí phía dưới hắn, rồi dừng lại. Nòng pháo nhắm thẳng vào Úc Phi Trần, nhưng vẫn mãi không phun lửa. Nó cần đến khoảng cách đủ gần.
Đang lúc Úc Phi Trần nghĩ mình đã tìm được thiếu sót của trạm thu hồi, lại thấy mớ linh kiện của nó chuyển động, thanh đỡ phía dưới từ từ được nâng lên, đưa vị trí ngọn lửa trung tâm hướng lên trên!
Quyết tâm thanh lý rác rưởi của pháo đài quả là kiên định.
Bộ phận chính của trạm thu hồi ngày càng gần Úc Phi Trần, nhiệt độ của ngọn lửa phả vào mặt hắn. Hắn nhìn bánh răng bên dưới, tính toán vị trí và phương pháp đáp xuống thích hợp nhất.
Đúng lúc này, tai hắn lại nghe thấy một âm thanh khác xen lẫn trong tiếng động cơ. Úc Phi Trần nâng cao phòng bị, nhắm mắt lắng nghe ba giây, đoạn thình lình ngó về phía đường hầm tối đen. Tiếng động phát ra từ nơi đó.
Ngay khoảnh khắc hắn nhìn về phía đường hầm, năm ngón tay từ bên trong vươn ra, bám vào mép hầm.
Giây tiếp theo, một cái đầu vàng nhạt ló ra từ trong hầm.
Là Anphil.
Úc Phi Trần: "..."
Hắn từ trên cao ngó xuống, lại đúng lúc đang vô cùng chăm chú nhìn miệng hầm, vì vậy hắn có thể khẳng định rằng, ngay giây phút Anphil nhìn thấy nơi này, anh đã hoàn toàn ngu người rồi.
Không phải trên tình thần, mà là thể chất. Hàng trăm triệu bánh răng với tốc độ quay và đường kính khác nhau, không khác gì trực tiếp ném bom vào bộ não mong manh kia.
Quả nhiên, Anphil nhanh chóng nhắm tịt đôi mắt ngây ngốc của mình.
Một loạt động tác được hoàn thành trong thời gian ngắn, Anphil gặp phải bánh răng chẳng khác gì con vật hoảng hốt chui ra khỏi hang thỏ.
Song, Úc Phi Trần tính toán góc độ giữa hắn với Anphil và độ nghiêng của đường hầm, hắn liếc mắt một cái đã thấy Anphil, mà Anphil vừa chui khỏi hầm, ngẩng đầu nhìn quanh cũng sẽ thấy hắn ngay.
Quả nhiên, sau vài giây, hàng mi Anphil run run, khó khăn hé mở ánh mắt đã tan rã, nhìn lại về phia Úc Phi Trần.
Úc Phi Trần mặt không thay đổi, dùng ánh mắt chỉ về phía nòng pháo gần như đã với đến trước mặt hắn, trong mười giây bị Anphil thu hút lực chú ý, hắn đã vào tầm bắn của nòng pháo rồi, lỡ mất thời cơ thoát thân tốt nhất.
Anphil khẽ cau mày, trong cơn choáng váng, anh ngó thấy huy hiệu hình bánh răng của Úc Phi Trần cách đó không xa. Trong tích tắc, Anphil hiểu ra tình hình hiện tại, trèo khỏi đường hầm, cầm huy hiệu trường trong tay, sau đó lại ngẩng đầu: "Tôi ném cho cậu."
Mặt mày Anphil tái nhợt, thân thể run rẩy, sương mù dày đặc phủ kín ánh mắt. Người tỉnh táo đều có thể nhìn ra anh đang vất vả chống lại sự áp bức của các bánh răng thế nào, cũng biết trong tình trạng này, hoàn thành một cú ném chuẩn xác khó ra sao. Nhưng Úc Phi Trần không lên tiếng, hắn không đồng ý, cũng chẳng cự tuyệt, chỉ lẳng lặng nhìn anh, mãi đến khi Anphil nâng tay, ném huy hiệu về phía hắn.
Chiếc bánh răng màu đồng vẽ ra một đường thẳng chói mắt trên không trung, Anphil ném rất chính xác, Úc Phi Trần bắt lấy cũng không hề sẩy tay.
Trạm thu hồi mất mục tiêu, đứng yên chốc lát, sau đó chầm chậm hạ xuống trạng thái ban đầu. Úc Phi Trần vẫn treo mình trên trần nhà như cũ, nắm chắc huy hiệu trong lòng bàn tay.
Vừa nãy khi Anphil cầm huy hiệu, cũng tương đương với nắm giữ tính mạng của hắn trong tay. Shiramatsu nói đúng, hắn thiếu niềm tin với mọi thứ ngoài chính mình, không tin lời người khác nói, đôi khi không thực sự tin tưởng những suy nghĩ trong lòng mình, hắn chỉ tin vào những thứ tận mắt nhìn thấy. Cũng như lý luận trên, Úc Phi Trần thật sự có tín nhiệm với Anphil, nhưng chỉ hài lòng khi Anphil không hề do dự mạo hiểm ném huy hiệu cho hắn.
Song, sự hài lòng này là do chứng kiến Anphil cứu hắn, hay chỉ đơn giản là vì nhìn thấy vẻ yếu ớt của đối phương, thì vẫn chưa rõ.
Úc Phi Trần nhảy xuống máy hơi nước. Anphil thì lại nhắm mắt, đứng yên tại chỗ. Anh vẫn thở hổn hển, lọn tóc xoăn hơi ướt mồ hơi dính vào trán, cả người lộ vẻ yếu ớt chật vật, như con búp bê bị đặt ngoài cửa sổ hứng gió mưa nửa ngày.
Trên mặt đất, bánh răng đan xen so le nhau, chỉ cần sai một bước sẽ bị đưa đến hướng khác ngay, bước hụt thì sẽ rơi xuống vực sâu trăm mét. Úc Phi Trần biết anh không thể tự mình đi tiếp, nhưng hắn cũng không định qua đó dẫn đối phương.
Hắn nói: "Đi theo lời tôi."
Anphil gật đầu.
Sau đó, Úc Phi Trần từ trên máy hơi nước cao cao nhìn xuống Anphil, ung dung nói đi hay dừng, nên xoay góc bao nhiêu độ, đi bao nhiêu bước, dừng bao lâu.
Anphil theo chỉ thị xuyên qua mắt đất đầy bánh răng và máy móc, hướng về phía Úc Phi Trần, không chút chần chừ hay dị nghị, như một con rối dây.
Hiện tại vị trí của anh rất nguy hiểm, sang trái một bước là bánh răng đang chuyển động, sang phải một bước là khoảng không, từ nơi cao nhất của pháo đài rơi xuống đáy.
Nếu như nói khoảnh khắc Anphil cầm huy hiệu kia chính là nắm giữ tính mạng Úc Phi Trần, thì hiện tại, mạng sống của anh chỉ gói gọn trong một ý nghĩ của hắn.
Thình thịch.
Trái tim Úc Phi Trần đập mạnh. Những ký ức đã qua bỗng hiện lên trước mắt hắn.
Từ Ludwig trở thành Anphil, chính xác hơn là từ sau khi ý thức được người này là chỉ huy, cảm xúc của hắn đã ổn định rất lâu, mãi đến tận sáng nay mới bước hụt vào khoảng không, mờ mịt chẳng biết đã rơi tới nơi nào. Nhưng ngay khi Anphil ngoan ngoãn nghe theo hắn chỉ dẫn, bước đến bờ vực nguy hiểm, trong cảm xúc trống rỗng, một cảm giác quen thuộc đột nhiên sống lại, không thể kiểm soát được.
Chính là khoảnh khắc giọt sáp nóng bỏng nhỏ lên làn da Giáo hoàng Ludwig, là khi mũi dao sắc bén nhắm vào ngực anh.
Ham muốn đẩy người nọ xuống thật lạnh lẽo và mãnh liệt.
Vừa mơ hồ, lại vừa khoái lạc.
- --
[1] Máy bay tiêm kích: trước kia còn gọi là máy bay khu trục, là một loại máy bay chiến đấu trong quân chủng không quân, được thiết kế với mục đích chính là tác chiến chống lại các lực lượng không quân của đối phương. Nhiệm vụ chính của máy bay tiêm kích là không chiến:
1. Chiến đấu tiêu diệt các máy bay ném bom, máy bay cường kích và tên lửa của đối phương để bảo vệ an toàn các mục tiêu mặt đất và trên biển của lực lượng mình khỏi các cuộc tấn công của không quân đối phương.
2. Chiến đấu chống lại các máy bay tiêm kích của đối phương để bảo vệ các máy bay ném bom, máy bay cường kích, máy bay vận tải và các lực lượng không quân khác của quân mình đang hoạt động.
3. Góp phần cùng các lực lượng không quân khác triển khai trên diện rộng các biện pháp đấu tranh với các lực lượng phòng không và không quân của đối phương để tranh đoạt quyền bá chủ trên không, kiểm soát vùng trời đảm bảo an ninh trên không cho các quân binh chủng quân mình chiến đấu trong khu vực chiến sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất